Buổi tối, cả rạp chỉ có các nhà đầu tư và chuyên gia tư vấn ngồi xem, “Trường hận ca” là vở múa ba lê lớn nhất trong hai năm gần đây, tuyên truyền quảng cáo đúng chỗ. Cho dù là việc bố trí vũ đài hay về phần trang phục, trình độ hoa lệ đều đạt đẳng cấp thế giới. Có thể , nhà đầu tư rất chịu khó bỏ tiền, đương nhiên ít nhiều đều nhờ đến Bùi tiên sinh.
Tuy rằng Nhã Bửu rất khẩn trương nhưng phong độ lúc này của khá tốt, để làm hài lòng Bùi Giai, hy vọng có thể tự hào, cố gắng hết mình.
chung, sau khi vở kịch kết thúc, Mã Như Ngọc và các chuyên gia tư vấn ở Đan Mạch đều lại chúc mừng, tất cả chỉ còn chờ xem thái độ của nhà phê bình và khán giả.
Tối đó Nhã Bửu kích động ngủ được, cũng tới khách sạn của Bùi Giai, bà Đường mệnh lệnh cưỡng chế con về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho ngày mai.
Nhã Bửu cùng Bùi Giai nấu cháo điện thoại: “Em rất khẩn trương, lỡ như ngày mai bọn họ tốt thì sao?”
“Bọn họ mù rồi.” Bùi Giai an ủi: “Em múa rất đẹp, bất luận là thời kỳ thiếu nữ Dương Ngọc Hoàn hay là vị Quý phi kiêu ngạo, em biểu diễn rất tốt.”
Đặc biệt là trường đoạn sinh ly tử biệt, Nhã Bửu nắm bắt cảm xúc khá tốt, mâu thuẫn về oán hận và tình vô cùng đối lập.
nghe Bùi Giai nói vậy, cũng có chút yên tâm.
“Nhìn cách em múa có thể lý giải vì sao Huyền Tông tình nguyện mạo hiểm vẫn muốn nạp Dương Ngọc Hoàn vào cung rồi.” Bùi Giai khen ngợi.
“Bùi Giai, cám ơn .” Nhã Bửu ôm ngực, thấp giọng.
“Được rồi, mau ngủ .” Bùi Giai .
“Ngủ được, hát ru em .” Nhã Bửu được tấc lại muốn tiến thước.
“Đường Nhã Bửu.” Bùi Giai lớn tiếng gọi thẳng tên .
“Thật mà, ngủ được, nếu ngày mai mắt em thâm quầng thì sao?” Nhã Bửu chu miệng .
Bùi Giai cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của , hy vọng bắt nạt được . Cuối cùng, Bùi tiên sinh vẫn lay chuyển được Đường tiểu thư, đè thấp cổ họng hát một khúc ru: “Tiểu bảo bối mau mau ngủ, trong mộng có theo, cùng em cười cùng em khóc, tất cả có .” Giọng ca mạnh mẽ trầm ấm, như viên thuốc an thần đẩy người ta vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, các tờ báo đều đồng loạt đưa tin về “Trường hận ca”, các nhà phê bình luôn tặc lưỡi khen ngợi.
Nhã Bửu cảm thấy cuộc sống của bây giờ quá hạnh phúc, tâm trạng đối diện phải thẳng thắn với Mỹ Bảo còn là rào cản nữa, trong lòng tràn đầy dũng khí.
Buổi chiều, Bùi Giai chở Nhã Bửu từ đoàn múa về đến nhà: “Chú và dì hôm nay có ở nhà ?”
Nhã Bửu gật đầu: “Có ạ, nhưng em muốn nói chuyện với Mỹ Bảo trước, cảm thấy được ?”
Bùi Giai quay đầu nhìn Nhã Bửu: “Được.” Nhã Bửu sở dĩ chịu công khai quan hệ chính là kiêng dè Mỹ Bảo.
