Edit: Chickenliverpate
Phúc Vương nói ra những lời này, có thể nói là nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý. Năm nay Vương Linh cũng đã mười tuổi rồi, xưa nay thông minh lanh lợi, hiểu được những hy vọng của mẫu thân, quả thực cũng không có chút nào khác thường. Chỉ là cả sự kiện này đã bị Lưu Thúy nghe được, vậy thì rất thần kỳ rồi. Ta tò mò hỏi Lưu Thúy : Thế nào, Quý phi là đặc biệt thích ngươi, cho nên ngay cả khi gây gỗ với Phúc Vương cũng không làm khó dễ ngươi sao?
Đứa nhỏ Lưu Thúy này không hề đần chút nào, ngược lại còn rất thông minh, trên mặt nàng lướt qua một chút đăm chiêu, chậm rãi nói: Lúc ấy ta mới vừa thỉnh an Quý phi nương nương xong, Thập Vương gia liền tiến vào, hắn nhìn ta một cái, vẻ mặt đầy phẫn nộ, vừa vào cửa liền oán giận Quý phi nương nương: 'rốt cuộc là người muốn làm gì, đã nói rất nhiều lần, tuổi của con còn nhỏ, đức hạnh chưa đủ, tài năng lại có hạn, có thể yên ổn làm một phiên vương, là đã được phụ thân xem trọng lắm rồi. Người đây là muốn bức con đến đường cùng phải bất nghĩa hay sao?' Quý phi nương nương nghe xong, gương mặt biến sắc. Bà ấy nhìn ta một cái, bưng trà tiễn khách. Ta liền ra khỏi phòng, chỉ là ngay khi vừa lui ra ngoài, vẫn nghe được giọng nói the thé giận dữ của Phúc vương: 'người xem chuyện người làm đi, con đến Thụy Khánh cung, Phụ hoàng cũng không chịu gặp con. . . . . . ’
Trong lòng ta lập tức khẽ động.
Quan hệ của Tô gia ở trong cung không nhiều lắm, bởi vì hàng năm ca ca đều quan hệ ở bên ngoài, chúng ta lôi kéo chủ yếu đều là lão nhân mà cô cô lưu lại, ví dụ như Mã công công chính là một trong số những người thân thiết nhất với chúng ta. Nhưng ngay cả ông ấy cũng không có cách nào truyền tin tức ra ngoài, chúng ta lại đang ở bên ngoài cung, đối với tình hình trong Trọng Phương cung, Thụy Khánh trong cung, hoàn toàn là Trượng Nhị Kim Cương, không hiểu. Mặc dù có một hai đầu mối, nhưng vẫn chưa tới thời điểm sử dụng, cũng không dám bứt dây động rừng.
Đối thoại giữa Hoàng Quý phi và Phúc vương vừa rồi, xem ra ngược lại không giống bút tích của Hoàng Quý phi: trừ phi bà ta đột nhiên vứt đi chí hướng nhiều năm qua. . . Vậy bà ta cần gì phải trông chừng Đông cung chặt chẽ như thế?
Xem ra đứa nhỏ Phúc vương này thật sự lớn rồi, cũng biết vận dụng thủ đoạn, bộc bạch cõi lòng trước mặt ca ca, cũng biết đọc tâm tư của phụ hoàng, cũng biết cân lượng của chính mình. . . . . . Cũng biết ra sức lót đường cho tương lai của bản thân.
Chỉ tiếc cổ tay của hắn vẫn còn non nớt lắm, không biết lúc nào, nơi nào dượng ta bố trí để ứng chiêu tốt nhất, hay trình độ có hạn để có thể nhảy múa theo bước chân của dượng ta. Bộc bạch cõi lòng phen này, mặc dù cảm động, mặc dù khiến cho ấn tượng của ta đối với hắn khá hơn một chút, nhưng vẫn là ảnh hưởng đến an bài của dượng ta. Khó trách dượng giận đến không chịu gặp hắn, để hắn trở lại Trọng Phương cung gây gỗ cùng Quý phi.
Tình hình trong cung giống như sương mù dày đặc, mặc dù hiểm ác, nhưng luôn có một luồng ánh sáng mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện chiếu rọi. Nếu không phải hiện tại Vương Lang vẫn còn đang bị giam lỏng ở Đông cung, nếu không phải ta không thể trở về cung dò xét, bây giờ nói đến xem diễn trò, ta rỗi rãnh không thua bất cứ người nào.
Sau khi ngươi vào cung, có đến vùng phụ cận Đông cung một chút hay không? Ta lại hỏi Lưu Thúy.
Vào tháng chạp, nữ quyến bình thường cũng rất ít phụng chiếu vào cung thỉnh an, Lưu Thúy có thể vào cung, chủ yếu vẫn ỷ vào mặt mũi của Trần Thục phi: mặc kệ quốc sự ầm ỉ như thế nào, hiện tại biểu cô ta đều đang dốc lòng tuyển phi cho nhi tử, căn bản cũng mặc kệ chuyện bên ngoài.
