Dù sao Liễu Chiêu Huấn cũng là Liễu Chiêu Huấn, sau khi cười xong, nàng lập tức đưa ra cái nhìn khác nhau.
Nương nương. Nàng nói, Chuyện này vẫn không thể xem là việc không đáng lo, dù sao từ cổ chí kim, cũng có rất nhiều thái tử chính là thua bởi chuyện này.
Ta cũng rất nhanh hiểu được ý tứ của Liễu Chiêu Huấn. Lý Thừa Càn(*) chính là ví dụ xương máu dầm dề, nếu như hắn không khư khư cố chấp một mình làm hắn vừa lòng, có lẽ năm đó Đường Thái Tông cũng sẽ không làm đến tình trạng đó. Nói tóm lại, tuy một chiêu này của Hoàng Quý Phi vẫn còn rất ngây thơ, rất đơn giản, nhưng cũng vững vàng bắt được điểm yếu của Vương Lang: Hắn thật sự là quá gò bó bản thân.
(*): Lý Thừa Càn, tự Cao Minh, thụy hiệu là Thường Sơn Mẫn vương, con trai trưởng của Đường Thái Tông Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu.
Chuyện phòng the giữa ta và Vương Lang rốt cuộc là thường xuyên ra sao, đối với người bên ngoài mà nói vẫn là một câu đố không thể giải. Mà phi tần của Vương Lang chạy đi đâu, mọi người đều nhìn thấy được. Dưới tình huống này, nếu Hoàng Quý Phi có thể kiên nhẫn tung những lời đồn này, cho dù trong lòng hoàng thượng tự có tính toán, biết tiểu thái giám là ai, dần dà, nói thế nào ông cũng có thêm nhược điểm để tới gõ Vương Lang, mà đương nhiên là ta không vui vẻ rồi.
Mà chặn đánh lui một chiêu này của Hoàng Quý Phi, biện pháp xử lý đơn giản nhất và tốt nhất đó chính là ta mang thai hài tử, từ đó dĩ nhiên là thư thái, ít nhất có thể yên tĩnh hơn một năm.
Trong lúc nhất thời nghĩ đến Trịnh Bảo lâm từng nhắc Lão Hán đẩy xe(*), kê gối (*), ta liền có vài phần động lòng, tiếp tục bấm ngón tay tính toán, thấy năm ngày hầu hạ giữa tháng lại (khoảng thời gian từ sau ngày mười đến ngày hai mươi) sắp đến. Lòng của ta có chút ngứa ngấy. Chỉ là nghĩ tới sinh nhật của Khuất Quý Nhân gần trong gang tấc, tất cả hứng thú đều bị tiêu tán cả rồi.
(*): Tư thế quan hệ đi vào từ phía sau
(**): Kê gối dưới mông để dễ thụ thai
Lúc này thế cục bên ngoài cung rất căng thẳng, hoàng thượng nhất định không rảnh để ý tới Miêu thị. Ta liền thương lượng cùng Chiêu Huấn, Nhưng nếu Miêu thị xuất chiêu mà chúng ta không đáp lễ một phen, hình như cũng không được. Ngươi xem nên làm gì mới phải?
Liễu Chiêu Huấn đảo tròn hai mắt, nàng ghé vào tai ta nói mấy câu, ta nghe đến mặt mày hớn hở. Trên đời còn có ai có thể cay độc hơn ngươi hả Liễu Diệp Nhi.
Liễu Chiêu Huấn cũng thong thả nói, Ta cũng không thể ăn không chân giò đường phèn của ngươi mang về nha.
Ta cười thật lòng —— người giống như Liễu Chiêu Huấn, bất kể lúc nào cũng có thể sống thú vị được.
#
Lại không thật sự đúng dịp, mấy ngày kế tiếp, Quý Thủy(*) của ta đúng hạn lại tới, lần này rất khó chịu, ngay cả một chút hăng hái ra cửa cũng không có, chỉ ở trong Tây điện nằm trên giường không dậy nổi. Oán hận Vương Lang loay hoay không rảnh vào Tây điện thăm ta một cái, oán hận mãi đến khi Quý Thuỷ hết vẫn không có kết quả.
(*): Kinh nguyệt
Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ đều không lỡ thời cơ đến thỉnh an ta.
