Khi Tiên Lộ

Chương 13 - Người Quen Cũ

/27


Chuyện đã xảy ra hôm nay mặc dù tạm thời cứ như vậy trôi qua, nhưng là cấp cho Lưu Ngọc tiếng chuông cảnh tỉnh, sở dĩ phát sinh chuyện thân bất do kỷ này, xét đến cùng là vì thực lực bản thân chưa đủ, chỉ có thể mặc cho người định đoạt. Nếu như không nhanh chóng thoát khỏi hiện trạng bây giờ, thì trong tương lai việc phiền toái như thế chỉ sợ càng ngày càng nhiều, muốn tự mình chấn hưng Lưu gia cũng sẽ biến thành một câu nói suông.

Muốn nhanh chóng tăng thực lực lên thì không thể thiếu tài vật. Bất quá chuyện nhà mình mình biết, Lưu Ngọc nhìn gian nhà chỉ có bốn vách tường, bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, nghèo nàn đến cùng cực, không có tiền còn muốn tu luyện ư, cũng không phải là đang nói đùa sao?

Đương nhiên cũng không phải không có chút biện pháp nào, chỉ có thể làm theo 《Thái thanh chân giám 》đi tìm Thuần Linh Thủy là có thể tiến hành tu luyện thượng đẳng phương pháp, đến lúc đó công lực tiến triển so với bây giờ sẽ nhanh hơn.

Bất quá Thuần Linh Thủy nếu là bảo vật, vậy khẳng định rất hiếm hoi, coi như không hiếm thấy, thì cũng sẽ bị con người tham lam chiếm đoạt hết làm nó trở nên vô cùng trân quý. Lưu Ngọc bây giờ chỉ có khả năng đoán được hai nơi có Thuần Linh Thủy, đầu tiên là chỗ sâu vài trăm thước dưới biển, thứ hai cũng chính là khe suối trên Ma Vân Lĩnh bên ngoài Lôi Quang Thành, Kinh Điểu Giản!

Không cần suy nghĩ biển rộng và sâu như vậy, coi như Lưu Ngọc to gan lớn mật cũng không có bản lĩnh lặn xuống tìm, có đi thì cũng chỉ làm mồi cho thủy quái. Như vậy cũng chỉ còn lại lựa chọn thứ hai, chính là Ma Vân Lĩnh ngọn núi lớn nhất Huyền Vũ châu, chiều dài khoảng năm trăm dặm, đỉnh núi Thánh Hoàng Thai cao nhất với độ cao ba nghìn thước đâm vào tận trong biển mây. Đường lên đỉnh núi cổ thụ mọc um tùm, dã thú đi thành đàn, trong truyền thuyết nghe nói còn có yêu quái cư ngụ. Mà Kinh Điểu Giản chính là một cái khe suối nằm sâu trong Ma Vân Lĩnh, nó do một vách đá dựng đứng chạy dọc theo Thánh Hoàng Thai tạo nên, có người nói đã lặn xuống đáy con suối hơn một trăm thước. Mặc dù trước kia Lưu Ngọc có đến Ma Vân Lĩnh, nhưng chỉ là đi loanh quanh phía bên ngoài bẫy chút thú rừng đem về, chứ chưa bao giờ dám đ sâu vào bên trong, bất quá lần này vì Thuần Linh Thủy, không thể không mạo hiểm.

Hơn nữa coi như là Ma Vân Lĩnh cũng không nhất định có Thuần Linh Thủy, bất quá Lưu Ngọc tạm thời không muốn lo lắng đến chuyện này, tránh cho phá hỏng tâm tình.

Nếu đã quyết định như vậy bắt đầu tiến hành, Lưu Ngọc biết việc này không thành công thì cũng thành nhân, đã không còn đường lui, cho nên hắn trừ mấy quyển điển tịch ra, quả quyết bán đi tổ trạch cùng điền sản, lại đi lên Du Thụ trấn một chuyến, đem tất cả tiền tài đều gửi ở Phúc Linh tiền trang trên trấn, tiểu đệ thì tạm thời giao phó cho một hộ lân cận trong thôn mà hắn tin tưởng nhất trông nom.

…….

“Ca ca, thực sự muốn làm như vậy sao?” Lưu kỳ mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó cũng đã rất hiểu chuyện, mà giờ lại không hiểu dụng ý của Lưu Ngọc, cho nên có chút lo lắng hỏi.

