Nghe được tiếng la, Dực vương Quân Khanh Duệ cũng quay đầu nhìn qua. Chưa nhìn rõ bộ dáng của nữ tử cưỡi ngựa mà đến kia, hắn đã bị một thân khí thế bễ nghễ thiên hạ, không hề sợ hãi, tiêu sái thong dong kia làm cho khiếp sợ. Đồng tử của hắn co rụt lại, trong ánh mắt không thể ức chế được hiện lên một chút kinh diễm.
Nhưng khi nhìn rõ ràng bộ dáng của nữ tử kia, quả thật là Thịnh Y Diễm, ánh mắt của hắn lại xẹt qua một tia kinh ngạc cùng nghi hoặc. Có điều, mấy chuyện này đều xảy ra trong thời gian ngắn mà thôi. Khi nhìn đến con ngựa Thịnh Y Diễm cưỡi, vẻ mặt hắn như đang giấu giếm cái gì, chỉ là ánh mắt hắn lại nặng nề nhìn Thịnh Y Diễm.
Thời điểm hắn nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, nàng cũng đang đánh giá hắn. Hôm nay Dực vương Quân Khanh Duệ mặc một thân hỉ bào cẩm tú đỏ thẫm, cũng không mang mũ hỉ, một đầu tóc đen chỉ dùng một dây tơ vàng buộc lên đỉnh đầu, cuộn thành triện(1) nhỏ.
Trời sinh dung nhan hắn như ngọc, ngũ quan như họa, là nam sinh nữ tướng(2) điển hình, nhưng thân hình của hắn lại cao ngất, dung nhan kia ẩn chứa một cỗ duệ khí tà mị, cho nên một chút cũng không có phong thái của nữ tử.
Hiển nhiên hắn thực thích hợp với màu đỏ, một thân hồng y khiến khí chất tà mị của hắn càng trở nên nổi bật, cùng trí nhớ của thân thể này không hề sai biệt. Quân Khanh Duệ này quả thật là nam tử dễ dàng khiến cho mọi nữ tử ái mộ.
Ngay cả Thịnh Y Diễm sớm nhận định Quân Khanh Duệ là nam nhân cặn bã, nhưng không thể không thừa nhận, Quân Khanh Duệ có một bộ túi da hảo hạng, cũng không kém Quân Khanh Liệt bao nhiêu. Chỉ là dung nhan của hắn lộ ra vẻ kiêu căng, còn có khóe môi kia không chút để ý cười cười lại khiến nàng có xúc động muốn hung hăng đập nát gương mặt của hắn.
Quân Khanh Duệ không thấy bộ dáng vừa gặp hắn thì xuân tâm đã nảy mầm, xấu hổ không kìm chế được, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt nước miếng của Thịnh Y Diễm mà trước kia hắn vẫn thường thấy, giờ nàng cư nhiên nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không có sắc mặt vô cùng thẹn thùng, ngược lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp kia thậm chí hiện lên vẻ mỉa mai cùng chán ghét, khiến hắn không khỏi ngưng mắt nhìn kỹ.
Nhưng lập tức, trên mặt hắn lại trở về vẻ không chút để ý. Trong lòng nghĩ đến Thịnh Y Diễm chắc là không cam lòng bị hắn vứt bỏ như vậy, mới đến đây đòi đánh đòi chết, lại nghĩ đến Thịnh Y Diễm ra vẻ ta đây như thế, chẳng qua đều là cố làm ra vẻ, muốn hấp dẫn chú ý của hắn mà thôi.
Nghĩ như vậy, mặt hắn lộ vẻ chán ghét, trầm giọng nói: “Ngươi tới đây làm cái gì? Nếu như muốn đòi hưu thư, bổn vương liền viết cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục dây dưa nữa, mau mau rời đi đi! Bổn vương nói cho ngươi biết, muốn bổn vương cưới ngươi là việc tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Ngươi không xứng trở thành vương phi của bổn vương, Diệp Nhi mới là người trong lòng bổn vương. Người đâu, lấy giấy bút!”
