Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 52 - Chương 52

/218


Edit: Chickenliverpate

Những lời nói khó nghe của Vương Lang, ta đã sớm nghe đến quen, ngày trước khi chúng ta ngây ngốc ở bên nhau, người này cả một ngày đều không mở miệng nói một câu, bấy nhiêu đó tuyệt không coi như xong. Nhiều lúc hắn mắng cũng rất có đạo lý, có một số việc đích thực là ta không nên làm, ta biết rất rõ nhưng vẫn cố tình sai phạm, hắn mắng ta, ta chỉ có thể cúi gầm mặt mà nghe.

Nhưng trong chuyện này, hắn lại có thể quở trách ta như vậy, khiến ta cảm thấy không hài lòng.

Ta cũng không thèm tranh cãi đôi co với Vương Lang, chỉ trực tiếp vươn tay nắm lấy nơi yếu ớt nhất của hắn, nhẹ giọng nói: Chàng lặp lại lần nữa?

Ta nói chuyện với Vương Lang, đương nhiên cũng đã dùng đến đủ loại giọng điệu, có đôi khi ra vẻ đắn đo mang thân phận Thái tử phi mà khi dễ hắn, có đôi khi lại cố ý lấy lòng, xin hắn tha ta một mạng, có đôi khi nhàm chán gây ầm ĩ với hắn. Mà loại giọng điệu này, chỉ xuất hiện khi ta sắp tức giận, chính là ám hiệu cho thời điểm mưa gió sắp nổi lên.

Nhắc tới lại cảm thấy kỳ quái, mặc dù cả đời ta chưa từng phát hỏa quá đáng, nhưng bình thường lại dùng giọng điệu này để đè nén lửa giận trong lúc nói chuyện, phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy có một chút e sợ.

Vương Lang dĩ nhiên không đến nỗi sợ ta, nhưng hắn cũng sẽ kiêng kị cảm xúc của ta, không dám trêu chọc khiêu khích quá mức. Nói chi đến chuyện hiện tại trong tay ta còn đang nắm giữ mệnh căn của hắn, cho dù ta không dùng lực, thái độ của hắn khẳng định cũng sẽ bất tri bất giác mà mềm mỏng xuống ba phần.

Hắn liền dùng thái độ đè nén lửa giận mà nhỏ giọng quở trách ta: Chuyện này nàng nghe được từ chỗ Quân Thái y?

Đầu óc tên này cũng thật sự quá tốt rồi, đoán chừng khi ta vừa hỏi như vậy, trong đầu hắn điện quang hỏa thạch, chỉ trong tích tắc đã xâu chuỗi lại tất cả những sự kiện: điều động Quân Thái y đến, cảm xúc của ta gần đây lại xuống thấp một cách kỳ lạ, cùng tất cả những biểu hiện không hợp với lẽ thường, hắn thậm chí đã suy luận ra khỏi cả quá trình và lấy được giải thích hợp lý.

Ta liền ừ một tiếng, rồi uốn éo người một cách không thoải mái, sinh mạng của Vương Lang mặc dù đã ở trong tay ta buộc hắn phải ngoan ngoãn mà đi vào khuôn khổ, nhưng hắn vẫn rất có tinh thần, cứ trượt qua trượt lại dưới bắp đùi ta, những nơi hắn chạm đến đều để lại một chút gì đó dính dính.

Vừa nói chuyện vừa làm cái đó đó, chàng không thể chọn một sao? Rõ là. . . . . . Ta nhẹ giọng oán trách Vương Lang.

Nhưng suy nghĩ của Thái tử gia, kỳ thực có thể dễ dàng bị cắt đứt? Hắn hỏi tới: Chuyện này Quân Thái y nói như thế nào?

Nói đến mức độ này, giấu giếm nữa cũng chẳng còn ý nghĩa, ta đành phải nói chuyện này ra cùng hắn bàn bạc. Có một lần Quân Thái y lười nhác ngủ bên trong kho thuốc, đến khi tất cả mọi người đều xuống trực hắn mới tỉnh lại. Hắn nghe được có một người nói chuyện với Mao Thái y. . .

Ta cũng cẩn thận không lôi Vương Lung và A Mông ra, không ngờ ta vừa dứt lời, Vương Lang đã nói tiếp: Người nói chuyện với Mao Thái y là A Mông bên cạnh Thất đệ?

Ta bỗng chốc không thể nói lời nào, đành phải hậm hực gật đầu một cái, buông lỏng tay đang cầm Vương Lang ra.

Vừa rồi cầm hắn, là sợ hắn đuối lý trốn tránh, không dám cùng ta đối thoại, cho nên mới tỏ rõ quyết tâm của mình. Nhưng nhìn tình hình tiến triển như bây giờ, ta cảm thấy chỉ trích hắn đã trở thành một chuyện không thể làm được, khả năng lớn hơn nữa là ta sẽ bị mắng.

Không ngờ hắn lại cầm lấy tay ta ấn về chỗ cũ, giọng nói nghiêm nghị phân tích cho ta hiểu: Sau khi nàng nghe được chuyện này, nhất thời hoài nghi ta và Vương Lung liên thủ để gạt nàng, ngoài mặt để nàng thị tẩm trong giai đoạn dễ dàng thụ thai nhất, trên thực tế lại vụng trộm cho người hạ dược, hoặc giả cho rằng ta tự mình uống thuốc đề phòng nàng mang thai. Vì vậy trong lúc nhất thời nàng không biết nên tin người nào cho tốt, cho nên gần đây mới rầu rĩ không vui?

Xem đi, người này khôn khéo đến trình độ như vậy, so với sự phát triển trí não của ta quả thật là một trời một đất, khó trách hắn muốn ta học cách đọc tâm tư của hắn, căn bản là bởi vì hắn đã sớm biết, muốn đọc hiểu tâm tư hắn, ta phải tốn thời gian cả đời, nhưng muốn đọc hiểu tâm tư ta, hắn chỉ cần liếc nhìn ta một cái.

Ta buồn bã nói: Lời cần nói đều bị chàng nói hết rồi, ta còn nói gì nữa?

Hắn trầm mặc một lát rồi mới miễn cưỡng khích lệ ta: Có tiến bộ, biết động não rồi. Nhưng vẫn...

Ngữ khí bất ngờ thay đổi: Tô Thế Noãn, nàng là heo à!

Ta lập tức lấy lòng vuốt ve hắn vài cái: Ta lại làm không đúng chỗ nào, chàng dạy ta đi,




/218

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status