Cầm trên tay danh sách những thứ cần mua, Lan không khỏi ngán ngẩm, những đồ trong gia đình cô lúc trước toàn là đồ cổ, là những thứ mẹ cô yêu thích, ngay cả tủ quần áo cũng được khắc những hoa văn cổ xưa, vốn chúng là những thứ mẹ cô tự thiết kế theo trí tưởng tượng của bà, rồi cho thợ làm qua, giờ đây những bản thiết kế đó đã bị thiêu cháy thành tro trong đám lửa năm đó, hi vọng mỏng manh bây giờ chính là người thợ mà mẹ cô đã nhờ làm, chỉ mong ông ta còn nhớ vài điểm, hoặc là còn một bản thảo nào đó, cô không cưỡng cầu tất cả mọi thứ đều giống hết, nhưng một vài điểm vẫn phải có, dù sao thì đó cũng là thứ mẹ cô thích, nếu có thể, cô mong tất cả mọi thứ đều trở lại như cũ
Sáng sớm, Lan liền tìm sang nhà bác Hùng, cô nhấn chuông mãi nhưng chẳng có ai mở cửa, hẳn là bác đến bệnh viện đi.
Khu vực này vốn là một nơi để nghỉ dưỡng tuyệt vời, toàn bộ đất ở đây đều được qui hoạch thành nông trại, hoặc là các căn nhà nhỏ cho thuê, không khí rất trong lành, lại yên tĩnh thoải mái, chỉ có một điều, vì là khu nghỉ dưỡng, vì được qui hoạch thành một nơi như thế, nên bệnh viện ở rất xa, ở gần đây có một trạm xá, chỉ dùng để cấp cứu trước khi đưa đến bệnh viện, từ đây đến bệnh viên án chừng cũng mất hơn 1 tiếng đi xe, nhưng khổ nỗi để đảm bảo an toàn cho người dân, nơi này lại không được dùng các phương tiện khác ngoài xe đạp, muốn đến trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất 20’ đi bộ
Lan lại quay vào nhà, lục lọi trong nhà tìm một chiếc xe đạp, nhưng tìm được rồi lại thất vọng cất nó vào chỗ cũ, chiếc xe giờ đã gỉ sắt, có nhiều bộ phận còn không hoạt động được, đi chiếc xe đạp này, không bằng đi bộ còn nhanh hơn!
Lan lên phòng, thay một bộ đồ thoải mái, giản dị đậm chất dân dã như nơi này, sau liền khóa cửa cẩn thận rồi rời đi.
Cũng đã lâu rồi cô không đi bộ như thế này, không khí nơi này thật tốt.
Lan nhìn quanh, tiện thể ôn lại kỉ niệm ngày xưa, cô theo trí nhớ tìm kiếm lại những con người thân thuộc năm nào
Kia…là nhà bác bảy, cái vị với chòm râu đen quanh miệng, còn chảy dài khỏi căm, suốt ngày cứ cười to haha rồi vuốt râu cứ như ông bụt từ trong tranh bước ra.
Quả nhiên, mọi thứ vẫn vậy, căn nhà của bác vẫn như một trái táo tròn, cũng chính là căn nhà đặc biệt nhất trong vùng này, cô cứ tưởng qua nhiều năm như vậy nó đã thay đổi rồi kia chứ, thật không ngờ bác lại cổ hủ như thế, người ta nhà tầng 2, 3 tấm, mình vẫn một căn nhà màu đỏ với cái cuộn đỏ màu đen tạo thành ông khói như thế
Nhưng mà…chính căn nhà của bác mới tạo nên vẻ mới mẻ trong vùng này
Lan đi ngang qua cửa nhà, liếc vào trong liền thấy bác bảy già đang bào gỗ ở trước cửa. Bác có một rừng liêm rất to, vậy nên công việc của bác chính là bào gỗ rồi bán cho người khác
Lan bước vào sân, bây giờ mới nhìn thấy rõ mặt bác
Bác nay hẳn đã hơn 50 rồi nhỉ, nếp nhăn đã hiện rõ đầy mặt rồi, da cũng đã nhăn nheo hơn, tóc và râu giờ đây cũng đã lốm đốm trắng, quả thật thời gian luôn là nỗi phiền muộn của con người
Bác Bảy nhìn thấy Lan liền nheo mắt nhìn, thật lâu cũng không nhìn ra là ai mới đứng dậy chào
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Lan chỉ cười mỉm, đã bao nhiêu năm trôi qua, lại thêm chuyện mọi người ở nơi đây đều đã tưởng gia đình cô đã chết cũng không thể trách được bác không nhận ra cô
“Bác bảy, con là Sakura đây! Là Sakura, còn của cô Quỳnh đấy ạ?”