Khi xe dừng ở cổng lớn, Nhã Bửu ngăn chặn động tác xuống xe của Bùi Giai: “ ở trong xe chờ em được , mấy ngày nay Mỹ Bảo biết bận cái gì, em cũng chưa gặp được chị ấy. Buổi chiều em gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy đồng ý ở nhà chờ em, em nói chuyện với chị ấy trước rồi chúng vào nhà sau nhé?”
Nhã Bửu ngại ngùng nhìn Bùi Giai, có tiếng thở dài.
“Đường Nhã Bửu, em ỷ em.” Bùi Giai nhéo mặt .
“Bùi Giai, là người tốt nhất.” Nhã Bửu hôn nhẹ lên gò má Bùi Giai, cởi dây an toàn xuống xe.
“Dì Vương, Mỹ Bảo trở về chưa, cha mẹ con đâu rồi?” Nhã Bửu vào cửa nhìn thấy ai.
“Mỹ Bảo ở lầu, tiên sinh và phu nhân ở nhà sau.” Dì Vương .
Nhã Bửu chạy nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Mỹ Bảo.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy đôi mắt Mỹ Bảo sưng húp, tình huống này lại ngăn chận mở miệng.
“Chị, sao vậy?” Nhã Bửu đưa tay hỏi.
“Chị và Arthur ký tên ly hôn rồi.” Mỹ Bảo cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thủ tục cũng khá đơn giản.”
“Đột nhiên như vậy?” Nhã Bửu giật mình nhưng lại ngoài ý muốn, dù sao Mỹ Bảo và Arthur giằng co rất lâu: “ thể vãn hồi rồi sao?”
Mỹ Bảo tự giễu cười: “Vãn hồi thế nào? Trong lòng chị vẫn thủy chung với Bùi Giai. . . . . .”
Câu kế tiếp Nhã Bửu nghe , đầu như muốn nổ tung, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “ phải chị còn thích ấy nữa sao?”
“Chị đã từng nghĩ vậy.” Mỹ Bảo nắm tay : “Nhã Bửu, em nói xem có phải chị rất ngu xuẩn hay , chuyện cho tới bây giờ còn nhớ thương ấy, biết kiếp trước chị thiếu nợ ấy cái gì?”
Mỹ Bảo khóc hu hu: “ ngờ chị là người như vậy, đơn phương rút ra được, rất vô dụng.” Mỹ Bảo bắt đầu cào tóc.
Nhã Bửu cũng chỉ bật khóc, vì Mỹ Bảo khóc, cũng vì bản thân mà khóc, biết phải làm cái gì, đã đồng ý với Bùi Giai, chuyện này chắc thể giữ lời hứa rồi.
“Đừng khóc, đừng khóc, Mỹ Bảo, chị khóc khiến em đau lòng.” Nhã Bửu với chính mình, hai chị em ôm nhau khóc hồi.
Mãi đến khi Bùi Giai điện thoại tới, mới hồi phục tinh thần.
Nhã Bửu biết bản thân vào xe Bùi Giai thế nào.
Bùi Giai nhìn thấy vẻ mặt Nhã Bửu, trong lòng liền hiểu : “Vẫn mở miệng được, phải ?”
“Bùi Giai, em xin lỗi, Mỹ Bảo vừa mới ly hôn với Arthur, em mở miệng được.” Nhã Bửu nhịn được rơi lệ.
“Đường Mỹ Bảo ly hôn, chuyện đó liên quan gì tới ?” Bùi Giai trước giờ đều tự mình kìm chế, nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ chỉ cần chị em ngày kết hôn, em luôn luôn giấu diếm quan hệ của chúng ta?”
Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, chỉ có thể rơi lệ nên lời, cho Bùi Giai biết, trong lòng Mỹ Bảo vẫn thích , muốn Bùi Giai bởi vì chuyện này mà xem thường Mỹ Bảo, oán hận Mỹ Bảo.
