“Hoa hữu trùng khai nhật
Nhân vô tái thiếu thời.”
(Hoa tàn đi rồi sẽ có ngày hoa khác lại nở
Riêng đời người già đi sẽ không thể trẻ lại.)
Lúc hai người về tới nhà, trên đường hai người rất trầm mặc. Loại trầm mặc này kéo dài đến tận khi Du Dao ngồi trên ghế sô pha, Giang Trọng Lâm rót hai ly nước nóng đem đến.
Hai người ngồi đối diện nhau, Du Dao ôm lấy cánh tay mình nhìn chằm chằm vào cái bụng, Giang Trọng Lâm nhìn hơi nước lượn lờ trên miệng cốc.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Cuối cùng Giang Trọng Lâm mở miệng nói, anh thở dài thật nặng nề, nhưng ánh mắt lại rất nhẹ nhàng, dường như vô hồn. Anh nhìn Du Dao, nói: “Em muốn đứa bé này không?”
Du Dao không nhìn anh, vẫn nhìn bụng mình như cũ, nói một chữ đơn giản, “Muốn.”
Giang Trọng Lâm trầm mặc hẳn, nhìn về phía bụng cô, có chút xuất thần. Hai tay anh nắm lại thật chặt, giọng bình tĩnh, “Anh hy vọng, em có thể nghiêm túc suy ngẫm cẩn thận lại.”
Nghe thấy lời nói đó, Du Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Suy ngẫm? Suy ngẫm cái gì, ý của anh là không muốn đứa nhỏ này ư?”
Giang Trọng Lâm đối diện với anh mắt của cô không né tránh, “Anh biết anh nói như vậy, em chắc sẽ không vui, nhưng anh vẫn hy vọng em nghiêm túc suy ngẫm vài ngày. Đứa nhỏ này….. Nó sẽ làm cho cuộc sống sau này của em càng thêm cực khổ.”
Du Dao không nói gì.
“Du Dao.” Anh nhẹ nhàng gọi tên Du Dao, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Anh đã già rồi, là một cái cây sắp mục nát, không biết còn có thể ở lại thế giới này được bao lâu.”
“Điều tiếc nuối lớn nhất của anh đã từng là em, nhưng em quay về rồi, sự nuối tiếc của anh cũng không còn nữa. Anh đã từng nghĩ có nên ly hôn với em không, nhưng anh không nhắc đến, vì anh biết em sẽ không đồng ý. Anh không sống được bao nhiêu năm nữa, đợi khi anh chết rồi, em vẫn còn trẻ, có thể có một cuộc sống mới. Mà đứa bé này, nếu em giữ lại nó, sẽ rất cực khổ, Anh không thể chăm sóc cho hai mẹ con lâu dài, không thể nhìn nó trưởng thành nên người.”
“Em có thể chấp nhận anh, anh rất vui, nhưng anh biết rằng đây cũng chỉ vì, em còn trẻ, người khi còn trẻ có trái tim rất nhiệt huyết, sẽ vì sự cảm động và sự kích động nhất thời, mà quyết định một cách vội vàng, đến cuối cùng thường đều sẽ hối hận…”
Lồng ngực của Du Dao phập phồng lên xuống, đột nhiên cô chụp lấy cái gối bên người đập vào người Giang Trọng Lâm, đánh gẫy lời nói của anh, mắt kinh của anh bị rớt xuống theo, rơi xuống đất phát ra tiếng “ding”.
Giang Trọng Lâm mở to mắt, không đi nhặt kính trên sàn nhà lên, cũng không động đậy.
“Chuyện gì anh cũng muốn tốt cho em, cũng muốn suy nghĩ cho em, có phải anh cảm thấy chính anh rất vĩ đại hay không, tự tôi dâng hiến tự tôi hy sinh, âm thầm trả giá tất cả, rất cảm động có đúng không?” Du Dao nhếch khoé môi, lửa giận xông lên tới não, và chua xót tràn ra từ trong lòng, làm cho cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nóng nảy, không biết phải phát tiết ra sao.
“Anh cảm thấy anh già rồi, không xứng với tôi nữa, sợ tôi hối hận, cho nên mỗi ngày giả bộ như là phụ huynh của tôi, không dám đụng vào tôi, không dám thích tôi. Tôi nhìn thấy mà thấy mệt giùm anh. Già rồi thì đã sao, già rồi thì sẽ không giống lúc trẻ nữa, không được thích ai nữa hay sao?”
