Trung tuần tháng mười, tẩu tẩu ta --‘hết bệnh’ hồi kinh, sau khi hồi kinh, tẩu ấy liền vào cung thăm ta.
Nếu không phải cố kỵ ký sinh trùng trong bụng này, sao phải đi lâu như vậy! Tẩu tẩu ta vừa vào Đông cung, khí chất hào sảng, quả thật làm chấn động bảng hiệu đông cung khiến nó gần như rơi xuống đất. Một đường đó, nhiều nhất cũng chỉ bảy ngày là có thể đến nơi!
Lại nói, một đoạn đường này, thật sự là tẩu tẩu ta đi tương đối lâu. Từ tiền tuyến hồi kinh, nếu phi ngựa một ngày một đêm, bình thường chỉ mất ba ngày. Phóng ngựa chầm chậm cũng chỉ bảy ngày. Tẩu tẩu ta lại mất gần một tháng mới đến kinh thành, với tính tình của tẩu ấy, vậy là đã kiên nhẫn lắm rồi.
Ta liền cười khích lệ tẩu tẩu: Tẩu tẩu cũng vì suy nghĩ cho con cháu Tô gia...thật ngoan!
Tẩu tẩu ta, Lưu Phỉ, trừng mắt nhìn ta: Đừng xem tẩu tẩu ngươi là một đứa trẻ ba tuổi, ta vừa đi vừa chỉnh đốn thủ thành, cho nên mới đi lâu như vậy.
Chỉ nhìn bề ngoài thanh tú xinh xắn, trang phục tao nhã phú quý của Lưu Phỉ, quả thực rất khó tưởng tượng, cái tẩu ấy gọi là dọc đường chỉnh đốn thủ thành, cũng không phải là một câu nói đùa. Nhưng ta biết bản lĩnh của tẩu tẩu ta-- e rằng một đường này, tướng thủ thành sợ tẩu ấy còn hơn cả ca ca ta nhiều lắm. Dù sao ca ca ta cũng là một nam nhân, với lại rất dễ nói chuyện, còn chị dâu của ta, vừa có sự dũng mãnh của nam nhân, lại pha trộn thêm chút tinh tế của nữ nhân.
Ta lập tức cảm thấy kính nể: Tẩu tẩu thật là uy vũ!
Vừa cười hì hì vừa mò đến gần sờ bụng tẩu tẩu: Nào nào, sờ bụng hổ của Nguyên soái phu nhân một cái nào!
Đi chết đi. Mặc dù Lưu Phỉ trừng ta một cái, nhưng vẫn ưỡn cao bụng cho ta sờ: Đến đây, cũng dính chút quý khí của ngươi!
Tẩu tẩu ta xuất thân là danh môn vọng tộc, chính là cháu gái mà Đại tướng quân đương triều, Lưu lão nguyên soái thương yêu nhất, kể từ khi định thân với Tô gia, y theo quy cũ của Tô gia chúng ta, Lão Nguyên soái chẳng những dạy tẩu ấy nữ công Lý gia, cũng truyền thụ một thân đầy võ nghệ, giỏi binh pháp. Sau khi xuất giá đã cùng ca ca ta đao thương hòa minh, tình cảm của hai người vô cùng tốt. Kể từ khi cha mẹ ta trở về từ chiến trường, sức khỏe của họ ngày một yếu, nhiều năm liền đều nằm trên giường bệnh. Ta vừa xuất cung liền rơi vào tay tẩu tẩu. Có một dạo, tẩu ấy muốn huấn luyện ta thành một người có thể ra sa trường, hổ nữ tướng môn có thể ra sảnh lớn, sau đó mặc dù thất vọng buông tha, nhưng tình cảm của hai người chúng ta vẫn rất tốt.
Nhưng sau khi ta định thân, tẩu ấy liền theo ca ca ta đi Đông Bắc xa xôi, chống lại Nữ Kim, ít nhất cũng đã hai ba năm chúng ta chưa gặp lại nhau. Tẩu ấy vừa ngồi uống trà, vừa hiếu kì đánh giá cách bày trí ở Tây điện, rồi đặt ly trà xuống bàn đánh 'cốp' một cái, lớn tiếng hỏi thẳng ta: Muội phu đâu rồi, sao lại không thấy?
Võ nghệ và binh pháp của Lưu Phỉ học được rất tốt, bản lãnh của Lý gia thật sự không tồi, nhưng con người không phải là thánh hiền, không thể nào thập toàn thập mỹ, dĩ nhiên tẩu ấy cũng có khuyết điểm, ví dụ như dáng vẻ thật sự không thể nào tốt nổi, nói năng cũng rất thẳng thắn. Ta vừa lau mồ hôi, vừa nói: Gần đây Thái tử gia khá bận rộn, đoán chừng đang ở Thụy Khánh cung hầu hạ Hoàng thượng. Buổi tối hắn sẽ trở về, tẩu tẩu cũng ở lại dùng với chúng ta một bữa cơm đi.
