Lúc rạng sáng, Lôi Nặc mới trở về.
Tuy rằng tôi tỉnh, những vẫn nhắm hai mắt nghe tiếng đi lại quen thuộc trong phòng của anh. Sau khi hôn lên môi tôi một cái, anh đứng dậy cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Theo tiếng nước vang lên, tôi cũng ngồi dậy.
Sửa sang lại đầu tóc, chờ đợi anh.
Tâm tình đã gắng sức bình tĩnh vào trước đó, nhưng giờ phút này nghe tiếng nước ào ào kia, suy nghĩ khẩn trương cùng phức tạp lại kéo đến lần nữa.
Lát sau, anh đi ra.
Thấy tôi ngồi trên giường, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại mỉm cười.
“Em dậy rồi.”
“Ừm.” Tôi đứng dậy tới gần anh, ý bảo anh ngồi xuống, cầm lấy máy sấy, giúp anh sấy tóc.
Tóc đàn ông ngắn, nên chỉ trong nháy mắt đã khô. Nhanh đến nỗi khiến tôi có chút không muốn. Khẽ vuốt sợi tóc, tôi hôn lên.
“Cảm ơn em.” Anh dịu dàng nhìn tôi, sờ sờ mặt tôi, đứng dậy kéo tôi lại giường lớn.
“Mệt lắm sao?” Anh ôm tôi, lo lắng nhìn tôi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, nở nụ cười với anh.
“Cười nhìn yếu ớt như vậy kìa.” Anh hôn lên môi tôi, lại kéo tôi vào trong lòng, tìm vị trí thích hợp nằm xuống.
“Em…… có vài lời muốn nói với anh.” Tôi ngẩng lên đầu, đối diện con ngươi đen của anh.
“Ừ, em nói đi.” Anh cầm tay tôi.
“Em…… hôm qua, em đã đi đến bệnh viện một chuyến.” Chậm rãi mở miệng, tôi thu tầm mắt mình lại.
“Bệnh viện? Em bị làm sao? Chỗ nào không được khỏe?” Anh khẩn trương nhìn tôi, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Em…… tưởng là mình mang thai.”
“Mang…… thai.” Vẻ mặt anh khẩn trương, trong mắt lấp đầy hưng phấn cùng chờ mong. Bàn tay to vịn ở cánh tay tôi, cũng không khỏi dùng sức.
“Em tưởng! Em chỉ tưởng thôi.”
“Tâm Âm……”
“Em không có mang thai.” Cúi đầu, né khỏi anh. Tôi không dám đối mặt với ánh mắt cực nóng tràn ngập quan tâm kia.
“Không sao, lần này không có. Sau này còn rất nhiều cơ hội.” Anh thấp giọng nói xong, vươn tay muốn ôm tôi về.
“Không! Sau này cũng không có nữa.” Tôi thấp giọng nói xong. Đẩy anh ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Không muốn nhìn bộ dáng anh rõ ràng rất thất vọng, lại muốn giả vờ không hề gì.
“……”
Im lặng, lan tràn ra. Chỉ cảm thấy phía sau lưng anh đã chậm rãi tới gần, hơi thở nóng rực phả lên gáy tôi. Anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Sau đó, chỉnh lại tư thế của tôi, làm cho tôi chỉ có thể nhìn thẳng anh.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt anh chuyển thành nghiêm túc, giọng điệu cũng không tự giác giảm xuống rất nhiều.
“Tử cung lạnh, năng lực của trứng yếu. Em, không có khả năng sinh con.” Nhìn thẳng anh, tôi tàn nhẫn gằn từng tiếng mang hy vọng nảy sinh trong mắt anh hủy diệt.
Nước mắt, không biết đã chảy ra từ khi nào.
Cho dù có ra vẻ trấn định đến thế nào thì cảm xúc chung quy đã đến điểm cực hạn. Tôi thống khổ nhìn anh, bất lực lắc đầu.
Em thật sự không muốn nói những điều này với anh, thật sự không muốn bóp chết ước mơ của anh, thật sự không muốn làm hạnh phúc của chúng ta chết đi đâu!
“Ống nghiệm thì sao? Còn có thể thử thụ tinh ống nghiệm mà!” Kinh hoàng qua đi, anh bối rối nói. Trong mắt lại lần nữa hiện lên hy vọng.
Tôi khóc thút thít lắc đầu, nước mắt giống như vỡ đê, liều mạng chảy ra.
“Xác xuất thành công quá thấp……”
“Không sao cả! Không sao cả! Chỉ cần có một chút khả năng, chúng ta vẫn sẽ có hi vọng!” Trong miệng anh nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ thống khổ.
“Xin lỗi…… xin lỗi…… em thật sự có lỗi với anh!”
“Không, không! Em hãy nghe anh nói, em không có lỗi với bất kỳ ai cả, xảy ra chuyện này người khổ sở nhất chính là em. Anh thân là chồng làm sao có thể cảm thấy em có lỗi với anh được! Con, có thì tốt nhất. Còn nếu thật sự không thể có, chúng ta cố cưỡng cầu cũng không được.”
“Em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây! Em muốn có một đứa con, em muốn sinh ra con của anh. Em muốn người một nhà chúng ta vui vẻ sống cùng nhau.”
“Đừng khóc, đồ ngốc.” Anh lau nước mắt ở hai má tôi, ôm chặt lấy tôi, vỗ nhẹ tóc của tôi.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả người nhân bản còn có thể. Chúng ta sinh một đứa con cũng nhất định được.”
“Nhưng…… nhưng tỷ lệ nhỏ đến gần như không có khả năng.”
“Anh mặc kệ là tỷ lệ gì! Chỉ cần có hy vọng chúng ta đều phải đi thử. Nếu thật sự không được, chúng ta cũng sẽ chấp nhận.” Anh cương quyết nói xong, buông tôi ở trong lòng ra, trong con ngươi đen chân thành tha thiết lộ ra kiên nghị trước nay chưa từng có.
“Nặc……” Tôi không biết phải nói cái gì, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
“Hãy tin anh, việc này cũng chẳng có gì đáng ngại cả.” Anh hôn lên nước mắt tôi.
“Em……”
“Đừng sợ, anh là chồng của em. Cho dù trời có sập xuống, cũng có anh chống đỡ.” Phát hiện thân thể tôi hơi hơi run run, anh ôm chặt lấy tôi. Khẽ nói bên tai tôi.
“Vâng……”
Nước mắt cảm động trào ra, tôi dang hai tay ôm chặt lấy anh.
Giờ phút này tôi cảm nhận được sâu sắc cái tốt của anh, cảm nhận được sâu sắc trái tim hết sức chân thành của anh. Tôi biết là anh yêu tôi, cho dù anh chưa nói bao giờ. Tôi vẫn biết anh quan tâm tôi rất sâu sắc, dù cho anh chưa bao giờ kể công đi nữa.
Một người đàn ông đã từng phong lưu, lại cho tôi cảm giác an toàn mà tất cả mọi người không thể cho, cũng cho tôi dũng khí trước nay chưa từng có.
“Ngày mai anh sẽ cho người liên hệ bác sĩ tốt nhất, chúng ta cùng nhau đối mặt. Đừng lo lắng.” Anh thoáng buông tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói.