“Đúng, anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, những chuyện đã trải qua cũng nhiều hơn tôi, cho nên anh bây giờ ngồi đây nói với tôi làm thế nào mới đúng, làm thế nào là sai, anh có biết tôi ghét nhất là cái loại này không? Anh dựa vào cái gì cảm thấy anh lớn hơn tôi, thì có thể nói với tôi chuyện đúng sai? Mà tôi, cho dù muốn chọn cái sai, thì cũng là do tự tôi chọn, anh lại dựa vào cái gì muốn tôi phải chọn theo cách mà anh nghĩ là đúng? Tự nghĩ rằng như vậy là tốt cho người khác, đây là bệnh chung của những người già hay sao?”
Du Dao cố gắng khắc chế không nói những lời cay độc, nhưng làm sao cũng không nhịn được, nói xong mấy câu này, khó khăn lắm mới cắn răng nuốt xuống được những lời khó nghe hơn.
Mắt kính của Giang Trọng Lâm bị rơi rồi, đôi mắt ấy không biết còn có thể nhìn rõ biểu cảm của cô hay không, anh ngồi thẳng tắp ở nơi đó, không nhúc nhích, vì không có mắt kính, ánh nước loé lên trong đôi mắt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh chớp mắt chầm chậm, nhưng lại không có ý định muốn thay đổi suy nghĩ lúc trước của mình trước sự phẫn nộ của Du Dao, vẫn là giọng nói vững vàng ôn hậu đó, anh nói: “Dưỡng dục một đứa bé không phải là chuyện đơn giản, đây cũng là trách nhiệm của anh, nhưng anh không thể chịu trách nhiệm đến cùng, phần trọng trách của anh đến cuối cùng chỉ có thể đè nặng lên vai em, những thứ anh có thể cho em rất ít. Đứa nhỏ này sau này có thể sẽ khiến cho em mất đi tự do, mất đi rất nhiều cơ hội và lựa chọn để sống một cuộc đời mới, em chọn nó chính là lựa chọn sự hy sinh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Còn về phần anh… Du Dao, em có thấy người già rồi sẽ thế nào không? Không giống như anh bây giờ là người còn có thể nói chuyện, đi đường và tâm trí bình thường, mà là người càng già hơn, không thể đi đường nữa, không thể tự ăn cơm nữa, thậm chí đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Chăm sóc cho người già, đặc biệt là khi người đó và em có tình cảm, phần cảm tình này thường sẽ bị hao mòn một cách từ từ, thời gian càng lâu, em sẽ ngày càng cảm thấy chán ghét, dẫu cho em có yêu người đó, nhưng những thứ bị băng hoại dần theo thời gian, thường sẽ khiến cho con người ta cảm thấy phiền chán và sợ hãi.”
“Anh đã quyết định để em phải chịu đựng một ông lão tuổi xế chiều, sao có thể quyết định để em tiếp tục chịu đựng một đứa trẻ non dại khó nuôi. Quá vất vả, trong một buổi chiều em đánh mất đi mọi thứ quen thuộc với mình, đã đủ khổ cực rồi, truy cầu một cuộc sống nhẹ nhàng và tự do không hề sai, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Du Dao cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn vô bờ, không phân rõ rốt cuộc là đang đau đớn vì điều gì.
Cô cố nén nước mắt, đi đến trước mặt Giang Trọng Lâm, nắm chặt lấy tay anh, ấn lên bụng mình, “Vậy được, anh nói cho em biết, trong lòng anh có muốn có nó không?”
Tay của Giang Trọng Lâm run rẩy, không nói nên lời, dường như khi nãy anh bỗng chốc đã nói hết những lời có thể nói. Chỉ có thể vội vàng lắc đầu, lại nhẹ lắc đầu chậm dần.
Có lẽ mỗi một cặp vợ chồng kết hôn, quyết định nắm lấy tay người kia cùng nhau đồng hành quãng đời còn lại, đều đã từng tưởng tượng qua đứa bé của hai người họ sau này.
