6.
Suốt nửa tháng sau, ta không gặp lại Tạ Lân lần nào nữa.
Chỉ là nghe cung nhân bàn tán xì xào, trên triều có người đề ra việc lập Hậu.
Ngoại trừ phe phái do Mạnh gia cầm đầu đề cử Mạnh Tích Nhu ra, cũng có quan viên đề cử quý nữ ngọc diệp ở kinh thành, nhiều bên tranh chấp không chịu buông.
Tạ Lân không đưa ra quyết định, hắn quát lớn triều thần, nói rằng chuyện này hãy tạm dời sang một bên.
Còn có chuyện khác nữa - Lương Châu.
Sau khi Bắc Cảnh quân đi theo Tạ Lân hồi kinh, tuyến phòng thủ ở Tái Bắc hoang tàn sơ sài, giặc Nhung thừa cơ tràn xuống phía nam cướp bóc, Lương Châu báo nguy.
Khi nhận được tin tức này là lúc ta đang đổi nến đốt, vô ý chạm vào giá nến nóng rực, ngọn lửa hung hãn khiến tay ta đau nhói.
Chưa tới nửa ngày ta đã vội vàng đến điện Hàm Chương.
Mạnh Tích Nhu mở tiệc chiêu đãi phi tần trong cung.
Tạ Lân sẽ đến sau khi kết thúc buổi thượng triều.
Bọn họ đang đợi hắn, ta cũng đợi.
Khi mọi người trong điện nhìn thấy ta, ánh mắt dòm ngó mang đủ loại hàm ý khác nhau.
Từ khi tiến cung đến nay ta chưa từng lộ diện, Tạ Lân cũng không ban cho ta phân vị rõ ràng.
Cho nên ta là một ẩn số trong mắt bọn họ.
“Quý phi nương nương, hôm nay rõ ràng là tiệc vui giữa tỷ muội chúng ta, sao lại có loại người không rõ danh phận, bùn tanh ở đâu ra cũng tham gia thế này?"
Là Doãn Mỹ nhân vừa được tấn phong.
Gia phụ của nàng là người đã ủng hộ phò tá Tân đế đăng cơ, hiện giờ nàng quả thật nổi bật vô song.
Lời vừa nói ra, cả buổi tiệc rộ lên những tiếng xì xào cười nhạo.
Mạnh Tích Nhu bày ra dáng vẻ hiền lương rộng lượng: “Doãn muội muội nói như vậy là không đúng, tốt xấu gì tỷ tỷ cũng là người từng bên bệ hạ lúc hoạn nạn khổ đau, bệ hạ nhớ tới nghĩa tương thân ngày trước, chúng ta ít nhiều cũng nên tôn trọng nàng ấy một chút."
Doãn Mỹ nhân mặt mày kênh lên đầy kiêu ngạo, cười lạnh nói: “Nương nương sống thật thiện đức, riêng tần thiếp thì không nhìn nổi loại người mặt dày cướp phu quân của muội muội như thế này."
“Muội muội nên ăn nói cẩn thận một chút.”
Mạnh Tích Nhu làm bộ mắng ả ta một câu, ngay sau đó lại nhìn về phía ta đang đứng ngoài đại điện: “Tỷ tỷ, hôm nay vị trí ngồi trong bữa tiệc đều dựa vào phân vị để an bài, bệ hạ còn chưa sắc phong cho tỷ, nên…"
Cung nhân chuyển đến một cái ghế đặt cạnh cánh cửa gần đó, nơi xa vị trí trung tâm bữa tiệc nhất.
Ta không ngồi xuống, cũng chẳng màng để mắt đến những người trong điện.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Tạ Lân cũng đến.
Mạnh Tích Nhu cùng chúng phi tần đều đứng lên nghênh đón.
Khi Tạ Lân đi vào đại điện, ánh mắt hắn rơi xuống người ta, đáy mắt như vực sâu vạn trượng, không nhìn ra được tâm tư.
“Sao nàng lại tới đây?”
“Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu, mời bệ hạ bước vào nội điện rồi sẽ thưa."
Vừa mở miệng nói câu này, ánh mắt xung quanh ta vốn dĩ đã kì lạ nay lại càng phức tạp hơn.
Giống như đang chế giễu ta không biết tự lượng sức mình, dám đứng trước mặt thiên tử đưa ra yêu cầu, chẳng lẽ muốn tranh sủng đến phát điên rồi sao?
Nhưng đây là lần đầu tiên ta cầu xin hắn.
Ta tha thiết nhìn hắn, mà hắn lại sựng người trầm mặc hồi lâu.
“Muốn nói gì cứ nói ở đây đi.”
Được.
“Xin hỏi bệ hạ, tình hình chiến loạn ở Lương Châu đang ra sao? Có viện binh không?”
Ta bình tĩnh mở miệng, thanh âm không lớn nhưng đủ khiến cho tất cả mọi người trong điện nghe thấy.
Đáp lời ta lại là một khoảng không im lặng.
Đại điện to như thế, lại không có ai dám trả lời ta.
Than trong lò thiêu cháy mãnh liệt, ngọn lửa như muốn nhảy ra khỏi lò, bập bùng dữ dội.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
“Nhưng ta không thuộc về hậu cung của bệ hạ.”
Câu này nghe giống như một đứa nhỏ cáu kỉnh muốn được thưởng.
Nhưng đó lại không phải là thứ ta muốn đề cập đến.
“Lương Châu là tuyến phòng thủ đầu tiên của Bắc Cảnh, cũng là nơi yên nghỉ của Việt Vương. Nếu Lương Châu bị chiếm đóng, ba châu ở Tái Bắc sẽ không có vòng bảo vệ, vô số sinh linh lâm cảnh oán than, Việt Vương cũng không thể yên giấc ngàn thu.”
Ta quỳ xuống, dâng lên một tờ đơn từ chức.
“Không dám cầu xin bệ hạ xuất viện binh, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép ta quay về Lương Châu, vì Việt Vương mà thủ lăng.”
Tạ Lân chưa bao giờ nghĩ đến, lúc trước ta nguyện theo hắn đến Lương Châu, ở nơi đói lạnh đó phát cháo từ thiện, giúp đỡ hắn thống trị chốn biên thành hoang vu. Không vì gì khác, đơn giản do đó là nơi Việt Vương Tạ Hành dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Khi giặc Nhung đột kích, ta vì hắn chiêu mộ thầy thuốc, tìm thuốc trị thương, trấn an binh doanh của hắn, là bởi vì Bắc Cảnh quân tinh nhuệ kia được một tay Tạ Hành bồi dưỡng.
Ta bảo vệ nơi mà y đã từng dốc lòng canh giữ.
Thời gian ở kinh thành, ta thay A Hành của ta ngắm nhìn non sông, thay y thấy được đệ đệ của y đăng cơ, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Cho nên giờ đây ta muốn đi tìm y.
Không sinh cùng chỗ, nhưng nguyện chết cùng huyệt.
Trong đại điện yên tĩnh hồi lâu bỗng phát ra tiếng ly ngọc vỡ tan, máu từ lòng bàn tay Tạ Lân chầm chậm nhỏ giọt.
Hắn tức giận bóp nát ly ngọc, sắc mặt tái xanh đáng sợ.
Cửa điện vẫn chưa đóng lại, khí lạnh thấu xương từ bên ngoài lùa vào trong điện, khiến cho những phi tần ăn mặc mỏng tang kia phải run lên bần bật.
Nhưng ta lại cảm thấy chưa đủ lạnh, tuyết ở kinh thành dù có lạnh đến đâu cũng không thể so được với Lương Châu.
Tạ Lân mặt lạnh như băng, trừng mắt nhìn ta: “Mạnh thị vô lễ trước ngự tiền, lệnh cấm túc một tháng."
7.
Ta bị giam lỏng ở điện Khoác Sương.
Suốt ba ngày ròng rã ta không ăn uống gì.