“Được.” Tôi hôn lên môi anh, ôm anh thật chặt.
“Ừm.” Anh khẽ thở dài, vỗ vỗ phía sau lưng tôi. Ôm ngang lấy tôi, đặt lên giường.
“Nặc……”
“Sao?”
“Nếu…… Mẹ muốn anh chia tay với em, anh sẽ làm thế nào?”
Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bàn tay to vỗ nhẹ mặt tôi.
“Sẽ không. Anh sẽ không để tình huống đó xảy ra. Yên tâm, những việc còn lại cứ giao hết cho anh.”
“Ừm……” Vành mắt tôi đỏ hồng gật đầu.
Đây chính là cái gọi là đàn ông.
Người đàn ông đỉnh thiên lập địa, che gió che mưa cho bạn.
Anh là người đàn ông của tôi. Người đàn ông chiều chuộng tôi, yêu thương tôi, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, bảo vệ tôi, luôn bên cạnh tôi.
Anh bảo em làm sao có thể không đặt cả trái tim tại nơi anh, anh bảo trong lòng em làm sao còn chứa được bất kỳ người nào khác chứ.
Giúp tôi đắp chăn, sau đó hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon, anh không lên giường ngủ, mà là đi ra ngoài.
Nói là có một ít tài liệu còn phải xử lý, nhưng tôi biết đó là lời nói dối.
Bởi vì không lâu sau, ở ban công sát bên truyền đến mùi thuốc lá giống như đã từng ngửi thấy. Hương vị truyền đến kia chỉ vào thời điểm anh khổ sở khó chịu mới dấy lên.
Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống lần nữa, lòng cũng quặn đau.
Rất khuya, thật sự là đến rất khuya anh mới trở lại giường lớn lần nữa. Từ phía sau ôm chặt tôi đi vào giấc ngủ.
Không có mùi vị thuốc lá như trong suy nghĩ, mà là vị bạc hà rõ rệt.
Rất rõ ràng, anh đã tẩy sạch mùi.
Hành động chu đáo này, làm cho tôi vô cùng cảm động . Ở sâu dưới đáy lòng dâng lên chua chát, chậm rãi bao phủ lấy tôi, gần như không thể hít thở bình thường.
Cảm nhận được bờ ngực cực nóng cùng nhịp hít thở đều đều của anh, tôi rốt cuộc không nén được xoay người lại, điên cuồng hôn anh.
Nhận lấy nụ hôn nhiệt liệt như thế của tôi, anh cũng kịch liệt đáp lại.
Giống như muốn cắn nuốt hết tất cả phiền não, chúng tôi tận tình hôn.
Làm tình, đã trở thành cách thức quên đi thống khổ tốt nhất.
Cũng không có khúc dạo đầu gì nhiều, không có triền miên gì nhiều. Nói trắng ra, tôi thống khổ, anh cũng khó chịu .
Điên cuồng đẩy đưa, đánh thức ước số tình dục nhiều vô kể. Thống khổ trong lòng, giống như được tạm thời gác lại.
Xuân triều tràn ra rất nhanh, xúc cảm tình ái cực nóng nhanh chóng cuốn quanh toàn thân. Tôi tách hai chân ra, gắt gao quấn lấy thắt lưng anh. Mồ hôi anh rơi, nhỏ lên mặt tôi.
Rên rỉ không ngừng thốt ra, gầm nhẹ cũng tận tình phóng thích. Anh chưa bao giờ thả sức như thế, hôm nay lại giống như một con báo nóng nảy muốn săn mồi mà điên cuồng chạy nước rút.
Trong con ngươi đen ngoại trừ ngọn lửa tình dục, chính là nhàn nhạt đau buồn. Đau buồn kia dù đã cố gắng che dấu, lại vẫn bị người ta nhìn ra.
Lòng tôi đau đớn, nhưng dưới thân lại không ngừng truyền đến sung sướng.
Cái loại cảm giác hoàn toàn mâu thuẫn ấy, vào lúc này làm cho tôi dở khóc dở cười. Nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng biểu cảm nhìn qua lại là đang hưởng thụ.
Co rút nhanh đã đến. So với bất cứ lần nào trước đây cũng nhanh hơn, mãnh liệt hơn. Tôi không thể chịu được mà run run, khóc.
Anh gắt gao đè nặng tôi, thân hình khổng lồ vẫn không ngừng điên cuồng chạy nước rút.
Hôn lấy nước mắt của tôi, môi lưỡi đan xen. Cao trào lần lượt kéo tới, tôi giống như bị kích thích mà điên cuồng đánh anh. Nhưng vật thật lớn đưa đẩy trong hoa đạo lại không mảy may có ý muốn dừng lại chút nào.
Liên tục, mất đi lý trí mà đưa đẩy.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, theo một tiếng thét chói tai thật dài của tôi. Anh bật ra tiếng gầm nhẹ. Thân thể kịch liệt run rẩy, đặt trên người tôi.
Luồng nhiệt nóng bỏng lấp kín tôi, so với trước kia cũng nhiều hơn, so với trước kia cũng nóng hơn.
Chúng tôi run run, ôm chặt lẫn nhau. Áp sát vào nhau, an ủi nhau.
Đột nhiên lúc này, máu toàn thân tôi đông lại. Sự ẩm ướt ở gáy, làm cho lòng tôi nứt ra một lỗ hổng thật to.
Người đàn ông này, chảy nước mắt.
Tim tôi, cũng chảy máu.
Đau lòng ôm lấy đầu anh, thật chặt, thật chặt, mãi đến khi anh không thể hít thở bình thường.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nhấc thân khỏi người tôi. Xoay người nằm sang bên cạnh, đưa tay ôm trọn tôi vào lòng.
Hai trái tim cực nóng, hai trái tim bị thương lại lần nữa ôm chặt nhau.
“Chúng ta cùng nhau đối mặt……” Sau một lúc lâu, anh lên tiếng nói ra quyết định trong lòng.
Như là đối với tôi, lại như là đối với chính mình nói ra hứa hẹn.
“Vâng……” Đón nhận con ngươi đen kiên định của anh, tôi khàn giọng trả lời.
Tương lai có anh, em, không còn sợ gì cả……
Được mất đối với tôi mà nói, luôn không hề đơn giản.
Tôi nhìn thì thản nhiên, nhưng thực ra không phải vậy. Không phải đối với chuyện gì tôi cũng không để ý, mà cũng không phải để ý đến tất cả mọi chuyện.
Đối với những chuyện đã dự đoán được, tôi sẽ có ý chí cứng cỏi. Đối với những chuyện đã quyết định buông, tôi cũng có thể làm được việc không quan tâm đến nữa.
Nhưng từ khi cuộc hôn nhân của chúng tôi xảy ra biến hóa, tâm tính tôi cũng có chuyển biến rất lớn.
Lúc ban đầu thì không sao cả, nhưng về sau lại để ý, lại muốn có được. Tôi từng bước một nhận rõ mình, cũng nhận rõ bản chất của hôn nhân.
Vào khi cuộc sống hạnh phúc trở thành mục tiêu theo đuổi lớn nhất cả đời của tôi thì lại như sét đánh giữa trời quang mà bổ tôi vỡ nát.
