Khiến Em Gả Cho Anh

Chương 51.2

/55


Sắc mặt của Lục Phóng có thể gọi là dọa người: “Con không có!” Trả lời chắc như đinh đóng cột.

“Khanh tiểu thư có bạn trai?” Trương mụ ở sau lưng nhỏ giọng hỏi.

Đáng tiếc không ai trả lời bà, Lục Phóng đã đi ra khỏi phòng ăn.

Khanh Nhượng Nhượng có chút suy yếu nằm trên giường, chợt nghe thấy “Ầm” một tiếng có người không gõ cửa liền trực tiếp đi vào.

“Cô càng ngày càng có bản lĩnh rồi, loại tình huống này còn có thể ra ngoài câu bè kết phái.”

Khanh Nhượng Nhượng mở mắt liền thấy khuôn mặt như Diêm Vương của Lục Phóng, nàng không hiểu vì sao.

“Nhượng Nhượng, đi đem đứa nhỏ xóa sạch, tôi có thể cho rằng chưa có chuyện gì xảy ra.” Giọng điệu Lục Phóng rất dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại rất nguy hiểm.

“Anh nói cái gì vậy?” Khanh Nhượng Nhượng không hiểu.

“Cô biết, cô nợ tôi cả đời cũng không trả xong, chẳng lẽ cô còn muốn sinh con ra, giúp cô trả nợ? Khanh Nhượng Nhượng, chưa trả hết tiền, cô đừng nghĩ muốn đi đâu.” Tay Lục Phóng sờ trên cổ Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy Lục Phóng sát khí đằng đằng: “Tôi không có. . . . . .”

Lục Phóng kéo Khanh Nhượng Nhượng đi ra bên ngoài, như thể ném nàng lên xe. Lamborghini đang chạy bình thường trên đường đột nhiên tăng tốc, Khanh Nhượng Nhượng bị dọa cho sợ tới mức lại bắt đầu nôn khan.

Khoa phụ sản.

Khanh Nhượng Nhượng ù ù cạc cạc bị Lục Phóng lôi vào phòng bác sĩ khoa phụ sản.

“Khanh tiểu thư chỉ là dạ dày khó chịu, không phải mang thai.” Bác sĩ La lau mồ hôi trên trán.

Trên đường trở về Lục Phóng yên lặng lái xe, không khí trong xe trầm mặc quỷ dị. Khanh Nhượng Nhượng cũng nhịn không lên tiếng, bởi vì nàng sợ mình sẽ cười mất.

Sau khi xe dừng, Lục Phóng cơ hồ không thể đợi đi về phía trước, bỏ rơi Khanh Nhượng Nhượng.

Khanh Nhượng Nhượng đi theo sau anh ta, vào phòng của Lục Phóng..

“Cô vào đây làm gì?”

“Tôi muốn hỏi, tôi không có thiếu nợ tình cảm cùng tự do kết hôn cũng không thể sao?” Khanh Nhượng Nhượng lấy dũng khí hỏi, đây chính là xâm phạm tự do thân thể.

Lục Phóng hé mắt, không ngờ Khanh Nhượng Nhượng lại không sợ chết như vậy.

“Anh còn thích tôi, đúng không?” Khanh Nhượng Nhượng kiên định đi lên trước, chỉ là hai quả đấm nắm chặt tiết lộ nàng khẩn trương.

Chẳng qua lời này là sau khi Lục Phóng đóng cửa, Khanh Nhượng Nhượng mới dám hỏi, cũng không biết Lục Phóng có nghe thấy không.

Từ sau sự kiện “Ô Long mang thai”, đối xử với Khanh Nhượng Nhượng cũng không thấy đề cao bao nhiêu, nhưng ít nhất có thể ăn cơm cùng bàn với Lục Phóng. Vô luận là ở công ty hay ở nhà. Khanh Nhượng Nhượng len lén nhặt ớt xanh ra, liền bị Lục Phóng hung hăng trừng mắt nhìn: “Cô muốn ngày mai tôi cho cô đi hái ớt xanh không?”

