Ngự Thiên Điện, Thuỷ Nguyệt Linh nằm trên long sàn*( giường của vua), nhìn Hiên Viên Mị tao nhã cởi quần áo trên người hắn, trong lòng thở dài, nàng dĩ nhiên biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, dọc trên đường đi, sự việc diễn ra mỗi đêm đều giống nhau.
Đang suy nghĩ, Hiên Viên Mị đã nằm đè lên người nàng, đưa tay kéo thắt lưng của nàng, môi mỏng cắn cổ của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh cũng lười chống cự, thản nhiên liếc hắn một cái, mặc kệ hành động của hắn, dù sao hắn biết dừng lại đúng lúc.
Mỗi đêm đều như vậy, hắn sẽ lột sạch quần áo của hai người, sau đó cố gắng trêu chọc nàng, nhìn nàng mất khống chế, nhưng cũng không thực sự mà ăn nàng, cho dù mỗi lần đều tự hại bản thân phải dục hoả đốt người, hắn cũng giống như làm không biết chán.
Sắc trời dần sáng, Thuỷ Nguyệt Linh nằm ở trên long sàng màu đen, mở to mắt ngẩn người mà nhìn màn che phía trên, có lẽ bởi vì nàng đã từng ở đây ba tháng, cho nên khi ở chỗ này, trái lại nàng không hề có cảm giác mất tự nhiên, chỉ là người nam nhân kia làm cho nàng không thể nhìn ra hắn nghĩ gì.
Hiên Viên Mị vừa đi tới, nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, trong lòng có chút không vui, phải làm như thế nào nàng mới có thể quên Thượng Quan Lăng? Hắn biết hắn cần phải cho nàng thời gian, nhưng mà hắn cũng không có đủ kiên nhẫn, nghĩ tới việc trong lòng nàng có một người đàn ông khác, nhưng không có hắn, hắn sẽ lập tức nóng nảy bất an, hơn nữa hắn sẽ đau lòng! A… Châm chọc cười một tiếng, thì ra hắn cũng biết đau!
Đi mấy bước tới giường, để quần áo nguyên vẹn mà nằm xuống, đưa tay kéo cả người nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt phun ra một chữ, “Ngươi!”
Tâm trạng không vui nháy mắt liền biến mất, môi mỏng giơ lên, tăng thêm phần tà mị, bàn tay thăm dò vào bên trong chăn mỏng, xoa nhẹ lên da thịt mềm mỏng của nàng, cười nói, “Thuỷ Nhi nghĩ tới ta thì có thể đi tìm ta!” Hoàn toàn quên mất rằng phi tần hậu cung không thể tiến vào triều đình, huống chi nàng không hề có địa vị chỉ là một Vương phi của nước khác, hoặc có thể hắn không quên, chỉ là hắn hoàn toàn không thèm để ý!
Thuỷ Nguyệt Linh bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của hắn, nhìn hắn nói, “Hiên Viên Mị, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Ta không cảm thấy trên người mình có đồ vật có giá trị để cho ngươi phải hao tổn sức lực như vậy!” Nàng nghĩ không ra là hắn có thể tìm được cái gì trên người nàng!
Hiên Viên Mị híp cặp mắt lại, ánh mắt loé loé, lộ ra một nụ cười, có thể đây là cách duy nhất cho nàng không có thời gian suy nghĩ tới Thượng Quan Lăng, lúc nào cũng nghĩ đến hắn!
“Hiên Viên Mị!” Đợi thật lâu nhưng không hề nghe tiếng đáp lại, Thuỷ Nguyệt Linh nhịn không được liền cau mày.
Hiên Viên Mị cười cười vén chăn lên, ôm lấy cả người đang trần truồng của nàng, để xuống đất cho nàng đứng ngay ngắn lại, cầm lấy quần áo giúp nàng mặc vào, nhưng mà nhìn những dấu vết mập mờ trên người nàng, làm cho ánh mắt của hắn càng lúc càng nóng lên.
