Tuy nói là muốn lấy đài sen, nhưng mà tấm thân nghìn vàng phải cẩn thận. Ta đường đường là một Thái tử phi, bên cạnh còn có Thụy vương đi lại bất tiện, muốn đích thân ngồi thuyền đi lấy đài sen, kia cũng chỉ là chuyện trong kịch xưa mà thôi. Nói là lấy, cũng là gọi mấy người cung nhân tới ngồi thuyền, chèo tới trong hồ Thái Dịch ngắt lấy lá sen tươi giữa hồ sen.
Thụy vương tựa vào gốc cây liễu bên cạnh, khó mà lộ ra chút thú vị của trẻ con, chỉ điểm nhóm cung nhân đài sen nào to nhất mập nhất. Một lát sau, mới cười hỏi ta, Nhiều lần muốn đến Đông cung tìm Lục ca nói chuyện, cung nhân đều nói Lục ca ra ngoài rồi. Lục ca gần đây sao lại bận như vậy?”
Ta vừa mở miệng, câu trả lời suýt vụt ra, đột nhiên lại cảm thấy không ổn. Nơi này dù sao cũng là trước mặt nhiều người, lời nói có rất nhiều khả năng theo gió thổi xa, bị người không nên nghe nghe được.
Ta cũng không biết chàng đang bận cái gì. Ta nói cho Vương Lung. Dù sao cha ngươi luôn có nhiều chuyện phiền toái như vậy muốn giao cho chàng đi làm, giờ chẳng phải là đang nói chuyện quân lương rồi sao ?
Ánh mắt Thụy vương lóe lóe, làm ta cực kỳ chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn, giữa ba người chúng ta dường như rất ít khi có bí mật, ít nhất chuyện ta biết đến, trừ phi thật sự không thích hợp hai nam nhân biết, nếu không ta chắc chắn đều khẳng khái nói ra, chia sẻ cùng bọn hắn.
Bắt đầu từ khi nào, ta phải bí mật với Vương Lung rồi ?
Ta xoay đầu không dám nhìn Thụy vương.
Trái lại Thụy vương lại an ủi ta, Không sao cả, Lục tẩu có thể học được thủ khẩu như bình (*), ta cũng yên tâm rất nhiều rồi.
(*) giữ bí mật.
Hắn lại sờ sờ cằm, có vẻ đăm chiêu hướng tầm mắt về phía chân trời, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, lại có gió lạnh, chớp lóe rồi biến mất.
Ta đang muốn xoa xoa con mắt, Thụy vương liền cười mỉm mở miệng. Thập đệ, lén lút ở phía sau cây làm cái gì?
Ta nhìn theo lời Thụy vương, thấy Phúc vương từ phía sau một cây đại thụ xa xa xuất hiện.
Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Thụy vương: Thủ khẩu như bình, thật sự là điều kiện tiên quyết để sinh tồn ở hậu cung.
Ta đang chơi trốn tìm mà. Trên mặt Vương Linh là nụ cười hồn nhiên vô tà, Chào Lục tẩu, Thất ca, Lục tẩu cùng Thất ca đang làm cái gì vậy?
Chúng ta đang lấy đài sen cho Lục ca của đệ. Thụy vương thân thiết nói cho Phúc vương.
Ta làm như căn bản không nhìn tới Phúc vương, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, lại híp mắt chỉ huy nhóm cung nhân, Hái cái to nhất bên trái kia xuống, cái to như thế, Thái tử gia cũng không ăn hết được.
Ta đã sớm nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Phúc vương trước đây thật là một đứa bé đáng yêu, ta nhìn hắn cho dù không tính là thuận mắt, nhưng là chưa từng chán ghét hắn. Có điều, từ sau khi cô cô ta qua đời, ta từ từ bắt đầu thấy chướng mắt hắn. Cho đến bây giờ, dường như đã đến cảnh giới cao nhất của việc chán ghét: Ta coi như hắn không tồn tại.
Hoàng thượng đã nói ta nhiều lần, nói ta không có trí tuệ của Thái tử phi, không thể chăm sóc các đệ đệ của Thái tử, ta bên ngoài ừ ừ gật gật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phúc vương, vẫn là không có sắc mặt hoà nhã.