“Quỳnh?”
Bác ngẫm nghĩ, một lúc sau mới vỗ đầu một cái, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, liền chạy đến nắm chặt lấy tay của Lan
“Lan, là con sao? Là con thật sao?”
“Vâng, là con ạ!”
Bác bảy phản ứng chẳng khác gì bác Hùng hôm qua, lập tức đem cô vào trong nhà, cả hai lại hàn huyên một lúc lâu, cũng chẳng biết qua bao lâu nữa, cô cũng đem những chuyện về mẹ con cô 10 năm trước kể cho bác bảy nghe, nhưng cũng không đi quá sâu vào câu chuyện, nhiều lúc bác cũng đề cập đến vấn đề của ba cô, biết ông trong 10 năm qua vẫn hay về đây, một tháng về chừng mấy lần nhưng cô lại kiếm chuyện khác lấp liếm cho qua, cô không muốn nghe về ông ta
“Bác à, con nhớ năm xưa, mẹ con có mua gỗ của bác để làm một vài đồ dùng trong nhà, sau đó đã thuê người làm, bác có biết người thợ mà mẹ con đã thuê không ạ?”
“Đó là một người bạn của bác, nhưng ông ta đã chuyển chỗ ở, nay cũng không biết ở đâu nữa!”
“Cháu đang rất cần tìm người đó, bác giúp cháu tìm được không ạ?”
Bác bảy chần chừ một chốc liền gật đầu.
Ông mời cô ở lại ăn cơm nhưng Lan trực tiếp từ chối, còn nêu rõ lý do muốn đến bệnh viện thăm gia đình bác hùng. Bác bảy cũng không giữ Lan nữa
Lan lại tiếp tục đi, lại đi qua một vài ngôi nhà nữa, nhìn thấy một vài người quen thuộc nay cũng đã lớn tuổi, khóe mắt cô không khỏi cay cay, 10 năm, đối với nhiều người chính là khoảng thời gian quý báu, tựa như mẹ cô, 10 năm điên loạn, sống một cuộc đời hư hư thực thực, uổng phí biết bao
Lên xe buýt, cô đi thẳng đến bệnh viện huyện, một bệnh viện cũng không to lắm, nhưng nhìn có vẻ hiện đại
Lan gật gù tán thưởng, đi vào bên trong
Đứng trước quầy tiếp tân, Lan thật sự bối rối. Cô không biết họ tên bác Hùng, cũng không biết vợ bác ấy tên gì
“Bệnh nhân là một bác gái trung niên tầm 40 tuổi, nhập viện vì bị thương trong một vụ ẩu đả”
“Xin lỗi cô, nhưng hằng ngày có rất nhiều vụ như vậy!”
A! Bệnh viên nhỏ nhưng lại nhiều vụ như vậy sao? Cái huyện này từ khi nào lại thành như thế, chẳng lẽ đã mất trật tự đến mức này
Lan cúi đầu chào vị y tá, rời đi
Vừa quay đầu cô vừa vặn bắt gặp một người cao lớn, vừa có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, cô nhìn theo thân ảnh kia, một chốc lại quay sang cô y tá, tay chỉ vào cậu thanh niên, hỏi
“Cậu ta là ai?”
“À, là con trai của một bệnh nhân, mẹ cậu ta bị thương nhập viện, từ ngày cậu ta đến đây, bệnh viên này không ngày nào được yên, có một đám côn đồ cứ hay đến tìm cậu ta gây rối!”
Như bắt được phao, mắt Lan liền sáng rỡ lên, cô liền chạy thục mạng theo bóng hình kia khi cậu ta đang dần khuất dần sau bức tường lớn
Chân dài nên đi nhanh sao?
