Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 17 - Quyển 2 - Chương 17: Ngược Giáo Chủ Ma Giáo Cặn Bã 5
/80
|
Mạc Sinh Bạch ngay trong đêm thuê một chiếc xe ngựa, đem trong xe phủ kín thảm lông mềm mại, phòng ngừa Lục Cao Hàn không thoải mái, còn chính mình làm mã phu, đảm bảo xe ngựa chạy vừa nhanh vừa vững vàng.
Rốt cuộc sau nửa tháng, hai người mới đến được nơi cư ngụ của Quỷ y Tôn Cốc Thanh – Tiêu Dao Cốc. Nửa tháng này bôn ba, tuy có Mạc Sinh Bạch cẩn thận chiếu cố, Lục Cao Hàn vẫn gầy đi một vòng, điều đáng mừng duy nhất chính là độ hảo cảm rốt cục không còn âm nữa. Quả nhiên là nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo!
Tiêu Dao Cốc tuy gọi là Tiêu Dao Cốc, nhưng thật ra nơi này là một tòa núi cao sừng sững, Quỷ y Tôn Cốc Thanh ở giữa sườn núi khai khẩn một khối đất hoang, xây nên một căn nhà gỗ trên đó. Mạc Sinh Bạch ôm ngang Lục Cao Hàn, dựa vào khinh công trác tuyệt, thuận lợi mà tiến vào nơi ở của Quỷ y.
Hoa đào trùng trùng điệp điệp, chim chóc hót vang bay lượn, nhưng ngạc nhiên nhất chính là sâu trong rừng đào còn thấp thoáng một suối nước. Không nghĩ tới Quỷ y tính cách không tốt, chỗ ở lại là tuyệt hảo.
“Có người ở đây không?”
“Ai đó?” Cửa nhà gỗ bị đẩy ra, lộ ra một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, một thân áo tím, khuôn mặt thanh nhã, đôi mắt lộ ra vẻ thờ ơ, thanh âm lại trong trẻo như dòng suối.
Mạc Sinh Bạch nhìn thẳng vào Tôn Cốc Thanh không nói đến tình cảm trong lời đồn, mặt lộ vẻ khẩn cầu “Tại hạ Vấn Kiếm sơn trang Mạc Sinh Bạch, mạo muội xông vào chỉ xin Quỷ y hãy cứu lấy một mạng người!”
Tôn Cốc Thanh nhìn thoáng qua người trong lòng Mạc Sinh Bạch, liếc mắt “Tuy là một mỹ nhân, nhưng cách cái chết cũng không còn xa. Ngươi chưa từng nghe nói qua thanh danh của ta sao? Các ngươi cùng ta không thân cũng chẳng quen, tại sao ta phải cứu? Ta nếu ai cũng cứu không phải là mệt chết rồi sao?”
“Đó chỉ là lời đồn, không thể tin. Chỉ hy vọng Quỷ y có thể ra tay cứu giúp, cứu Cao cô nương một mạng!”
“Như vậy đi, ” Tôn Cốc Thanh như có điều suy nghĩ mà cười cười “Thường nói chân tình có thể cảm hóa cả đá. Ta gần đây hơi nhàm chán, ngươi quỳ gối ở kia, thử xem bao lâu thì ta sẽ bị ngươi làm cảm động, thế nào? Nếu ta cao hứng, tiểu mỹ nhân của ngươi sẽ được cứu.”
“Vậy Cao cô nương đành làm phiền Quỷ y chiếu cố.”
“Yên tâm. Ngươi trước tiên đem nàng vào nhà đi.”
Nhẹ nhàng mà đem Lục Cao Hàn đặt lên giường, lại dịu dàng dịch tốt góc chăn cho y. “Ta sẽ không để cho nàng có bất cứ việc gì!” Nói xong xoay người rời đi, bước đến trước cửa lập tức quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp.
Thanh âm hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu Lục Cao Hàn đối với ngài tăng thêm 30, trước mắt độ hảo cảm là 30.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, có thể giúp tôi che chắn cảm giác không? Cậu cũng biết, núi này ban ngày đã lạnh, đến ban đêm liền lạnh không khác gì mùa đông, tôi sẽ bị đông chết đó.
Hệ thống: Kí chủ không cần lo lắng, bản hệ thống chắc chắn sẽ không để cho kí chủ đông chết.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống vĩ đại, làm ơn đi mà.
Hệ thống: Vậy được rồi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
Quả nhiên, muốn được hệ thống hỗ trợ thì phải thỏa mãn tính xấu thích được dỗ ngọt của nó! Vì thế Mạc Sinh Bạch vô cùng nhàm chán vượt qua ba ngày, rốt cục làm cho Tôn Cốc Thanh gật đầu đồng ý. Hắn không sao cả mà quỳ, nhưng hai người kia lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Độ hảo cảm của Lục Cao Hàn trực tiếp tăng tới 60.