Lưu Phỉ hừ một tiếng, lầm bầm: Tẩu tẩu tới, vẫn thất lễ như vậy? Coi bộ tiểu tử này đang ngứa da rồi.
Tẩu tẩu uy nghiêm nhìn ta hỏi: Hắn đối xử với muội có tốt không?
Mặc dù tẩu tẩu ta được thừa hưởng huyết thống của mỹ nữ Giang Nam, không nói chuyện không cử động thì nhìn giống như một pho tượng bé gái bằng sứ dịu dàng đáng yêu, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, khí thế cuồn cuộn, hàng lông mày chính trực bức người. Ta vội vàng bảo chứng cho thân thể của Vương Lang được an toàn: Tốt, vô cùng tốt.
Lưu Phỉ nhướng mày, lại lầm bầm lầu bầu: Xem dáng vẻ không tình nguyện của ngươi lúc ấy, ta còn tưởng sau khi thành thân, ngươi sẽ bị hắn đánh một ngày ba cử. Hừ, đối xử tốt với ngươi xem như là vận khí của tiểu tử này.
Không thể không nói có nhà mẹ đẻ ở bên cạnh, nàng dâu có làm nên chuyện gì cũng đều không phải lo lắng? Ngươi hãy nghe những lời của tẩu tẩu ta đi, quả thật đã làm ấm lòng ta không ít.
Ta hớn hở nói: Vẫn là tẩu tẩu thương ta!
Sau đó, câu nói tiếp theo của Lưu Phỉ đã chạm thật sâu trong tâm khảm ta: Bà mẹ già Quý nhân của hắn thì sao? Đối xử với ngươi có tốt hay không?
... ....Có một tẩu tẩu sắc bén thế này, đôi lúc thật sự cũng không phải là chuyện tốt.
Ta rất có lòng muốn cáo trạng, lại sợ tẩu tẩu quá mạnh mẽ quá hăng hái, trực tiếp đánh tới Vị Ương cung cùng Khuất Quý nhân quyết đấu. Trận chiến này, có thể khó phân thắng bại...trong bụng tẩu tẩu ta còn có một . . . à...ừm . . . ký sinh trùng!
Tạm được. Ta do do dự dự nói. Không thể nói là quá tốt, chẳng qua Vương Lang quản thúc rất chặt chẽ, bà ấy cũng không dám quá phận.
Câu nói thứ ba của tẩu tẩu càng sắc bén hơn.
Còn Miêu thị
Nếu không phải cố kỵ ký sinh trùng trong bụng này, sao phải đi lâu như vậy! Tẩu tẩu ta vừa vào Đông cung, khí chất hào sảng, quả thật làm chấn động bảng hiệu đông cung khiến nó gần như rơi xuống đất. Một đường đó, nhiều nhất cũng chỉ bảy ngày là có thể đến nơi!
Lại nói, một đoạn đường này, thật sự là tẩu tẩu ta đi tương đối lâu. Từ tiền tuyến hồi kinh, nếu phi ngựa một ngày một đêm, bình thường chỉ mất ba ngày. Phóng ngựa chầm chậm cũng chỉ bảy ngày. Tẩu tẩu ta lại mất gần một tháng mới đến kinh thành, với tính tình của tẩu ấy, vậy là đã kiên nhẫn lắm rồi.
Ta liền cười khích lệ tẩu tẩu: Tẩu tẩu cũng vì suy nghĩ cho con cháu Tô gia...thật ngoan!
Tẩu tẩu ta, Lưu Phỉ, trừng mắt nhìn ta: Đừng xem tẩu tẩu ngươi là một đứa trẻ ba tuổi, ta vừa đi vừa chỉnh đốn thủ thành, cho nên mới đi lâu như vậy.
Chỉ nhìn bề ngoài thanh tú xinh xắn, trang phục tao nhã phú quý của Lưu Phỉ, quả thực rất khó tưởng tượng, cái tẩu ấy gọi là dọc đường chỉnh đốn thủ thành, cũng không phải là một câu nói đùa. Nhưng ta biết bản lĩnh của tẩu tẩu ta-- e rằng một đường này, tướng thủ thành sợ tẩu ấy còn hơn cả ca ca ta nhiều lắm. Dù sao ca ca ta cũng là một nam nhân, với lại rất dễ nói chuyện, còn chị dâu của ta, vừa có sự dũng mãnh của nam nhân, lại pha trộn thêm chút tinh tế của nữ nhân.
Ta lập tức cảm thấy kính nể: Tẩu tẩu thật là uy vũ!
Vừa cười hì hì vừa mò đến gần sờ bụng tẩu tẩu: Nào nào, sờ bụng hổ của Nguyên soái phu nhân một cái nào!
Đi chết đi. Mặc dù Lưu Phỉ trừng ta một cái, nhưng vẫn ưỡn cao bụng cho ta sờ: Đến đây, cũng dính chút quý khí của ngươi!