Nghe nói có người kêu la Thịnh Y Diễm đến đây, tâm Tiêu Diệp Nhi liền căng thẳng, rất sợ có biến cố xảy ra. Nàng ta sâu sắc cảm nhận được không khí hiện trường có chút quỷ dị, như thể ánh mắt mọi người đều bị Thịnh Y Diễm đột nhiên xuất hiện kia hấp dẫn mất. Ngay cả Dực vương, Tư Đồ Hiên, ca ca cùng đám người đều không có động tĩnh. Nàng ta còn không rõ đây là có chuyện gì, thì đã có dự cảm cực kỳ không tốt, giống như tất cả mọi thứ mà nàng ta có sắp sửa bị thứ gì đó cướp đi.
Nhìn không thấy, nàng ta càng nóng vội khó nhịn. Giờ phút này lại nghe được lời nói của Dực vương, nàng ta mới tìm được thời cơ, giãy giụa nhảy khỏi lưng Tiêu Khiếu, một phen kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, kinh hô một tiếng liền chạy xuống bậc thang, “Điện hạ, hưu thư này không thể viết!”
Khi nàng ta nói chuyện, người đã giống như con bướm bay phất phới tới trước ngựa của Dực vương. Trên mặt nàng ta tràn đầy kinh hoảng, lo lắng, cùng áy náy. Cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều bị mình kéo về, trong lòng nàng ta an ổn một chút, ánh mắt trong suốt ngửa đầu nhìn Quân Khanh Duệ, phúc phúc thân hành lễ, lại chậm chạp nói: “Điện hạ nếu viết hưu thư, về sau Thịnh muội muội sao còn thành thân với ai được nữa? Ai còn muốn cưới nàng? Diệp Nhi khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra, trăm ngàn lần đừng viết hưu thư.”
Tiêu Diệp Nhi dứt lời, thật sâu phúc thắt lưng, tư thái mềm mại đáng yêu, động tác tao nhã, giọng điệu của nàng ta lại chân thành tha thiết, khẩu khí thành khẩn, quả nhiên là tình chân ý thật, mặc kệ ai nhìn vào đều thấy nàng ta thật tình lo lắng cho Thịnh Y Diễm.
Thịnh Y Diễm nhìn Tiêu Diệp Nhi, không thể không tán tán thưởng một tiếng, hành động hay. Cái gì gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm tiểu tam còn muốn ra vẻ thánh nữ, nàng xem như nhìn rõ. Hành động bậc này nếu đặt ở hiện đại, thì những diễn viên nhận được giải thưởng Oscar kia đều phải than thở một câu không theo kịp. Vậy cũng khó trách thân thể vốn đơn thuần lương thiện này thua ở trong tay nữ nhân, rơi vào kết cục bi thảm phải thắt cổ tự sát kia.
Thịnh Y Diễm thản nhiên đem ánh mắt từ trên người Tiêu Diệp Nhi dời đến Quân Khanh Duệ. Chỉ thấy vẻ mặt Quân Khanh Duệ vừa ôn nhu vừa cảm động nhìn Tiêu Diệp Nhi, nhưng Thịnh Y Diễm lại nhạy cảm phát hiện ra, ôn nhu của Quân Khanh Duệ cũng không tới đôi mắt kia. Ánh mắt của hắn rõ ràng một mảnh lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một cỗ nhìn thấu hết thảy cùng vẻ mỉa mai.
Hiển nhiên, hắn nhìn rõ màn xiếc nhỏ này của Tiêu Diệp Nhi, đối với màn xiếc này chán ghét không thôi. Quân Khanh Duệ cư nhiên cũng không ái mộ Tiêu Diệp Nhi thật lòng!