Kể từ khi vào Triêu Dương cung, trong mấy tháng này Khương Lương Đệ giống như là một đóa hoa bị bệnh, khóe mắt đuôi mày tiều tụy không biết bao nhiêu, nhìn thấy ta, u oán không từ khóe mắt đuôi mày phun trào ra hóa thành một cái tay, giống như hận không cào rách mặt ta. Nhìn thấy nàng, ta không duyên cớ cũng có ba phần chột dạ, thật sự giống như ta bá chiếm Vương Lang là một việc vô cùng thương thiên hại lý.
Tuy rằng nàng tới Tây điện vấn an ta, nhưng cả thái độ lại giống như tới đòi nợ vậy, nói tới nói lui cũng không mềm mại bằng trước kia, mà là cứng rắn, thật giống như ta thiếu nàng rất nhiều tiền.
Nghe nói mấy ngày nay nương nương không được khoẻ, chưa từng bước ra khỏi cửa, trong lòng thiếp thân thật là lo lắng. Bây giờ nàng nói chuyện ngược lại rất giống Lý Thục Viện, đã không phải là Miên Lí Tàng Châm(*) nữa, mà là bên ngoài mềm mại làm ngụy trang. Nên vội tới thăm hỏi sức khoẻ nương nương, xin nương nương thứ cho tội của thiếp thân.
(*): Trong bông có kim
Ta còn chưa lên tiếng thì Lý Thục Viện đã nói, Khương muội muội à, lời này của muội ta ngược lại nghe không hiểu đấy, ngươi có tội gì hả?
Thiếp thân ở trong Triêu Dương cung, không thể sớm chiều vấn an nương nương được, cho nên nương nương không thoải mái mà cho tới bây giờ mới truyền tới tai thiếp thân. Vẻ mặt Khương Lương Đệ thầm oán hận, dường như thật sự rất oán giận ta đuổi nàng đến Triêu Dương cung, thế cho nên nàng không có cách nào tận tâm tận lực hầu hạ ta.
Không cần gấp gáp. Ta không thể làm gì khác hơn là mỉm cười tỏ vẻ ta rất rộng lượng, Hai người các ngươi nói chuyện một đáp một hát, thú vị biết bao nhiêu chứ, giống như là đang nói Song Hoàng(*), ta nghe đã cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
(*): Hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.
Trên mặt Khương Lương Đệ và Lý Thục Viện đều đã có mấy phần không nhịn được, Liễu Chiêu Huấn che miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, mới thân thiết hỏi Lý Thục Viện, Hình như gần đây Thục Viện ít đến cung Trọng Phương, sao vậy, là ngọc thể Hoàng Quý Phi nương nương không được khoẻ hay sao?
Từ trước đến nay, Lý Thục Viện và cung Trọng Phương vẫn duy trì lui tới mật thiết, có mấy lần ta đến cung Trọng Phương không vừa vặn, thậm chí sẽ đối mặt với nàng.
Chỉ là, lời nói của Liễu Chiêu Huấn cũng thật sự là quá độc ác. Mặt mũi Lý Thục Viện vặn vẹo một hồi, nàng tức giận hừ hừ nói, Liễu tỷ tỷ nói như vậy là thế nào đây, nếu Quý Phi nương nương không khỏe trong người, chúng ta làm tiểu bối thì càng phải đi chăm sóc.
Hiểu biết ngoại địch đến hùng hồn như vậy, ta thật sự là không nói được gì nữa rồi.
Liễu Chiêu Huấn bỗng cười khanh khách nói: Cái này cũng khó nói, có lúc tâm bệnh chưa chắc đã khá hơn thân bệnh đâu nha!
Vẻ mặt Lý Thục Viện có phần lúng túng, nàng mấp máy môi nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là ấm ức nhìn xuống mũi chân.
Hoàng thượng thân thiết với Vương Lang một chút, chính là tâm bệnh của Hoàng Quý Phi, lời này thật sự là quá trần trụi, nhưng không thẳng thắn như vậy, hình như cũng rất khó cho Lý Thục Viện sợ hãi.
Ta và Liễu Chiêu Huấn trao đổi ánh mắt một cái, từ trong mắt nàng nhìn thấu một chút vui vẻ.
Sau này Vương Lang lên ngôi, ta suy tính cất nhắc Lý Thục Viện làm phi vị, nàng và Hoàng Quý Phi không hổ là bà con xa, quả thật hai người không nên quá tương tự ở nhiều chỗ.