Ngược lại không có, vùng phụ cận trông chừng rất nghiêm ngặc, ta nhìn từ xa một chút rồi trở về. Tẩu tẩu cũng đã tới hỏi ta, dù sao Thục phi nương nương nói, cơm áo cung cấp hằng ngày cho đông cung vẫn trước sau như một, Hoàng Quý phi cũng không đặc biệt làm khó. Lúc ta đi ngang, vừa vặn nhìn thấy mọi người mang than vào trong Đông Cung, kim ti than chất đầy, nhóm cung nhân từ bên trong mở cửa đi ra ngoài, trên mặt cũng không có dấu vết bị đông lạnh.
Những lời này, Lưu Phỉ đã đề cập với ta rồi, chỉ là cho dù có thuật lại mấy lần, cũng không được rõ ràng như chính miệng Lưu Thúy nói.
Không ngờ nhìn tâm tư Hoàng Quý phi có vẻ thô sơ, thật ra thì cũng không ngốc lắm, mặc dù ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một chút tiếc nuối: nếu Hoàng Quý phi bạc đãi Vương Lang một chút thôi thì bố trí của Quân Thái y mới có thể phát huy tác dụng.
Lặng lẽ đi với Lưu Thúy thêm vài bước, ta mới phấn chấn tinh thần, cười nói: Đi, trở về gặp đường tỷ của ngươi, hôm nay ở lại nhà chúng ta ăn cơm.
Thấy Lưu Thúy do dự, ta liền cười, rồi mang Tiểu Linh Lung ra cám dỗ nàng: Lại nói, ta và Thất Vương gia cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ. . .
Tiểu nha đầu đỏ mặt, lặng lẽ thúc ngựa, áp sát bên cạnh ta.
#
Lần này Phúc vương tỏ thái độ cũng không ngại để cho Lưu Thúy nhìn thấy, dĩ nhiên bản thân hắn cũng sẽ không thể nào không dốc sức gieo rắc thái độ của mình. Không lâu sau, trong triều đình lại xuất hiện luồng ý kiến mới: bản thân Phúc vương rất biết thân biết phận, căn bản không hề có ý định gì với ngôi vị hoàng đế. Từ khi triều đình nổi sóng gió, giống như bị đặt trên lửa nướng, tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được? Gần đây cũng đã bệnh mấy trận.
Lần này lời đồn đãi tiêu tán với tốc độ rất nhanh, gần như là qua ngày hôm sau liền bị ém xuống. Nhưng tin đồn bí mật lại truyền đi rất mạnh, những bè đảng
Phúc Vương nói ra những lời này, có thể nói là nằm ngoài dự đoán, nhưng lại hợp tình hợp lý. Năm nay Vương Linh cũng đã mười tuổi rồi, xưa nay thông minh lanh lợi, hiểu được những hy vọng của mẫu thân, quả thực cũng không có chút nào khác thường. Chỉ là cả sự kiện này đã bị Lưu Thúy nghe được, vậy thì rất thần kỳ rồi. Ta tò mò hỏi Lưu Thúy : Thế nào, Quý phi là đặc biệt thích ngươi, cho nên ngay cả khi gây gỗ với Phúc Vương cũng không làm khó dễ ngươi sao?
Đứa nhỏ Lưu Thúy này không hề đần chút nào, ngược lại còn rất thông minh, trên mặt nàng lướt qua một chút đăm chiêu, chậm rãi nói: Lúc ấy ta mới vừa thỉnh an Quý phi nương nương xong, Thập Vương gia liền tiến vào, hắn nhìn ta một cái, vẻ mặt đầy phẫn nộ, vừa vào cửa liền oán giận Quý phi nương nương: 'rốt cuộc là người muốn làm gì, đã nói rất nhiều lần, tuổi của con còn nhỏ, đức hạnh chưa đủ, tài năng lại có hạn, có thể yên ổn làm một phiên vương, là đã được phụ thân xem trọng lắm rồi. Người đây là muốn bức con đến đường cùng phải bất nghĩa hay sao?' Quý phi nương nương nghe xong, gương mặt biến sắc. Bà ấy nhìn ta một cái, bưng trà tiễn khách. Ta liền ra khỏi phòng, chỉ là ngay khi vừa lui ra ngoài, vẫn nghe được giọng nói the thé giận dữ của Phúc vương: 'người xem chuyện người làm đi, con đến Thụy Khánh cung, Phụ hoàng cũng không chịu gặp con. . . . . . ’
Trong lòng ta lập tức khẽ động.
Quan hệ của Tô gia ở trong cung không nhiều lắm, bởi vì hàng năm ca ca đều quan hệ ở bên ngoài, chúng ta lôi kéo chủ yếu đều là lão nhân mà cô cô lưu lại, ví dụ như Mã công công chính là một trong số những người thân thiết nhất với chúng ta. Nhưng ngay cả ông ấy cũng không có cách nào truyền tin tức ra ngoài, chúng ta lại đang ở bên ngoài cung, đối với tình hình trong Trọng Phương cung, Thụy Khánh trong cung, hoàn toàn là Trượng Nhị Kim Cương, không hiểu. Mặc dù có một hai đầu mối, nhưng vẫn chưa tới thời điểm sử dụng, cũng không dám bứt dây động rừng.
