Sau đêm hôm đó, mấy ngày liên tục Trác Diệp đều tới cửa trung cung, muốn tiến lại dừng. Hắn nhấc chân, rảo bước tiến lên rồi lại quay lại, cuối cùng cúi đầu rời đi. Quý Ấu Thanh nghe Tam Nguyệt miêu tả sinh động như thật, không khỏi bật cười ra tiếng.
Đến đêm mười lăm, Trác Diệp sớm đã tới cửa trung cung, nàng lại ngăn hắn ngoài cửa.
Thật ra ngài chưa từng tin tưởng ta. Cách ván cửa, nàng lạnh lùng nói, Bởi vì ta là nữ nhi Quý gia, ngài kiêng kị ta, chán ghét ta. Ta là chuyển thế của thần nữ, ngài không tin ta. Thẩm Viện sảy lạc thai, ngài cũng không tin ta.
Nàng mở cửa, vành mắt sưng đỏ.
Hoàng thượng đã cho rằng thần thiếp không phải là người lương thiện, cần gì phải lại đến đây. Nàng hạ lệnh đuổi khách.
Hầu kết của Trác Diệp giật giật, vươn tay kéo nàng vào trong lòng. Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào vai nàng, khàn giọng nói: Ấu Thanh, là trẫm không tốt.
Mùi long tiên hương trên người hắn quấn quanh nàng, cả người nàng cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy.
Là trẫm hiểu lầm nàng, lạnh nhạt nàng. Đôi mắt đen Trác Diệp đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt khẩn trương hỏi, Cho trẫm một cơ hội sửa lại có được không?
Hắn lại ôm nàng vào trong lòng, dè dặt cẩn thận giống như ôm một món trân bảo đã mất mà lại tìm được được. Nàng âm thầm nhíu mày, trong lòng sung sướng: Không phải là giả vờ vô tội sao, ai mà không làm được?
Quả nhiên Trác Diệp thích kiểu này, hôm sau lại tới nữa.
Nhìn xem trẫm mang gì tới cho nàng? Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái sáo nhỏ, bên trên điêu khắc hoa lê tinh xảo.
Ánh mắt nàng sáng ngời, lộ ra vẻ mừng rỡ hiếm có, hé miệng cười nói: Sao hoàng thượng biết thần thiếp thích thổi sáo? Hồi nhỏ nàng thích nhất là sao, nhưng sau khi vào cung đã không còn dùng tới nữa.
Hắn bóp mũi nàng một cái, dịu dàng cười nói: Nàng chính là hoàng hậu của trẫm, sao trẫm lại không biết.
Nàng ôm cây sáo tinh xảo này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Nhìn vẻ thỏa mãn của nàng, ngược lại Trác Diệp có chút ngượng ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho nàng. Hắn xoa xoa đầu nàng, lòng đầy hối lỗi nói: Nàng thích là tốt rồi.
Dường như hắn rất quan tâm tới nàng, hai tháng liền đều ngủ lại trung cung, còn thường xuyên mang đến một ít đồ chơi nhỏ dỗ cho nàng vui vẻ. Ai cũng không ngờ được hoàng hậu đã nhiều năm không có tiếng tăm gì lại sẽ đột nhiên được sủng ái.
Đêm đó, Trác Diệp lại ngủ lại trung cung. Không ngờ nửa đêm người của Tê Hà cung tìm tới, nói cơ thể Thẩm Viện không tốt, mời Trác Diệp đi xem.
Hắn lặng lẽ đứng dậy nhưng vẫn khiến Quý Ấu Thanh đang ngủ say giật mình tỉnh dậy. Bàn tay đang mặc quần áo khựng lại, chân tay luống cuống giống như đứa nhỏ làm việc gì sai bị bắt gian tại trận.
Sau khi Thẩm Viện sảy thai, thân mình vẫn luôn không được tốt cho lắm...
Vâng. Hoàng thượng an tâm đi đi. Quý Ấu Thanh cụp mắt cười nhạt nói, sau đó đứng dậy giúp hắn thay quần áo.
Quý Ấu Thanh yên lặng nhìn hắn đi xa. Trong lòng nàng hiểu rõ, muốn hoàn toàn xóa sạch vị trí của Thẩm Viện trong lòng hắn phải làm từng chút từng chút một.
