Khanh Nhượng Nhượng vừa ra, Bổn Bổn liền tẫn chức tân trách nghênh đón.
“Em chưa đi à?” Khanh Nhượng Nhượng rất kinh ngạc, nàng vốn tưởng Bổn Bổn đi rồi.
“Em là người vô trách nhiệm vậy sao?” Bổn Bổn chau mày.
Khanh Nhượng Nhượng dám lấy mười đầu đầu ngón tay ra đánh cược, giọng điệu này của Bổn Bổn chắc chắn mang hai nghĩa.
“Đi thôi.” Bổn Bổn kéo Khanh Nhượng Nhượng muốn đi.
“Đi đâu?” Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giả ngu.
“Chị nói đi?”
Khanh Nhượng Nhượng vội vàng tránh thoát cánh tay Bổn Bổn: “Mẹ Lục Phóng nói anh ta ra khỏi nhà rồi.” Cái này gọi là nói dối không chớp mắt.
“Vậy ạ? Hôm qua em còn gặp qua Lục tổng mà?” Bổn Bổn không chút cử động.
“Lục tổng?” Xưng hô này nghe có chút thân mật, “Em vào ‘A&E’ làm à?” Khanh Nhượng Nhượng cả kinh.
“Đừng xem thường người như vậy, em là tự dựa vào bản lĩnh thật sự thi đậu vào, sau khi thi được em mới nhìn thấy Lục tổng!” Bổn Bổn rất tự hào.
Thật ra thì Bổn Bổn hoàn toàn hiểu lầm Khanh Nhượng Nhượng rồi, nàng càng hi vọng Bổn Bổn là dựa vào quan hệ đi vào, như vậy ít nhất còn có thể chứng minh Lục Phóng vẫn còn ít nhiều để ý tới mình, không giống như hiện tại thế này, nàng thật trở thành người qua đường Giáp rồi.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng vừa bị Bổn Bổn kéo đến dưới tòa cao ốc A&E, liền thấy một chiếc Bentley màu đen chạy nhanh đến. Người xuất hiện trước mặt chính là Lục Phóng.
Khanh Nhượng Nhượng theo bản năng trốn sau lưng Bổn Bổn, nhưng lại cảm thấy không ổn, vội dừng lại bước chân, nàng không thể sợ hãi chính mình. Hơn ba năm không gặp, mẹ Lục Phóng không già đi chút nào. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng lại cảm thấy Lục Phóng dường như càng ngày càng thành thục hơn. Không thể dùng từ già để hình dung anh ta. Chỉ có thể nói trải qua đau khổ nam nhân còn có một cỗ sức quyến rũ tang thương. Không phải giả bộ u buồn, chỉ là khẽ nhíu mày, cũng khiến cho ngươi nguyện ý nên núi đao xuống biển lửa chỉ vì hắn giãn ra chữ Xuyên (川) nhàn nhạt.
“Sao mỗi một lần gặp Lục tổng lại cảm thấy anh ta đẹp trai hơn một chút nhỉ? Cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, thật không thể tin được Khanh Nhượng Nhượng chị lại có thể dã từng đến gần anh ấy.” Bổn Bổn ở bên cạnh lộ vẻ háo sắc.
Khanh Nhượng Nhượng không có nghe thấy, nàng chỉ thấy Lục Phóng nhìn mình, nhưng trong mắt anh ấy không có phong cảnh, không có loại ánh mắt hận nàng tận xương tủy mà nàng tưởng tượng, đập vào mắt chỉ có lạnh lẽo, mà nàng thật đã trở thành một người xa lạ không có chút ý nghĩ gì.
Ánh mắt Lục Phóng rất nhanh dời khỏi người Khanh Nhượng Nhượng, bên cạnh anh ta Bob đang nói cái gì đó, hoàn toàn dời đi sự chú ý của anh ta.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy bi ai, lúc trước nàng còn tưởng, nếu anh không thể yêu nàng, ít nhất có thể hận nàng cả đời, để trong tim anh vĩnh viễn có hình bóng mình. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy bi ai này hoàn toàn chỉ có mình mà thôi.
“Chị còn không vào cùng đi?” Bổn Bổn đẩy Khanh Nhượng Nhượng một cái.
“Vừa rồi em cũng nhìn thấy, chị dù nói xin lỗi hay không đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.” Khanh Nhượng Nhượng bất mãn.
