Phượng Tử Thịnh đi rồi, Phượng Khuynh Ca lăn qua lộn lại suốt một đêm không ngủ được. cô tự hỏi nên xử lý chuyện tình cảm của Phượng Tử Thịnh dành cho cô như thế nào. Xét về phương diện của cô nếu muốn tìm một vài nam nhân cũng không khó khăn gì, chỉ cần là người có diện mạo tốt, tính cách thoải mái, mọi người đến với nhau vì nhu cầu, kết thúc liền chấm dứt không dây dưa hay có bất kỳ quan hệ gì. Nhưng mà Phượng Tử Thịnh là anh trai của cô, cả hai không cần sống chung cả đời như sẽ đối diện nhau cả đời, nếu xử lý không tốt thì vô cùng xấu hổ.
Phượng Khuynh Ca suy nghĩ cả đêm, bên ngoài mưa gió thét gào không ngừng càng làm cho lòng cô càng thêm rối loạn. ngày hôm sau, cô liền mang theo gương mặt gấu mèo xuất hiện trước bàn ăn, tất cả mọi người trong nhà đều kinh ngạc.
_ “Cô chủ, tối hôm qua cô không ngủ được sao? tiếng sét ảnh hưởng đến cô sao?”
_ “ân! Anh trai đâu?” Phượng Khuynh Ca sắc mặt không được tự nhiên do dự có nên xuống lầu hay không hay là….trốn trong phòng một ngày?!
No!
nếu làm như vậy chẳng khác nào có tật dật mình! Cô mới không phải kẻ ngốc!
"Cậu chủ đi tới công ty . Ai! Cô chủ cô cũng nên khuyên thiếu gia a, cho dù công việc có bận bịu đến đâu cũng nên nghĩ đến sức khoẻ. Hôm nay trời còn chưa sáng đã đến công ty.” quản gia đúng một bên nói
Phượng Khuynh Ca thở dài một hơi. thật tốt hôm nay hắn không có ở nhà như vậy cô có thể an bài mọi chuyện thật tốt không cần phải sợ giấu đầu hở đuôi a. cô hôm nay cần phải làm gì ngày hôm nay đây?
người giúp việc mang đồ ăn lên, Phượng Khuynh Ca một bên vừa ăn vừa suy nghĩ, xem ra hôm nay cô tốt nhất là nên ở nhà vậy. Phượng Tử Thịnh nếu đã muốn trốn tránh cô như vậy cho dù cô muốn tìm hắn cũng không thể tìm được, tránh không cần phải làm cho hắn xấu hổ.
sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Khuynh Ca liền trở về phòng chơi máy tính. Chưa đầy nữa tiếng người giúp việc bên ngoài gõ cửa, lên tiếng: “cô chủ, mạnh tiên sinh cùng mạnh phu nhân đến."
Phượng Khuynh Ca đang chơi trò “sánh vai mỹ nhân” tay lướt trên bàn phím chợt dùng lại, trong đầu suy nghĩ đến mạnh tiên sinh cùng mạnh phu nhân là người như thế nào. Tuy rằng Phương Khuynh Ca sinh ra lớn lên trong giới thượng lưu luôn giao tiếp với những người trong giới chính là mạnh gia là một gia tộc rất sâu xa tìm hiểu lại khó khắn,. Mạnh Lâm Phong là người đầu tiên cô tiếp xúc với người của mạnh gia.
chắc không phải đâu. trước kia tất cả mọi việc đều do Phượng Tử Thịnh làm, tất cả mọi việc đều do hắn xử lý, thái độ của mạnh gia đối với cô rất bình thường nếu muốn tìm thì cũng nên tìm Phượng Tử Thịnh a. Sao có thể đến tìm cô chứ.
Làm chủ nhân, Phượng Khuynh Ca phải tự mình đón khách. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo, bước xuống lầu thời điểm nhìn thấy trên sofa có ba người, quả nhiên cô đoán không sai.
"Khuynh Ca, quấy rầy con, thật sự là ngượng ngùng." phụ thân Mạnh Lâm Phong mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng là không có cách nào , đành phải tìm con giúp đỡ."