Như vậy, hôm nay hắn đến cướp dâu, thật ra là nhìn trúng quyền thế của phủ tướng quân, binh quyền trong tay Tiêu Hổ! Cũng khó trách Quân Khanh Liệt ra tay giúp nàng, chỉ sợ hắn cũng sớm nhìn ra dã tâm bừng bừng này của tứ hoàng đệ nhà hắn.
“Là bổn vương kiên trì muốn cưới ngươi, Diệp Nhi không cần phải áy náy như thế.” Quân Khanh Duệ ôn nhu nói xong, nghiêng thân nâng tay đỡ Tiêu Diệp Nhi dậy.
Tiêu Diệp Nhi dựa vào Quân Khanh Duệ chậm rãi đứng dậy, nâng đôi mắt chứa đầy tình ý nhìn thẳng vào mắt Quân Khanh Duệ, mặt đỏ bừng cúi đầu, gương mặt tựa hồ hiện lên vẻ tự đắc.
Thịnh Y Diễm đem vẻ mặt của hai người đều thu hết vào đáy mắt, nhếch môi cười lạnh. Thật ra Tiêu Diệp Nhi một lòng nghĩ Quân Khanh Duệ ái mộ nàng ta, đắm chìm trong hạnh phúc do chính nàng ta dựng lên, xem ra, Tiêu Diệp Nhi này cũng không có gì giỏi giang, chuyện này ngày càng thú vị.
Quân Khanh Liệt cưỡi ngựa khoan thai đi đến, thấy Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Diệp Nhi đang liếc mắt đưa tình ở đối diện, hắn khinh thường liếc mắt nhìn hai người kia một cái nữa, chỉ đem ánh mắt nhìn chăm chú về phía Thịnh Y Diễm. Thấy trên mặt Thịnh Y Diễm chẳng những không có một tia ghen tị hoặc thương tâm, ngược lại, còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, đồng tử của hắn lấp lánh một chút.
Tư Đồ Hiên thấy Tiêu Diệp Nhi chạy lại đây cùng Dực vương mặt mày đưa tình, chẳng qua cũng chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, khóe mắt cũng chưa động một chút liền dời ánh mắt đi, hắn cũng tự nhiên nhìn chăm chú vào Thịnh Y Diễm.
Hắn là thương nhân, đem sinh ý của Tư Đồ gia mở rộng đến khắp nơi. Hắn luôn phải chạy xung quanh xem xét cửa hàng, rất ít ở một chỗ, cũng vì hôn kỳ tới gần, hắn mới phụng lệnh mẫu thân trở lại Hiên Viên Thành.
Cho nên, trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua Thịnh Y Diễm, nay xem ra, nữ tử lưu luyến si mê Dực vương trong mấy lời đồn đãi này chẳng những không thất hồn lạc phách, vẻ mặt ghen tị thành cuồng, ngược lại, còn lộ ra vẻ không đếm xỉa. Hắn trông thấy rõ nụ cười của nàng, gương mặt tràn đầy ánh sáng trí tuệ, khiến cho khuôn mặt tuyệt diễm kia càng tỏa ra khí thế nhiếp hồn đoạt phách, cũng khiến tim hắn không khỏi đập loạn.
Thầm nghĩ, lời đồn đãi quả không nên tin, nữ tử như vậy, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc. Trên thực tế, mấy năm nay hắn vào nam ra bắc, đi lại giữa các quốc gia, mặc dù hắn từng gặp qua vài vị mỹ nữ dang tiếng đồn xa của mấy quốc gia kia, nhưng cũng chỉ bằng một góc nhỏ của nữ tử trước mắt.
Nghe nói nàng là người bị bệnh cà lăm, chẳng lẽ vì vậy mới khiến cho nàng bị thế nhân châm biếm? Nhưng với khí thế cùng phong thái bậc này, mặc dù có tật xấu cà lăm, cũng gặp phải tình huống khuyết điểm che lấp ưu điểm mới đúng a! Nghĩ đến đây, đồng tử trong trẻo của hắn hiện lên một tia nghi hoặc.
