Cậu nhìn sang cô. Emma khóc, bờ vai cô run lên khi nhìn thấy vũng máu đặc quánh dính trên cỏ.
-Anh đau đớn lắm đúng không?... Tôi thực sự không cố ý muốn giết anh.. Tôi chỉ cầm cái liềm lên để tự vệ vì lúc đó tôi hoảng sợ… Tôi hoảng sợ quá…
Thần Chết cụp mắt nhìn, tại sao..? Cô gái này rất giống ai đó chôn sâu trong kí ức của cậu mà cậu không thể nhớ ra. Cậu đúng là rất đau, mỉm cười nhìn cô:
-Nếu cô lo đến thế,.. thì chữa lành nó giúp tôi đi…
Cô nhìn lên, nước mắt rơi xuống thấm vào vải váy cũ sờn.
***
Cô cầm túi thuốc trên tay đi đến nghĩa trang. Cô đã chạy xuống thị trấn dưới chân đồi để mua chúng. Cô lại xuống dưới chân đồi bên kia, xuống dòng suối kia lấy một thùng nước lên. Thần Chết dựa vào nấm mồ cũ trong nghĩa trang. Mồ hôi lạnh toát chảy ra. Thực sự cô không cần giúp thì Thần Chết cũng tự mình lành lại mà thôi, nhưng với vết thương sâu thế này thì ngắn nhất cũng phải mất hai ngày.
Thần Chết khẽ rít lên một tiếng đau đớn khi phải trở mình. Cô bặm chặt môi. Tay cô run run định mở áo Thần Chết ra thì cậu đã nhanh tay nắm lấy tay cô, giọng nặng nhọc:
-Cô có thể về được rồi.. Tôi là Thần Chết.. Tôi không muốn mình phải dựa vào ai cả…
-Nhưng..
-Cô cút ngay! Nhanh lên! –Thần Chết gào lên. Emma hoảng sợ, vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Bóng cô vừa chạy khuất thì một bóng người đã hiện lên. Một chàng trai có mái tóc bạch kim ngang vai, miệng cười quỷ quyệt:
-500 năm trước và bây giờ cũng vậy. Cậu vẫn không thay đổi. Vẫn để cho con người đâm vào thể xác mình. Cậu có thể không chết, nhưng cậu vẫn bị thương và đớn đau lắm đấy.
Thần Chết cựa mình, nhíu mày nhìn sang Thần Chết tóc bạch kim trước mặt mình:
-Qủa nhiên là Thần Chết.. Cậu là ai?
-Ồ… -Tên Thần Chết tóc bạch kim cười lớn –Cậu đừng vô tâm đến thế chứ? Tôi đã chờ cậu suốt 500 năm nay để chờ cậu thức tỉnh đấy! Tôi là Vitalis, bạn chí cốt của cậu, cậu không nhớ sao? À mà không, tôi quên mất là ông già điên đó là xóa mất hồi ức quan trọng của cậu rồi!
-Cái gì? –Thần Chết nhíu mày.
-Không có gì! Cậu cứ nhớ rằng, 500 năm trước, cậu có một người bạn tên là Vitalis. Rồi một ngày cậu sẽ nhớ ra thôi. Nhưng này, cậu đừng chơi trò đó với con người nữa. Cậu đang tự làm đau mình đấy. Không vui đâu…! Mà cậu biết rõ thân thể Thần Chết một khi có một vết thương thì dù nhỏ nhất cũng luôn để lại sẹo mà? Đúng không? Tôi thăm cậu sau vậy!
Nói xong, Vitalis tan vào không khí. Thần Chết nhìn theo. Lẩm bẩm trong miệng: “Vitalis…”
***
Những ngày sau đó, Emma không gặp Thần Chết nữa. Thần Chết không xuất hiện và cô cũng không muốn cậu ta xuất hiện. Cô rất sợ, rất sợ là đằng khác.