Phúc vương cũng cực kỳ thông minh lanh lợi, hắn thậm có thể làm nũng với Thái tử gia, nhưng chưa bao giờ trêu chọc ta.
Hắn liền đảo mắt nhìn Thụy vương, đôi mắt to chớp lóe chớp lóe. Ta nghe Thất ca nói, gần đây Lục ca cực kỳ vất vả!
Nhân tiểu quỷ đại, mới lớn chừng đó, mà đã bắt đầu lời nói khách sáo rồi.
Ta nhếch mũi, cũng không thèm nhìn tới Phúc vương, cáo từ với Thụy vương, Đài sen cũng lấy đến đây rồi, ta đi trước một bước, Thất đệ cũng sớm về Lộ Hoa cung đi thôi.
Thụy Vương lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười. Lục tẩu... Cũng được, Lục tẩu đi thong thả.
Phúc vương chớp mắt to hướng ta cười, Lục tẩu đi thong thả!
Tới giờ hắn vẫn luôn hiểu ánh mắt người khác, bình thường cũng sẽ không nhiệt tình với ta như vậy.
Ta có một dự cảm xấu: Chỉ sợ đứa bé này vừa rồi là nghe được đối thoại của ta cùng Thụy vương rồi.
Nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì, Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Thái tử gia, cũng không phải bí mật gì.
#
Tuy nói đối thoại của ta cùng Thụy vương, cho dù bị nghe được cũng không có gì, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy là nên nói với Thái tử gia một tiếng mới tốt.
Mỗi tháng vào mồng một và ngày rằm, Thái tử gia phải cùng Hoàng thượng cùng lên triều, mấy ngày nay hắn lại thường xuyên ở nhà Mèo mập đến khuya mới trở về, lúc hắn trở về thời điểm ta đã ngủ rồi, buổi sáng khi ta dậy hắn lại đã xuất môn, nói ra, cũng có ba ngày ta chưa gặp Thái tử gia rồi.
Tối nay ăn xong cơm chiều, ta ở trong Đông điện sờ đông sờ tây, lại cầm bút viết một bài phú dâm từ tươi đẹp, một hồi lại mở bản đồ ra nhìn xem ca ca ta hiện đang đóng quân ở nơi nào, lại
Thụy vương tựa vào gốc cây liễu bên cạnh, khó mà lộ ra chút thú vị của trẻ con, chỉ điểm nhóm cung nhân đài sen nào to nhất mập nhất. Một lát sau, mới cười hỏi ta, Nhiều lần muốn đến Đông cung tìm Lục ca nói chuyện, cung nhân đều nói Lục ca ra ngoài rồi. Lục ca gần đây sao lại bận như vậy?”
Ta vừa mở miệng, câu trả lời suýt vụt ra, đột nhiên lại cảm thấy không ổn. Nơi này dù sao cũng là trước mặt nhiều người, lời nói có rất nhiều khả năng theo gió thổi xa, bị người không nên nghe nghe được.
Ta cũng không biết chàng đang bận cái gì. Ta nói cho Vương Lung. Dù sao cha ngươi luôn có nhiều chuyện phiền toái như vậy muốn giao cho chàng đi làm, giờ chẳng phải là đang nói chuyện quân lương rồi sao ?
Ánh mắt Thụy vương lóe lóe, làm ta cực kỳ chột dạ.
Từ nhỏ đến lớn, giữa ba người chúng ta dường như rất ít khi có bí mật, ít nhất chuyện ta biết đến, trừ phi thật sự không thích hợp hai nam nhân biết, nếu không ta chắc chắn đều khẳng khái nói ra, chia sẻ cùng bọn hắn.
Bắt đầu từ khi nào, ta phải bí mật với Vương Lung rồi ?
Ta xoay đầu không dám nhìn Thụy vương.
Trái lại Thụy vương lại an ủi ta, Không sao cả, Lục tẩu có thể học được thủ khẩu như bình (*), ta cũng yên tâm rất nhiều rồi.
(*) giữ bí mật.
Hắn lại sờ sờ cằm, có vẻ đăm chiêu hướng tầm mắt về phía chân trời, bên môi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Nụ cười này, lại có gió lạnh, chớp lóe rồi biến mất.
Ta đang muốn xoa xoa con mắt, Thụy vương liền cười mỉm mở miệng. Thập đệ, lén lút ở phía sau cây làm cái gì?