Mà Tôn Cốc Thanh lại hoàn toàn không nghĩ tới hắn có thể vì một người mà làm được đến trình độ này. Ba ngày không ăn không uống không ngủ không nghỉ mà quỳ, biểu tình vẫn như trước lạnh nhạt thong dong, lưng vẫn như cũ thẳng tắp bất khuất. Tôn Cốc Thanh vẫn luôn quan sát Mạc Sinh Bạch, từ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt nghiêm túc, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng cùng với đường cằm góc cạnh, không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Buổi tối trên núi rất lạnh, Tôn Cốc Thanh thậm chí có thể nhìn thấy trên mi mắt hắn phủ một tầng băng mỏng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền sa vào ánh mắt so với giếng cổ còn sâu hơn, không cách nào trốn thoát. Tôn Cốc Thanh từ trước đến nay tim chưa từng đập nhanh như vậy, là một đại phu, hắn biết rõ, căn bệnh này không có cách nào chữa khỏi. Không phải đều nói môi mỏng là người bạc tình sao, người này tại sao lại thâm tình đến vậy?
Sau khi được đồng ý, Mạc Sinh Bạch được Tôn Cốc Thanh mang đến căn phòng cạnh phòng Lục Cao Hàn, Mạc Sinh Bạch mới vừa nói hai chữ đa tạ, đã bị cảm giác đau đớn cùng đói khát bất ngờ ập đến, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Tôn Cốc Thanh đắp chăn tốt cho hắn, liền xoay người ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cùng dược liệu. Mà đang trong cơn choáng váng, Mạc Sinh Bạch không phát hiện trong phòng có thêm một người. Người nọ xốc chăn lên, nhìn chăm chú đôi chân tê liệt của hắn một lúc lâu mới phủ chăn trở lại, lại nhìn chằm chằm đôi môi vì thiếu nước mà có chút khô khốc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Cuối cùng hít sâu một tiếng, xoay người rời đi.
Vì thế khi Mạc Sinh Bạch tỉnh lại liền phát hiện độ hảo cảm ở thời điểm hắn không biết đã tăng đến 70. Cũng phải nói, nếu là người bình thường, quỳ gối ba ngày dù không chết nhất định cũng sẽ nửa tàn phế, còn hắn chỉ phải hôn mê một lúc. Hắn đột nhiên cảm thấy hệ thống tính ra cũng rất tốt bụng!
Rốt cuộc sau nửa tháng, hai người mới đến được nơi cư ngụ của Quỷ y Tôn Cốc Thanh – Tiêu Dao Cốc. Nửa tháng này bôn ba, tuy có Mạc Sinh Bạch cẩn thận chiếu cố, Lục Cao Hàn vẫn gầy đi một vòng, điều đáng mừng duy nhất chính là độ hảo cảm rốt cục không còn âm nữa. Quả nhiên là nỗ lực nhất định sẽ có hồi báo!
Tiêu Dao Cốc tuy gọi là Tiêu Dao Cốc, nhưng thật ra nơi này là một tòa núi cao sừng sững, Quỷ y Tôn Cốc Thanh ở giữa sườn núi khai khẩn một khối đất hoang, xây nên một căn nhà gỗ trên đó. Mạc Sinh Bạch ôm ngang Lục Cao Hàn, dựa vào khinh công trác tuyệt, thuận lợi mà tiến vào nơi ở của Quỷ y.
Hoa đào trùng trùng điệp điệp, chim chóc hót vang bay lượn, nhưng ngạc nhiên nhất chính là sâu trong rừng đào còn thấp thoáng một suối nước. Không nghĩ tới Quỷ y tính cách không tốt, chỗ ở lại là tuyệt hảo.
“Có người ở đây không?”
“Ai đó?” Cửa nhà gỗ bị đẩy ra, lộ ra một nam tử khoảng chừng ba mươi tuổi, một thân áo tím, khuôn mặt thanh nhã, đôi mắt lộ ra vẻ thờ ơ, thanh âm lại trong trẻo như dòng suối.
Mạc Sinh Bạch nhìn thẳng vào Tôn Cốc Thanh không nói đến tình cảm trong lời đồn, mặt lộ vẻ khẩn cầu “Tại hạ Vấn Kiếm sơn trang Mạc Sinh Bạch, mạo muội xông vào chỉ xin Quỷ y hãy cứu lấy một mạng người!”
Tôn Cốc Thanh nhìn thoáng qua người trong lòng Mạc Sinh Bạch, liếc mắt “Tuy là một mỹ nhân, nhưng cách cái chết cũng không còn xa. Ngươi chưa từng nghe nói qua thanh danh của ta sao? Các ngươi cùng ta không thân cũng chẳng quen, tại sao ta phải cứu? Ta nếu ai cũng cứu không phải là mệt chết rồi sao?”
