“Trà này đã lạnh rồi, ngươi không biết uống trà lạnh sẽ đau bụng sao?” Trác Diệp cúi người, phun trà ra, nhíu mày đặt mạnh cái chén xuống bàn.
Quý Ấu Thanh lập tức sai người đi ngâm một chén trà nóng mới.
“Thôi.” Trác Diệp nhíu mày, tiện tay quăng một cái trâm lưu ly lên bàn, nói: “Đây là cống phẩm của Lưu Ly quốc, ban cho ngươi.”
Nàng hơi khựng lại, trong chốc lát chỉ đứng ở đó lặng im không nói.
“Ngươi không biết hoàng hậu phải uy nghi khéo léo sao?” Hắn nhìn trang dung (y phục và trang điểm) của nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lúc, lông mày tuấn lãng hơi nhướn lên, nói: “Suốt ngày chỉ mặc xiêm y màu trắng, ngươi đây là muốn nguyền rủa trẫm chết sớm sao?”
Nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn Trác Diệp, chợt thấy buồn cười: Hắn tới đây với thành kiến, có nhìn nàng thế nào thì cũng vẫn thấy không vừa ý, trên đời này sao lại có người trẻ con như thế?
“Là sai sót của thần thiếp.” Nàng thấp giọng nhẹ nhàng đáp lời, lại cúi đầu lui ra. Sau một lúc lâu, nàng thay phượng bào uy nghiêm, trang điểm cẩn thận mới khoan thai đi tới.
Trác Diệp ngồi trên ghế đã thấy phiền tới đợi không nổi. Thấy Quý Ấu Thanh như thế, hắn lại chợt sửng sốt.
“Sắp phải đi ngủ, trang phục của hoàng hậu đây là không muốn trẫm ở lại sao?” Sắc mặt của hắn lập tức tối lại, nói: “Thôi được, đêm nay trẫm tới Ngự thư phòng.” Nói xong hắn đứng dậy, muốn nhanh chóng bãi giá.
Khi hai người lướt qua, Quý Ấu Thanh gọi hắn lại. Nàng xoay người cung kính quỳ gối hành lễ với hắn, ngẩng đầu khẽ cười nói: “Vừa rồi hoàng thượng thưởng một cây trâm cho thần thiếp, thần thiếp tạ chủ long ân.”Đột ngột nhận được đại lễ, ngược lại Trác Diệp hơi luống cuống. Hắn đỏ mặt nâng nàng dậy, mắt nhìn về phía khác, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra... ngươi cũng không cần như thế.”
“Trong lòng hoàng thượng sớm coi thần thiếp là nữ tử nhiều mưu mô đúng không?” Trong nháy mắt hắn ra khỏi cửa, nàng kéo tay áo của hắn một cái. Ánh mắt trong sạch của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng anh minh, thần thiếp chính là như vậy.”
Không đợi Trác Diệp nói thêm điều gì, nàng đã mỉm cười nhún chào, cung tiến thánh giá.
Trác Diệp đi rồi, Tam Nguyệt khó hiểu hỏi: “Nương nương thanh khiết thông minh, nếu muốn làm thánh thượng vui...”
Nàng giơ tay ngăn lời của cung nữ tâm phúc, nói: “Ngươi có biết vì sao sau khi vào cung ta lại cho ngươi cái tên “Tam Nguyệt” không?”
Tam Nguyệt nhíu mày nghĩ ngợi, trả lời: “Bởi vì nương nương yêu thích hoa lê nở vào tháng ba.”
Nàng cười cười, từ chối cho ý kiến. Ngày mà nàng gặp Trác Diệp cũng là tháng ba. (Tam nguyệt = tháng ba.)
Thân là nữ nhi của Quý gia, nàng có kiến thức uyên bác, đọc đủ thứ binh thư, am hiểu tường tận về mưu mô xảo quyệt, xem thường mấy chuyện đấu đá nơi hậu cung. Nàng muốn đoạt thánh sủng dễ như trở bàn tay, nhưng nàng lại không muốn sử dụng mưu kế với phu quân của mình.
Nàng hiểu rằng trên đời này, thứ không thể giành giật nhất chính là tình yêu.
Nàng không vội, dù sao còn có thời gian cả đời để hắn đón nhận nàng, yêu nàng.
