Sau khi khóc một trận long trời lở đất, Linh An muốn đi dạo hít thở không khí trong lành. Vì vậy mà bây giờ, họ đang sánh bước bên nhau, lướt qua những người đang tập thể dục trong dải công viên trung tâm thành phố. Mỗi người đều có những tâm sự của riêng mình.
Những ngày vừa qua thật sự rất dài. Hoàng Khánh Phong nhận ra Linh An đối với hắn không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ nợ với con nợ hay cấp trên với cấp dưới. Nhìn thấy cô nói cười vui vẻ đã trở thành thói quen. Ngày nào không nhìn thấy thì nhớ nhung bứt rứt. Chỉ là hắn cố chấp không nhận ra. Mãi đến khi tận mắt thấy cô bị bắt lên xe, rồi điên cuồng vô vọng đuổi theo cô giữa đường phố đông đúc, hắn mới nhận ra cô đối với hắn quan trọng như thế nào.
Linh An tươi cười hắn liền cảm thấy vui vẻ. Cô khóc, trong lòng hắn như vạn mũi kim đâm.
Con tắc kè hoa Nguyễn Linh An luôn khoác lên mình lớp vỏ ngoài mạnh mẽ, nhưng thực chất bên trong lại vô cùng nhu nhược yếu đuối. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một Nguyễn Linh An đa nhân cách, không biết đâu mới là bộ mặt thật của cô, đâu mới là lúc cô đối xử thật tâm với họ. Để trơ trọi tồn tại trong cái xã hội này, cô buộc phải như vậy. Đặt đâu cũng có thể sống, đặt đâu cũng có thể vươn lên.
Mà bây giờ, cái Hoàng Khánh Phong muốn cô biết chính là cô không còn đơn độc, cô đã có hắn. Người phụ nữ này hắn tuyệt đối không thể đánh mất.
Linh An trong lòng rối rắm. Cô không dám nhìn Hoàng Khánh Phong, chỉ có thể cúi mặt đếm từng viên gạch dưới chân, một lúc sau mới cất tiếng khe khẽ: “Tổng giám đốc, thật ra,... chuyện này..., tôi..., tôi xin lỗi. Là tôi đã hiểu lầm anh. Tôi đã nghe Hòa Thịnh nói,... anh ... anh không có làm cái gì hết.”
Hoàng Khánh Phong hiển nhiên vẫn còn đang tức giận: “Lời của người mới gặp một lần cô đã vội vàng tin tưởng, còn tôi có nói thế nào cô cũng không chịu nghe phải không?”
Linh An bĩu môi, hàng mi dài cụp xuống, lầm bầm: “Anh đâu có nói cái gì đâu.”
Thấy bộ dạng ăn năn hối lỗi của cô, Hoàng Khánh Phong mềm lòng, bao nhiêu giận dữ cũng bay đi mất: “Thôi bỏ đi.”
Linh An nghe vậy liền vui vẻ trở lại, ngẩng đầu cười thật tươi nhìn Hoàng Khánh Phong: “Thật chứ tổng giám đốc, tổng giám đốc hết giận tôi rồi chứ?”
Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại thấy cảm giác tội lỗi tăng lên gấp vạn. Một bên má phải của Hoàng Khánh Phong bầm tím, đuôi mắt và khóe miệng đều có vết rách. Có lẽ lúc đến cứu cô, hắn đã gặp phải ba tên vệ sĩ ở cổng.
“Tổng giám đốc, anh bị thương rồi.”
“Tôi không sao.” Hoàng Khánh Phong nhìn gương mặt lo lắng của Linh An có chút không đành lòng.
“Không sao cái gì chứ, đều là tại tôi hết, tại tôi hết.” Giọng Linh An gần như sắp khóc: “Không được. Nhanh nhanh. Chúng ta đi đến bệnh viện.” Vừa nói cô vừa kéo tay Hoàng Khánh Phong quay lại chỗ đậu xe.
“An, bình tĩnh đi, tôi không sao cả. Lại không tin lời tôi nói sao?” Tại sao đến bây giờ hắn mới biết cô thích khóc đến như thế. Nhưng vì thế mà trong lòng hắn có chút vui vẻ. Cô là vì hắn mà khóc, vì hắn mà lo lắng. Cảm giác cũng không tồi.
Linh An sụt sùi hồi lâu, trong lòng cô lúc này chỉ hiện lên bốn chữ “vô cùng cảm kích”.
“Tổng giám đốc. Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng này của anh.”