Thuỷ Nguyệt Linh không thể không quen thuộc ánh mắt như vậy, nhưng mà nàng hiện tại không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn! Nàng rất rõ ràng về thế lực của hắn, bây giờ ngoài việc cố gắng luyện công ra thì nàng cũng không biết phải làm gì khác! Cái loại cảm giác vô lực khiến nàng cảm thấy có chút phiền não.
Hiên Viên Mị lấy một tay kéo nàng vào trong lòng, môi mỏng trực tiếp đặt trên đôi môi đỏ mọng của nàng mà hút vào, bàn tay ở trên người nàng bắt đầu hành động, bộ y phục mới vừa mặc vào lại bị hắn kéo xuống, đôi môi nóng bỏng ngậm vành tai nàng, nguy hiểm nói nhỏ, “Thuỷ Nhi, không cho phép nàng nghĩ tới việc chạy trốn! Nếu không ta liền giết Thượng Quan Lăng!”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, hắn muốn cho nàng quên Thượng Quan Lăng, lại hết lần này tới lần khác dùng Thượng Quan Lăng để uy hiếp nàng, như vậy không phải lúc nào nàng cũng phải nghĩ đến tên kia sao? Chán nản cắn vành tai của nàng, lưu lại một ấn ký trên cổ nàng một lần nữa.
Thuỷ Nguyệt Linh có chút phiền muộn, lại cảm thấy có chút buồn cười, phiền muộn là do nàng luôn để lộ tâm trạng ở trước mặt hắn, mà uy hiếp của hắn lại làm cho nàng thấy buồn cười! Trong khoảng thời gian này, cái gì có thể uy hiếp hắn đều lấy ra dùng, hiện tại còn Thượng Quan Lăng cũng kéo ra sử dụng! Người nam nhân kia đã không còn bất cứ quan hệ gì với nàng, nàng đã từng nói sẽ không hề cho hắn dù chỉ là một chút tình cảm, thì chắn chắc sẽ không bao giờ! Cho dù bây giờ nàng còn nhớ tới hắn, vậy thì sao chứ? Thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả!
Nàng chưa bao giờ tin gương vỡ sẽ lại lành, cho dù vết thương có tốt hơn nhưng cũng để lại vết sẹo xấu xí, coi như không có vết sẹo, cũng sẽ không bao giờ quên được cảm giác đau đớn lúc đầu, đã từng chịu tổn thương làm sao có thể hoàn toàn xoá đi được? Nàng sẽ không hề do dự mà vứt bỏ tình yêu không còn hoàn mỹ!
Thấy nàng lại tiếp tục ngẩn người, Hiên Viên Mị mang theo tức giận đặt lên môi nàng, gặm cắn thật mạnh, cho đến khi có mùi máu tươi, mới đột nhiên tỉnh táo lại, chợt buông nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đôi môi sưng đỏ của nàng, trong mắt tràn đầy chán nản.
Thuỷ Nguyệt Linh im lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi, “Hiên Viên Mị, ngươi tức giận cái gì?” Hắn uy hiếp nàng, người tức giận phải là nàng mới đúng chứ!
Hiên Viên Mị giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn của nàng, gắt gao khoá chặt tầm mắt của nàng, bá đạo mà nói, “Không cho phép nghĩ tới nam nhân khác!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh vô cùng kinh ngạc, lại tiếp tục ngẩn người một hồi lâu, không phải là hắn... Ghen chứ? Hắn yêu nàng? Mục đích của hắn chỉ là nàng thôi sao? Như vậy có thể giải thích được hành động quái dị của hắn, nhưng mà làm sao hắn có thể yêu nàng? Hắn vốn chưa từng thấy nàng nha!
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, môi mỏng dán lên môi nàng lần nữa, cực kỳ dịu dàng liếm môi nàng, giống như muốn vuốt ve vết thương trên môi nàng, cũng có thể là vết thương trong lòng…
Thần sắc trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh không ngừng dao động, nhắm mắt lại, che dấu cảm xúc trong mắt, đôi môi dịu dàng hôn nàng khiến trong lòng nàng có chút rối rắm, hai tay từ từ nắm chặt, quyết tâm phải thoát khỏi hắn càng kiên định hơn, hơn nữa là càng nhanh càng tốt, nàng cũng không muốn tổn thương hắn, không biết là tại sao, chỉ là không muốn! Hơn nữa nếu để cho người đàn ông này nhận định nàng, thì nàng chắc chắn sẽ không chạy thoát! Nhưng nàng không biết, Hiên Viên Mị đã sớm nhận thức nàng là người duy nhất, cho dù thế nào nàng cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn!