Một chiều, cô xuống thị trấn mua chút hoa quả. Đến khi về thì lại dừng bước trước nghĩa trang đó. Cô nhìn vào bên trong, hình ảnh chàng trai với vết thương đẫm máu khiến bờ vai cô run lên lẩy bẩy. Nghe họng mình nghẹn lại không thở được. Nhưng cuối cùng, không hiểu sao, cô lại bước vào nghĩa trang thêm lần nữa.
Cô dừng lại, trước mắt cô, Thần Chết đang ngồi trước một nấm mộ nhỏ. Trên tay là những bông hoa cúc trắng. Emma nuốt nước bọt. Dù khỏe hay không, Thần Chết vẫn toát lên vẻ đẹp thoát tục tà mị khó cưỡng. Emma định quay lưng đi thì tiếng của Thần Chết lại vang lên:
-Cô đến đây là có chuyện gì?
Emma giật mình quay lại. Đôi mắt Thần Chết vẫn không rời khỏi ngôi mộ, nhưng nó buồn đến kì lạ. Lấy hết can đảm, Emma bước đến ngồi xuống cạnh cậu. Nhìn nấm mộ, cô chợt bật tiếng hỏi:
-Đây là mộ của ai vậy?
Thần Chết im lặng, đôi mắt cậu vẫn giữ vẻ lạnh tanh, hờ hững nói:
-Bạn tôi đấy…
-Bạn? –Emma ngạc nhiên nhìn sang. Thần Chết có bạn? Có bạn sao? Không phải cậu ta bảo Thần Chết bất tử sao?
Thần Chết như hiểu được suy nghĩ của cô, lên tiếng thêm lần nữa:
-Bạn của tôi là con người…
-Sao cơ? –Emma lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
-Ừ… Bạn.. –Thần Chết lặp lại. –Tôi khác với con người, tôi sống một cuộc sống bất tử, không thể chết. Tôi đã sống hơn 500 năm rồi… Tôi chỉ có một người bạn thôi, và cậu ấy đã chết rồi... Người đó đã khiến cuộc sống u ám của một Thần Chết như tôi sáng ra rất nhiều… Người bạn đó là con người duy nhất không ghê tởm, không xa lánh tôi... Nhưng cậu ấy lại là con người. Tuổi thọ con người thì quá ngắn ngủi, chỉ mới tám mươi, chín mươi, tôi chưa già mà người bạn duy nhất của tôi đã phải chết, mà chính tôi không bao giờ già. Tôi đã phải tự tay mình tiễn đi người mình yêu quý mà lại không thể đi cùng. Tôi luôn muốn thử chết cùng người bạn đó một lần một lần, vì nếu sống một cuộc sống bất tử mà lại cô đơn, mà lại không bảo vệ được người cạnh mình thì bất tử làm gì?
Emma mở to mắt nhìn cậu. Đột nhiên thấy một nỗi cảm thông dâng lên. Thì ra Thần Chết cô độc đến thế, cô đơn đến thế. Trong đáy mắt kia không gì hơn ngoài nỗi đau thương mất mát mà không giữ nổi. Cô cảm thấy thương Thần Chết, một Thần Chết chỉ biết sống một cuộc sống bất tử một mình, làm bạn với chết chóc, có lẽ cậu ít nhiều cảm thấy mình cô độc lắm!
-Nếu cậu cô đơn đến thế thì hãy đến cô nhi chúng tôi…
Thần Chết nhìn sang cô, vẫn vẻ mặt thờ ơ vô cảm tỏ ra không quan tâm. Nhưng đôi mắt đó như đang nhìn xoáy vào cô.
Emma khẽ im lặng. Con người và Thần Chết, một khoảng cách khá xa. Huống gì, vết thương trên người cậu lại là do cô?
Cô nhìn sang Thần Chết, nhẹ giọng hỏi:
-Vết thương của anh thế nào rồi? Tôi có thể xem nó được không?