“Bớt ở đây tự thương hại mình đi. Chị cho rằng chị phủi mông chạy lấy người, thì người ta phải ở phía sau chị cố sống cố chết chờ chị sao? Hơn nữa, chị làm chuyện sai nên đi nói lời xin lỗi, người ta quan tâm hay không đấy là chuyện của người ta.” Bổn Bổn đúng lý hợp tình nói.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có phải hay không trước kia mình không cẩn thân đắc tội quá sâu với cô em Bổn Bổn này.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng đi vào tòa nhà đồ sộ A&E, rất nhiều người dừng lại chỉ chỉ chỏ chỏ nàng, nơi này còn có những nhân viên kỳ cựu năm đó, năm đó tin tức Khanh Nhượng Nhượng bỏ trốn trước đêm tân hôn, ở trên trang đầu báo lá cải liên tục hơn một tháng. Khanh Nhượng Nhượng coi như cái gì cũng không nghe không thấy, nàng cảm thấy da mặt mình bây giờ dày lên rất nhiều.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng đi vào Lục Phóng đã vào thang máy chuyên dụng từ rất lâu rồi. Nàng lựa chọn chạy thẳng tới tầng 94, đây là điểm tốt của việc quen thuộc địa hình. Khi Khanh Nhượng Nhượng nhìn thấy Lynda, hôm nay sau khi sinh em bé, chỉ có thể dùng dư âm của vóc dáng thướt tha để hình dung.
“Lynda, tôi muốn gặp mặt Lục tổng, anh ấy có thời gian rảnh không?” Khanh Nhượng Nhượng mặt dày tiến lên, tất cả thư ký lớn nhỏ chung quanh toàn bộ buông công việc trong tay nhìn chằm chằm Khanh Nhượng Nhượng.
“Tôi hỏi chút đã.” Lynda quả nhiên là thư ký chuyên nghiệp, không chút nào bị tin tình cảm năm đó ảnh hưởng, thái độ đối đãi với Khanh Nhượng Nhượng cũng giống như những người khác.
“Xin lỗi, tổng giám đốc đột nhiên có cuộc điện thoại hội nghị, mời cô ở bên ngoài chờ.”
Khanh Nhượng Nhượng gật đầu một cái, ngồi một bên trên ghế salon tiếp khách, chỉ là không ngờ Lục Phóng để nàng đợi đến cơm trưa cũng không được ăn, nàng sợ lúc mình đi ăn trưa, Lục Phóng chợt đi ra. Khanh Nhượng Nhượng nghĩ hôm nay mất mặt cũng đã mất mặt rồi, dĩ nhiên phải tự mình thấy Lục Phóng. Nếu không mẹ nàng thể nào cũng sẽ lại áp tải nàng đến một lần nữa.
Huống hồ mọi người đều có thói hư tật xấu, Lục Phóng càng lạnh nhạt với Khanh Nhượng Nhượng, thì càng khiến cho nàng từ trong thua thiệt biến thành lửa giận ngút trời, cái người này không có thời gia thì nói sớm cho nàng biết có phải tốt rồi không. Nhất định cho nàng leo cây như vậy, Khanh Nhượng Nhượng không phục, kết quả của không phục chính là tiếp tục chờ. Nàng đáng thương thậm chí toilet cũng không dám đi, dù là đi, cũng phải báo trước Bổn Bổn đi lên coi chừng giúp nàng.
Từ hoàng hôn đến mặt trời lặn, Khanh Nhượng Nhượng cũng không thấy bóng dáng Lục Phóng, mỗi một lần nàng hỏi thăm, Lục Phóng đều không phải đi họp thì cũng là gặp khách dự hội nghị. Khanh Nhượng Nhượng trơ mắt nhìn từng người từng người đi hướng tầng 95, nhưng chính mình không đi được. Lynda một người làm quan cả họ được nhờ.
Lynda bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở rồi, “Khanh tiểu thư, thật xin lỗi, tổng giám đốc để tôi chuyển lời tới cô hôm nay đột xuất có một vị khách rất quan trọng muốn gặp, cho nên đã đi trước rồi, nếu có có lời gì muốn nói, có thể nhắn lại thông qua tôi.”
Khanh Nhượng Nhượng thật là tấm lòng Bồ Tát cũng phải bốc hỏa, cố ý trêu ngươi như vậy, “Tôi có thể hẹn trước không?”
“Ách, bình thường ở công ty tổng giám đốc chỉ có mối liên quan công việc với nhân viên.” Lynda rất uyển chuyển biểu đạt từ chối.
Khanh Nhượng Nhượng biết mình nổi giận với Lynda cũng vô dụng, nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức, Bổn Bổn cũng không có lý do gì cáo trạng với mẹ mình, Khanh Nhượng Nhượng nghĩ một chút, không gặp cũng tốt.
Khanh Nhượng Nhượng nôn nóng sốt ruột hẹn Tiêu Tiểu Du ăn tối. Đi vào là ông nội đồng ý mua một túi gà Thước Hoa khiến cho dạ dày réo một trận: “Suýt chút nữa con chết đói rồi.” Khanh Nhượng Nhượng phun ra một ngụm khí lớn.