Giang Trọng Lâm cũng từng tưởng tượng qua, đã nghĩ rất nhiều lần. Lúc trước mỗi lần anh và Du Dao thân mật ở bên nhau xong, đều rất thích ôm chặt lấy cô, sờ vào bụng của cô. Tuy Du Dao sợ ngứa, không thích anh sờ bụng mình, không chút khách sáo đánh vào tay anh hất ra, nhưng mỗi lần như thế anh đều kìm lòng không đậu dán vào lại.
“Em thích con trai hay con gái?” Anh ôm lấy người vợ lớn hơn mình 3 tuổi, sẽ tràn ngập thiết tha cẩn thận hỏi cô. Du Dao lần nào cũng sẽ thuận miệng nói: “Đẻ cái rắm, không đẻ, đẻ con phiền phức lắm.”
Cô ngồi dậy trách mắng anh, “Anh có biết mang thai cực khổ bao nhiêu không hả, đồng chí Tiểu Giang? Anh có biết lúc sinh con đau đớn bao nhiêu không? Anh có thấy bản tin thời sự mấy đợt trước không, thai phụ kia sắp đẻ tới nơi, chồng cô ta cứ nấn ná không chịu kí tên cho mổ, đau tới mức nhảy lầu rồi kìa! Còn bà mẹ chồng kia nữa cứ một hai bắt phải sinh đứa thứ hai, thai phụ xuất huyết nhiều quá chết luôn rồi.”
Anh liền vội vàng nói: “Anh chắc chắn sẽ ký tên ngay, em là quan trọng nhất, còn nữa ba mẹ anh còn thích em hơn anh nữa, nên cũng không bắt em sinh đứa thứ hai đâu, không thì…… tụi mình sinh một đứa thôi?”
Du Dao lấy chân đạp anh một cái, “Không đẻ không đẻ, ê ê đừng có mà làm nũng nha, cảnh cáo anh, làm nũng nữa là cho thận của anh mệt nữa giờ.”
Anh hơi uỷ khuất trộm liếc cô, “Nhưng mà anh rất muốn có một đứa con gái mà.”
Du Dao lúc này cũng có chuyện muốn nói, “Em không dám đẻ con gái đâu, anh nhìn bản tin đi, cô gái bị bạn trai cũ đâm 12 nhát chết tươi, còn có người vợ nào đó bị chồng chặt thành mấy khúc giấu trong nhà mấy tháng cũng không bị phát hiện, rồi cô gái thuê xe bị tài xế cưỡng sát, anh không sợ sau khi sinh con gái, con anh sẽ bị mấy chuyện này à?”
Sau đó Giang Trọng Lâm quả nhiên bất đầu sợ sệt, rõ ràng bóng dáng con gái chưa thấy đâu, anh lại không cầm lòng được tưởng tượng đến cảnh con gái đáng yêu của mình gặp phải mấy chuyện đáng sợ, doạ chính mình giật mình hãi hùng, đắm chìm vào nổi sợ hãi không thoát ra được, thậm chí còn nghĩ tới nếu đẻ con gái có nên gửi bé đi rèn luyện một chút không, tốt nhất là có thể tay không đánh đổ ba thằng con trai mới có thể yên tâm được chút.
Nhưng nghĩ được vài ngày, cuối cùng anh vẫn cảm thấy quá nguy hiểm, lần sau khi làm xong chuyện ấy lại ôm chặt Du Dao thương lượng, “Hay là đẻ con trai đi em, dạy cho nó thành người biết tôn trọng phái nữ, thế giới này ít đi một người xấu sẽ có thể để con gái của những người khác an toàn hơn một chút, vậy sau này nói không chừng con trai của tụi mình có thể an tâm đẻ con gái rồi.”
Du Dao bị anh chọc cười, những vẫn không khách sáo đánh lên tay anh quăng ra, kiên quyết nói: “Không đẻ.”
Giang Trọng Lâm hết cách, đứa nhỏ trưởng thành trong bụng của Du Dao, Du Dao nói không muốn, vậy chắc chắn là không muốn rồi. Anh chỉ đành uỷ khuất đáp, “Ò, vậy không đẻ nữa.” Thật ra trong lòng rất thất vọng, tận đáy lòng anh thật ra vẫn muốn có một cô con gái, đáng yêu nè, có thể sống cùng với anh và Du Dao nè, gọi anh và Du Dao là ‘ba mẹ’, gắn kết quan hệ của hai người họ trở nên càng khắng khít thân mật.