Mọi người lại miệng lưỡi sắc bén một hồi, bởi vì thân thể ta không thoải mái, Liễu Chiêu Huấn ngang nhiên ra mặt, nói một hồi khiến hai phi tần thật sự không ngóc đầu lên được. Khương Lương Đệ lại có một chút phí phạm điềm đạm đáng yêu, cúi đầu bị câu thành ngữ bốn chữ của Liễu Chiêu Huấn công kích, thỉnh thoảng đáng thương liếc ta một cái, giống như đang cầu xin ta ra mặt bảo Liễu Chiêu Huấn dừng lại.
Bởi vì biểu hiện lúc trước của nàng quả thực rất dũng mãnh, lòng dạ ta cứng lên, cũng không để ý tới nàng. Liễu Chiêu Huấn lại dạy dỗ họ mấy câu, hai phi tần đều nghe ỉu xìu, nhưng vẫn không chịu cáo lui.
Hôm nay, hiếm khi Vương Lang lại trở về sớm, còn chưa tới giờ ăn cơm tối đã tiến vào Đông cung.
Lý Thục Viện và Khương Lương Đễ lại hoạt bát ngay lập tức, ra khỏi Tây điện thỉnh an Vương Lang, oanh thanh yến ngữ, cho dù cách xa như vậy nhưng vẫn truyền vào tai ta rất rõ ràng.
Liễu Chiêu Huấn nhẹ nói, Tới ba lượt rồi, cuối cùng cũng gặp được một lần, thật là trời không phụ người có lòng.
Kể từ sau khi truyền ra lời đồn Long Dương(*), bước chân đi lại Đông cung của hai mỹ nhân này cũng thật đúng là chịu khó rất nhiều —— ta nghĩ nói thế nào đi nữa thì ta làm tình địch cũng có chút lực uy hiếp hơn A Xương.
(*): Đồng tính nam
Biết mình có sức quyến rũ hơn một tiểu thái giám, thật tốt.
Không đến bao lâu, giọng nói lạnh nhạt của Vương Lang cũng xuyên thấu qua cánh cửa truyền vào. Hôm nay ta mệt lắm, Thục Viện, Lương Đệ thỉnh an rồi thì trở về đi. A Xương cũng đi chuẩn bị một chút, một hồi bóp lưng cho ta.
Mấy ngày nay A Xương cũng rất ỉu xìu, giọng nói cũng mềm mại, tên tiểu thái giám này vốn đã lịch sự, lại thêm vài phần mệt mỏi, nói tới nói lui quả thực hơi thở mong manh. Dạ, cẩn tuân Thái Tử Gia phân phó.
Hơi thở mong manh này nghe vào trong tai người khác, có khả năng là một loại ý vị khác. Trong giọng nói của Lý Thục Viện chút thương tiếc và không thể tin, Điện hạ, thiếp thân cũng tinh thông xoa bóp. . . . . .
Gần đây, Vương Lang hầu như bị nhốt trong Thụy Khánh cung, nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên ta cũng sẽ không lấy việc nhỏ như vậy đi phiền hắn, giọng điệu của hắn rất khô. Không cần, dù sao thời gian A Xương hầu hạ cũng lâu hơn, sức lực nặng nhẹ thế nào hắn cũng nắm được.
Tiếp theo hình như là quay đầu quát lớn A Xương, Còn không mau đi đổi một bộ y phục?
Lý Thục Viện và Khương Lương Đễ quả thật ngay cả tiếng bước chân cũng lộ ra tan nát cõi lòng.
Ta nhấc đầu buồn bực ở trong gồi lên sung sướng cười một hồi, mới đứng dậy đi tìm Vương Lang.
A Xương đã thay y phục sạch sẽ, ngồi chồm hỗm bên cạnh Vương Lang, vẻ mặt ủy khuất đấm lưng cho Thái Tử Gia. Nhìn thấy ta, trên mặt hắn lại càng thêm phẫn uất và bất bình, đậm tới mức có thể nhỏ ra.
Chỗ ở Đông cung hạn hẹp, A Xương xoa bóp cho Vương Lang, cũng chỉ có thể quỳ trên giường, Vương Lang lại có bệnh thích sạch sẽ, trước khi lên giường, A Xương phải thay đổi một bộ y phục. Chỉ là đáng thương A Xương, mới vừa rồi chắc là bị không ít nhãn đao của mỹ nhân.
