Đúng ngày hẹn, Phương Lệ dẫn Linh An đi xem mắt. Đối tượng là một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt mà theo lời bà mối Phương Lệ giới thiệu chính là ăn đứt tên Hoàng Khánh Phong bắt cá hai tay kia.
Linh An hiển nhiên không chú tâm đến buổi xem mắt. Mặc cho Phương Lệ có ngồi nói chuyện trên trời dưới biển, bầu không khí vẫn rất ngại ngùng.
Không biết Hoàng Khánh Phong giờ này đang làm gì? Không biết hắn có nhàm chán quá mà trở về Hà Nội không?
Linh An đang ngồi thẫn thờ thơ thẩn thì bỗng thấy Phương Lệ im bặt, hai mắt nó lồi ra, rớt xuống, rơi lộp cộp trên mặt bàn.
Linh An quay lại, liền thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Hoàng Khánh Phong.
“Xin lỗi nhưng tôi muốn mượn cô gái này một lúc.” Hoàng Khánh Phong nắm chặt lấy cổ tay Linh An lôi đi trước khi hai người kia kịp lên tiếng.
“Anh làm gì vậy? Á... đau quá. Mau bỏ tay tôi ra.” Linh An vùng vằng muốn rút tay lại nhưng dường như Hoàng Khánh Phong đang kìm nén cơn giận dữ bằng cách nắm thật chặt cổ tay cô.
“Nguyễn Linh An, em điên rồi sao? Tại sao lại đi xem mắt.” Hoàng Khánh Phong không khống chế được cảm xúc, gầm lên.
“Tôi làm gì đâu có liên quan đến anh, anh là cái quái gì mà đòi xem vào cuộc đời của tôi.”
“Anh là bạn trai của em, em nói xem, anh có quyền không?” Hoàng Khánh Phong gằn giọng nói.
“Hừ, bạn trai của tôi sao? Chứ không phải là bạn trai của Ngọc Phương à. Mà không, chồng sắp cưới mới đúng chứ.” Linh An hừ lạnh.
Hoàng Khánh Phong dịu xuống: “Anh với cô ấy chỉ là bạn.”
“Là bạn? Anh nghĩ tôi là con ngốc muốn nói gì thì nói sao? Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
Hoàng Khánh Phong lạnh giọng: “Em vẫn không tin anh sao? Được rồi. Anh sẽ cút cho khuất mắt em.”
Nói là làm, Hoàng Khánh Phong buông tay, quay đầu mất hút vào đám đông.
Linh An thẫn thờ đứng giữa đường, vô số cặp mắt hiếu kì chỉ trỏ nhưng cô đâu còn quan tâm...
Vừa về đến nhà, mẹ Linh An đã chạy ra hỏi: “Hoàng Khánh Phong đâu?”
Linh An hờ hững liếc nhìn mẹ: “Sao lại hỏi con?”
“Không hỏi mày thì hỏi ai. Mày vừa ra ngoài thì nó cũng đi theo.” Mẹ đáp.
“Anh ta không quay lại nữa đâu.”
Mẹ nhìn cô, thở dài: “Thật ra cửa hàng ăn bây giờ là Hoàng Khánh Phong giúp chúng ta mở. Nó biết con muốn mở cửa hàng cho ba mẹ, liền không ngần ngại giúp con một tay. Mới đầu mẹ còn nghi ngờ, sợ nó lừa đảo, nhưng khi nghe Quỳnh Mai và Phương Lệ nói, mẹ cũng yên tâm. Chuyện cái cô Ngọc Phương gì gì đó, mẹ cũng đã biết cả rồi. Mẹ tin nó không làm gì có lỗi với con cả. Nếu như nó không thật lòng yêu thương con, nó sẽ không đến đây để con giận dỗi đâu. Con cứ bình tĩnh mà suy nghĩ mọi chuyện.”
...
Đôi khi chúng ta tha thứ cho một người, không phải vì lỗi lầm của họ đáng được tha thứ, mà đơn giản là vì chúng ta vẫn cần sự xuất hiện của người đó bên cạnh mình...