Thần Chết nhìn sang cô, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại. Lần đầu tiên có người quan tâm lo lắng cho một ác quỷ như cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói:
-Cô có thể xem đấy…
Cô nhìn lên Thần Chết. Có chút hoảng sợ không dám nhìn vào đôi mắt đấy. Nhưng rồi, khi cảm giác tội lỗi dâng tràn, cô lại nhắm tịt mắt và mở áo Thần Chết ra. Tay cô run lên, lần đầu tiên cô tiếp xúc một người con trai gần đến thế. Đến khi mở mắt thì cô chết sững. Thả tà áo cậu xuống, cô hoảng hốt lùi ra đằng sau, đôi mắt thảng thốt và đôi môi run lên không thể nói.
-Sao thế.. –Thần Chết nghiêng đầu –Cô không đủ can đảm để nhìn sao?
-Sẹo.. Những vết sẹo.. –Cô thấy mình như run lên, thấy khóe mắt cay cay. Đúng, cô không dám nhìn! Bên trong tà áo kia, trên người Thần Chết là những vết chém dày đặc hóa thành những vết sẹo nổi rõ đáng sợ. Vết chém chi chít. Có những vết vừa chỉ mới lên da non chưa kịp liền.
Thần Chết nhẹ nhàng gài áo lại. Đôi mắt cậu buồn đến kì lạ dù miệng cậu khẽ mỉm cười.
-Những vết chém này là từ những con người mà tôi ghé thăm…
Một giọt nước mắt rơi từ bờ mi Emma. Thần Chết tiếp tục nói:
-Cứ mỗi khi tôi đến đưa tiễn họ đi, họ lại muốn giết tôi. Vì họ nghĩ, chỉ cần giết chết được tôi, họ sẽ sống!
Nước mắt Emma bắt đầu chảy ra. Rơi xuống tà áo mình.
-Họ tuyệt vọng, họ đổ lỗi cho tôi đã không cho họ được sống tiếp. Họ muốn tôi cho họ đâm, cho họ giết. Và tôi đồng ý, vì tôi cũng mong sẽ có ai đó có thể giết chết mình. Nhưng tôi vẫn không thể chết. Khi người ta đã đâm đủ thỏa mãn, người ta mới chịu tha cho tôi. Lúc đó đau lắm, những vết thương đau nhức, chẳng lẽ họ không biết rằng Thần Chết cũng có nỗi khổ riêng sao?
Chưa dứt lời thì Emma đã ôm chầm lấy cậu. Thần Chết cứng đờ người. Chỉ biết trợn tròn mắt ngạc nhiên. Có một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể, chưa ai làm thế với cậu cả. Nước mắt cô rơi xuống thấm vào bờ vai Thần Chết. Tiếng cô vang lên hòa trong tiếng khóc:
-Tôi xin lỗi.. Tôi đã vô tình khiến anh có thêm một vết sẹo nữa rồi… Tôi lại để anh phải đau… Tôi không biết rằng anh đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp đến thế! Hãy tha lỗi cho tôi! Thần Chết à…
Thần Chết đờ người. Nghe lời nói của cô làm cậu ngây người.
“Thế là thế nào? Một loài người yếu đuối mà lại có thể khóc thương cho một ác quỷ như tôi sao? Tại sao một con người lại khóc cho Thần Chết như thế chứ? Rốt cuộc, là cô đang thương hại tôi sao?”
Thần Chết nạm chặt tay lại. Đôi mắt băng lãnh lạnh lùng.
-Tôi không cần ai thương hại cả!
Emma mở to mắt nhìn cậu. Nước mắt vẫn đọng trên hàng mi đang rung lên.
Thấy mình đã phản ứng thái quá, cô lặng lẽ đứng dậy, không nói câu gì nữa. Cô bỏ chạy. Nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Tại sao, một chàng trai có đôi mắt đẹp là thế, tại sao lại không thể nhìn chung một cuộc sống với con người? Tại sao lại cô độc và bị đối xử như thế? Ngay cả cô. Cô đã hèn nhát sợ chết đến mức ra tay như những con người kia, cầm liềm lên và muốn giết Thần Chết.