Mà Lưu Ngọc lại biết rõ lần này đi Ma Vân Lĩnh, nói không chừng sẽ chết ở trên đường, hắn không có nắm chắc chuyện gì sẽ chờ đợi mình ở phía trước. Bất quá hắn cũng không tính nói cho đệ đệ biết những điều này, chỉ khẽ nói: “Đúng vậy, Kỳ nhi chớ buồn, ca ca chỉ là phải đi xa nhà một chuyến, lâu thì một năm, chậm thì nửa năm, liền sẽ trở lại đón ngươi.”

Lưu kỳ cái hiểu cái không, vẫn luôn cảm thấy ca ca còn che giấu chuyện gì đó, nhưng nó hiểu chuyện, tự nhiên sẽ không hỏi nhiều như vậy, tiểu hài tử chỉ cần nghe lời là tốt rồi.

Mặc dù đã hạ quyết tâm, bất quá Lưu Ngọc cũng không tính lập tức đi ngay. Hắn còn cần một thanh vũ khí vừa tay.

Cảnh nhà sa sút, số tiền còn dư lại trong tay Lưu Ngọc quả thật không nhiều lắm, bất quá tổ trạch cùng điền sản vẫn còn có chút giá trị, vì vậy cũng đủ để hắn mua thêm một bộ trang phục tốt.

Lưu Ngọc không muốn mua vũ khí làm sẵn mà thích đồ rèn trực tiếp hơn, thứ nhất càng vừa tay hợn, thứ hai cũng là giảm bớt phiền toái, bởi vì không ai biết chắc được có mua nhầm vũ khí cũ không.

Trong thôn thì thợ rèn Vương thường ngày chỉ có thể chế tạo một chút nông cụ đơn giản, nếu thật muốn muốn vũ khí tốt, chỉ có đi Lôi Quang Thành hoặc Du Thụ trấn mới có thể mua được, mà giá cả tại Lôi Quang Thành quá đắt, cho nên Lưu Ngọc giảm yêu cầu của mình xuống mà lựa chọn Du Thụ trấn.

Tiệm binh khí tốt nhất Du Thụ trấn chính là Linh Mẫn Binh Các, nó ở sát ngay bên cạnh khách điếm Duyệt Lai, tuy nhiên lại rất khuất bóng nên nếu không chú ý sẽ không nhận ra, bất quá Lưu Ngọc lại biết bởi vì trước kia Lưu gia có đặt mua một chút binh khí từ nơi này. Hiện tại Lưu Ngọc cũng dự định từ nơi này mua một thanh vũ khí.

Trong tiệm, tiểu nhị cùng chưởng quỹ đã sớm đổi, năm năm trôi qua những người đó không còn một ai ở lại, tự nhiên những người mới không thể nào biết hắn. Tiểu nhị thấy người tiến vào quần áo không sang trọng, lại là một thiếu nữ mặc nam trang cho nên cũng không có quá để ý tới. Những người khách giống như vậy mỗi ngày đều có rất nhiều, bọn họ chỉ muốn vào xem qua một chút, kì thực là không mua nổi, bởi vì bất kỳ một thanh binh khí tốt ở nơi này đều có giá trị bằng cả gia tài của bọn họ.

Ở đại Yến quốc, binh khí bị quản chế nghiêm ngặt, cho nên hết sức đắt giá. Mỗi một món binh khí đều phải đăng ký trong sổ, người cầm binh khí không rõ lai lịch sẽ bị xử trọng hình. Lưu Ngọc ở trong điếm đi loanh quanh, tiểu nhị không đến chào hỏi hắn, hắn cũng không để ý. Nơi này trước kia hắn đã tới mấy lần, người mặc dù đã đổi nhưng cách bài trí lại không có thay đổi, hắn rất nhanh liền đi tìm vài dạng binh khí ưng ý, mặc dù không chuẩn bị mua, cũng muốn hỏi giá trước, xem khả năng nếu đặt rèn binh khí sẽ cần bao nhiêu tiền.