Ta nhẫn nhịn cười, phất phất tay với A Xương, khoanh chân ngồi vào bên cạnh Vương Lang, bóp vai cho hắn, đổi được một tiếng thở dài thoải mái của người này.
Ngươi đi xuống đi. Vương Lang lơ mơ nói, A Xương liền vô cùng nhanh nhạy lui ra khỏi phòng khép cửa lại cho chúng ta. Hôm nay Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ kỳ lạ thế nào ấy?
Thật không hỗ là Vương Lang, đã vất vả đến như vậy rồi mà vẫn còn quan sát rất tỉ mỉ.
Mấy ngày nay chàng đang bận rộn cái gì vậy? Ta không trả lời mà hỏi lại, lại nhảy lên lưng Vương Lang, tỉ mỉ xoa bóp nơi xương sống lưng nổi lên cho hắn, chạm tay vào đều cứng ngắc: Không biết người này đã ngồi nghiêm chỉnh bao lâu nữa.
Ta là một tay xoa bóp tuyệt kỷ, thật ra thì chủ yếu là vì hầu hạ phụ mẫu. Nhất là năm đó mẫu thân ở Đông Bắc bị trúng gió, vừa đến trời tối và đổ mưa là đau nhức xương khớp, cho dù trải qua châm cứu vẫn không thấy hiệu quả, ta tỉ mỉ tìm kiếm hỏi thăm danh y, lúc này mới học được một tay xoa bóp tuyệt kỹ. Không ngờ mới học được chưa tới hai tháng, mẫu thân đã qua đời, ngược lại là tiện nghi cho Vương Lang. Thái Tử Gia thoải mái rên rỉ, thậm chí trong tiếng rên còn mang theo mùi vị sắc tình, hắn nhẹ nói, Chủ yếu vẫn là điều độ lương thảo, ứng phó yêu cầu ở tiền tuyến. Những chuyện này cũng có người đang làm, ta chỉ làm giám sát.
Làm thái tử, sợ nhất chính là quá rảnh rỗi. Hoàng thượng chịu buông tay để cho hắn tiếp xúc chính vụ, dù có bận rộn nữa nhất định Vương Lang đều cầu cũng không được, ta không nói gì dối trá như ‘vậy thì thật là cực khổ’, mà là hỏi hắn, Biểu hiện như thế nào?
Vương Lang quay đầu sang nhìn ta một cái, khoé môi hắn dường như đang mỉm cười, đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Đột nhiên, ta cảm thấy rối rắm và mâu thuẫn mấy ngày qua thật sự không tính là cái gì. Chỉ cần Vương Lang có thể đi qua trôi chảy như vậy, thì đấu lại mười Khuất Quý Nhân, Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ, ta đều vui vẻ chịu đựng.
Vậy tối mai chàng có thể trở về ăn cơm tối không? Ta ghé vào tai hắn hỏi, không nhịn được cắn xuống vành tai.
Khoé môi hắn lại chứa đựng nụ cười, cứ nằm lỳ ở trên giường như vậy, lười biếng quyến rũ ta. Đấm lưng cho ta, tối mai không những cùng nàng ăn cơm, hơn nữa còn. . . . . .
Hơn nữa còn có một số tư thế, ta thấy bây giờ làm cũng được. Ta hi hi ha ha cò kè mặc cả với hắn, Nhớ, lão Hán đẩy xe, kê gối ——
Hắn lật người một cái, đè ta dưới thân bắt đầu thực hành. Ta nhanh chóng chặn tay của hắn lại xin tha, Nói đùa với chàng á..., ta vẫn còn chưa hoàn toàn sạch sẽ đâu, Vương Lang chết tiệt, chỉ thuận miệng nói một câu mà chàng lại coi như thật. . . . . .
Kết quả, tuy chúng ta không làm thật sự, nhưng vẫn ở trên giường tiêu phí hồi lâu, ta nghe nói Khương Lương Đệ muốn tự mình đi vào tặng chút rượu thuốc, nhưng người còn chưa đi đến Đông điện đã bị mấy cung nhân khách khí cản lại.
