Edit: Ciao
Sáng sớm ngày Đoan Ngọ, ta và Thái tử đến hai cung thỉnh an rồi trở về Đông cung, nhận vấn an của chúng phi tần —— sau đó còn mệnh phụ bách quan, muốn tới bái kiến ta và Thái tử.
Ngoài Trịnh bảo lâm nũng nịu và Liễu chiêu huấn thần khí sáng láng, thì ba mỹ nhân của Đông cung mặt đều đen xì, ngay cả Khương lương đệ nhu nhược nhất, lúc thỉnh an ta giọng nói cũng hơi xa cách.
Ta thoáng liếc qua Thái tử gia, Thái tử gia không biến sắc, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như muốn xuyên qua xà nhà nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ bên ngoài.
Ngày hôm qua ta và Liễu Diệp Nhi chơi Thăng quan đồ đến đêm, hai người đều rất vui vẻ bỏ qua Thăng quan đồ mà đổ xúc sắc để định thắng thua, thua thì phải uống rượu. Mặc dù không uống nhiều nhưng vẫn có cảm giác say say, nhất là ta thua thì nhiều mà thắng thì ít, mới qua canh đầu đã bất tỉnh nhân sự, sáng nay lúc thức dậy, Liễu Diệp Nhi đang ngủ rất ngon trên kháng trước cửa sổ, rõ ràng cả đêm chúng ta đều không rời khỏi Tây điện.
Lúc rửa mặt mới biết, tối hôm qua ba vị mỹ nhân đợi qua canh hai sang canh ba mới gặp được Thái tử gia.
Trời ạ, nếu như đổi lại là ta thì từ lúc ăn cơm tối xong thì ta đã sang Đông điện nhìn một chút rồi.
Thảm hại hơn chính là, nghe nói Thái tử gia không vui, lại cũng có mấy phần say say, vừa vào nhà nhìn thấy ba mỹ nhân xinh đẹp đứng chờ, chẳng những không cảm động mà còn nhíu mày răn dạy: “Nửa đêm không được gọi mà đứng ở chánh điện, muốn làm cái gì? Còn không đi ra ngoài!”
Tiểu Tịch Mai là người tài ba, bắt chước y hệt giọng điệu Thái tử gia, khí phách nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, lập tức khiến ta và Liễu chiêu huấn cười lăn cười bò. Sáng sớm, tâm tình ta cũng khá là tốt, mà ngay cả Hoàng quý phi quanh co lòng vòng ám hiệu Thái tử gia say rượu làm nhục quốc thể thế nào, cũng không dập tắt được nụ cười trên môi ta.
Dường như tâm tình Thái tử gia cũng không tồi, hắn còn có thể quan tâm Trịnh Bảo lâm: “Sức khỏe của bảo lâm đã khá hơn chưa? Hình như vẫn còn yếu lắm.”
Trịnh bảo lâm rất hợp tình thế, ho vang một hơi dài để chứng minh tình hình sức khỏe của mình: “Nhiều, đa tạ Thái tử rủ lòng thương xót, tiện thiếp cũng chỉ kéo dài từng ngày mà thôi…”
Ánh mắt nàng nhìn Thái tử gia, giống như nhìn anh chàng thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước, dường như Thái tử gia chỉ cần hắt xì hơi một cái thì có thể thổi bay nàng ta xa tới trăm dặm.
Thái tử gia cũng quan tâm: “Nếu thế thì chớ một lát mệnh phụ cầu kiến thì Thái tử phi lưu Trịnh phu nhân của Bảo lâm lại, có mẹ an ủi thì bệnh cũng có thể thuyên chuyển.
Khuôn mặt Lý thục viện tái đi, mẫu thân của nàng, Lý phu nhân cũng vào thỉnh an.
Nếu là xưa kia, ta cũng không ngại giữ Lý phu nhân ở lại trò chuyện với Lý thục viên, miễn cho mỗi lần đến gặp Lý thục viện đều phải hao tổn tâm trí tìm vài thứ để lấy cớ ‘Biểu diễn cho Thái tử phi’, nhưng mà gần đây ta muốn lấy chút tiền từ chỗ Hoàng quý phi keo kiệt, sẽ không thỏa mãn tâm nguyện của Lý thục viên. Đành cười cười xin lỗi nàng ta, miệng thì đáp ứng Thái tử gia: “Trong lòng thiếp thân hiểu rõ, Thái tử gia yên tâm.”
Thái tử gia nở nụ cười, đứng dậy.
Đôi mắt của Mã tài tử, Khương lương đệ, Lý thục viên lập tức dính vào người Thái tử gia, không thể rút ra được.
