Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 64 - Quyển 6 - Chương 64: Ngược Thần Vương Vô Thượng Cặn Bã 7
/80
|
Mạc Sinh Bạch sở dĩ có thể nghĩ ra chiêu này, là vì nhắm vào lỗ hổng của thiết lập hệ thống. Mạc Sinh Bạch không phải nguyên chủ, linh hồn của hắn và thân thể là hai người khác nhau, cho nên Tình nhân thảo đối với hắn không hề có tác dụng. Chẳng qua, tác dụng của Tình nhân thảo đối với Vô Cương chắc chắn sẽ rất lớn.
Rất rõ ràng, Mạc Sinh Bạch có thể phát hiện ánh mắt Vô Cương luôn cố ý vô tình mà dính trên người hắn, nhưng chỉ cần hắn nhìn qua, Vô Cương sẽ vờ như không có việc gì quay đầu đi. Mặc kệ vẻ mặt Vô Cương có bao nhiêu bình tĩnh không chút sơ hở, Mạc Sinh Bạch vẫn biết, vị Thần vương cao cao tại thượng này, một Vô Cương thanh lãnh nhưng lạnh lùng như tuyết, trong lòng đang rối loạn.
Mạc Sinh Bạch vươn tay dọn dẹp bàn cờ hỗn loạn “Tâm của ngài vốn không đặt trên ván cờ này, tiểu tiên tuy rằng thắng, cũng là thắng không vẻ vang.”
Tay phải Vô Cương còn cầm một quân cờ trắng, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng.
Mạc Sinh Bạch cũng nhìn y, không hề lộ ra nửa phần cảm xúc.
Hai người cứ trầm mặc như vậy, bầu không khí an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Huyền Minh đã suy nghĩ vài ngày, vẫn quyết định đến thăm dò ý tứ của Vô Cương một chút, nhưng không ngờ tới khi vừa bước vào Quỳnh Hoa Điện, lại nhìn thấy tình cảnh hai người này đang ngồi im lặng nhìn nhau.
“Huyền Minh, ngươi tới Quỳnh Hoa Điện có chuyện gì sao?”
Huyền Minh nhìn chằm chằm Mạc Sinh Bạch, không đáp lời.
Mạc Sinh Bạch lại dẫn đầu bước lên tiếp đón “Bái kiến Huyền Vũ đại nhân.”
Huyền Minh cũng không để ý đến hắn, trực tiếp đem ánh mắt nghi hoặc ném qua Vô Cương.
Vô Cương cũng không nhanh không chậm giải thích “Hắn là tiên sĩ ta đã giúp đỡ vài ngày trước, hắn nói có ân thì phải báo đáp, nên ở lại Quỳnh Hoa Điện.”
“Vương, để vị tiên sĩ không rõ lai lịch này ở lại Quỳnh Hoa Điện chỉ sợ không hợp lễ.” Lúc Huyền Minh nói đến bốn chữ ‘không rõ lai lịch’ còn cố ý tăng thêm ngữ khí, hy vọng có thể khiến Vô Cương cảnh giác.
“Quỳnh Hoa Điện này từ trước đến nay chỉ có một mình bản tôn, hắn ở lại, bản tôn sẽ có thêm một người có thể cùng chơi cờ, có chỗ nào không hợp lễ?” Hàm ý chính là Thần vương ta đây nguyện ý để cho người ta ở lại nhà mình, liên quan gì đến Huyền Minh ngươi?
Huyền Minh tất nhiên cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Vô Cương, sắc mặt nhất thời có chút lúng túng. Chuyện ân ân oán oán yêu hận tình thù của Mạc Sinh Bạch và Vô Cương, hắn biết vô cùng rõ ràng, chỉ là Vô Cương đã quên đi hết thảy, nhưng có Mạc Sinh Bạch ở một bên nghe, hắn muốn nhắc nhở cũng không thể nhắc nhở được!
Mạc Sinh Bạch biết có mình ở đây Huyền Minh sẽ không thể nói gì với Vô Cương, vì thế liền vờ như vô cùng thức thời “Tiểu tiên còn có chuyện gấp, xin được cáo lui trước.”