Hiên Viên Mị giúp nàng mặc quần áo tử tế, ôm nàng đi ra phía ngoài điện, dịu dàng nói, “Dùng đồ ăn sáng trước!”
Tiêu Mạc nhìn Hiên Viên Mị đặt Thuỷ Nguyệt Linh ở trên chân mình, vẻ mặt dịu dàng kia làm cho hắn phải nháy mắt nhiều lần, còn nghi ngờ có phải bản thân mình hoa mắt, lần này hắn không có đi cùng bệ hạ, không ngờ bệ hạ liền xảy ra vấn đề!
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thức ăn trên bàn, thần sắc trong mắt dao động mạnh, dường như hắn biết rất rõ khẩu vị của nàng, dọc theo đường đi nàng đã sớm phát hiện, chỉ là cảm xúc đang tuột dốc, không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nàng không thể không nghi ngờ!
Hiên Viên Mị thấy nàng có chút ngẩn ngơ, hôn một cái lên mặt của nàng, hỏi, “Sao vậy?” Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn, lắc đầu một cái.
Cuối cùng Tiêu Mạc cũng nhịn không được phải đưa tay dụi dụi mắt, bệ hạ thật sự ngã bệnh! Nếu không sao lại ôm nữ nhân, lại còn hôn nàng! Không phải bệ hạ ghét nhất là nữ nhân đụng vào hắn sao? Mỗi lần sủng hạnh hậu phi xong cũng lập tức đi tắm rửa! Hắn có nên gọi thái y hay không?
Đang suy nghĩ, Hiên Viên Mị đã nằm đè lên người nàng, đưa tay kéo thắt lưng của nàng, môi mỏng cắn cổ của nàng, Thuỷ Nguyệt Linh cũng lười chống cự, thản nhiên liếc hắn một cái, mặc kệ hành động của hắn, dù sao hắn biết dừng lại đúng lúc.
Mỗi đêm đều như vậy, hắn sẽ lột sạch quần áo của hai người, sau đó cố gắng trêu chọc nàng, nhìn nàng mất khống chế, nhưng cũng không thực sự mà ăn nàng, cho dù mỗi lần đều tự hại bản thân phải dục hoả đốt người, hắn cũng giống như làm không biết chán.
Sắc trời dần sáng, Thuỷ Nguyệt Linh nằm ở trên long sàng màu đen, mở to mắt ngẩn người mà nhìn màn che phía trên, có lẽ bởi vì nàng đã từng ở đây ba tháng, cho nên khi ở chỗ này, trái lại nàng không hề có cảm giác mất tự nhiên, chỉ là người nam nhân kia làm cho nàng không thể nhìn ra hắn nghĩ gì.
Hiên Viên Mị vừa đi tới, nhìn thấy bộ dạng ngẩn ngơ của nàng, trong lòng có chút không vui, phải làm như thế nào nàng mới có thể quên Thượng Quan Lăng? Hắn biết hắn cần phải cho nàng thời gian, nhưng mà hắn cũng không có đủ kiên nhẫn, nghĩ tới việc trong lòng nàng có một người đàn ông khác, nhưng không có hắn, hắn sẽ lập tức nóng nảy bất an, hơn nữa hắn sẽ đau lòng! A… Châm chọc cười một tiếng, thì ra hắn cũng biết đau!
Đi mấy bước tới giường, để quần áo nguyên vẹn mà nằm xuống, đưa tay kéo cả người nàng vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hỏi, “Đang suy nghĩ gì vậy?”
Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhàn nhạt phun ra một chữ, “Ngươi!”
