Khó Làm Thái Tử Phi

Chương 10 - Chương 10

/218


Editor: Chickenliverpate

Nhìn thấy Đoan Ngọ sắp đến, nhóm mỹ nhân cũng đã ở Đại Báo Quốc Tự được bảy tám ngày, Hoàng Quý Phi cũng đã kín đáo phê bình, ta liền chọn một ngày hoàng đạo, trước Đoan Ngọ một ngày, đón những mỹ nhân đó về từ Đại Báo Quốc tự.

Ở trong miếu cầu phúc là một chuyện, nhưng ăn uống có chút kham khổ, trừ gương mặt bánh bao của Liễu Chiêu huấn có làm thế nào cũng không biến mất được, mấy mỹ nhân còn lại đều có những mức độ gầy gò khác nhau. Thời điểm đến vấn an ta, mặc dù không tiện biểu lộ uất ức, nhưng trên mặt ít nhiều cũng có một phần u oán.

Trịnh Bảo Lâm là người thẳng thắn nhất, sau khi hành lễ liền liên tiếp ho khan để làm màn dạo đầu. Nhiều ngày không gặp, thật sự rất nhớ nương nương, thấy nương nương thần thái phi phàm, tảng đá trong lòng tiện thiếp mới có thể buông xuống được.

Thân thể Trịnh Bảo lâm yếu đuối, gió thổi trúng cũng có thể ho khan đến mười ngày nửa tháng, mặc dù cũng có một cỗ phong vận điềm đạm đáng yêu, nhưng ta vẫn rất câu nệ trước mặt nàng ấy, ta sợ bản thân vô tình phất tay áo một cái, tạo ra một chút gió là có thể thổi bay Trịnh Bảo lâm.

Không biết Thái tử gia có cùng suy nghĩ với ta hay không, chỉ là khi hắn làm việc cùng Trịnh Bảo lâm, ta để ý thấy mỗi lần hắn đặt bút xuống đều liếc nhìn Trịnh Bảo lâm, giống như đang đối xử với một bụi hoa trinh nữ vậy, tiếng động lớn một chút cũng sẽ khiến cho nàng sinh bệnh.

Thể cốt của nàng ấy không tốt như vậy, chuyện thị tẩm dĩ nhiên là miễn bàn tới, mỗi lần đến quy định hai ngày, không phải đúng lúc thấy hồng, chính là tái phát ho khan, về sau mọi người dứt khoát làm như không có chuyện này. Lúc này thể cốt của Trịnh Bảo lâm mới chậm rãi tốt hơn một chút, mỗi tháng thỉnh thái y hai ba lần là đủ rồi.

Như vậy những mỹ nhân mềm mại thích ăn thịt này, lại bị ta túm đến miếu ăn chay bảy tám ngày, oán khí trong đáy mắt quả thật đều muốn ngưng tụ thành thực chất rồi. Ta cũng có vài phần áy náy, vì đối phó Lý Thục viện và Mã Tài tử, không thể không liên lụy đến Trịnh Bảo lâm và Khương Lương đễ, khiến ta có chút băn khoăn.

Nếu Bảo Lâm cảm thấy không thoải mái, vậy trở về nghỉ ngơi đi, truyền Vương thái y tới xem mạch cho ngươi có được không?

Vương thái y là người đức cao vọng trọng nhất trong Thái Y viện, phi tần tam phẩm trở xuống không có khả năng truyền triệu, ta mời hắn đến chẩn mạch, có thể nói đã cho Trịnh Bảo lâm đầy đủ mặt mũi rồi.

Trên mặt Trịnh Bảo lâm nhất thời hiện lên hai luồng đỏ ửng, nàng ấy dịu dàng nói. Tạ nương nương quan tâm, chỉ là mạch tự của tiện thiếp, Quân thái y là người nắm rõ nhất, nên không cần phá lệ phiền đến Vương thái y.

Quân thái y vào Thái Y Viện cũng được hai năm, vẫn chưa có tiếng tăm gì, nhưng Trịnh Bảo lâm lại đặc biệt tin cậy y thuật của hắn, yêu cầu hắn điều trị chứng hen suyễn của nàng, rất là thoải mái.

Ta cũng biết lắng nghe: Được, Trịnh Bảo lâm nói người nào được, chúng ta liền mời người đó.

Như đã nói từ trước, cho dù người trong thiên hạ đều biết Tô Thế Noãn ta là loại mặt hàng nào, nhưng thời điểm diễn trò vẫn nên có biểu hiện rộng lượng hiền huệ mới phải.

Trịnh Bảo lâm hài lòng thi lễ với ta. Như vậy tiện thiếp xin phép cáo lui trở về phòng trước.

Nàng chân thành đứng dậy, không ngừng ho nhẹ, bước ngang qua ba mỹ nhân cổ dài, thản nhiên rời khỏi điện.

Trong Đông Cung này, ta có năm cấp dưới, trừ Liễu Chiêu huấn, thì Trịnh Bảo lâm là người dễ chịu nhất, cũng bởi vì người ta căn bản không đặt Thái tử gia ở trong mắt. Nếu một mỹ nhân sống ở Đông cung mà không thèm để ý đến Thái tử gia, thì Thái tử phi như ta, sao lại không biết xấu hổ làm khó nàng?

Ba mỹ nhân còn lại thì không giống như thế, chẳng những không dám oán trách, mà còn bắn liên hồi tán dương ta. Tạ nương nương khoan dung, đã cho thiếp thân cơ hội cầu phúc, ai cũng nói Đại Báo Quốc tự hương khói linh nghiệm. . . .

Vừa nói vừa dài cổ nhìn về phía Đông điện.

Cửa phòng Đông điện đóng chặt chính là tín hiệu Thái tử gia đang ở Đông cung, khi Thái tử gia không có ở đây, cửa Đông điện thường xuyên mở lớn, để hạ nhân dễ dàng quét dọn.

Đã lâu không có ai dụng tâm diễn trò cho ta xem như vậy, ta cảm thấy có mấy phần cảm động, vừa chống cằm, vừa say sưa thưởng thức tiết mục của ba người bọn họ, không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của Liễu Diệp Nhi, muốn ta đuổi các nàng trở về.

Ba người này giống như ba hoa đán trẻ tuổi, mặc dù đều cùng một loại, nhưng tư thái cùng kỹ thuật xướng ca, đều mang đậm dấu viết riêng của từng người. Chẳng hạn như Khương Lương đễ đây, không hổ danh xuất thân Giang Nam, mỗi hành động cử chỉ đều mềm mại đáng yêu rung động lòng người, có thể dùng hai chữ thanh khiết để hình dung, chỉ ngóng nhìn Thái Tử Gia thôi cũng thuần khiết như vậy, dường như muốn nói rằng: ta là Lương Đễ của Đông cung,


/218

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status