Haiz, người này vô cùng giống Khuất quý nhân, nhưng khí thế lại giống cô của ta, đôi mắt thanh thúy kia lại của Hoàng thường, dù là động tác đứng lên thì Thái tử gia cũng tạo ra khí phách riêng. Khó trách ba mỹ nhân của đông cung không chịu nổi nụ cười của hắn.
Ta mở to mắt, thúc giục: “Thái tử gia cũng nên khởi hành tới Thụy Khánh cung rồi.”
Đoan ngọ là tết lớn, Chư thần phải chầu mừng Hoàng thượng, đương nhiên Thái tử cũng phải dẫn phiên vương hoàng tử đến, buổi lễ lớn như vậy không thể tới trễ. Thái tử ừ một tiếng, dặn dò ta: “Hôm nay trời nóng, ái phi bảo trọng, đừng để cảm nắng.”
Người này vạn năm mới quan tâm ta một lần, lại còn chọn trước mặt phi tần, hại ta bị ba ánh mắt phóng tới, trước sau đâm ta vạn nhát.
#
Người tội ác đầy mình, đang là Thái tử phi!
Không biết rốt cuộc mấy người Lý thục viện đang hâm mộ ta cái gì, rốt cuộc phần công việc Thái tử phi này tốt ở chỗ nào chứ!
Dù cô ta thường nói, người tội ác muôn phần sẽ là Thái tử phi, nhưng có lẽ cô sẽ không nói mặc chín tầng quần áo, mười tầng đồ trang sức đi triệu kiến Hoàng đế, là một công việc cực khổ tốn thể lực cỡ nào!
Ta cam đoan rằng, nếu cho Trịnh bảo lâm vinh hạnh đặc biệt làm Thái tử phi thì nàng ta bây giờ đã sùi bọt mép ngã lịm rồi, nói không chừng cứ thế ngủ luôn không dậy nổi nữa.
May mà từ khi cô ta qua đời, Hoàng thượng cũng không có ý lập Hậu nữa, nếu không chỉ sợ ngay cả người khỏe như ta cũng phải chóng mặt mà hôn mê. Bái kiến Hoàng thượng xong, mệnh phụ lại tập trung lại, do quý phi cầm đầu, còn ta thì dẫn theo những mỹ nhân trong Đông cung, đến nội cung Hàm Dương cung bái kiê, vừa trở về sẽ do Liễu chiêu huấn dẫn đầu hành lễ ta ở Đông cung.
Hoàng quý phi dù có hiển hách hơn nữa, nhưng trong những trường hợp cần vợ cả này, nàng ta cũng chỉ có thể ảm đạm nuốt hận, làm một người phối hợp diễn nho nhỏ mà thôi.
Ta là một người giữ chữ tín, khi những mệnh phụ phu nhân quỳ lậy xong, ta gọi Trịnh phu nhân lại, cho nàng vào Thiên điện gặp Trịnh bảo lâm —— hơn nữa còn nhẫn tâm không thấy ánh mắt của Lý phu nhân, đuổi mọi người đi.
Lý thục viện vừa ao ước vừa ghen ghét, nhưng nàng ta cũng không thể nói gì được, dù sao cũng là Thái tử gia tự ban ân cho Trịnh bảo lâm. Nàng ta chỉ có thể giậm chân một cái rồi về chỗ ở của mình.
Ta cũng đi tới chỗ tiểu Bạch Liên và cung nhân phục thị, vào Tây điện thoát lễ phục, pha nước tắm rửa sạch cả người.
Hẳn nào Thái tử gia dặn dò ta như vậy: Hắn cũng phải mặc cung trang nặng và dày, đứng dưới ánh mặt trời. Thậm chí còn đứng càng thẳng, càng lâu hơn ta.
Mặc dù vợ chồng chúng ta bất hòa, nhưng chúng ta cũng lớn lên từ nhỏ, chút tình cảm này không phải không có.
Nhưng mà muốn gọi Liễu chiêu huấn vào nói chuyện thì bống nhiên trong Thiên điện vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ. Ta vừa đi ra khỏi tịnh phòng (phòng tắm) thì đã nghe thấy tiếng của Trịnh bảo lâm.
Bình thường nàng ta nói chuyện luôn nhẹ nhàng, như kiểu nói to chút thôi thì sẽ bị tổn thương nguyên khí. Nhưng lần này thì giọng nàng ta không còn nhỏ nhẹ nữa mà cao vút lạnh lùng. Dù ta không nghe rõ nàng ta đang nói gì, nhưng lời nói rõ ràng bừng bừng lửa giận.
Không lâu sau, Trịnh phu nhân tới tạ ơn và cáo từ ta, vừa tạ ơn vừa chảy nước mắt: “Ân tình của nương nương, ta xin nhận, Trịnh thị làm việc không tốt, kính xin nương nương bao dung tha thứ.”