“Đường Nhã Bửu, em chưa từng nghiêm túc với mối quan hệ này.” Bùi Giai thấp giọng, tràn ngập cay đắng: “ rất mệt, muốn nghe em tiếp tục giải thích.”
“Bùi Giai.” Nhã Bửu cầm tay Bùi Giai đặt tay lái, muốn giữ lại, có vô số lời muốn , tất cả lời nói chỉ hóa thành câu: “Em muốn, muốn chia tay. . . . . .”
“Ngay bây giờ em vào cho bọn họ biết, quan hệ của chúng ta.” Bùi Giai kiên nhẫn nhìn vào ánh mắt ướt đẫm của Nhã Bửu.
“Đừng ép em được , em xin đừng ép em.” Nhã Bửu khóc nức nở.
“ khi hai bên đều cảm thấy mệt mỏi, cũng nhất thiết phải tiếp tục.” Bùi Giai đem bàn tay Nhã Bửu mở ra.
“Xuống xe!”
Nhã Bửu nhìn chằm chằm Bùi Giai.
“Bảo em xuống xe!” Giọng lạnh băng và phẫn nộ.
“Bùi Giai, em. . . . . .” Nhã Bửu bị dọa phát run.
“Đường Nhã Bửu, cho dù sau này Mỹ Bảo có suy nghĩ thông suốt, em dám nói chuyện này, cũng đừng quay về tìm .” Bùi Giai thay mở cửa xe.
Nhã Bửu vẫn như cũ bất động.
“Đừng để phải kéo em xuống, rất khó coi.” Giọng nói và thái độ của vô cùng nghiêm túc.
Nhã Bửu xuống xe.
Sau khi Bùi Giai khởi động xe, cước đạp mạnh chân ga, xe phóng xa.
Nhã Bửu vẫn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn Bùi Giai lái , ở cửa sổ lầu hai cũng có người nhìn về phía này, tay cầm ly rượu, hớp ngụm rượu, cũng biết rượu có vị gì.
Tuy rằng Nhã Bửu rất khẩn trương nhưng phong độ lúc này của khá tốt, để làm hài lòng Bùi Giai, hy vọng có thể tự hào, cố gắng hết mình.
chung, sau khi vở kịch kết thúc, Mã Như Ngọc và các chuyên gia tư vấn ở Đan Mạch đều lại chúc mừng, tất cả chỉ còn chờ xem thái độ của nhà phê bình và khán giả.
Tối đó Nhã Bửu kích động ngủ được, cũng tới khách sạn của Bùi Giai, bà Đường mệnh lệnh cưỡng chế con về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị tinh thần chiến đấu cho ngày mai.
Nhã Bửu cùng Bùi Giai nấu cháo điện thoại: “Em rất khẩn trương, lỡ như ngày mai bọn họ tốt thì sao?”
“Bọn họ mù rồi.” Bùi Giai an ủi: “Em múa rất đẹp, bất luận là thời kỳ thiếu nữ Dương Ngọc Hoàn hay là vị Quý phi kiêu ngạo, em biểu diễn rất tốt.”
Đặc biệt là trường đoạn sinh ly tử biệt, Nhã Bửu nắm bắt cảm xúc khá tốt, mâu thuẫn về oán hận và tình vô cùng đối lập.
nghe Bùi Giai nói vậy, cũng có chút yên tâm.
“Nhìn cách em múa có thể lý giải vì sao Huyền Tông tình nguyện mạo hiểm vẫn muốn nạp Dương Ngọc Hoàn vào cung rồi.” Bùi Giai khen ngợi.
“Bùi Giai, cám ơn .” Nhã Bửu ôm ngực, thấp giọng.
“Được rồi, mau ngủ .” Bùi Giai .
“Ngủ được, hát ru em .” Nhã Bửu được tấc lại muốn tiến thước.
“Đường Nhã Bửu.” Bùi Giai lớn tiếng gọi thẳng tên .
