Giang Yểm Ly lồm cồm bò dậy, dù đang nằm trên chiếc nệm êm ái nhưng cô vẫn chẳng thể nào cảm thấy thoải mái, đối mặt với sự yêu cầu vô lý của người đàn ông, cô có chút khinh miệt mà lên tiếng:
''Dương Nghiêm, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, anh đừng có lấn tới ‘’.
Hắn đứng lên, chỉnh lại quần áo rồi đáp:
''Được thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, không vội ‘’.
Người đàn ông bước ra khỏi phòng, cô gần như suy sụp, nếu như hắn không đồng ý với yêu cầu của cô thì nói thật cô cũng chẳng biết phải làm gì.
Giang Yểm Ly chạy ra khỏi phòng ngủ nhưng lại thấy người đàn ông đứng cách mình chỉ vài mét, cô giật nảy.
Dương Nghiêm nhìn cô, ánh mắt thăm dò và trên hết cô có thể nhận ra được sự đe doạ vô hình hắn tạo nên.
''Đi đâu? Không phải em định nhân lúc tôi mất cảnh giác… bỏ trốn đấy chứ? ‘’.
Dù cô đang sợ đến mức quên cả thở nhưng vẫn cố gắng vận dụng toàn bộ chất xám có được mà đáp lại:
''Nếu đã không tin tưởng thì giữa chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả ‘’.
Dù cô dùng lùi để tiến nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được ánh mắt nghi ngờ của hắn, Giang Yểm Ly vẫn không chột dạ, cô đi về phía phòng khách, tiến đến chỗ chiếc túi đang nằm an vị trên sàn nhà, cầm lên rồi lại xoay người trở về phòng ngủ.
Đóng cửa, cô ngồi lên giường, sợ đến mức gục cả cơ thể lên nệm.
Cũng may hắn không nổi điên lên.
Ánh mắt của cô thoáng chốc tràn ngập cơn bất an, Giang Yểm Ly nhìn về phía cửa, bụng dạ dâng lên một cảm giác nhộn nhạo.
Nhân lúc hắn chưa đổi ý, cô vội vàng đứng lên suýt chút thì vấp phải cái chăn lông cừu, dù như thế đi chăng nữa thì Giang Yểm Ly vẫn không dám chậm trễ dù chỉ là một giây, cô khoá trái cửa, tiếp đó vì sợ bản thân hắn là chủ nhà có thể dùng chìa khoá mở cửa bất cứ lúc nào vậy nên cô kéo ghế sofa đơn, tủ đầu giường,… tất cả những gì nằm trong tầm mắt đều dùng chúng để chặn lối vào.
Ít ra thì sẽ phát ra âm thanh, nếu có gì bất trắc thì cô vẫn có thể chạy trốn.
Đêm đó dù đã chuẩn bị sẵn phương án nhưng cô chẳng tài nào ngủ được, thức cả đêm.
Sáng hôm sau cô bước ra khỏi phòng, người đàn ông ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cô liền chăm chú nhìn rồi hỏi:
''Quần áo ở trong tủ, em tuỳ ý mà mặc ‘’.
Trong lòng Giang Yểm Ly không ngừng dâng lên cảm giác mỉa mai, hắn rõ ràng xem cô như một hình nhân, cô trong mắt hắn vẫn giống như cũ, là một món đồ chơi không hơn không kém.
Dương Nghiêm không nghe thấy cô trả lời, gương mặt của cô cũng chẳng hề để lộ quá nhiều biểu cảm khiến cho hắn khó đọc được suy nghĩ.
Hắn và cô cùng dùng bữa sáng, tiếp đó liền lên phi cơ riêng rời đi.
Giang Yểm Ly ngay sau khi thấy chiếc phi cơ bay đi xa thì bực dọc buông dao nĩa trong tay xuống, lẩm bẩm:
''Đúng là dư thời gian thật đấy ‘’.
Cô không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp lấy điện thoại trong túi xách ra, ấn vào đoạn ghi âm hôm qua và gửi đi.
Người cô gửi chính là mẹ ruột của hắn.
Giang Yểm Ly vốn muốn gửi vào đêm hôm qua nhưng cô sợ với tính khí nóng nảy của Từ Phi sẽ nhanh chóng gọi cho hắn, lúc đó cô sẽ chịu thiệt.
Vậy nên chỉ đành chờ lúc hắn rời đi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch, không ngờ cơ hội lại đến nhanh thế này, quả thật ông trời đang giúp cô rồi.
Sau khi đã gửi đi, cô liền chạy ra khỏi căn chung cư ấy, chẳng thèm ngoảnh lại, dáng vẻ hệt như gặp ma.
Mà Từ Phi sau khi xem đoạn ghi âm mà cô gửi cũng nằm trong dự tính gọi điện thoại rồi chất vấn cô hãm hại và vu oan cho con trai mình.
Giang Yểm Ly nghe giọng nói đầy tức giận từ phía đầu dây bên kia truyền đến tai chẳng hề kích động mà còn bình tĩnh lên tiếng:
''Nếu như mẹ… à không, dì. Nếu dì cảm thấy tôi dụ dỗ con trai dì thì cứ cho là vậy, nhưng mà nếu anh ta không có ý gì thì tôi có làm gì cũng là vô ích. Dì có thể điều tra hành tung của con trai mình mà, lúc đó liền có thể biết được tôi có giở trò gì hay không ‘’.
/Mày nghĩ tao sẽ nghe theo lời mày sao? /.
''Dì sẽ làm thôi, con trai dì định nuôi tôi thành tình nhân đấy, nếu dì còn ngồi im thì đợi đến khi báo chí đưa tin… lúc đó không giấu được đâu ‘’.