Hoàng Khánh Phong bật cười: “Lại muốn báo đáp nữa sao?”
Linh An ngây người, lí nhí: “Chỉ cần anh không đưa tôi vào những chỗ như thế nữa là được.”
“Được.” Hoàng Khánh Phong sau này sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa. Hợp tác với những người đó, hắn cũng không cần.
Bỗng nhiên, từ phía sau, một đám đông đa phần là các cô gái trẻ chạy rầm rập đến như đi mua đồ giảm giá bảy mươi phần trăm trong siêu thị. Linh An và Hoàng Khánh Phong chưa kịp phản ứng đã bị đám đông ấy lôi lên phía trước. Linh An loáng thoáng nghe thấy các cô gái hét lên: “SNL.”
SLN? Đó chẳng phải nhóm nhạc thần tượng toàn những anh đẹp trai sao? Đúng rồi, nghe nói hôm nay họ có một cảnh quay MV mới tại quảng trường trung tâm thành phố. Nếu có thể tận mắt thấy năm anh chàng đẹp trai của SNL thì coi như sống cũng không uổng phí. Không còn suy nghĩ được nhiều, cô vung mạnh cánh tay của ai đó đang giữ chặt lấy mình, vội vàng chạy theo đám đông.
Nhưng trời không chiều lòng người, SLN vì một vài lý do đã quyết định chuyển lịch quay sang ngày hôm sau. Lúc này Linh An mới nhớ ra Hoàng Khánh Phong lúc nãy còn đứng cạnh giờ đã biến đi đâu mất. Cô vội vàng rẽ đám đông đi ra thì lại thấy một đám đông khác. Chỉ mới liếc qua một cái mà Linh An đã cảm thấy rụng rời chân tay.
Hoàng Khánh Phong, sao... sao anh ta có thể chui xuống cống được cơ chứ?
Hai người công nhân cao to đang cố gắng kéo Hoàng Khánh Phong lên mặt đất. Tuy rằng ống cống không sâu, nước cũng chỉ cao quá đầu gối một chút nhưng cái mùi nước thải tuyệt đối không dễ chịu chút nào. Những người xung quanh vội bịt mũi tránh ra xa giống như Hoàng Khánh Phong là một bãi phân chó vậy.
Khỏi phải nói, sắc mặt hắn tối tăm đến mức nào.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Hoàng Khánh Phong rất vinh dự mang theo một cái tay bó bột và một cái chân trật khớp lết về nhà. Cả quãng đường, Linh An phải chịu sức nặng khủng khiếp của toàn bộ cơ thể Hoàng Khánh Phong mà không dám có một lời ca thán.
Linh An lau mồ hôi trên trán, dò hỏi: “Tổng giám đốc, làm sao anh có thể ngã xuống cống như vậy?”
Nhìn bộ mặt đen thui thùi lùi như đít nồi cơm cháy của Hoàng Khánh Phong, Linh An nhớ lại lúc bị lẫn trong đám đông. Hình như cô đã đẩy mạnh người nào đó đang giữ chặt mình. Bình tĩnh suy nghĩ lại, chẳng nhẽ lại là Hoàng Khánh Phong?
Linh An nuốt nước bọt: “Là tôi sao?”
Hoàng Khánh Phong hừ mạnh một tiếng, không thèm nói chuyện. Hắn vì cô mà che chắn không để người khác xô đẩy. Vậy mà cô lấy đâu ra sức mạnh, vung tay một phát khiến hắn mất đà, tiện thể lại bị người khác đẩy, ngã đè lên hàng rào xung quanh, rơi thẳng xuống miệng cống.
Cô gái này thật không thể yêu thương cho nổi.
...
“Tổng giám đốc, về đến nhà rồi. Tôi xin phép đi trước.”
“Tôi đói rồi.”
Bước chân khựng lại ở bậc cửa, Linh An đau khổ quay lại nhìn Hoàng Khánh Phong: “Vậy anh muốn ăn gì? Tôi đi mua.”
“Tôi không ăn đồ ăn bên ngoài.”
“Hả?” Đây là ý gì vậy? Chẳng nhẽ hắn muốn cô nấu?
“Không nghe rõ sao? Đi nấu cơm đi.” Hoàng Khánh Phong bỏ lại Linh An đứng đờ đẫn trước cửa, lết vào phòng ngủ.
Linh An không cam tâm tháo giày đi vào bếp. Được rồi, được rồi. Ngã xuống cống, gãy hết tay chân, tâm trạng vô cùng tồi tệ, không nên dại dột chọc tức hắn vào lúc này.