Đến ngày thứ tư, Tri Thu bước vào điện.
“Cô nương, trong lòng bệ hạ vẫn có người, sai nô tì mang con mèo nhỏ này đến cho người ôm ấp giải sầu.”
Ta ôm con mèo nhỏ trắng muốt ấy trong lòng, nhớ tới chuyện cũ thuở còn ở Lâm An.
Khi đó, mẫu thân thường xuyên phát bệnh đánh chửi ta, ta bèn đi theo đại nương bán canh cá ở đầu hẻm để kiếm ít bạc sinh hoạt, vô tình cứu được một con mèo thoi thóp trong tay đám nhóc nghịch ngợm.
Sau này kết giao với A Hành, y có hỏi ta rõ ràng bản thân ăn còn không đủ no, sao lại muốn nuôi nhóc nhỏ này?
Ta suy nghĩ một lát, liền trả lời có lẽ là do cảm thấy đồng bệnh tương liên.
Không nhà, không gốc gác, phiêu bạc khắp nơi.
Y ôm ta vào lòng, cất giọng dịu dàng thương tiếc dỗ dành ta: “Sau này còn có ta, chờ ta dẹp giặc Nhung trở về sẽ cùng nàng nuôi nó.”
Đó là lần cuối cùng y xuất chinh, trước khi đi, ta đào vò rượu hoa điêu đã chôn khi ta còn bé ở cửa phủ lên.
Ở Giang Nam có tập tục, nếu trong nhà sinh được nữ nhi thì sẽ chôn trước cửa nhà một vò rượu hoa điêu.
Mười tám năm sau nữ nhi xuất giá, đào lên mời khách, hương rượu nồng đậm lan tỏa trăm dặm.
Mẫu thân ta thần trí không được bình thường, đương nhiên không có chôn rượu cho ta.
Một vò kia là năm ta tám tuổi bắt chước theo a thẩm cạnh nhà chôn rượu cho nữ nhi, ngay cả rượu cũng là do a thẩm nấu cho.
Tuy không phải là nữ nhi hồng thuần khiết đắt tiền, nhưng tất cả là tấm lòng thành của ta.
Đêm đó cùng uống rượu dưới ánh trăng, y nắm lấy tay của ta: “Đã uống rượu này, ta chắc chắn sẽ quý trọng mạng mình, đời này không phụ nàng.”
Nhưng ta và mèo nhỏ đều không chờ được hắn.
Một năm chín tháng dài như cả đời người, giặc Nhung dẫn theo mấy chục vạn quân xâm chiếm Lương Châu, y lại điều hết mấy vạn kỳ binh quay về bảo vệ Tái Bắc.
Để rồi chỉ sau ba ngày liều mạng chiến đấu, chính y là người phải vĩnh viễn nằm lại ở nơi lạnh lẽo ấy.
Suy nghĩ một hồi lâu ta bất giác ngủ say, trong lúc mê man, dường như có một bàn tay dịu dàng đã phủ thêm chăn cho ta.
......
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tri Thu vội vàng chạy vào: “Cô nương, mèo nhỏ mất tích rồi, nô tỳ tìm khắp nơi cũng không thấy nó ở đâu cả.”
Ta chưa bao giờ bước ra khỏi điện Khoác Sương.
Mèo nhỏ vốn rất ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ dám chạy loạn khi ở một nơi xa lạ.
Cho nên....
Mí mắt ta giật giật liên hồi, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tránh khỏi sự ngăn cản của ma ma gác cửa điện, ta liều mạng xông ra ngoài.
Bên ngoài điện Hàm Chương, mèo nhỏ bị ném lên bậc đá, cả người nó đầy máu không còn động đậy, nhưng cây gậy trên tay tên hoạn quan kia vẫn không ngừng nện lên người nó.
“Dừng tay!” Ta xông lên ngăn cản, vừa vặn ăn trúng một gậy của hắn ta.
Gậy gỗ thô cứng nện xuống lưng ta, đau đến mức suýt ngất.