“Vị tiểu ca này, có thể hay không tới đây một chút, giúp ta gỡ thanh kiếm này xuống, ta muốn nhìn kỹ một chút.” Trong điếm, tên tiểu nhị đang muốn ngủ gà ngủ gật, chợt nghe một cái giọng nói ôn nhu dễ nghe, mặc dù không phân biệt nam nữ, cũng sẽ không làm cho người ta chán ghét.

Vì vậy hắn chỉ có thể duỗi lưng một cái, đi tới lười biếng hỏi: “Nói nhanh một chút, cái binh khí gì?!”

Mặc dù Lưu Ngọc thoạt nhìn là mỹ nữ, bất quá ăn mặc quê mùa nhìn là biết gia cảnh rất nghèo, tiểu nhị cũng không muốn lãng phí thời gian của mình tiếp đãi người như vậy, dù sao nữ nhân này cũng không phải là lão bà của mình.

Lưu Ngọc thật không có đối với thái độ kém cỏi của hắn mà sinh ra cái gì oán trách, dù sao cũng đã nếm qua rất nhiều vị đắng của thế nhân rồi, như thế này so với những nỗi nhục nhã trước kia vẫn chưa tính là gì.

Vì vậy hắn lần nữa đưa ngón tay ra chỉ vào chính giữa thanh kiếm làm bằng thép treo ở trên tường, cười nói: “Cái thanh này!” Sở dĩ nhìn trúng thanh kiếm này là vì Lưu Ngọc chỉ vừa nhìn thấy nó, liền phát hiện nó được chế tạo rất tinh xảo, chắc chắn là phải dùng thép tinh luyện, hai bên lưỡi kiếm còn làm rất nhiều rãnh máu, lại không làm ảnh hưởng chút nào đến độ sắc bén. Bảo kiếm như vậy, tất nhiên rất có giá trị.

Quả nhiên, tiểu nhị chỉ vừa nghe liền không nhịn được lắc lắc đầu nói: “Khách quan thật xin lỗi, thanh kiếm này chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, đã lấy xuống nhìn thì nhất định phải mua!”

“Còn có thứ đạo lý này?” Lưu Ngọc chỉ vừa nghe cũng biết là tiểu nhị sợ phiền phức, lý do hiển nhiên chính là mình, Linh Binh Các luôn mở cửa ra để làm ăn, những lời tiểu nhị vừa nói, nếu là truyền tới tai Tạ chưởng quỹ của linh binh các, nhất định ông ta sẽ bị tức chết. Bất quá hắn cũng không muốn gây sự, vì vậy nhàn nhạt cười hỏi: “Thật đúng là như thế sao?”

“Hừ! Thiên chân vạn xác*, vậy còn có thể giả sao?” Nghe vậy tiểu nhị lập tức không kiên nhẫn cười lạnh một tiếng, thúc giục: “Ngươi rốt cuộc có mua hay không đây? Không mua, ta đi tiếp những người khác.”

Thấy vậy, Lưu Ngọc không thể làm gì khác hơn là lắc đầu nói: “Thôi đi, ta tự đi xem một vòng nữa vậy.” Thái độ như vậy, Lưu Ngọc cũng sẽ không tự rước lấy nhục, thực sự không được thì tới Lôi Quang Thành mua là xong, cũng bất quá đi nhiều thêm mấy bước thôi.

…….

Có điều Lưu Ngọc vừa dứt lời, bên trong cửa tiệm lập tức đón thêm một vị khách ăn mặc toàn màu đen, Lưu Ngọc chỉ xoay người nhìn thoáng qua, trong lòng nhất thời rét lạnh: “Cư nhiên là một nhân cảnh cao thủ! Thực lực hắn hiện tại so với trước đã tiến bộ hơn rất nhiều, mắt nhìn người cũng thập phần chính xác, hắn lập tức nhận ra được, võ công người này so với Diêm Đạc của Thông Bảo Đương, cao hơn một nữa!

Nhưng người này rất lạ mắt, Lưu Ngọc có thể xác định người này tuyệt đối chưa từng xuất hiện tại Lôi Quang Thành trước đó, hơn nữa cảnh giới hắn ổn định, bước chân kiên định, chính là đã bước vào nhân cảnh từ lâu. Nghiêm túc suy nghĩ một chút, Lưu Ngọc thầm nói: “Đúng rồi, xem ra người này có thể là một cao thủ quan ngoại mới đến, gần đây những người như vậy càng ngày càng nhiều, chính mình hành sự càng phải cẩn thận, tránh cho lại chọc phải phiền toái.” Trong lòng vừa nghĩ như vậy, cước bộ cũng cách xa một chút.