Huyền Minh nhìn bóng dáng Mạc Sinh Bạch hoàn toàn rời khỏi đại điện mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Mạc Sinh Bạch này không biết đã dùng phương pháp gì che đi ma khí trên người, thân phận Ma tộc của hắn thế nhưng có thể qua mặt được cả Vô Cương! Nhưng khiến Huyền Minh kinh hãi chính là với thần lực của bản thân, hắn lại không thể nhìn ra độ nông sâu của Mạc Sinh Bạch! Chỉ mới một ngàn năm, Mạc Sinh Bạch so với năm đó lại càng sâu không lường được. Hắn ta thế nhưng có thể trực tiếp khiến cho Vương để hắn lưu lại Quỳnh Hoa Điện, hành động này rốt cuộc là có ý gì đây?
“Huyền Minh, ngươi đến đây chỉ để bản tôn nhìn ngươi ngẩn người?”
Huyền Minh này lúc mới khôi phục tinh thần “Không biết vị tiên sĩ này phải ở lại Quỳnh Hoa Điện trong bao lâu?”
Vô Cương chỉ đạm mạc trả về một câu “Huyền Minh, ngươi quá phận.”
Huyền Minh kiên trì tiếp tục nói “Vị tiên sĩ này thân phận không rõ, tùy tiện ở lại bên người ngài, chỉ sợ là muốn rắp tâm hại người.”
“Từ khi nào thì ngươi lại cẩn thận từng chút một như vậy? Huyền Minh, ngươi có việc gạt bản tôn?”
“Huyền Minh không dám.” Từ câu trả lời của Vô Cương, Huyền Minh đã hiểu được Vô Cương có ý che chở cho Mạc Sinh Bạch, thậm chí ngay cả tên của Mạc Sinh Bạch cũng không định nói với mình. Chẳng qua loại tình huống này cũng thật khéo.
“Được rồi, ngươi đến rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Gần đây Huyền Minh đọc được một câu chuyện, nhưng câu chuyện này lại có một chỗ khuyết thiếu, nên muốn nhờ ngài giúp Huyền Minh giải thích nghi hoặc.”
“Nói đi.”
“Câu chuyện này kể về một đôi tình nhân. Người nam mang mục đích tiếp cận một người nữ mang theo bảo vật, người nữ yêu người nam, nhưng hắn lại thừa dịp nàng không đề phòng mà cướp đi món bảo vật kia, còn suýt chút nữa giết chết nàng. Rất nhiều năm sau, người nam đã quên đi mọi thứ về nữ nhân này, nhưng nàng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vậy rốt cuộc nàng ta sẽ đối với hắn làm chuyện gì đây?”
Vô Cương cảm thấy Huyền Minh dường như ám chỉ chuyện gì đó “Chuyện ngươi muốn hỏi là vấn đề này?”
“Đúng vậy.”
“Câu chuyện kia không có kết cục sao?”
“Không thấy phần kết thúc, Huyền Minh chỉ tìm được như thế, nhưng lại thật sự muốn biết sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên mới đến tìm ngài.”
Vô Cương liếc mắt nhìn Huyền Minh, con ngươi thoáng thâm trầm “Tên nam nhân kia nếu đã lừa gạt tình cảm của nàng, còn đoạt đi bảo vật quý giá, nàng chắc chắn sẽ bày mưu đặt kế nam nhân hệt như hắn đối với nàng năm xưa. Dù sao, để cho hắn cảm nhận được tất cả thống khổ của nàng năm đó, mới là cách trả thù tốt nhất, đúng không?”
Huyền Minh khó khăn lắm mới có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại “Vậy, nam nhân kia đã từng yêu nàng chứ?”
“Chuyện tình cảm, mấy ai có thể biết được đây?”
“Vương, nếu ngài đã giải thích nghi hoặc cho Huyền Minh, Huyền Minh liền cáo từ.”
Vô Cương nhìn theo Huyền Minh tâm sự nặng nề rời đi, luôn có cảm giác phản ứng của Huyền Minh rất không đúng, câu chuyện trong lời của hắn cũng tuyệt đối không chỉ là một câu chuyện đơn giản như vậy. Huyền Minh này, bộ dáng muốn nói lại không nói nên lời rốt cuộc là tại sao đây?
Huyền Minh vừa mới bước ra khỏi Quỳnh Hoa Điện liền nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đang đứng một bên như đang chờ hắn.
“Nhanh như vậy đã ra?”
Huyền Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn “Cũng không liên quan đến ngươi.”
“À, đúng là không có liên quan gì quá lớn. Vậy đổi câu đi, Chu Tước thế nào rồi?”