Ngay cả sức lực chuẩn bị cũng không có, đã trực tiếp bổ một nhát trí mạng.
Lôi Nặc lại giống như một người chiến sĩ đã mặc áo chống đạn, đứng che chở giữa tôi với mưa bom bão đạn, giữ gìn cuộc hôn nhân của chúng tôi. Bị thương và nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng anh vẫn bất chấp áp lực như thế, không đếm xỉa điều gì mà bảo hộ tôi, ở bên cạnh tôi.
Con, dĩ nhiên là quan trọng. Nhưng trái tim kiên định kia của anh, lại càng quý giá hơn.
Tôi cảm kích, thật sự cảm kích.
Thụ tinh ống nghiệm cũng không lập tức tiến hành. Ngày cũng vẫn trôi qua giống trước kia.
Nhưng tâm tình đã có sự khác biệt rất lớn so với lúc trước. Rất nhiều chuyện từng vô cùng để ý, giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Những chuyện từng cho rằng nó là đương nhiên, vững chắc cũng trở nên không còn bền vững đáng tin nữa.
Cũng không hề giống như tất cả những cặp vợ chồng không có con trên đời này, vì muốn có con mà chạy khắp các bệnh viện trên thế giới. Chúng tôi quyết định thuận theo tự nhiên.
Kiểm tra đã làm, chuyên gia cũng đã bí mật hội chẩn rồi.
Liều thuốc, mỗi ngày đều đang tiến hành.
Mọi thứ, hiện nay mới chỉ có thể làm đến như vậy. Trong lòng tôi, đối với thụ tinh ống nghiệm vẫn còn bài xích.
Lôi Nặc cũng không ép tôi, mà là cho tôi đủ thời gian suy nghĩ.
Hứa hẹn duy nhất đối với tôi, chính là chuyện sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.
Hôm nay, lại là ngày kiểm tra.
Rảo bước đi vào bệnh viện quen thuộc kia, bác sĩ Lý vẫn ra cửa nghênh đón.
Tôi thản nhiên nhìn bà ấy cười cười, đi theo bà ấy vào.
Không oán trách bà ấy đã báo cho mẹ chồng biết, bởi vì cho tới nay tôi vẫn luôn biết tai mắt của mẹ chồng có ở khắp nơi.
Đối với những người luôn muốn bế cháu như họ, làm sao có thể bỏ qua bác sĩ phụ khoa của tôi được.
Nằm trên cái bàn lạnh lẽo, chuyển hai chân, tiến hành kiểm tra.
Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng được lắm.
“Xong rồi.”
Ấn nút, chân của tôi được hạ xuống. Người cũng coi như khôi phục bình thường một chút.
“Thế nào rồi ạ?” Tôi hỏi bác sĩ.
“Tình hình có chút chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa phải rất lý tưởng.”
Lại là những lời này, lại là vẻ mặt tiếc nuối này. Tôi biết rõ nó nghĩa là gì.
“Mẫu này tôi lấy đi xét nghiệm trước, ba ngày sau sẽ gửi kết quả phân tích cụ thể cho cô.” Bác sĩ Lý mỉm cười nói với vẻ mặt hiền lành.
“Vâng, cảm ơn.” Tôi sửa sang lại mình, đứng dậy nói xong. Đi vào phòng thay đồ, sửa sang lần nữa xong xuôi.
Đi ra khỏi cái bệnh viện làm cho tâm tình người ta bị áp lực kia, tôi gọi điện thoại cho Lôi Nặc.
“Em ra khỏi bệnh viện rồi sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của anh.
“Dạ.”
“Anh đến đón em, buổi tối đi giải sầu thì thế nào?”
“Anh không bận sao?”
“Cũng không xem là bận. Em chờ anh ở quán cà phê đối diện bệnh viện nhé, hai mươi phút nữa gặp.”
“Được.”
Cúp điện thoại, ngoan ngoãn đi qua đường, vào quán cà phê, chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. Gọi một ly nước trái cây, rồi nhìn người đi đường ngoài cửa sổ.
Cảm giác phiền muộn, nảy sinh trong lòng.
Lúc nãy trong điện thoại, anh không hỏi tôi kết quả như thế nào. Cũng như mấy lần trước, cái gì anh cũng không hỏi đến. Thật ra không cần hỏi, anh cũng biết là thế nào.
Anh đã thay đổi.
Trở nên càng thêm chu đáo, càng thêm dịu dàng.
Những khi ở bên tôi, mọi lúc đều quan tâm tôi. Giống như tôi là một đứa trẻ, nên anh luôn luôn lo lắng.
Tôi cũng thay đổi.
Trở nên càng thêm yếu đuối, càng thêm ỷ lại vào anh.
Với mối quan hệ vợ chồng dần dần nảy sinh biến hóa này, tôi không biết là tốt hay xấu, cũng không biết là đúng hay sai.
Tôi chỉ biết mình bây giờ, đã khác rồi.
Mười lăm phút sau, anh đúng giờ đến.
Trong nháy mắt bước vào quán cà phê, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Anh vẫn chói mắt như thế, cao lớn như thế. Nhưng cực ít người biết được con ngươi đen được che dưới kính râm của anh, đã không còn sáng ngời như trước kia nữa. Trên trán, cũng thường xuyên nhăn lại.
Rất nhanh, anh thấy được tôi. Lập tức nở nụ cười, đi nhanh tới chỗ tôi.
“Gọi gì rồi?” Anh tháo kính râm, đầu tiên là thơm tôi một cái rồi mới ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi.
“Nước cam ép.”
“Ừm…… không tồi.” Anh cầm lấy ly của tôi, uống từng ngụm từng ngụm.
“Anh uống chút gì không?” Tôi cười lau khóe miệng giúp anh.
“Thôi, anh hơi đói. Đưa em đến một chỗ, ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một chút. Sau đó lại giới thiệu một người bạn cho em làm quen.” Vẻ mặt anh sáng láng nói xong. Rồi gọi phục vụ tính tiền.
“Bạn?” Tôi có chút kinh ngạc. Anh chưa bao giờ từng giới thiệu tôi với bất kỳ ai, giờ đây là thế nào vậy. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói anh có người bạn nào.
“Ừ, đời này anh chỉ có một người bạn là cậu ta. Anh nghĩ cậu ta cũng giống anh thôi.” Anh tự giễu cười cười, đứng dậy chờ tôi.
“Em xong rồi.”
Tôi cũng đứng dậy, được anh đưa ra khỏi quán cà phê.
“Chúng ta ăn cơm cùng anh ấy sao? Hay là hẹn ở chỗ khác?” Trên xe, tôi hỏi anh.
“Cùng nhau ăn, còn có vợ của cậu ta. Mấy năm nay bọn họ đều ở Thụy Sĩ, vừa trở về không lâu.”
“À.”
“Em không muốn đi sao?”
“Không có, gặp bạn của anh cũng hay.” Tôi nhìn anh cười cười.
“Em sẽ thích bọn họ cho xem.”
“Ừm.”
Xe, sau khi chạy một lúc thì dừng tại một nơi thoạt nhìn giống một câu lạc bộ tư nhân. Sân vườn theo phong cách Nhật Bản, nhìn qua rất thanh tịnh.
“Đi thôi.” Anh kéo tôi, đi vào trong.