Ta rất nghi ngờ, không biết nước mắt này mấy phần vì ta có ân, mấy phần vì Trịnh bảo lâm giận dữ.
Ta thuận miệng trả lời vài câu, cho Trịnh phu nhân lui xuống, định tìm Trịnh bảo lâm nói chuyện thì Tiểu Bạch Liên nói cho ta biết: Trịnh phu nhân vừa đi, Trịnh bảo lâm không chịu nổi nắng nóng, ngất rồi.
Được rồi, đành phải mời Quân thái y tới kê đơn thuốc cho Trịnh bảo lâm… Những chuyện phiền phức sau đó, ta lười, ném hết cho Liễu Diệp Nhi.
Đợi Thái tử gia trở về thì mặt trời đã xuống núi, hắn vừa về cung đã vào Đông điện, vội vàng thay quần áo tắm rửa, chuẩn bị cho cung yến buổi tối. Dù sao Đoan Ngọ cũng là quốc gia đại sự, chúng ta cũng phải đưa vài phi tần theo, ăn bữa cơm với Hoàng thượng.
Ta vừa vào tịnh phòng thì thấy Thái tử gia đang tắm, ta tiện dựa người trên thùng tắm, kể lể cho hắn nghe.
“Ngươi có biết không, Trịnh bảo lâm…”
Thái tử gia vừa lau người vừa nhắm mắt nghe ta nói liên tục, nghe nghe, đầu hơi gật một chút, dường như hắn buồn ngủ.
Ta cảm thấy mất mặt nên đành im lặng không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn và tiếp tục luyện tuyệt chiêu ‘Ánh mắt giết người vô hình’ của ta.
Ai ngờ ta vừa khép miệng lại thì hắn mở mắt ra, tiếp tục tắm rửa.
Nam nhân này, dù không nói lời nào cũng có thể khiến người ta tức chết!
***
Đến khi Thái tử gia tắm rửa đi ra, ta cũng đổi quần áo mới và trang điểm lại, đưa năm mỹ nhân của Đông cung theo, cùng với Thái tử gia bước ra khỏi cung, ngồi trên ngự liễn đi qua Thái Dịch trì, đi qua núi giả thềm đá, vào đỉnh núi Bồng Lai các, chờ ở bên ngoài một chút, Hoàng thượng và Hoàng quý phi cùng nhau sóng vai vào Bồng Lai các, sau lưng là Trần thục phi, Khuất quý nhân và những phi tần lâu đời, cùng với mấy mỹ nhân được sủng ái gần đây. Thụy vương, Phúc vương và mấy hoàng tử chưa có hiệu, cũng đứng sau Hoàng thượng đi vào.
Mặc dù mọi người đều sống trong Tử cấm thành nhưng số lần quy tụ lại ăn cơm một năm rất ít, theo lễ chế quy định thì có Tết Đoan Ngọ, trung thu, sinh nhật hoàng thượng, Nguyên Đán, Nguyên Tiêu, cùng vài đợt quốc gia đại sự. Ngay cả Thái tử gia quái gở cũng nở nụ cười thản nhiên, Hoàng quý phi thì càng hớn hở hơn, kéo tay Thái tử nói nhiều lời cát tượng, chúng ta đều tự an vị sau khi được thái giám đưa tới chỗ ngồi.
Trong mấy bữa tiệc này đều chia ra, ta và Thái tử, Đoan vương và Đoan vương phi chung bàn, còn lại tất cả mọi người đều mình một bàn, Ngự thiện phòng dựa theo phẩm cấp đưa thức ăn lên, cung nhân thì rót rượu, Hoàng thượng nâng chén thứ nhất, Thái tử nâng chén thứ hai, ta nâng chén thứ ba, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, mọi người châu đầu ghé tai nói chuyện, Thái tử gia quỳ gối đến bên cạnh Hoàng thượng, thêm rượu cho ngài, ta cũng nói theo khuyên Hoàng quý phi uống mấy chén. Gánh hát Thái dịch trì cũng vang lên, khung cảnh thật thái bình, hoàng thượng nhanh chóng ngà ngà, gọi Phúc vương tới, mệnh cho hắn: “Tiểu thập nhi, đến đọc vài bài thơ cho ta nghe!”
Phúc vương cười hì hì đến bên người Hoàng thượng, nói khẽ: “Nếu tiểu thập nhi đọc cho phụ hoàng thì người sẽ thưởng gì cho Tiểu thập nhi?”
Căng thẳng!
Không phải là ta mà ngay cả mấy hoàng tử cũng mở rộng tầm mắt, vẻ mặt không đành lòng. Thái tử gia thì lại bình tĩnh, giơ chén lên khẽ hớp một ngụm rượu, cũng không có động tác thừa.