-Thần Chết.. Tôi xin lỗi… Như những “con người yếu đuối” kia… Tôi lại gây thêm một vết sẹo cho anh nữa rồi…
-Anh đau đớn lắm đúng không?... Tôi thực sự không cố ý muốn giết anh.. Tôi chỉ cầm cái liềm lên để tự vệ vì lúc đó tôi hoảng sợ… Tôi hoảng sợ quá…
Thần Chết cụp mắt nhìn, tại sao..? Cô gái này rất giống ai đó chôn sâu trong kí ức của cậu mà cậu không thể nhớ ra. Cậu đúng là rất đau, mỉm cười nhìn cô:
-Nếu cô lo đến thế,.. thì chữa lành nó giúp tôi đi…
Cô nhìn lên, nước mắt rơi xuống thấm vào vải váy cũ sờn.
***
Cô cầm túi thuốc trên tay đi đến nghĩa trang. Cô đã chạy xuống thị trấn dưới chân đồi để mua chúng. Cô lại xuống dưới chân đồi bên kia, xuống dòng suối kia lấy một thùng nước lên. Thần Chết dựa vào nấm mồ cũ trong nghĩa trang. Mồ hôi lạnh toát chảy ra. Thực sự cô không cần giúp thì Thần Chết cũng tự mình lành lại mà thôi, nhưng với vết thương sâu thế này thì ngắn nhất cũng phải mất hai ngày.
Thần Chết khẽ rít lên một tiếng đau đớn khi phải trở mình. Cô bặm chặt môi. Tay cô run run định mở áo Thần Chết ra thì cậu đã nhanh tay nắm lấy tay cô, giọng nặng nhọc:
-Cô có thể về được rồi.. Tôi là Thần Chết.. Tôi không muốn mình phải dựa vào ai cả…
-Nhưng..
-Cô cút ngay! Nhanh lên! –Thần Chết gào lên. Emma hoảng sợ, vội vàng đứng lên bỏ chạy.
Bóng cô vừa chạy khuất thì một bóng người đã hiện lên. Một chàng trai có mái tóc bạch kim ngang vai, miệng cười quỷ quyệt:
-500 năm trước và bây giờ cũng vậy. Cậu vẫn không thay đổi. Vẫn để cho con người đâm vào thể xác mình. Cậu có thể không chết, nhưng cậu vẫn bị thương và đớn đau lắm đấy.
Thần Chết cựa mình, nhíu mày nhìn sang Thần Chết tóc bạch kim trước mặt mình:
-Qủa nhiên là Thần Chết.. Cậu là ai?
-Ồ… -Tên Thần Chết tóc bạch kim cười lớn –Cậu đừng vô tâm đến thế chứ? Tôi đã chờ cậu suốt 500 năm nay để chờ cậu thức tỉnh đấy! Tôi là Vitalis, bạn chí cốt của cậu, cậu không nhớ sao? À mà không, tôi quên mất là ông già điên đó là xóa mất hồi ức quan trọng của cậu rồi!
-Cái gì? –Thần Chết nhíu mày.
-Không có gì! Cậu cứ nhớ rằng, 500 năm trước, cậu có một người bạn tên là Vitalis. Rồi một ngày cậu sẽ nhớ ra thôi. Nhưng này, cậu đừng chơi trò đó với con người nữa. Cậu đang tự làm đau mình đấy. Không vui đâu…! Mà cậu biết rõ thân thể Thần Chết một khi có một vết thương thì dù nhỏ nhất cũng luôn để lại sẹo mà? Đúng không? Tôi thăm cậu sau vậy!
Nói xong, Vitalis tan vào không khí. Thần Chết nhìn theo. Lẩm bẩm trong miệng: “Vitalis…”
***
Những ngày sau đó, Emma không gặp Thần Chết nữa. Thần Chết không xuất hiện và cô cũng không muốn cậu ta xuất hiện. Cô rất sợ, rất sợ là đằng khác.
Một chiều, cô xuống thị trấn mua chút hoa quả. Đến khi về thì lại dừng bước trước nghĩa trang đó. Cô nhìn vào bên trong, hình ảnh chàng trai với vết thương đẫm máu khiến bờ vai cô run lên lẩy bẩy. Nghe họng mình nghẹn lại không thở được. Nhưng cuối cùng, không hiểu sao, cô lại bước vào nghĩa trang thêm lần nữa.
