Sáng hôm sau, Linh An đờ đẫn đón nhận cái nhìn kinh hoàng cùng phẫn nộ của Quỳnh Mai và Phương Lệ. Cuối cùng sau khi nghe lại mọi chuyện, Linh An nhận ra cô đã làm cái việc mà có thể nó sẽ ám ảnh trong từng giấc mơ của cô sau này.
Quỳnh Mai há hốc mồm, trong mắt vẫn hiện lên nỗi kinh hoàng mà cô nhìn thấy tối hôm qua: “Hoàng Khánh Phong, anh ta thật thê thảm. Không biết anh ta đã lái xe về đây bằng cách nào?”
“Mày cứ luôn mồm chê bai anh ta nhỏ mọn, độc ác. Đúng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Nếu là tao thì đã vứt mày bên lề đường cho kiến tha đi rồi, chứ chẳng có chuyện nhẫn nhịn để rồi bị đè đầu cưỡi cổ đòi cạo lông như thế đâu.” Phương Lệ nhăn mặt nói.
Linh An nhắm chặt mắt, rùng mình. Không thể tưởng tượng nổi cô lại có lá gan khủng bố đến vậy. Thật khóc không ra nước mắt, xem ra những ngày tháng sau này lại càng đen tối hơn.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Linh An không thể tránh mặt Hoàng Khánh Phong mãi được. Vì vậy, cô lấy hết can đảm mời hắn đi ăn, coi như để cảm ơn cũng như là tạ lỗi cho buổi tối hôm đó.
Hoàng Khánh Phong đặt tài liệu xuống bàn, chăm chú nhìn Linh An như đang do dự xem có nên chiếu cố mà chấp nhận lời xin lỗi này hay không.
Có cái bóng đèn làm chứng, Linh An đã rất ăn năn hối cải, vậy mà hắn còn tỏ thái độ đó. Đã vậy không ăn thì thôi, chị đây càng đỡ mất tiền.
Ngay lúc Linh An đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Hoàng Khánh Phong, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, đồng ý đi ăn cùng với cô.
Linh An không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao thì con người thù dai như Hoàng Khánh Phong cũng đã chấp nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng cũng không thể vui nổi vì cái túi tiền vốn đã lép kẹp thì nay trở thành xẹp lép. Cô có thể lấy phiếu trợ cấp ăn trưa của công ty để mời hắn được không?
Mất hết cả buổi sáng suy nghĩ nát óc, dằn vặt lương tâm, Linh An mới có thể dẫn Hoàng Khánh Phong đi đến nhà hàng sang chảnh gần công ty. Đồ ăn ở đây rất ngon, tất nhiên giá tiền cũng theo đó mà tỉ lệ thuận. Dù sao thì với đồng lương bèo bọt mà hắn trả cho cô hàng tháng thì việc này chính là vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng.
Linh An ra sức ăn như hổ đói vồ trâu. Loáng một cái đống bát đĩa trên bàn đã sạch bong sáng bóng. Hoàng Khánh Phong dường như không đụng đũa đến món gì. Bữa ăn này, cũng có thể coi như là Linh An tự mình mời mình.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Hoàng Khánh Phong nhẹ nhàng kéo ghế đứng dậy.
“Được, được. Tổng giám đốc cứ đi đi, tôi sẽ đi thanh toán.”
Linh An ở sau lưng làm mặt khỉ với Hoàng Khánh Phong: “Không vào mà cũng có cái để ra sao?” Linh An phì cười. Cô định xách túi đứng dậy ra ngoài quầy thanh toán thì chợt nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ vô cùng quen thuộc. Vốn định tránh mặt nhưng không kịp, người phụ nữ kia đã lên tiếng trước: “Linh An, là Linh An phải không?”
Linh An ngao ngán, thầm nghĩ lại gặp phải quỷ rồi. Lấy bộ mặt vui vẻ hết sức có thể, cô tươi cười chào hỏi hai người kia: “Lâu quá không gặp, hai cậu dạo này khỏe chứ?”