Tiểu nhị cũng lập tức phát hiện vị khách này khí độ bất phàm, so với Lưu Ngọc ăn mặc nghèo hèn mà nói, người này vô luận từ thực lực hay là bộ dáng, đều hơn không biết bao nhiêu lần, vì vậy tiểu nhị lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười chào đón, căn bản không cần gọi cũng tự mình lao tới, rất ân cần giới thiệu một lượt, hơn nữa giải thích hết sức cặn kẽ. Khách nhân vốn có chút sốt ruột mà nghe hắn khua môi múa mép, cũng liên tục gật đầu, lúc nghe được tiểu nhị giới thiệu Lưu Ngọc mới vừa rồi xem qua thanh kiếm kia, càng tươi cười nói: “Hảo kiếm! Nhanh lấy xuống cho ta nhìn một chút.”

Cùng một việc nhưng đối đãi với Lưu Ngọc lúc nãy lại hoàn toàn là hai loại thái độ, lần này tiểu nhị căn bản tiết kiệm lời nói vậy, liền lập tức chính mình mang đến cái thang đem thanh bảo kiếm gỡ xuống đưa cho người này, thậm chí còn lấy xuống cả vỏ kiếm, sau đó lại thao thao bất tuyệt nói.

Khách nhân nhìn kiếm cũng hết sức hài lòng, nếu như quả không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc trao đổi này có thể sẽ lập tức giao dịch, nhưng vào lúc này, khách nhân bỗng nhiên lấy tay cân nhắc bảo kiếm, lắc lắc đầu nói: “Không được không được, quá nặng, thanh kiếm này, thật sự là quá nặng!”

Tiểu nhị vừa nghe, trong lòng liền giật thót một cái, đang muốn khuyên nhũ thì bỗng nhiên lại nghe người này nói: “Như vậy đi, ta nghĩ ta nên tìm người chế tạo một thanh là được rồi!”

Nói xong xoay người liền muốn rời khỏi, chính là tiểu nhị lại lập tức hô: “Khách quan chờ một chút!” Thấy khách nhân quay đầu lại, hắn mới vội vàng ân cần cười nói: “Khách quan muốn chế tạo binh khí, thật ra thì không cần đi chỗ khác, hôm nay vừa đúng lúc vũ khí đại sư của bổn tiệm ở đây, ta sẽ lập tức mời hắn ra đây giúp ngài chế tạo một thanh binh khí thích hợp.”

Nghe thấy không cần phải đi chỗ khác nữa, người khách mặc hắc y dĩ nhiên là hết sức cao hứng, vì vậy gật gật đầu nói: “Cũng được, vậy ngươi nhanh đi kêu hắn ra đây.”

Lúc này Lưu Ngọc vẫn còn ở trong điếm quan sát các loại binh khí, nhưng ngay sau khi nhìn thấy người đại sư được tiểu nhị mời đi ra, hắn lại lần nữa kinh ngạc, thầm nghĩ: “Thật khéo trùng hợp, lại là hắn!”

Người tới tuổi tác không lớn, có lẽ chừng hai mươi, đại sư mà còn trẻ như vậy, hắc y khách nhìn nhất thời hừ lạnh một tiếng, cho là tiểu nhị đang đùa bỡn hắn, lộ ra vẻ không vui. Tiểu nhị coi sắc mặt đoán ý, vội vàng cười giải thích: “Khách quan bớt giận, thỉnh chớ có hoài nghi, vị này đúng là binh khí đại sư của bổn điếm, mặc dù trẻ tuổi thế nhưng kỹ thuật rèn đi khắp Lôi Quang Thành e là không ai bằng! Thật ra thì thanh bảo kiếm ngài mới vừa rồi cầm trong tay chính là do đại sư chế tạo.”