Tiêu Tiểu Du khinh bỉ nhìn Khanh Nhượng Nhượng một chút: “Cậu lại ăn cái đồ ăn không tốt cho sức khỏe?” Tiêu Tiểu Du một tay chống, một tay đặt trên bụng, vẻ mặt tình thương của mẹ nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
“Cậu cư nhiên mang thai?” Khanh Nhượng Nhượng nhìn bụng Tiêu Tiểu Du nhô ra to hơn trái dưa hấu, ánh mắt u oán.
“Tớ cố ý không nói cho cậu biết, tránh khỏi một mình nơi đất khách quê người khóc tới mù mắt, tớ không phải loại người lúc hạnh phúc đi khoe khắp thế giới.” Bộ dáng Tiêu Tiểu Du thật khéo hiểu lòng người.
Chồng Tiêu Tiểu Du chính là nam nhân trả lời đúng đề Khanh Nhượng Nhượng đưa ra, hắn quả nhiên mua túi to các loại băng vệ sinh cho Tiêu Tiểu Du, nhãn hiệu nào cũng có, để Tiêu Tiểu Du lựa chọn, trái tim Tiêu Tiểu Du liền rung động.
Khanh Nhượng Nhượng chưa kịp cãi lại, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tiêu Tiểu Du, nàng nhận điện thoại, tựa như biến thành một người khác, ỏn ẻn làm cho người ta nổi cả da gà. “A lô, chồng à, em đang cùng Khanh Nhượng ăn cơm, a lô, đợi một lát em liền trở về, cái gì, anh đến đón em?”
Tiêu Tiểu Du che kín ống nghe. “Bao giờ thì chúng ta ăn xong?” Đây là nói với Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Tiểu Du, dù sao cũng là bạn bè. Cái đồ trọng sắc khinh bạn, Bổn Bổn vì cùng bạn trai Hoàng Tiểu Ngoan đi ăn cơm, vứt nàng Khanh Nhượng Nhượng một mình ở thành phố C. Mà Tiêu Tiểu Du mới ra ngoài nửa giờ liền la hét phải về. Xem ra cái tuổi này của Khanh Nhượng Nhượng nếu nữ nhân không có đàn ông, thật rất khó đối mặt với khoảng thời gian còn lại, bởi vì hầu như tất cả bạn bè đều đã có người quan trọng kia.
Khanh Nhượng Nhượng đang muốn trả lời, ánh mắt lại nhìn tới nơi nào đó.
Ánh mắt Tiêu Tiểu Du nhìn theo ánh mắt Khanh Nhượng Nhượng, liền thấy Lục Phóng đang thân mật ôm ấp một cô gái đi vào nhà hàng Tây cao cấp đối diện, vừa đi vừa cười cười nói nói. Bọn họ không hề nhìn thấy hai nữ nhân đang ở nơi này.
“Hoàn hồn đi. Nhìn cái gì, qua thôn này cũng không phải quán kia.” Tiêu Tiểu Du thở dài một tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng giữ yên lặng. Thì ra tưởng tưởng xa xa cũng không đả thương người bằng hiện thực. Nàng đã từng tưởng tượng qua vô số lần Lục Phóng ở chung một chỗ với nữ nhân khác, cũng không rung động bằng tận mắt thấy cảnh đó. Nàng còn cho là mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nàng còn nghĩ mình là người lý trí trong tình cảm. Phải có kiếm sắc chặt tơ tình, hôm nay nàng mới hiểu được chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người, vì sao nàng nhận được cúp ở cuộc thi thiết kế đá quý liền muốn trở về, vì sao phải nghe lời mẹ an bài đi xin lỗi Lục Phóng. Thật ra tất cả vì nàng vẫn hi vọng, hi vọng có lẽ trên thế giới này còn có kỳ tích.
Hi vọng Thượng Đế có thể tha thứ cho tội nhân chạy trốn là nàng.
“Có phải rất đau lòng không?” Tiêu Tiểu Du đột nhiên lên tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng không phủ nhận, chỉ là Tiêu Tiểu Du không có thời gian san sẻ chuyện cũ cùng Khanh Nhượng Nhượng, nàng phải về với chồng yêu quý của nàng, Khanh Nhượng Nhượng ghen tỵ nhìn bóng dáng nam nhân tới đón Tiêu Tiểu Du, nụ cười của nữ nhân kia tuyệt đối là kiểu khoe khoang. Khanh Nhượng Nhượng cảm thán đây đều là mình tự làm tự chịu.
