Dọc theo đường đi có lũ vịt làm bạn, hiển nhiên náo nhiệt rất nhiều, mặc dù mặt Tu Hồng Miễn đen lại, chỉ là nàng biện pháp cứng mềm nào cũng đều giở ra, hắn miễn cưỡng cũng phải chấp nhận.
Rất nhanh đã đến Hoàng Thành rồi, bọn họ rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm.
"Nàng cứ như vậy mà yên tâm đem Hồ Nhi cùng nha hoàn để lại nơi đó?"
Nàng gật đầu một cái, "Yên tâm đi, Thiện Xá sẽ đối với họ rất tốt."
"Làm sao nàng biết?"
"Nhân phẩm của hắn ta tin được."
Sau lưng nàng lại im lặng.
"Tu?"
. . . . . .
Hồi lâu, "Địa vị của hắn trong lòng nàng rất cao."
Người nào? Nàng phản ứng một lát, mới nghĩ đến hắn chỉ Thiện Xá.
Không đợi nàng trả lời, hắn mở miệng nói, "Về sau không cho phép nàng và hắn lui tới."
Nàng xấu xa cười một tiếng, "Tốt, nhưng là ngươi phải đồng ý điều kiện của ta."
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám cùng trẫm nói điều kiện."
"Hiện tại ta liền muốn cùng ngươi nói, như thế nào? Có đồng ý hay không?"
Tu Hồng Miễn suy nghĩ một chút, "Nói."
"Trước tiên, không cho phép ngươi ở trước mặt ta cùng nữ nhân khác ôm ấp, không cho phép tay trái một, tay phải một, ta không muốn cầu xin ngươi độc cưng chiều một mình ta, nhưng ngươi phải rõ ràng nghiêng về phía, không cho phép tin tưởng lời những nữ nhân khác nói bên tai ngươi, phải tin tưởng ta, không thể gạt ta, không thể hướng về phía ta diễn trò, phải đem những điều chân thật nhất của ngươi biểu hiện trước mặt ta, sau khi trở về mặc kệ ta làm cái gì đều phải đứng về phía ta, coi như ngươi phải từ bỏ toàn thế giới cũng không từ bỏ ta, ngươi cũng không thể bỏ lại ta."
Tu Hồng Miễn nghe nữ nhân trước mặt nói không ngừng, đột nhiên thấy chuyện lũ vịt cũng không tệ như vậy, "Tốt."
Nàng phi thường hài lòng tựa vào trong ngực của hắn, trong lòng len lén cười.
Mới vừa vào Hoàng Thành, chỉ thấy Cảnh Nhân đứng ở đó, nàng biết hắn đã sớm chờ ở đó. Tu Hồng Miễn đi vòng qua phủ trạch của nàng trước.
"Cạc cạc cạc két. . . . . ."
Hắn một tay đem lũ vịt ném tới cửa, phân phó Cảnh Nhân sau đó lại đưa nàngvào cung, rốt cuộc cũng thoát khỏi lũ vịt, Tu Hồng Miễn nhất giọng ra lệnh.
Trước khi đi Hạ Phù Dung phân phó với Cảnh Nhân, một con cũng không được để chạy thoát.
Trở lại trong cung, còn chưa tới kịp thở, đã nghe thấy Thái hậu muốn triệu kiến hai người bọn họ.
"Đến lúc đó nàng đừung nói cái gì cả, mọi chuyện để cho trẫm ứng phó."
Nàng gật đầu liên tục.
Đi tới Yến Ninh cung, Thái hậu rất nghiêm túc nhìn hai người.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Bọn họ thỉnh an xong, Thái Hậu chỉ gật đầu một cái, cũng không nói một câu nào.
Nàng nhìn Tu Hồng Miễn một cái, ý bảo hắn mở miệng.
"Mẫu hậu, nhi thần. . . . . ."
"Ngươi không phải cần phải giải thích, ai gia muốn nghe Dung nhi nói một chút."
Tim đột nhiên tăng thêm mấy nhịp, trước khi tới nàng đều nghĩ sẽ để cho Tu Hồng Miễn một người ứng phó, mà hoàn toàn không nghĩ chiêu nào.
"Không biết mẫu hậu muốn biết cái gì?" Nàng cúi đầu hỏi.
"Ngươi nói cái gì ai gia liền nghe cái đó."
Thái hậu ném cho nàng một vấn đề có độ khó không hề nhỏ, nàng cũng không biết Thái hậu đối với chuyện này biết được bao nhiêu, nói cho quá nhiều sợ tiết lộ bí mật, nói cho ít đi sợ bị cho rằng là lừa gạt.