Nương nương. Nàng nói, Chuyện này vẫn không thể xem là việc không đáng lo, dù sao từ cổ chí kim, cũng có rất nhiều thái tử chính là thua bởi chuyện này.
Ta cũng rất nhanh hiểu được ý tứ của Liễu Chiêu Huấn. Lý Thừa Càn(*) chính là ví dụ xương máu dầm dề, nếu như hắn không khư khư cố chấp một mình làm hắn vừa lòng, có lẽ năm đó Đường Thái Tông cũng sẽ không làm đến tình trạng đó. Nói tóm lại, tuy một chiêu này của Hoàng Quý Phi vẫn còn rất ngây thơ, rất đơn giản, nhưng cũng vững vàng bắt được điểm yếu của Vương Lang: Hắn thật sự là quá gò bó bản thân.
(*): Lý Thừa Càn, tự Cao Minh, thụy hiệu là Thường Sơn Mẫn vương, con trai trưởng của Đường Thái Tông Lý Thế Dân và Trưởng Tôn hoàng hậu.
Chuyện phòng the giữa ta và Vương Lang rốt cuộc là thường xuyên ra sao, đối với người bên ngoài mà nói vẫn là một câu đố không thể giải. Mà phi tần của Vương Lang chạy đi đâu, mọi người đều nhìn thấy được. Dưới tình huống này, nếu Hoàng Quý Phi có thể kiên nhẫn tung những lời đồn này, cho dù trong lòng hoàng thượng tự có tính toán, biết tiểu thái giám là ai, dần dà, nói thế nào ông cũng có thêm nhược điểm để tới gõ Vương Lang, mà đương nhiên là ta không vui vẻ rồi.
Mà chặn đánh lui một chiêu này của Hoàng Quý Phi, biện pháp xử lý đơn giản nhất và tốt nhất đó chính là ta mang thai hài tử, từ đó dĩ nhiên là thư thái, ít nhất có thể yên tĩnh hơn một năm.
Trong lúc nhất thời nghĩ đến Trịnh Bảo lâm từng nhắc Lão Hán đẩy xe(*), kê gối (*), ta liền có vài phần động lòng, tiếp tục bấm ngón tay tính toán, thấy năm ngày hầu hạ giữa tháng lại (khoảng thời gian từ sau ngày mười đến ngày hai mươi) sắp đến. Lòng của ta có chút ngứa ngấy. Chỉ là nghĩ tới sinh nhật của Khuất Quý Nhân gần trong gang tấc, tất cả hứng thú đều bị tiêu tán cả rồi.
(*): Tư thế quan hệ đi vào từ phía sau
(**): Kê gối dưới mông để dễ thụ thai
Lúc này thế cục bên ngoài cung rất căng thẳng, hoàng thượng nhất định không rảnh để ý tới Miêu thị. Ta liền thương lượng cùng Chiêu Huấn, Nhưng nếu Miêu thị xuất chiêu mà chúng ta không đáp lễ một phen, hình như cũng không được. Ngươi xem nên làm gì mới phải?
Liễu Chiêu Huấn đảo tròn hai mắt, nàng ghé vào tai ta nói mấy câu, ta nghe đến mặt mày hớn hở. Trên đời còn có ai có thể cay độc hơn ngươi hả Liễu Diệp Nhi.
Liễu Chiêu Huấn cũng thong thả nói, Ta cũng không thể ăn không chân giò đường phèn của ngươi mang về nha.
Ta cười thật lòng —— người giống như Liễu Chiêu Huấn, bất kể lúc nào cũng có thể sống thú vị được.
#
Lại không thật sự đúng dịp, mấy ngày kế tiếp, Quý Thủy(*) của ta đúng hạn lại tới, lần này rất khó chịu, ngay cả một chút hăng hái ra cửa cũng không có, chỉ ở trong Tây điện nằm trên giường không dậy nổi. Oán hận Vương Lang loay hoay không rảnh vào Tây điện thăm ta một cái, oán hận mãi đến khi Quý Thuỷ hết vẫn không có kết quả.
(*): Kinh nguyệt
Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ đều không lỡ thời cơ đến thỉnh an ta.