Thịnh Y Diễm sớm đã cảm nhận được ánh mắt của Quân Khanh Liệt cùng Tư Đồ Hiên. Hôm nay ánh mắt của Quân Khanh Liệt vẫn thường thường khóa chặt vào người nàng, nàng cũng mặc kệ, liền làm như không thấy. Cho nên khi cảm nhận được ánh mắt của hai người, đôi mắt của Thịnh Y Diễm liền chuyển động, chỉ nhìn về phía Tư Đồ Hiên.
Tư Đồ Hiên giống như không dự đoán được Y Diễm đột nhiên sẽ nhìn về phía hắn, tia nghi hoặc kia không kịp thu hồi, chuyển thành ngạc nhiên, nháy mắt lại biến thành một cỗ áy náy. Chưa có sự đồng ý của người ta, đã nhìn chằm chằm vào người ta mà tìm tòi nghiên cứu, việc này rốt cuộc vẫn là hành động thiếu lễ phép.
Tướng mạo của Tư Đồ Hiên tuy không bằng hai huynh đệ nhà Quân Khanh Liệt, trên người càng không có khí thế nhiếp hồn như chủ nhân của con chim anh vũ kia, nhưng ngũ quan của hắn cũng tuấn tú, dáng người cũng cao ngất, như tùng như lan.
Chắc là vì hàng năm bôn ba xung quanh, khiến da hắn có màu nâu đen khỏe mạnh, gương mặt lại cực tinh tế, khóe môi mang theo ý cười, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, toàn thân đều lộ ra một cỗ hương vị thanh dật.
Hắn là nam nhân vừa có tướng mạo, vừa có khí chất. Lớn lên vừa chuẩn, không quá tuấn mỹ, nhưng lại có phong lưu, khí thế cũng vừa chuẩn, không quá đàng hoàng, nhưng lại lực ảnh hưởng người diện.
Ngay cả áy náy trong đôi mắt hắn lúc này cũng vừa chuẩn như vậy, thản nhiên, không quá phận, lại lễ phép, khiến người cảm thấy hắn làm người rất khiêm tốn như thế. Người này không giống thương nhân, lại càng giống thư sinh hơn. Kể từ lúc xuyên qua, hắn là nam nhân đầu tiên Thịnh Y Diễm cảm thấy thoái mái khi nhìn vào, nhưng một nam nhân có thể đem sinh ý mở rộng ra tứ quốc, sao có thể là người khiêm tốn? Người này cũng là người đơn giản đâu.
Chẳng qua, làm tân lang bị người ta cướp mất tân nương đúng ngày đại hôn, hắn có phải vẻ mặt hắn có chút không đếm xỉa, lại lạnh nhạt không sao cả rất không phù hợp hay không?
Thịnh Y Diễm nghĩ như vậy, hiển nhiên Tư Đồ Hiên cũng nghĩ như thế, hai người đem vẻ mặt của nhau thu vào trong mắt, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi đều là ngẩn ra, lập tức đồng thời hiểu được ý nghĩ trong lòng đối phương, lòng như có cảm ứng nhìn nhau cười rộ lên.
Hai người này ngoài cười ra thì cũng không làm gì khác, lại khiến Quân Khanh Liệt cùng Quân Khanh Duệ, ngay cả Phượng Đế Tu ẩn náu một nơi gần đó đồng thời biến sắc. Vài đạo ánh mắt cùng lúc bắn về phía Tư Đồ Hiên đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhìn Thịnh Y Diễm, những ánh mắt kia rét lạnh như băng sương, nhọn hoắt giống như mũi tên sắc lạnh.