“Ta không muốn so đo với ngươi, chuyện của Vương và ngươi, ta không định quản, mà cũng không thể quản.” Huyền Minh nhìn Mạc Sinh Bạch thật sâu “Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng đem ân oán năm đó của hai người liên lụy đến hai giới Thần Ma.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, Huyền Minh. Ta là người ân oán phân minh, một ngày ta còn ở đây, ta sẽ không để hai giới Thần Ma khai chiến.”
“Hy vọng ngươi nói được làm được.” Huyền Minh hướng ánh mắt về phía xa xa “Có muốn lấy lại món đồ năm đó của ngươi không? Ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Huyền Minh, rốt cuộc là ngươi ngốc hay ta khờ?” Mạc Sinh Bạch cũng phóng tầm mắt về nơi Huyền Minh đang nhìn “Ngươi bây giờ trả lại cho ta thì còn có ý nghĩa gì? Chuyện năm đó đã xảy ra, dù có thế nào cũng không thể che dấu được.”
“Nhưng mà, dù sao ngươi cũng không sao cả, đúng không?” Khi nói những lời này, Huyền Minh cũng có chút chột dạ.
“Cho dù ta bây giờ không sao, nhưng mà món nợ y thiếu ta, ta nhất định sẽ bắt y phải trả lại hết toàn bộ.”
Giọng điệu Mạc Sinh Bạch cũng không quá kịch liệt, thậm chí còn có một loại cảm xúc vân đạm phong khinh, giống như đang nói về chuyện của một người nào đó, nhưng Huyền Minh vẫn cảm giác được một cỗ áp lực khó hiểu, đè ép hắn đến mức không thể thở nổi.
“Huyền Minh, ngươi là người duy nhất biết rõ mọi chuyện. Cho nên ta sẽ để cho ngươi, trở thành người chứng kiến kết cục cuối cùng của ta và Vô Cương.”
Mái tóc dài của Mạc Sinh Bạch được gió thổi tung bay, ánh mắt rét lạnh không chút cảm tình, cả người tản mát loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như vạn vật chúng sinh đều không để vào mắt. Huyền Minh nhìn một Mạc Sinh Bạch như vậy, giống như lại nhìn thấy vị Ma vương năm đó, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Rất rõ ràng, Mạc Sinh Bạch có thể phát hiện ánh mắt Vô Cương luôn cố ý vô tình mà dính trên người hắn, nhưng chỉ cần hắn nhìn qua, Vô Cương sẽ vờ như không có việc gì quay đầu đi. Mặc kệ vẻ mặt Vô Cương có bao nhiêu bình tĩnh không chút sơ hở, Mạc Sinh Bạch vẫn biết, vị Thần vương cao cao tại thượng này, một Vô Cương thanh lãnh nhưng lạnh lùng như tuyết, trong lòng đang rối loạn.
Mạc Sinh Bạch vươn tay dọn dẹp bàn cờ hỗn loạn “Tâm của ngài vốn không đặt trên ván cờ này, tiểu tiên tuy rằng thắng, cũng là thắng không vẻ vang.”
Tay phải Vô Cương còn cầm một quân cờ trắng, vẻ mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút gợn sóng.
Mạc Sinh Bạch cũng nhìn y, không hề lộ ra nửa phần cảm xúc.
Hai người cứ trầm mặc như vậy, bầu không khí an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau.
Huyền Minh đã suy nghĩ vài ngày, vẫn quyết định đến thăm dò ý tứ của Vô Cương một chút, nhưng không ngờ tới khi vừa bước vào Quỳnh Hoa Điện, lại nhìn thấy tình cảnh hai người này đang ngồi im lặng nhìn nhau.
“Huyền Minh, ngươi tới Quỳnh Hoa Điện có chuyện gì sao?”
Huyền Minh nhìn chằm chằm Mạc Sinh Bạch, không đáp lời.
Mạc Sinh Bạch lại dẫn đầu bước lên tiếp đón “Bái kiến Huyền Vũ đại nhân.”
Huyền Minh cũng không để ý đến hắn, trực tiếp đem ánh mắt nghi hoặc ném qua Vô Cương.
Vô Cương cũng không nhanh không chậm giải thích “Hắn là tiên sĩ ta đã giúp đỡ vài ngày trước, hắn nói có ân thì phải báo đáp, nên ở lại Quỳnh Hoa Điện.”