Tẩu tẩu ta xuất thân là danh môn vọng tộc, chính là cháu gái mà Đại tướng quân đương triều, Lưu lão nguyên soái thương yêu nhất, kể từ khi định thân với Tô gia, y theo quy cũ của Tô gia chúng ta, Lão Nguyên soái chẳng những dạy tẩu ấy nữ công Lý gia, cũng truyền thụ một thân đầy võ nghệ, giỏi binh pháp. Sau khi xuất giá đã cùng ca ca ta đao thương hòa minh, tình cảm của hai người vô cùng tốt. Kể từ khi cha mẹ ta trở về từ chiến trường, sức khỏe của họ ngày một yếu, nhiều năm liền đều nằm trên giường bệnh. Ta vừa xuất cung liền rơi vào tay tẩu tẩu. Có một dạo, tẩu ấy muốn huấn luyện ta thành một người có thể ra sa trường, hổ nữ tướng môn có thể ra sảnh lớn, sau đó mặc dù thất vọng buông tha, nhưng tình cảm của hai người chúng ta vẫn rất tốt.
Nhưng sau khi ta định thân, tẩu ấy liền theo ca ca ta đi Đông Bắc xa xôi, chống lại Nữ Kim, ít nhất cũng đã hai ba năm chúng ta chưa gặp lại nhau. Tẩu ấy vừa ngồi uống trà, vừa hiếu kì đánh giá cách bày trí ở Tây điện, rồi đặt ly trà xuống bàn đánh 'cốp' một cái, lớn tiếng hỏi thẳng ta: Muội phu đâu rồi, sao lại không thấy?
Võ nghệ và binh pháp của Lưu Phỉ học được rất tốt, bản lãnh của Lý gia thật sự không tồi, nhưng con người không phải là thánh hiền, không thể nào thập toàn thập mỹ, dĩ nhiên tẩu ấy cũng có khuyết điểm, ví dụ như dáng vẻ thật sự không thể nào tốt nổi, nói năng cũng rất thẳng thắn. Ta vừa lau mồ hôi, vừa nói: Gần đây Thái tử gia khá bận rộn, đoán chừng đang ở Thụy Khánh cung hầu hạ Hoàng thượng. Buổi tối hắn sẽ trở về, tẩu tẩu cũng ở lại dùng với chúng ta một bữa cơm đi.
Lưu Phỉ hừ một tiếng, lầm bầm: Tẩu tẩu tới, vẫn thất lễ như vậy? Coi bộ tiểu tử này đang ngứa da rồi.
Tẩu tẩu uy nghiêm nhìn ta hỏi: Hắn đối xử với muội có tốt không?
Mặc dù tẩu tẩu ta được thừa hưởng huyết thống của mỹ nữ Giang Nam, không nói chuyện không cử động thì nhìn giống như một pho tượng bé gái bằng sứ dịu dàng đáng yêu, nhưng chỉ cần vừa mở miệng, khí thế cuồn cuộn, hàng lông mày chính trực bức người. Ta vội vàng bảo chứng cho thân thể của Vương Lang được an toàn: Tốt, vô cùng tốt.
Lưu Phỉ nhướng mày, lại lầm bầm lầu bầu: Xem dáng vẻ không tình nguyện của ngươi lúc ấy, ta còn tưởng sau khi thành thân, ngươi sẽ bị hắn đánh một ngày ba cử. Hừ, đối xử tốt với ngươi xem như là vận khí của tiểu tử này.
Không thể không nói có nhà mẹ đẻ ở bên cạnh, nàng dâu có làm nên chuyện gì cũng đều không phải lo lắng? Ngươi hãy nghe những lời của tẩu tẩu ta đi, quả thật đã làm ấm lòng ta không ít.
Ta hớn hở nói: Vẫn là tẩu tẩu thương ta!
Sau đó, câu nói tiếp theo của Lưu Phỉ đã chạm thật sâu trong tâm khảm ta: Bà mẹ già Quý nhân của hắn thì sao? Đối xử với ngươi có tốt hay không?
... ....Có một tẩu tẩu sắc bén thế này, đôi lúc thật sự cũng không phải là chuyện tốt.
Ta rất có lòng muốn cáo trạng, lại sợ tẩu tẩu quá mạnh mẽ quá hăng hái, trực tiếp đánh tới Vị Ương cung cùng Khuất Quý nhân quyết đấu. Trận chiến này, có thể khó phân thắng bại...trong bụng tẩu tẩu ta còn có một . . . à...ừm . . . ký sinh trùng!
Tạm được. Ta do do dự dự nói. Không thể nói là quá tốt, chẳng qua Vương Lang quản thúc rất chặt chẽ, bà ấy cũng không dám quá phận.
Câu nói thứ ba của tẩu tẩu càng sắc bén hơn.
Còn Miêu thị
/218
|