“Đó chỉ là lời đồn, không thể tin. Chỉ hy vọng Quỷ y có thể ra tay cứu giúp, cứu Cao cô nương một mạng!”
“Như vậy đi, ” Tôn Cốc Thanh như có điều suy nghĩ mà cười cười “Thường nói chân tình có thể cảm hóa cả đá. Ta gần đây hơi nhàm chán, ngươi quỳ gối ở kia, thử xem bao lâu thì ta sẽ bị ngươi làm cảm động, thế nào? Nếu ta cao hứng, tiểu mỹ nhân của ngươi sẽ được cứu.”
“Vậy Cao cô nương đành làm phiền Quỷ y chiếu cố.”
“Yên tâm. Ngươi trước tiên đem nàng vào nhà đi.”
Nhẹ nhàng mà đem Lục Cao Hàn đặt lên giường, lại dịu dàng dịch tốt góc chăn cho y. “Ta sẽ không để cho nàng có bất cứ việc gì!” Nói xong xoay người rời đi, bước đến trước cửa lập tức quỳ xuống, sống lưng thẳng tắp.
Thanh âm hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu Lục Cao Hàn đối với ngài tăng thêm 30, trước mắt độ hảo cảm là 30.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, có thể giúp tôi che chắn cảm giác không? Cậu cũng biết, núi này ban ngày đã lạnh, đến ban đêm liền lạnh không khác gì mùa đông, tôi sẽ bị đông chết đó.
Hệ thống: Kí chủ không cần lo lắng, bản hệ thống chắc chắn sẽ không để cho kí chủ đông chết.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống vĩ đại, làm ơn đi mà.
Hệ thống: Vậy được rồi, lần sau không được lấy lý do này nữa.
Quả nhiên, muốn được hệ thống hỗ trợ thì phải thỏa mãn tính xấu thích được dỗ ngọt của nó! Vì thế Mạc Sinh Bạch vô cùng nhàm chán vượt qua ba ngày, rốt cục làm cho Tôn Cốc Thanh gật đầu đồng ý. Hắn không sao cả mà quỳ, nhưng hai người kia lại hoàn toàn không nghĩ như vậy. Độ hảo cảm của Lục Cao Hàn trực tiếp tăng tới 60.
Mà Tôn Cốc Thanh lại hoàn toàn không nghĩ tới hắn có thể vì một người mà làm được đến trình độ này. Ba ngày không ăn không uống không ngủ không nghỉ mà quỳ, biểu tình vẫn như trước lạnh nhạt thong dong, lưng vẫn như cũ thẳng tắp bất khuất. Tôn Cốc Thanh vẫn luôn quan sát Mạc Sinh Bạch, từ khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, ánh mắt nghiêm túc, chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng cùng với đường cằm góc cạnh, không có chỗ nào là không hoàn mỹ. Buổi tối trên núi rất lạnh, Tôn Cốc Thanh thậm chí có thể nhìn thấy trên mi mắt hắn phủ một tầng băng mỏng, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái liền sa vào ánh mắt so với giếng cổ còn sâu hơn, không cách nào trốn thoát. Tôn Cốc Thanh từ trước đến nay tim chưa từng đập nhanh như vậy, là một đại phu, hắn biết rõ, căn bệnh này không có cách nào chữa khỏi. Không phải đều nói môi mỏng là người bạc tình sao, người này tại sao lại thâm tình đến vậy?
Sau khi được đồng ý, Mạc Sinh Bạch được Tôn Cốc Thanh mang đến căn phòng cạnh phòng Lục Cao Hàn, Mạc Sinh Bạch mới vừa nói hai chữ đa tạ, đã bị cảm giác đau đớn cùng đói khát bất ngờ ập đến, hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Tôn Cốc Thanh đắp chăn tốt cho hắn, liền xoay người ra ngoài chuẩn bị đồ ăn cùng dược liệu. Mà đang trong cơn choáng váng, Mạc Sinh Bạch không phát hiện trong phòng có thêm một người. Người nọ xốc chăn lên, nhìn chăm chú đôi chân tê liệt của hắn một lúc lâu mới phủ chăn trở lại, lại nhìn chằm chằm đôi môi vì thiếu nước mà có chút khô khốc, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Cuối cùng hít sâu một tiếng, xoay người rời đi.
Vì thế khi Mạc Sinh Bạch tỉnh lại liền phát hiện độ hảo cảm ở thời điểm hắn không biết đã tăng đến 70. Cũng phải nói, nếu là người bình thường, quỳ gối ba ngày dù không chết nhất định cũng sẽ nửa tàn phế, còn hắn chỉ phải hôn mê một lúc. Hắn đột nhiên cảm thấy hệ thống tính ra cũng rất tốt bụng!
/80
|