Mà sau khi Du Dao mất tích, nguyện vọng này anh đã từng nghĩ sẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa.
Lúc nghe tin Du Dao có thai, trong chớp mắt ấy Giang Trọng Lâm vui sướng xiết bao, anh tưởng tượng ra một hình dáng trẻ thơ, lớn lên giống với Du Dao, nhất định là phiên bản tí hon của Du Dao mà anh chưa từng thấy qua. Nhưng gần như ngay lúc đó, anh đã dập tắt sự tưởng tượng đó trong tim mình.
Vẫn nên không cần thì hơn, anh tự nhủ với mình như thế đó, cũng nói với Du Dao những lời đó.
“Anh không muốn nó!” Nhưng Du Dao nắm chặt lấy tay anh, anh vẫn kiên định nói như thế.
“Em phải sinh nó ra, anh đã nghe rõ chưa?”
Du Dao dùng hết sức bóp chặt tay Giang Trọng Lâm, trừng trừng nhìn vẻ mặt của anh một cách rất hung dữ, “Nó và em cùng xuyên tới 40 năm sau, là một kỳ tích, em phải sinh nó ra, anh phải chứng kiến cảnh nó được sinh ra, chứng kiến cảnh nó đi học, anh nhất định phải sống lâu một chút.”
“Em muốn anh đi cùng em lâu hơn một chút…… Chúng ta chỉ mới ở bên nhau hai năm, kết hôn mới một năm, quá ngắn ngủi anh có biết không….”
Nước mắt nóng hổi tí tách rơi lên tay của Giang Trọng Lâm. Du Dao ngồi trên nền đất, lấy tay của anh áp vào mặt mình.
Giang Trọng Lâm cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, có nước mắt từ khe hở ngón tay của anh tràn ra. Anh nhìn tấm ảnh chụp siêu âm để ở trên bàn, một cái bóng mờ bé tí ngay giữa ảnh chụp, là đứa con vẫn chưa thành hình của họ, là đứa bé đã đến rất muộn rất muộn với họ
Lòng anh đau đớn biết bao, nhưng trong lòng Du Dao hình như còn đau đớn hơn anh nhiều.
“Anh ở bên cạnh mẹ con em lâu hơn một chút, đợi nó lớn rồi, có thể nhớ được anh rồi, tới lúc đó anh mới được rời khỏi mẹ con em, có biết không.”
“Anh có nghe thấy chưa!”
Giọng của Du Dao nghẹn ngào.
Đến cuối cùng Giang Trọng Lâm vẫn vươn tay ôm vô vào lòng, áp trán mình dựa vào vai của cô, anh không nói nên lời, không thể nói ra là “Được” cũng không thể nói ra là “Không được”.
Nhưng Du Dao là người rất cố chấp, không nghe thấy đáp án của anh, liền không ngừng nói với anh: “Anh có hứa với em không?”
“Giang Trọng Lâm, anh nói đi anh có hứa với em không?”
“Anh có hứa không?” Giọng nói của cô đã có chút ấm ách gấp gáp, mang theo tức giận và một chút… sợ hãi.
Trái tim Giang Trọng Lâm tràn ngập chua xót, anh hơi nghiêng đầu, hít một hơi sâu thật sâu, cuối cùng anh vuốt tóc Du Dao, giọng đầy run rẩy nói: “Anh xin lỗi.”
“Chúng ta giữ đứa bé lại, giữ bé lại.”
Du Dao thả lỏng toàn thân, đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh vừa khóc vừa mắng anh, “Đồ ông già khốn nạn, anh đây là ỷ tuổi anh lớn, em không dám đánh anh.”
Nhưng mà— Giang Trọng Lâm nghĩ, cho dù em không đánh anh, cuối cùng anh vẫn phải chịu thua em.
“Anh nhớ là hồi xưa em không thích khóc mà.” Giang Trọng Lâm lau nước mắt cho cô.
Em rất ít khóc vì chính mình, nhưng mấy lần này, em đều khóc vì anh, Du Dao nghĩ. Cô bắt lấy tay ông lão, cắn mạnh một cái.
Nhân vô tái thiếu thời.”
(Hoa tàn đi rồi sẽ có ngày hoa khác lại nở
Riêng đời người già đi sẽ không thể trẻ lại.)