Từ nhỏ Hoàng thượng yêu cầu nghiêm khắc với các thái tử, không chỉ nói Thái tử chịu phạt nhiều nhất, ngay cả Nguyên vương năm đó được sủng nhất cũng bị Hoàng thượng đánh.
Chỉ có mỗi Phúc vương, từ nhỏ đã nhận ngàn vạn sủng ái, chỉ hận không thể hái cả trăng sao trên trời xuống cho ‘tiểu thập nhi’!
Hoàng thượng cười ha ha: “Tiểu thập nhi muốn gì mà ta không cho được? Phụ hoàng ngươi giàu khắp bốn biển, chỉ cần ngươi làm cho lão tử cao hứng thì muốn gì có đó!”
Ánh mắt Hoàng quý phi nhất thời sáng rỡ, cả người cũng phát sáng lên, tay của Thái tử gia cũng hơi ngừng chút.
Sắc mặt Trần phục phi trầm xuống, tiện liếc nhìn ta một cái, Đoan Vương cũng cau mày nhìn ta.
Bình thường một người vốn vô lại, đến lúc cần vô lại càn quấy thì mọi người đều nhớ tới người đó, hi vọng người đó ra mặt để phá bầu không khí.
Cho nên, Trần thục phi và Đoan vương đều nhìn ta.
Ta thì sao, ta nhìn Khuất quý nhân.
Không đợi Tiểu thập nhi nói chuyện, ta cầm bầu rượu, khom người đứng lên, bước tới bên người Khuất quý nhân.
“Thiếp thân nâng cốc mừng quý nhân.” Ta làm bộ rót rượu cho Khuất quý nhân, lại khiêm tốn nói.
Trong Tử cấm thành, không ai không biết quan hệ của ta và Khuất quý nhân rất lạnh nhạt, ta vừa diễn trò, Hoàng quý phi đã trừng mắt nhìn, Hoàng thượng uống nửa miệng rượu, mà ngay cả Thái tử cũng mở to mắt nhìn ta, dưới ánh đèn, ánh mắt hắn như hai viên thủy tinh đen làm ta không dám nhìn thẳng.
Ta chỉ quét mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục ra vẻ cung kính, cười nhìn Khuất quý nhân.
Khuất quý nhân thật không khiến ta thất vọng.
“Ta mới không uống rượu của ngươi!” Bà cướp đi cái chén của mình, dấu ra phía sau, khuôn mặt tức giận tỏa sáng. Nếu không phải cử chỉ lỗ mãng này của Khuất quý nhân, chỉ sợ lần giận dữ này có thể giúp bà có một lần thị tẩm.
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người không giả bộ nữa mà nhìn chằm chằm chúng ta, giống như đang mong đợi một màn diễn đặc sắc.
Ta nhíu mày, cố gắng ra vẻ đáng thương: “Quý nhân có ý gì.”
“Ngươi thân là Thái tử phi, không tìm nữ nhân cho Thái tử, ta không uống rượu của ngươi!”
Khuất quý nhân uống rượu, lối suy nghĩ luôn đa dạng đổi mới khiến mọi người nghẹn họng trân trối.
Ánh mắt mọi người đều quét về phía năm nữ nhân sau lưng Thái tử, Lý thục viện không đợi được mà dương dương đắc ý. Ngay cả Hoàng quý phi cũng hơi vui vẻ, ôn hòa mở miệng trách Khuất quý nhân: “Quý nhân cẩn thận ngự tiền thất nghi…”
Buồn cười, Khuất quý nhân là nhân vật bậc nào, sao có thể bị vài câu của Hoàng quý phi ngăn lại?
“Quý phi nương nương, ngài cũng chớ làm bộ!” Bà đứng dậy, hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận bừng bừng, mạnh mẽ: “Mặc dù lòng dạ Thái tử phi hẹp hòi, nhưng nếu không phải vì ngài không phát đủ tiền tiêu cho Đông cung thì sao lại thế, con ta đường đường là Thái tử một nước, một năm chỉ có hai ngàn tiền tiêu, Thái tử phi sao mà không có cớ tìm nữ nhân cho nó chứ?!”
Nhìn xem, lối suy nghĩ này, thô tục cỡ nào, trực tiếp cỡ nào… nhắm thẳng vào lòng người cỡ nào?
Ta che miệng lại, che ý cười bên môi, nhìn thẳng Hoàng quý phi, ra vẻ kinh hãi.
Xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cho đến khi chén Cửu long của hoàng thượng cầm trong tay, rơi xuống đất….
Sáng sớm ngày Đoan Ngọ, ta và Thái tử đến hai cung thỉnh an rồi trở về Đông cung, nhận vấn an của chúng phi tần —— sau đó còn mệnh phụ bách quan, muốn tới bái kiến ta và Thái tử.