Phượng Khuynh Ca hướng Mạnh Thiên Hoa mỉm cười nói: "Chú Mạnh, lấy quan hệ hai nhà chúng ta, Chú còn khách khí cái gì? nếu chú cần gì giúp đỡ xin người cứ nói?”
Mẹ Mạnh Lâm Phong Chu Mộng Ngọc ngồi bên cạnh ôm mặt khóc, Mạnh Thiên Hoa nhíu mày muốn trách cứ nhưng không đành lòng.
Phượng Khuynh Ca lập tức hiểu được . Bọn họ hẳn là vì chuyện của Mạnh Lâm Phong mà tìm đến đây, chính là cô có thể làm được cái gì chứ? hắn hiện tại đang sinh bệnh ,à cô thì không phải là bác sĩ mà.
“ Lâm Phong hiện tại cái gì cũng không có nhớ, chỉ duy nhất có một mình con là nhớ rõ, chúng ta có đến tìm bác sĩ, họ nói rằng trước kia chưa từng có trường hợp như vậy xảy ra, hiện tại vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị. bất quá quả thật may không có chuyện gì ảnh hưởng tới cơ thể của Lâm Phong, nếu không thật sự chúng ta chỉ có thể tìm tới cái chết. chúng ta sở dĩ tìm đến con nhờ giúp đỡ là vì Lâm Phong chỉ nhớ mõi mình con. Cho nên chúng ta hy vọng Lâm Phong khi ở cạnh con sẽ nhớ ra được chuyện gì đó. tiểu Ca, mong con giúp đỡ chúng ta” Chu Mộng Ngọc cầm tay cô nức nỡ nói.
“nhưng con không hiểu, con có thể làm gì?” Phượng Khuynh Ca mang theo vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“con giúp chúng ta chiếu cố Lâm Phong một thời gian có được không? cả hai lớn lên từ nhỏ với nhau, trước kia Lâm Phong luôn xem con em gái của mình, đối với con tình cảm dành tặng cũng rất nhiều. còn có, không phải con rất thích Lâm Phong sao? như vậy con sẽ rất hiểu nó, sẽ biết được rất nhiều chuyện của trước kia, con có thể chậm rãi giải thích hay giúp đỡ nó tìm lại những ký ức trước kia”. Chu Mộng Ngọc vẻ mặt cầu xin nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca suy nghĩ cả đêm, bên ngoài mưa gió thét gào không ngừng càng làm cho lòng cô càng thêm rối loạn. ngày hôm sau, cô liền mang theo gương mặt gấu mèo xuất hiện trước bàn ăn, tất cả mọi người trong nhà đều kinh ngạc.
_ “Cô chủ, tối hôm qua cô không ngủ được sao? tiếng sét ảnh hưởng đến cô sao?”
_ “ân! Anh trai đâu?” Phượng Khuynh Ca sắc mặt không được tự nhiên do dự có nên xuống lầu hay không hay là….trốn trong phòng một ngày?!
No!
nếu làm như vậy chẳng khác nào có tật dật mình! Cô mới không phải kẻ ngốc!
"Cậu chủ đi tới công ty . Ai! Cô chủ cô cũng nên khuyên thiếu gia a, cho dù công việc có bận bịu đến đâu cũng nên nghĩ đến sức khoẻ. Hôm nay trời còn chưa sáng đã đến công ty.” quản gia đúng một bên nói
Phượng Khuynh Ca thở dài một hơi. thật tốt hôm nay hắn không có ở nhà như vậy cô có thể an bài mọi chuyện thật tốt không cần phải sợ giấu đầu hở đuôi a. cô hôm nay cần phải làm gì ngày hôm nay đây?
người giúp việc mang đồ ăn lên, Phượng Khuynh Ca một bên vừa ăn vừa suy nghĩ, xem ra hôm nay cô tốt nhất là nên ở nhà vậy. Phượng Tử Thịnh nếu đã muốn trốn tránh cô như vậy cho dù cô muốn tìm hắn cũng không thể tìm được, tránh không cần phải làm cho hắn xấu hổ.
sau khi dùng xong bữa sáng, Phượng Khuynh Ca liền trở về phòng chơi máy tính. Chưa đầy nữa tiếng người giúp việc bên ngoài gõ cửa, lên tiếng: “cô chủ, mạnh tiên sinh cùng mạnh phu nhân đến."
