Đôi khi công công ta là một người rất hào phóng, nếu lần này ông ấy đưa chúng ta đi chơi, cũng không tăng thêm người ở Lễ bộ Tông Nhân phủ đi theo, quản thúc từng hành động của ta và Vương Lang. Mặc dù xung quanh đại báo quốc tự có hộ quân bảo vệ, nhưng người hầu hạ Đông cung trong chùa, cũng là hộ về của Vương Lang một tấc cũng không rời là hơn mười thị vệ cận thân do một tay Cẩm y vệ huấn luyện.
Khi cô cô ta còn sống hàng năm cũng sẽ đến đại báo quốc tự dâng hương cầu phúc, ở mấy ngày, lúc ấy ta còn quá nhỏ, nàng có giả vờ để đi chơi hay không, ta không biết. Chỉ là trụ trì Đại Báo quốc tự từ ngày đó đến bây giờ cũng không tahy đổi, hắn biết ta tới dâng hương cơ hồ chính là giả vờ cải trang đi ra ngoài lang thang. Cho nên mặc dù mặc dù lần này tới chơi, thân phận của ta đã có thay đổi, nhưng trong chùa vẫn săn sóc chuẩn bị cho ta mấy thân nam trang, ngay cả tuỳ tùng cũng cân nhắc tới.
Ta cười với tiểu Bạch Liên: “Thua thiệt ngươi còn cả đêm sửa lại quần áo của Vương Lang, làm không công rồi?”
Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai cũng khiếp sợ, hiển nhiên bị tinh thần phục vụ của Đại báo quốc tự hù doạ, tiểu Tịch Mai ngập ngừng nói: “Nhưng ta nghe cung nữ bên cạnh Khương lương đệ nói, đại báo quốc tự điều kiện kham khổ, ăn uống đơn giản…”
Thiện phòng trước mắt mặc dù không thể nói là hào hoa xa xỉ, nhưng thật là gọn gàng sạch sẽ, bài biện lịch sự tao nhã, hoà và khổ cách nhau rất xa. Ta nói với tiểu Bạch Liên: “Ngươi đoán ta chuyển phi tần đưa đến cửa đến đây để làm gì?”
“Chỉnh Mã tài tử?” Tiểu Bạch Liên suy nghĩ thật nhanh nhẹn.
Nha đầu tốt, ta không khỏi thưởng thức nhìn tiểu Bạch Liên một cái: “Vậy ngươi nói chúng ta đến đây cầu phúc vì cái gì?”
“Giải sầu.” Có lúc tiểu Tịch Mai nói chuyện cũng rất sắc bén.
“Cho nên ngươi biết sao Đại báo quốc tự lại làm như vậy rồi đó.” Ta cười híp mắt nói với hai cung nhân, lại hỏi: “Vương Lang đâu rồi, chết ở đâu rồi.”
Mặc dù công công ta bố trí, cũng biết rõ là hắn thả ta ra ngoài chơi ba ngày, nhưng ta cảm thấy ta không thể quá phận. Ta quyết định trước tiên vì chiến sự của ca ca ta ở Đông bắc, chăm chú thắp nén hương, hơn nữa tĩnh toạ hai…ờ một…nửa canh giờ! Vì ca ca ta cầu phúc, đổi lại nam trang lên ngựa, mang theo Vương Lang vui chơi một phen, sau đó dẫn hắn đến Ngọc Hoa đài ăn vài món tủ, buổi tối trở về Tô gia xem một chút. Hắn xuất cung đã khó khăn, dường như chưa từng ở lại Tô gia…
“Thái tử gia đang lễ Phật ở lầu diện bích, cầu phúc cho đại tướng quân. Truyền lời lại, nói xin nương nương không cần đến quấy rầy.”
Sau đó tiểu Bạch Liên lại đánh nát giấc mộng của ta, đánh ra xa vạn dặm.
Hơn ba mươi hộ vệ bên cạnh Vương Lang chỉ nghe lời một mình hắn, ta không chết tâm, đến Vô Lượng Thọ Phật lâu đi lòng vòng bên ngoài, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị những đại hán vạm vỡ hoành mi thụ mục doạ sợ trở về tây khoá viện. Vừa giận dỗi, ở lại đợi Đại Hùng bảo điện, Thiên Vương điện tham bái tới đây, làm đủ công phu bên ngoài, lúc này mới trở lại tịnh phòng tự mình ăn thức ăn chay mĩ vị, mê man ngủ trưa.
