Edit: Chickenliverpate
Đến khi ta tỉnh lại, mặc dù vẫn rất có tâm tình thảo luận chuyện sinh oa oa với Vương Lang, bất kể là thảo luận bằng miệng hay thảo luận bằng thân thể, cũng rất nhanh đã không có cơ hội.
Thái tử phi rơi xuống nước là chuyện lớn, mặc kệ bản thân ta có bao nhiêu tráng kiện, mà thoải mái ngâm mình giải nhiệt trong Thái Dịch Trì vào một buổi tối mùa hè như vậy, Trần Thục phi, Liễu Chiêu huấn và Thái Y Viện đều nhất trí cho rằng ta đã chịu không ít kinh hách, hiện tại nên tĩnh dưỡng .
Sáng ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, đầu tiên là bị Trần Thục phi ôm khóc một trận: Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, đến khi xuống dưới đất ta làm thế nào giao phó với biểu ca biểu tỷ đây, biểu cô dứt khoát cũng đi theo ngươi thôi! Miễn cho ca ca ngươi trở về, nhất định sẽ tính sổ với ta, oán ta không chiếu cố ngươi thật tốt.
Liễu Chiêu huấn cũng tận lực bồi tiếp, nàng ấy bắt đầu than trời khóc đất: Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sau khi Đại tướng quân hồi kinh còn không phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu? Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa !
Kỳ quái, khi nào thì nói chuyện tâm tình trên sân phơi đã biến thành lỗ mãng rồi hả?
Bất quá ta cũng chẳng có cơ hội đề xuất nghi vấn này, đã bị hai người thao thao bất tuyệt hỏi han dồn dập, bức ta phải đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn đều cảm thấy được đằng sau chuyện này khẳng định có mờ ám, một cái sân phơi đang rất tốt như vậy, tuyệt không có khả năng đột nhiên nứt ra từ ngọn núi giả. Mà ta có thể thoát khỏi địa ngục, quả thực cũng bởi vì cô cô và phụ mẫu ta đã tích vô số phước đức, nếu không phải bản thân ta đủ trấn tĩnh gỡ ra mớ rong rêu quấn chặt lấy chân ta.
Đương nhiên không phải ta không thể phản bác, chỉ là đối mặt với sự liên thủ của Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn, đầu óc của mọi người đều sẽ trở nên đình trệ không còn sắc bén, cho nên ta cũng chỉ ôm đầu than một tiếng: Đau đầu. Đã thành công tiễn hai nữ nhân đang hưng phấn quá mức này đi ra ngoài. Bất quá cái giá phải trả là bị rót vào một đống lớn an thần dược, miệng run lên đầy đau khổ.
Trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, tin tức duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an ủi là nghe nói Vạn Tuệ cũng hưởng thụ cùng một đãi ngộ với ta, bị bao vây bởi an thần dược không còn chỗ có thể trốn. Nguyên vương tự mình trấn áp kinh hãi cho nàng ấy, một bước cũng không cho đứng dậy.
Về phần ta, tốt xấu gì cũng có một cục u thật lớn cần tĩnh dưỡng, Vạn Tuệ ngoại trừ chịu một chút kinh hách, căn bản cũng không có gì đáng ngại, cho nên ta cảm thấy được trong Tử Cấm thành, không có người nào thảm hơn ta.
Chuyện này cũng đã khiến công công ta hết sức tức giận.
Đại khái là ở ngày thứ ba, ông đã tự mình tới Đông cung thăm ta, nhưng lúc ấy ta mới vừa uống xong một chén an thần dược, lại đúng lúc sau giờ ngọ, ngủ đến phi thường thỏa thích, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai chỉ thiếu chút nữa là tát vào mặt ta, vẫn không thể nào gọi ta đang bất tỉnh nhân sự. Cho nên công công ta liền cầm lấy tay ta mà rưng rưng cảm khái: Tiểu Noãn bình thường linh hoạt như khỉ, chỉ cần tỉnh táo là không khí xung quanh lúc nào cũng vui vẻ. Lần này sao lại như thế, ta xem thần khí đều kém hơn trước rất nhiều.
Những lời này vẫn là Tiểu Bạch Liên chuyển cáo lại cho ta, nghe xong ta dở khóc dở cười: Nhi tử của lão tử cũng như vậy, mặc kệ là khen ngợi hay đau lòng vì ta, tóm lại là nói cứ như mắng ta vậy.