Linh An hiển nhiên không chú tâm đến buổi xem mắt. Mặc cho Phương Lệ có ngồi nói chuyện trên trời dưới biển, bầu không khí vẫn rất ngại ngùng.
Không biết Hoàng Khánh Phong giờ này đang làm gì? Không biết hắn có nhàm chán quá mà trở về Hà Nội không?
Linh An đang ngồi thẫn thờ thơ thẩn thì bỗng thấy Phương Lệ im bặt, hai mắt nó lồi ra, rớt xuống, rơi lộp cộp trên mặt bàn.
Linh An quay lại, liền thấy bộ dạng đằng đằng sát khí của Hoàng Khánh Phong.
“Xin lỗi nhưng tôi muốn mượn cô gái này một lúc.” Hoàng Khánh Phong nắm chặt lấy cổ tay Linh An lôi đi trước khi hai người kia kịp lên tiếng.
“Anh làm gì vậy? Á... đau quá. Mau bỏ tay tôi ra.” Linh An vùng vằng muốn rút tay lại nhưng dường như Hoàng Khánh Phong đang kìm nén cơn giận dữ bằng cách nắm thật chặt cổ tay cô.
“Nguyễn Linh An, em điên rồi sao? Tại sao lại đi xem mắt.” Hoàng Khánh Phong không khống chế được cảm xúc, gầm lên.
“Tôi làm gì đâu có liên quan đến anh, anh là cái quái gì mà đòi xem vào cuộc đời của tôi.”
“Anh là bạn trai của em, em nói xem, anh có quyền không?” Hoàng Khánh Phong gằn giọng nói.
“Hừ, bạn trai của tôi sao? Chứ không phải là bạn trai của Ngọc Phương à. Mà không, chồng sắp cưới mới đúng chứ.” Linh An hừ lạnh.
Hoàng Khánh Phong dịu xuống: “Anh với cô ấy chỉ là bạn.”
“Là bạn? Anh nghĩ tôi là con ngốc muốn nói gì thì nói sao? Anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa.”
Hoàng Khánh Phong lạnh giọng: “Em vẫn không tin anh sao? Được rồi. Anh sẽ cút cho khuất mắt em.”
Nói là làm, Hoàng Khánh Phong buông tay, quay đầu mất hút vào đám đông.
Linh An thẫn thờ đứng giữa đường, vô số cặp mắt hiếu kì chỉ trỏ nhưng cô đâu còn quan tâm...
Vừa về đến nhà, mẹ Linh An đã chạy ra hỏi: “Hoàng Khánh Phong đâu?”
Linh An hờ hững liếc nhìn mẹ: “Sao lại hỏi con?”
“Không hỏi mày thì hỏi ai. Mày vừa ra ngoài thì nó cũng đi theo.” Mẹ đáp.
“Anh ta không quay lại nữa đâu.”
Mẹ nhìn cô, thở dài: “Thật ra cửa hàng ăn bây giờ là Hoàng Khánh Phong giúp chúng ta mở. Nó biết con muốn mở cửa hàng cho ba mẹ, liền không ngần ngại giúp con một tay. Mới đầu mẹ còn nghi ngờ, sợ nó lừa đảo, nhưng khi nghe Quỳnh Mai và Phương Lệ nói, mẹ cũng yên tâm. Chuyện cái cô Ngọc Phương gì gì đó, mẹ cũng đã biết cả rồi. Mẹ tin nó không làm gì có lỗi với con cả. Nếu như nó không thật lòng yêu thương con, nó sẽ không đến đây để con giận dỗi đâu. Con cứ bình tĩnh mà suy nghĩ mọi chuyện.”
...
Đôi khi chúng ta tha thứ cho một người, không phải vì lỗi lầm của họ đáng được tha thứ, mà đơn giản là vì chúng ta vẫn cần sự xuất hiện của người đó bên cạnh mình...
/43
|