Lúc hai người về tới nhà, trên đường hai người rất trầm mặc. Loại trầm mặc này kéo dài đến tận khi Du Dao ngồi trên ghế sô pha, Giang Trọng Lâm rót hai ly nước nóng đem đến.
Hai người ngồi đối diện nhau, Du Dao ôm lấy cánh tay mình nhìn chằm chằm vào cái bụng, Giang Trọng Lâm nhìn hơi nước lượn lờ trên miệng cốc.
“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Cuối cùng Giang Trọng Lâm mở miệng nói, anh thở dài thật nặng nề, nhưng ánh mắt lại rất nhẹ nhàng, dường như vô hồn. Anh nhìn Du Dao, nói: “Em muốn đứa bé này không?”
Du Dao không nhìn anh, vẫn nhìn bụng mình như cũ, nói một chữ đơn giản, “Muốn.”
Giang Trọng Lâm trầm mặc hẳn, nhìn về phía bụng cô, có chút xuất thần. Hai tay anh nắm lại thật chặt, giọng bình tĩnh, “Anh hy vọng, em có thể nghiêm túc suy ngẫm cẩn thận lại.”
Nghe thấy lời nói đó, Du Dao đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, “Suy ngẫm? Suy ngẫm cái gì, ý của anh là không muốn đứa nhỏ này ư?”
Giang Trọng Lâm đối diện với anh mắt của cô không né tránh, “Anh biết anh nói như vậy, em chắc sẽ không vui, nhưng anh vẫn hy vọng em nghiêm túc suy ngẫm vài ngày. Đứa nhỏ này….. Nó sẽ làm cho cuộc sống sau này của em càng thêm cực khổ.”
Du Dao không nói gì.
“Du Dao.” Anh nhẹ nhàng gọi tên Du Dao, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Anh đã già rồi, là một cái cây sắp mục nát, không biết còn có thể ở lại thế giới này được bao lâu.”
“Điều tiếc nuối lớn nhất của anh đã từng là em, nhưng em quay về rồi, sự nuối tiếc của anh cũng không còn nữa. Anh đã từng nghĩ có nên ly hôn với em không, nhưng anh không nhắc đến, vì anh biết em sẽ không đồng ý. Anh không sống được bao nhiêu năm nữa, đợi khi anh chết rồi, em vẫn còn trẻ, có thể có một cuộc sống mới. Mà đứa bé này, nếu em giữ lại nó, sẽ rất cực khổ, Anh không thể chăm sóc cho hai mẹ con lâu dài, không thể nhìn nó trưởng thành nên người.”
“Em có thể chấp nhận anh, anh rất vui, nhưng anh biết rằng đây cũng chỉ vì, em còn trẻ, người khi còn trẻ có trái tim rất nhiệt huyết, sẽ vì sự cảm động và sự kích động nhất thời, mà quyết định một cách vội vàng, đến cuối cùng thường đều sẽ hối hận…”
Lồng ngực của Du Dao phập phồng lên xuống, đột nhiên cô chụp lấy cái gối bên người đập vào người Giang Trọng Lâm, đánh gẫy lời nói của anh, mắt kinh của anh bị rớt xuống theo, rơi xuống đất phát ra tiếng “ding”.
Giang Trọng Lâm mở to mắt, không đi nhặt kính trên sàn nhà lên, cũng không động đậy.
“Chuyện gì anh cũng muốn tốt cho em, cũng muốn suy nghĩ cho em, có phải anh cảm thấy chính anh rất vĩ đại hay không, tự tôi dâng hiến tự tôi hy sinh, âm thầm trả giá tất cả, rất cảm động có đúng không?” Du Dao nhếch khoé môi, lửa giận xông lên tới não, và chua xót tràn ra từ trong lòng, làm cho cô cảm thấy vừa đau đớn vừa nóng nảy, không biết phải phát tiết ra sao.
“Anh cảm thấy anh già rồi, không xứng với tôi nữa, sợ tôi hối hận, cho nên mỗi ngày giả bộ như là phụ huynh của tôi, không dám đụng vào tôi, không dám thích tôi. Tôi nhìn thấy mà thấy mệt giùm anh. Già rồi thì đã sao, già rồi thì sẽ không giống lúc trẻ nữa, không được thích ai nữa hay sao?”