Lan thật sự muốn chửi, cậu ta đi, còn cô chạy, thế mà đến khi bắt được cậu ta, cô đã muốn há họng mà thở
“Sơ…Sơn!”
Thanh niên bị níu nhìn lại, nhìn chằm chằm người vừa gọi tên cậu, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy lạ
“Cô biết tôi?”
“Không nhận ra?”
Lan thực tức muốn chết, ba của cậu nhìn một cái liền nhìn ra, còn cậu như thế nào chơi với nhau nhiều năm như thế lại nhìn không ra
Sơn lắc đầu khiến Lan bực bội hơn nữa, lập tức buông tay, nhẹ nhàng đánh giá cậu từ trên xuống dưới
Ừm…cao lớn hơn rồi, tay chân cũng to chắc khỏe hơn rồi, nhưng bộ dạng này là sao? Tóc vuốt keo dựng đứng, bên bắp tay trái còn xăm một hình con đại bàng lớn, thực sự đã không còn là thằng Sơn rụt rè ngày xưa hay chạy theo cô nữa rồi!
“Tôi nhận nhầm người!”
Sơn liếc mắt nhìn Lan khó hiểu, vừa rồi còn gọi tên cậu kia mà, giờ đã bảo nhận nhầm người, nhưng cậu cũng không muốn thắc mắc nhiều, lạnh lùng quay lưng đi
Lan nhìn theo tấm lưng rộng lớn đó mà sững sờ…aiza! Thật sự đã thay đổi sao?
Lan vẫn cứ đi theo Sơn, đi mãi như thế đến khi thấy cậu nhóc trước mặt dừng lại, cô mới dừng lại.
Sơn quay sang nhìn cô, ánh mắt dè chừng khó hiểu
“Cô bám theo tôi làm gì?”
“Tôi có bám theo cậu đâu!”
Sơn lườm Lan một cái lại tiếp tục đi, đi chừng 3 bước, cậu ta lại quay đầu lại nhưng lúc này đã không có ai ở phía sau cả. Cậu gãi đầu khó hiểu, lại quay người đi tiếp về phía trước
Lan đứng phía sau lè lưỡi cười thầm
“Tên ngốc!”
Lan muốn đi theo nhưng bỗng dưng điện thoại của cô vang lên làm cô hãm lại bước chân. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô khá ngạc. Là số của Phương! Lại nhìn đến dãy số trên điện thoại…cô khẽ mỉm cười
Về Việt Nam rồi sao?
Tại sao?
Vì muốn về hay là…đã biết cô đang ở Việt Nam?
Cô nửa muốn tắt nửa lại không, sau một cuộc đấu tranh tâm lý, cuối cùng cô lựa chọn nghe máy
“Tớ đây!”
Lan vừa bắt máy, bên kia liền như muốn hét cho màng nhĩ của cô rách ra
“Cậu đang ở đâu vậy hả? Về Việt Nam mà không nói một tiếng, muốn bọn này lo chết sao?”
“Cậu vẫn còn sức hét to như thế, có nghĩa vẫn ổn, phải không?”
“Ổn…ổn…ổn? giờ cậu còn nói được từ đó! Tớ cho cậu 10’, cậu phải có mặt ở Sweet coffee cho tớ!”
Cái gì? 10’ có mặt ở Sweet coffe? Cho cô một ngày cô còn chưa tới kịp nữa là!
“Tớ không thể, tớ đang đi chu du bốn bể rồi, không rãnh đâu mà đi tiếp các cậu!”
“Cậu…cậu mà…”
Không để cho Phương nói hết Lan liền tắt máy, Phương chắc chắc sẽ nói câu…cậu mà không đến tớ sẽ từ cậu! Vậy nên trước khi Phương nói câu đấy, trực tiếp tắt máy là tốt
nhất
Lan thở dài mệt mỏi, bỗng dưng cô giật mình một cái, mới biết…Sơn đã biến mất không còn bóng dáng!
Thiệt tình! Lan bực bội buông thõng hai tay, ngã người vào tường. Lần này phải xuống tìm y tá hỏi lại lần nữa a!