Quý Ấu Thanh lập tức sai người đi ngâm một chén trà nóng mới.
“Thôi.” Trác Diệp nhíu mày, tiện tay quăng một cái trâm lưu ly lên bàn, nói: “Đây là cống phẩm của Lưu Ly quốc, ban cho ngươi.”
Nàng hơi khựng lại, trong chốc lát chỉ đứng ở đó lặng im không nói.
“Ngươi không biết hoàng hậu phải uy nghi khéo léo sao?” Hắn nhìn trang dung (y phục và trang điểm) của nàng từ trên xuống dưới đánh giá một lúc, lông mày tuấn lãng hơi nhướn lên, nói: “Suốt ngày chỉ mặc xiêm y màu trắng, ngươi đây là muốn nguyền rủa trẫm chết sớm sao?”
Nàng ngước mắt lẳng lặng nhìn Trác Diệp, chợt thấy buồn cười: Hắn tới đây với thành kiến, có nhìn nàng thế nào thì cũng vẫn thấy không vừa ý, trên đời này sao lại có người trẻ con như thế?
“Là sai sót của thần thiếp.” Nàng thấp giọng nhẹ nhàng đáp lời, lại cúi đầu lui ra. Sau một lúc lâu, nàng thay phượng bào uy nghiêm, trang điểm cẩn thận mới khoan thai đi tới.
Trác Diệp ngồi trên ghế đã thấy phiền tới đợi không nổi. Thấy Quý Ấu Thanh như thế, hắn lại chợt sửng sốt.
“Sắp phải đi ngủ, trang phục của hoàng hậu đây là không muốn trẫm ở lại sao?” Sắc mặt của hắn lập tức tối lại, nói: “Thôi được, đêm nay trẫm tới Ngự thư phòng.” Nói xong hắn đứng dậy, muốn nhanh chóng bãi giá.
Khi hai người lướt qua, Quý Ấu Thanh gọi hắn lại. Nàng xoay người cung kính quỳ gối hành lễ với hắn, ngẩng đầu khẽ cười nói: “Vừa rồi hoàng thượng thưởng một cây trâm cho thần thiếp, thần thiếp tạ chủ long ân.”Đột ngột nhận được đại lễ, ngược lại Trác Diệp hơi luống cuống. Hắn đỏ mặt nâng nàng dậy, mắt nhìn về phía khác, có chút ngượng ngùng nói: “Thật ra... ngươi cũng không cần như thế.”
“Trong lòng hoàng thượng sớm coi thần thiếp là nữ tử nhiều mưu mô đúng không?” Trong nháy mắt hắn ra khỏi cửa, nàng kéo tay áo của hắn một cái. Ánh mắt trong sạch của nàng nhìn thẳng vào đôi mắt ngơ ngác của hắn, khẽ nói: “Hoàng thượng anh minh, thần thiếp chính là như vậy.”
Không đợi Trác Diệp nói thêm điều gì, nàng đã mỉm cười nhún chào, cung tiến thánh giá.
Trác Diệp đi rồi, Tam Nguyệt khó hiểu hỏi: “Nương nương thanh khiết thông minh, nếu muốn làm thánh thượng vui...”
Nàng giơ tay ngăn lời của cung nữ tâm phúc, nói: “Ngươi có biết vì sao sau khi vào cung ta lại cho ngươi cái tên “Tam Nguyệt” không?”
Tam Nguyệt nhíu mày nghĩ ngợi, trả lời: “Bởi vì nương nương yêu thích hoa lê nở vào tháng ba.”
Nàng cười cười, từ chối cho ý kiến. Ngày mà nàng gặp Trác Diệp cũng là tháng ba. (Tam nguyệt = tháng ba.)
Thân là nữ nhi của Quý gia, nàng có kiến thức uyên bác, đọc đủ thứ binh thư, am hiểu tường tận về mưu mô xảo quyệt, xem thường mấy chuyện đấu đá nơi hậu cung. Nàng muốn đoạt thánh sủng dễ như trở bàn tay, nhưng nàng lại không muốn sử dụng mưu kế với phu quân của mình.
Nàng hiểu rằng trên đời này, thứ không thể giành giật nhất chính là tình yêu.
Nàng không vội, dù sao còn có thời gian cả đời để hắn đón nhận nàng, yêu nàng.
/11
|