Ngoài Trịnh bảo lâm nũng nịu và Liễu chiêu huấn thần khí sáng láng, thì ba mỹ nhân của Đông cung mặt đều đen xì, ngay cả Khương lương đệ nhu nhược nhất, lúc thỉnh an ta giọng nói cũng hơi xa cách.
Ta thoáng liếc qua Thái tử gia, Thái tử gia không biến sắc, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như muốn xuyên qua xà nhà nhìn thấy sắc trời đẹp đẽ bên ngoài.
Ngày hôm qua ta và Liễu Diệp Nhi chơi Thăng quan đồ đến đêm, hai người đều rất vui vẻ bỏ qua Thăng quan đồ mà đổ xúc sắc để định thắng thua, thua thì phải uống rượu. Mặc dù không uống nhiều nhưng vẫn có cảm giác say say, nhất là ta thua thì nhiều mà thắng thì ít, mới qua canh đầu đã bất tỉnh nhân sự, sáng nay lúc thức dậy, Liễu Diệp Nhi đang ngủ rất ngon trên kháng trước cửa sổ, rõ ràng cả đêm chúng ta đều không rời khỏi Tây điện.
Lúc rửa mặt mới biết, tối hôm qua ba vị mỹ nhân đợi qua canh hai sang canh ba mới gặp được Thái tử gia.
Trời ạ, nếu như đổi lại là ta thì từ lúc ăn cơm tối xong thì ta đã sang Đông điện nhìn một chút rồi.
Thảm hại hơn chính là, nghe nói Thái tử gia không vui, lại cũng có mấy phần say say, vừa vào nhà nhìn thấy ba mỹ nhân xinh đẹp đứng chờ, chẳng những không cảm động mà còn nhíu mày răn dạy: “Nửa đêm không được gọi mà đứng ở chánh điện, muốn làm cái gì? Còn không đi ra ngoài!”
Tiểu Tịch Mai là người tài ba, bắt chước y hệt giọng điệu Thái tử gia, khí phách nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, lập tức khiến ta và Liễu chiêu huấn cười lăn cười bò. Sáng sớm, tâm tình ta cũng khá là tốt, mà ngay cả Hoàng quý phi quanh co lòng vòng ám hiệu Thái tử gia say rượu làm nhục quốc thể thế nào, cũng không dập tắt được nụ cười trên môi ta.
Dường như tâm tình Thái tử gia cũng không tồi, hắn còn có thể quan tâm Trịnh Bảo lâm: “Sức khỏe của bảo lâm đã khá hơn chưa? Hình như vẫn còn yếu lắm.”
Trịnh bảo lâm rất hợp tình thế, ho vang một hơi dài để chứng minh tình hình sức khỏe của mình: “Nhiều, đa tạ Thái tử rủ lòng thương xót, tiện thiếp cũng chỉ kéo dài từng ngày mà thôi…”
Ánh mắt nàng nhìn Thái tử gia, giống như nhìn anh chàng thân cao tám thước, vòng eo cũng tám thước, dường như Thái tử gia chỉ cần hắt xì hơi một cái thì có thể thổi bay nàng ta xa tới trăm dặm.
Thái tử gia cũng quan tâm: “Nếu thế thì chớ một lát mệnh phụ cầu kiến thì Thái tử phi lưu Trịnh phu nhân của Bảo lâm lại, có mẹ an ủi thì bệnh cũng có thể thuyên chuyển.
Khuôn mặt Lý thục viện tái đi, mẫu thân của nàng, Lý phu nhân cũng vào thỉnh an.
Nếu là xưa kia, ta cũng không ngại giữ Lý phu nhân ở lại trò chuyện với Lý thục viên, miễn cho mỗi lần đến gặp Lý thục viện đều phải hao tổn tâm trí tìm vài thứ để lấy cớ ‘Biểu diễn cho Thái tử phi’, nhưng mà gần đây ta muốn lấy chút tiền từ chỗ Hoàng quý phi keo kiệt, sẽ không thỏa mãn tâm nguyện của Lý thục viên. Đành cười cười xin lỗi nàng ta, miệng thì đáp ứng Thái tử gia: “Trong lòng thiếp thân hiểu rõ, Thái tử gia yên tâm.”
Thái tử gia nở nụ cười, đứng dậy.
Đôi mắt của Mã tài tử, Khương lương đệ, Lý thục viên lập tức dính vào người Thái tử gia, không thể rút ra được.
Haiz, người này vô cùng giống Khuất quý nhân, nhưng khí thế lại giống cô của ta, đôi mắt thanh thúy kia lại của Hoàng thường, dù là động tác đứng lên thì Thái tử gia cũng tạo ra khí phách riêng. Khó trách ba mỹ nhân của đông cung không chịu nổi nụ cười của hắn.