“Ha, ha, ha.” Khanh Nhượng Nhượng cười giả dối, “Không phải, chỉ là tôi thấy ớt xanh nhìn rất đáng yêu nên không nỡ ăn.”

“Hàm lượng Vitamin C trong ớt xanh rất cao, đây đều là rau dưa từ nông trang sinh thái của tập đoàn chúng ta cung cấp.” Lục Phóng lạnh lùng giải thích.

Đều nói thời điểm nam nhân bắt đầu để ý đến thói quen sinh hoạt của ngươi, đó chính là hắn đang quan tâm. Huống chi gần đây hồng phấn tri kỷ của Lục Phóng đã rất ít xuất hiện, Khanh Nhượng Nhượng cười ngọt như mật, không ngờ nàng đánh bậy đánh bạ vậy mà lại có được lời giải đáp chính xác, đó chính là Nhật Cửu Sinh Tình.

Có điều hình như Lục Phóng không có khái niệm này, trừ lúc cùng ăn cơm ngoài ra không có gì khác, Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy những phương diện khác đặc biệt chiếu cố.

Chờ như vậy thấm thoắt đã nửa năm Khanh Nhượng Nhượng mới phát hiện, lần này Lục Phóng thật sự không chủ động nữa.

Giáng Sinh đến, trọng tâm chính của tập đoàn châu báu A&E năm nay chính là “Vãn hồi” và “Phóng yêu” rốt cuộc được ra mắt. Tại khách sạn năm sao cao cấp cử hành buổi họp báo long trọng.

Ngày hôm nay phóng viên tụ tập trong đại sảnh khách sạn, mặc dù muốn xem là “Vãn hồi” cùng “Phóng yêu”, nhưng cũng không hấp dẫn bằng Lục Phóng cùng Khanh Nhượng Nhượng. Đã từng yêu nhau. Hôm nay trở thành người hợp tác, vốn chính là mánh lới, huống chi nữ chính còn trốn khỏi đám cưới, khiến mặt mũi Lục thị mất sạch.

“Lục tổng, tối nay muốn dùng “Vãn hồi” để trưng bày sao?” Khanh Nhượng Nhượng thấy Lục Phóng lấy ra “Vãn hồi” từ trong tủ bảo hiểm, viên đá anh ta tự mình mài thành.

“Ừ.” Lục Phóng không mặn không nhạt trả lời.

Con ngươi Khanh Nhượng Nhượng mở to, không lên tiếng.

“Cô có lời muốn nói ?”

“Không có, không có, vậy tôi đi bố trí hội trường đây.” Khanh Nhượng Nhượng vội vàng lui ra.

Buổi tối, đại sảnh to như vậy mà không còn chỗ ngồi, Khanh Nhượng Nhượng ở phía sau bảo người điều chỉnh ánh sáng, toàn hội trường nhất thời tối xuống, chỉ để lại một cái đèn tròn giữa hội trường.

Phía trên đó chỉ có một chiếc nhẫn, “Vãn hồi”, ánh sáng óng ánh như vậy mê hoặc tất cả mọi người tại chỗ.

Sau đó liền nhìn thấy một bàn tay, đem “Phóng yêu” đặt cạnh “Vãn hồi”, tỉ mỉ lựa chọn góc độ phối hợp với ánh đèn, “Vãn hồi” và “Phóng yêu” đặt chung một chỗ liền giọi vào mắt người xem hai luồng ánh sáng thần kỳ hình trái tim lồng vào nhau.

Một khắc ấy toàn hội trường đều yên lặng.

Tới khi ánh đèn một lần nữa sáng lên, toàn thể hội trường mới truyền ra tiếng vỗ tay vang dội, “Vãn hồi” cùng “Phóng yêu” thành công là điều không thể nghi ngờ nữa.