Sau khi Tiêu Tiểu Du đi, Khanh Nhượng Nhượng bấm điện thoại gọi cho chị Quả Quả, đây là người nàng tin tưởng nhất, chị Quả Quả luôn là nữ vương ở hộp đêm, hai giờ sáng mà gọi nàng ra ngoài đi dạo hộp đêm, nàng sẽ tới ngay lập tức.
Nửa giờ sau, quả nhiên Quả Quả xuất hiện, vừa nhìn thấy liền vẫy vẫy tay với Khanh Nhượng Nhượng, trên ngón áp út còn có viên kim cương sáng lấp lánh khiến Khanh Nhượng Nhượng lóa mắt.
“Chị kết hôn rồi?” Khanh Nhượng Nhượng trợn to hai mắt, thật là tất cả mọi người ai cũng đều khiến nàng vui mừng vô hạn.
“Biểu cảm của em là gì vậy, em không kết hôn thì chị cũng không kết hôn sao?” Quả Quả chu miệng.
“Mau kể cho em chuyện xả ra như thế nào đi.” Cuối cùng Khanh Nhượng Nhượng cũng tìm được chuyện có thể rời đi lực chú ý của nàng từ nhà hàng Tây đối diện.
“Chị…chị và chồng chị là một đôi định mệnh trời sinh.” Quả Quả rất tự hào.
Khanh Nhượng Nhượng chớp mắt to chờ đợi.
“Em biết không, năm người làm mối không hẹn mà cùng giới thiệu một người cho chị, chính là chồng chị bây giờ, lời giới thiệu của mỗi người làm mối đều không giống nhau, chị cũng không nghĩ lại là một người, em nói xem đây không phải định mệnh thì là gì?” Chị Quả Quả vẫn đang nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay.
“Em xem chiếc nhẫn này đi, có thể còn lớn hơn ‘Vãn Hồi’ một carat.” Chị Quả Quả hẳn là đang lấy lại thể diện.
Cảm xúc của Khanh Nhượng Nhượng lập tức bị đả kích. Chỉ là chị Quả Quả từ sau khi hồi tâm dưỡng tính, khoan dung rất nhiều: “Đừng nhìn nữa, nữ nhân kia chỉ là một trong mười mấy vị tổng giám đốc mà thôi.” Chị Quả Quả như thể có hỏa nhãn kim tinh.
“Sao chị biết được em đang nhìn cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng buồn bực.
“Làm ơn đi, chị làm nghề gì chứ?” Chị Quả Quả hất hất cằm, “Cô gái này mới tốt nghiệp đại học A, không có bối cảnh gì.” Chị Quả Quả rút từ trong túi xách của mình ra một cuốn photo album, “Cho em đó, để em sớm chuẩn bị tốt. Biết em nhất định quay đầu gặm cỏ, nhưng hiện tại cỏ này cũng không dễ gặm.”
Khanh Nhượng Nhượng nghi ngờ mở photo album ra, bên trong là các loại cô gái, ảnh thật có, cắt dán từ tạp chí có, phía dưới còn có tài liệu chi tiết.
“Tất cả đều là những hồng phấn tri kỷ của tổng giám đốc trong mấy năm gần đây, ừ, đây là luật sư Kim Tinh làm tới bằng đại luật sư, đây là phó tổng giám đốc phật khu Trung Quốc, đây là bá chủ tin tức trứ danh, đây là. . . . .”
Sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng nhìn vô cùng khó coi.
“Xem ra tổng giám đốc vẫn là thích phái nữ tài trí hơn một chút, hơn nữa khẩu vị rất bắt bẻ, những cô gái này tất cả đều là tinh phẩm.” Chị Quả Quả vẫn đang báo thù.
“Chị Quả Quả, chị mang cái này tới dọa em sao?” Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể làm nũng.
“Tỉnh lại đi, em bây giờ cũng coi là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng rồi, không thua họ. Nhưng em suy nghĩ một chút, tổng giám đốc mấy năm này đều quyến luyến bụi hoa, nhưng tuyệt đối không có ý tứ kết hôn, có thể thấy được lực ảnh hưởng của em khẳng định vẫn còn, có hi vọng.” Chị Quả Quả vỗ vỗ cánh tay Khanh Nhượng Nhượng.
“Anh ta có con chưa?” Khanh Nhượng Nhượng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Vấn đề này chỉ có chị Quả Quả tài ba mới có thể biết.
“Em chưa đi à?” Khanh Nhượng Nhượng rất kinh ngạc, nàng vốn tưởng Bổn Bổn đi rồi.
“Em là người vô trách nhiệm vậy sao?” Bổn Bổn chau mày.