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, có vô số người đang đến đây!
Lan quay đầu qua nhìn, thì mới thấy, một đám đông thanh niên, toàn người là người, đang hùng hùng hổ hổ kéo đến, quần áo theo phong cách bụi bặm trên người xăm trổ lỗ chỗ, tên nào tên ấy đều có một hình xăm bên bắp tay trái. Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ đám đông này đang kéo đến tìm Sơn gây rối!
Mọi người dù là bệnh nhân hay là người nhà bệnh nhân đều không ai dám ra ngoài, bọn họ chỉ dám đứng nép trong cửa giương mắt ra nhìn, một số ít thanh niên trai tráng khỏe mạnh thì chỉ dám đi phía xa đám đông để xem náo nhiệt!
Đám đông đi đến chỗ Lan, liền dừng lại, một vài tên còn nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, có tên thì lại muốn chạm vào người cô nhưng cô đã lập tức tránh đi
Tên đứng đầu đi đến gần chỗ cô, còn nhìn cô từ trên xuống dưới như nhìn một mặt hàng đáng giá
Lan thực sự ghê tởm mấy ánh mắt như thế này, chỉ muốn móc ngay hai con mắt táo tợn kia
“Cô em! Đi đâu thế này? Đây là khoa ngoại thương nha, bị thương ở đâu à?”
Tên đó muốn sờ tóc cô, nhưng còn chưa kịp động vào, cô đã lách đi, nhưng hắn dường như không chịu bỏ qua, lại tiếp tục giữ cô lại
“Đi đâu chứ?”
“Nè anh, anh kéo một đám đông vào đây chỉ để chọc ghẹo một cô gái chân yếu tay mềm như tôi thôi sao? Mấy bữa nay anh gây rối với một tên nhóc, anh không sợ hắn biết bỏ trốn à?”
Lan bình tĩnh đối đáp lại, tiện thể nhắc cho hắn biết việc hắn muốn làm.
Tên kia giờ mới sực nhớ lại, thầm chửi một tiếng, muốn đi, nhưng lại không muốn vụt mất con mồi mới ngon béo bở là cô, nên kéo luôn cả cô đi
Lan cũng chẳng phản đối, tự dưng có kẻ mang cô đến chỗ bác Hùng, mắc gì cô lại không đi. Lan vùng khỏi tên kia, ung dung đi bên cạnh hắn
Mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu, trách cô không may, chứ họ cũng chẳng giúp được gì
Sáng sớm, Lan liền tìm sang nhà bác Hùng, cô nhấn chuông mãi nhưng chẳng có ai mở cửa, hẳn là bác đến bệnh viện đi.
Khu vực này vốn là một nơi để nghỉ dưỡng tuyệt vời, toàn bộ đất ở đây đều được qui hoạch thành nông trại, hoặc là các căn nhà nhỏ cho thuê, không khí rất trong lành, lại yên tĩnh thoải mái, chỉ có một điều, vì là khu nghỉ dưỡng, vì được qui hoạch thành một nơi như thế, nên bệnh viện ở rất xa, ở gần đây có một trạm xá, chỉ dùng để cấp cứu trước khi đưa đến bệnh viện, từ đây đến bệnh viên án chừng cũng mất hơn 1 tiếng đi xe, nhưng khổ nỗi để đảm bảo an toàn cho người dân, nơi này lại không được dùng các phương tiện khác ngoài xe đạp, muốn đến trạm xe buýt gần nhất cũng phải mất 20’ đi bộ
Lan lại quay vào nhà, lục lọi trong nhà tìm một chiếc xe đạp, nhưng tìm được rồi lại thất vọng cất nó vào chỗ cũ, chiếc xe giờ đã gỉ sắt, có nhiều bộ phận còn không hoạt động được, đi chiếc xe đạp này, không bằng đi bộ còn nhanh hơn!
Lan lên phòng, thay một bộ đồ thoải mái, giản dị đậm chất dân dã như nơi này, sau liền khóa cửa cẩn thận rồi rời đi.
Cũng đã lâu rồi cô không đi bộ như thế này, không khí nơi này thật tốt.