Kể từ khi vào Triêu Dương cung, trong mấy tháng này Khương Lương Đệ giống như là một đóa hoa bị bệnh, khóe mắt đuôi mày tiều tụy không biết bao nhiêu, nhìn thấy ta, u oán không từ khóe mắt đuôi mày phun trào ra hóa thành một cái tay, giống như hận không cào rách mặt ta. Nhìn thấy nàng, ta không duyên cớ cũng có ba phần chột dạ, thật sự giống như ta bá chiếm Vương Lang là một việc vô cùng thương thiên hại lý.
Tuy rằng nàng tới Tây điện vấn an ta, nhưng cả thái độ lại giống như tới đòi nợ vậy, nói tới nói lui cũng không mềm mại bằng trước kia, mà là cứng rắn, thật giống như ta thiếu nàng rất nhiều tiền.
Nghe nói mấy ngày nay nương nương không được khoẻ, chưa từng bước ra khỏi cửa, trong lòng thiếp thân thật là lo lắng. Bây giờ nàng nói chuyện ngược lại rất giống Lý Thục Viện, đã không phải là Miên Lí Tàng Châm(*) nữa, mà là bên ngoài mềm mại làm ngụy trang. Nên vội tới thăm hỏi sức khoẻ nương nương, xin nương nương thứ cho tội của thiếp thân.
(*): Trong bông có kim
Ta còn chưa lên tiếng thì Lý Thục Viện đã nói, Khương muội muội à, lời này của muội ta ngược lại nghe không hiểu đấy, ngươi có tội gì hả?
Thiếp thân ở trong Triêu Dương cung, không thể sớm chiều vấn an nương nương được, cho nên nương nương không thoải mái mà cho tới bây giờ mới truyền tới tai thiếp thân. Vẻ mặt Khương Lương Đệ thầm oán hận, dường như thật sự rất oán giận ta đuổi nàng đến Triêu Dương cung, thế cho nên nàng không có cách nào tận tâm tận lực hầu hạ ta.
Không cần gấp gáp. Ta không thể làm gì khác hơn là mỉm cười tỏ vẻ ta rất rộng lượng, Hai người các ngươi nói chuyện một đáp một hát, thú vị biết bao nhiêu chứ, giống như là đang nói Song Hoàng(*), ta nghe đã cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
(*): Hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở bên trong sân khấu hát hoặc nói.
Trên mặt Khương Lương Đệ và Lý Thục Viện đều đã có mấy phần không nhịn được, Liễu Chiêu Huấn che miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, mới thân thiết hỏi Lý Thục Viện, Hình như gần đây Thục Viện ít đến cung Trọng Phương, sao vậy, là ngọc thể Hoàng Quý Phi nương nương không được khoẻ hay sao?
Từ trước đến nay, Lý Thục Viện và cung Trọng Phương vẫn duy trì lui tới mật thiết, có mấy lần ta đến cung Trọng Phương không vừa vặn, thậm chí sẽ đối mặt với nàng.
Chỉ là, lời nói của Liễu Chiêu Huấn cũng thật sự là quá độc ác. Mặt mũi Lý Thục Viện vặn vẹo một hồi, nàng tức giận hừ hừ nói, Liễu tỷ tỷ nói như vậy là thế nào đây, nếu Quý Phi nương nương không khỏe trong người, chúng ta làm tiểu bối thì càng phải đi chăm sóc.
Hiểu biết ngoại địch đến hùng hồn như vậy, ta thật sự là không nói được gì nữa rồi.
Liễu Chiêu Huấn bỗng cười khanh khách nói: Cái này cũng khó nói, có lúc tâm bệnh chưa chắc đã khá hơn thân bệnh đâu nha!
Vẻ mặt Lý Thục Viện có phần lúng túng, nàng mấp máy môi nhưng không nói thêm gì nữa, chỉ là ấm ức nhìn xuống mũi chân.
Hoàng thượng thân thiết với Vương Lang một chút, chính là tâm bệnh của Hoàng Quý Phi, lời này thật sự là quá trần trụi, nhưng không thẳng thắn như vậy, hình như cũng rất khó cho Lý Thục Viện sợ hãi.
Ta và Liễu Chiêu Huấn trao đổi ánh mắt một cái, từ trong mắt nàng nhìn thấu một chút vui vẻ.
Sau này Vương Lang lên ngôi, ta suy tính cất nhắc Lý Thục Viện làm phi vị, nàng và Hoàng Quý Phi không hổ là bà con xa, quả thật hai người không nên quá tương tự ở nhiều chỗ.