Đương nhiên, Vạn Tuệ bên kia cũng bày ra đủ loại tình thái suy yếu, cho nên đến ngày thứ tư, cung trung đã nghiễm nhiên là một mảnh gió tanh mưa máu, sân phơi Bồng Lai Các bị sập, đã trở thành án tử lớn nhất Tử Cấm thành.
Chuyện này cũng do Quân Thái y nói cho ta biết: Vương Lang gần đây công việc bề bộn, sáng sớm đã tới nhìn qua ta rồi mới đi ra cửa, đến tối mới có thể trở về, đám người Tiểu Bạch Liên lại càng không đề cập tới chuyện bên ngoài, muốn ta 'Nương nương vẫn nên an tâm tĩnh dưỡng cho thỏa đáng' .
Cũng chỉ có Quân Thái y mới cùng ta tán gẫu nói này nói nọ.
Thật ra, đây là lần đầu tiên ta để cho Quân Thái y tới chữa bệnh. Người này tuy nhiên tài trí hơn người, bất quá tuổi chưa đến hai mươi đã tạo nên danh khí không hề nhỏ tại Hà Bắc, nhưng dù sao niên kỷ còn thấp, thật ra cũng chỉ là một Tiểu cung phụng chính thất phẩm, còn chưa đạt đên cấp bậc Viện chính, đương nhiên cũng không đủ tư cách chữa bệnh cho những người có vị thứ như ta. Chỉ có nhóm phi tần Đông cung, hoặc nhóm tuyển thị vừa được sủng ái này nọ ở lục cung, nhóm người có biểu hiện bệnh đau nhẹ, sẽ tìm hắn tới chẩn mạch.
Nếu không phải lần này ta bất ngờ thụ thương, trong Thái Y viện cũng chỉ có mình hắn túc trực, mà Vương Lang lại sợ thay đổi thầy thuốc trong quá trình điều trị sẽ có trở ngại đối với bệnh tình, cũng sẽ không tới phiên hắn tới chăm sóc cục u trên đầu ta.
Vị Tiểu cung phụng này năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, trên gương mặt trắng ngần dường như lúc nào cũng mang theo nét cười, khiến đôi mắt ti hí đặc biệt trở nên bắt mắt, dáng người hơi mập, không quá cao, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng so với bốn chữ ‘phong lưu phóng khoáng’ có khoảng cách rất xa. Cũng vì vậy, phụ hoàng ta mới có thể yên tâm để hắn xem bệnh cho nhóm phi tần hậu cung: Ông mặc dù đã có tuổi, nhưng khẳng định vẫn phong độ hơn so với Quân Thái y rất nhiều.
Nương nương an khang. Sau khi vấn an ta xong, Quân Thái y liền đứng dậy cẩn thận đè khối máu tụ trên đầu ta, hiện tại đã là một mảnh xanh xanh tím tím khiến người ta thập phần sợ hãi, đến nỗi mỗi lần Vương Lang đến thăm ta, ta đều phải học Lý phu nhân, không chịu quay đầu đối diện cùng hắn. Tụ huyết đã tiêu tán không ít, nương nương cứ đắp thuốc mỡ xoa bóp mỗi ngày một chút, tiếp tục lấy tĩnh dưỡng là chính sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi.
Ta lại đưa tay ra cho hắn chẩn mạch, rồi hỏi hắn: Gần đây trong cung có tin tức gì mới không? Quân Thái y.
Quân Thái y cười ha ha: Không có tin tức gì mới, nếu có, cũng chỉ là mấy người thợ thủ công bị Cẩm y vệ áp đi tra hỏi thôi.
Ưm, ta cũng đã nói, sân phơi Bồng Lai Các bỗng nhiên bị sập, khẳng định sẽ liên lụy đến chiếc mũ ô sa trên đầu của một nhóm người, và một nhóm đầu não khác.
Chỉ có chút chuyện như vậy? Ta mất hứng nói: Ta còn muốn dượng ta nổi trận lôi đình, trực tiếp lột mũ ô sa của người nào đó xuống.
Nương nương thật thích nói đùa. Quân Thái y cong tay che miệng cười. Chuyện như vậy nếu ngày nào cũng có, vậy cũng không thể nói là tin mới rồi.
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói: Nghe nói bây giờ
Đến khi ta tỉnh lại, mặc dù vẫn rất có tâm tình thảo luận chuyện sinh oa oa với Vương Lang, bất kể là thảo luận bằng miệng hay thảo luận bằng thân thể, cũng rất nhanh đã không có cơ hội.
