Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 61 - Quyển 6 - Chương 61: Ngược Thần Vương Vô Thượng Cặn Bã 4
/80
|
Những ngày này Mạc Sinh Bạch ở Ma Cung vô cùng thích ý, rảnh rỗi thì chỉ bảo Tu La một vài thứ, dạy y làm thế nào để đem ma lực cùng ma công dung hợp cho tốt, cảm giác nhận được sự sùng bài trong mắt Tu La khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Không có việc gì lại cùng Tu La dạo quanh đế đô của Ma giới, thấu hiểu dân tình, trạng thái giữa hai người vừa là thầy vừa là bạn, ở chung vô cùng hòa hợp.
“Tu La, ta phải đi.”
“Đi đâu?”
Mạc Sinh Bạch không muốn gạt y “Thiên giới.”
“Thiên giới?”
“Thiên giới.”
Màu máu trong mắt Tu La nặng thêm một tầng “Tuy rằng ta không biết ngài đang chuẩn bị làm gì, nhưng thời điểm cần đến Tu La ngài nhất định phải nói, toàn bộ Ma giới đều có thể tùy thời tấn công lên Thiên giới!”
Mạc Sinh Bạch lắc đầu “Ý tốt này ta nhận. Chỉ là, sát khí của ngươi quá nặng. Như vậy không hề có lợi cho việc công lực của ngươi tăng lên.”
“Ta là Ma.” Tu La vì chính mình giải thích một câu.
“Được rồi. Ta đi đây.”
“Bảo trọng.”
Mạc Sinh Bạch gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tu La luôn một lòng muốn chấn hưng Ma tộc, thuấn di [1] ra khỏi Ma giới. Để lại một Tu La thần sắc rét lạnh đứng nguyên tại chỗ, sắc đỏ trong mắt cuồn cuộn tăng lên.
[1]thuấn di = dịch chuyển tức thời
“Chu Tước?” Huyền Minh không thể tin nổi mà nhìn người trước mặt “Ngươi biến thành hình dạng này làm gì?”
Chu Tước đánh giá chính mình trong gương, mị nhãn như tơ, mềm mại như tuyết “Sao vậy? Không xinh đẹp sao?”
Huyền Minh càng ngày càng không hiểu trong đầu Chu Tước rốt cuộc đang nghĩ thứ gì “Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng sao ngươi lại rảnh rỗi đến mức biến mình thành nữ nhân?”
“Ta sợ hắn không thích nam nhân.” Thanh âm Chu Tước vô cùng rầu rĩ.
Huyền Minh có chút kinh ngạc “Ý của ngươi là nói, người ngươi nhất kiến chung tình là một nam nhân?”
“Đúng vậy.” Chu Tước thản nhiên trả lời.
“Nhưng, nhưng ngươi không phải thích nữ nhân sao?”
Chu Tước cũng rất bất đắc dĩ “Ta vẫn cho là mình thích nữ nhân, nhưng khi gặp được hắn, tim ta liền đập nhanh đến không thể khống chế! Loại chuyện nhất kiến chung tình với một nam nhân này, ta cũng không có biện pháp mà!”
Trong mắt Huyền Minh phủ đầy sương mù, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân cứ cẩn thận từng li từng tí, sợ hãi nhiều năm như vậy thật quá mức nực cười!
“Huyền Minh?”
“Ừ?”
“Ngươi về trước đi, ta tiếp tục tìm hắn.”
“Đi đâu tìm?”
“Bắt đầu tìm từ thành Thanh Long đi.”
“Cần ta đi cùng ngươi không?”
“Không cần.”
“Ừ, vậy ngươi tìm được thì nhớ nói cho ta biết.”
“Được!” Chu Tước hướng Huyền Minh khoát tay, nâng váy bước đi. Chu Tước vô cùng vui vẻ, tối hôm qua y đã bói một quẻ, hôm nay ở thành Thanh Long nhất định có thể gặp được người mà mình muốn gặp!
Mạc Sinh Bạch vừa đến thành Thanh Long liền cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như lửa đốt kia quá mức mãnh liệt, nhưng lại không giống như có ác ý, mà càng giống loại cảm giác trầm mê đến điên cuồng hơn. Nghĩ đến mấy tên biến thái thường được cảnh báo trên TV trước đây, Mạc Sinh Bạch lập tức rùng mình.