Ta mở to mắt, thúc giục: “Thái tử gia cũng nên khởi hành tới Thụy Khánh cung rồi.”
Đoan ngọ là tết lớn, Chư thần phải chầu mừng Hoàng thượng, đương nhiên Thái tử cũng phải dẫn phiên vương hoàng tử đến, buổi lễ lớn như vậy không thể tới trễ. Thái tử ừ một tiếng, dặn dò ta: “Hôm nay trời nóng, ái phi bảo trọng, đừng để cảm nắng.”
Người này vạn năm mới quan tâm ta một lần, lại còn chọn trước mặt phi tần, hại ta bị ba ánh mắt phóng tới, trước sau đâm ta vạn nhát.
#
Người tội ác đầy mình, đang là Thái tử phi!
Không biết rốt cuộc mấy người Lý thục viện đang hâm mộ ta cái gì, rốt cuộc phần công việc Thái tử phi này tốt ở chỗ nào chứ!
Dù cô ta thường nói, người tội ác muôn phần sẽ là Thái tử phi, nhưng có lẽ cô sẽ không nói mặc chín tầng quần áo, mười tầng đồ trang sức đi triệu kiến Hoàng đế, là một công việc cực khổ tốn thể lực cỡ nào!
Ta cam đoan rằng, nếu cho Trịnh bảo lâm vinh hạnh đặc biệt làm Thái tử phi thì nàng ta bây giờ đã sùi bọt mép ngã lịm rồi, nói không chừng cứ thế ngủ luôn không dậy nổi nữa.
May mà từ khi cô ta qua đời, Hoàng thượng cũng không có ý lập Hậu nữa, nếu không chỉ sợ ngay cả người khỏe như ta cũng phải chóng mặt mà hôn mê. Bái kiến Hoàng thượng xong, mệnh phụ lại tập trung lại, do quý phi cầm đầu, còn ta thì dẫn theo những mỹ nhân trong Đông cung, đến nội cung Hàm Dương cung bái kiê, vừa trở về sẽ do Liễu chiêu huấn dẫn đầu hành lễ ta ở Đông cung.
Hoàng quý phi dù có hiển hách hơn nữa, nhưng trong những trường hợp cần vợ cả này, nàng ta cũng chỉ có thể ảm đạm nuốt hận, làm một người phối hợp diễn nho nhỏ mà thôi.
Ta là một người giữ chữ tín, khi những mệnh phụ phu nhân quỳ lậy xong, ta gọi Trịnh phu nhân lại, cho nàng vào Thiên điện gặp Trịnh bảo lâm —— hơn nữa còn nhẫn tâm không thấy ánh mắt của Lý phu nhân, đuổi mọi người đi.
Lý thục viện vừa ao ước vừa ghen ghét, nhưng nàng ta cũng không thể nói gì được, dù sao cũng là Thái tử gia tự ban ân cho Trịnh bảo lâm. Nàng ta chỉ có thể giậm chân một cái rồi về chỗ ở của mình.
Ta cũng đi tới chỗ tiểu Bạch Liên và cung nhân phục thị, vào Tây điện thoát lễ phục, pha nước tắm rửa sạch cả người.
Hẳn nào Thái tử gia dặn dò ta như vậy: Hắn cũng phải mặc cung trang nặng và dày, đứng dưới ánh mặt trời. Thậm chí còn đứng càng thẳng, càng lâu hơn ta.
Mặc dù vợ chồng chúng ta bất hòa, nhưng chúng ta cũng lớn lên từ nhỏ, chút tình cảm này không phải không có.
Nhưng mà muốn gọi Liễu chiêu huấn vào nói chuyện thì bống nhiên trong Thiên điện vang lên tiếng xôn xao nho nhỏ. Ta vừa đi ra khỏi tịnh phòng (phòng tắm) thì đã nghe thấy tiếng của Trịnh bảo lâm.
Bình thường nàng ta nói chuyện luôn nhẹ nhàng, như kiểu nói to chút thôi thì sẽ bị tổn thương nguyên khí. Nhưng lần này thì giọng nàng ta không còn nhỏ nhẹ nữa mà cao vút lạnh lùng. Dù ta không nghe rõ nàng ta đang nói gì, nhưng lời nói rõ ràng bừng bừng lửa giận.
Không lâu sau, Trịnh phu nhân tới tạ ơn và cáo từ ta, vừa tạ ơn vừa chảy nước mắt: “Ân tình của nương nương, ta xin nhận, Trịnh thị làm việc không tốt, kính xin nương nương bao dung tha thứ.”