Lan nhìn quanh, tiện thể ôn lại kỉ niệm ngày xưa, cô theo trí nhớ tìm kiếm lại những con người thân thuộc năm nào
Kia…là nhà bác bảy, cái vị với chòm râu đen quanh miệng, còn chảy dài khỏi căm, suốt ngày cứ cười to haha rồi vuốt râu cứ như ông bụt từ trong tranh bước ra.
Quả nhiên, mọi thứ vẫn vậy, căn nhà của bác vẫn như một trái táo tròn, cũng chính là căn nhà đặc biệt nhất trong vùng này, cô cứ tưởng qua nhiều năm như vậy nó đã thay đổi rồi kia chứ, thật không ngờ bác lại cổ hủ như thế, người ta nhà tầng 2, 3 tấm, mình vẫn một căn nhà màu đỏ với cái cuộn đỏ màu đen tạo thành ông khói như thế
Nhưng mà…chính căn nhà của bác mới tạo nên vẻ mới mẻ trong vùng này
Lan đi ngang qua cửa nhà, liếc vào trong liền thấy bác bảy già đang bào gỗ ở trước cửa. Bác có một rừng liêm rất to, vậy nên công việc của bác chính là bào gỗ rồi bán cho người khác
Lan bước vào sân, bây giờ mới nhìn thấy rõ mặt bác
Bác nay hẳn đã hơn 50 rồi nhỉ, nếp nhăn đã hiện rõ đầy mặt rồi, da cũng đã nhăn nheo hơn, tóc và râu giờ đây cũng đã lốm đốm trắng, quả thật thời gian luôn là nỗi phiền muộn của con người
Bác Bảy nhìn thấy Lan liền nheo mắt nhìn, thật lâu cũng không nhìn ra là ai mới đứng dậy chào
“Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?”
Lan chỉ cười mỉm, đã bao nhiêu năm trôi qua, lại thêm chuyện mọi người ở nơi đây đều đã tưởng gia đình cô đã chết cũng không thể trách được bác không nhận ra cô
“Bác bảy, con là Sakura đây! Là Sakura, còn của cô Quỳnh đấy ạ?”
“Quỳnh?”
Bác ngẫm nghĩ, một lúc sau mới vỗ đầu một cái, vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng, liền chạy đến nắm chặt lấy tay của Lan
“Lan, là con sao? Là con thật sao?”
“Vâng, là con ạ!”
Bác bảy phản ứng chẳng khác gì bác Hùng hôm qua, lập tức đem cô vào trong nhà, cả hai lại hàn huyên một lúc lâu, cũng chẳng biết qua bao lâu nữa, cô cũng đem những chuyện về mẹ con cô 10 năm trước kể cho bác bảy nghe, nhưng cũng không đi quá sâu vào câu chuyện, nhiều lúc bác cũng đề cập đến vấn đề của ba cô, biết ông trong 10 năm qua vẫn hay về đây, một tháng về chừng mấy lần nhưng cô lại kiếm chuyện khác lấp liếm cho qua, cô không muốn nghe về ông ta
“Bác à, con nhớ năm xưa, mẹ con có mua gỗ của bác để làm một vài đồ dùng trong nhà, sau đó đã thuê người làm, bác có biết người thợ mà mẹ con đã thuê không ạ?”
“Đó là một người bạn của bác, nhưng ông ta đã chuyển chỗ ở, nay cũng không biết ở đâu nữa!”
“Cháu đang rất cần tìm người đó, bác giúp cháu tìm được không ạ?”
Bác bảy chần chừ một chốc liền gật đầu.
Ông mời cô ở lại ăn cơm nhưng Lan trực tiếp từ chối, còn nêu rõ lý do muốn đến bệnh viện thăm gia đình bác hùng. Bác bảy cũng không giữ Lan nữa
Lan lại tiếp tục đi, lại đi qua một vài ngôi nhà nữa, nhìn thấy một vài người quen thuộc nay cũng đã lớn tuổi, khóe mắt cô không khỏi cay cay, 10 năm, đối với nhiều người chính là khoảng thời gian quý báu, tựa như mẹ cô, 10 năm điên loạn, sống một cuộc đời hư hư thực thực, uổng phí biết bao
Lên xe buýt, cô đi thẳng đến bệnh viện huyện, một bệnh viện cũng không to lắm, nhưng nhìn có vẻ hiện đại
Lan gật gù tán thưởng, đi vào bên trong
Đứng trước quầy tiếp tân, Lan thật sự bối rối. Cô không biết họ tên bác Hùng, cũng không biết vợ bác ấy tên gì
“Bệnh nhân là một bác gái trung niên tầm 40 tuổi, nhập viện vì bị thương trong một vụ ẩu đả”
“Xin lỗi cô, nhưng hằng ngày có rất nhiều vụ như vậy!”