Đi chưa được hai bước, Mạc Sinh Bạch lại gặp được tình cảnh ác bá đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp, giúp mình có được cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng quen thuộc, mà ngay cả tên ác bá cũng không hề thay đổi. Mạc Sinh Bạch vốn không muốn quản, nhưng từ trên người cô gái kia cảm giác được hơi thở của Chu Tước, liền cứu nàng ta.
Mấy người kia lần này cũng không còn la hét ta là gì gì đó của Thành chủ Thanh Long, Mạc Sinh Bạch chỉ vừa ra tay phong bế tiên lực của bọn họ, bọn họ liền mặt mày xám xịt rời đi. Trước khi đi Thanh Hồng còn vứt lại cho Mạc Sinh Bạch một câu “Lần sau đừng để cho ta gặp lại ngươi!”
Mạc Sinh Bạch không khỏi cảm thán bạn nhỏ tên Thanh Hồng này cũng thật đáng yêu. Đem ánh mắt dời đến hồng y nữ tử có dung mạo khuynh thành, dáng vẻ lại lung lay như sắp đổ trước mặt “Tiên tử không có việc gì chứ?”
Chu Tước vội vàng lắc đầu, màn kịch lúc nãy thật sự rất đáng giá, vui mừng trong mắt cũng không thể che giấu nổi.
“Tiên tử nếu không có việc gì, vậy tại hạ xin cáo từ.”
“Chờ đã!”
“Tiên tử còn có việc?”
“Không biết tiểu tiên có thể may mắn biết được tục danh của ân nhân không?” Chu Tước nhìn chằm chằm Mạc Sinh Bạch, lòng bàn tay khẩn trương đến mức đổ đầy mồ hôi, sợ Mạc Sinh Bạch chỉ cho y một chữ ‘Không’.
“Mạc Sinh Bạch. Vậy đành tạm biệt tiên tử ở đây vậy.”
“Khoan, chờ một chút!”
“Tiên tử còn có chuyện gì?”
“Nhân gian có một câu gọi là ‘Ơn cứu mạng nếu muốn hồi báo thì chỉ có thể lấy thân báo đáp’, Mạc tiên trưởng cảm thấy tiểu tiên thế nào?” Mặt Chu Tước đỏ đến sắp bốc cháy, tim đập nhanh đến mức gầm như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chuyện này, ” Mạc Sinh Bạch cố ý dừng một chút, hắn đã nhìn ra người trước mặt này chính là Chu Tước, chẳng qua là dùng pháp thuật biến thành con gái mà thôi “Tại hạ chỉ là giúp tiên tử đuổi đi một vài tên vô lại, cũng không thể tính là ân cứu mạng nhỉ?”
Chu Tước cũng bị độ ngốc của mình làm tức phát khóc, khẩn trương đến mức vặn xoắn cả hai tay cũng không biết, hai mắt mở to đầy ủy khuất nhìn Mạc Sinh Bạch, không dám mở miệng nói chuyện.
Mạc Sinh Bạch thật muốn trêu đùa y một câu ‘Bán manh rất đáng xấu hổ nha’, nhưng chỉ thản nhiên trả lời “Tiên tử, vậy cáo từ.”
“Từ từ!”
“Tiên tử lại có chuyện gì?”
“Ta, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? “
“Tiên tử xin hỏi.”
“Ngươi, ngươi đã có ý trung nhân chưa?”
“Tạm thời chưa có.”
“Vậy ngươi thấy ta có đẹp không? “
Mạc Sinh Bạch không có nửa phần do dự “Đẹp.”
“Vậy, vậy Mạc tiên trưởng có thể suy xét đến ta một chút không?”
“Không thể.” Mạc Sinh Bạch nhanh chóng trả lời.
“Tại sao?” Chu Tước cảm giác trái tim mình vỡ nát hết rồi, không lẽ cứ như vậy mà bị cự tuyệt?
Mạc Sinh Bạch mang theo một tia áy náy nhìn y “Mạc mỗ là đoạn tụ[2], cho nên chỉ có thể nói với tiên tử ba tiếng thật có lỗi.”