Vốn đã quyết định, dù Vương Lang có cầu xin ta dẫn hắn đi chơi, ta cũng quyết không để ý đến hắn, lại tiếp tục gải vờ ngủ, bày tỏ bất mãn của ta, không ngờ vừa mở mắt trời đã tối, Vương Lang lại chưa hề ra khỏi Vô Lượng Thọ Phật lâu!
“Trưa nay thái tử gia cũng chưa dùng thiện.” Tiểu Bạch Liên trung thành cảnh cnahr suy tính địa vị của chủ tử: “Hôm nay cũng sắp tối rồi, nếu còn chưa ăn, quá đói bụng sao có thể tốt được? Không bằng nô tỳ…”
“Không cần.” Ta nói với tiểu Bạch Liên: “Coi như thái tử gia, cũng khảng định là không phải đang tham thiền.”
Bình thường vào cung xuất cung, tuỳ tùng bên cạnh rất nhiều, trừ A Xương tuyệt đối có thể tính là tâm phúc tín nhiệm, cũng chỉ có một số người , là tai mắt Vương Lang kiên kỵ. Lần này xuất cung, hoàng thượng khó được buông lỏng quản chế, nếu Vương Lang không mượn nước đẩy thuyền, cũng sẽ không phải là Vương Lang rồi.
Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai cũng hiểu ra, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Mãi đến canh đầu Vương Lang mới vào phòng.
“Khiến ái phi đợi lâu.”
Dường như tâm tình người này rất khá, cư nhiên hiếm khi chủ động bồi tội với ta, bên môi thậm chí còn ngậm cười gió xuân.
“Hừ.” Ta đóng cửa sổ: “Ta muốn đi ra ngoài, ngươi đi hay không thì tuỳ.”
Vương Lang lại cản ta: “Hôm nay có thêm một người thắp hương, đi qua đó một chút.”
Hắn nhẹ giọng hứa với ta: “Ngày mai ta dẫn nàng đi chơi, buổi tối trở về Tô gia.”
Mặc dù chúng ta biết rõ, nếu nói dẫn ta đi chơi, thật ra là bị ta mang ra ngoài chơi. Hắn cũng chỉ là vị tự đại trong lòng, nhất định phải chiếm chút tiện nghi trong lời nói, nhưng
Khi cô cô ta còn sống hàng năm cũng sẽ đến đại báo quốc tự dâng hương cầu phúc, ở mấy ngày, lúc ấy ta còn quá nhỏ, nàng có giả vờ để đi chơi hay không, ta không biết. Chỉ là trụ trì Đại Báo quốc tự từ ngày đó đến bây giờ cũng không tahy đổi, hắn biết ta tới dâng hương cơ hồ chính là giả vờ cải trang đi ra ngoài lang thang. Cho nên mặc dù mặc dù lần này tới chơi, thân phận của ta đã có thay đổi, nhưng trong chùa vẫn săn sóc chuẩn bị cho ta mấy thân nam trang, ngay cả tuỳ tùng cũng cân nhắc tới.
Ta cười với tiểu Bạch Liên: “Thua thiệt ngươi còn cả đêm sửa lại quần áo của Vương Lang, làm không công rồi?”
Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai cũng khiếp sợ, hiển nhiên bị tinh thần phục vụ của Đại báo quốc tự hù doạ, tiểu Tịch Mai ngập ngừng nói: “Nhưng ta nghe cung nữ bên cạnh Khương lương đệ nói, đại báo quốc tự điều kiện kham khổ, ăn uống đơn giản…”
Thiện phòng trước mắt mặc dù không thể nói là hào hoa xa xỉ, nhưng thật là gọn gàng sạch sẽ, bài biện lịch sự tao nhã, hoà và khổ cách nhau rất xa. Ta nói với tiểu Bạch Liên: “Ngươi đoán ta chuyển phi tần đưa đến cửa đến đây để làm gì?”
“Chỉnh Mã tài tử?” Tiểu Bạch Liên suy nghĩ thật nhanh nhẹn.
Nha đầu tốt, ta không khỏi thưởng thức nhìn tiểu Bạch Liên một cái: “Vậy ngươi nói chúng ta đến đây cầu phúc vì cái gì?”