Dù sao đi nữa hôm nay Hoàng Khánh Phong cũng đã cứu cô một mạng, làm chút việc cỏn con này coi như báo đáp.
“Hừ. Không ăn đồ ăn bên ngoài sao?” Linh An lẩm bẩm. “Vậy anh cũng sắp đạt đến cảnh giới tu tiên được rồi. Gạo trong thùng còn đúng một bát, tủ lạnh ngoài bia ra cũng chỉ có nước lọc. Anh bảo tôi nấu cái khỉ gió gì?”
Hoàng Khánh Phong tắm rửa thay đồ sạch sẽ, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Linh An có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng quyện với vị nam tính của người đàn ông trước mặt. Trong bộ đồ ở nhà thoải mái, Hoàng Khánh Phong thật sự rất giống một ông anh trai hàng xóm gần gũi, hiền lành, khác hẳn cái vẻ hách dịch ở công ty.
Linh An nhìn đến thất thần.
“Cái này là gì vậy?” Hoàng Khánh Phong múc một thìa cháo thả xuống bát. Tiếng cháo rơi lõm bõm làm Linh An bừng tỉnh.
Hoàng Khánh Phong nhíu mày nhìn Linh An.
“Là cháo trắng với muối. Tổng giám đốc, anh mới bị thương, nên ăn thanh đạm một chút.”
Tuyệt đối không thể chê đồ nhà người ta được. Chẳng nhẽ lại nói: “Hoàng Khánh Phong, nhà anh chả có cái quằn què gì ăn được hết.”
“Vậy sao? “ Hoàng Khánh Phong nghi ngờ.
Linh An mang vẻ mặt thành thật như thể bác sĩ, khẳng định chắc nịch.
Hoàng Khánh Phong không nói gì nữa, cúi đầu xúc cháo.
“Thế nào?” Linh An rụt rè hỏi.
“Rất khó nuốt.”
Linh An: ...
Dù cháo trắng chẳng ngon lành gì nhưng anh có cần tát bốp vào mặt người nấu như thế không? Đồ mất nết.
Linh An xúc một miếng cháo. Ây da... đúng là rất khó nuốt.
Những ngày vừa qua thật sự rất dài. Hoàng Khánh Phong nhận ra Linh An đối với hắn không đơn thuần chỉ là quan hệ chủ nợ với con nợ hay cấp trên với cấp dưới. Nhìn thấy cô nói cười vui vẻ đã trở thành thói quen. Ngày nào không nhìn thấy thì nhớ nhung bứt rứt. Chỉ là hắn cố chấp không nhận ra. Mãi đến khi tận mắt thấy cô bị bắt lên xe, rồi điên cuồng vô vọng đuổi theo cô giữa đường phố đông đúc, hắn mới nhận ra cô đối với hắn quan trọng như thế nào.
Linh An tươi cười hắn liền cảm thấy vui vẻ. Cô khóc, trong lòng hắn như vạn mũi kim đâm.
Con tắc kè hoa Nguyễn Linh An luôn khoác lên mình lớp vỏ ngoài mạnh mẽ, nhưng thực chất bên trong lại vô cùng nhu nhược yếu đuối. Người ngoài nhìn vào chỉ thấy một Nguyễn Linh An đa nhân cách, không biết đâu mới là bộ mặt thật của cô, đâu mới là lúc cô đối xử thật tâm với họ. Để trơ trọi tồn tại trong cái xã hội này, cô buộc phải như vậy. Đặt đâu cũng có thể sống, đặt đâu cũng có thể vươn lên.
Mà bây giờ, cái Hoàng Khánh Phong muốn cô biết chính là cô không còn đơn độc, cô đã có hắn. Người phụ nữ này hắn tuyệt đối không thể đánh mất.
Linh An trong lòng rối rắm. Cô không dám nhìn Hoàng Khánh Phong, chỉ có thể cúi mặt đếm từng viên gạch dưới chân, một lúc sau mới cất tiếng khe khẽ: “Tổng giám đốc, thật ra,... chuyện này..., tôi..., tôi xin lỗi. Là tôi đã hiểu lầm anh. Tôi đã nghe Hòa Thịnh nói,... anh ... anh không có làm cái gì hết.”
Hoàng Khánh Phong hiển nhiên vẫn còn đang tức giận: “Lời của người mới gặp một lần cô đã vội vàng tin tưởng, còn tôi có nói thế nào cô cũng không chịu nghe phải không?”