[2] dùng để chỉ đồng tính luyến ái nam – nam, được bắt nguồn từ câu chuyện cắt ống tay áo (đoạn tụ) của Hán Ai Đế và Đổng Hiền
Chu Tước vì quá kinh ngạc, môi hơi hé ra, sắc mặt quái dị, khó chịu giống hệt như ăn phải hoàng liên [3].
[3]một vị thuốc rất đắng
“Vậy lần này thật sự là cáo từ.”
Chu Tước nhìn theo bóng lưng của y, nội tâm lại đang lăn lộn gào thét không ngừng! Hắn thế nhưng cũng thích nam nhân?! Vậy chính mình cần gì phải vui vẻ giả ngu mà bày mưu biến thành nữ nhân chứ?!!
Mạc Sinh Bạch sau khi từ biệt Chu Tước liền đi đến nơi ở của Vô Cương, Quỳnh Hoa Điện, Quỳnh Hoa Điện cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Thần vương sinh sống, Mạc Sinh Bạch dễ dàng phá giải kết giới, tiến vào Quỳnh Hoa Điện đã từng đến một lần.
“Không mời mà tới, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay đến là để cảm tạ Thần vương lần trước đã ban cho nước thánh, tiểu tiên đã khôi phục lại bình thường.”
“Là ngươi à.” Vô Cương nhướng mày liếc mắt nhìn thoáng qua Mạc Sinh Bạch, giống như đẹp xấu trong mắt y không hề có sự khác nhau “Nếu cảm ơn đã xong, ngươi có thể đi.”
“Chịu một đại ơn như thế, tiểu tiên sao có thể chỉ nói một tiếng cảm ơn là xong được.”
“À?”
“Lần này tiểu tiên đến là vì muốn được ở lại Quỳnh Hoa Điện, trở thành tùy tùng bên người Thần vương.”
“Không cần.”
“Thần vương không suy nghĩ lại chút sao? “
Vô Cương thật đúng là có chút suy tư, người tên Mạc Sinh Bạch này ngay cả y cũng không thể nhìn thấu, nếu hắn đã tốn tâm tư muốn ở lại Quỳnh Hoa Điện, y cũng không ngại đáp ứng hắn, thật muốn nhìn xem người này rốt cuộc có thể bày ra trò gì.
“Thần vương, xin ngài hãy cho tiểu tiên một cơ hội báo đáp ngài.”
Vô Cương rốt cuộc gật đầu “Được.”
Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười nhạt, chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Bước đầu tiên này, coi như hoàn thành.
“Tu La, ta phải đi.”
“Đi đâu?”
Mạc Sinh Bạch không muốn gạt y “Thiên giới.”
“Thiên giới?”
“Thiên giới.”
Màu máu trong mắt Tu La nặng thêm một tầng “Tuy rằng ta không biết ngài đang chuẩn bị làm gì, nhưng thời điểm cần đến Tu La ngài nhất định phải nói, toàn bộ Ma giới đều có thể tùy thời tấn công lên Thiên giới!”
Mạc Sinh Bạch lắc đầu “Ý tốt này ta nhận. Chỉ là, sát khí của ngươi quá nặng. Như vậy không hề có lợi cho việc công lực của ngươi tăng lên.”
“Ta là Ma.” Tu La vì chính mình giải thích một câu.
“Được rồi. Ta đi đây.”
“Bảo trọng.”
Mạc Sinh Bạch gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua Tu La luôn một lòng muốn chấn hưng Ma tộc, thuấn di [1] ra khỏi Ma giới. Để lại một Tu La thần sắc rét lạnh đứng nguyên tại chỗ, sắc đỏ trong mắt cuồn cuộn tăng lên.
[1]thuấn di = dịch chuyển tức thời
“Chu Tước?” Huyền Minh không thể tin nổi mà nhìn người trước mặt “Ngươi biến thành hình dạng này làm gì?”
Chu Tước đánh giá chính mình trong gương, mị nhãn như tơ, mềm mại như tuyết “Sao vậy? Không xinh đẹp sao?”
Huyền Minh càng ngày càng không hiểu trong đầu Chu Tước rốt cuộc đang nghĩ thứ gì “Xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng sao ngươi lại rảnh rỗi đến mức biến mình thành nữ nhân?”
“Ta sợ hắn không thích nam nhân.” Thanh âm Chu Tước vô cùng rầu rĩ.
Huyền Minh có chút kinh ngạc “Ý của ngươi là nói, người ngươi nhất kiến chung tình là một nam nhân?”