“Giải sầu.” Có lúc tiểu Tịch Mai nói chuyện cũng rất sắc bén.
“Cho nên ngươi biết sao Đại báo quốc tự lại làm như vậy rồi đó.” Ta cười híp mắt nói với hai cung nhân, lại hỏi: “Vương Lang đâu rồi, chết ở đâu rồi.”
Mặc dù công công ta bố trí, cũng biết rõ là hắn thả ta ra ngoài chơi ba ngày, nhưng ta cảm thấy ta không thể quá phận. Ta quyết định trước tiên vì chiến sự của ca ca ta ở Đông bắc, chăm chú thắp nén hương, hơn nữa tĩnh toạ hai…ờ một…nửa canh giờ! Vì ca ca ta cầu phúc, đổi lại nam trang lên ngựa, mang theo Vương Lang vui chơi một phen, sau đó dẫn hắn đến Ngọc Hoa đài ăn vài món tủ, buổi tối trở về Tô gia xem một chút. Hắn xuất cung đã khó khăn, dường như chưa từng ở lại Tô gia…
“Thái tử gia đang lễ Phật ở lầu diện bích, cầu phúc cho đại tướng quân. Truyền lời lại, nói xin nương nương không cần đến quấy rầy.”
Sau đó tiểu Bạch Liên lại đánh nát giấc mộng của ta, đánh ra xa vạn dặm.
Hơn ba mươi hộ vệ bên cạnh Vương Lang chỉ nghe lời một mình hắn, ta không chết tâm, đến Vô Lượng Thọ Phật lâu đi lòng vòng bên ngoài, còn chưa kịp nói chuyện thì đã bị những đại hán vạm vỡ hoành mi thụ mục doạ sợ trở về tây khoá viện. Vừa giận dỗi, ở lại đợi Đại Hùng bảo điện, Thiên Vương điện tham bái tới đây, làm đủ công phu bên ngoài, lúc này mới trở lại tịnh phòng tự mình ăn thức ăn chay mĩ vị, mê man ngủ trưa.
Vốn đã quyết định, dù Vương Lang có cầu xin ta dẫn hắn đi chơi, ta cũng quyết không để ý đến hắn, lại tiếp tục gải vờ ngủ, bày tỏ bất mãn của ta, không ngờ vừa mở mắt trời đã tối, Vương Lang lại chưa hề ra khỏi Vô Lượng Thọ Phật lâu!
“Trưa nay thái tử gia cũng chưa dùng thiện.” Tiểu Bạch Liên trung thành cảnh cnahr suy tính địa vị của chủ tử: “Hôm nay cũng sắp tối rồi, nếu còn chưa ăn, quá đói bụng sao có thể tốt được? Không bằng nô tỳ…”
“Không cần.” Ta nói với tiểu Bạch Liên: “Coi như thái tử gia, cũng khảng định là không phải đang tham thiền.”
Bình thường vào cung xuất cung, tuỳ tùng bên cạnh rất nhiều, trừ A Xương tuyệt đối có thể tính là tâm phúc tín nhiệm, cũng chỉ có một số người , là tai mắt Vương Lang kiên kỵ. Lần này xuất cung, hoàng thượng khó được buông lỏng quản chế, nếu Vương Lang không mượn nước đẩy thuyền, cũng sẽ không phải là Vương Lang rồi.
Tiểu Bạch Liên và tiểu Tịch Mai cũng hiểu ra, cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Mãi đến canh đầu Vương Lang mới vào phòng.
“Khiến ái phi đợi lâu.”
Dường như tâm tình người này rất khá, cư nhiên hiếm khi chủ động bồi tội với ta, bên môi thậm chí còn ngậm cười gió xuân.
“Hừ.” Ta đóng cửa sổ: “Ta muốn đi ra ngoài, ngươi đi hay không thì tuỳ.”
Vương Lang lại cản ta: “Hôm nay có thêm một người thắp hương, đi qua đó một chút.”
Hắn nhẹ giọng hứa với ta: “Ngày mai ta dẫn nàng đi chơi, buổi tối trở về Tô gia.”
Mặc dù chúng ta biết rõ, nếu nói dẫn ta đi chơi, thật ra là bị ta mang ra ngoài chơi. Hắn cũng chỉ là vị tự đại trong lòng, nhất định phải chiếm chút tiện nghi trong lời nói, nhưng
/218
|