Khanh Nhượng Nhượng dám lấy mười đầu đầu ngón tay ra đánh cược, giọng điệu này của Bổn Bổn chắc chắn mang hai nghĩa.
“Đi thôi.” Bổn Bổn kéo Khanh Nhượng Nhượng muốn đi.
“Đi đâu?” Khanh Nhượng Nhượng bắt đầu giả ngu.
“Chị nói đi?”
Khanh Nhượng Nhượng vội vàng tránh thoát cánh tay Bổn Bổn: “Mẹ Lục Phóng nói anh ta ra khỏi nhà rồi.” Cái này gọi là nói dối không chớp mắt.
“Vậy ạ? Hôm qua em còn gặp qua Lục tổng mà?” Bổn Bổn không chút cử động.
“Lục tổng?” Xưng hô này nghe có chút thân mật, “Em vào ‘A&E’ làm à?” Khanh Nhượng Nhượng cả kinh.
“Đừng xem thường người như vậy, em là tự dựa vào bản lĩnh thật sự thi đậu vào, sau khi thi được em mới nhìn thấy Lục tổng!” Bổn Bổn rất tự hào.
Thật ra thì Bổn Bổn hoàn toàn hiểu lầm Khanh Nhượng Nhượng rồi, nàng càng hi vọng Bổn Bổn là dựa vào quan hệ đi vào, như vậy ít nhất còn có thể chứng minh Lục Phóng vẫn còn ít nhiều để ý tới mình, không giống như hiện tại thế này, nàng thật trở thành người qua đường Giáp rồi.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng vừa bị Bổn Bổn kéo đến dưới tòa cao ốc A&E, liền thấy một chiếc Bentley màu đen chạy nhanh đến. Người xuất hiện trước mặt chính là Lục Phóng.
Khanh Nhượng Nhượng theo bản năng trốn sau lưng Bổn Bổn, nhưng lại cảm thấy không ổn, vội dừng lại bước chân, nàng không thể sợ hãi chính mình. Hơn ba năm không gặp, mẹ Lục Phóng không già đi chút nào. Nhưng Khanh Nhượng Nhượng lại cảm thấy Lục Phóng dường như càng ngày càng thành thục hơn. Không thể dùng từ già để hình dung anh ta. Chỉ có thể nói trải qua đau khổ nam nhân còn có một cỗ sức quyến rũ tang thương. Không phải giả bộ u buồn, chỉ là khẽ nhíu mày, cũng khiến cho ngươi nguyện ý nên núi đao xuống biển lửa chỉ vì hắn giãn ra chữ Xuyên (川) nhàn nhạt.
“Sao mỗi một lần gặp Lục tổng lại cảm thấy anh ta đẹp trai hơn một chút nhỉ? Cảm thấy nhìn thế nào cũng không đủ, thật không thể tin được Khanh Nhượng Nhượng chị lại có thể dã từng đến gần anh ấy.” Bổn Bổn ở bên cạnh lộ vẻ háo sắc.
Khanh Nhượng Nhượng không có nghe thấy, nàng chỉ thấy Lục Phóng nhìn mình, nhưng trong mắt anh ấy không có phong cảnh, không có loại ánh mắt hận nàng tận xương tủy mà nàng tưởng tượng, đập vào mắt chỉ có lạnh lẽo, mà nàng thật đã trở thành một người xa lạ không có chút ý nghĩ gì.
Ánh mắt Lục Phóng rất nhanh dời khỏi người Khanh Nhượng Nhượng, bên cạnh anh ta Bob đang nói cái gì đó, hoàn toàn dời đi sự chú ý của anh ta.
Khanh Nhượng Nhượng chỉ cảm thấy bi ai, lúc trước nàng còn tưởng, nếu anh không thể yêu nàng, ít nhất có thể hận nàng cả đời, để trong tim anh vĩnh viễn có hình bóng mình. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy bi ai này hoàn toàn chỉ có mình mà thôi.
“Chị còn không vào cùng đi?” Bổn Bổn đẩy Khanh Nhượng Nhượng một cái.
“Vừa rồi em cũng nhìn thấy, chị dù nói xin lỗi hay không đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.” Khanh Nhượng Nhượng bất mãn.
“Bớt ở đây tự thương hại mình đi. Chị cho rằng chị phủi mông chạy lấy người, thì người ta phải ở phía sau chị cố sống cố chết chờ chị sao? Hơn nữa, chị làm chuyện sai nên đi nói lời xin lỗi, người ta quan tâm hay không đấy là chuyện của người ta.” Bổn Bổn đúng lý hợp tình nói.