“Thật mà, ngủ được, nếu ngày mai mắt em thâm quầng thì sao?” Nhã Bửu chu miệng .
Bùi Giai cách điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra biểu cảm của , hy vọng bắt nạt được . Cuối cùng, Bùi tiên sinh vẫn lay chuyển được Đường tiểu thư, đè thấp cổ họng hát một khúc ru: “Tiểu bảo bối mau mau ngủ, trong mộng có theo, cùng em cười cùng em khóc, tất cả có .” Giọng ca mạnh mẽ trầm ấm, như viên thuốc an thần đẩy người ta vào giấc ngủ say.
Ngày hôm sau, các tờ báo đều đồng loạt đưa tin về “Trường hận ca”, các nhà phê bình luôn tặc lưỡi khen ngợi.
Nhã Bửu cảm thấy cuộc sống của bây giờ quá hạnh phúc, tâm trạng đối diện phải thẳng thắn với Mỹ Bảo còn là rào cản nữa, trong lòng tràn đầy dũng khí.
Buổi chiều, Bùi Giai chở Nhã Bửu từ đoàn múa về đến nhà: “Chú và dì hôm nay có ở nhà ?”
Nhã Bửu gật đầu: “Có ạ, nhưng em muốn nói chuyện với Mỹ Bảo trước, cảm thấy được ?”
Bùi Giai quay đầu nhìn Nhã Bửu: “Được.” Nhã Bửu sở dĩ chịu công khai quan hệ chính là kiêng dè Mỹ Bảo.
Khi xe dừng ở cổng lớn, Nhã Bửu ngăn chặn động tác xuống xe của Bùi Giai: “ ở trong xe chờ em được , mấy ngày nay Mỹ Bảo biết bận cái gì, em cũng chưa gặp được chị ấy. Buổi chiều em gọi điện thoại cho chị ấy, chị ấy đồng ý ở nhà chờ em, em nói chuyện với chị ấy trước rồi chúng vào nhà sau nhé?”
Nhã Bửu ngại ngùng nhìn Bùi Giai, có tiếng thở dài.
“Đường Nhã Bửu, em ỷ em.” Bùi Giai nhéo mặt .
“Bùi Giai, là người tốt nhất.” Nhã Bửu hôn nhẹ lên gò má Bùi Giai, cởi dây an toàn xuống xe.
“Dì Vương, Mỹ Bảo trở về chưa, cha mẹ con đâu rồi?” Nhã Bửu vào cửa nhìn thấy ai.
“Mỹ Bảo ở lầu, tiên sinh và phu nhân ở nhà sau.” Dì Vương .
Nhã Bửu chạy nhanh lên lầu, gõ cửa phòng Mỹ Bảo.
Sau khi mở cửa, nhìn thấy đôi mắt Mỹ Bảo sưng húp, tình huống này lại ngăn chận mở miệng.
“Chị, sao vậy?” Nhã Bửu đưa tay hỏi.
“Chị và Arthur ký tên ly hôn rồi.” Mỹ Bảo cười so với khóc còn khó coi hơn: “Thủ tục cũng khá đơn giản.”
“Đột nhiên như vậy?” Nhã Bửu giật mình nhưng lại ngoài ý muốn, dù sao Mỹ Bảo và Arthur giằng co rất lâu: “ thể vãn hồi rồi sao?”
Mỹ Bảo tự giễu cười: “Vãn hồi thế nào? Trong lòng chị vẫn thủy chung với Bùi Giai. . . . . .”
Câu kế tiếp Nhã Bửu nghe , đầu như muốn nổ tung, rất lâu sau mới lẩm bẩm: “ phải chị còn thích ấy nữa sao?”
“Chị đã từng nghĩ vậy.” Mỹ Bảo nắm tay : “Nhã Bửu, em nói xem có phải chị rất ngu xuẩn hay , chuyện cho tới bây giờ còn nhớ thương ấy, biết kiếp trước chị thiếu nợ ấy cái gì?”
