Khoái Xuyên Chi Ngược Tra Ngược Tra
Chương 12 - Quyển 1 - Chương 12: Ngược Vương Tử Vườn Trường Cặn Bã 11
/80
|
Một tháng này đối với cư dân A thị mà nói, đúng là một tháng gió nổi mây tuôn. Đầu tiên là tập đoàn đứng đầu – Kỳ thị – phá sản, tiếp theo là việc tập đoàn Tôn thị bị Mạc thị thu mua, đại thiếu gia Tôn gia chịu không nổi đả kích nhảy lầu tự vẫn. Tập đoàn tồn tại mấy chục năm nói sụp cũng liền sụp, người dân đều cảm thán, huyết tinh này cùng bọn họ không quan hệ, cho nên với bọn họ đây bất quá chỉ là câu chuyện lúc trà dư tửu hậu mà thôi.
Hệ thống: Kí chủ, anh thật quá nhàm chán.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu đừng đột nhiên nhảy ra như vậy làm tôi sợ chứ!
Hệ thống: Anh đến đây đã gần một năm, còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!
Mạc Sinh Bạch: Không phải cậu bảo tôi phải hung hăng ngược Cao Kỳ sao?
Hệ thống: Bản hệ thống không bảo kí chủ kéo dài thời gian như vậy!
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu từng nói chỉ có chết mới có thể rời khỏi thế giới này, vậy hệ thống vĩ đại đến lúc đó có thể che chắn giúp tôi cảm giác đau đớn không?
Hệ thống: Chuẩn tấu.
Mạc Sinh Bạch: Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Sinh Bạch gọi điện thoại, chỉ nói một câu “Cao Minh, có thể động.”
Vì thế ngày hôm sau tin tức biến thành “Bê bối tham nhũng khổng lồ của Cao thị trưởng, hôm nay ‘song quy’ [1] vào nhà giam”. Cây cổ thụ Cao gia ở A thị cắm rễ hơn mười năm trời cuối cùng cũng ngã xuống. Cây đổ bầy khỉ tan, huống chi còn là một cây đại thụ che trời. Các tờ báo lớn sôi nổi đăng bài, một tờ so với một tờ càng đáng sợ hơn, một tờ so với một tờ càng bôi đen hơn. Toàn bộ tài sản thuộc sở hữu Cao gia đều bị sung công, Cao đại thiếu gia ngày xưa thiên chi kiêu tử, bây giờ ở trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ đáng thương đánh được chửi được mà thôi. Nhân sinh Cao Kỳ hoàn toàn rơi vào bóng tối.
[1] “Song quy”, tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm xử lý các các quan chức bị cáo buộc tham nhũng hoặc vi phạm kỷ luật. Họ sẽ bị cách ly với thế giới bên ngoài nhiều tháng trời, bị thẩm vấn, bị buộc tội mà không có bất cứ một văn bản nào hay tuân thủ một quy trình pháp lý nào. Đây được coi là “Đòn thẩm vấn khủng khiếp nhất mà mọi quan tham Trung Quốc đều khiếp sợ”
Mà Mạc Sinh Bạch sau khi thu được quyền lực mới ở A thị, một lời nói liền có giá trị nghìn vàng. Mạc thị trong tay hắn lại bước lên một bậc thang mới.
Y một mình ngồi co ro trong một góc phố hẻo lánh, tay cầm chai rượu có độ cồn cao, tóc rối bù, hai mắt trống rỗng vô thần. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da sạch sẽ đắt tiền. Y cố sức ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt một nam nhân hệt như thiên thần. Nam nhân kia nhìn y, vươn ra bàn tay tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật “Theo anh về nhà.”
Cao Kỳ cười nhạo “Trong mắt anh, tôi là một tên ngốc phải không? Nhờ anh ban tặng, cả đời của tôi đều bị hủy rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Mạc Sinh Bạch đẩy ra lọn tóc che trước trán y, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Rồi nhìn sâu vào đáy mắt người đối diện, đưa tay chạm lên ngực trái y “Tim của em, đang đập rất nhanh.”
Cao Kỳ thẹn quá thành giận, đẩy mạnh tay hắn ra “Đúng, tôi tiện như vậy đấy! Anh cũng thấy mà, cho dù bị anh làm cho tan nhà nát cửa, tôi mẹ nó vẫn còn yêu anh, nếu anh muốn xác nhận, hiện tại cũng thấy rồi đó! Anh cút đi được chưa?”
Mạc Sinh Bạch nhìn hắn “Vì sao anh lại làm như vậy, em có muốn biết không?”