Khanh Nhượng Nhượng cảm thấy có phải hay không trước kia mình không cẩn thân đắc tội quá sâu với cô em Bổn Bổn này.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng đi vào tòa nhà đồ sộ A&E, rất nhiều người dừng lại chỉ chỉ chỏ chỏ nàng, nơi này còn có những nhân viên kỳ cựu năm đó, năm đó tin tức Khanh Nhượng Nhượng bỏ trốn trước đêm tân hôn, ở trên trang đầu báo lá cải liên tục hơn một tháng. Khanh Nhượng Nhượng coi như cái gì cũng không nghe không thấy, nàng cảm thấy da mặt mình bây giờ dày lên rất nhiều.
Lúc Khanh Nhượng Nhượng đi vào Lục Phóng đã vào thang máy chuyên dụng từ rất lâu rồi. Nàng lựa chọn chạy thẳng tới tầng 94, đây là điểm tốt của việc quen thuộc địa hình. Khi Khanh Nhượng Nhượng nhìn thấy Lynda, hôm nay sau khi sinh em bé, chỉ có thể dùng dư âm của vóc dáng thướt tha để hình dung.
“Lynda, tôi muốn gặp mặt Lục tổng, anh ấy có thời gian rảnh không?” Khanh Nhượng Nhượng mặt dày tiến lên, tất cả thư ký lớn nhỏ chung quanh toàn bộ buông công việc trong tay nhìn chằm chằm Khanh Nhượng Nhượng.
“Tôi hỏi chút đã.” Lynda quả nhiên là thư ký chuyên nghiệp, không chút nào bị tin tình cảm năm đó ảnh hưởng, thái độ đối đãi với Khanh Nhượng Nhượng cũng giống như những người khác.
“Xin lỗi, tổng giám đốc đột nhiên có cuộc điện thoại hội nghị, mời cô ở bên ngoài chờ.”
Khanh Nhượng Nhượng gật đầu một cái, ngồi một bên trên ghế salon tiếp khách, chỉ là không ngờ Lục Phóng để nàng đợi đến cơm trưa cũng không được ăn, nàng sợ lúc mình đi ăn trưa, Lục Phóng chợt đi ra. Khanh Nhượng Nhượng nghĩ hôm nay mất mặt cũng đã mất mặt rồi, dĩ nhiên phải tự mình thấy Lục Phóng. Nếu không mẹ nàng thể nào cũng sẽ lại áp tải nàng đến một lần nữa.
Huống hồ mọi người đều có thói hư tật xấu, Lục Phóng càng lạnh nhạt với Khanh Nhượng Nhượng, thì càng khiến cho nàng từ trong thua thiệt biến thành lửa giận ngút trời, cái người này không có thời gia thì nói sớm cho nàng biết có phải tốt rồi không. Nhất định cho nàng leo cây như vậy, Khanh Nhượng Nhượng không phục, kết quả của không phục chính là tiếp tục chờ. Nàng đáng thương thậm chí toilet cũng không dám đi, dù là đi, cũng phải báo trước Bổn Bổn đi lên coi chừng giúp nàng.
Từ hoàng hôn đến mặt trời lặn, Khanh Nhượng Nhượng cũng không thấy bóng dáng Lục Phóng, mỗi một lần nàng hỏi thăm, Lục Phóng đều không phải đi họp thì cũng là gặp khách dự hội nghị. Khanh Nhượng Nhượng trơ mắt nhìn từng người từng người đi hướng tầng 95, nhưng chính mình không đi được. Lynda một người làm quan cả họ được nhờ.
Lynda bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan sở rồi, “Khanh tiểu thư, thật xin lỗi, tổng giám đốc để tôi chuyển lời tới cô hôm nay đột xuất có một vị khách rất quan trọng muốn gặp, cho nên đã đi trước rồi, nếu có có lời gì muốn nói, có thể nhắn lại thông qua tôi.”
Khanh Nhượng Nhượng thật là tấm lòng Bồ Tát cũng phải bốc hỏa, cố ý trêu ngươi như vậy, “Tôi có thể hẹn trước không?”
“Ách, bình thường ở công ty tổng giám đốc chỉ có mối liên quan công việc với nhân viên.” Lynda rất uyển chuyển biểu đạt từ chối.
Khanh Nhượng Nhượng biết mình nổi giận với Lynda cũng vô dụng, nhưng nàng cũng đã cố gắng hết sức, Bổn Bổn cũng không có lý do gì cáo trạng với mẹ mình, Khanh Nhượng Nhượng nghĩ một chút, không gặp cũng tốt.
Khanh Nhượng Nhượng nôn nóng sốt ruột hẹn Tiêu Tiểu Du ăn tối. Đi vào là ông nội đồng ý mua một túi gà Thước Hoa khiến cho dạ dày réo một trận: “Suýt chút nữa con chết đói rồi.” Khanh Nhượng Nhượng phun ra một ngụm khí lớn.