Ta nhìn theo lời Thụy vương, thấy Phúc vương từ phía sau một cây đại thụ xa xa xuất hiện.
Lúc này ta mới hiểu được ý tứ của Thụy vương: Thủ khẩu như bình, thật sự là điều kiện tiên quyết để sinh tồn ở hậu cung.
Ta đang chơi trốn tìm mà. Trên mặt Vương Linh là nụ cười hồn nhiên vô tà, Chào Lục tẩu, Thất ca, Lục tẩu cùng Thất ca đang làm cái gì vậy?
Chúng ta đang lấy đài sen cho Lục ca của đệ. Thụy vương thân thiết nói cho Phúc vương.
Ta làm như căn bản không nhìn tới Phúc vương, cúi đầu vỗ vỗ ống tay áo, lại híp mắt chỉ huy nhóm cung nhân, Hái cái to nhất bên trái kia xuống, cái to như thế, Thái tử gia cũng không ăn hết được.
Ta đã sớm nói, ta là người lòng dạ hẹp hòi, lại là người cực kỳ bao che khuyết điểm.
Phúc vương trước đây thật là một đứa bé đáng yêu, ta nhìn hắn cho dù không tính là thuận mắt, nhưng là chưa từng chán ghét hắn. Có điều, từ sau khi cô cô ta qua đời, ta từ từ bắt đầu thấy chướng mắt hắn. Cho đến bây giờ, dường như đã đến cảnh giới cao nhất của việc chán ghét: Ta coi như hắn không tồn tại.
Hoàng thượng đã nói ta nhiều lần, nói ta không có trí tuệ của Thái tử phi, không thể chăm sóc các đệ đệ của Thái tử, ta bên ngoài ừ ừ gật gật, nhưng mỗi lần nhìn thấy Phúc vương, vẫn là không có sắc mặt hoà nhã.
Phúc vương cũng cực kỳ thông minh lanh lợi, hắn thậm có thể làm nũng với Thái tử gia, nhưng chưa bao giờ trêu chọc ta.
Hắn liền đảo mắt nhìn Thụy vương, đôi mắt to chớp lóe chớp lóe. Ta nghe Thất ca nói, gần đây Lục ca cực kỳ vất vả!
Nhân tiểu quỷ đại, mới lớn chừng đó, mà đã bắt đầu lời nói khách sáo rồi.
Ta nhếch mũi, cũng không thèm nhìn tới Phúc vương, cáo từ với Thụy vương, Đài sen cũng lấy đến đây rồi, ta đi trước một bước, Thất đệ cũng sớm về Lộ Hoa cung đi thôi.
Thụy Vương lộ ra vẻ mặt không biết nên khóc hay cười. Lục tẩu... Cũng được, Lục tẩu đi thong thả.
Phúc vương chớp mắt to hướng ta cười, Lục tẩu đi thong thả!
Tới giờ hắn vẫn luôn hiểu ánh mắt người khác, bình thường cũng sẽ không nhiệt tình với ta như vậy.
Ta có một dự cảm xấu: Chỉ sợ đứa bé này vừa rồi là nghe được đối thoại của ta cùng Thụy vương rồi.
Nghĩ lại, lại cảm thấy cũng không có gì, Hoàng thượng đem chuyện này giao cho Thái tử gia, cũng không phải bí mật gì.
#
Tuy nói đối thoại của ta cùng Thụy vương, cho dù bị nghe được cũng không có gì, nhưng đến cùng ta vẫn cảm thấy là nên nói với Thái tử gia một tiếng mới tốt.
Mỗi tháng vào mồng một và ngày rằm, Thái tử gia phải cùng Hoàng thượng cùng lên triều, mấy ngày nay hắn lại thường xuyên ở nhà Mèo mập đến khuya mới trở về, lúc hắn trở về thời điểm ta đã ngủ rồi, buổi sáng khi ta dậy hắn lại đã xuất môn, nói ra, cũng có ba ngày ta chưa gặp Thái tử gia rồi.
Tối nay ăn xong cơm chiều, ta ở trong Đông điện sờ đông sờ tây, lại cầm bút viết một bài phú dâm từ tươi đẹp, một hồi lại mở bản đồ ra nhìn xem ca ca ta hiện đang đóng quân ở nơi nào, lại
/218
|