Mọi người lại miệng lưỡi sắc bén một hồi, bởi vì thân thể ta không thoải mái, Liễu Chiêu Huấn ngang nhiên ra mặt, nói một hồi khiến hai phi tần thật sự không ngóc đầu lên được. Khương Lương Đệ lại có một chút phí phạm điềm đạm đáng yêu, cúi đầu bị câu thành ngữ bốn chữ của Liễu Chiêu Huấn công kích, thỉnh thoảng đáng thương liếc ta một cái, giống như đang cầu xin ta ra mặt bảo Liễu Chiêu Huấn dừng lại.
Bởi vì biểu hiện lúc trước của nàng quả thực rất dũng mãnh, lòng dạ ta cứng lên, cũng không để ý tới nàng. Liễu Chiêu Huấn lại dạy dỗ họ mấy câu, hai phi tần đều nghe ỉu xìu, nhưng vẫn không chịu cáo lui.
Hôm nay, hiếm khi Vương Lang lại trở về sớm, còn chưa tới giờ ăn cơm tối đã tiến vào Đông cung.
Lý Thục Viện và Khương Lương Đễ lại hoạt bát ngay lập tức, ra khỏi Tây điện thỉnh an Vương Lang, oanh thanh yến ngữ, cho dù cách xa như vậy nhưng vẫn truyền vào tai ta rất rõ ràng.
Liễu Chiêu Huấn nhẹ nói, Tới ba lượt rồi, cuối cùng cũng gặp được một lần, thật là trời không phụ người có lòng.
Kể từ sau khi truyền ra lời đồn Long Dương(*), bước chân đi lại Đông cung của hai mỹ nhân này cũng thật đúng là chịu khó rất nhiều —— ta nghĩ nói thế nào đi nữa thì ta làm tình địch cũng có chút lực uy hiếp hơn A Xương.
(*): Đồng tính nam
Biết mình có sức quyến rũ hơn một tiểu thái giám, thật tốt.
Không đến bao lâu, giọng nói lạnh nhạt của Vương Lang cũng xuyên thấu qua cánh cửa truyền vào. Hôm nay ta mệt lắm, Thục Viện, Lương Đệ thỉnh an rồi thì trở về đi. A Xương cũng đi chuẩn bị một chút, một hồi bóp lưng cho ta.
Mấy ngày nay A Xương cũng rất ỉu xìu, giọng nói cũng mềm mại, tên tiểu thái giám này vốn đã lịch sự, lại thêm vài phần mệt mỏi, nói tới nói lui quả thực hơi thở mong manh. Dạ, cẩn tuân Thái Tử Gia phân phó.
Hơi thở mong manh này nghe vào trong tai người khác, có khả năng là một loại ý vị khác. Trong giọng nói của Lý Thục Viện chút thương tiếc và không thể tin, Điện hạ, thiếp thân cũng tinh thông xoa bóp. . . . . .
Gần đây, Vương Lang hầu như bị nhốt trong Thụy Khánh cung, nên hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên ta cũng sẽ không lấy việc nhỏ như vậy đi phiền hắn, giọng điệu của hắn rất khô. Không cần, dù sao thời gian A Xương hầu hạ cũng lâu hơn, sức lực nặng nhẹ thế nào hắn cũng nắm được.
Tiếp theo hình như là quay đầu quát lớn A Xương, Còn không mau đi đổi một bộ y phục?
Lý Thục Viện và Khương Lương Đễ quả thật ngay cả tiếng bước chân cũng lộ ra tan nát cõi lòng.
Ta nhấc đầu buồn bực ở trong gồi lên sung sướng cười một hồi, mới đứng dậy đi tìm Vương Lang.
A Xương đã thay y phục sạch sẽ, ngồi chồm hỗm bên cạnh Vương Lang, vẻ mặt ủy khuất đấm lưng cho Thái Tử Gia. Nhìn thấy ta, trên mặt hắn lại càng thêm phẫn uất và bất bình, đậm tới mức có thể nhỏ ra.
Chỗ ở Đông cung hạn hẹp, A Xương xoa bóp cho Vương Lang, cũng chỉ có thể quỳ trên giường, Vương Lang lại có bệnh thích sạch sẽ, trước khi lên giường, A Xương phải thay đổi một bộ y phục. Chỉ là đáng thương A Xương, mới vừa rồi chắc là bị không ít nhãn đao của mỹ nhân.