Trên đường đi vào đều là nhân viên phục vụ người Nhật, lễ phép dẫn chúng tôi đến trước một gian phòng độc đáo.
Cửa vừa kéo ra, bên trong liền truyền đến tiếng cười vui sướng của phụ nữ, tiếp đó chính là tiếng rống giận của đàn ông.
Tôi sửng sốt, có chút không rõ nên nhìn Lôi Nặc một cái.
Anh lại thản nhiên nhún nhún vai, nhướng mày anh tuấn lên. Tâm trạng tốt mà đi vào trong.
“Thiên Triệt!”
“A! Tới rồi tới rồi!” Gian trong truyền đến một giọng nói, ngay sau đó chính là một người đàn ông có diện mạo cực kỳ hung tợn cùng một phụ nữ yểu điệu mặc phục sức Nhật Bản đi ra.
“Cái thằng này!!!” Người đàn ông hung tợn kia, kích động xông thẳng đến, ôm lấy Lôi Nặc, lớn tiếng cười. Sức lực to lớn, đến cả tôi cũng bị bức đến nghiêng về phía sau một chút.
“Oa!!!” Ngay sau đó chính là người phụ nữ có vẻ giống người Nhật kia, tiến lên cầm chặt tay của tôi, sau đó chính là ôm chặt lấy.
“Ách……”
Tôi nhìn Lôi Nặc. Anh bất đắc dĩ nhìn tôi cười cười.
“Đủ rồi chứ, hai người.” Lôi Nặc đẩy người đàn ông ra, cũng kéo người phụ nữ vẫn đang ôm tôi kia.
“Ha ha ha ha! Cuối cùng cậu cũng đã tới!” Người đàn ông cười sang sảng. Trên người trái lại tản ra hơi thở phóng khoáng.
“Ừ, cuối cùng cũng đã tới.” Người phụ nữ cũng nói theo.
“Được rồi, đây là vợ tôi, La Tâm Âm. Còn hai người này, một người tên là Nghiêm Thiên Triệt, một người tên là Diệp Mạn Đình.”
“Chào hai người.” Tôi cười đưa tay ra.
“Chào cô chào cô. Tôi có thể gọi cô là Tâm Âm không?” Diệp Mạn Đình cười đến đáng yêu, miệng cũng cực kỳ thân thiện, nắm chặt lấy tay tôi.
“Được chứ.”
“Cứ gọi tôi là Đình Đình, gọi anh ấy là Thiên Triệt thì được rồi.” Cô ấy hào phóng nói xong, còn kéo kéo người chồng cao lớn hơn nhiều đứng bên cạnh mình nói. Mà người tên Nghiêm Thiên Triệt kia cũng lập tức nở nụ cười. Làm cho gương mặt vốn dữ tợn, cũng thoáng dịu đi một ít.
“Ừm, chào hai người.”
Chào hỏi, xem như đã xong.
Tiếp theo là sự chiêu đãi nhiệt tình của bọn họ.
Hội quán Nhật Bản này là tài sản của Diệp Mạn Đình, cô ấy thừa hưởng một nửa huyết thống Nhật Bản, cho nên mới xây dựng nên một nơi thế này. Một là kỷ niệm người mẹ đã qua đời, còn lại là hưởng thụ hơi thở của nơi này.
Nhưng hai năm trước, việc kinh doanh của Nghiêm Thiên Triệt ở Châu Âu gặp trục trặc, nên cô ấy cũng đi theo sang đó, giao nơi này cho người khác trông nom. Nay bọn họ vừa mới trở về, hôm nay cũng xem như lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi.
Thật ra, tôi cũng không muốn biết những việc này.
Chỉ là có vài người rất thân thiện tự nhiên, luôn thao thao bất tuyệt nói về cuộc sống của mình.
Tôi đối với người như vậy không hề phản cảm, cho nên cũng chú ý lắng nghe.
“Đợi lát nữa đi tắm suối nước nóng, rồi ở lại một đêm được không?” Ăn cơm xong, Nghiêm Thiên Triệt đề nghị với Lôi Nặc.
“Ý em thế nào?” Lôi Nặc nhìn về phía tôi, hỏi.
“Vậy có tiện không?” Tôi nhìn bọn họ một cái.
“Có mấy cái biệt viện, hai người có thể tùy ý chọn một cái ở lại. Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi liên hoan vui chơi thỏa thích, cả ngày đều sẽ cung cấp món ăn cùng các trò vui chơi giải trí miễn phí. Chỉ mời một số bạn bè thôi, sẽ không quá ồn ào.” Nghiêm Thiên Triệt giải thích, sau đó lại nhìn về phía vợ mình.
“Phải đấy, ở lại đi. Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần. Cô cùng anh Lôi hẳn là đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thoải mái một chút không phải rất tốt sao?” Diệp Mạn Đình cũng tiếp lời mà thuyết phục.
Nói thật là tôi bị nhiệt tình trong mắt cô ấy cảm hóa.
Có lẽ vui chơi thỏa thích một ngày cũng không tồi.
“Anh thấy sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Em thích là được rồi.” Anh cười dịu dàng, hôn lên má tôi một cái.
“Thật là buồn nôn quá đi!!!” Nghiêm Thiên Triệt chịu không nổi kêu to, vẻ mặt chê bai.
“Ha ha, tình cảm của hai người thật tốt.” Cô vợ bé nhỏ của anh ta thì lại mang vẻ mặt hâm mộ, ngọt ngào. Sau đó cô ấy lại thừa cơ ông chồng khó tính của mình không chú ý, mà in một cái thơm.
Đường đường một người đàn ông trưởng thành mà trong nháy mắt mặt đã đỏ lên.
Tiếng cười ha ha phút chốc vang vọng trong phòng, mọi người đều bị anh ta chọc cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Tôi bắt đầu cảm thấy lựa chọn hôm nay là đúng. Lôi Nặc và tôi lâu rồi đã không cất tiếng cười to như thế.
Không khí vui vẻ này, là thứ chúng tôi vốn cần.
Mà đôi vợ chồng kia, thật đúng là rất khó làm cho người ta không thích!
Bữa tối qua đi, tôi và Diệp Mạn Đình đi vào hồ suối nước nóng. Lôi Nặc và bạn chí cốt của anh thì ở ngay sát vách, chắc là đang ôn chuyện rồi.
Diệp Mạn Đình tuy rằng là một phụ nữ nói chuyện không ngừng, nhưng không đến mức làm cho người ta thấy phiền.
Ở cùng cô ấy rất thoải mái, bạn luôn không cần suy nghĩ, im lặng lắng nghe là được rồi.
Tất cả, đều diễn ra thuận lợi.
Mãi đến khi, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện đi đến gần……
Tuy rằng tôi tỉnh, những vẫn nhắm hai mắt nghe tiếng đi lại quen thuộc trong phòng của anh. Sau khi hôn lên môi tôi một cái, anh đứng dậy cởi quần áo đi vào phòng tắm.
Theo tiếng nước vang lên, tôi cũng ngồi dậy.
Sửa sang lại đầu tóc, chờ đợi anh.
Tâm tình đã gắng sức bình tĩnh vào trước đó, nhưng giờ phút này nghe tiếng nước ào ào kia, suy nghĩ khẩn trương cùng phức tạp lại kéo đến lần nữa.