Linh An bĩu môi, hàng mi dài cụp xuống, lầm bầm: “Anh đâu có nói cái gì đâu.”
Thấy bộ dạng ăn năn hối lỗi của cô, Hoàng Khánh Phong mềm lòng, bao nhiêu giận dữ cũng bay đi mất: “Thôi bỏ đi.”
Linh An nghe vậy liền vui vẻ trở lại, ngẩng đầu cười thật tươi nhìn Hoàng Khánh Phong: “Thật chứ tổng giám đốc, tổng giám đốc hết giận tôi rồi chứ?”
Nhưng không nhìn thì thôi, nhìn rồi lại thấy cảm giác tội lỗi tăng lên gấp vạn. Một bên má phải của Hoàng Khánh Phong bầm tím, đuôi mắt và khóe miệng đều có vết rách. Có lẽ lúc đến cứu cô, hắn đã gặp phải ba tên vệ sĩ ở cổng.
“Tổng giám đốc, anh bị thương rồi.”
“Tôi không sao.” Hoàng Khánh Phong nhìn gương mặt lo lắng của Linh An có chút không đành lòng.
“Không sao cái gì chứ, đều là tại tôi hết, tại tôi hết.” Giọng Linh An gần như sắp khóc: “Không được. Nhanh nhanh. Chúng ta đi đến bệnh viện.” Vừa nói cô vừa kéo tay Hoàng Khánh Phong quay lại chỗ đậu xe.
“An, bình tĩnh đi, tôi không sao cả. Lại không tin lời tôi nói sao?” Tại sao đến bây giờ hắn mới biết cô thích khóc đến như thế. Nhưng vì thế mà trong lòng hắn có chút vui vẻ. Cô là vì hắn mà khóc, vì hắn mà lo lắng. Cảm giác cũng không tồi.
Linh An sụt sùi hồi lâu, trong lòng cô lúc này chỉ hiện lên bốn chữ “vô cùng cảm kích”.
“Tổng giám đốc. Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn cứu mạng này của anh.”
Hoàng Khánh Phong bật cười: “Lại muốn báo đáp nữa sao?”
Linh An ngây người, lí nhí: “Chỉ cần anh không đưa tôi vào những chỗ như thế nữa là được.”
“Được.” Hoàng Khánh Phong sau này sẽ không bao giờ đến những nơi như vậy nữa. Hợp tác với những người đó, hắn cũng không cần.
Bỗng nhiên, từ phía sau, một đám đông đa phần là các cô gái trẻ chạy rầm rập đến như đi mua đồ giảm giá bảy mươi phần trăm trong siêu thị. Linh An và Hoàng Khánh Phong chưa kịp phản ứng đã bị đám đông ấy lôi lên phía trước. Linh An loáng thoáng nghe thấy các cô gái hét lên: “SNL.”
SLN? Đó chẳng phải nhóm nhạc thần tượng toàn những anh đẹp trai sao? Đúng rồi, nghe nói hôm nay họ có một cảnh quay MV mới tại quảng trường trung tâm thành phố. Nếu có thể tận mắt thấy năm anh chàng đẹp trai của SNL thì coi như sống cũng không uổng phí. Không còn suy nghĩ được nhiều, cô vung mạnh cánh tay của ai đó đang giữ chặt lấy mình, vội vàng chạy theo đám đông.
Nhưng trời không chiều lòng người, SLN vì một vài lý do đã quyết định chuyển lịch quay sang ngày hôm sau. Lúc này Linh An mới nhớ ra Hoàng Khánh Phong lúc nãy còn đứng cạnh giờ đã biến đi đâu mất. Cô vội vàng rẽ đám đông đi ra thì lại thấy một đám đông khác. Chỉ mới liếc qua một cái mà Linh An đã cảm thấy rụng rời chân tay.
Hoàng Khánh Phong, sao... sao anh ta có thể chui xuống cống được cơ chứ?
Hai người công nhân cao to đang cố gắng kéo Hoàng Khánh Phong lên mặt đất. Tuy rằng ống cống không sâu, nước cũng chỉ cao quá đầu gối một chút nhưng cái mùi nước thải tuyệt đối không dễ chịu chút nào. Những người xung quanh vội bịt mũi tránh ra xa giống như Hoàng Khánh Phong là một bãi phân chó vậy.
Khỏi phải nói, sắc mặt hắn tối tăm đến mức nào.