Mỹ Bảo khóc hu hu: “ ngờ chị là người như vậy, đơn phương rút ra được, rất vô dụng.” Mỹ Bảo bắt đầu cào tóc.
Nhã Bửu cũng chỉ bật khóc, vì Mỹ Bảo khóc, cũng vì bản thân mà khóc, biết phải làm cái gì, đã đồng ý với Bùi Giai, chuyện này chắc thể giữ lời hứa rồi.
“Đừng khóc, đừng khóc, Mỹ Bảo, chị khóc khiến em đau lòng.” Nhã Bửu với chính mình, hai chị em ôm nhau khóc hồi.
Mãi đến khi Bùi Giai điện thoại tới, mới hồi phục tinh thần.
Nhã Bửu biết bản thân vào xe Bùi Giai thế nào.
Bùi Giai nhìn thấy vẻ mặt Nhã Bửu, trong lòng liền hiểu : “Vẫn mở miệng được, phải ?”
“Bùi Giai, em xin lỗi, Mỹ Bảo vừa mới ly hôn với Arthur, em mở miệng được.” Nhã Bửu nhịn được rơi lệ.
“Đường Mỹ Bảo ly hôn, chuyện đó liên quan gì tới ?” Bùi Giai trước giờ đều tự mình kìm chế, nhịn được chửi thề: “Mẹ kiếp, chẳng lẽ chỉ cần chị em ngày kết hôn, em luôn luôn giấu diếm quan hệ của chúng ta?”
Nhã Bửu nhìn Bùi Giai, chỉ có thể rơi lệ nên lời, cho Bùi Giai biết, trong lòng Mỹ Bảo vẫn thích , muốn Bùi Giai bởi vì chuyện này mà xem thường Mỹ Bảo, oán hận Mỹ Bảo.
“Đường Nhã Bửu, em chưa từng nghiêm túc với mối quan hệ này.” Bùi Giai thấp giọng, tràn ngập cay đắng: “ rất mệt, muốn nghe em tiếp tục giải thích.”
“Bùi Giai.” Nhã Bửu cầm tay Bùi Giai đặt tay lái, muốn giữ lại, có vô số lời muốn , tất cả lời nói chỉ hóa thành câu: “Em muốn, muốn chia tay. . . . . .”
“Ngay bây giờ em vào cho bọn họ biết, quan hệ của chúng ta.” Bùi Giai kiên nhẫn nhìn vào ánh mắt ướt đẫm của Nhã Bửu.
“Đừng ép em được , em xin đừng ép em.” Nhã Bửu khóc nức nở.
“ khi hai bên đều cảm thấy mệt mỏi, cũng nhất thiết phải tiếp tục.” Bùi Giai đem bàn tay Nhã Bửu mở ra.
“Xuống xe!”
Nhã Bửu nhìn chằm chằm Bùi Giai.
“Bảo em xuống xe!” Giọng lạnh băng và phẫn nộ.
“Bùi Giai, em. . . . . .” Nhã Bửu bị dọa phát run.
“Đường Nhã Bửu, cho dù sau này Mỹ Bảo có suy nghĩ thông suốt, em dám nói chuyện này, cũng đừng quay về tìm .” Bùi Giai thay mở cửa xe.
Nhã Bửu vẫn như cũ bất động.
“Đừng để phải kéo em xuống, rất khó coi.” Giọng nói và thái độ của vô cùng nghiêm túc.
Nhã Bửu xuống xe.
Sau khi Bùi Giai khởi động xe, cước đạp mạnh chân ga, xe phóng xa.
Nhã Bửu vẫn đứng tại chỗ, cứ như vậy nhìn Bùi Giai lái , ở cửa sổ lầu hai cũng có người nhìn về phía này, tay cầm ly rượu, hớp ngụm rượu, cũng biết rượu có vị gì.
/60
|