“Đúng vậy.” Chu Tước thản nhiên trả lời.
“Nhưng, nhưng ngươi không phải thích nữ nhân sao?”
Chu Tước cũng rất bất đắc dĩ “Ta vẫn cho là mình thích nữ nhân, nhưng khi gặp được hắn, tim ta liền đập nhanh đến không thể khống chế! Loại chuyện nhất kiến chung tình với một nam nhân này, ta cũng không có biện pháp mà!”
Trong mắt Huyền Minh phủ đầy sương mù, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân cứ cẩn thận từng li từng tí, sợ hãi nhiều năm như vậy thật quá mức nực cười!
“Huyền Minh?”
“Ừ?”
“Ngươi về trước đi, ta tiếp tục tìm hắn.”
“Đi đâu tìm?”
“Bắt đầu tìm từ thành Thanh Long đi.”
“Cần ta đi cùng ngươi không?”
“Không cần.”
“Ừ, vậy ngươi tìm được thì nhớ nói cho ta biết.”
“Được!” Chu Tước hướng Huyền Minh khoát tay, nâng váy bước đi. Chu Tước vô cùng vui vẻ, tối hôm qua y đã bói một quẻ, hôm nay ở thành Thanh Long nhất định có thể gặp được người mà mình muốn gặp!
Mạc Sinh Bạch vừa đến thành Thanh Long liền cảm giác được có người đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt như lửa đốt kia quá mức mãnh liệt, nhưng lại không giống như có ác ý, mà càng giống loại cảm giác trầm mê đến điên cuồng hơn. Nghĩ đến mấy tên biến thái thường được cảnh báo trên TV trước đây, Mạc Sinh Bạch lập tức rùng mình.
Đi chưa được hai bước, Mạc Sinh Bạch lại gặp được tình cảnh ác bá đùa giỡn thiếu nữ xinh đẹp, giúp mình có được cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân vô cùng quen thuộc, mà ngay cả tên ác bá cũng không hề thay đổi. Mạc Sinh Bạch vốn không muốn quản, nhưng từ trên người cô gái kia cảm giác được hơi thở của Chu Tước, liền cứu nàng ta.
Mấy người kia lần này cũng không còn la hét ta là gì gì đó của Thành chủ Thanh Long, Mạc Sinh Bạch chỉ vừa ra tay phong bế tiên lực của bọn họ, bọn họ liền mặt mày xám xịt rời đi. Trước khi đi Thanh Hồng còn vứt lại cho Mạc Sinh Bạch một câu “Lần sau đừng để cho ta gặp lại ngươi!”
Mạc Sinh Bạch không khỏi cảm thán bạn nhỏ tên Thanh Hồng này cũng thật đáng yêu. Đem ánh mắt dời đến hồng y nữ tử có dung mạo khuynh thành, dáng vẻ lại lung lay như sắp đổ trước mặt “Tiên tử không có việc gì chứ?”
Chu Tước vội vàng lắc đầu, màn kịch lúc nãy thật sự rất đáng giá, vui mừng trong mắt cũng không thể che giấu nổi.
“Tiên tử nếu không có việc gì, vậy tại hạ xin cáo từ.”
“Chờ đã!”
“Tiên tử còn có việc?”
“Không biết tiểu tiên có thể may mắn biết được tục danh của ân nhân không?” Chu Tước nhìn chằm chằm Mạc Sinh Bạch, lòng bàn tay khẩn trương đến mức đổ đầy mồ hôi, sợ Mạc Sinh Bạch chỉ cho y một chữ ‘Không’.
“Mạc Sinh Bạch. Vậy đành tạm biệt tiên tử ở đây vậy.”
“Khoan, chờ một chút!”
“Tiên tử còn có chuyện gì?”
“Nhân gian có một câu gọi là ‘Ơn cứu mạng nếu muốn hồi báo thì chỉ có thể lấy thân báo đáp’, Mạc tiên trưởng cảm thấy tiểu tiên thế nào?” Mặt Chu Tước đỏ đến sắp bốc cháy, tim đập nhanh đến mức gầm như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Chuyện này, ” Mạc Sinh Bạch cố ý dừng một chút, hắn đã nhìn ra người trước mặt này chính là Chu Tước, chẳng qua là dùng pháp thuật biến thành con gái mà thôi “Tại hạ chỉ là giúp tiên tử đuổi đi một vài tên vô lại, cũng không thể tính là ân cứu mạng nhỉ?”