Phượng Khuynh Ca đang chơi trò “sánh vai mỹ nhân” tay lướt trên bàn phím chợt dùng lại, trong đầu suy nghĩ đến mạnh tiên sinh cùng mạnh phu nhân là người như thế nào. Tuy rằng Phương Khuynh Ca sinh ra lớn lên trong giới thượng lưu luôn giao tiếp với những người trong giới chính là mạnh gia là một gia tộc rất sâu xa tìm hiểu lại khó khắn,. Mạnh Lâm Phong là người đầu tiên cô tiếp xúc với người của mạnh gia.
chắc không phải đâu. trước kia tất cả mọi việc đều do Phượng Tử Thịnh làm, tất cả mọi việc đều do hắn xử lý, thái độ của mạnh gia đối với cô rất bình thường nếu muốn tìm thì cũng nên tìm Phượng Tử Thịnh a. Sao có thể đến tìm cô chứ.
Làm chủ nhân, Phượng Khuynh Ca phải tự mình đón khách. Nàng dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi quần áo, bước xuống lầu thời điểm nhìn thấy trên sofa có ba người, quả nhiên cô đoán không sai.
"Khuynh Ca, quấy rầy con, thật sự là ngượng ngùng." phụ thân Mạnh Lâm Phong mang theo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Chúng ta cũng là không có cách nào , đành phải tìm con giúp đỡ."
Phượng Khuynh Ca hướng Mạnh Thiên Hoa mỉm cười nói: "Chú Mạnh, lấy quan hệ hai nhà chúng ta, Chú còn khách khí cái gì? nếu chú cần gì giúp đỡ xin người cứ nói?”
Mẹ Mạnh Lâm Phong Chu Mộng Ngọc ngồi bên cạnh ôm mặt khóc, Mạnh Thiên Hoa nhíu mày muốn trách cứ nhưng không đành lòng.
Phượng Khuynh Ca lập tức hiểu được . Bọn họ hẳn là vì chuyện của Mạnh Lâm Phong mà tìm đến đây, chính là cô có thể làm được cái gì chứ? hắn hiện tại đang sinh bệnh ,à cô thì không phải là bác sĩ mà.
“ Lâm Phong hiện tại cái gì cũng không có nhớ, chỉ duy nhất có một mình con là nhớ rõ, chúng ta có đến tìm bác sĩ, họ nói rằng trước kia chưa từng có trường hợp như vậy xảy ra, hiện tại vẫn chưa tìm ra được cách chữa trị. bất quá quả thật may không có chuyện gì ảnh hưởng tới cơ thể của Lâm Phong, nếu không thật sự chúng ta chỉ có thể tìm tới cái chết. chúng ta sở dĩ tìm đến con nhờ giúp đỡ là vì Lâm Phong chỉ nhớ mõi mình con. Cho nên chúng ta hy vọng Lâm Phong khi ở cạnh con sẽ nhớ ra được chuyện gì đó. tiểu Ca, mong con giúp đỡ chúng ta” Chu Mộng Ngọc cầm tay cô nức nỡ nói.
“nhưng con không hiểu, con có thể làm gì?” Phượng Khuynh Ca mang theo vẻ mặt nghi ngờ hỏi.
“con giúp chúng ta chiếu cố Lâm Phong một thời gian có được không? cả hai lớn lên từ nhỏ với nhau, trước kia Lâm Phong luôn xem con em gái của mình, đối với con tình cảm dành tặng cũng rất nhiều. còn có, không phải con rất thích Lâm Phong sao? như vậy con sẽ rất hiểu nó, sẽ biết được rất nhiều chuyện của trước kia, con có thể chậm rãi giải thích hay giúp đỡ nó tìm lại những ký ức trước kia”. Chu Mộng Ngọc vẻ mặt cầu xin nhìn cô.
/64
|