“Vương, để vị tiên sĩ không rõ lai lịch này ở lại Quỳnh Hoa Điện chỉ sợ không hợp lễ.” Lúc Huyền Minh nói đến bốn chữ ‘không rõ lai lịch’ còn cố ý tăng thêm ngữ khí, hy vọng có thể khiến Vô Cương cảnh giác.
“Quỳnh Hoa Điện này từ trước đến nay chỉ có một mình bản tôn, hắn ở lại, bản tôn sẽ có thêm một người có thể cùng chơi cờ, có chỗ nào không hợp lễ?” Hàm ý chính là Thần vương ta đây nguyện ý để cho người ta ở lại nhà mình, liên quan gì đến Huyền Minh ngươi?
Huyền Minh tất nhiên cũng nghe ra hàm ý trong câu nói của Vô Cương, sắc mặt nhất thời có chút lúng túng. Chuyện ân ân oán oán yêu hận tình thù của Mạc Sinh Bạch và Vô Cương, hắn biết vô cùng rõ ràng, chỉ là Vô Cương đã quên đi hết thảy, nhưng có Mạc Sinh Bạch ở một bên nghe, hắn muốn nhắc nhở cũng không thể nhắc nhở được!
Mạc Sinh Bạch biết có mình ở đây Huyền Minh sẽ không thể nói gì với Vô Cương, vì thế liền vờ như vô cùng thức thời “Tiểu tiên còn có chuyện gấp, xin được cáo lui trước.”
Huyền Minh nhìn bóng dáng Mạc Sinh Bạch hoàn toàn rời khỏi đại điện mới nhẹ nhõm thở ra một hơi. Mạc Sinh Bạch này không biết đã dùng phương pháp gì che đi ma khí trên người, thân phận Ma tộc của hắn thế nhưng có thể qua mặt được cả Vô Cương! Nhưng khiến Huyền Minh kinh hãi chính là với thần lực của bản thân, hắn lại không thể nhìn ra độ nông sâu của Mạc Sinh Bạch! Chỉ mới một ngàn năm, Mạc Sinh Bạch so với năm đó lại càng sâu không lường được. Hắn ta thế nhưng có thể trực tiếp khiến cho Vương để hắn lưu lại Quỳnh Hoa Điện, hành động này rốt cuộc là có ý gì đây?
“Huyền Minh, ngươi đến đây chỉ để bản tôn nhìn ngươi ngẩn người?”
Huyền Minh này lúc mới khôi phục tinh thần “Không biết vị tiên sĩ này phải ở lại Quỳnh Hoa Điện trong bao lâu?”
Vô Cương chỉ đạm mạc trả về một câu “Huyền Minh, ngươi quá phận.”
Huyền Minh kiên trì tiếp tục nói “Vị tiên sĩ này thân phận không rõ, tùy tiện ở lại bên người ngài, chỉ sợ là muốn rắp tâm hại người.”
“Từ khi nào thì ngươi lại cẩn thận từng chút một như vậy? Huyền Minh, ngươi có việc gạt bản tôn?”
“Huyền Minh không dám.” Từ câu trả lời của Vô Cương, Huyền Minh đã hiểu được Vô Cương có ý che chở cho Mạc Sinh Bạch, thậm chí ngay cả tên của Mạc Sinh Bạch cũng không định nói với mình. Chẳng qua loại tình huống này cũng thật khéo.
“Được rồi, ngươi đến rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Gần đây Huyền Minh đọc được một câu chuyện, nhưng câu chuyện này lại có một chỗ khuyết thiếu, nên muốn nhờ ngài giúp Huyền Minh giải thích nghi hoặc.”
“Nói đi.”
“Câu chuyện này kể về một đôi tình nhân. Người nam mang mục đích tiếp cận một người nữ mang theo bảo vật, người nữ yêu người nam, nhưng hắn lại thừa dịp nàng không đề phòng mà cướp đi món bảo vật kia, còn suýt chút nữa giết chết nàng. Rất nhiều năm sau, người nam đã quên đi mọi thứ về nữ nhân này, nhưng nàng lại một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn, vậy rốt cuộc nàng ta sẽ đối với hắn làm chuyện gì đây?”
Vô Cương cảm thấy Huyền Minh dường như ám chỉ chuyện gì đó “Chuyện ngươi muốn hỏi là vấn đề này?”