Người trong điện giống như nghe được động tĩnh, thong thả ung dung đi ra.
Là Mạnh Tích Nhu, còn có Doãn Mỹ nhân.
“Ây da tỷ tỷ, súc sinh này va phải Doãn muội muộn nên bổn cung mới hạ lệnh xử trí, không nghĩ lại là vật tỷ tỷ nuôi.”
Nàng ta thờ ơ rút khăn che kín miệng mũi, chán ghét liếc qua ta đang đứng ở dưới.
Ta giương mắt nhìn nàng ta, lửa giận trong lòng phừng cháy không cách nào kìm chế được.
“Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như thế? Chẳng qua cũng chỉ là một con súc sinh không hiểu quy củ mà thôi, nhưng là vật do tỷ tỷ nuôi, cũng coi như là vật họp theo loài.... A....”
“Mạnh Hủ Hủ, ngươi điên rồi?”
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, ta đã đoạt lấy cây gậy gỗ bên cạnh, thẳng tay đánh nàng ta.
Ta dồn sức vung một gậy lên người nàng ta, nàng ta hoảng loạn túm lấy Doãn Mỹ nhân đẩy ra phía trước.
Gậy thứ hai là nện lên đùi của Doãn Mỹ nhân kia.
“Mau đến đây, các ngươi đứng thất thần ra đấy làm gì? Còn không mau tóm lấy mụ điên này!”
Ả ta vừa lăn vừa bò trốn ra phía sau, gào khóc kêu hoạn quan đến giúp đến khàn cả giọng.
Cung nhân cũng giống như chưa từng nhìn thấy lọai chuyện này bao giờ, cuối cùng hoảng hốt phản ứng, lao đến như một đám ruồi nhặng vây lấy ta.
Suốt nửa tháng sau, ta không gặp lại Tạ Lân lần nào nữa.
Chỉ là nghe cung nhân bàn tán xì xào, trên triều có người đề ra việc lập Hậu.
Ngoại trừ phe phái do Mạnh gia cầm đầu đề cử Mạnh Tích Nhu ra, cũng có quan viên đề cử quý nữ ngọc diệp ở kinh thành, nhiều bên tranh chấp không chịu buông.
Tạ Lân không đưa ra quyết định, hắn quát lớn triều thần, nói rằng chuyện này hãy tạm dời sang một bên.
Còn có chuyện khác nữa - Lương Châu.
Sau khi Bắc Cảnh quân đi theo Tạ Lân hồi kinh, tuyến phòng thủ ở Tái Bắc hoang tàn sơ sài, giặc Nhung thừa cơ tràn xuống phía nam cướp bóc, Lương Châu báo nguy.
Khi nhận được tin tức này là lúc ta đang đổi nến đốt, vô ý chạm vào giá nến nóng rực, ngọn lửa hung hãn khiến tay ta đau nhói.
Chưa tới nửa ngày ta đã vội vàng đến điện Hàm Chương.
Mạnh Tích Nhu mở tiệc chiêu đãi phi tần trong cung.
Tạ Lân sẽ đến sau khi kết thúc buổi thượng triều.
Bọn họ đang đợi hắn, ta cũng đợi.
Khi mọi người trong điện nhìn thấy ta, ánh mắt dòm ngó mang đủ loại hàm ý khác nhau.
Từ khi tiến cung đến nay ta chưa từng lộ diện, Tạ Lân cũng không ban cho ta phân vị rõ ràng.
Cho nên ta là một ẩn số trong mắt bọn họ.
“Quý phi nương nương, hôm nay rõ ràng là tiệc vui giữa tỷ muội chúng ta, sao lại có loại người không rõ danh phận, bùn tanh ở đâu ra cũng tham gia thế này?"
Là Doãn Mỹ nhân vừa được tấn phong.
Gia phụ của nàng là người đã ủng hộ phò tá Tân đế đăng cơ, hiện giờ nàng quả thật nổi bật vô song.
Lời vừa nói ra, cả buổi tiệc rộ lên những tiếng xì xào cười nhạo.