Thái tử phi rơi xuống nước là chuyện lớn, mặc kệ bản thân ta có bao nhiêu tráng kiện, mà thoải mái ngâm mình giải nhiệt trong Thái Dịch Trì vào một buổi tối mùa hè như vậy, Trần Thục phi, Liễu Chiêu huấn và Thái Y Viện đều nhất trí cho rằng ta đã chịu không ít kinh hách, hiện tại nên tĩnh dưỡng .
Sáng ngày hôm sau, khi ta tỉnh dậy, đầu tiên là bị Trần Thục phi ôm khóc một trận: Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, đến khi xuống dưới đất ta làm thế nào giao phó với biểu ca biểu tỷ đây, biểu cô dứt khoát cũng đi theo ngươi thôi! Miễn cho ca ca ngươi trở về, nhất định sẽ tính sổ với ta, oán ta không chiếu cố ngươi thật tốt.
Liễu Chiêu huấn cũng tận lực bồi tiếp, nàng ấy bắt đầu than trời khóc đất: Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, sau khi Đại tướng quân hồi kinh còn không phải dấy lên một trận gió tanh mưa máu? Sau này không được lỗ mãng như vậy nữa !
Kỳ quái, khi nào thì nói chuyện tâm tình trên sân phơi đã biến thành lỗ mãng rồi hả?
Bất quá ta cũng chẳng có cơ hội đề xuất nghi vấn này, đã bị hai người thao thao bất tuyệt hỏi han dồn dập, bức ta phải đem những lời muốn nói nuốt trở lại trong bụng.
Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn đều cảm thấy được đằng sau chuyện này khẳng định có mờ ám, một cái sân phơi đang rất tốt như vậy, tuyệt không có khả năng đột nhiên nứt ra từ ngọn núi giả. Mà ta có thể thoát khỏi địa ngục, quả thực cũng bởi vì cô cô và phụ mẫu ta đã tích vô số phước đức, nếu không phải bản thân ta đủ trấn tĩnh gỡ ra mớ rong rêu quấn chặt lấy chân ta.
Đương nhiên không phải ta không thể phản bác, chỉ là đối mặt với sự liên thủ của Trần Thục phi và Liễu Chiêu huấn, đầu óc của mọi người đều sẽ trở nên đình trệ không còn sắc bén, cho nên ta cũng chỉ ôm đầu than một tiếng: Đau đầu. Đã thành công tiễn hai nữ nhân đang hưng phấn quá mức này đi ra ngoài. Bất quá cái giá phải trả là bị rót vào một đống lớn an thần dược, miệng run lên đầy đau khổ.
Trong khoảng thời gian khó khăn như vậy, tin tức duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an ủi là nghe nói Vạn Tuệ cũng hưởng thụ cùng một đãi ngộ với ta, bị bao vây bởi an thần dược không còn chỗ có thể trốn. Nguyên vương tự mình trấn áp kinh hãi cho nàng ấy, một bước cũng không cho đứng dậy.
Về phần ta, tốt xấu gì cũng có một cục u thật lớn cần tĩnh dưỡng, Vạn Tuệ ngoại trừ chịu một chút kinh hách, căn bản cũng không có gì đáng ngại, cho nên ta cảm thấy được trong Tử Cấm thành, không có người nào thảm hơn ta.
Chuyện này cũng đã khiến công công ta hết sức tức giận.
Đại khái là ở ngày thứ ba, ông đã tự mình tới Đông cung thăm ta, nhưng lúc ấy ta mới vừa uống xong một chén an thần dược, lại đúng lúc sau giờ ngọ, ngủ đến phi thường thỏa thích, Tiểu Bạch Liên và Tiểu Tịch Mai chỉ thiếu chút nữa là tát vào mặt ta, vẫn không thể nào gọi ta đang bất tỉnh nhân sự. Cho nên công công ta liền cầm lấy tay ta mà rưng rưng cảm khái: Tiểu Noãn bình thường linh hoạt như khỉ, chỉ cần tỉnh táo là không khí xung quanh lúc nào cũng vui vẻ. Lần này sao lại như thế, ta xem thần khí đều kém hơn trước rất nhiều.
Những lời này vẫn là Tiểu Bạch Liên chuyển cáo lại cho ta, nghe xong ta dở khóc dở cười: Nhi tử của lão tử cũng như vậy, mặc kệ là khen ngợi hay đau lòng vì ta, tóm lại là nói cứ như mắng ta vậy.
