Cà Chua bảo nom mặt tôi giờ như cái tàu lá chuối ấy, kiểu gió thổi phát là tôi lăn đùng ra bất tỉnh luôn, thế
là sẽ lại mắc công cả lớp phải cuống cuồng khiêng tôi vào bệnh viện thì khốn.
“… Cho nên nhân lúc còn chút tỉnh táo thì lết cái thân lèo nhèo của mày về nhà dùm cái đi.”
Nó đứng trước lớp như là nhà đại diện phát ngôn, còn đằng sau là cả bọn đang gật gù hưởng ứng.
Hiểu theo một kiểu khác thì có nghĩa là như này: Ôi dồi ôi, thay vì làm vướng chân vướng tay tụi tao thì mày lăn về nhà đánh một giấc cho khỏe cả đôi bên đi má.
Tôi chống cằm suy tư, trường hợp này dùng “trong cái rủi có cái may” hay là “không biết nên khóc hay nên cười”
thì mới đúng nhỉ?
Còn chưa kịp nghĩ ra thì Cà Chua đã đẩy tôi về phía Thiên Ân.
“ Giao nó cho cậu nhé.” Sau đó vỗ tay hai cái. “ Về làm việc các bác ơi.”
Ô, thành ra Thiên Ân cũng được nghỉ sớm luôn.
Thế là… tôi không phải đi bộ nữa, hí hí.
Thế hóa ra đây gọi là niềm vui nhân đôi trong truyền thuyết đấy à?
Thằng nhóc Thiên Ân cõng tôi về tận cửa, dặn tôi nghỉ ngơi rồi quay mông đi về. Ra đến cổng rồi hắn lại quay lại như quên cái gì đấy.
Tôi khó hiểu định hỏi thì thấy thằng nhóc này dơ hai tay lên… túm lấy má tôi kéo kéo mấy cái rồi mới nhe răng cười thỏa mãn đi về.
Ê, hình như tôi chiều thằng nhãi này quá nên hắn sinh hư rồi phải không?
Ghim lại đấy, khi nào bà đây phục hồi sức lực thì đừng có hỏi tại sao nước mắt lại mặn nhé.
Tôi lặng thầm nuốt cơn giận tím tái, tính quay vào nhà đánh một giấc cho bõ giận thì… một chuyện không xa lạ lại xảy ra.
Quên mất không mang chìa khóa nhà theo rồi ạ.
Dạo gần đây tôi cứ bị não cá vàng một cách mạnh mẽ thần kỳ, cứ như có ai nguyền rủa trí nhớ của tôi hay sao ấy.
Tôi thở dài một cái dài tựa thiên thu, rút điện thoại ra gọi cho bạn nhà đối diện cầu cứu.
“ Tớ quên mang chìa khóa nhà rồi.”
Đầu dây bên kia không nói gì nhưng chưa đầy 30 giây đã thấy Thiên Ân đứng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngồi bó gối trước thềm nhà, ngước cổ lên nhìn cậu ấy, cười ngu.
“ Tớ nghĩ tớ nên đi khám bệnh, hình như tớ bị bệnh lão hóa trẻ rồi.”
Nói rồi tôi xòe tay khoe cái chìa khóa có móc mèo Kitty tôi vừa tìm được ở trong cặp ra. Có vẻ là chiếc chìa khóa nhà bị mấy cuốn sách đè lên nên tôi không có thấy hoặc là do tôi hơi bị... ngu thật.
Thiên Ân nở một nụ cười từ thiện, túm cổ tôi lôi vào trong nhà.
Huhu, người ta chỉ là hậu đậu thôi mà, có nhất thiết phải bạo lực thế không hở giời?
Sáng Chủ Nhật, ngày đầu tiên của tháng 12, tôi tính rủ Thiên Ân ra nhà sách mua mấy thứ đồ dùng học tập.
Ai ngờ đâu tôi vừa ra đến cổng thì thấy xe cứu thương í ò í ò, đỗ cái xịch ngay trước cửa nhà hắn.
Ba Thiên Ân chầm chậm dìu dì cậu ấy lên xe cứu thương, bác Vân thì ôm cả một làn quần áo lật đật chạy theo sau, cả bác quản gia lẫn Thiên Ân cũng luống cuốngđứng ở trước sân.
Ấy, cảnh này ôi sao quen thế, giống như Đại ca dìu Đại tỷ lúc chuẩn bị sinh Bảo An ấy. À ừ...ngoại trừ việc mẹ tôi gào thét từ lúc ở nhà cho tới khi vào phòng sinh không quên combo cào cấu cắn xé chửi rủa Đại Ca ra, thì giống tất tần tật.
ỐI DỒI ÔI, TÔI KHÔNG ĐẺ NỮA ĐÂU.
Đấy là mẹ tôi hét vào mặt bác sĩ như thế, trong khi Đại ca đầy thương tích ôm tôi ở ngoài đợi chờ. Đến bây giờ nghĩ lại Đại ca vẫn còn rơm rớm lau nước mắt.
Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình một cái, lắc đầu để mấy cái đáng sợ tuột ra khỏi đầu.
Vậy là nhà Thiên Ân chuẩn bị đón một thành viên mới đấy. Bắt đầu những chuỗi ngày, khởi đầu bằng tiếng khóc, kết thúc bằng tiếng hát ru và sân sau nhà sẽ phơi trắng xóa màu tã em bé.
Xe cứu thương lại kêu í ò í ò, nhanh chóng khuất xa thật xa, chỉ còn lại hai người ngơ ngác đứng trước sân nhà.
À, cả tôi cũng đang ngơ ngác nữa thì là ba người.
Thế là chẳng đi nhà sách nữa, hai đứa làm tổ ở phòng hắn, chờ điện thoại báo tin.
Mãi đến chiều, bố Thiên Ân mới gọi về, báo là dì đã sinh em bé rồi, là một bé gái, thế là tôi và Thiên Ân vội vàng ngồi xe buýt đi đến bệnh viện luôn.
Em bé mới sinh bé xíu xìu xiu mà mềm mềm ấm ấm, mắt thì nhắm nghiền nhưng thi thoảng lại nhoẻn miệng cười. Chúng tôi ngồi xổm bên cạnh nôi ngắm con bé mãi không biết chán.
Thiên Ân quay lại nhẹ giọng nói với dì.
“ Dì, dì vất vả rồi.”
Mắt dì ấy hoe hoe đỏ. Bác Vân đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“ Thím đừng khóc, khóc bây giờ là mai sau mắt bị yếu đi đấy.”
Bố Thiên Ân vội vàng lau nước mắt cho dì, rồi còn kể mấy câu chuyện cười để an ủi dì ấy nữa.
Bác Vân bế em bé lên, hỏi Thiên Ân có muốn thử bế em không. Hắn ngập ngừng mấy hồi, rồi cũng gật đầu, lóng ngóng để bác Vân đặt em bé vào tay, lại vụng về vòng tay ôm, tập làm quen dần với cảm giác một sinh linh nhỏ bé đang tựa trong lòng mình.
“ Thiên Ân, con đặt tên cho em nhé?” Dì nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Ân nhìn dì lại nhìn em bé trong tay.
“ Gọi là Ngân Hà đi ạ.”
Dì hắn nở nụ cười cảm động, còn bác Vân thì ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ. Mãi sau tôi mới biết tại sao mọi người lạ hành xử kỳ lạ như vậy, hóa ra tên của em bé là tên của mẹ hắn và tên của dì ghép lại.
là sẽ lại mắc công cả lớp phải cuống cuồng khiêng tôi vào bệnh viện thì khốn.
“… Cho nên nhân lúc còn chút tỉnh táo thì lết cái thân lèo nhèo của mày về nhà dùm cái đi.”
Nó đứng trước lớp như là nhà đại diện phát ngôn, còn đằng sau là cả bọn đang gật gù hưởng ứng.
Hiểu theo một kiểu khác thì có nghĩa là như này: Ôi dồi ôi, thay vì làm vướng chân vướng tay tụi tao thì mày lăn về nhà đánh một giấc cho khỏe cả đôi bên đi má.
Tôi chống cằm suy tư, trường hợp này dùng “trong cái rủi có cái may” hay là “không biết nên khóc hay nên cười”
thì mới đúng nhỉ?
Còn chưa kịp nghĩ ra thì Cà Chua đã đẩy tôi về phía Thiên Ân.
“ Giao nó cho cậu nhé.” Sau đó vỗ tay hai cái. “ Về làm việc các bác ơi.”
Ô, thành ra Thiên Ân cũng được nghỉ sớm luôn.
Thế là… tôi không phải đi bộ nữa, hí hí.
Thế hóa ra đây gọi là niềm vui nhân đôi trong truyền thuyết đấy à?
Thằng nhóc Thiên Ân cõng tôi về tận cửa, dặn tôi nghỉ ngơi rồi quay mông đi về. Ra đến cổng rồi hắn lại quay lại như quên cái gì đấy.
Tôi khó hiểu định hỏi thì thấy thằng nhóc này dơ hai tay lên… túm lấy má tôi kéo kéo mấy cái rồi mới nhe răng cười thỏa mãn đi về.
Ê, hình như tôi chiều thằng nhãi này quá nên hắn sinh hư rồi phải không?
Ghim lại đấy, khi nào bà đây phục hồi sức lực thì đừng có hỏi tại sao nước mắt lại mặn nhé.
Tôi lặng thầm nuốt cơn giận tím tái, tính quay vào nhà đánh một giấc cho bõ giận thì… một chuyện không xa lạ lại xảy ra.
Quên mất không mang chìa khóa nhà theo rồi ạ.
Dạo gần đây tôi cứ bị não cá vàng một cách mạnh mẽ thần kỳ, cứ như có ai nguyền rủa trí nhớ của tôi hay sao ấy.
Tôi thở dài một cái dài tựa thiên thu, rút điện thoại ra gọi cho bạn nhà đối diện cầu cứu.