Lát sau, anh đi ra.
Thấy tôi ngồi trên giường, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó lại mỉm cười.
“Em dậy rồi.”
“Ừm.” Tôi đứng dậy tới gần anh, ý bảo anh ngồi xuống, cầm lấy máy sấy, giúp anh sấy tóc.
Tóc đàn ông ngắn, nên chỉ trong nháy mắt đã khô. Nhanh đến nỗi khiến tôi có chút không muốn. Khẽ vuốt sợi tóc, tôi hôn lên.
“Cảm ơn em.” Anh dịu dàng nhìn tôi, sờ sờ mặt tôi, đứng dậy kéo tôi lại giường lớn.
“Mệt lắm sao?” Anh ôm tôi, lo lắng nhìn tôi.
“Không phải.” Tôi lắc đầu, nở nụ cười với anh.
“Cười nhìn yếu ớt như vậy kìa.” Anh hôn lên môi tôi, lại kéo tôi vào trong lòng, tìm vị trí thích hợp nằm xuống.
“Em…… có vài lời muốn nói với anh.” Tôi ngẩng lên đầu, đối diện con ngươi đen của anh.
“Ừ, em nói đi.” Anh cầm tay tôi.
“Em…… hôm qua, em đã đi đến bệnh viện một chuyến.” Chậm rãi mở miệng, tôi thu tầm mắt mình lại.
“Bệnh viện? Em bị làm sao? Chỗ nào không được khỏe?” Anh khẩn trương nhìn tôi, lập tức từ trên giường ngồi dậy.
“Em…… tưởng là mình mang thai.”
“Mang…… thai.” Vẻ mặt anh khẩn trương, trong mắt lấp đầy hưng phấn cùng chờ mong. Bàn tay to vịn ở cánh tay tôi, cũng không khỏi dùng sức.
“Em tưởng! Em chỉ tưởng thôi.”
“Tâm Âm……”
“Em không có mang thai.” Cúi đầu, né khỏi anh. Tôi không dám đối mặt với ánh mắt cực nóng tràn ngập quan tâm kia.
“Không sao, lần này không có. Sau này còn rất nhiều cơ hội.” Anh thấp giọng nói xong, vươn tay muốn ôm tôi về.
“Không! Sau này cũng không có nữa.” Tôi thấp giọng nói xong. Đẩy anh ra, đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Không muốn nhìn bộ dáng anh rõ ràng rất thất vọng, lại muốn giả vờ không hề gì.
“……”
Im lặng, lan tràn ra. Chỉ cảm thấy phía sau lưng anh đã chậm rãi tới gần, hơi thở nóng rực phả lên gáy tôi. Anh ôm chặt lấy tôi từ phía sau. Sau đó, chỉnh lại tư thế của tôi, làm cho tôi chỉ có thể nhìn thẳng anh.
“Rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Vẻ mặt anh chuyển thành nghiêm túc, giọng điệu cũng không tự giác giảm xuống rất nhiều.
“Tử cung lạnh, năng lực của trứng yếu. Em, không có khả năng sinh con.” Nhìn thẳng anh, tôi tàn nhẫn gằn từng tiếng mang hy vọng nảy sinh trong mắt anh hủy diệt.
Nước mắt, không biết đã chảy ra từ khi nào.
Cho dù có ra vẻ trấn định đến thế nào thì cảm xúc chung quy đã đến điểm cực hạn. Tôi thống khổ nhìn anh, bất lực lắc đầu.
Em thật sự không muốn nói những điều này với anh, thật sự không muốn bóp chết ước mơ của anh, thật sự không muốn làm hạnh phúc của chúng ta chết đi đâu!
“Ống nghiệm thì sao? Còn có thể thử thụ tinh ống nghiệm mà!” Kinh hoàng qua đi, anh bối rối nói. Trong mắt lại lần nữa hiện lên hy vọng.
Tôi khóc thút thít lắc đầu, nước mắt giống như vỡ đê, liều mạng chảy ra.
“Xác xuất thành công quá thấp……”
“Không sao cả! Không sao cả! Chỉ cần có một chút khả năng, chúng ta vẫn sẽ có hi vọng!” Trong miệng anh nói như vậy, nhưng trong ánh mắt lại lộ vẻ thống khổ.
“Xin lỗi…… xin lỗi…… em thật sự có lỗi với anh!”
“Không, không! Em hãy nghe anh nói, em không có lỗi với bất kỳ ai cả, xảy ra chuyện này người khổ sở nhất chính là em. Anh thân là chồng làm sao có thể cảm thấy em có lỗi với anh được! Con, có thì tốt nhất. Còn nếu thật sự không thể có, chúng ta cố cưỡng cầu cũng không được.”
“Em phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ đây! Em muốn có một đứa con, em muốn sinh ra con của anh. Em muốn người một nhà chúng ta vui vẻ sống cùng nhau.”
“Đừng khóc, đồ ngốc.” Anh lau nước mắt ở hai má tôi, ôm chặt lấy tôi, vỗ nhẹ tóc của tôi.
“Bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, ngay cả người nhân bản còn có thể. Chúng ta sinh một đứa con cũng nhất định được.”
“Nhưng…… nhưng tỷ lệ nhỏ đến gần như không có khả năng.”
“Anh mặc kệ là tỷ lệ gì! Chỉ cần có hy vọng chúng ta đều phải đi thử. Nếu thật sự không được, chúng ta cũng sẽ chấp nhận.” Anh cương quyết nói xong, buông tôi ở trong lòng ra, trong con ngươi đen chân thành tha thiết lộ ra kiên nghị trước nay chưa từng có.
“Nặc……” Tôi không biết phải nói cái gì, nước mắt lại chảy xuống lần nữa.
“Hãy tin anh, việc này cũng chẳng có gì đáng ngại cả.” Anh hôn lên nước mắt tôi.
“Em……”
“Đừng sợ, anh là chồng của em. Cho dù trời có sập xuống, cũng có anh chống đỡ.” Phát hiện thân thể tôi hơi hơi run run, anh ôm chặt lấy tôi. Khẽ nói bên tai tôi.
“Vâng……”
Nước mắt cảm động trào ra, tôi dang hai tay ôm chặt lấy anh.
Giờ phút này tôi cảm nhận được sâu sắc cái tốt của anh, cảm nhận được sâu sắc trái tim hết sức chân thành của anh. Tôi biết là anh yêu tôi, cho dù anh chưa nói bao giờ. Tôi vẫn biết anh quan tâm tôi rất sâu sắc, dù cho anh chưa bao giờ kể công đi nữa.
Một người đàn ông đã từng phong lưu, lại cho tôi cảm giác an toàn mà tất cả mọi người không thể cho, cũng cho tôi dũng khí trước nay chưa từng có.
“Ngày mai anh sẽ cho người liên hệ bác sĩ tốt nhất, chúng ta cùng nhau đối mặt. Đừng lo lắng.” Anh thoáng buông tôi ra, nhìn thẳng vào mắt tôi, dịu dàng nói.
“Được.” Tôi hôn lên môi anh, ôm anh thật chặt.
“Ừm.” Anh khẽ thở dài, vỗ vỗ phía sau lưng tôi. Ôm ngang lấy tôi, đặt lên giường.