Đương nhiên, Vạn Tuệ bên kia cũng bày ra đủ loại tình thái suy yếu, cho nên đến ngày thứ tư, cung trung đã nghiễm nhiên là một mảnh gió tanh mưa máu, sân phơi Bồng Lai Các bị sập, đã trở thành án tử lớn nhất Tử Cấm thành.
Chuyện này cũng do Quân Thái y nói cho ta biết: Vương Lang gần đây công việc bề bộn, sáng sớm đã tới nhìn qua ta rồi mới đi ra cửa, đến tối mới có thể trở về, đám người Tiểu Bạch Liên lại càng không đề cập tới chuyện bên ngoài, muốn ta 'Nương nương vẫn nên an tâm tĩnh dưỡng cho thỏa đáng' .
Cũng chỉ có Quân Thái y mới cùng ta tán gẫu nói này nói nọ.
Thật ra, đây là lần đầu tiên ta để cho Quân Thái y tới chữa bệnh. Người này tuy nhiên tài trí hơn người, bất quá tuổi chưa đến hai mươi đã tạo nên danh khí không hề nhỏ tại Hà Bắc, nhưng dù sao niên kỷ còn thấp, thật ra cũng chỉ là một Tiểu cung phụng chính thất phẩm, còn chưa đạt đên cấp bậc Viện chính, đương nhiên cũng không đủ tư cách chữa bệnh cho những người có vị thứ như ta. Chỉ có nhóm phi tần Đông cung, hoặc nhóm tuyển thị vừa được sủng ái này nọ ở lục cung, nhóm người có biểu hiện bệnh đau nhẹ, sẽ tìm hắn tới chẩn mạch.
Nếu không phải lần này ta bất ngờ thụ thương, trong Thái Y viện cũng chỉ có mình hắn túc trực, mà Vương Lang lại sợ thay đổi thầy thuốc trong quá trình điều trị sẽ có trở ngại đối với bệnh tình, cũng sẽ không tới phiên hắn tới chăm sóc cục u trên đầu ta.
Vị Tiểu cung phụng này năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, trên gương mặt trắng ngần dường như lúc nào cũng mang theo nét cười, khiến đôi mắt ti hí đặc biệt trở nên bắt mắt, dáng người hơi mập, không quá cao, thoạt nhìn vô cùng khỏe mạnh, nhưng so với bốn chữ ‘phong lưu phóng khoáng’ có khoảng cách rất xa. Cũng vì vậy, phụ hoàng ta mới có thể yên tâm để hắn xem bệnh cho nhóm phi tần hậu cung: Ông mặc dù đã có tuổi, nhưng khẳng định vẫn phong độ hơn so với Quân Thái y rất nhiều.
Nương nương an khang. Sau khi vấn an ta xong, Quân Thái y liền đứng dậy cẩn thận đè khối máu tụ trên đầu ta, hiện tại đã là một mảnh xanh xanh tím tím khiến người ta thập phần sợ hãi, đến nỗi mỗi lần Vương Lang đến thăm ta, ta đều phải học Lý phu nhân, không chịu quay đầu đối diện cùng hắn. Tụ huyết đã tiêu tán không ít, nương nương cứ đắp thuốc mỡ xoa bóp mỗi ngày một chút, tiếp tục lấy tĩnh dưỡng là chính sẽ nhanh chóng tốt hơn thôi.
Ta lại đưa tay ra cho hắn chẩn mạch, rồi hỏi hắn: Gần đây trong cung có tin tức gì mới không? Quân Thái y.
Quân Thái y cười ha ha: Không có tin tức gì mới, nếu có, cũng chỉ là mấy người thợ thủ công bị Cẩm y vệ áp đi tra hỏi thôi.
Ưm, ta cũng đã nói, sân phơi Bồng Lai Các bỗng nhiên bị sập, khẳng định sẽ liên lụy đến chiếc mũ ô sa trên đầu của một nhóm người, và một nhóm đầu não khác.
Chỉ có chút chuyện như vậy? Ta mất hứng nói: Ta còn muốn dượng ta nổi trận lôi đình, trực tiếp lột mũ ô sa của người nào đó xuống.
Nương nương thật thích nói đùa. Quân Thái y cong tay che miệng cười. Chuyện như vậy nếu ngày nào cũng có, vậy cũng không thể nói là tin mới rồi.
Hắn ngừng lại một chút, rồi nói: Nghe nói bây giờ
/218
|