Tiêu Tiểu Du khinh bỉ nhìn Khanh Nhượng Nhượng một chút: “Cậu lại ăn cái đồ ăn không tốt cho sức khỏe?” Tiêu Tiểu Du một tay chống, một tay đặt trên bụng, vẻ mặt tình thương của mẹ nhìn Khanh Nhượng Nhượng.
“Cậu cư nhiên mang thai?” Khanh Nhượng Nhượng nhìn bụng Tiêu Tiểu Du nhô ra to hơn trái dưa hấu, ánh mắt u oán.
“Tớ cố ý không nói cho cậu biết, tránh khỏi một mình nơi đất khách quê người khóc tới mù mắt, tớ không phải loại người lúc hạnh phúc đi khoe khắp thế giới.” Bộ dáng Tiêu Tiểu Du thật khéo hiểu lòng người.
Chồng Tiêu Tiểu Du chính là nam nhân trả lời đúng đề Khanh Nhượng Nhượng đưa ra, hắn quả nhiên mua túi to các loại băng vệ sinh cho Tiêu Tiểu Du, nhãn hiệu nào cũng có, để Tiêu Tiểu Du lựa chọn, trái tim Tiêu Tiểu Du liền rung động.
Khanh Nhượng Nhượng chưa kịp cãi lại, đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Tiêu Tiểu Du, nàng nhận điện thoại, tựa như biến thành một người khác, ỏn ẻn làm cho người ta nổi cả da gà. “A lô, chồng à, em đang cùng Khanh Nhượng ăn cơm, a lô, đợi một lát em liền trở về, cái gì, anh đến đón em?”
Tiêu Tiểu Du che kín ống nghe. “Bao giờ thì chúng ta ăn xong?” Đây là nói với Khanh Nhượng Nhượng.
Khanh Nhượng Nhượng nước mắt lưng tròng nhìn Tiêu Tiểu Du, dù sao cũng là bạn bè. Cái đồ trọng sắc khinh bạn, Bổn Bổn vì cùng bạn trai Hoàng Tiểu Ngoan đi ăn cơm, vứt nàng Khanh Nhượng Nhượng một mình ở thành phố C. Mà Tiêu Tiểu Du mới ra ngoài nửa giờ liền la hét phải về. Xem ra cái tuổi này của Khanh Nhượng Nhượng nếu nữ nhân không có đàn ông, thật rất khó đối mặt với khoảng thời gian còn lại, bởi vì hầu như tất cả bạn bè đều đã có người quan trọng kia.
Khanh Nhượng Nhượng đang muốn trả lời, ánh mắt lại nhìn tới nơi nào đó.
Ánh mắt Tiêu Tiểu Du nhìn theo ánh mắt Khanh Nhượng Nhượng, liền thấy Lục Phóng đang thân mật ôm ấp một cô gái đi vào nhà hàng Tây cao cấp đối diện, vừa đi vừa cười cười nói nói. Bọn họ không hề nhìn thấy hai nữ nhân đang ở nơi này.
“Hoàn hồn đi. Nhìn cái gì, qua thôn này cũng không phải quán kia.” Tiêu Tiểu Du thở dài một tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng giữ yên lặng. Thì ra tưởng tưởng xa xa cũng không đả thương người bằng hiện thực. Nàng đã từng tưởng tượng qua vô số lần Lục Phóng ở chung một chỗ với nữ nhân khác, cũng không rung động bằng tận mắt thấy cảnh đó. Nàng còn cho là mình đã chuẩn bị tốt tâm lý, nàng còn nghĩ mình là người lý trí trong tình cảm. Phải có kiếm sắc chặt tơ tình, hôm nay nàng mới hiểu được chỉ là nàng đang tự lừa mình dối người, vì sao nàng nhận được cúp ở cuộc thi thiết kế đá quý liền muốn trở về, vì sao phải nghe lời mẹ an bài đi xin lỗi Lục Phóng. Thật ra tất cả vì nàng vẫn hi vọng, hi vọng có lẽ trên thế giới này còn có kỳ tích.
Hi vọng Thượng Đế có thể tha thứ cho tội nhân chạy trốn là nàng.
“Có phải rất đau lòng không?” Tiêu Tiểu Du đột nhiên lên tiếng.
Khanh Nhượng Nhượng không phủ nhận, chỉ là Tiêu Tiểu Du không có thời gian san sẻ chuyện cũ cùng Khanh Nhượng Nhượng, nàng phải về với chồng yêu quý của nàng, Khanh Nhượng Nhượng ghen tỵ nhìn bóng dáng nam nhân tới đón Tiêu Tiểu Du, nụ cười của nữ nhân kia tuyệt đối là kiểu khoe khoang. Khanh Nhượng Nhượng cảm thán đây đều là mình tự làm tự chịu.