Trong mắt Khanh Nhượng Nhượng tràn đầy xúc động, thật ra thì nàng cũng không chắc chắn sẽ thành công, ban đầu lúc nàng thiết kế “Phóng yêu”, hình ảnh “Vãn hồi” cứ không ngừng chuyển động trong đầu nàng. Thật ra thì nàng mới chỉ nhìn qua “Vãn hồi” một lần ở cuộc thi HRK, lại không nghĩ rằng ấn tượng khắc sâu như vậy. Thậm chí có thể nhớ rõ hình ảnh tia sáng phản chiếu.

“Tôi xin hỏi nếu ‘Vãn hồi’ cùng ‘Phóng yêu’là một đôi trời sinh, Lục tổng cùng Khanh tiểu thư có thể hợp lại hay không?”

Đây là đâu mà để phóng viên hỏi cái vấn đề không có đạo lý như vậy? Người phía dưới làm ăn kiểu gì thế, câu hỏi của phóng viên cũng không quy định được, lại để bọn họ đi vào, vấn đề lúng túng như vậy cũng có thể hỏi, thật là tới phá đám à.

Lúc đó Bob hận không thể xông lên đánh người phóng viên kia một trận. Hắn chỉ sợ Lục Phóng làm ra hành động gì quá khích.

Lục Phóng không lên tiếng, chỉ là nghiêng đầu nhìn Khanh Nhượng Nhượng, giống như đang chờ nàng tỏ thái độ.

Mọi người cũng đang chờ đợi, chờ đợi này giống như cả một thế kỷ.

Lục Phóng hơi nghiêng mặt: “Người phóng viên này là cô dẫn dụ tới phải không?” Mặt của anh ta đang cười, khẩu hình bảo trì không thay đổi, chỉ có Khanh Nhượng Nhượng nghe thấy lời của anh ta.

“Nghe nói sòng bạc ở Las Vegas anh cũng có cổ phần?” Khanh Nhượng Nhượng cũng đang cười, khẩu hình cũng giữ vững không thay đổi, chỉ lộ gò mà cho người khác thấy.

“Lần trước nôn mửa đau dạ dày, là cô cố ý?” Lục Phóng vẫn đang cười.

“Là anh chỉ thị mẹ anh kiện tôi, để tôi bồi thường tiền đúng không?” Khanh Nhượng Nhượng cũng đang cười.

“Cô còn yêu tôi đúng không?” Lục Phóng thu lạ nụ cười.

“Anh còn thích tôi đúng không?” Khanh Nhượng Nhượng cũng thu lại nụ cười.

Ánh lửa trong mắt hai người giao nhau, đã đạt thành hiệp nghị.

Khanh Nhượng Nhượng quay đầu đối mặt với phóng viên cười cười, sau đó nhìn lại Lục Phóng: “Nếu như ngươi cho ta thêm một cơ hội, ta muốn nói, ta yêu ngươi, một vạn năm.”

Lục Phóng nâng tay Khanh Nhượng Nhượng: “Nếu anh là quan tòa, anh sẽ phán quyết giam cầm em cả đời, giam cầm em – trong trái tim anh.”

Đa Đa buồn bực nói: “Đay không phải là lời kịch trong ‘Đồ chơi của tổng giám đốc’ mấy năm trước sao?”

Chị Quả Quả si mê nhìn Lục Phóng cùng Khanh Nhượng Nhượng, hai tay chống cằm, “Lãng mạn quá đi.” Nàng bắt đầu lau nước mắt.

Nếu Khanh Nhượng Nhượng biết chị Quả Quả nói như vậy, nhất định nàng sẽ nhổ nước bọt, bởi vì sự thật không lãng mạn một tẹo nào.

“Các người làm hòa rồi hả?” Tiêu Tiểu Du vui mừng hỏi, sau đó mắt tinh nhìn ‘Vãn hồi’ trên ngón áp út Khanh Nhượng Nhượng, hai người kết hôn? Oa, thật là lãng mạn nha.”