Hương Thảo ỏn ẻn, liếc mắt đưa tình với người đàn ông đứng bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay anh ta, đáp lại: “Tất nhiên rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Hôm nay Huy đưa tôi đến đây ăn cơm, nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, cũng không ngờ lại có thể gặp được cậu.”
Linh An thầm bĩu môi. Khỏe thì cứ nói là khỏe, ai hỏi đến tình cảm của hai người đâu mà phải khai. Cô không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ không mong đợi này bèn vội vàng kết thúc câu chuyện: “Vậy hai người mau gọi món, tôi đi trước.”
Haizzz... Nếu còn đứng đây chắc cô không thể kiềm lòng mà liếc trộm Huy thêm vài cái nữa. Vẫn cao lớn, vững chãi khiến người ta có cảm giác muốn dựa dẫm. Vẫn đôi mắt ấm áp sau cặp kính nghiêm nghị, vẫn nụ cười làm trái tim bao cô gái xuyến xao.
Hương Thảo dường như đã đọc được suy nghĩ trong đầu của người con gái trước mặt. Cô ta là Linh An, là kẻ thù không đội trời chung cô, làm sao cô có thể để cho cô ta đi dễ dàng như vậy được.
“Linh An, đi đâu mà vội? Vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa mà. Ngồi lại ăn cùng chúng tôi đi. Tiện thể tôi cũng muốn khoe với cậu, chúng tôi đã kết hôn rồi. Tiếc là không thể mời cậu đến dự.” Hương Thảo huơ huơ bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới ra trước mặt Linh An.
Trái tim Linh An trùng xuống một nhịp. Dù sao cũng là mối tình đầu. Bảo không có cảm giác gì chính là nói dối. Trước đây Linh An đã nghĩ Hương Thảo đến với Huy chỉ là muốn chọc tức cô. Nhưng giờ thấy được họ đã nên duyên vợ chồng, tình chàng ý thiếp, cô cũng hảo tâm mà chúc phúc cho họ. Dù sao cũng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Chỉ tiếc là người đàn ông tốt như vậy lại không đến lượt cô.
Linh An cười cười: “Vậy sao? Thật là một tin vui nghen. Thôi hai cậu vào ăn đi, tôi vừa ăn xong rồi. Cũng không còn sớm, tôi đi trước.”
Hương Thảo đã kịp giữ tay Linh An lại: “Tiếc quá, cậu đã ăn rồi sao? Cậu đi ăn trưa có một mình à? Linh An, đừng nói với chúng tôi là cậu chưa có bạn trai đấy nhé. Nếu biết vậy chúng tôi đã đi sớm hơn một chút, để cậu đỡ phải cô đơn lẻ bóng mà ăn một mình. Thật tiếc quá.”
Đến nước này thì Linh An không thể nhịn được nữa, cô chỉ hận tại sao hôm qua không ngồi mài móng tay để bây giờ có thể cào lên cái mặt xinh đẹp nõn nà đang cười tươi như hoa đào đón gió xuân kia.
Nhưng Hương Thảo nói cũng không hẳn là không đúng. Mặc dù Linh An không phải là đi ăn một mình nhưng cũng chẳng phải là ăn cùng bạn trai. Dù sao đi nữa, cô cũng không thể tỏ vẻ yếu thế trước kẻ thù số một của mình. Lấy lại tinh thần,
Linh An tươi cười nói: “Bạn trai tôi vừa đi vào nhà vệ sinh.” Vừa nói cô vừa chỉ về phía sau lưng.
Hương Thảo cười khẩy, cô không ngờ Linh An lại có thể nói dối trắng trợn như vậy: “Bạn trai cậu có phải đi vệ sinh lâu quá rồi không? Có cần tôi nhờ Huy vào tìm hộ không?”
Linh An giận đến xì khói ra hai lỗ mũi. Đến việc đi vệ sinh mà cô ta cũng muốn quản sao? Có trời mới biết tại sao anh ta lại đi lâu như thế. Dù sao tốt nhất là cứ ngồi trong đó đến đêm cũng được. Nếu Hoàng Khánh Phong ra đây bây giờ, cô cũng không biết phải ăn nói làm sao.