Ta nhẫn nhịn cười, phất phất tay với A Xương, khoanh chân ngồi vào bên cạnh Vương Lang, bóp vai cho hắn, đổi được một tiếng thở dài thoải mái của người này.
Ngươi đi xuống đi. Vương Lang lơ mơ nói, A Xương liền vô cùng nhanh nhạy lui ra khỏi phòng khép cửa lại cho chúng ta. Hôm nay Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ kỳ lạ thế nào ấy?
Thật không hỗ là Vương Lang, đã vất vả đến như vậy rồi mà vẫn còn quan sát rất tỉ mỉ.
Mấy ngày nay chàng đang bận rộn cái gì vậy? Ta không trả lời mà hỏi lại, lại nhảy lên lưng Vương Lang, tỉ mỉ xoa bóp nơi xương sống lưng nổi lên cho hắn, chạm tay vào đều cứng ngắc: Không biết người này đã ngồi nghiêm chỉnh bao lâu nữa.
Ta là một tay xoa bóp tuyệt kỷ, thật ra thì chủ yếu là vì hầu hạ phụ mẫu. Nhất là năm đó mẫu thân ở Đông Bắc bị trúng gió, vừa đến trời tối và đổ mưa là đau nhức xương khớp, cho dù trải qua châm cứu vẫn không thấy hiệu quả, ta tỉ mỉ tìm kiếm hỏi thăm danh y, lúc này mới học được một tay xoa bóp tuyệt kỹ. Không ngờ mới học được chưa tới hai tháng, mẫu thân đã qua đời, ngược lại là tiện nghi cho Vương Lang. Thái Tử Gia thoải mái rên rỉ, thậm chí trong tiếng rên còn mang theo mùi vị sắc tình, hắn nhẹ nói, Chủ yếu vẫn là điều độ lương thảo, ứng phó yêu cầu ở tiền tuyến. Những chuyện này cũng có người đang làm, ta chỉ làm giám sát.
Làm thái tử, sợ nhất chính là quá rảnh rỗi. Hoàng thượng chịu buông tay để cho hắn tiếp xúc chính vụ, dù có bận rộn nữa nhất định Vương Lang đều cầu cũng không được, ta không nói gì dối trá như ‘vậy thì thật là cực khổ’, mà là hỏi hắn, Biểu hiện như thế nào?
Vương Lang quay đầu sang nhìn ta một cái, khoé môi hắn dường như đang mỉm cười, đáp án dĩ nhiên không cần nói cũng biết.
Đột nhiên, ta cảm thấy rối rắm và mâu thuẫn mấy ngày qua thật sự không tính là cái gì. Chỉ cần Vương Lang có thể đi qua trôi chảy như vậy, thì đấu lại mười Khuất Quý Nhân, Lý Thục Viện và Khương Lương Đệ, ta đều vui vẻ chịu đựng.
Vậy tối mai chàng có thể trở về ăn cơm tối không? Ta ghé vào tai hắn hỏi, không nhịn được cắn xuống vành tai.
Khoé môi hắn lại chứa đựng nụ cười, cứ nằm lỳ ở trên giường như vậy, lười biếng quyến rũ ta. Đấm lưng cho ta, tối mai không những cùng nàng ăn cơm, hơn nữa còn. . . . . .
Hơn nữa còn có một số tư thế, ta thấy bây giờ làm cũng được. Ta hi hi ha ha cò kè mặc cả với hắn, Nhớ, lão Hán đẩy xe, kê gối ——
Hắn lật người một cái, đè ta dưới thân bắt đầu thực hành. Ta nhanh chóng chặn tay của hắn lại xin tha, Nói đùa với chàng á..., ta vẫn còn chưa hoàn toàn sạch sẽ đâu, Vương Lang chết tiệt, chỉ thuận miệng nói một câu mà chàng lại coi như thật. . . . . .
Kết quả, tuy chúng ta không làm thật sự, nhưng vẫn ở trên giường tiêu phí hồi lâu, ta nghe nói Khương Lương Đệ muốn tự mình đi vào tặng chút rượu thuốc, nhưng người còn chưa đi đến Đông điện đã bị mấy cung nhân khách khí cản lại.
/218
|