Khanh Nhượng Nhượng liền hướng Tiêu Tiểu Du nhổ nước bọt: “Lãng mạn cái rắm.” Khanh Nhượng Nhượng không nghĩ tới hôn lễ của nàng ký tên một cái liền tính xong rồi, áo cưới nàng cũng không chưa được mặc.

Lại nói lúc ấy sau khi Khanh Nhượng Nhượng cùng Lục Phóng trước mặt phóng viên thừa nhận nối lại tiền duyên, lập tức bị Lục Phóng kéo đi ra cửa sau, đi tới cục dân chính, vừa ra tới bên ngoài, điện thoại Khanh Nhượng Nhượng liền vang lên.

“Tiêu Hàng?” Khanh Nhượng Nhượng có chút kinh ngạc, sau đó nhìn Lục Phóng một cái. “Cái gì, em nghe không rõ lắm, anh chờ một chút.” Khanh Nhượng Nhượng đi ra ngoài, mới nghe rõ Tiêu Hàng là xem truyền hình trực tiếp gọi tới chúc mừng nàng.

Lại nói Tiêu Hàng có một ưu điểm, chỉ cần ngươi có lợi đối với hắn, cho dù trước đây ngươi thất lễ như thế nào, hắn đều có thể nở nụ cười chào đón. Lục Phóng là lão bản lớn của Tiêu Hàng, Khanh Nhượng Nhượng sau này sẽ là bà chủ của Tiêu Hàng, đương nhiên hắn muốn tới chúc mừng trước tiên.

Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể “Ồ, ừ, a. . . . .” trả lời ngắn gọn, lúc nàng cúp điện thoại xoay người, lại bị một người đứng nghiêm cách nàng không tới một cm dọa cho sợ hết hồn, Khanh Nhượng Nhượng còn tưởng mình đụng phải tường, nghẩng đầu nhìn lên thì ra là Lục Phóng.

“Sao anh lại ra đây?” Khanh Nhượng Nhượng thuận miệng hỏi, làm vẻ mặt Lục Phóng đột nhiên lúng túng, lập tức quay đầu lại.

“Không phải anh sợ em lại chạy trốn chứ?” Khanh Nhượng Nhượng chợt nhớ tới lần trước, trong lòng ngòn ngọt. Không trách được Lục Phóng gấp gáp như vậy dẫn nàng đi tới cục dân chính, bữa tiệc buổi trưa cũng không tham gia.

Bước chân Lục Phóng dừng lại, quay đầu, hung hăng trợn mắt nhìn Khanh Nhượng Nhượng một cái, sau đó kéo nàng đi vào phòng đăng ký. “Ký tên!” Âm thanh của Lục Phóng có chút cao.

Mọi người trong phòng đồng loạt nhìn bọn họ, Lục Phóng khiến cho người ta cảm giác như thủ lĩnh cường đạo, Khanh Nhượng Nhượng chính là bị anh ta bắt làm áp trại phu nhân, bị bắt ép.

Khanh Nhượng Nhượng cũng không dám ngừng, chỉ sợ sau này Lục Phóng lại nghĩ ra chiêu gì trả thù nàng, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn ký. Sau khi Lục Phóng cất giấy đăng ký kết hôn xong, sắc mặt mới hơi hòa ái chút.

Khanh Nhượng Nhượng nghĩ tới chuyện này, kể khổ với Tiêu Tiểu Du.

“Thôi đi nàng, được tiện nghi còn ra vẻ, ta cũng tình nguyện để Lục Phóng bức ta.” Tiêu Tiểu Du liếc Khanh Nhượng Nhượng một cái.

Khanh Nhượng Nhượng vừa muốn phản bác, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, tiếng chuông là “Lão công lão công em yêu anh”, là Lục Phóng gọi nàng.

“Ngươi có buồn nôn không hả, khoe khoang trước mặt người ta? Đi đi, đi đi, nhanh đi đi, mắt không thấy, tâm không phiền.” Tiêu Tiểu Du đuổi Khanh Nhượng Nhượng như đuổi ruồi.