Huy nhìn thấy Linh An lúng túng, lúc này mới chịu mở miệng: “Thôi em, chúng ta đi.” Rồi anh đưa mắt về phái Linh An, gật nhẹ: “Gặp lại sau.”
Nếu Huy không lên tiếng Linh An còn tưởng anh ta là cái móc quần áo di động. Nhưng dù sao anh ta cũng đã cứu vớt Linh An ra khỏi cảnh khốn cùng. Trong lòng cô cảm kích khôn nguôi, đúng là trước đây cô đã không nhìn lầm người.
Nhưng dường như ma nữ Hương Thảo vẫn chưa muốn buông tha, cười đến híp cả hai con mắt: “Khoan đã, dù sao nếu đã gặp thì chúng ta cũng nên chào hỏi người ta một tiếng cho phải phép.”
Linh An hộc máu. Chẳng nhẽ hôm nay cô đành phải chịu nhục trước mặt kẻ thù của mình sao? Mải suy nghĩ, Linh An không để ý đến một bóng đen cao lớn từ sau lưng đã bước đến bên cạnh cô. Chỉ khi hắn lên tiếng, cô mới giật mình ngẩng lên: “Linh An, ai vậy?”
Linh An đờ đẫn, người không nên xuất hiện cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trong lòng cô rối như tơ vò, hận không thể đánh bay hết đám người ở đây mà phi ra ngoài.
Hương Thảo cũng đờ đẫn không kém Linh An, cô lắp bắp mãi mới thốt ra được thành tiếng: “Linh An, đây ...đây...không... không phải là bạn.. bạn trai cậu chứ?”
Linh An nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, phóng lao thì phải theo lao, giờ phút này cô đã không còn đường lùi nữa rồi. Linh An cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào, đưa tay ôm lấy eo Hoàng Khánh Phong, mắt nhìn chằm chặp vào gương mặt lạnh te của hắn ta, cầu khẩn: “Làm ơn, làm ơn hãy phối hợp với tôi đi, tôi sẽ đội ơn anh suốt đời.” Cũng chẳng biết Hoàng Khánh Phong có hiểu được ánh mắt mang tính chất hấp hối của cô hay không, mặt hắn vẫn không có chút gì thay đổi. Bản lĩnh lăn lộn thương trường nhiều năm đã tôi luyện cho người đàn ông này một gương mặt còn lạnh hơn cả sắt đá, dày hơn cả mặt đường. Nhưng dù sao hắn cũng không đẩy bàn tay đang ôm chặt trên người hắn của cô ra. Vì thế mà Linh An có được chút dũng khí, liều chết gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Hương Thảo dường như không tin vào mắt mình. Huy cũng có chút bất ngờ. Một màn giằng co đấu mắt của Linh An và Hoàng Khánh Phong, rơi vào mắt họ lại thành tình chàng ý thiếp, nồng đượm thâm sâu.
Vẫn là Huy lấy lại được tinh thần, dơ tay ra trước chào hỏi: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Khánh? Tôi là Gia Huy, trưởng phòng Marketing của công ty Lâm Phát. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, không biết anh còn nhớ tôi không?”
Hoàng Khánh Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Huy, chỉ nhàn nhạt giới thiệu: “Xin chào, tôi là Hoàng Khánh Phong, rất vui được làm quen. Bạn gái tôi sau này còn phải nhờ hai người chiếu cố.” Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa đầu Linh An.
Linh An rùng mình tự hỏi tại sao hắn lại có thể thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ như vậy? Một giây trước anh ta còn dùng cái thái độ vô cảm kiểu như cô có lăn ra đất mà chết ngay lập tức cũng không liên quan. Vậy mà một giây sau anh ta lại có thể nhìn cô cười đến dịu dàng.
“Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Không để cho hai người kia có thời gian lên tiếng, Hoàng Khánh Phong dẫn Linh An phăm phăm đi ra cửa, bỏ lại hai con người một nam một nữ vẫn đang thẫn thờ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
Quỳnh Mai há hốc mồm, trong mắt vẫn hiện lên nỗi kinh hoàng mà cô nhìn thấy tối hôm qua: “Hoàng Khánh Phong, anh ta thật thê thảm. Không biết anh ta đã lái xe về đây bằng cách nào?”