A! Bệnh viên nhỏ nhưng lại nhiều vụ như vậy sao? Cái huyện này từ khi nào lại thành như thế, chẳng lẽ đã mất trật tự đến mức này
Lan cúi đầu chào vị y tá, rời đi
Vừa quay đầu cô vừa vặn bắt gặp một người cao lớn, vừa có chút quen thuộc, lại có chút xa lạ, cô nhìn theo thân ảnh kia, một chốc lại quay sang cô y tá, tay chỉ vào cậu thanh niên, hỏi
“Cậu ta là ai?”
“À, là con trai của một bệnh nhân, mẹ cậu ta bị thương nhập viện, từ ngày cậu ta đến đây, bệnh viên này không ngày nào được yên, có một đám côn đồ cứ hay đến tìm cậu ta gây rối!”
Như bắt được phao, mắt Lan liền sáng rỡ lên, cô liền chạy thục mạng theo bóng hình kia khi cậu ta đang dần khuất dần sau bức tường lớn
Chân dài nên đi nhanh sao?
Lan thật sự muốn chửi, cậu ta đi, còn cô chạy, thế mà đến khi bắt được cậu ta, cô đã muốn há họng mà thở
“Sơ…Sơn!”
Thanh niên bị níu nhìn lại, nhìn chằm chằm người vừa gọi tên cậu, nhưng nhìn thế nào vẫn thấy lạ
“Cô biết tôi?”
“Không nhận ra?”
Lan thực tức muốn chết, ba của cậu nhìn một cái liền nhìn ra, còn cậu như thế nào chơi với nhau nhiều năm như thế lại nhìn không ra
Sơn lắc đầu khiến Lan bực bội hơn nữa, lập tức buông tay, nhẹ nhàng đánh giá cậu từ trên xuống dưới
Ừm…cao lớn hơn rồi, tay chân cũng to chắc khỏe hơn rồi, nhưng bộ dạng này là sao? Tóc vuốt keo dựng đứng, bên bắp tay trái còn xăm một hình con đại bàng lớn, thực sự đã không còn là thằng Sơn rụt rè ngày xưa hay chạy theo cô nữa rồi!
“Tôi nhận nhầm người!”
Sơn liếc mắt nhìn Lan khó hiểu, vừa rồi còn gọi tên cậu kia mà, giờ đã bảo nhận nhầm người, nhưng cậu cũng không muốn thắc mắc nhiều, lạnh lùng quay lưng đi
Lan nhìn theo tấm lưng rộng lớn đó mà sững sờ…aiza! Thật sự đã thay đổi sao?
Lan vẫn cứ đi theo Sơn, đi mãi như thế đến khi thấy cậu nhóc trước mặt dừng lại, cô mới dừng lại.
Sơn quay sang nhìn cô, ánh mắt dè chừng khó hiểu
“Cô bám theo tôi làm gì?”
“Tôi có bám theo cậu đâu!”
Sơn lườm Lan một cái lại tiếp tục đi, đi chừng 3 bước, cậu ta lại quay đầu lại nhưng lúc này đã không có ai ở phía sau cả. Cậu gãi đầu khó hiểu, lại quay người đi tiếp về phía trước
Lan đứng phía sau lè lưỡi cười thầm
“Tên ngốc!”
Lan muốn đi theo nhưng bỗng dưng điện thoại của cô vang lên làm cô hãm lại bước chân. Nhìn tên hiển thị trên màn hình, cô khá ngạc. Là số của Phương! Lại nhìn đến dãy số trên điện thoại…cô khẽ mỉm cười
Về Việt Nam rồi sao?
