Nữ nhân viên lên tiếng như một thùng nước lạnh tạt lên người Phượng Khuynh Ca làm cho “lửa nóng” trong người cô giảm đi không ít. Phượng Khuynh Ca đẩy Phong Thất Hiên ra ngoài, Phong Thất Hiên hoàn toàn không có bị ảnh hường ngược lại càng ‘cố gắng’ tạo ra một vài tiếng động.
Phượng Khuynh Ca trong lòng căng thẳng nhưng không thể xóa bỏ cảm giác ham muốn trong lòng. Cô nắm chặt lấy vai hắn móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Cô không thoải mái hắn cũng không được phép thư thái.
Phong Thất Hiên hít một hơi dài, hắn tuyệt không buông cô ra khỏi tay mình cho dù lúc này cô có cắn hắn, hắn cũng không từ bỏ. ( anh nghỉ chị là gì chứ???)
Phong Thất Hiên ngẩng đầu nhìn cô ngón tay lướt qua khóe miệng có dính một ít hoa lộ ( nước m*… các bạn tự hiểu na) vẻ mặt say mê cùng hưởng thụ:” nước trái cây?”
Đầu lưỡi Phong Thất Hiên như có ma lực dưới tình huống khẩn trương lại lần nữa khơi lên dục vọng của cô. Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô như đám râu nho nhỏ không ngừng kích thích khiến cơ thể cô càng thêm khao khát.
“ Đừng đùa, mau buông ra…buông…đi…ra” Phượng Khuynh Ca dùng toàn lực bản thân giọng nói khó chịu cầu xin.
“ Bảo bối, sao được ak? Cưng đã quên mục đích hôm nay ta muốn trừng phạt cưng?” Phong Thất Hiên cười khẽ: “ đây là hậu quả cưng không nghe lời!”
Phượng Khuynh Ca hai tay nắm chặt tóc Phong Thất Hiên. Tay càng ngày càng dùng sức cơ thể đã muốn chấp nhận sự xâm nhập của hắn. Phượng Khuynh Ca hung hăng trừng mắt nhìn Phong Thất Hiên vừa định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói của hai nữ nhân viên.
“ Không có gì hết, em có nghe lầm không?” một người khác nghi hoặc hỏi.
Hai người đứng trước cửa gian phòng của Phượng Khuynh Ca. Nhìn ra ngoài cửa có thể nhìn thấy đôi giày cao gót của cô gái bên ngoài. Phượng Khuynh Ca gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Ngón tay men theo ái dịch bên ngoài tiếng nhập vào bên trong.
Phượng Khuynh Ca nhất thời hoảng hốt, khẽ rên một tiếng “ân…”
Phượng Khuynh Ca một tay che miệng, một tay nhéo cánh tay của hắn. Phong Thất Hiên hướng miệng cô hôn trụ ngón tay mạnh mẽ tiến vào.
Hô! Phượng Khuynh Ca thân thể khẽ run cắn răng nhẫn nhịn. Ngón tay Phong Thất Hiên làm cho cô càng them thống khổ. Người này không biết đã có bao nhiêu bạn gái chỉ có ngón tay mà làm cho người khác dục tử dục tiên.
“ Chị thật sự không nghe thấy gì sao?” người kia hỏi lại.
“ Chẳng lẽ là chuột sao? Không thể nào? Lát nữa nói với nhân viên quản lý cho người cẩn thận dọn lại chỗ này. Nếu không tổng giám đốc biết được bát cơm của chúng ta không thể giữu được.”
“ Năm phút nữa sẽ họp, mau đi, sếp mới chúng ta là người tính tình cổ quái, không nhanh chúng ta bị trễ sẽ không được yên với sếp.”
Phượng Khuynh Ca trong lòng căng thẳng nhưng không thể xóa bỏ cảm giác ham muốn trong lòng. Cô nắm chặt lấy vai hắn móng tay đâm sâu vào trong da thịt. Cô không thoải mái hắn cũng không được phép thư thái.
Phong Thất Hiên hít một hơi dài, hắn tuyệt không buông cô ra khỏi tay mình cho dù lúc này cô có cắn hắn, hắn cũng không từ bỏ. ( anh nghỉ chị là gì chứ???)
Phong Thất Hiên ngẩng đầu nhìn cô ngón tay lướt qua khóe miệng có dính một ít hoa lộ ( nước m*… các bạn tự hiểu na) vẻ mặt say mê cùng hưởng thụ:” nước trái cây?”
Đầu lưỡi Phong Thất Hiên như có ma lực dưới tình huống khẩn trương lại lần nữa khơi lên dục vọng của cô. Đầu lưỡi tiến vào trong khoang miệng của cô như đám râu nho nhỏ không ngừng kích thích khiến cơ thể cô càng thêm khao khát.
“ Đừng đùa, mau buông ra…buông…đi…ra” Phượng Khuynh Ca dùng toàn lực bản thân giọng nói khó chịu cầu xin.
“ Bảo bối, sao được ak? Cưng đã quên mục đích hôm nay ta muốn trừng phạt cưng?” Phong Thất Hiên cười khẽ: “ đây là hậu quả cưng không nghe lời!”
Phượng Khuynh Ca hai tay nắm chặt tóc Phong Thất Hiên. Tay càng ngày càng dùng sức cơ thể đã muốn chấp nhận sự xâm nhập của hắn. Phượng Khuynh Ca hung hăng trừng mắt nhìn Phong Thất Hiên vừa định nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng nói của hai nữ nhân viên.
“ Không có gì hết, em có nghe lầm không?” một người khác nghi hoặc hỏi.
Hai người đứng trước cửa gian phòng của Phượng Khuynh Ca. Nhìn ra ngoài cửa có thể nhìn thấy đôi giày cao gót của cô gái bên ngoài. Phượng Khuynh Ca gian nan nuốt nuốt nước miếng.
Ngón tay men theo ái dịch bên ngoài tiếng nhập vào bên trong.
Phượng Khuynh Ca nhất thời hoảng hốt, khẽ rên một tiếng “ân…”
Phượng Khuynh Ca một tay che miệng, một tay nhéo cánh tay của hắn. Phong Thất Hiên hướng miệng cô hôn trụ ngón tay mạnh mẽ tiến vào.
Hô! Phượng Khuynh Ca thân thể khẽ run cắn răng nhẫn nhịn. Ngón tay Phong Thất Hiên làm cho cô càng them thống khổ. Người này không biết đã có bao nhiêu bạn gái chỉ có ngón tay mà làm cho người khác dục tử dục tiên.
“ Chị thật sự không nghe thấy gì sao?” người kia hỏi lại.
“ Chẳng lẽ là chuột sao? Không thể nào? Lát nữa nói với nhân viên quản lý cho người cẩn thận dọn lại chỗ này. Nếu không tổng giám đốc biết được bát cơm của chúng ta không thể giữu được.”
“ Năm phút nữa sẽ họp, mau đi, sếp mới chúng ta là người tính tình cổ quái, không nhanh chúng ta bị trễ sẽ không được yên với sếp.”
/64
|