**********
Ghi chú:
(1) triện: cách gọi búi tóc của đàn ông thời xưa
(2) nam sinh nữ tướng: ý chỉ đàn ông sinh ra có tướng mạo giống nữ giới
Nhưng khi nhìn rõ ràng bộ dáng của nữ tử kia, quả thật là Thịnh Y Diễm, ánh mắt của hắn lại xẹt qua một tia kinh ngạc cùng nghi hoặc. Có điều, mấy chuyện này đều xảy ra trong thời gian ngắn mà thôi. Khi nhìn đến con ngựa Thịnh Y Diễm cưỡi, vẻ mặt hắn như đang giấu giếm cái gì, chỉ là ánh mắt hắn lại nặng nề nhìn Thịnh Y Diễm.
Thời điểm hắn nhìn chằm chằm Thịnh Y Diễm, nàng cũng đang đánh giá hắn. Hôm nay Dực vương Quân Khanh Duệ mặc một thân hỉ bào cẩm tú đỏ thẫm, cũng không mang mũ hỉ, một đầu tóc đen chỉ dùng một dây tơ vàng buộc lên đỉnh đầu, cuộn thành triện(1) nhỏ.
Trời sinh dung nhan hắn như ngọc, ngũ quan như họa, là nam sinh nữ tướng(2) điển hình, nhưng thân hình của hắn lại cao ngất, dung nhan kia ẩn chứa một cỗ duệ khí tà mị, cho nên một chút cũng không có phong thái của nữ tử.
Hiển nhiên hắn thực thích hợp với màu đỏ, một thân hồng y khiến khí chất tà mị của hắn càng trở nên nổi bật, cùng trí nhớ của thân thể này không hề sai biệt. Quân Khanh Duệ này quả thật là nam tử dễ dàng khiến cho mọi nữ tử ái mộ.
Ngay cả Thịnh Y Diễm sớm nhận định Quân Khanh Duệ là nam nhân cặn bã, nhưng không thể không thừa nhận, Quân Khanh Duệ có một bộ túi da hảo hạng, cũng không kém Quân Khanh Liệt bao nhiêu. Chỉ là dung nhan của hắn lộ ra vẻ kiêu căng, còn có khóe môi kia không chút để ý cười cười lại khiến nàng có xúc động muốn hung hăng đập nát gương mặt của hắn.
Quân Khanh Duệ không thấy bộ dáng vừa gặp hắn thì xuân tâm đã nảy mầm, xấu hổ không kìm chế được, bất cứ lúc nào cũng có thể rớt nước miếng của Thịnh Y Diễm mà trước kia hắn vẫn thường thấy, giờ nàng cư nhiên nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, không có sắc mặt vô cùng thẹn thùng, ngược lại, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, trong đôi mắt xinh đẹp kia thậm chí hiện lên vẻ mỉa mai cùng chán ghét, khiến hắn không khỏi ngưng mắt nhìn kỹ.
Nhưng lập tức, trên mặt hắn lại trở về vẻ không chút để ý. Trong lòng nghĩ đến Thịnh Y Diễm chắc là không cam lòng bị hắn vứt bỏ như vậy, mới đến đây đòi đánh đòi chết, lại nghĩ đến Thịnh Y Diễm ra vẻ ta đây như thế, chẳng qua đều là cố làm ra vẻ, muốn hấp dẫn chú ý của hắn mà thôi.
Nghĩ như vậy, mặt hắn lộ vẻ chán ghét, trầm giọng nói: “Ngươi tới đây làm cái gì? Nếu như muốn đòi hưu thư, bổn vương liền viết cho ngươi, ngươi đừng tiếp tục dây dưa nữa, mau mau rời đi đi! Bổn vương nói cho ngươi biết, muốn bổn vương cưới ngươi là việc tuyệt đối không có khả năng xảy ra! Ngươi không xứng trở thành vương phi của bổn vương, Diệp Nhi mới là người trong lòng bổn vương. Người đâu, lấy giấy bút!”