Cao Kỳ sửng sốt, cho dù đã sớm đoán ra là hắn làm, nhưng có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lý do, không khỏi thì thào hỏi “Vì sao?”
Vì sao lại làm cho em yêu anh? Vì sao lại vào lúc em yêu anh nhất vứt bỏ em? Vì sao đối phó Tôn gia? Vì sao lại hủy toàn bộ gia tộc em? Vì sao bây giờ anh lại đứng ở đây? Đến cuối cùng, liệu anh có từng yêu em không?
“Em có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?” Mạc Sinh Bạch không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi Cao Kỳ một vấn đề.
“A?”
“Người bình thường đều sẽ không tin.” Mạc Sinh Bạch chỉ vị trí trái tim của mình “Anh mắc bệnh tim bẩm sinh, là loại nghiêm trọng không cách nào chữa khỏi. Mà nơi này, từng bởi vì em, ngừng đập.”
Cao Kỳ biểu tình mờ mịt “Chuyện khi nào, tại sao em không biết?”
“Em đương nhiên không biết. Anh đang nói đến kiếp trước mà em không hề nhớ tới. Đời trước người yêu em nhất chính là anh, nhưng em không yêu anh. Em chỉ vì anh đặc biệt mà tìm cách tiếp cận, lúc anh đã yêu em sâu đậm, em lại cùng người khác một chỗ, người kia chính là Lâm Kỳ.” Mạc Sinh Bạch nhẹ nhàng cười “Em gặp được cậu ta, chính là khi cùng Tần Khả tiểu thư dùng bữa. Anh đã từng nói, bệnh tim của anh rất nghiêm trọng, hay nói cách khác, tim của anh rất yếu ớt, em đã hiểu chưa?”
“Em không hiểu. Làm sao anh biết nó có thật hay không? Anh bởi vì một chuyện em chưa từng làm lại trực tiếp phán cho em án tử hình, không công bằng!” Cao Kỳ ánh mắt chua xót, hóa ra lại là vì loại lý do vớ vẩn này “Nói không chừng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
“Đó không phải mơ.” Mạc Sinh Bạch ôm lấy y “Anh biết em vẫn muốn hỏi anh một chuyện, anh hiện tại nói cho em biết được không?”
Cao Kỳ còn chưa kịp lắc đầu đã bị một cỗ lực lớn đẩy ra ngoài, tiếng va chạm chấn động làm cả người y nháy mắt cứng đờ. Y đứng tại chỗ, nhìn người đang nằm trong vũng máu vẫn lộ ra nụ cười sủng nịch, mi mục ôn nhu không thể kháng cự, đôi môi hắn cố hết sức mở ra rồi hợp lại, Cao Kỳ rất dễ dàng đọc được khẩu hình của hắn.
Anh, yêu, em.
Tim bị xé rách đau đớn, thanh âm hoảng loạn giống như một con thú bị thương “Không!”
Mạc Sinh Bạch nghe được thanh âm từ hệ thống “Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược 100, độ ngược tâm 100. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến! Trở về không gian chủ thần!”
Xe cấp cứu cùng xe cảnh sát đồng thời đuổi tới. Cao Kỳ như bị rút mất linh hồn, cả người tản ra hơi thở bi thương. Y dõi theo Mạc Sinh Bạch vừa được bác sĩ nâng lên xe cấp cứu liền lập tức được tuyên bố đã tử vong, lại nhìn Tôn Kiên điên cuồng gào thét khi bị áp giải vào xe cảnh sát “Anh, em rốt cục đã báo được thù cho anh!” Tất cả đều phát sinh quá nhanh, quá nhanh.
Một tuần sau, Vương luật sư ở trước mộ Mạc Sinh Bạch tìm được Cao Kỳ lôi thôi gầy yếu đến mức không nhìn ra hình người. Đem tập tài liệu trong tay đưa cho y “Tôi là luật sư cá nhân của Mạc tiên sinh. Đây là di chúc của Mạc tiên sinh, ngài chính là người nắm quyền kế tiếp của Mạc thị.”
“Ha, đây lại là sao đây!” Cao Kỳ đem bình rượu đặt trên mặt đất, khẽ vuốt lên ảnh chụp đính trên bia mộ “Anh cái gì cũng đã tính hết rồi đúng không. Cũng phải, anh thông minh như vậy, em cũng chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của anh mà?”
Gió có chút lớn, thổi qua mái tóc vốn tán loạn của y, cũng thổi đi một thân mùi rượu. “Luật sư Vương, đi thôi. Tôi sẽ không làm anh ấy thất vọng.”