Đến đêm mười lăm, Trác Diệp sớm đã tới cửa trung cung, nàng lại ngăn hắn ngoài cửa.
Thật ra ngài chưa từng tin tưởng ta. Cách ván cửa, nàng lạnh lùng nói, Bởi vì ta là nữ nhi Quý gia, ngài kiêng kị ta, chán ghét ta. Ta là chuyển thế của thần nữ, ngài không tin ta. Thẩm Viện sảy lạc thai, ngài cũng không tin ta.
Nàng mở cửa, vành mắt sưng đỏ.
Hoàng thượng đã cho rằng thần thiếp không phải là người lương thiện, cần gì phải lại đến đây. Nàng hạ lệnh đuổi khách.
Hầu kết của Trác Diệp giật giật, vươn tay kéo nàng vào trong lòng. Hắn ôm chặt lấy nàng, vùi đầu vào vai nàng, khàn giọng nói: Ấu Thanh, là trẫm không tốt.
Mùi long tiên hương trên người hắn quấn quanh nàng, cả người nàng cứng đờ, đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như vậy.
Là trẫm hiểu lầm nàng, lạnh nhạt nàng. Đôi mắt đen Trác Diệp đen nhánh nhìn nàng chằm chằm, vẻ mặt khẩn trương hỏi, Cho trẫm một cơ hội sửa lại có được không?
Hắn lại ôm nàng vào trong lòng, dè dặt cẩn thận giống như ôm một món trân bảo đã mất mà lại tìm được được. Nàng âm thầm nhíu mày, trong lòng sung sướng: Không phải là giả vờ vô tội sao, ai mà không làm được?
Quả nhiên Trác Diệp thích kiểu này, hôm sau lại tới nữa.
Nhìn xem trẫm mang gì tới cho nàng? Hắn lấy từ trong tay áo ra một cái sáo nhỏ, bên trên điêu khắc hoa lê tinh xảo.
Ánh mắt nàng sáng ngời, lộ ra vẻ mừng rỡ hiếm có, hé miệng cười nói: Sao hoàng thượng biết thần thiếp thích thổi sáo? Hồi nhỏ nàng thích nhất là sao, nhưng sau khi vào cung đã không còn dùng tới nữa.
Hắn bóp mũi nàng một cái, dịu dàng cười nói: Nàng chính là hoàng hậu của trẫm, sao trẫm lại không biết.
Nàng ôm cây sáo tinh xảo này, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Nhìn vẻ thỏa mãn của nàng, ngược lại Trác Diệp có chút ngượng ngùng, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn tỉ mỉ chuẩn bị quà tặng cho nàng. Hắn xoa xoa đầu nàng, lòng đầy hối lỗi nói: Nàng thích là tốt rồi.
Dường như hắn rất quan tâm tới nàng, hai tháng liền đều ngủ lại trung cung, còn thường xuyên mang đến một ít đồ chơi nhỏ dỗ cho nàng vui vẻ. Ai cũng không ngờ được hoàng hậu đã nhiều năm không có tiếng tăm gì lại sẽ đột nhiên được sủng ái.
Đêm đó, Trác Diệp lại ngủ lại trung cung. Không ngờ nửa đêm người của Tê Hà cung tìm tới, nói cơ thể Thẩm Viện không tốt, mời Trác Diệp đi xem.
Hắn lặng lẽ đứng dậy nhưng vẫn khiến Quý Ấu Thanh đang ngủ say giật mình tỉnh dậy. Bàn tay đang mặc quần áo khựng lại, chân tay luống cuống giống như đứa nhỏ làm việc gì sai bị bắt gian tại trận.
Sau khi Thẩm Viện sảy thai, thân mình vẫn luôn không được tốt cho lắm...
Vâng. Hoàng thượng an tâm đi đi. Quý Ấu Thanh cụp mắt cười nhạt nói, sau đó đứng dậy giúp hắn thay quần áo.
Quý Ấu Thanh yên lặng nhìn hắn đi xa. Trong lòng nàng hiểu rõ, muốn hoàn toàn xóa sạch vị trí của Thẩm Viện trong lòng hắn phải làm từng chút từng chút một.
/11
|