“Mày cứ luôn mồm chê bai anh ta nhỏ mọn, độc ác. Đúng là lấy dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử. Nếu là tao thì đã vứt mày bên lề đường cho kiến tha đi rồi, chứ chẳng có chuyện nhẫn nhịn để rồi bị đè đầu cưỡi cổ đòi cạo lông như thế đâu.” Phương Lệ nhăn mặt nói.
Linh An nhắm chặt mắt, rùng mình. Không thể tưởng tượng nổi cô lại có lá gan khủng bố đến vậy. Thật khóc không ra nước mắt, xem ra những ngày tháng sau này lại càng đen tối hơn.
Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, Linh An không thể tránh mặt Hoàng Khánh Phong mãi được. Vì vậy, cô lấy hết can đảm mời hắn đi ăn, coi như để cảm ơn cũng như là tạ lỗi cho buổi tối hôm đó.
Hoàng Khánh Phong đặt tài liệu xuống bàn, chăm chú nhìn Linh An như đang do dự xem có nên chiếu cố mà chấp nhận lời xin lỗi này hay không.
Có cái bóng đèn làm chứng, Linh An đã rất ăn năn hối cải, vậy mà hắn còn tỏ thái độ đó. Đã vậy không ăn thì thôi, chị đây càng đỡ mất tiền.
Ngay lúc Linh An đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn Hoàng Khánh Phong, hắn nhẹ nhàng gật đầu một cái, đồng ý đi ăn cùng với cô.
Linh An không biết nên vui hay nên buồn. Dù sao thì con người thù dai như Hoàng Khánh Phong cũng đã chấp nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng cũng không thể vui nổi vì cái túi tiền vốn đã lép kẹp thì nay trở thành xẹp lép. Cô có thể lấy phiếu trợ cấp ăn trưa của công ty để mời hắn được không?
Mất hết cả buổi sáng suy nghĩ nát óc, dằn vặt lương tâm, Linh An mới có thể dẫn Hoàng Khánh Phong đi đến nhà hàng sang chảnh gần công ty. Đồ ăn ở đây rất ngon, tất nhiên giá tiền cũng theo đó mà tỉ lệ thuận. Dù sao thì với đồng lương bèo bọt mà hắn trả cho cô hàng tháng thì việc này chính là vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng.
Linh An ra sức ăn như hổ đói vồ trâu. Loáng một cái đống bát đĩa trên bàn đã sạch bong sáng bóng. Hoàng Khánh Phong dường như không đụng đũa đến món gì. Bữa ăn này, cũng có thể coi như là Linh An tự mình mời mình.
“Tôi vào nhà vệ sinh một lát.” Hoàng Khánh Phong nhẹ nhàng kéo ghế đứng dậy.
“Được, được. Tổng giám đốc cứ đi đi, tôi sẽ đi thanh toán.”
Linh An ở sau lưng làm mặt khỉ với Hoàng Khánh Phong: “Không vào mà cũng có cái để ra sao?” Linh An phì cười. Cô định xách túi đứng dậy ra ngoài quầy thanh toán thì chợt nhìn thấy hai bóng người một nam một nữ vô cùng quen thuộc. Vốn định tránh mặt nhưng không kịp, người phụ nữ kia đã lên tiếng trước: “Linh An, là Linh An phải không?”
Linh An ngao ngán, thầm nghĩ lại gặp phải quỷ rồi. Lấy bộ mặt vui vẻ hết sức có thể, cô tươi cười chào hỏi hai người kia: “Lâu quá không gặp, hai cậu dạo này khỏe chứ?”
Hương Thảo ỏn ẻn, liếc mắt đưa tình với người đàn ông đứng bên cạnh, nhẹ nhàng khoác tay anh ta, đáp lại: “Tất nhiên rồi, tình cảm của chúng tôi rất tốt. Hôm nay Huy đưa tôi đến đây ăn cơm, nghe nói đồ ăn ở đây rất ngon, cũng không ngờ lại có thể gặp được cậu.”