“Nặc……”
“Sao?”
“Nếu…… Mẹ muốn anh chia tay với em, anh sẽ làm thế nào?”
Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó bàn tay to vỗ nhẹ mặt tôi.
“Sẽ không. Anh sẽ không để tình huống đó xảy ra. Yên tâm, những việc còn lại cứ giao hết cho anh.”
“Ừm……” Vành mắt tôi đỏ hồng gật đầu.
Đây chính là cái gọi là đàn ông.
Người đàn ông đỉnh thiên lập địa, che gió che mưa cho bạn.
Anh là người đàn ông của tôi. Người đàn ông chiều chuộng tôi, yêu thương tôi, quan tâm tôi, lo lắng cho tôi, bảo vệ tôi, luôn bên cạnh tôi.
Anh bảo em làm sao có thể không đặt cả trái tim tại nơi anh, anh bảo trong lòng em làm sao còn chứa được bất kỳ người nào khác chứ.
Giúp tôi đắp chăn, sau đó hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon, anh không lên giường ngủ, mà là đi ra ngoài.
Nói là có một ít tài liệu còn phải xử lý, nhưng tôi biết đó là lời nói dối.
Bởi vì không lâu sau, ở ban công sát bên truyền đến mùi thuốc lá giống như đã từng ngửi thấy. Hương vị truyền đến kia chỉ vào thời điểm anh khổ sở khó chịu mới dấy lên.
Nước mắt lại lặng lẽ chảy xuống lần nữa, lòng cũng quặn đau.
Rất khuya, thật sự là đến rất khuya anh mới trở lại giường lớn lần nữa. Từ phía sau ôm chặt tôi đi vào giấc ngủ.
Không có mùi vị thuốc lá như trong suy nghĩ, mà là vị bạc hà rõ rệt.
Rất rõ ràng, anh đã tẩy sạch mùi.
Hành động chu đáo này, làm cho tôi vô cùng cảm động . Ở sâu dưới đáy lòng dâng lên chua chát, chậm rãi bao phủ lấy tôi, gần như không thể hít thở bình thường.
Cảm nhận được bờ ngực cực nóng cùng nhịp hít thở đều đều của anh, tôi rốt cuộc không nén được xoay người lại, điên cuồng hôn anh.
Nhận lấy nụ hôn nhiệt liệt như thế của tôi, anh cũng kịch liệt đáp lại.
Giống như muốn cắn nuốt hết tất cả phiền não, chúng tôi tận tình hôn.
Làm tình, đã trở thành cách thức quên đi thống khổ tốt nhất.
Cũng không có khúc dạo đầu gì nhiều, không có triền miên gì nhiều. Nói trắng ra, tôi thống khổ, anh cũng khó chịu .
Điên cuồng đẩy đưa, đánh thức ước số tình dục nhiều vô kể. Thống khổ trong lòng, giống như được tạm thời gác lại.
Xuân triều tràn ra rất nhanh, xúc cảm tình ái cực nóng nhanh chóng cuốn quanh toàn thân. Tôi tách hai chân ra, gắt gao quấn lấy thắt lưng anh. Mồ hôi anh rơi, nhỏ lên mặt tôi.
Rên rỉ không ngừng thốt ra, gầm nhẹ cũng tận tình phóng thích. Anh chưa bao giờ thả sức như thế, hôm nay lại giống như một con báo nóng nảy muốn săn mồi mà điên cuồng chạy nước rút.
Trong con ngươi đen ngoại trừ ngọn lửa tình dục, chính là nhàn nhạt đau buồn. Đau buồn kia dù đã cố gắng che dấu, lại vẫn bị người ta nhìn ra.
Lòng tôi đau đớn, nhưng dưới thân lại không ngừng truyền đến sung sướng.
Cái loại cảm giác hoàn toàn mâu thuẫn ấy, vào lúc này làm cho tôi dở khóc dở cười. Nước mắt không ngừng chảy ra, nhưng biểu cảm nhìn qua lại là đang hưởng thụ.
Co rút nhanh đã đến. So với bất cứ lần nào trước đây cũng nhanh hơn, mãnh liệt hơn. Tôi không thể chịu được mà run run, khóc.
Anh gắt gao đè nặng tôi, thân hình khổng lồ vẫn không ngừng điên cuồng chạy nước rút.
Hôn lấy nước mắt của tôi, môi lưỡi đan xen. Cao trào lần lượt kéo tới, tôi giống như bị kích thích mà điên cuồng đánh anh. Nhưng vật thật lớn đưa đẩy trong hoa đạo lại không mảy may có ý muốn dừng lại chút nào.
Liên tục, mất đi lý trí mà đưa đẩy.
Càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Cuối cùng, theo một tiếng thét chói tai thật dài của tôi. Anh bật ra tiếng gầm nhẹ. Thân thể kịch liệt run rẩy, đặt trên người tôi.
Luồng nhiệt nóng bỏng lấp kín tôi, so với trước kia cũng nhiều hơn, so với trước kia cũng nóng hơn.
Chúng tôi run run, ôm chặt lẫn nhau. Áp sát vào nhau, an ủi nhau.
Đột nhiên lúc này, máu toàn thân tôi đông lại. Sự ẩm ướt ở gáy, làm cho lòng tôi nứt ra một lỗ hổng thật to.
Người đàn ông này, chảy nước mắt.
Tim tôi, cũng chảy máu.
Đau lòng ôm lấy đầu anh, thật chặt, thật chặt, mãi đến khi anh không thể hít thở bình thường.
Hồi lâu sau, anh chậm rãi nhấc thân khỏi người tôi. Xoay người nằm sang bên cạnh, đưa tay ôm trọn tôi vào lòng.
Hai trái tim cực nóng, hai trái tim bị thương lại lần nữa ôm chặt nhau.
“Chúng ta cùng nhau đối mặt……” Sau một lúc lâu, anh lên tiếng nói ra quyết định trong lòng.
Như là đối với tôi, lại như là đối với chính mình nói ra hứa hẹn.
“Vâng……” Đón nhận con ngươi đen kiên định của anh, tôi khàn giọng trả lời.
Tương lai có anh, em, không còn sợ gì cả……
Được mất đối với tôi mà nói, luôn không hề đơn giản.
Tôi nhìn thì thản nhiên, nhưng thực ra không phải vậy. Không phải đối với chuyện gì tôi cũng không để ý, mà cũng không phải để ý đến tất cả mọi chuyện.
Đối với những chuyện đã dự đoán được, tôi sẽ có ý chí cứng cỏi. Đối với những chuyện đã quyết định buông, tôi cũng có thể làm được việc không quan tâm đến nữa.
Nhưng từ khi cuộc hôn nhân của chúng tôi xảy ra biến hóa, tâm tính tôi cũng có chuyển biến rất lớn.
Lúc ban đầu thì không sao cả, nhưng về sau lại để ý, lại muốn có được. Tôi từng bước một nhận rõ mình, cũng nhận rõ bản chất của hôn nhân.
Vào khi cuộc sống hạnh phúc trở thành mục tiêu theo đuổi lớn nhất cả đời của tôi thì lại như sét đánh giữa trời quang mà bổ tôi vỡ nát.