Sau khi Tiêu Tiểu Du đi, Khanh Nhượng Nhượng bấm điện thoại gọi cho chị Quả Quả, đây là người nàng tin tưởng nhất, chị Quả Quả luôn là nữ vương ở hộp đêm, hai giờ sáng mà gọi nàng ra ngoài đi dạo hộp đêm, nàng sẽ tới ngay lập tức.
Nửa giờ sau, quả nhiên Quả Quả xuất hiện, vừa nhìn thấy liền vẫy vẫy tay với Khanh Nhượng Nhượng, trên ngón áp út còn có viên kim cương sáng lấp lánh khiến Khanh Nhượng Nhượng lóa mắt.
“Chị kết hôn rồi?” Khanh Nhượng Nhượng trợn to hai mắt, thật là tất cả mọi người ai cũng đều khiến nàng vui mừng vô hạn.
“Biểu cảm của em là gì vậy, em không kết hôn thì chị cũng không kết hôn sao?” Quả Quả chu miệng.
“Mau kể cho em chuyện xả ra như thế nào đi.” Cuối cùng Khanh Nhượng Nhượng cũng tìm được chuyện có thể rời đi lực chú ý của nàng từ nhà hàng Tây đối diện.
“Chị…chị và chồng chị là một đôi định mệnh trời sinh.” Quả Quả rất tự hào.
Khanh Nhượng Nhượng chớp mắt to chờ đợi.
“Em biết không, năm người làm mối không hẹn mà cùng giới thiệu một người cho chị, chính là chồng chị bây giờ, lời giới thiệu của mỗi người làm mối đều không giống nhau, chị cũng không nghĩ lại là một người, em nói xem đây không phải định mệnh thì là gì?” Chị Quả Quả vẫn đang nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay.
“Em xem chiếc nhẫn này đi, có thể còn lớn hơn ‘Vãn Hồi’ một carat.” Chị Quả Quả hẳn là đang lấy lại thể diện.
Cảm xúc của Khanh Nhượng Nhượng lập tức bị đả kích. Chỉ là chị Quả Quả từ sau khi hồi tâm dưỡng tính, khoan dung rất nhiều: “Đừng nhìn nữa, nữ nhân kia chỉ là một trong mười mấy vị tổng giám đốc mà thôi.” Chị Quả Quả như thể có hỏa nhãn kim tinh.
“Sao chị biết được em đang nhìn cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng buồn bực.
“Làm ơn đi, chị làm nghề gì chứ?” Chị Quả Quả hất hất cằm, “Cô gái này mới tốt nghiệp đại học A, không có bối cảnh gì.” Chị Quả Quả rút từ trong túi xách của mình ra một cuốn photo album, “Cho em đó, để em sớm chuẩn bị tốt. Biết em nhất định quay đầu gặm cỏ, nhưng hiện tại cỏ này cũng không dễ gặm.”
Khanh Nhượng Nhượng nghi ngờ mở photo album ra, bên trong là các loại cô gái, ảnh thật có, cắt dán từ tạp chí có, phía dưới còn có tài liệu chi tiết.
“Tất cả đều là những hồng phấn tri kỷ của tổng giám đốc trong mấy năm gần đây, ừ, đây là luật sư Kim Tinh làm tới bằng đại luật sư, đây là phó tổng giám đốc phật khu Trung Quốc, đây là bá chủ tin tức trứ danh, đây là. . . . .”
Sắc mặt Khanh Nhượng Nhượng nhìn vô cùng khó coi.
“Xem ra tổng giám đốc vẫn là thích phái nữ tài trí hơn một chút, hơn nữa khẩu vị rất bắt bẻ, những cô gái này tất cả đều là tinh phẩm.” Chị Quả Quả vẫn đang báo thù.
“Chị Quả Quả, chị mang cái này tới dọa em sao?” Khanh Nhượng Nhượng chỉ có thể làm nũng.
“Tỉnh lại đi, em bây giờ cũng coi là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng rồi, không thua họ. Nhưng em suy nghĩ một chút, tổng giám đốc mấy năm này đều quyến luyến bụi hoa, nhưng tuyệt đối không có ý tứ kết hôn, có thể thấy được lực ảnh hưởng của em khẳng định vẫn còn, có hi vọng.” Chị Quả Quả vỗ vỗ cánh tay Khanh Nhượng Nhượng.
“Anh ta có con chưa?” Khanh Nhượng Nhượng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình. Vấn đề này chỉ có chị Quả Quả tài ba mới có thể biết.
/55
|