''Dương Nghiêm, tôi đã nhượng bộ lắm rồi, anh đừng có lấn tới ‘’.
Hắn đứng lên, chỉnh lại quần áo rồi đáp:
''Được thôi, dù sao vẫn còn nhiều thời gian, không vội ‘’.
Người đàn ông bước ra khỏi phòng, cô gần như suy sụp, nếu như hắn không đồng ý với yêu cầu của cô thì nói thật cô cũng chẳng biết phải làm gì.
Giang Yểm Ly chạy ra khỏi phòng ngủ nhưng lại thấy người đàn ông đứng cách mình chỉ vài mét, cô giật nảy.
Dương Nghiêm nhìn cô, ánh mắt thăm dò và trên hết cô có thể nhận ra được sự đe doạ vô hình hắn tạo nên.
''Đi đâu? Không phải em định nhân lúc tôi mất cảnh giác… bỏ trốn đấy chứ? ‘’.
Dù cô đang sợ đến mức quên cả thở nhưng vẫn cố gắng vận dụng toàn bộ chất xám có được mà đáp lại:
''Nếu đã không tin tưởng thì giữa chúng ta chẳng có gì để nói với nhau cả ‘’.
Dù cô dùng lùi để tiến nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được ánh mắt nghi ngờ của hắn, Giang Yểm Ly vẫn không chột dạ, cô đi về phía phòng khách, tiến đến chỗ chiếc túi đang nằm an vị trên sàn nhà, cầm lên rồi lại xoay người trở về phòng ngủ.
Đóng cửa, cô ngồi lên giường, sợ đến mức gục cả cơ thể lên nệm.
Cũng may hắn không nổi điên lên.
Ánh mắt của cô thoáng chốc tràn ngập cơn bất an, Giang Yểm Ly nhìn về phía cửa, bụng dạ dâng lên một cảm giác nhộn nhạo.
Nhân lúc hắn chưa đổi ý, cô vội vàng đứng lên suýt chút thì vấp phải cái chăn lông cừu, dù như thế đi chăng nữa thì Giang Yểm Ly vẫn không dám chậm trễ dù chỉ là một giây, cô khoá trái cửa, tiếp đó vì sợ bản thân hắn là chủ nhà có thể dùng chìa khoá mở cửa bất cứ lúc nào vậy nên cô kéo ghế sofa đơn, tủ đầu giường,… tất cả những gì nằm trong tầm mắt đều dùng chúng để chặn lối vào.
Ít ra thì sẽ phát ra âm thanh, nếu có gì bất trắc thì cô vẫn có thể chạy trốn.
Đêm đó dù đã chuẩn bị sẵn phương án nhưng cô chẳng tài nào ngủ được, thức cả đêm.
Sáng hôm sau cô bước ra khỏi phòng, người đàn ông ngồi ở phòng khách, nhìn thấy cô liền chăm chú nhìn rồi hỏi:
''Quần áo ở trong tủ, em tuỳ ý mà mặc ‘’.
Trong lòng Giang Yểm Ly không ngừng dâng lên cảm giác mỉa mai, hắn rõ ràng xem cô như một hình nhân, cô trong mắt hắn vẫn giống như cũ, là một món đồ chơi không hơn không kém.
Dương Nghiêm không nghe thấy cô trả lời, gương mặt của cô cũng chẳng hề để lộ quá nhiều biểu cảm khiến cho hắn khó đọc được suy nghĩ.
Hắn và cô cùng dùng bữa sáng, tiếp đó liền lên phi cơ riêng rời đi.
Giang Yểm Ly ngay sau khi thấy chiếc phi cơ bay đi xa thì bực dọc buông dao nĩa trong tay xuống, lẩm bẩm:
''Đúng là dư thời gian thật đấy ‘’.
Cô không nghĩ ngợi nhiều mà trực tiếp lấy điện thoại trong túi xách ra, ấn vào đoạn ghi âm hôm qua và gửi đi.
Người cô gửi chính là mẹ ruột của hắn.
Giang Yểm Ly vốn muốn gửi vào đêm hôm qua nhưng cô sợ với tính khí nóng nảy của Từ Phi sẽ nhanh chóng gọi cho hắn, lúc đó cô sẽ chịu thiệt.
Vậy nên chỉ đành chờ lúc hắn rời đi mới bắt đầu thực hiện kế hoạch, không ngờ cơ hội lại đến nhanh thế này, quả thật ông trời đang giúp cô rồi.
Sau khi đã gửi đi, cô liền chạy ra khỏi căn chung cư ấy, chẳng thèm ngoảnh lại, dáng vẻ hệt như gặp ma.
Mà Từ Phi sau khi xem đoạn ghi âm mà cô gửi cũng nằm trong dự tính gọi điện thoại rồi chất vấn cô hãm hại và vu oan cho con trai mình.
Giang Yểm Ly nghe giọng nói đầy tức giận từ phía đầu dây bên kia truyền đến tai chẳng hề kích động mà còn bình tĩnh lên tiếng:
''Nếu như mẹ… à không, dì. Nếu dì cảm thấy tôi dụ dỗ con trai dì thì cứ cho là vậy, nhưng mà nếu anh ta không có ý gì thì tôi có làm gì cũng là vô ích. Dì có thể điều tra hành tung của con trai mình mà, lúc đó liền có thể biết được tôi có giở trò gì hay không ‘’.
/Mày nghĩ tao sẽ nghe theo lời mày sao? /.
''Dì sẽ làm thôi, con trai dì định nuôi tôi thành tình nhân đấy, nếu dì còn ngồi im thì đợi đến khi báo chí đưa tin… lúc đó không giấu được đâu ‘’.
/100
|