Nghe nói có người kêu la Thịnh Y Diễm đến đây, tâm Tiêu Diệp Nhi liền căng thẳng, rất sợ có biến cố xảy ra. Nàng ta sâu sắc cảm nhận được không khí hiện trường có chút quỷ dị, như thể ánh mắt mọi người đều bị Thịnh Y Diễm đột nhiên xuất hiện kia hấp dẫn mất. Ngay cả Dực vương, Tư Đồ Hiên, ca ca cùng đám người đều không có động tĩnh. Nàng ta còn không rõ đây là có chuyện gì, thì đã có dự cảm cực kỳ không tốt, giống như tất cả mọi thứ mà nàng ta có sắp sửa bị thứ gì đó cướp đi.
Nhìn không thấy, nàng ta càng nóng vội khó nhịn. Giờ phút này lại nghe được lời nói của Dực vương, nàng ta mới tìm được thời cơ, giãy giụa nhảy khỏi lưng Tiêu Khiếu, một phen kéo khăn voan đỏ trên đầu xuống, kinh hô một tiếng liền chạy xuống bậc thang, “Điện hạ, hưu thư này không thể viết!”
Khi nàng ta nói chuyện, người đã giống như con bướm bay phất phới tới trước ngựa của Dực vương. Trên mặt nàng ta tràn đầy kinh hoảng, lo lắng, cùng áy náy. Cảm nhận được tầm mắt của mọi người đều bị mình kéo về, trong lòng nàng ta an ổn một chút, ánh mắt trong suốt ngửa đầu nhìn Quân Khanh Duệ, phúc phúc thân hành lễ, lại chậm chạp nói: “Điện hạ nếu viết hưu thư, về sau Thịnh muội muội sao còn thành thân với ai được nữa? Ai còn muốn cưới nàng? Diệp Nhi khẩn cầu điện hạ thu hồi mệnh lệnh vừa ban ra, trăm ngàn lần đừng viết hưu thư.”
Tiêu Diệp Nhi dứt lời, thật sâu phúc thắt lưng, tư thái mềm mại đáng yêu, động tác tao nhã, giọng điệu của nàng ta lại chân thành tha thiết, khẩu khí thành khẩn, quả nhiên là tình chân ý thật, mặc kệ ai nhìn vào đều thấy nàng ta thật tình lo lắng cho Thịnh Y Diễm.
Thịnh Y Diễm nhìn Tiêu Diệp Nhi, không thể không tán tán thưởng một tiếng, hành động hay. Cái gì gọi là làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, làm tiểu tam còn muốn ra vẻ thánh nữ, nàng xem như nhìn rõ. Hành động bậc này nếu đặt ở hiện đại, thì những diễn viên nhận được giải thưởng Oscar kia đều phải than thở một câu không theo kịp. Vậy cũng khó trách thân thể vốn đơn thuần lương thiện này thua ở trong tay nữ nhân, rơi vào kết cục bi thảm phải thắt cổ tự sát kia.
Thịnh Y Diễm thản nhiên đem ánh mắt từ trên người Tiêu Diệp Nhi dời đến Quân Khanh Duệ. Chỉ thấy vẻ mặt Quân Khanh Duệ vừa ôn nhu vừa cảm động nhìn Tiêu Diệp Nhi, nhưng Thịnh Y Diễm lại nhạy cảm phát hiện ra, ôn nhu của Quân Khanh Duệ cũng không tới đôi mắt kia. Ánh mắt của hắn rõ ràng một mảnh lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một cỗ nhìn thấu hết thảy cùng vẻ mỉa mai.
Hiển nhiên, hắn nhìn rõ màn xiếc nhỏ này của Tiêu Diệp Nhi, đối với màn xiếc này chán ghét không thôi. Quân Khanh Duệ cư nhiên cũng không ái mộ Tiêu Diệp Nhi thật lòng!
Như vậy, hôm nay hắn đến cướp dâu, thật ra là nhìn trúng quyền thế của phủ tướng quân, binh quyền trong tay Tiêu Hổ! Cũng khó trách Quân Khanh Liệt ra tay giúp nàng, chỉ sợ hắn cũng sớm nhìn ra dã tâm bừng bừng này của tứ hoàng đệ nhà hắn.