Nghe vậy, người khách mặc hắc y không nhịn được lộ ra vẻ hồ nghi, do dự nửa ngày sau, cuối cùng không quá tin tưởng lắc lắc đầu nói: “Không được, không được, thôi hay là quên đi, muốn rèn thanh binh khí này ta phải hao tốn rất nhiều tiền tài mới lấy được một ít nguyên liệu thượng hạng, luyện hư mất thì ta thật không kham nổi, chuyện hôm nay thật sự là xin lỗi!” Dứt lời, liền lắc đầu một cái rời khỏi cửa hàng. Vừa đi vừa trong lòng còn đang suy nghĩ: “Coi như tiểu tử này quả thật là có chút tài nghệ, nhưng người trẻ tuổi tính khí thường bộp chộp nóng nảy, ta thật vất vả mới gom đủ tài liệu, không thể để cho hắn mạo hiểm!”

…….

Vịt tới tay mà cứ như vậy bay, bận rộn nửa ngày không thu hoạch được gì tiểu nhị nhất thời có chút nhụt chí, có lại không thể phát tiết lên người đại sư, chỉ có thể đem phiền muộn chôn vào trong lòng, ngược lại thì cái vị đại sư trẻ tuổi này thoạt nhìn cũng không có dáng vẻ gì là không vui, chẳng qua chỉ là dời chỗ, an vị tại gian phòng chính, cầm lên một khối khoáng thạch màu đen, tự mình xem xét.

Có điều nhìn được một lúc, chợt phát hiện phía trước tối sầm lại, ánh mặt trời tựa hồ bị người nào đó che khuất, vì vậy mới ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là một thiếu nữ ăn mặc thập phần giản dị, chẳng qua là không biết tại sao hắn có cảm giác thiếu nữ này dung mạo có chút quen mắt. Vì vậy ôn hòa cuời cười: “Cô nương chớ có che cản ánh sáng của tại hạ, nếu muốn xem binh khí, cửa hàng này khắp nơi đều có, chắc chắn cô nương có thể chọn một dạng mà mình thích mua.”

Lưu Ngọc thấy hắn chuyên tâm nghiên cứu, thậm chí là có chút dáng vẻ ngây ngô, trong lòng không khỏi âm thầm bật cười: “Quả nhiên là người này, tính khí vẫn là cứng nhắc như vậy, người cũng ngốc nghếch. Bất quá tâm địa cũng không phải xấu. Phụ thân năm đó nhìn hắn đáng thương liền trợ giúp hắn học được nghề thợ rèn, không nghĩ tới tên này bây giờ đã lăn lộn trở thành một thợ rèn cấp bậc đại sư!

Chức danh đại sư này cũng không phải là nói chơi, nếu không có thực lực và danh tiếng cùng người nâng đỡ mà nói, tuyệt đối không thể trở thành đại sư. Mặc dù biết không có khả năng, bất quá Lưu Ngọc vẫn cười hỏi: “Thích Cương, năm đó chúng ta cũng coi là quen thân, không biết bây giờ ngươi còn nhớ ta không?”

Lời này của Lưu Ngọc, rốt cục khiến vị đoán tạo đại sư trẻ tuổi kia một trận kinh ngạc, làm cắt đứt dòng suy nghĩ nghiên cứu, nhìn đi nhìn lại Lưu Ngọc một chút lại cười khổ nói: “Để cho cô nương ngươi chê cười, kỳ thực trước kho cô nương nói, mới vừa rồi ta đã cảm thấy chúng ta giống như đã từng quen biết, thế nhưng suy nghĩ hồi lâu mà ta thực sự không nhớ rõ đã gặp nhau ở nơi nào.”

Nghe vậy, Lưu Ngọc thật vất vả nín cười nữa ngày, làm cả khuôn mặt hồng lên, lắc lắc đầu nói: “Dĩ nhiên, ngươi há mồm cô nương, ngậm miệng cô nương, coi ta là nữ nhân, tự nhiên cho là chúng ta chưa từng quen biết.”

Dứt lời còn đem một khối ngọc bội của phụ thân mang theo bên cạnh lấy ra cho Thích Cương nhìn một chút, quả nhiên Thích Cương nhìn thấy, ánh mắt càng thêm u mê, suy nghĩ hồi lâu lại cả kinh thất sắc hỏi: “Này, đây là ngọc bội của ân nhân! Cô nương, ngươi từ nơi nào lấy được?” Vừa nói lại như phảng phất gợi lên chuyện cũ bi thương, thở dài nói: ” Trong nhà ân nhân năm đó gặp phải tai họa bất ngờ, lúc Thích Cương học thành một thân bản lãnh, muốn báo ân lại mới phát hiện ra thì đã không thể nào quay lại. Trong lòng đối với chuyện này một mực khó có thể quên được! Cô nương đã có ngọc bội này, còn biết quan hệ giữa ta và ân nhân, chẳng lẽ… Chẳng lẽ cô nương là nha hoàn của Lưu gia năm đó sao?!” Suy nghĩ hồi lâu, đều không tìm được một cái lý do thích hợp, rồi Thích Cương tựa hồ bừng tỉnh đại ngộ rốt cuộc vỗ đầu một cái, xác định thân phận Lưu Ngọc chính là một tiểu nha hoàn.