Tại sao?
Vì muốn về hay là…đã biết cô đang ở Việt Nam?
Cô nửa muốn tắt nửa lại không, sau một cuộc đấu tranh tâm lý, cuối cùng cô lựa chọn nghe máy
“Tớ đây!”
Lan vừa bắt máy, bên kia liền như muốn hét cho màng nhĩ của cô rách ra
“Cậu đang ở đâu vậy hả? Về Việt Nam mà không nói một tiếng, muốn bọn này lo chết sao?”
“Cậu vẫn còn sức hét to như thế, có nghĩa vẫn ổn, phải không?”
“Ổn…ổn…ổn? giờ cậu còn nói được từ đó! Tớ cho cậu 10’, cậu phải có mặt ở Sweet coffee cho tớ!”
Cái gì? 10’ có mặt ở Sweet coffe? Cho cô một ngày cô còn chưa tới kịp nữa là!
“Tớ không thể, tớ đang đi chu du bốn bể rồi, không rãnh đâu mà đi tiếp các cậu!”
“Cậu…cậu mà…”
Không để cho Phương nói hết Lan liền tắt máy, Phương chắc chắc sẽ nói câu…cậu mà không đến tớ sẽ từ cậu! Vậy nên trước khi Phương nói câu đấy, trực tiếp tắt máy là tốt
nhất
Lan thở dài mệt mỏi, bỗng dưng cô giật mình một cái, mới biết…Sơn đã biến mất không còn bóng dáng!
Thiệt tình! Lan bực bội buông thõng hai tay, ngã người vào tường. Lần này phải xuống tìm y tá hỏi lại lần nữa a!
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, có vô số người đang đến đây!
Lan quay đầu qua nhìn, thì mới thấy, một đám đông thanh niên, toàn người là người, đang hùng hùng hổ hổ kéo đến, quần áo theo phong cách bụi bặm trên người xăm trổ lỗ chỗ, tên nào tên ấy đều có một hình xăm bên bắp tay trái. Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ đám đông này đang kéo đến tìm Sơn gây rối!
Mọi người dù là bệnh nhân hay là người nhà bệnh nhân đều không ai dám ra ngoài, bọn họ chỉ dám đứng nép trong cửa giương mắt ra nhìn, một số ít thanh niên trai tráng khỏe mạnh thì chỉ dám đi phía xa đám đông để xem náo nhiệt!
Đám đông đi đến chỗ Lan, liền dừng lại, một vài tên còn nhìn cô với ánh mắt thèm thuồng, có tên thì lại muốn chạm vào người cô nhưng cô đã lập tức tránh đi
Tên đứng đầu đi đến gần chỗ cô, còn nhìn cô từ trên xuống dưới như nhìn một mặt hàng đáng giá
Lan thực sự ghê tởm mấy ánh mắt như thế này, chỉ muốn móc ngay hai con mắt táo tợn kia
“Cô em! Đi đâu thế này? Đây là khoa ngoại thương nha, bị thương ở đâu à?”
Tên đó muốn sờ tóc cô, nhưng còn chưa kịp động vào, cô đã lách đi, nhưng hắn dường như không chịu bỏ qua, lại tiếp tục giữ cô lại
“Đi đâu chứ?”
“Nè anh, anh kéo một đám đông vào đây chỉ để chọc ghẹo một cô gái chân yếu tay mềm như tôi thôi sao? Mấy bữa nay anh gây rối với một tên nhóc, anh không sợ hắn biết bỏ trốn à?”
Lan bình tĩnh đối đáp lại, tiện thể nhắc cho hắn biết việc hắn muốn làm.
Tên kia giờ mới sực nhớ lại, thầm chửi một tiếng, muốn đi, nhưng lại không muốn vụt mất con mồi mới ngon béo bở là cô, nên kéo luôn cả cô đi
Lan cũng chẳng phản đối, tự dưng có kẻ mang cô đến chỗ bác Hùng, mắc gì cô lại không đi. Lan vùng khỏi tên kia, ung dung đi bên cạnh hắn
Mọi người xung quanh nhìn thấy chỉ có thể lắc đầu, trách cô không may, chứ họ cũng chẳng giúp được gì
/138
|