Ta rất nghi ngờ, không biết nước mắt này mấy phần vì ta có ân, mấy phần vì Trịnh bảo lâm giận dữ.
Ta thuận miệng trả lời vài câu, cho Trịnh phu nhân lui xuống, định tìm Trịnh bảo lâm nói chuyện thì Tiểu Bạch Liên nói cho ta biết: Trịnh phu nhân vừa đi, Trịnh bảo lâm không chịu nổi nắng nóng, ngất rồi.
Được rồi, đành phải mời Quân thái y tới kê đơn thuốc cho Trịnh bảo lâm… Những chuyện phiền phức sau đó, ta lười, ném hết cho Liễu Diệp Nhi.
Đợi Thái tử gia trở về thì mặt trời đã xuống núi, hắn vừa về cung đã vào Đông điện, vội vàng thay quần áo tắm rửa, chuẩn bị cho cung yến buổi tối. Dù sao Đoan Ngọ cũng là quốc gia đại sự, chúng ta cũng phải đưa vài phi tần theo, ăn bữa cơm với Hoàng thượng.
Ta vừa vào tịnh phòng thì thấy Thái tử gia đang tắm, ta tiện dựa người trên thùng tắm, kể lể cho hắn nghe.
“Ngươi có biết không, Trịnh bảo lâm…”
Thái tử gia vừa lau người vừa nhắm mắt nghe ta nói liên tục, nghe nghe, đầu hơi gật một chút, dường như hắn buồn ngủ.
Ta cảm thấy mất mặt nên đành im lặng không nói lời nào, chỉ là nhìn hắn và tiếp tục luyện tuyệt chiêu ‘Ánh mắt giết người vô hình’ của ta.
Ai ngờ ta vừa khép miệng lại thì hắn mở mắt ra, tiếp tục tắm rửa.
Nam nhân này, dù không nói lời nào cũng có thể khiến người ta tức chết!
***
Đến khi Thái tử gia tắm rửa đi ra, ta cũng đổi quần áo mới và trang điểm lại, đưa năm mỹ nhân của Đông cung theo, cùng với Thái tử gia bước ra khỏi cung, ngồi trên ngự liễn đi qua Thái Dịch trì, đi qua núi giả thềm đá, vào đỉnh núi Bồng Lai các, chờ ở bên ngoài một chút, Hoàng thượng và Hoàng quý phi cùng nhau sóng vai vào Bồng Lai các, sau lưng là Trần thục phi, Khuất quý nhân và những phi tần lâu đời, cùng với mấy mỹ nhân được sủng ái gần đây. Thụy vương, Phúc vương và mấy hoàng tử chưa có hiệu, cũng đứng sau Hoàng thượng đi vào.
Mặc dù mọi người đều sống trong Tử cấm thành nhưng số lần quy tụ lại ăn cơm một năm rất ít, theo lễ chế quy định thì có Tết Đoan Ngọ, trung thu, sinh nhật hoàng thượng, Nguyên Đán, Nguyên Tiêu, cùng vài đợt quốc gia đại sự. Ngay cả Thái tử gia quái gở cũng nở nụ cười thản nhiên, Hoàng quý phi thì càng hớn hở hơn, kéo tay Thái tử nói nhiều lời cát tượng, chúng ta đều tự an vị sau khi được thái giám đưa tới chỗ ngồi.
Trong mấy bữa tiệc này đều chia ra, ta và Thái tử, Đoan vương và Đoan vương phi chung bàn, còn lại tất cả mọi người đều mình một bàn, Ngự thiện phòng dựa theo phẩm cấp đưa thức ăn lên, cung nhân thì rót rượu, Hoàng thượng nâng chén thứ nhất, Thái tử nâng chén thứ hai, ta nâng chén thứ ba, xung quanh lập tức yên tĩnh lại, mọi người châu đầu ghé tai nói chuyện, Thái tử gia quỳ gối đến bên cạnh Hoàng thượng, thêm rượu cho ngài, ta cũng nói theo khuyên Hoàng quý phi uống mấy chén. Gánh hát Thái dịch trì cũng vang lên, khung cảnh thật thái bình, hoàng thượng nhanh chóng ngà ngà, gọi Phúc vương tới, mệnh cho hắn: “Tiểu thập nhi, đến đọc vài bài thơ cho ta nghe!”
Phúc vương cười hì hì đến bên người Hoàng thượng, nói khẽ: “Nếu tiểu thập nhi đọc cho phụ hoàng thì người sẽ thưởng gì cho Tiểu thập nhi?”
Căng thẳng!
Không phải là ta mà ngay cả mấy hoàng tử cũng mở rộng tầm mắt, vẻ mặt không đành lòng. Thái tử gia thì lại bình tĩnh, giơ chén lên khẽ hớp một ngụm rượu, cũng không có động tác thừa.