“Là bổn vương kiên trì muốn cưới ngươi, Diệp Nhi không cần phải áy náy như thế.” Quân Khanh Duệ ôn nhu nói xong, nghiêng thân nâng tay đỡ Tiêu Diệp Nhi dậy.
Tiêu Diệp Nhi dựa vào Quân Khanh Duệ chậm rãi đứng dậy, nâng đôi mắt chứa đầy tình ý nhìn thẳng vào mắt Quân Khanh Duệ, mặt đỏ bừng cúi đầu, gương mặt tựa hồ hiện lên vẻ tự đắc.
Thịnh Y Diễm đem vẻ mặt của hai người đều thu hết vào đáy mắt, nhếch môi cười lạnh. Thật ra Tiêu Diệp Nhi một lòng nghĩ Quân Khanh Duệ ái mộ nàng ta, đắm chìm trong hạnh phúc do chính nàng ta dựng lên, xem ra, Tiêu Diệp Nhi này cũng không có gì giỏi giang, chuyện này ngày càng thú vị.
Quân Khanh Liệt cưỡi ngựa khoan thai đi đến, thấy Quân Khanh Duệ cùng Tiêu Diệp Nhi đang liếc mắt đưa tình ở đối diện, hắn khinh thường liếc mắt nhìn hai người kia một cái nữa, chỉ đem ánh mắt nhìn chăm chú về phía Thịnh Y Diễm. Thấy trên mặt Thịnh Y Diễm chẳng những không có một tia ghen tị hoặc thương tâm, ngược lại, còn mang theo nụ cười nghiền ngẫm, đồng tử của hắn lấp lánh một chút.
Tư Đồ Hiên thấy Tiêu Diệp Nhi chạy lại đây cùng Dực vương mặt mày đưa tình, chẳng qua cũng chỉ liếc mắt nhìn hai người một cái, khóe mắt cũng chưa động một chút liền dời ánh mắt đi, hắn cũng tự nhiên nhìn chăm chú vào Thịnh Y Diễm.
Hắn là thương nhân, đem sinh ý của Tư Đồ gia mở rộng đến khắp nơi. Hắn luôn phải chạy xung quanh xem xét cửa hàng, rất ít ở một chỗ, cũng vì hôn kỳ tới gần, hắn mới phụng lệnh mẫu thân trở lại Hiên Viên Thành.
Cho nên, trước kia hắn chưa bao giờ gặp qua Thịnh Y Diễm, nay xem ra, nữ tử lưu luyến si mê Dực vương trong mấy lời đồn đãi này chẳng những không thất hồn lạc phách, vẻ mặt ghen tị thành cuồng, ngược lại, còn lộ ra vẻ không đếm xỉa. Hắn trông thấy rõ nụ cười của nàng, gương mặt tràn đầy ánh sáng trí tuệ, khiến cho khuôn mặt tuyệt diễm kia càng tỏa ra khí thế nhiếp hồn đoạt phách, cũng khiến tim hắn không khỏi đập loạn.
Thầm nghĩ, lời đồn đãi quả không nên tin, nữ tử như vậy, thật xứng với danh hiệu đệ nhất mỹ nữ Trung Tử quốc. Trên thực tế, mấy năm nay hắn vào nam ra bắc, đi lại giữa các quốc gia, mặc dù hắn từng gặp qua vài vị mỹ nữ dang tiếng đồn xa của mấy quốc gia kia, nhưng cũng chỉ bằng một góc nhỏ của nữ tử trước mắt.
Nghe nói nàng là người bị bệnh cà lăm, chẳng lẽ vì vậy mới khiến cho nàng bị thế nhân châm biếm? Nhưng với khí thế cùng phong thái bậc này, mặc dù có tật xấu cà lăm, cũng gặp phải tình huống khuyết điểm che lấp ưu điểm mới đúng a! Nghĩ đến đây, đồng tử trong trẻo của hắn hiện lên một tia nghi hoặc.