Ngay cả sức lực chuẩn bị cũng không có, đã trực tiếp bổ một nhát trí mạng.
Lôi Nặc lại giống như một người chiến sĩ đã mặc áo chống đạn, đứng che chở giữa tôi với mưa bom bão đạn, giữ gìn cuộc hôn nhân của chúng tôi. Bị thương và nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra, nhưng anh vẫn bất chấp áp lực như thế, không đếm xỉa điều gì mà bảo hộ tôi, ở bên cạnh tôi.
Con, dĩ nhiên là quan trọng. Nhưng trái tim kiên định kia của anh, lại càng quý giá hơn.
Tôi cảm kích, thật sự cảm kích.
Thụ tinh ống nghiệm cũng không lập tức tiến hành. Ngày cũng vẫn trôi qua giống trước kia.
Nhưng tâm tình đã có sự khác biệt rất lớn so với lúc trước. Rất nhiều chuyện từng vô cùng để ý, giờ đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Những chuyện từng cho rằng nó là đương nhiên, vững chắc cũng trở nên không còn bền vững đáng tin nữa.
Cũng không hề giống như tất cả những cặp vợ chồng không có con trên đời này, vì muốn có con mà chạy khắp các bệnh viện trên thế giới. Chúng tôi quyết định thuận theo tự nhiên.
Kiểm tra đã làm, chuyên gia cũng đã bí mật hội chẩn rồi.
Liều thuốc, mỗi ngày đều đang tiến hành.
Mọi thứ, hiện nay mới chỉ có thể làm đến như vậy. Trong lòng tôi, đối với thụ tinh ống nghiệm vẫn còn bài xích.
Lôi Nặc cũng không ép tôi, mà là cho tôi đủ thời gian suy nghĩ.
Hứa hẹn duy nhất đối với tôi, chính là chuyện sẽ trở nên ngày càng tốt hơn.
Hôm nay, lại là ngày kiểm tra.
Rảo bước đi vào bệnh viện quen thuộc kia, bác sĩ Lý vẫn ra cửa nghênh đón.
Tôi thản nhiên nhìn bà ấy cười cười, đi theo bà ấy vào.
Không oán trách bà ấy đã báo cho mẹ chồng biết, bởi vì cho tới nay tôi vẫn luôn biết tai mắt của mẹ chồng có ở khắp nơi.
Đối với những người luôn muốn bế cháu như họ, làm sao có thể bỏ qua bác sĩ phụ khoa của tôi được.
Nằm trên cái bàn lạnh lẽo, chuyển hai chân, tiến hành kiểm tra.
Tuy không phải lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn chưa thích ứng được lắm.
“Xong rồi.”
Ấn nút, chân của tôi được hạ xuống. Người cũng coi như khôi phục bình thường một chút.
“Thế nào rồi ạ?” Tôi hỏi bác sĩ.
“Tình hình có chút chuyển biến tốt, nhưng vẫn chưa phải rất lý tưởng.”
Lại là những lời này, lại là vẻ mặt tiếc nuối này. Tôi biết rõ nó nghĩa là gì.
“Mẫu này tôi lấy đi xét nghiệm trước, ba ngày sau sẽ gửi kết quả phân tích cụ thể cho cô.” Bác sĩ Lý mỉm cười nói với vẻ mặt hiền lành.
“Vâng, cảm ơn.” Tôi sửa sang lại mình, đứng dậy nói xong. Đi vào phòng thay đồ, sửa sang lần nữa xong xuôi.
Đi ra khỏi cái bệnh viện làm cho tâm tình người ta bị áp lực kia, tôi gọi điện thoại cho Lôi Nặc.
“Em ra khỏi bệnh viện rồi sao?” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của anh.
“Dạ.”
“Anh đến đón em, buổi tối đi giải sầu thì thế nào?”
“Anh không bận sao?”
“Cũng không xem là bận. Em chờ anh ở quán cà phê đối diện bệnh viện nhé, hai mươi phút nữa gặp.”
“Được.”
Cúp điện thoại, ngoan ngoãn đi qua đường, vào quán cà phê, chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống. Gọi một ly nước trái cây, rồi nhìn người đi đường ngoài cửa sổ.
Cảm giác phiền muộn, nảy sinh trong lòng.
Lúc nãy trong điện thoại, anh không hỏi tôi kết quả như thế nào. Cũng như mấy lần trước, cái gì anh cũng không hỏi đến. Thật ra không cần hỏi, anh cũng biết là thế nào.
Anh đã thay đổi.
Trở nên càng thêm chu đáo, càng thêm dịu dàng.
Những khi ở bên tôi, mọi lúc đều quan tâm tôi. Giống như tôi là một đứa trẻ, nên anh luôn luôn lo lắng.
Tôi cũng thay đổi.
Trở nên càng thêm yếu đuối, càng thêm ỷ lại vào anh.
Với mối quan hệ vợ chồng dần dần nảy sinh biến hóa này, tôi không biết là tốt hay xấu, cũng không biết là đúng hay sai.
Tôi chỉ biết mình bây giờ, đã khác rồi.
Mười lăm phút sau, anh đúng giờ đến.
Trong nháy mắt bước vào quán cà phê, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Anh vẫn chói mắt như thế, cao lớn như thế. Nhưng cực ít người biết được con ngươi đen được che dưới kính râm của anh, đã không còn sáng ngời như trước kia nữa. Trên trán, cũng thường xuyên nhăn lại.
Rất nhanh, anh thấy được tôi. Lập tức nở nụ cười, đi nhanh tới chỗ tôi.
“Gọi gì rồi?” Anh tháo kính râm, đầu tiên là thơm tôi một cái rồi mới ngồi xuống vị trí bên cạnh tôi.
“Nước cam ép.”
“Ừm…… không tồi.” Anh cầm lấy ly của tôi, uống từng ngụm từng ngụm.
“Anh uống chút gì không?” Tôi cười lau khóe miệng giúp anh.
“Thôi, anh hơi đói. Đưa em đến một chỗ, ăn bữa cơm, nghỉ ngơi một chút. Sau đó lại giới thiệu một người bạn cho em làm quen.” Vẻ mặt anh sáng láng nói xong. Rồi gọi phục vụ tính tiền.
“Bạn?” Tôi có chút kinh ngạc. Anh chưa bao giờ từng giới thiệu tôi với bất kỳ ai, giờ đây là thế nào vậy. Hơn nữa cũng chưa từng nghe nói anh có người bạn nào.
“Ừ, đời này anh chỉ có một người bạn là cậu ta. Anh nghĩ cậu ta cũng giống anh thôi.” Anh tự giễu cười cười, đứng dậy chờ tôi.
“Em xong rồi.”
Tôi cũng đứng dậy, được anh đưa ra khỏi quán cà phê.
“Chúng ta ăn cơm cùng anh ấy sao? Hay là hẹn ở chỗ khác?” Trên xe, tôi hỏi anh.
“Cùng nhau ăn, còn có vợ của cậu ta. Mấy năm nay bọn họ đều ở Thụy Sĩ, vừa trở về không lâu.”
“À.”
“Em không muốn đi sao?”
“Không có, gặp bạn của anh cũng hay.” Tôi nhìn anh cười cười.
“Em sẽ thích bọn họ cho xem.”
“Ừm.”