Mạnh Tích Nhu bày ra dáng vẻ hiền lương rộng lượng: “Doãn muội muội nói như vậy là không đúng, tốt xấu gì tỷ tỷ cũng là người từng bên bệ hạ lúc hoạn nạn khổ đau, bệ hạ nhớ tới nghĩa tương thân ngày trước, chúng ta ít nhiều cũng nên tôn trọng nàng ấy một chút."
Doãn Mỹ nhân mặt mày kênh lên đầy kiêu ngạo, cười lạnh nói: “Nương nương sống thật thiện đức, riêng tần thiếp thì không nhìn nổi loại người mặt dày cướp phu quân của muội muội như thế này."
“Muội muội nên ăn nói cẩn thận một chút.”
Mạnh Tích Nhu làm bộ mắng ả ta một câu, ngay sau đó lại nhìn về phía ta đang đứng ngoài đại điện: “Tỷ tỷ, hôm nay vị trí ngồi trong bữa tiệc đều dựa vào phân vị để an bài, bệ hạ còn chưa sắc phong cho tỷ, nên…"
Cung nhân chuyển đến một cái ghế đặt cạnh cánh cửa gần đó, nơi xa vị trí trung tâm bữa tiệc nhất.
Ta không ngồi xuống, cũng chẳng màng để mắt đến những người trong điện.
Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng Tạ Lân cũng đến.
Mạnh Tích Nhu cùng chúng phi tần đều đứng lên nghênh đón.
Khi Tạ Lân đi vào đại điện, ánh mắt hắn rơi xuống người ta, đáy mắt như vực sâu vạn trượng, không nhìn ra được tâm tư.
“Sao nàng lại tới đây?”
“Ta có một chuyện muốn thỉnh cầu, mời bệ hạ bước vào nội điện rồi sẽ thưa."
Vừa mở miệng nói câu này, ánh mắt xung quanh ta vốn dĩ đã kì lạ nay lại càng phức tạp hơn.
Giống như đang chế giễu ta không biết tự lượng sức mình, dám đứng trước mặt thiên tử đưa ra yêu cầu, chẳng lẽ muốn tranh sủng đến phát điên rồi sao?
Nhưng đây là lần đầu tiên ta cầu xin hắn.
Ta tha thiết nhìn hắn, mà hắn lại sựng người trầm mặc hồi lâu.
“Muốn nói gì cứ nói ở đây đi.”
Được.
“Xin hỏi bệ hạ, tình hình chiến loạn ở Lương Châu đang ra sao? Có viện binh không?”
Ta bình tĩnh mở miệng, thanh âm không lớn nhưng đủ khiến cho tất cả mọi người trong điện nghe thấy.
Đáp lời ta lại là một khoảng không im lặng.
Đại điện to như thế, lại không có ai dám trả lời ta.
Than trong lò thiêu cháy mãnh liệt, ngọn lửa như muốn nhảy ra khỏi lò, bập bùng dữ dội.
Thật lâu sau, cuối cùng hắn cũng mở miệng:
“Hậu cung không được tham gia vào chính sự.”
“Nhưng ta không thuộc về hậu cung của bệ hạ.”
Câu này nghe giống như một đứa nhỏ cáu kỉnh muốn được thưởng.
Nhưng đó lại không phải là thứ ta muốn đề cập đến.
“Lương Châu là tuyến phòng thủ đầu tiên của Bắc Cảnh, cũng là nơi yên nghỉ của Việt Vương. Nếu Lương Châu bị chiếm đóng, ba châu ở Tái Bắc sẽ không có vòng bảo vệ, vô số sinh linh lâm cảnh oán than, Việt Vương cũng không thể yên giấc ngàn thu.”
Ta quỳ xuống, dâng lên một tờ đơn từ chức.
“Không dám cầu xin bệ hạ xuất viện binh, chỉ cầu xin bệ hạ cho phép ta quay về Lương Châu, vì Việt Vương mà thủ lăng.”