Thịnh Y Diễm sớm đã cảm nhận được ánh mắt của Quân Khanh Liệt cùng Tư Đồ Hiên. Hôm nay ánh mắt của Quân Khanh Liệt vẫn thường thường khóa chặt vào người nàng, nàng cũng mặc kệ, liền làm như không thấy. Cho nên khi cảm nhận được ánh mắt của hai người, đôi mắt của Thịnh Y Diễm liền chuyển động, chỉ nhìn về phía Tư Đồ Hiên.
Tư Đồ Hiên giống như không dự đoán được Y Diễm đột nhiên sẽ nhìn về phía hắn, tia nghi hoặc kia không kịp thu hồi, chuyển thành ngạc nhiên, nháy mắt lại biến thành một cỗ áy náy. Chưa có sự đồng ý của người ta, đã nhìn chằm chằm vào người ta mà tìm tòi nghiên cứu, việc này rốt cuộc vẫn là hành động thiếu lễ phép.
Tướng mạo của Tư Đồ Hiên tuy không bằng hai huynh đệ nhà Quân Khanh Liệt, trên người càng không có khí thế nhiếp hồn như chủ nhân của con chim anh vũ kia, nhưng ngũ quan của hắn cũng tuấn tú, dáng người cũng cao ngất, như tùng như lan.
Chắc là vì hàng năm bôn ba xung quanh, khiến da hắn có màu nâu đen khỏe mạnh, gương mặt lại cực tinh tế, khóe môi mang theo ý cười, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như gió xuân, toàn thân đều lộ ra một cỗ hương vị thanh dật.
Hắn là nam nhân vừa có tướng mạo, vừa có khí chất. Lớn lên vừa chuẩn, không quá tuấn mỹ, nhưng lại có phong lưu, khí thế cũng vừa chuẩn, không quá đàng hoàng, nhưng lại lực ảnh hưởng người diện.
Ngay cả áy náy trong đôi mắt hắn lúc này cũng vừa chuẩn như vậy, thản nhiên, không quá phận, lại lễ phép, khiến người cảm thấy hắn làm người rất khiêm tốn như thế. Người này không giống thương nhân, lại càng giống thư sinh hơn. Kể từ lúc xuyên qua, hắn là nam nhân đầu tiên Thịnh Y Diễm cảm thấy thoái mái khi nhìn vào, nhưng một nam nhân có thể đem sinh ý mở rộng ra tứ quốc, sao có thể là người khiêm tốn? Người này cũng là người đơn giản đâu.
Chẳng qua, làm tân lang bị người ta cướp mất tân nương đúng ngày đại hôn, hắn có phải vẻ mặt hắn có chút không đếm xỉa, lại lạnh nhạt không sao cả rất không phù hợp hay không?
Thịnh Y Diễm nghĩ như vậy, hiển nhiên Tư Đồ Hiên cũng nghĩ như thế, hai người đem vẻ mặt của nhau thu vào trong mắt, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi đều là ngẩn ra, lập tức đồng thời hiểu được ý nghĩ trong lòng đối phương, lòng như có cảm ứng nhìn nhau cười rộ lên.
Hai người này ngoài cười ra thì cũng không làm gì khác, lại khiến Quân Khanh Liệt cùng Quân Khanh Duệ, ngay cả Phượng Đế Tu ẩn náu một nơi gần đó đồng thời biến sắc. Vài đạo ánh mắt cùng lúc bắn về phía Tư Đồ Hiên đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa nhìn Thịnh Y Diễm, những ánh mắt kia rét lạnh như băng sương, nhọn hoắt giống như mũi tên sắc lạnh.
**********
Ghi chú:
(1) triện: cách gọi búi tóc của đàn ông thời xưa
(2) nam sinh nữ tướng: ý chỉ đàn ông sinh ra có tướng mạo giống nữ giới
/33
|