Linh An thầm bĩu môi. Khỏe thì cứ nói là khỏe, ai hỏi đến tình cảm của hai người đâu mà phải khai. Cô không muốn kéo dài cuộc gặp gỡ không mong đợi này bèn vội vàng kết thúc câu chuyện: “Vậy hai người mau gọi món, tôi đi trước.”
Haizzz... Nếu còn đứng đây chắc cô không thể kiềm lòng mà liếc trộm Huy thêm vài cái nữa. Vẫn cao lớn, vững chãi khiến người ta có cảm giác muốn dựa dẫm. Vẫn đôi mắt ấm áp sau cặp kính nghiêm nghị, vẫn nụ cười làm trái tim bao cô gái xuyến xao.
Hương Thảo dường như đã đọc được suy nghĩ trong đầu của người con gái trước mặt. Cô ta là Linh An, là kẻ thù không đội trời chung cô, làm sao cô có thể để cho cô ta đi dễ dàng như vậy được.
“Linh An, đi đâu mà vội? Vẫn chưa hết giờ nghỉ trưa mà. Ngồi lại ăn cùng chúng tôi đi. Tiện thể tôi cũng muốn khoe với cậu, chúng tôi đã kết hôn rồi. Tiếc là không thể mời cậu đến dự.” Hương Thảo huơ huơ bàn tay đeo chiếc nhẫn cưới ra trước mặt Linh An.
Trái tim Linh An trùng xuống một nhịp. Dù sao cũng là mối tình đầu. Bảo không có cảm giác gì chính là nói dối. Trước đây Linh An đã nghĩ Hương Thảo đến với Huy chỉ là muốn chọc tức cô. Nhưng giờ thấy được họ đã nên duyên vợ chồng, tình chàng ý thiếp, cô cũng hảo tâm mà chúc phúc cho họ. Dù sao cũng là một đôi kim đồng ngọc nữ. Chỉ tiếc là người đàn ông tốt như vậy lại không đến lượt cô.
Linh An cười cười: “Vậy sao? Thật là một tin vui nghen. Thôi hai cậu vào ăn đi, tôi vừa ăn xong rồi. Cũng không còn sớm, tôi đi trước.”
Hương Thảo đã kịp giữ tay Linh An lại: “Tiếc quá, cậu đã ăn rồi sao? Cậu đi ăn trưa có một mình à? Linh An, đừng nói với chúng tôi là cậu chưa có bạn trai đấy nhé. Nếu biết vậy chúng tôi đã đi sớm hơn một chút, để cậu đỡ phải cô đơn lẻ bóng mà ăn một mình. Thật tiếc quá.”
Đến nước này thì Linh An không thể nhịn được nữa, cô chỉ hận tại sao hôm qua không ngồi mài móng tay để bây giờ có thể cào lên cái mặt xinh đẹp nõn nà đang cười tươi như hoa đào đón gió xuân kia.
Nhưng Hương Thảo nói cũng không hẳn là không đúng. Mặc dù Linh An không phải là đi ăn một mình nhưng cũng chẳng phải là ăn cùng bạn trai. Dù sao đi nữa, cô cũng không thể tỏ vẻ yếu thế trước kẻ thù số một của mình. Lấy lại tinh thần,
Linh An tươi cười nói: “Bạn trai tôi vừa đi vào nhà vệ sinh.” Vừa nói cô vừa chỉ về phía sau lưng.
Hương Thảo cười khẩy, cô không ngờ Linh An lại có thể nói dối trắng trợn như vậy: “Bạn trai cậu có phải đi vệ sinh lâu quá rồi không? Có cần tôi nhờ Huy vào tìm hộ không?”
Linh An giận đến xì khói ra hai lỗ mũi. Đến việc đi vệ sinh mà cô ta cũng muốn quản sao? Có trời mới biết tại sao anh ta lại đi lâu như thế. Dù sao tốt nhất là cứ ngồi trong đó đến đêm cũng được. Nếu Hoàng Khánh Phong ra đây bây giờ, cô cũng không biết phải ăn nói làm sao.
Huy nhìn thấy Linh An lúng túng, lúc này mới chịu mở miệng: “Thôi em, chúng ta đi.” Rồi anh đưa mắt về phái Linh An, gật nhẹ: “Gặp lại sau.”