Không nghĩ tới nói với nhau nữa ngày hắn cũng không có hiểu, Lưu Ngọc nhất thời dở khóc dở cười, một người khờ như vậy, cư nhiên có thể trở thành một đoán tạo đại sư, có lẽ nào mọi người thường nói người ngốc có ngốc phúc sao?

Chỉ đành phải thở dài, Lưu Ngọc đứng thẳng người, nghiêm mặt nói: “Thích Cương, ta là Lưu Ngọc, cũng chính là con trai của Lưu Khiêm, cháu trai Lưu Tuần, khối ngọc bội này đích thị là di vật của phụ thân ta, bây giờ ngươi hiểu chưa?”

Nếu không nhận thấy sự cảm kích cùng bi thương của hắn đều không giống giả bộ, Lưu Ngọc cũng định không để ý tới người này. Bây giờ giống như là muốn làm cho đối phương biết tới hắn, thực không phải ý định ban đầu của mình. Thật may là Thích Cương cũng không phải đần thật, chẳng qua là nhất thời suy nghĩ lòng vòng, Lưu Ngọc cường điệu nhắc nhở mình là thân nam nhi, Thích Cương có chậm hiểu cũng đã ý thức được. Nhất thời rất mừng: “Nguyên lai là nhi tử của ân nhân! Khó trách lớn lên giống ân nhân giống như vậy, tuy rằng thon nhỏ một ít, vẫn anh tư* bừng bừng. Trời thấy thương cảm, khiến người lương thiện như ân nhân lưu lại được huyết mạch, ta Thích Cương báo ân cũng đã có cơ hội rồi.”

Vì vậy lập tức cùng tiểu nhị phân phó mấy câu, lập tức vẻ mặt tươi cười cùng Lưu Ngọc nói: “Có lời gì, chúng ta tiến vào nội đường nói đi.” Mắt tiểu nhị lúc này mới choáng váng nhìn Lưu Ngọc và Thích Cương cùng nhau vào nội đường, nhất thời hối hận không thôi, không nghĩ tới cô nương này lại là bạn thủa hàn vi* của Thích đại sư, thật đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài, mất toi một cơ hội kết thân với đại sư.

…….

Sau khi vào nội đường, Lưu Ngọc mới phát hiện nơi này quả nhiên là động tiên, cây hoa thấp thoáng, nước chảy róc rách, hiển nhiên là tạo thành một thể vườn hoa nhỏ, trong lòng cười nói: “Không nghĩ tới cảnh còn người mất, người này cư nhiên cũng biết cách hưởng thụ cuộc sống.” So với bản thân mình hiện tại, địa vị hai người có thể nói là đã hoàn toàn cách xa nhau.

Chính là Thích Cương lúc này lại có chút ngượng ngùng, phảng phất nóng lòng giải thích nói: “Là lão bản muốn làm thành như vậy, cũng không phải là, cũng không phải là bổn ý của ta.” Nói xong dừng một chút, lại nghĩ tới một chuyện nói: “Đáng tiếc nương tử không ở chỗ này chỗ, nếu không nhất định phải mang nàng tới bái tạ ân nhân nhi tử.”

Lưu Ngọc nghe vậy, thở dài nói: “Thích đại ca, ngươi không cần câu nệ như vậy, nhắc tới bây giờ ta chỉ là một thun phu dân dã mà thôi. Mục đích ta tới đây là vì muốn tìm đại sư chế tạo một món binh khí vừa tay, hôm nay nếu gặp ngươi cũng là có duyên, nếu ngươi muốn cảm tạ xin dùng chút tâm tư rèn cho ta một món vũ khí tốt, bởi vì ta muốn dùng nó để làm chuyện rất trọng yếu, thậm chí có quan hệ đến tính mệnh!”