Cao Kỳ trầm tĩnh bước đi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bia mộ, nở nụ cười. Em là thật tâm, đem toàn bộ kiếp này bồi thường cho anh.
Hệ thống: Kí chủ, anh thật quá nhàm chán.
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu đừng đột nhiên nhảy ra như vậy làm tôi sợ chứ!
Hệ thống: Anh đến đây đã gần một năm, còn chưa hoàn thành nhiệm vụ!
Mạc Sinh Bạch: Không phải cậu bảo tôi phải hung hăng ngược Cao Kỳ sao?
Hệ thống: Bản hệ thống không bảo kí chủ kéo dài thời gian như vậy!
Mạc Sinh Bạch: Hệ thống, cậu từng nói chỉ có chết mới có thể rời khỏi thế giới này, vậy hệ thống vĩ đại đến lúc đó có thể che chắn giúp tôi cảm giác đau đớn không?
Hệ thống: Chuẩn tấu.
Mạc Sinh Bạch: Tôi sẽ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Mạc Sinh Bạch gọi điện thoại, chỉ nói một câu “Cao Minh, có thể động.”
Vì thế ngày hôm sau tin tức biến thành “Bê bối tham nhũng khổng lồ của Cao thị trưởng, hôm nay ‘song quy’ [1] vào nhà giam”. Cây cổ thụ Cao gia ở A thị cắm rễ hơn mười năm trời cuối cùng cũng ngã xuống. Cây đổ bầy khỉ tan, huống chi còn là một cây đại thụ che trời. Các tờ báo lớn sôi nổi đăng bài, một tờ so với một tờ càng đáng sợ hơn, một tờ so với một tờ càng bôi đen hơn. Toàn bộ tài sản thuộc sở hữu Cao gia đều bị sung công, Cao đại thiếu gia ngày xưa thiên chi kiêu tử, bây giờ ở trong mắt người khác cũng chỉ là một kẻ đáng thương đánh được chửi được mà thôi. Nhân sinh Cao Kỳ hoàn toàn rơi vào bóng tối.
[1] “Song quy”, tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc nhằm xử lý các các quan chức bị cáo buộc tham nhũng hoặc vi phạm kỷ luật. Họ sẽ bị cách ly với thế giới bên ngoài nhiều tháng trời, bị thẩm vấn, bị buộc tội mà không có bất cứ một văn bản nào hay tuân thủ một quy trình pháp lý nào. Đây được coi là “Đòn thẩm vấn khủng khiếp nhất mà mọi quan tham Trung Quốc đều khiếp sợ”
Mà Mạc Sinh Bạch sau khi thu được quyền lực mới ở A thị, một lời nói liền có giá trị nghìn vàng. Mạc thị trong tay hắn lại bước lên một bậc thang mới.
Y một mình ngồi co ro trong một góc phố hẻo lánh, tay cầm chai rượu có độ cồn cao, tóc rối bù, hai mắt trống rỗng vô thần. Đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày da sạch sẽ đắt tiền. Y cố sức ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt một nam nhân hệt như thiên thần. Nam nhân kia nhìn y, vươn ra bàn tay tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật “Theo anh về nhà.”
Cao Kỳ cười nhạo “Trong mắt anh, tôi là một tên ngốc phải không? Nhờ anh ban tặng, cả đời của tôi đều bị hủy rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
Mạc Sinh Bạch đẩy ra lọn tóc che trước trán y, cúi xuống đặt lên đó một nụ hôn. Rồi nhìn sâu vào đáy mắt người đối diện, đưa tay chạm lên ngực trái y “Tim của em, đang đập rất nhanh.”
Cao Kỳ thẹn quá thành giận, đẩy mạnh tay hắn ra “Đúng, tôi tiện như vậy đấy! Anh cũng thấy mà, cho dù bị anh làm cho tan nhà nát cửa, tôi mẹ nó vẫn còn yêu anh, nếu anh muốn xác nhận, hiện tại cũng thấy rồi đó! Anh cút đi được chưa?”
Mạc Sinh Bạch nhìn hắn “Vì sao anh lại làm như vậy, em có muốn biết không?”
Cao Kỳ sửng sốt, cho dù đã sớm đoán ra là hắn làm, nhưng có vắt hết óc cũng không nghĩ ra được lý do, không khỏi thì thào hỏi “Vì sao?”
Vì sao lại làm cho em yêu anh? Vì sao lại vào lúc em yêu anh nhất vứt bỏ em? Vì sao đối phó Tôn gia? Vì sao lại hủy toàn bộ gia tộc em? Vì sao bây giờ anh lại đứng ở đây? Đến cuối cùng, liệu anh có từng yêu em không?