Nếu Huy không lên tiếng Linh An còn tưởng anh ta là cái móc quần áo di động. Nhưng dù sao anh ta cũng đã cứu vớt Linh An ra khỏi cảnh khốn cùng. Trong lòng cô cảm kích khôn nguôi, đúng là trước đây cô đã không nhìn lầm người.
Nhưng dường như ma nữ Hương Thảo vẫn chưa muốn buông tha, cười đến híp cả hai con mắt: “Khoan đã, dù sao nếu đã gặp thì chúng ta cũng nên chào hỏi người ta một tiếng cho phải phép.”
Linh An hộc máu. Chẳng nhẽ hôm nay cô đành phải chịu nhục trước mặt kẻ thù của mình sao? Mải suy nghĩ, Linh An không để ý đến một bóng đen cao lớn từ sau lưng đã bước đến bên cạnh cô. Chỉ khi hắn lên tiếng, cô mới giật mình ngẩng lên: “Linh An, ai vậy?”
Linh An đờ đẫn, người không nên xuất hiện cuối cùng cũng đã xuất hiện. Trong lòng cô rối như tơ vò, hận không thể đánh bay hết đám người ở đây mà phi ra ngoài.
Hương Thảo cũng đờ đẫn không kém Linh An, cô lắp bắp mãi mới thốt ra được thành tiếng: “Linh An, đây ...đây...không... không phải là bạn.. bạn trai cậu chứ?”
Linh An nuốt nước bọt đánh ực một tiếng, phóng lao thì phải theo lao, giờ phút này cô đã không còn đường lùi nữa rồi. Linh An cố nặn ra một nụ cười ngọt ngào, đưa tay ôm lấy eo Hoàng Khánh Phong, mắt nhìn chằm chặp vào gương mặt lạnh te của hắn ta, cầu khẩn: “Làm ơn, làm ơn hãy phối hợp với tôi đi, tôi sẽ đội ơn anh suốt đời.” Cũng chẳng biết Hoàng Khánh Phong có hiểu được ánh mắt mang tính chất hấp hối của cô hay không, mặt hắn vẫn không có chút gì thay đổi. Bản lĩnh lăn lộn thương trường nhiều năm đã tôi luyện cho người đàn ông này một gương mặt còn lạnh hơn cả sắt đá, dày hơn cả mặt đường. Nhưng dù sao hắn cũng không đẩy bàn tay đang ôm chặt trên người hắn của cô ra. Vì thế mà Linh An có được chút dũng khí, liều chết gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là bạn trai của tôi.”
Hương Thảo dường như không tin vào mắt mình. Huy cũng có chút bất ngờ. Một màn giằng co đấu mắt của Linh An và Hoàng Khánh Phong, rơi vào mắt họ lại thành tình chàng ý thiếp, nồng đượm thâm sâu.
Vẫn là Huy lấy lại được tinh thần, dơ tay ra trước chào hỏi: “Anh là tổng giám đốc của tập đoàn Hoàng Khánh? Tôi là Gia Huy, trưởng phòng Marketing của công ty Lâm Phát. Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, không biết anh còn nhớ tôi không?”
Hoàng Khánh Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Huy, chỉ nhàn nhạt giới thiệu: “Xin chào, tôi là Hoàng Khánh Phong, rất vui được làm quen. Bạn gái tôi sau này còn phải nhờ hai người chiếu cố.” Vừa nói hắn vừa đưa tay xoa đầu Linh An.
Linh An rùng mình tự hỏi tại sao hắn lại có thể thay đổi sắc mặt một trăm tám mươi độ như vậy? Một giây trước anh ta còn dùng cái thái độ vô cảm kiểu như cô có lăn ra đất mà chết ngay lập tức cũng không liên quan. Vậy mà một giây sau anh ta lại có thể nhìn cô cười đến dịu dàng.
“Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Không để cho hai người kia có thời gian lên tiếng, Hoàng Khánh Phong dẫn Linh An phăm phăm đi ra cửa, bỏ lại hai con người một nam một nữ vẫn đang thẫn thờ trong mớ suy nghĩ hỗn loạn.
/43
|