Lưu Ngọc nói hết sức trịnh trọng, Thích Cương nghe vậy, vẻ mặt cũng không khỏi ngưng trọng mấy phần, gật gật đầu nói: “Tiểu ân công yên tâm đi! Coi như ngươi không nói, trong khoảng thời gian này ta cũng sẽ không chế tạo binh khí nào khác, đặc biệt chuyên tâm làm cho ngươi thanh bảo kiếm này.” Suy nghĩ một chút, lại nói: “Cũng không biết tiểu ân công ngươi dự định làm binh khí dạng gì?”

Lưu Ngọc không nghĩ tới đối phương càng trượng nghĩa như thế, nhắc tới đầu năm nay hắn đã thấy rất nhiều chuyện lấy oán báo ân, Thích Cương có thể làm được như vậy, đã là đáng quý, bất quá hắn cũng chỉ là phàm cảnh võ giả, cần binh khí tốt gì cũng không làm khó được Thích Cương.

Vì vậy gật đầu một cái, Lưu Ngọc đem kiểu dáng binh khí sớm đã cân nhắc ở trong lòng nói ra, vừa nói vừa vẽ lên giấy: “Ta cần một thanh kiếm nhẹ, có thể dễ dàng mang theo bên người, nhưng nhất định phải đủ sắc bén! Hơn nữa có phải có tính mềm dẻo, sẽ không dễ dàng bị bẻ gảy, chuôi kiếm không được quá to, thân kiếm không cần quá rộng, nữa đoạn thân kiếm trước có chứa rãnh máu.” Lại suy nghĩ một chút, cười nói: “Ta còn muốn một cây chủy thủ, càng nhỏ sắc càng tốt, tốt nhất là có thể đem giấu vào trong hài. Ân, tạm thời chỉ những thứ này thôi!”

Nói xong đồng thời đưa bản vẻ kiểu dáng giao cho Thích Cương, Thích Cương cầm lên xem, liền vỗ ngực cười nói: “Tiểu ân công, không phải là ta tự mãn khoe khoang, hai cây binh khí này đều không khó chế tạo, nhưng ta cũng nhất định sẽ hết sức dụng tâm! Ba ngày sau, ngươi liền có thể tới đây lấy chúng đi.”

Lưu Ngọc cảm nhận được sự tự tin mãnh liệt trên người Thích Cương, cũng rất tin tưởng, hai kiện binh khí mà mình muốn chế tạo, quả thật không làm khó được một vị đoán tạo đại sư, vì vậy gật đầu cười nói: “Đa tạ Thích huynh, gia phụ nếu như biết chút ân đức năm đó sau này có thể được người hết lòng báo đáp, dưới suối vàng có biết, nhất định cũng sẽ hết sức cảm tạ.”

Nghe vậy Thích Cương trên mặt cũng lộ ra vẻ hoài niệm, thở dài nói: “Đúng vậy, nếu như ân công vẫn còn tại thế thì thật là tốt biết bao.”

Lưu Ngọc im lặng.

…….

Lại cùng Thích Cương trò chuyện một lúc, Lưu Ngọc cũng biết một ít sự tình của hắn những năm nay, thì ra là Thích Cương năm năm trước sau khi biết được Lưu gia gặp nạn, đã từng tìm mọi cách tìm kiếm hai người Lưu gia còn sống sót, bất quá hai huynh đệ Lưu Ngọc đã trở lại tổ trạch, Thích Cương một mực tìm tại Lôi Quang Thành, khẳng định không tìm được, sau đó hắn bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu việc rèn đúc, tâm ý tìm người mới dần phai nhạt. Tháng này mới đến Du Thụ trấn, bởi vì Linh Binh Các tính toán muốn mở rộng việc làm ăn ở đây. Lưu Ngọc cũng nói đơn giản chuyện mấy năm trải qua, thì liền nói lời từ biệt. Chính là rời đi Linh Binh Các không bao lâu, thì ngoài ý muốn gặp được Giản Lam đang ở trên đường đi dạo.

_______

*Thiên chân vạn xác: trăm vạn lần đều là sự thật

*Anh tư: tư thế oai hùng

*Hàn vi: nghèo hèn, không có thân phận

/27

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status