“Đúng, anh lớn hơn tôi rất nhiều tuổi, những chuyện đã trải qua cũng nhiều hơn tôi, cho nên anh bây giờ ngồi đây nói với tôi làm thế nào mới đúng, làm thế nào là sai, anh có biết tôi ghét nhất là cái loại này không? Anh dựa vào cái gì cảm thấy anh lớn hơn tôi, thì có thể nói với tôi chuyện đúng sai? Mà tôi, cho dù muốn chọn cái sai, thì cũng là do tự tôi chọn, anh lại dựa vào cái gì muốn tôi phải chọn theo cách mà anh nghĩ là đúng? Tự nghĩ rằng như vậy là tốt cho người khác, đây là bệnh chung của những người già hay sao?”
Du Dao cố gắng khắc chế không nói những lời cay độc, nhưng làm sao cũng không nhịn được, nói xong mấy câu này, khó khăn lắm mới cắn răng nuốt xuống được những lời khó nghe hơn.
Mắt kính của Giang Trọng Lâm bị rơi rồi, đôi mắt ấy không biết còn có thể nhìn rõ biểu cảm của cô hay không, anh ngồi thẳng tắp ở nơi đó, không nhúc nhích, vì không có mắt kính, ánh nước loé lên trong đôi mắt ấy rõ ràng hơn bao giờ hết.
Anh chớp mắt chầm chậm, nhưng lại không có ý định muốn thay đổi suy nghĩ lúc trước của mình trước sự phẫn nộ của Du Dao, vẫn là giọng nói vững vàng ôn hậu đó, anh nói: “Dưỡng dục một đứa bé không phải là chuyện đơn giản, đây cũng là trách nhiệm của anh, nhưng anh không thể chịu trách nhiệm đến cùng, phần trọng trách của anh đến cuối cùng chỉ có thể đè nặng lên vai em, những thứ anh có thể cho em rất ít. Đứa nhỏ này sau này có thể sẽ khiến cho em mất đi tự do, mất đi rất nhiều cơ hội và lựa chọn để sống một cuộc đời mới, em chọn nó chính là lựa chọn sự hy sinh, anh hy vọng em sẽ suy nghĩ kỹ.”
“Còn về phần anh… Du Dao, em có thấy người già rồi sẽ thế nào không? Không giống như anh bây giờ là người còn có thể nói chuyện, đi đường và tâm trí bình thường, mà là người càng già hơn, không thể đi đường nữa, không thể tự ăn cơm nữa, thậm chí đầu óc cũng không còn minh mẫn nữa. Chăm sóc cho người già, đặc biệt là khi người đó và em có tình cảm, phần cảm tình này thường sẽ bị hao mòn một cách từ từ, thời gian càng lâu, em sẽ ngày càng cảm thấy chán ghét, dẫu cho em có yêu người đó, nhưng những thứ bị băng hoại dần theo thời gian, thường sẽ khiến cho con người ta cảm thấy phiền chán và sợ hãi.”
“Anh đã quyết định để em phải chịu đựng một ông lão tuổi xế chiều, sao có thể quyết định để em tiếp tục chịu đựng một đứa trẻ non dại khó nuôi. Quá vất vả, trong một buổi chiều em đánh mất đi mọi thứ quen thuộc với mình, đã đủ khổ cực rồi, truy cầu một cuộc sống nhẹ nhàng và tự do không hề sai, em không cần phải có gánh nặng tâm lý.”
Du Dao cảm thấy trái tim mình quặn thắt đau đớn vô bờ, không phân rõ rốt cuộc là đang đau đớn vì điều gì.
Cô cố nén nước mắt, đi đến trước mặt Giang Trọng Lâm, nắm chặt lấy tay anh, ấn lên bụng mình, “Vậy được, anh nói cho em biết, trong lòng anh có muốn có nó không?”
Tay của Giang Trọng Lâm run rẩy, không nói nên lời, dường như khi nãy anh bỗng chốc đã nói hết những lời có thể nói. Chỉ có thể vội vàng lắc đầu, lại nhẹ lắc đầu chậm dần.
Có lẽ mỗi một cặp vợ chồng kết hôn, quyết định nắm lấy tay người kia cùng nhau đồng hành quãng đời còn lại, đều đã từng tưởng tượng qua đứa bé của hai người họ sau này.