"Tất cả đều là lỗi của Dung nhi, mong mẫu hậu trách phạt."
"Dung nhi có sai lầm gì?"
Nàng nói, "Dung nhi không nên tự tiện rời đi."
"Ngươi vì sao rời đi?"
"Chỉ vì Dung nhi quá mức tùy hứng."
Nàng cúi đầu, nói cực kỳ thành khẩn.
Chuyện Tu Hồng Miễn bạt tai nàng, Thái hậu tuyệt đối không có khả năng không biết. Nhưng là nếu như bây giờ nàng đã nói ra, chắc chắn để cho Thái hậu cảm thấy nàng đang nói Tu Hồng Miễn không phải.
Thái hậu sắc mặt hơi nheo lại, "Hoàng cung này, ngươi nghĩ đi thì đi, nghĩ trở về trở về sao?"
"Dung nhi biết sai rồi, mong mẫu hậu trách phạt."
Thái hậu gật đầu một cái, "Ngươi cũng không còn nhỏ, ban đầu vào cung, ai gia niệm tình ngươi trẻ người non dạ, đối với ngươi khắp nơi che chở, làm sao ngươi có thể lần lượt phụ tâm ý của ai gia?"
Nàng hơi nức nở nghẹn ngào, "Dung nhi kiêu căng chẳng những làm liên lụy tới hoàng thượng, còn làm cho mẫu hậu lo lắng, kính xin mẫu hậu nghiêm trị Dung nhi, làm gương cho hậu cung."
"Mẫu hậu! Dung nhi rời cung nhi thần cũng có sai lầm, phải trừng phạt, người nên trừng phạt cả nhi thần." Tu Hồng Miễn đúng lúc mở miệng nói.
Cái khổ nhục kế này quả nhiên hữu dụng, "Chuyện Dung nhi trốn đi, thật sự là đã phạm vào đại kỵ. Không bao lâu nữa Kiền Sở Vương sẽ đến Thánh Dụ, khoe khoang chuyện xấu ra, sẽ chỉ làm nước hắn chế giễu. Ngươi đã đã biết lỗi rồi, ai gia cũng không tính truy cứu nữa, liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi. Nếu như tái phạm, cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà tha cho các ngươi."
Bọn họ cảm kích gật đầu một cái, "Nhi thần ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo."
Rất nhanh đã đến Hoàng Thành rồi, bọn họ rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm.
"Nàng cứ như vậy mà yên tâm đem Hồ Nhi cùng nha hoàn để lại nơi đó?"
Nàng gật đầu một cái, "Yên tâm đi, Thiện Xá sẽ đối với họ rất tốt."
"Làm sao nàng biết?"
"Nhân phẩm của hắn ta tin được."
Sau lưng nàng lại im lặng.
"Tu?"
. . . . . .
Hồi lâu, "Địa vị của hắn trong lòng nàng rất cao."
Người nào? Nàng phản ứng một lát, mới nghĩ đến hắn chỉ Thiện Xá.
Không đợi nàng trả lời, hắn mở miệng nói, "Về sau không cho phép nàng và hắn lui tới."
Nàng xấu xa cười một tiếng, "Tốt, nhưng là ngươi phải đồng ý điều kiện của ta."
"Từ xưa tới nay chưa từng có ai dám cùng trẫm nói điều kiện."
"Hiện tại ta liền muốn cùng ngươi nói, như thế nào? Có đồng ý hay không?"
Tu Hồng Miễn suy nghĩ một chút, "Nói."
"Trước tiên, không cho phép ngươi ở trước mặt ta cùng nữ nhân khác ôm ấp, không cho phép tay trái một, tay phải một, ta không muốn cầu xin ngươi độc cưng chiều một mình ta, nhưng ngươi phải rõ ràng nghiêng về phía, không cho phép tin tưởng lời những nữ nhân khác nói bên tai ngươi, phải tin tưởng ta, không thể gạt ta, không thể hướng về phía ta diễn trò, phải đem những điều chân thật nhất của ngươi biểu hiện trước mặt ta, sau khi trở về mặc kệ ta làm cái gì đều phải đứng về phía ta, coi như ngươi phải từ bỏ toàn thế giới cũng không từ bỏ ta, ngươi cũng không thể bỏ lại ta."
Tu Hồng Miễn nghe nữ nhân trước mặt nói không ngừng, đột nhiên thấy chuyện lũ vịt cũng không tệ như vậy, "Tốt."
Nàng phi thường hài lòng tựa vào trong ngực của hắn, trong lòng len lén cười.