Xe, sau khi chạy một lúc thì dừng tại một nơi thoạt nhìn giống một câu lạc bộ tư nhân. Sân vườn theo phong cách Nhật Bản, nhìn qua rất thanh tịnh.
“Đi thôi.” Anh kéo tôi, đi vào trong.
Trên đường đi vào đều là nhân viên phục vụ người Nhật, lễ phép dẫn chúng tôi đến trước một gian phòng độc đáo.
Cửa vừa kéo ra, bên trong liền truyền đến tiếng cười vui sướng của phụ nữ, tiếp đó chính là tiếng rống giận của đàn ông.
Tôi sửng sốt, có chút không rõ nên nhìn Lôi Nặc một cái.
Anh lại thản nhiên nhún nhún vai, nhướng mày anh tuấn lên. Tâm trạng tốt mà đi vào trong.
“Thiên Triệt!”
“A! Tới rồi tới rồi!” Gian trong truyền đến một giọng nói, ngay sau đó chính là một người đàn ông có diện mạo cực kỳ hung tợn cùng một phụ nữ yểu điệu mặc phục sức Nhật Bản đi ra.
“Cái thằng này!!!” Người đàn ông hung tợn kia, kích động xông thẳng đến, ôm lấy Lôi Nặc, lớn tiếng cười. Sức lực to lớn, đến cả tôi cũng bị bức đến nghiêng về phía sau một chút.
“Oa!!!” Ngay sau đó chính là người phụ nữ có vẻ giống người Nhật kia, tiến lên cầm chặt tay của tôi, sau đó chính là ôm chặt lấy.
“Ách……”
Tôi nhìn Lôi Nặc. Anh bất đắc dĩ nhìn tôi cười cười.
“Đủ rồi chứ, hai người.” Lôi Nặc đẩy người đàn ông ra, cũng kéo người phụ nữ vẫn đang ôm tôi kia.
“Ha ha ha ha! Cuối cùng cậu cũng đã tới!” Người đàn ông cười sang sảng. Trên người trái lại tản ra hơi thở phóng khoáng.
“Ừ, cuối cùng cũng đã tới.” Người phụ nữ cũng nói theo.
“Được rồi, đây là vợ tôi, La Tâm Âm. Còn hai người này, một người tên là Nghiêm Thiên Triệt, một người tên là Diệp Mạn Đình.”
“Chào hai người.” Tôi cười đưa tay ra.
“Chào cô chào cô. Tôi có thể gọi cô là Tâm Âm không?” Diệp Mạn Đình cười đến đáng yêu, miệng cũng cực kỳ thân thiện, nắm chặt lấy tay tôi.
“Được chứ.”
“Cứ gọi tôi là Đình Đình, gọi anh ấy là Thiên Triệt thì được rồi.” Cô ấy hào phóng nói xong, còn kéo kéo người chồng cao lớn hơn nhiều đứng bên cạnh mình nói. Mà người tên Nghiêm Thiên Triệt kia cũng lập tức nở nụ cười. Làm cho gương mặt vốn dữ tợn, cũng thoáng dịu đi một ít.
“Ừm, chào hai người.”
Chào hỏi, xem như đã xong.
Tiếp theo là sự chiêu đãi nhiệt tình của bọn họ.
Hội quán Nhật Bản này là tài sản của Diệp Mạn Đình, cô ấy thừa hưởng một nửa huyết thống Nhật Bản, cho nên mới xây dựng nên một nơi thế này. Một là kỷ niệm người mẹ đã qua đời, còn lại là hưởng thụ hơi thở của nơi này.
Nhưng hai năm trước, việc kinh doanh của Nghiêm Thiên Triệt ở Châu Âu gặp trục trặc, nên cô ấy cũng đi theo sang đó, giao nơi này cho người khác trông nom. Nay bọn họ vừa mới trở về, hôm nay cũng xem như lần đầu tiên mở tiệc chiêu đãi.
Thật ra, tôi cũng không muốn biết những việc này.
Chỉ là có vài người rất thân thiện tự nhiên, luôn thao thao bất tuyệt nói về cuộc sống của mình.
Tôi đối với người như vậy không hề phản cảm, cho nên cũng chú ý lắng nghe.
“Đợi lát nữa đi tắm suối nước nóng, rồi ở lại một đêm được không?” Ăn cơm xong, Nghiêm Thiên Triệt đề nghị với Lôi Nặc.
“Ý em thế nào?” Lôi Nặc nhìn về phía tôi, hỏi.
“Vậy có tiện không?” Tôi nhìn bọn họ một cái.
“Có mấy cái biệt viện, hai người có thể tùy ý chọn một cái ở lại. Ngày mai chúng tôi sẽ tổ chức một buổi liên hoan vui chơi thỏa thích, cả ngày đều sẽ cung cấp món ăn cùng các trò vui chơi giải trí miễn phí. Chỉ mời một số bạn bè thôi, sẽ không quá ồn ào.” Nghiêm Thiên Triệt giải thích, sau đó lại nhìn về phía vợ mình.
“Phải đấy, ở lại đi. Dù sao ngày mai cũng là cuối tuần. Cô cùng anh Lôi hẳn là đều mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi thoải mái một chút không phải rất tốt sao?” Diệp Mạn Đình cũng tiếp lời mà thuyết phục.
Nói thật là tôi bị nhiệt tình trong mắt cô ấy cảm hóa.
Có lẽ vui chơi thỏa thích một ngày cũng không tồi.
“Anh thấy sao?” Tôi hỏi Lôi Nặc.
“Em thích là được rồi.” Anh cười dịu dàng, hôn lên má tôi một cái.
“Thật là buồn nôn quá đi!!!” Nghiêm Thiên Triệt chịu không nổi kêu to, vẻ mặt chê bai.
“Ha ha, tình cảm của hai người thật tốt.” Cô vợ bé nhỏ của anh ta thì lại mang vẻ mặt hâm mộ, ngọt ngào. Sau đó cô ấy lại thừa cơ ông chồng khó tính của mình không chú ý, mà in một cái thơm.
Đường đường một người đàn ông trưởng thành mà trong nháy mắt mặt đã đỏ lên.
Tiếng cười ha ha phút chốc vang vọng trong phòng, mọi người đều bị anh ta chọc cười, tâm tình vô cùng vui vẻ.
Tôi bắt đầu cảm thấy lựa chọn hôm nay là đúng. Lôi Nặc và tôi lâu rồi đã không cất tiếng cười to như thế.
Không khí vui vẻ này, là thứ chúng tôi vốn cần.
Mà đôi vợ chồng kia, thật đúng là rất khó làm cho người ta không thích!
Bữa tối qua đi, tôi và Diệp Mạn Đình đi vào hồ suối nước nóng. Lôi Nặc và bạn chí cốt của anh thì ở ngay sát vách, chắc là đang ôn chuyện rồi.
Diệp Mạn Đình tuy rằng là một phụ nữ nói chuyện không ngừng, nhưng không đến mức làm cho người ta thấy phiền.
Ở cùng cô ấy rất thoải mái, bạn luôn không cần suy nghĩ, im lặng lắng nghe là được rồi.
Tất cả, đều diễn ra thuận lợi.
Mãi đến khi, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện đi đến gần……
/36
|