Giang Trọng Lâm cũng từng tưởng tượng qua, đã nghĩ rất nhiều lần. Lúc trước mỗi lần anh và Du Dao thân mật ở bên nhau xong, đều rất thích ôm chặt lấy cô, sờ vào bụng của cô. Tuy Du Dao sợ ngứa, không thích anh sờ bụng mình, không chút khách sáo đánh vào tay anh hất ra, nhưng mỗi lần như thế anh đều kìm lòng không đậu dán vào lại.
“Em thích con trai hay con gái?” Anh ôm lấy người vợ lớn hơn mình 3 tuổi, sẽ tràn ngập thiết tha cẩn thận hỏi cô. Du Dao lần nào cũng sẽ thuận miệng nói: “Đẻ cái rắm, không đẻ, đẻ con phiền phức lắm.”
Cô ngồi dậy trách mắng anh, “Anh có biết mang thai cực khổ bao nhiêu không hả, đồng chí Tiểu Giang? Anh có biết lúc sinh con đau đớn bao nhiêu không? Anh có thấy bản tin thời sự mấy đợt trước không, thai phụ kia sắp đẻ tới nơi, chồng cô ta cứ nấn ná không chịu kí tên cho mổ, đau tới mức nhảy lầu rồi kìa! Còn bà mẹ chồng kia nữa cứ một hai bắt phải sinh đứa thứ hai, thai phụ xuất huyết nhiều quá chết luôn rồi.”
Anh liền vội vàng nói: “Anh chắc chắn sẽ ký tên ngay, em là quan trọng nhất, còn nữa ba mẹ anh còn thích em hơn anh nữa, nên cũng không bắt em sinh đứa thứ hai đâu, không thì…… tụi mình sinh một đứa thôi?”
Du Dao lấy chân đạp anh một cái, “Không đẻ không đẻ, ê ê đừng có mà làm nũng nha, cảnh cáo anh, làm nũng nữa là cho thận của anh mệt nữa giờ.”
Anh hơi uỷ khuất trộm liếc cô, “Nhưng mà anh rất muốn có một đứa con gái mà.”
Du Dao lúc này cũng có chuyện muốn nói, “Em không dám đẻ con gái đâu, anh nhìn bản tin đi, cô gái bị bạn trai cũ đâm 12 nhát chết tươi, còn có người vợ nào đó bị chồng chặt thành mấy khúc giấu trong nhà mấy tháng cũng không bị phát hiện, rồi cô gái thuê xe bị tài xế cưỡng sát, anh không sợ sau khi sinh con gái, con anh sẽ bị mấy chuyện này à?”
Sau đó Giang Trọng Lâm quả nhiên bất đầu sợ sệt, rõ ràng bóng dáng con gái chưa thấy đâu, anh lại không cầm lòng được tưởng tượng đến cảnh con gái đáng yêu của mình gặp phải mấy chuyện đáng sợ, doạ chính mình giật mình hãi hùng, đắm chìm vào nổi sợ hãi không thoát ra được, thậm chí còn nghĩ tới nếu đẻ con gái có nên gửi bé đi rèn luyện một chút không, tốt nhất là có thể tay không đánh đổ ba thằng con trai mới có thể yên tâm được chút.
Nhưng nghĩ được vài ngày, cuối cùng anh vẫn cảm thấy quá nguy hiểm, lần sau khi làm xong chuyện ấy lại ôm chặt Du Dao thương lượng, “Hay là đẻ con trai đi em, dạy cho nó thành người biết tôn trọng phái nữ, thế giới này ít đi một người xấu sẽ có thể để con gái của những người khác an toàn hơn một chút, vậy sau này nói không chừng con trai của tụi mình có thể an tâm đẻ con gái rồi.”
Du Dao bị anh chọc cười, những vẫn không khách sáo đánh lên tay anh quăng ra, kiên quyết nói: “Không đẻ.”
Giang Trọng Lâm hết cách, đứa nhỏ trưởng thành trong bụng của Du Dao, Du Dao nói không muốn, vậy chắc chắn là không muốn rồi. Anh chỉ đành uỷ khuất đáp, “Ò, vậy không đẻ nữa.” Thật ra trong lòng rất thất vọng, tận đáy lòng anh thật ra vẫn muốn có một cô con gái, đáng yêu nè, có thể sống cùng với anh và Du Dao nè, gọi anh và Du Dao là ‘ba mẹ’, gắn kết quan hệ của hai người họ trở nên càng khắng khít thân mật.