Mới vừa vào Hoàng Thành, chỉ thấy Cảnh Nhân đứng ở đó, nàng biết hắn đã sớm chờ ở đó. Tu Hồng Miễn đi vòng qua phủ trạch của nàng trước.
"Cạc cạc cạc két. . . . . ."
Hắn một tay đem lũ vịt ném tới cửa, phân phó Cảnh Nhân sau đó lại đưa nàngvào cung, rốt cuộc cũng thoát khỏi lũ vịt, Tu Hồng Miễn nhất giọng ra lệnh.
Trước khi đi Hạ Phù Dung phân phó với Cảnh Nhân, một con cũng không được để chạy thoát.
Trở lại trong cung, còn chưa tới kịp thở, đã nghe thấy Thái hậu muốn triệu kiến hai người bọn họ.
"Đến lúc đó nàng đừung nói cái gì cả, mọi chuyện để cho trẫm ứng phó."
Nàng gật đầu liên tục.
Đi tới Yến Ninh cung, Thái hậu rất nghiêm túc nhìn hai người.
"Nhi thần tham kiến mẫu hậu."
Bọn họ thỉnh an xong, Thái Hậu chỉ gật đầu một cái, cũng không nói một câu nào.
Nàng nhìn Tu Hồng Miễn một cái, ý bảo hắn mở miệng.
"Mẫu hậu, nhi thần. . . . . ."
"Ngươi không phải cần phải giải thích, ai gia muốn nghe Dung nhi nói một chút."
Tim đột nhiên tăng thêm mấy nhịp, trước khi tới nàng đều nghĩ sẽ để cho Tu Hồng Miễn một người ứng phó, mà hoàn toàn không nghĩ chiêu nào.
"Không biết mẫu hậu muốn biết cái gì?" Nàng cúi đầu hỏi.
"Ngươi nói cái gì ai gia liền nghe cái đó."
Thái hậu ném cho nàng một vấn đề có độ khó không hề nhỏ, nàng cũng không biết Thái hậu đối với chuyện này biết được bao nhiêu, nói cho quá nhiều sợ tiết lộ bí mật, nói cho ít đi sợ bị cho rằng là lừa gạt.
"Tất cả đều là lỗi của Dung nhi, mong mẫu hậu trách phạt."
"Dung nhi có sai lầm gì?"
Nàng nói, "Dung nhi không nên tự tiện rời đi."
"Ngươi vì sao rời đi?"
"Chỉ vì Dung nhi quá mức tùy hứng."
Nàng cúi đầu, nói cực kỳ thành khẩn.
Chuyện Tu Hồng Miễn bạt tai nàng, Thái hậu tuyệt đối không có khả năng không biết. Nhưng là nếu như bây giờ nàng đã nói ra, chắc chắn để cho Thái hậu cảm thấy nàng đang nói Tu Hồng Miễn không phải.
Thái hậu sắc mặt hơi nheo lại, "Hoàng cung này, ngươi nghĩ đi thì đi, nghĩ trở về trở về sao?"
"Dung nhi biết sai rồi, mong mẫu hậu trách phạt."
Thái hậu gật đầu một cái, "Ngươi cũng không còn nhỏ, ban đầu vào cung, ai gia niệm tình ngươi trẻ người non dạ, đối với ngươi khắp nơi che chở, làm sao ngươi có thể lần lượt phụ tâm ý của ai gia?"
Nàng hơi nức nở nghẹn ngào, "Dung nhi kiêu căng chẳng những làm liên lụy tới hoàng thượng, còn làm cho mẫu hậu lo lắng, kính xin mẫu hậu nghiêm trị Dung nhi, làm gương cho hậu cung."
"Mẫu hậu! Dung nhi rời cung nhi thần cũng có sai lầm, phải trừng phạt, người nên trừng phạt cả nhi thần." Tu Hồng Miễn đúng lúc mở miệng nói.
Cái khổ nhục kế này quả nhiên hữu dụng, "Chuyện Dung nhi trốn đi, thật sự là đã phạm vào đại kỵ. Không bao lâu nữa Kiền Sở Vương sẽ đến Thánh Dụ, khoe khoang chuyện xấu ra, sẽ chỉ làm nước hắn chế giễu. Ngươi đã đã biết lỗi rồi, ai gia cũng không tính truy cứu nữa, liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi. Nếu như tái phạm, cũng sẽ không dễ dàng như vậy mà tha cho các ngươi."
Bọn họ cảm kích gật đầu một cái, "Nhi thần ghi nhớ mẫu hậu dạy bảo."
/267
|