Tâm trạng không vui nháy mắt liền biến mất, môi mỏng giơ lên, tăng thêm phần tà mị, bàn tay thăm dò vào bên trong chăn mỏng, xoa nhẹ lên da thịt mềm mỏng của nàng, cười nói, “Thuỷ Nhi nghĩ tới ta thì có thể đi tìm ta!” Hoàn toàn quên mất rằng phi tần hậu cung không thể tiến vào triều đình, huống chi nàng không hề có địa vị chỉ là một Vương phi của nước khác, hoặc có thể hắn không quên, chỉ là hắn hoàn toàn không thèm để ý!
Thuỷ Nguyệt Linh bắt lấy bàn tay đang sờ loạn của hắn, nhìn hắn nói, “Hiên Viên Mị, rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Ta không cảm thấy trên người mình có đồ vật có giá trị để cho ngươi phải hao tổn sức lực như vậy!” Nàng nghĩ không ra là hắn có thể tìm được cái gì trên người nàng!
Hiên Viên Mị híp cặp mắt lại, ánh mắt loé loé, lộ ra một nụ cười, có thể đây là cách duy nhất cho nàng không có thời gian suy nghĩ tới Thượng Quan Lăng, lúc nào cũng nghĩ đến hắn!
“Hiên Viên Mị!” Đợi thật lâu nhưng không hề nghe tiếng đáp lại, Thuỷ Nguyệt Linh nhịn không được liền cau mày.
Hiên Viên Mị cười cười vén chăn lên, ôm lấy cả người đang trần truồng của nàng, để xuống đất cho nàng đứng ngay ngắn lại, cầm lấy quần áo giúp nàng mặc vào, nhưng mà nhìn những dấu vết mập mờ trên người nàng, làm cho ánh mắt của hắn càng lúc càng nóng lên.
Thuỷ Nguyệt Linh không thể không quen thuộc ánh mắt như vậy, nhưng mà nàng hiện tại không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của hắn! Nàng rất rõ ràng về thế lực của hắn, bây giờ ngoài việc cố gắng luyện công ra thì nàng cũng không biết phải làm gì khác! Cái loại cảm giác vô lực khiến nàng cảm thấy có chút phiền não.
Hiên Viên Mị lấy một tay kéo nàng vào trong lòng, môi mỏng trực tiếp đặt trên đôi môi đỏ mọng của nàng mà hút vào, bàn tay ở trên người nàng bắt đầu hành động, bộ y phục mới vừa mặc vào lại bị hắn kéo xuống, đôi môi nóng bỏng ngậm vành tai nàng, nguy hiểm nói nhỏ, “Thuỷ Nhi, không cho phép nàng nghĩ tới việc chạy trốn! Nếu không ta liền giết Thượng Quan Lăng!”
Lời nói vừa ra khỏi miệng, hắn liền hối hận, hắn muốn cho nàng quên Thượng Quan Lăng, lại hết lần này tới lần khác dùng Thượng Quan Lăng để uy hiếp nàng, như vậy không phải lúc nào nàng cũng phải nghĩ đến tên kia sao? Chán nản cắn vành tai của nàng, lưu lại một ấn ký trên cổ nàng một lần nữa.
Thuỷ Nguyệt Linh có chút phiền muộn, lại cảm thấy có chút buồn cười, phiền muộn là do nàng luôn để lộ tâm trạng ở trước mặt hắn, mà uy hiếp của hắn lại làm cho nàng thấy buồn cười! Trong khoảng thời gian này, cái gì có thể uy hiếp hắn đều lấy ra dùng, hiện tại còn Thượng Quan Lăng cũng kéo ra sử dụng! Người nam nhân kia đã không còn bất cứ quan hệ gì với nàng, nàng đã từng nói sẽ không hề cho hắn dù chỉ là một chút tình cảm, thì chắn chắc sẽ không bao giờ! Cho dù bây giờ nàng còn nhớ tới hắn, vậy thì sao chứ? Thời gian có thể xoá nhoà đi tất cả!