Mà sau khi Du Dao mất tích, nguyện vọng này anh đã từng nghĩ sẽ vĩnh viễn không thể thực hiện được nữa.
Lúc nghe tin Du Dao có thai, trong chớp mắt ấy Giang Trọng Lâm vui sướng xiết bao, anh tưởng tượng ra một hình dáng trẻ thơ, lớn lên giống với Du Dao, nhất định là phiên bản tí hon của Du Dao mà anh chưa từng thấy qua. Nhưng gần như ngay lúc đó, anh đã dập tắt sự tưởng tượng đó trong tim mình.
Vẫn nên không cần thì hơn, anh tự nhủ với mình như thế đó, cũng nói với Du Dao những lời đó.
“Anh không muốn nó!” Nhưng Du Dao nắm chặt lấy tay anh, anh vẫn kiên định nói như thế.
“Em phải sinh nó ra, anh đã nghe rõ chưa?”
Du Dao dùng hết sức bóp chặt tay Giang Trọng Lâm, trừng trừng nhìn vẻ mặt của anh một cách rất hung dữ, “Nó và em cùng xuyên tới 40 năm sau, là một kỳ tích, em phải sinh nó ra, anh phải chứng kiến cảnh nó được sinh ra, chứng kiến cảnh nó đi học, anh nhất định phải sống lâu một chút.”
“Em muốn anh đi cùng em lâu hơn một chút…… Chúng ta chỉ mới ở bên nhau hai năm, kết hôn mới một năm, quá ngắn ngủi anh có biết không….”
Nước mắt nóng hổi tí tách rơi lên tay của Giang Trọng Lâm. Du Dao ngồi trên nền đất, lấy tay của anh áp vào mặt mình.
Giang Trọng Lâm cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, có nước mắt từ khe hở ngón tay của anh tràn ra. Anh nhìn tấm ảnh chụp siêu âm để ở trên bàn, một cái bóng mờ bé tí ngay giữa ảnh chụp, là đứa con vẫn chưa thành hình của họ, là đứa bé đã đến rất muộn rất muộn với họ
Lòng anh đau đớn biết bao, nhưng trong lòng Du Dao hình như còn đau đớn hơn anh nhiều.
“Anh ở bên cạnh mẹ con em lâu hơn một chút, đợi nó lớn rồi, có thể nhớ được anh rồi, tới lúc đó anh mới được rời khỏi mẹ con em, có biết không.”
“Anh có nghe thấy chưa!”
Giọng của Du Dao nghẹn ngào.
Đến cuối cùng Giang Trọng Lâm vẫn vươn tay ôm vô vào lòng, áp trán mình dựa vào vai của cô, anh không nói nên lời, không thể nói ra là “Được” cũng không thể nói ra là “Không được”.
Nhưng Du Dao là người rất cố chấp, không nghe thấy đáp án của anh, liền không ngừng nói với anh: “Anh có hứa với em không?”
“Giang Trọng Lâm, anh nói đi anh có hứa với em không?”
“Anh có hứa không?” Giọng nói của cô đã có chút ấm ách gấp gáp, mang theo tức giận và một chút… sợ hãi.
Trái tim Giang Trọng Lâm tràn ngập chua xót, anh hơi nghiêng đầu, hít một hơi sâu thật sâu, cuối cùng anh vuốt tóc Du Dao, giọng đầy run rẩy nói: “Anh xin lỗi.”
“Chúng ta giữ đứa bé lại, giữ bé lại.”
Du Dao thả lỏng toàn thân, đẩy anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh vừa khóc vừa mắng anh, “Đồ ông già khốn nạn, anh đây là ỷ tuổi anh lớn, em không dám đánh anh.”
Nhưng mà— Giang Trọng Lâm nghĩ, cho dù em không đánh anh, cuối cùng anh vẫn phải chịu thua em.
“Anh nhớ là hồi xưa em không thích khóc mà.” Giang Trọng Lâm lau nước mắt cho cô.
Em rất ít khóc vì chính mình, nhưng mấy lần này, em đều khóc vì anh, Du Dao nghĩ. Cô bắt lấy tay ông lão, cắn mạnh một cái.
/47
|