Từ nhỏ Hoàng thượng yêu cầu nghiêm khắc với các thái tử, không chỉ nói Thái tử chịu phạt nhiều nhất, ngay cả Nguyên vương năm đó được sủng nhất cũng bị Hoàng thượng đánh.
Chỉ có mỗi Phúc vương, từ nhỏ đã nhận ngàn vạn sủng ái, chỉ hận không thể hái cả trăng sao trên trời xuống cho ‘tiểu thập nhi’!
Hoàng thượng cười ha ha: “Tiểu thập nhi muốn gì mà ta không cho được? Phụ hoàng ngươi giàu khắp bốn biển, chỉ cần ngươi làm cho lão tử cao hứng thì muốn gì có đó!”
Ánh mắt Hoàng quý phi nhất thời sáng rỡ, cả người cũng phát sáng lên, tay của Thái tử gia cũng hơi ngừng chút.
Sắc mặt Trần phục phi trầm xuống, tiện liếc nhìn ta một cái, Đoan Vương cũng cau mày nhìn ta.
Bình thường một người vốn vô lại, đến lúc cần vô lại càn quấy thì mọi người đều nhớ tới người đó, hi vọng người đó ra mặt để phá bầu không khí.
Cho nên, Trần thục phi và Đoan vương đều nhìn ta.
Ta thì sao, ta nhìn Khuất quý nhân.
Không đợi Tiểu thập nhi nói chuyện, ta cầm bầu rượu, khom người đứng lên, bước tới bên người Khuất quý nhân.
“Thiếp thân nâng cốc mừng quý nhân.” Ta làm bộ rót rượu cho Khuất quý nhân, lại khiêm tốn nói.
Trong Tử cấm thành, không ai không biết quan hệ của ta và Khuất quý nhân rất lạnh nhạt, ta vừa diễn trò, Hoàng quý phi đã trừng mắt nhìn, Hoàng thượng uống nửa miệng rượu, mà ngay cả Thái tử cũng mở to mắt nhìn ta, dưới ánh đèn, ánh mắt hắn như hai viên thủy tinh đen làm ta không dám nhìn thẳng.
Ta chỉ quét mắt nhìn hắn một cái, rồi tiếp tục ra vẻ cung kính, cười nhìn Khuất quý nhân.
Khuất quý nhân thật không khiến ta thất vọng.
“Ta mới không uống rượu của ngươi!” Bà cướp đi cái chén của mình, dấu ra phía sau, khuôn mặt tức giận tỏa sáng. Nếu không phải cử chỉ lỗ mãng này của Khuất quý nhân, chỉ sợ lần giận dữ này có thể giúp bà có một lần thị tẩm.
Không khí lập tức yên tĩnh trở lại, mọi người không giả bộ nữa mà nhìn chằm chằm chúng ta, giống như đang mong đợi một màn diễn đặc sắc.
Ta nhíu mày, cố gắng ra vẻ đáng thương: “Quý nhân có ý gì.”
“Ngươi thân là Thái tử phi, không tìm nữ nhân cho Thái tử, ta không uống rượu của ngươi!”
Khuất quý nhân uống rượu, lối suy nghĩ luôn đa dạng đổi mới khiến mọi người nghẹn họng trân trối.
Ánh mắt mọi người đều quét về phía năm nữ nhân sau lưng Thái tử, Lý thục viện không đợi được mà dương dương đắc ý. Ngay cả Hoàng quý phi cũng hơi vui vẻ, ôn hòa mở miệng trách Khuất quý nhân: “Quý nhân cẩn thận ngự tiền thất nghi…”
Buồn cười, Khuất quý nhân là nhân vật bậc nào, sao có thể bị vài câu của Hoàng quý phi ngăn lại?
“Quý phi nương nương, ngài cũng chớ làm bộ!” Bà đứng dậy, hai tay chống nạnh, vẻ mặt tức giận bừng bừng, mạnh mẽ: “Mặc dù lòng dạ Thái tử phi hẹp hòi, nhưng nếu không phải vì ngài không phát đủ tiền tiêu cho Đông cung thì sao lại thế, con ta đường đường là Thái tử một nước, một năm chỉ có hai ngàn tiền tiêu, Thái tử phi sao mà không có cớ tìm nữ nhân cho nó chứ?!”
Nhìn xem, lối suy nghĩ này, thô tục cỡ nào, trực tiếp cỡ nào… nhắm thẳng vào lòng người cỡ nào?
Ta che miệng lại, che ý cười bên môi, nhìn thẳng Hoàng quý phi, ra vẻ kinh hãi.
Xung quanh yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi.
Cho đến khi chén Cửu long của hoàng thượng cầm trong tay, rơi xuống đất….
/218
|