“Đúng vậy.”
“Câu chuyện kia không có kết cục sao?”
“Không thấy phần kết thúc, Huyền Minh chỉ tìm được như thế, nhưng lại thật sự muốn biết sau đó sẽ có chuyện gì xảy ra, cho nên mới đến tìm ngài.”
Vô Cương liếc mắt nhìn Huyền Minh, con ngươi thoáng thâm trầm “Tên nam nhân kia nếu đã lừa gạt tình cảm của nàng, còn đoạt đi bảo vật quý giá, nàng chắc chắn sẽ bày mưu đặt kế nam nhân hệt như hắn đối với nàng năm xưa. Dù sao, để cho hắn cảm nhận được tất cả thống khổ của nàng năm đó, mới là cách trả thù tốt nhất, đúng không?”
Huyền Minh khó khăn lắm mới có thể khiến bản thân bình tĩnh trở lại “Vậy, nam nhân kia đã từng yêu nàng chứ?”
“Chuyện tình cảm, mấy ai có thể biết được đây?”
“Vương, nếu ngài đã giải thích nghi hoặc cho Huyền Minh, Huyền Minh liền cáo từ.”
Vô Cương nhìn theo Huyền Minh tâm sự nặng nề rời đi, luôn có cảm giác phản ứng của Huyền Minh rất không đúng, câu chuyện trong lời của hắn cũng tuyệt đối không chỉ là một câu chuyện đơn giản như vậy. Huyền Minh này, bộ dáng muốn nói lại không nói nên lời rốt cuộc là tại sao đây?
Huyền Minh vừa mới bước ra khỏi Quỳnh Hoa Điện liền nhìn thấy Mạc Sinh Bạch đang đứng một bên như đang chờ hắn.
“Nhanh như vậy đã ra?”
Huyền Minh lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn “Cũng không liên quan đến ngươi.”
“À, đúng là không có liên quan gì quá lớn. Vậy đổi câu đi, Chu Tước thế nào rồi?”
“Ta không muốn so đo với ngươi, chuyện của Vương và ngươi, ta không định quản, mà cũng không thể quản.” Huyền Minh nhìn Mạc Sinh Bạch thật sâu “Ta chỉ hy vọng, ngươi đừng đem ân oán năm đó của hai người liên lụy đến hai giới Thần Ma.”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, Huyền Minh. Ta là người ân oán phân minh, một ngày ta còn ở đây, ta sẽ không để hai giới Thần Ma khai chiến.”
“Hy vọng ngươi nói được làm được.” Huyền Minh hướng ánh mắt về phía xa xa “Có muốn lấy lại món đồ năm đó của ngươi không? Ta có thể nói cho ngươi biết.”
“Huyền Minh, rốt cuộc là ngươi ngốc hay ta khờ?” Mạc Sinh Bạch cũng phóng tầm mắt về nơi Huyền Minh đang nhìn “Ngươi bây giờ trả lại cho ta thì còn có ý nghĩa gì? Chuyện năm đó đã xảy ra, dù có thế nào cũng không thể che dấu được.”
“Nhưng mà, dù sao ngươi cũng không sao cả, đúng không?” Khi nói những lời này, Huyền Minh cũng có chút chột dạ.
“Cho dù ta bây giờ không sao, nhưng mà món nợ y thiếu ta, ta nhất định sẽ bắt y phải trả lại hết toàn bộ.”
Giọng điệu Mạc Sinh Bạch cũng không quá kịch liệt, thậm chí còn có một loại cảm xúc vân đạm phong khinh, giống như đang nói về chuyện của một người nào đó, nhưng Huyền Minh vẫn cảm giác được một cỗ áp lực khó hiểu, đè ép hắn đến mức không thể thở nổi.
“Huyền Minh, ngươi là người duy nhất biết rõ mọi chuyện. Cho nên ta sẽ để cho ngươi, trở thành người chứng kiến kết cục cuối cùng của ta và Vô Cương.”
Mái tóc dài của Mạc Sinh Bạch được gió thổi tung bay, ánh mắt rét lạnh không chút cảm tình, cả người tản mát loại khí thế bễ nghễ thiên hạ, giống như vạn vật chúng sinh đều không để vào mắt. Huyền Minh nhìn một Mạc Sinh Bạch như vậy, giống như lại nhìn thấy vị Ma vương năm đó, dự cảm bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
/80
|