“ Tớ quên mang chìa khóa nhà rồi.”
Đầu dây bên kia không nói gì nhưng chưa đầy 30 giây đã thấy Thiên Ân đứng xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi ngồi bó gối trước thềm nhà, ngước cổ lên nhìn cậu ấy, cười ngu.
“ Tớ nghĩ tớ nên đi khám bệnh, hình như tớ bị bệnh lão hóa trẻ rồi.”
Nói rồi tôi xòe tay khoe cái chìa khóa có móc mèo Kitty tôi vừa tìm được ở trong cặp ra. Có vẻ là chiếc chìa khóa nhà bị mấy cuốn sách đè lên nên tôi không có thấy hoặc là do tôi hơi bị... ngu thật.
Thiên Ân nở một nụ cười từ thiện, túm cổ tôi lôi vào trong nhà.
Huhu, người ta chỉ là hậu đậu thôi mà, có nhất thiết phải bạo lực thế không hở giời?
Sáng Chủ Nhật, ngày đầu tiên của tháng 12, tôi tính rủ Thiên Ân ra nhà sách mua mấy thứ đồ dùng học tập.
Ai ngờ đâu tôi vừa ra đến cổng thì thấy xe cứu thương í ò í ò, đỗ cái xịch ngay trước cửa nhà hắn.
Ba Thiên Ân chầm chậm dìu dì cậu ấy lên xe cứu thương, bác Vân thì ôm cả một làn quần áo lật đật chạy theo sau, cả bác quản gia lẫn Thiên Ân cũng luống cuốngđứng ở trước sân.
Ấy, cảnh này ôi sao quen thế, giống như Đại ca dìu Đại tỷ lúc chuẩn bị sinh Bảo An ấy. À ừ...ngoại trừ việc mẹ tôi gào thét từ lúc ở nhà cho tới khi vào phòng sinh không quên combo cào cấu cắn xé chửi rủa Đại Ca ra, thì giống tất tần tật.
ỐI DỒI ÔI, TÔI KHÔNG ĐẺ NỮA ĐÂU.
Đấy là mẹ tôi hét vào mặt bác sĩ như thế, trong khi Đại ca đầy thương tích ôm tôi ở ngoài đợi chờ. Đến bây giờ nghĩ lại Đại ca vẫn còn rơm rớm lau nước mắt.
Nghĩ đến đây tôi chợt rùng mình một cái, lắc đầu để mấy cái đáng sợ tuột ra khỏi đầu.
Vậy là nhà Thiên Ân chuẩn bị đón một thành viên mới đấy. Bắt đầu những chuỗi ngày, khởi đầu bằng tiếng khóc, kết thúc bằng tiếng hát ru và sân sau nhà sẽ phơi trắng xóa màu tã em bé.
Xe cứu thương lại kêu í ò í ò, nhanh chóng khuất xa thật xa, chỉ còn lại hai người ngơ ngác đứng trước sân nhà.
À, cả tôi cũng đang ngơ ngác nữa thì là ba người.
Thế là chẳng đi nhà sách nữa, hai đứa làm tổ ở phòng hắn, chờ điện thoại báo tin.
Mãi đến chiều, bố Thiên Ân mới gọi về, báo là dì đã sinh em bé rồi, là một bé gái, thế là tôi và Thiên Ân vội vàng ngồi xe buýt đi đến bệnh viện luôn.
Em bé mới sinh bé xíu xìu xiu mà mềm mềm ấm ấm, mắt thì nhắm nghiền nhưng thi thoảng lại nhoẻn miệng cười. Chúng tôi ngồi xổm bên cạnh nôi ngắm con bé mãi không biết chán.
Thiên Ân quay lại nhẹ giọng nói với dì.
“ Dì, dì vất vả rồi.”
Mắt dì ấy hoe hoe đỏ. Bác Vân đứng bên cạnh vội vàng nhắc nhở.
“ Thím đừng khóc, khóc bây giờ là mai sau mắt bị yếu đi đấy.”
Bố Thiên Ân vội vàng lau nước mắt cho dì, rồi còn kể mấy câu chuyện cười để an ủi dì ấy nữa.
Bác Vân bế em bé lên, hỏi Thiên Ân có muốn thử bế em không. Hắn ngập ngừng mấy hồi, rồi cũng gật đầu, lóng ngóng để bác Vân đặt em bé vào tay, lại vụng về vòng tay ôm, tập làm quen dần với cảm giác một sinh linh nhỏ bé đang tựa trong lòng mình.
“ Thiên Ân, con đặt tên cho em nhé?” Dì nhẹ nhàng hỏi.
Thiên Ân nhìn dì lại nhìn em bé trong tay.
“ Gọi là Ngân Hà đi ạ.”
Dì hắn nở nụ cười cảm động, còn bác Vân thì ngoảnh mặt nhìn ra cửa sổ. Mãi sau tôi mới biết tại sao mọi người lạ hành xử kỳ lạ như vậy, hóa ra tên của em bé là tên của mẹ hắn và tên của dì ghép lại.
/87
|