Cô dừng lại, trước mắt cô, Thần Chết đang ngồi trước một nấm mộ nhỏ. Trên tay là những bông hoa cúc trắng. Emma nuốt nước bọt. Dù khỏe hay không, Thần Chết vẫn toát lên vẻ đẹp thoát tục tà mị khó cưỡng. Emma định quay lưng đi thì tiếng của Thần Chết lại vang lên:
-Cô đến đây là có chuyện gì?
Emma giật mình quay lại. Đôi mắt Thần Chết vẫn không rời khỏi ngôi mộ, nhưng nó buồn đến kì lạ. Lấy hết can đảm, Emma bước đến ngồi xuống cạnh cậu. Nhìn nấm mộ, cô chợt bật tiếng hỏi:
-Đây là mộ của ai vậy?
Thần Chết im lặng, đôi mắt cậu vẫn giữ vẻ lạnh tanh, hờ hững nói:
-Bạn tôi đấy…
-Bạn? –Emma ngạc nhiên nhìn sang. Thần Chết có bạn? Có bạn sao? Không phải cậu ta bảo Thần Chết bất tử sao?
Thần Chết như hiểu được suy nghĩ của cô, lên tiếng thêm lần nữa:
-Bạn của tôi là con người…
-Sao cơ? –Emma lại ngạc nhiên thêm một lần nữa.
-Ừ… Bạn.. –Thần Chết lặp lại. –Tôi khác với con người, tôi sống một cuộc sống bất tử, không thể chết. Tôi đã sống hơn 500 năm rồi… Tôi chỉ có một người bạn thôi, và cậu ấy đã chết rồi... Người đó đã khiến cuộc sống u ám của một Thần Chết như tôi sáng ra rất nhiều… Người bạn đó là con người duy nhất không ghê tởm, không xa lánh tôi... Nhưng cậu ấy lại là con người. Tuổi thọ con người thì quá ngắn ngủi, chỉ mới tám mươi, chín mươi, tôi chưa già mà người bạn duy nhất của tôi đã phải chết, mà chính tôi không bao giờ già. Tôi đã phải tự tay mình tiễn đi người mình yêu quý mà lại không thể đi cùng. Tôi luôn muốn thử chết cùng người bạn đó một lần một lần, vì nếu sống một cuộc sống bất tử mà lại cô đơn, mà lại không bảo vệ được người cạnh mình thì bất tử làm gì?
Emma mở to mắt nhìn cậu. Đột nhiên thấy một nỗi cảm thông dâng lên. Thì ra Thần Chết cô độc đến thế, cô đơn đến thế. Trong đáy mắt kia không gì hơn ngoài nỗi đau thương mất mát mà không giữ nổi. Cô cảm thấy thương Thần Chết, một Thần Chết chỉ biết sống một cuộc sống bất tử một mình, làm bạn với chết chóc, có lẽ cậu ít nhiều cảm thấy mình cô độc lắm!
-Nếu cậu cô đơn đến thế thì hãy đến cô nhi chúng tôi…
Thần Chết nhìn sang cô, vẫn vẻ mặt thờ ơ vô cảm tỏ ra không quan tâm. Nhưng đôi mắt đó như đang nhìn xoáy vào cô.
Emma khẽ im lặng. Con người và Thần Chết, một khoảng cách khá xa. Huống gì, vết thương trên người cậu lại là do cô?
Cô nhìn sang Thần Chết, nhẹ giọng hỏi:
-Vết thương của anh thế nào rồi? Tôi có thể xem nó được không?
Thần Chết nhìn sang cô, đôi mắt đẹp khẽ nhíu lại. Lần đầu tiên có người quan tâm lo lắng cho một ác quỷ như cậu. Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nhàn nhạt nói:
-Cô có thể xem đấy…
Cô nhìn lên Thần Chết. Có chút hoảng sợ không dám nhìn vào đôi mắt đấy. Nhưng rồi, khi cảm giác tội lỗi dâng tràn, cô lại nhắm tịt mắt và mở áo Thần Chết ra. Tay cô run lên, lần đầu tiên cô tiếp xúc một người con trai gần đến thế. Đến khi mở mắt thì cô chết sững. Thả tà áo cậu xuống, cô hoảng hốt lùi ra đằng sau, đôi mắt thảng thốt và đôi môi run lên không thể nói.