Nàng chưa bao giờ tin gương vỡ sẽ lại lành, cho dù vết thương có tốt hơn nhưng cũng để lại vết sẹo xấu xí, coi như không có vết sẹo, cũng sẽ không bao giờ quên được cảm giác đau đớn lúc đầu, đã từng chịu tổn thương làm sao có thể hoàn toàn xoá đi được? Nàng sẽ không hề do dự mà vứt bỏ tình yêu không còn hoàn mỹ!
Thấy nàng lại tiếp tục ngẩn người, Hiên Viên Mị mang theo tức giận đặt lên môi nàng, gặm cắn thật mạnh, cho đến khi có mùi máu tươi, mới đột nhiên tỉnh táo lại, chợt buông nàng ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt đôi môi sưng đỏ của nàng, trong mắt tràn đầy chán nản.
Thuỷ Nguyệt Linh im lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi, “Hiên Viên Mị, ngươi tức giận cái gì?” Hắn uy hiếp nàng, người tức giận phải là nàng mới đúng chứ!
Hiên Viên Mị giữ chặt gương mặt nhỏ nhắn của nàng, gắt gao khoá chặt tầm mắt của nàng, bá đạo mà nói, “Không cho phép nghĩ tới nam nhân khác!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh vô cùng kinh ngạc, lại tiếp tục ngẩn người một hồi lâu, không phải là hắn... Ghen chứ? Hắn yêu nàng? Mục đích của hắn chỉ là nàng thôi sao? Như vậy có thể giải thích được hành động quái dị của hắn, nhưng mà làm sao hắn có thể yêu nàng? Hắn vốn chưa từng thấy nàng nha!
Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, môi mỏng dán lên môi nàng lần nữa, cực kỳ dịu dàng liếm môi nàng, giống như muốn vuốt ve vết thương trên môi nàng, cũng có thể là vết thương trong lòng…
Thần sắc trong mắt Thuỷ Nguyệt Linh không ngừng dao động, nhắm mắt lại, che dấu cảm xúc trong mắt, đôi môi dịu dàng hôn nàng khiến trong lòng nàng có chút rối rắm, hai tay từ từ nắm chặt, quyết tâm phải thoát khỏi hắn càng kiên định hơn, hơn nữa là càng nhanh càng tốt, nàng cũng không muốn tổn thương hắn, không biết là tại sao, chỉ là không muốn! Hơn nữa nếu để cho người đàn ông này nhận định nàng, thì nàng chắc chắn sẽ không chạy thoát! Nhưng nàng không biết, Hiên Viên Mị đã sớm nhận thức nàng là người duy nhất, cho dù thế nào nàng cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay hắn!
Hiên Viên Mị giúp nàng mặc quần áo tử tế, ôm nàng đi ra phía ngoài điện, dịu dàng nói, “Dùng đồ ăn sáng trước!”
Tiêu Mạc nhìn Hiên Viên Mị đặt Thuỷ Nguyệt Linh ở trên chân mình, vẻ mặt dịu dàng kia làm cho hắn phải nháy mắt nhiều lần, còn nghi ngờ có phải bản thân mình hoa mắt, lần này hắn không có đi cùng bệ hạ, không ngờ bệ hạ liền xảy ra vấn đề!
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thức ăn trên bàn, thần sắc trong mắt dao động mạnh, dường như hắn biết rất rõ khẩu vị của nàng, dọc theo đường đi nàng đã sớm phát hiện, chỉ là cảm xúc đang tuột dốc, không có tâm trạng suy nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nàng không thể không nghi ngờ!
Hiên Viên Mị thấy nàng có chút ngẩn ngơ, hôn một cái lên mặt của nàng, hỏi, “Sao vậy?” Thuỷ Nguyệt Linh nhìn hắn, lắc đầu một cái.
Cuối cùng Tiêu Mạc cũng nhịn không được phải đưa tay dụi dụi mắt, bệ hạ thật sự ngã bệnh! Nếu không sao lại ôm nữ nhân, lại còn hôn nàng! Không phải bệ hạ ghét nhất là nữ nhân đụng vào hắn sao? Mỗi lần sủng hạnh hậu phi xong cũng lập tức đi tắm rửa! Hắn có nên gọi thái y hay không?
/115
|