Chu Tước cũng bị độ ngốc của mình làm tức phát khóc, khẩn trương đến mức vặn xoắn cả hai tay cũng không biết, hai mắt mở to đầy ủy khuất nhìn Mạc Sinh Bạch, không dám mở miệng nói chuyện.
Mạc Sinh Bạch thật muốn trêu đùa y một câu ‘Bán manh rất đáng xấu hổ nha’, nhưng chỉ thản nhiên trả lời “Tiên tử, vậy cáo từ.”
“Từ từ!”
“Tiên tử lại có chuyện gì?”
“Ta, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không? “
“Tiên tử xin hỏi.”
“Ngươi, ngươi đã có ý trung nhân chưa?”
“Tạm thời chưa có.”
“Vậy ngươi thấy ta có đẹp không? “
Mạc Sinh Bạch không có nửa phần do dự “Đẹp.”
“Vậy, vậy Mạc tiên trưởng có thể suy xét đến ta một chút không?”
“Không thể.” Mạc Sinh Bạch nhanh chóng trả lời.
“Tại sao?” Chu Tước cảm giác trái tim mình vỡ nát hết rồi, không lẽ cứ như vậy mà bị cự tuyệt?
Mạc Sinh Bạch mang theo một tia áy náy nhìn y “Mạc mỗ là đoạn tụ[2], cho nên chỉ có thể nói với tiên tử ba tiếng thật có lỗi.”
[2] dùng để chỉ đồng tính luyến ái nam – nam, được bắt nguồn từ câu chuyện cắt ống tay áo (đoạn tụ) của Hán Ai Đế và Đổng Hiền
Chu Tước vì quá kinh ngạc, môi hơi hé ra, sắc mặt quái dị, khó chịu giống hệt như ăn phải hoàng liên [3].
[3]một vị thuốc rất đắng
“Vậy lần này thật sự là cáo từ.”
Chu Tước nhìn theo bóng lưng của y, nội tâm lại đang lăn lộn gào thét không ngừng! Hắn thế nhưng cũng thích nam nhân?! Vậy chính mình cần gì phải vui vẻ giả ngu mà bày mưu biến thành nữ nhân chứ?!!
Mạc Sinh Bạch sau khi từ biệt Chu Tước liền đi đến nơi ở của Vô Cương, Quỳnh Hoa Điện, Quỳnh Hoa Điện cho tới bây giờ đều chỉ có một mình Thần vương sinh sống, Mạc Sinh Bạch dễ dàng phá giải kết giới, tiến vào Quỳnh Hoa Điện đã từng đến một lần.
“Không mời mà tới, có chuyện gì sao?”
“Hôm nay đến là để cảm tạ Thần vương lần trước đã ban cho nước thánh, tiểu tiên đã khôi phục lại bình thường.”
“Là ngươi à.” Vô Cương nhướng mày liếc mắt nhìn thoáng qua Mạc Sinh Bạch, giống như đẹp xấu trong mắt y không hề có sự khác nhau “Nếu cảm ơn đã xong, ngươi có thể đi.”
“Chịu một đại ơn như thế, tiểu tiên sao có thể chỉ nói một tiếng cảm ơn là xong được.”
“À?”
“Lần này tiểu tiên đến là vì muốn được ở lại Quỳnh Hoa Điện, trở thành tùy tùng bên người Thần vương.”
“Không cần.”
“Thần vương không suy nghĩ lại chút sao? “
Vô Cương thật đúng là có chút suy tư, người tên Mạc Sinh Bạch này ngay cả y cũng không thể nhìn thấu, nếu hắn đã tốn tâm tư muốn ở lại Quỳnh Hoa Điện, y cũng không ngại đáp ứng hắn, thật muốn nhìn xem người này rốt cuộc có thể bày ra trò gì.
“Thần vương, xin ngài hãy cho tiểu tiên một cơ hội báo đáp ngài.”
Vô Cương rốt cuộc gật đầu “Được.”
Mạc Sinh Bạch lộ ra nụ cười nhạt, chỉ có biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng. Bước đầu tiên này, coi như hoàn thành.
/80
|