“Em có tin chuyện kiếp trước kiếp này không?” Mạc Sinh Bạch không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi Cao Kỳ một vấn đề.
“A?”
“Người bình thường đều sẽ không tin.” Mạc Sinh Bạch chỉ vị trí trái tim của mình “Anh mắc bệnh tim bẩm sinh, là loại nghiêm trọng không cách nào chữa khỏi. Mà nơi này, từng bởi vì em, ngừng đập.”
Cao Kỳ biểu tình mờ mịt “Chuyện khi nào, tại sao em không biết?”
“Em đương nhiên không biết. Anh đang nói đến kiếp trước mà em không hề nhớ tới. Đời trước người yêu em nhất chính là anh, nhưng em không yêu anh. Em chỉ vì anh đặc biệt mà tìm cách tiếp cận, lúc anh đã yêu em sâu đậm, em lại cùng người khác một chỗ, người kia chính là Lâm Kỳ.” Mạc Sinh Bạch nhẹ nhàng cười “Em gặp được cậu ta, chính là khi cùng Tần Khả tiểu thư dùng bữa. Anh đã từng nói, bệnh tim của anh rất nghiêm trọng, hay nói cách khác, tim của anh rất yếu ớt, em đã hiểu chưa?”
“Em không hiểu. Làm sao anh biết nó có thật hay không? Anh bởi vì một chuyện em chưa từng làm lại trực tiếp phán cho em án tử hình, không công bằng!” Cao Kỳ ánh mắt chua xót, hóa ra lại là vì loại lý do vớ vẩn này “Nói không chừng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.”
“Đó không phải mơ.” Mạc Sinh Bạch ôm lấy y “Anh biết em vẫn muốn hỏi anh một chuyện, anh hiện tại nói cho em biết được không?”
Cao Kỳ còn chưa kịp lắc đầu đã bị một cỗ lực lớn đẩy ra ngoài, tiếng va chạm chấn động làm cả người y nháy mắt cứng đờ. Y đứng tại chỗ, nhìn người đang nằm trong vũng máu vẫn lộ ra nụ cười sủng nịch, mi mục ôn nhu không thể kháng cự, đôi môi hắn cố hết sức mở ra rồi hợp lại, Cao Kỳ rất dễ dàng đọc được khẩu hình của hắn.
Anh, yêu, em.
Tim bị xé rách đau đớn, thanh âm hoảng loạn giống như một con thú bị thương “Không!”
Mạc Sinh Bạch nghe được thanh âm từ hệ thống “Chúc mừng kí chủ, độ hảo cảm của mục tiêu công lược 100, độ ngược tâm 100. Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến! Trở về không gian chủ thần!”
Xe cấp cứu cùng xe cảnh sát đồng thời đuổi tới. Cao Kỳ như bị rút mất linh hồn, cả người tản ra hơi thở bi thương. Y dõi theo Mạc Sinh Bạch vừa được bác sĩ nâng lên xe cấp cứu liền lập tức được tuyên bố đã tử vong, lại nhìn Tôn Kiên điên cuồng gào thét khi bị áp giải vào xe cảnh sát “Anh, em rốt cục đã báo được thù cho anh!” Tất cả đều phát sinh quá nhanh, quá nhanh.
Một tuần sau, Vương luật sư ở trước mộ Mạc Sinh Bạch tìm được Cao Kỳ lôi thôi gầy yếu đến mức không nhìn ra hình người. Đem tập tài liệu trong tay đưa cho y “Tôi là luật sư cá nhân của Mạc tiên sinh. Đây là di chúc của Mạc tiên sinh, ngài chính là người nắm quyền kế tiếp của Mạc thị.”
“Ha, đây lại là sao đây!” Cao Kỳ đem bình rượu đặt trên mặt đất, khẽ vuốt lên ảnh chụp đính trên bia mộ “Anh cái gì cũng đã tính hết rồi đúng không. Cũng phải, anh thông minh như vậy, em cũng chưa từng cự tuyệt bất cứ yêu cầu gì của anh mà?”
Gió có chút lớn, thổi qua mái tóc vốn tán loạn của y, cũng thổi đi một thân mùi rượu. “Luật sư Vương, đi thôi. Tôi sẽ không làm anh ấy thất vọng.”
Cao Kỳ trầm tĩnh bước đi, nghiêng đầu nhìn thoáng qua bia mộ, nở nụ cười. Em là thật tâm, đem toàn bộ kiếp này bồi thường cho anh.
/80
|