Đối thoại giữa Hoàng Quý phi và Phúc vương vừa rồi, xem ra ngược lại không giống bút tích của Hoàng Quý phi: trừ phi bà ta đột nhiên vứt đi chí hướng nhiều năm qua. . . Vậy bà ta cần gì phải trông chừng Đông cung chặt chẽ như thế?
Xem ra đứa nhỏ Phúc vương này thật sự lớn rồi, cũng biết vận dụng thủ đoạn, bộc bạch cõi lòng trước mặt ca ca, cũng biết đọc tâm tư của phụ hoàng, cũng biết cân lượng của chính mình. . . . . . Cũng biết ra sức lót đường cho tương lai của bản thân.
Chỉ tiếc cổ tay của hắn vẫn còn non nớt lắm, không biết lúc nào, nơi nào dượng ta bố trí để ứng chiêu tốt nhất, hay trình độ có hạn để có thể nhảy múa theo bước chân của dượng ta. Bộc bạch cõi lòng phen này, mặc dù cảm động, mặc dù khiến cho ấn tượng của ta đối với hắn khá hơn một chút, nhưng vẫn là ảnh hưởng đến an bài của dượng ta. Khó trách dượng giận đến không chịu gặp hắn, để hắn trở lại Trọng Phương cung gây gỗ cùng Quý phi.
Tình hình trong cung giống như sương mù dày đặc, mặc dù hiểm ác, nhưng luôn có một luồng ánh sáng mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện chiếu rọi. Nếu không phải hiện tại Vương Lang vẫn còn đang bị giam lỏng ở Đông cung, nếu không phải ta không thể trở về cung dò xét, bây giờ nói đến xem diễn trò, ta rỗi rãnh không thua bất cứ người nào.
Sau khi ngươi vào cung, có đến vùng phụ cận Đông cung một chút hay không? Ta lại hỏi Lưu Thúy.
Vào tháng chạp, nữ quyến bình thường cũng rất ít phụng chiếu vào cung thỉnh an, Lưu Thúy có thể vào cung, chủ yếu vẫn ỷ vào mặt mũi của Trần Thục phi: mặc kệ quốc sự ầm ỉ như thế nào, hiện tại biểu cô ta đều đang dốc lòng tuyển phi cho nhi tử, căn bản cũng mặc kệ chuyện bên ngoài.
Ngược lại không có, vùng phụ cận trông chừng rất nghiêm ngặc, ta nhìn từ xa một chút rồi trở về. Tẩu tẩu cũng đã tới hỏi ta, dù sao Thục phi nương nương nói, cơm áo cung cấp hằng ngày cho đông cung vẫn trước sau như một, Hoàng Quý phi cũng không đặc biệt làm khó. Lúc ta đi ngang, vừa vặn nhìn thấy mọi người mang than vào trong Đông Cung, kim ti than chất đầy, nhóm cung nhân từ bên trong mở cửa đi ra ngoài, trên mặt cũng không có dấu vết bị đông lạnh.
Những lời này, Lưu Phỉ đã đề cập với ta rồi, chỉ là cho dù có thuật lại mấy lần, cũng không được rõ ràng như chính miệng Lưu Thúy nói.
Không ngờ nhìn tâm tư Hoàng Quý phi có vẻ thô sơ, thật ra thì cũng không ngốc lắm, mặc dù ta thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại có một chút tiếc nuối: nếu Hoàng Quý phi bạc đãi Vương Lang một chút thôi thì bố trí của Quân Thái y mới có thể phát huy tác dụng.
Lặng lẽ đi với Lưu Thúy thêm vài bước, ta mới phấn chấn tinh thần, cười nói: Đi, trở về gặp đường tỷ của ngươi, hôm nay ở lại nhà chúng ta ăn cơm.
Thấy Lưu Thúy do dự, ta liền cười, rồi mang Tiểu Linh Lung ra cám dỗ nàng: Lại nói, ta và Thất Vương gia cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ. . .
Tiểu nha đầu đỏ mặt, lặng lẽ thúc ngựa, áp sát bên cạnh ta.
#
Lần này Phúc vương tỏ thái độ cũng không ngại để cho Lưu Thúy nhìn thấy, dĩ nhiên bản thân hắn cũng sẽ không thể nào không dốc sức gieo rắc thái độ của mình. Không lâu sau, trong triều đình lại xuất hiện luồng ý kiến mới: bản thân Phúc vương rất biết thân biết phận, căn bản không hề có ý định gì với ngôi vị hoàng đế. Từ khi triều đình nổi sóng gió, giống như bị đặt trên lửa nướng, tuổi còn nhỏ như vậy sao có thể chịu được? Gần đây cũng đã bệnh mấy trận.
Lần này lời đồn đãi tiêu tán với tốc độ rất nhanh, gần như là qua ngày hôm sau liền bị ém xuống. Nhưng tin đồn bí mật lại truyền đi rất mạnh, những bè đảng
/218
|