Sau khi được đưa đến bệnh viện, Hoàng Khánh Phong rất vinh dự mang theo một cái tay bó bột và một cái chân trật khớp lết về nhà. Cả quãng đường, Linh An phải chịu sức nặng khủng khiếp của toàn bộ cơ thể Hoàng Khánh Phong mà không dám có một lời ca thán.
Linh An lau mồ hôi trên trán, dò hỏi: “Tổng giám đốc, làm sao anh có thể ngã xuống cống như vậy?”
Nhìn bộ mặt đen thui thùi lùi như đít nồi cơm cháy của Hoàng Khánh Phong, Linh An nhớ lại lúc bị lẫn trong đám đông. Hình như cô đã đẩy mạnh người nào đó đang giữ chặt mình. Bình tĩnh suy nghĩ lại, chẳng nhẽ lại là Hoàng Khánh Phong?
Linh An nuốt nước bọt: “Là tôi sao?”
Hoàng Khánh Phong hừ mạnh một tiếng, không thèm nói chuyện. Hắn vì cô mà che chắn không để người khác xô đẩy. Vậy mà cô lấy đâu ra sức mạnh, vung tay một phát khiến hắn mất đà, tiện thể lại bị người khác đẩy, ngã đè lên hàng rào xung quanh, rơi thẳng xuống miệng cống.
Cô gái này thật không thể yêu thương cho nổi.
...
“Tổng giám đốc, về đến nhà rồi. Tôi xin phép đi trước.”
“Tôi đói rồi.”
Bước chân khựng lại ở bậc cửa, Linh An đau khổ quay lại nhìn Hoàng Khánh Phong: “Vậy anh muốn ăn gì? Tôi đi mua.”
“Tôi không ăn đồ ăn bên ngoài.”
“Hả?” Đây là ý gì vậy? Chẳng nhẽ hắn muốn cô nấu?
“Không nghe rõ sao? Đi nấu cơm đi.” Hoàng Khánh Phong bỏ lại Linh An đứng đờ đẫn trước cửa, lết vào phòng ngủ.
Linh An không cam tâm tháo giày đi vào bếp. Được rồi, được rồi. Ngã xuống cống, gãy hết tay chân, tâm trạng vô cùng tồi tệ, không nên dại dột chọc tức hắn vào lúc này.
Dù sao đi nữa hôm nay Hoàng Khánh Phong cũng đã cứu cô một mạng, làm chút việc cỏn con này coi như báo đáp.
“Hừ. Không ăn đồ ăn bên ngoài sao?” Linh An lẩm bẩm. “Vậy anh cũng sắp đạt đến cảnh giới tu tiên được rồi. Gạo trong thùng còn đúng một bát, tủ lạnh ngoài bia ra cũng chỉ có nước lọc. Anh bảo tôi nấu cái khỉ gió gì?”
Hoàng Khánh Phong tắm rửa thay đồ sạch sẽ, ngồi ngay ngắn bên bàn ăn. Linh An có thể ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng quyện với vị nam tính của người đàn ông trước mặt. Trong bộ đồ ở nhà thoải mái, Hoàng Khánh Phong thật sự rất giống một ông anh trai hàng xóm gần gũi, hiền lành, khác hẳn cái vẻ hách dịch ở công ty.
Linh An nhìn đến thất thần.
“Cái này là gì vậy?” Hoàng Khánh Phong múc một thìa cháo thả xuống bát. Tiếng cháo rơi lõm bõm làm Linh An bừng tỉnh.
Hoàng Khánh Phong nhíu mày nhìn Linh An.
“Là cháo trắng với muối. Tổng giám đốc, anh mới bị thương, nên ăn thanh đạm một chút.”
Tuyệt đối không thể chê đồ nhà người ta được. Chẳng nhẽ lại nói: “Hoàng Khánh Phong, nhà anh chả có cái quằn què gì ăn được hết.”
“Vậy sao? “ Hoàng Khánh Phong nghi ngờ.
Linh An mang vẻ mặt thành thật như thể bác sĩ, khẳng định chắc nịch.
Hoàng Khánh Phong không nói gì nữa, cúi đầu xúc cháo.
“Thế nào?” Linh An rụt rè hỏi.
“Rất khó nuốt.”
Linh An: ...
Dù cháo trắng chẳng ngon lành gì nhưng anh có cần tát bốp vào mặt người nấu như thế không? Đồ mất nết.
Linh An xúc một miếng cháo. Ây da... đúng là rất khó nuốt.
/43
|