Tạ Lân chưa bao giờ nghĩ đến, lúc trước ta nguyện theo hắn đến Lương Châu, ở nơi đói lạnh đó phát cháo từ thiện, giúp đỡ hắn thống trị chốn biên thành hoang vu. Không vì gì khác, đơn giản do đó là nơi Việt Vương Tạ Hành dùng cả tính mạng để bảo vệ.
Khi giặc Nhung đột kích, ta vì hắn chiêu mộ thầy thuốc, tìm thuốc trị thương, trấn an binh doanh của hắn, là bởi vì Bắc Cảnh quân tinh nhuệ kia được một tay Tạ Hành bồi dưỡng.
Ta bảo vệ nơi mà y đã từng dốc lòng canh giữ.
Thời gian ở kinh thành, ta thay A Hành của ta ngắm nhìn non sông, thay y thấy được đệ đệ của y đăng cơ, mọi thứ diễn ra tốt đẹp.
Cho nên giờ đây ta muốn đi tìm y.
Không sinh cùng chỗ, nhưng nguyện chết cùng huyệt.
Trong đại điện yên tĩnh hồi lâu bỗng phát ra tiếng ly ngọc vỡ tan, máu từ lòng bàn tay Tạ Lân chầm chậm nhỏ giọt.
Hắn tức giận bóp nát ly ngọc, sắc mặt tái xanh đáng sợ.
Cửa điện vẫn chưa đóng lại, khí lạnh thấu xương từ bên ngoài lùa vào trong điện, khiến cho những phi tần ăn mặc mỏng tang kia phải run lên bần bật.
Nhưng ta lại cảm thấy chưa đủ lạnh, tuyết ở kinh thành dù có lạnh đến đâu cũng không thể so được với Lương Châu.
Tạ Lân mặt lạnh như băng, trừng mắt nhìn ta: “Mạnh thị vô lễ trước ngự tiền, lệnh cấm túc một tháng."
7.
Ta bị giam lỏng ở điện Khoác Sương.
Suốt ba ngày ròng rã ta không ăn uống gì.
Đến ngày thứ tư, Tri Thu bước vào điện.
“Cô nương, trong lòng bệ hạ vẫn có người, sai nô tì mang con mèo nhỏ này đến cho người ôm ấp giải sầu.”
Ta ôm con mèo nhỏ trắng muốt ấy trong lòng, nhớ tới chuyện cũ thuở còn ở Lâm An.
Khi đó, mẫu thân thường xuyên phát bệnh đánh chửi ta, ta bèn đi theo đại nương bán canh cá ở đầu hẻm để kiếm ít bạc sinh hoạt, vô tình cứu được một con mèo thoi thóp trong tay đám nhóc nghịch ngợm.
Sau này kết giao với A Hành, y có hỏi ta rõ ràng bản thân ăn còn không đủ no, sao lại muốn nuôi nhóc nhỏ này?
Ta suy nghĩ một lát, liền trả lời có lẽ là do cảm thấy đồng bệnh tương liên.
Không nhà, không gốc gác, phiêu bạc khắp nơi.
Y ôm ta vào lòng, cất giọng dịu dàng thương tiếc dỗ dành ta: “Sau này còn có ta, chờ ta dẹp giặc Nhung trở về sẽ cùng nàng nuôi nó.”
Đó là lần cuối cùng y xuất chinh, trước khi đi, ta đào vò rượu hoa điêu đã chôn khi ta còn bé ở cửa phủ lên.
Ở Giang Nam có tập tục, nếu trong nhà sinh được nữ nhi thì sẽ chôn trước cửa nhà một vò rượu hoa điêu.
Mười tám năm sau nữ nhi xuất giá, đào lên mời khách, hương rượu nồng đậm lan tỏa trăm dặm.
Mẫu thân ta thần trí không được bình thường, đương nhiên không có chôn rượu cho ta.
Một vò kia là năm ta tám tuổi bắt chước theo a thẩm cạnh nhà chôn rượu cho nữ nhi, ngay cả rượu cũng là do a thẩm nấu cho.