-Sao thế.. –Thần Chết nghiêng đầu –Cô không đủ can đảm để nhìn sao?
-Sẹo.. Những vết sẹo.. –Cô thấy mình như run lên, thấy khóe mắt cay cay. Đúng, cô không dám nhìn! Bên trong tà áo kia, trên người Thần Chết là những vết chém dày đặc hóa thành những vết sẹo nổi rõ đáng sợ. Vết chém chi chít. Có những vết vừa chỉ mới lên da non chưa kịp liền.
Thần Chết nhẹ nhàng gài áo lại. Đôi mắt cậu buồn đến kì lạ dù miệng cậu khẽ mỉm cười.
-Những vết chém này là từ những con người mà tôi ghé thăm…
Một giọt nước mắt rơi từ bờ mi Emma. Thần Chết tiếp tục nói:
-Cứ mỗi khi tôi đến đưa tiễn họ đi, họ lại muốn giết tôi. Vì họ nghĩ, chỉ cần giết chết được tôi, họ sẽ sống!
Nước mắt Emma bắt đầu chảy ra. Rơi xuống tà áo mình.
-Họ tuyệt vọng, họ đổ lỗi cho tôi đã không cho họ được sống tiếp. Họ muốn tôi cho họ đâm, cho họ giết. Và tôi đồng ý, vì tôi cũng mong sẽ có ai đó có thể giết chết mình. Nhưng tôi vẫn không thể chết. Khi người ta đã đâm đủ thỏa mãn, người ta mới chịu tha cho tôi. Lúc đó đau lắm, những vết thương đau nhức, chẳng lẽ họ không biết rằng Thần Chết cũng có nỗi khổ riêng sao?
Chưa dứt lời thì Emma đã ôm chầm lấy cậu. Thần Chết cứng đờ người. Chỉ biết trợn tròn mắt ngạc nhiên. Có một cảm giác ấm áp lan truyền khắp cơ thể, chưa ai làm thế với cậu cả. Nước mắt cô rơi xuống thấm vào bờ vai Thần Chết. Tiếng cô vang lên hòa trong tiếng khóc:
-Tôi xin lỗi.. Tôi đã vô tình khiến anh có thêm một vết sẹo nữa rồi… Tôi lại để anh phải đau… Tôi không biết rằng anh đã phải chịu đựng những điều khủng khiếp đến thế! Hãy tha lỗi cho tôi! Thần Chết à…
Thần Chết đờ người. Nghe lời nói của cô làm cậu ngây người.
“Thế là thế nào? Một loài người yếu đuối mà lại có thể khóc thương cho một ác quỷ như tôi sao? Tại sao một con người lại khóc cho Thần Chết như thế chứ? Rốt cuộc, là cô đang thương hại tôi sao?”
Thần Chết nạm chặt tay lại. Đôi mắt băng lãnh lạnh lùng.
-Tôi không cần ai thương hại cả!
Emma mở to mắt nhìn cậu. Nước mắt vẫn đọng trên hàng mi đang rung lên.
Thấy mình đã phản ứng thái quá, cô lặng lẽ đứng dậy, không nói câu gì nữa. Cô bỏ chạy. Nước mắt vẫn cứ rơi xuống. Tại sao, một chàng trai có đôi mắt đẹp là thế, tại sao lại không thể nhìn chung một cuộc sống với con người? Tại sao lại cô độc và bị đối xử như thế? Ngay cả cô. Cô đã hèn nhát sợ chết đến mức ra tay như những con người kia, cầm liềm lên và muốn giết Thần Chết.
-Thần Chết.. Tôi xin lỗi… Như những “con người yếu đuối” kia… Tôi lại gây thêm một vết sẹo cho anh nữa rồi…
/31
|