Khanh Nhượng Nhượng vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Lục Phóng từ trong xe thò đầu ra, lạnh lùng nhìn nàng, Khanh Nhượng Nhượng vội vàng chạy nhanh lên xe Lục Phóng.

Tối nay coi như là đêm tân hôn đúng nghĩa của bọn họ.

Lúc Lục Phóng vào phòng, nhìn thấy Khanh Nhượng Nhượng đang hưng phấn cắt váy cưới đắt giá thành từng mảnh vụn.

Lục Phóng nhíu nhíu mày: “Em đang làm gì thế?” Sắc mặt không thể nói là không lạnh.

“Ách, chỉ là em thích cắt áo cưới thôi mà.” Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu che giấu.

Ánh mắt Lục Phóng lộ vẻ không tin.

“Nếu Tình Văn có thể yêu tới mức xé cây quạt, em đương nhiên có thể yêu tới mức cắt áo cưới, đúng không?” Khanh Nhượng Nhượng cười cười.

“Em có biết anh vì chọn chiếc váy cưới này mất rất nhiều công sức không?” Lục Phóng lạnh lùng hỏi.

“Chỉ sợ là Thước Lâm cũng mất rất nhiều công sức nhỉ?” Khanh Nhượng Nhượng lầm bầm trong miệng.

“Em nói cái gì?” Lục Phóng vểnh tai.

“Em nói là Thước Lâm chọn cái váy cưới này mất rất nhiều công sức thôi.” Khanh Nhượng Nhượng gằn từng tiếng cho Lục Phóng nghe, sau khi cầm giấy kết hôn về, quả nhiên lo lắng cũng bớt đi một ít.

“Em nói linh tinh gì vậy, việc đó liên quan gì đến cô ấy?”

“Cô ấy nói cô ấy cùng anh đi chọn.” Khanh Nhượng Nhượng rất uất ức, “Váy cưới của em, tại sao không phải là em tự mình chọn?”

“Đây là một mình anh chọn, hôm đó chỉ là vừa lúc gặp Thước Lâm, nên cùng cô ấy đi lấy về mà thôi.” Lục Phóng nghiêm túc nhìn Khanh Nhượng Nhượng, sau đó khóe miệng cong lên, “Ngàn lần đừng nói em là vì loại lý do ngu xuẩn này mà. . . . . .”

Khanh Nhượng Nhượng vội vàng che miệng Lục Phóng.

Tình đang nồng thì Khanh Nhượng Nhượng chợt từ ga giường nhảy dựng lên: “Nhưng em vẫn thấy trong lòng không thoải mái.”

Lục Phóng càng thêm không thoải mái, đem phía dưới Khanh Nhượng Nhượng khẽ kéo, sắp làm chuyện bạo lực: “Khanh Nhượng Nhượng, anh chờ em ba năm, cũng rất không thoải mái.”

Trong lòng Khanh Nhượng Nhượng ngòn ngọt, nhưng lo lắng lại tới: “Lần trước Thước Lâm kết hôn, vì sao anh cùng cô ấy. . . . . .” Khanh Nhượng Nhượng không nói ra được những từ phía sau.

“Lần trước ở trong vũ hội, tại sao em cùng Tiêu Hàng. . . . . .” Lục Phóng cũng không còn đi xuống nói.

Khanh Nhượng Nhượng liếc Lục Phóng một cái: “Ý anh là, động cơ của hai chúng ta đều giống nhau?”

Lục Phóng dùng hành động bày tỏ khẳng định của hắn, để cho Khanh Nhượng Nhượng một dấu chấm than.

“Ý của anh thật ra là anh yêu em rất nhiều phải không?” Rốt cuộc Khanh Nhượng Nhượng thở dốc hỏi.

“Anh đang yêu em.”

(Chính văn hoàn)

/55

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status