Tuy không phải là nữ nhi hồng thuần khiết đắt tiền, nhưng tất cả là tấm lòng thành của ta.
Đêm đó cùng uống rượu dưới ánh trăng, y nắm lấy tay của ta: “Đã uống rượu này, ta chắc chắn sẽ quý trọng mạng mình, đời này không phụ nàng.”
Nhưng ta và mèo nhỏ đều không chờ được hắn.
Một năm chín tháng dài như cả đời người, giặc Nhung dẫn theo mấy chục vạn quân xâm chiếm Lương Châu, y lại điều hết mấy vạn kỳ binh quay về bảo vệ Tái Bắc.
Để rồi chỉ sau ba ngày liều mạng chiến đấu, chính y là người phải vĩnh viễn nằm lại ở nơi lạnh lẽo ấy.
Suy nghĩ một hồi lâu ta bất giác ngủ say, trong lúc mê man, dường như có một bàn tay dịu dàng đã phủ thêm chăn cho ta.
......
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Tri Thu vội vàng chạy vào: “Cô nương, mèo nhỏ mất tích rồi, nô tỳ tìm khắp nơi cũng không thấy nó ở đâu cả.”
Ta chưa bao giờ bước ra khỏi điện Khoác Sương.
Mèo nhỏ vốn rất ngoan ngoãn, sẽ không bao giờ dám chạy loạn khi ở một nơi xa lạ.
Cho nên....
Mí mắt ta giật giật liên hồi, trong lòng dấy lên một dự cảm chẳng lành.
Tránh khỏi sự ngăn cản của ma ma gác cửa điện, ta liều mạng xông ra ngoài.
Bên ngoài điện Hàm Chương, mèo nhỏ bị ném lên bậc đá, cả người nó đầy máu không còn động đậy, nhưng cây gậy trên tay tên hoạn quan kia vẫn không ngừng nện lên người nó.
“Dừng tay!” Ta xông lên ngăn cản, vừa vặn ăn trúng một gậy của hắn ta.
Gậy gỗ thô cứng nện xuống lưng ta, đau đến mức suýt ngất.
Người trong điện giống như nghe được động tĩnh, thong thả ung dung đi ra.
Là Mạnh Tích Nhu, còn có Doãn Mỹ nhân.
“Ây da tỷ tỷ, súc sinh này va phải Doãn muội muộn nên bổn cung mới hạ lệnh xử trí, không nghĩ lại là vật tỷ tỷ nuôi.”
Nàng ta thờ ơ rút khăn che kín miệng mũi, chán ghét liếc qua ta đang đứng ở dưới.
Ta giương mắt nhìn nàng ta, lửa giận trong lòng phừng cháy không cách nào kìm chế được.
“Sao tỷ tỷ lại nhìn ta như thế? Chẳng qua cũng chỉ là một con súc sinh không hiểu quy củ mà thôi, nhưng là vật do tỷ tỷ nuôi, cũng coi như là vật họp theo loài.... A....”
“Mạnh Hủ Hủ, ngươi điên rồi?”
Nàng ta còn chưa kịp nói xong, ta đã đoạt lấy cây gậy gỗ bên cạnh, thẳng tay đánh nàng ta.
Ta dồn sức vung một gậy lên người nàng ta, nàng ta hoảng loạn túm lấy Doãn Mỹ nhân đẩy ra phía trước.
Gậy thứ hai là nện lên đùi của Doãn Mỹ nhân kia.
“Mau đến đây, các ngươi đứng thất thần ra đấy làm gì? Còn không mau tóm lấy mụ điên này!”
Ả ta vừa lăn vừa bò trốn ra phía sau, gào khóc kêu hoạn quan đến giúp đến khàn cả giọng.
Cung nhân cũng giống như chưa từng nhìn thấy lọai chuyện này bao giờ, cuối cùng hoảng hốt phản ứng, lao đến như một đám ruồi nhặng vây lấy ta.
/6
|