Beta: Lam Le
Cho nên Phương Tình vẫn dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Nhà em có lớn thật, nhưng thật xin lỗi, không có phòng trống cho chị.”
Vẻ mặt Viên Tâm An cứng đờ, ngay sau đó đập nhẹ lên người cô một cái: “Phương Tình em chớ nói đùa với chị.” Dường như cô ta xem đây chẳng là chuyện lớn gì, nói tiếp: “Mau bảo chồng em mở cửa sau cho chị mang hành lý lên, sau đó chúng ta còn vào xe ngồi nữa.
Phương Tình không nhúc nhích, “Em đã nói rồi, nhà em không có chỗ cho chị. Tự chị đi tìm chỗ ở bên ngoài đi.” Phương Tình nói xong liền muốn xoay người lên xe, Viên Tâm An vội vàng kéo cô lại. Chị ta đã bắt đầu nổi giận, bực tức nói với Phương Tình: “Phương Tình em bị sao vậy? Chị đây đã chọc em cái gì, tại sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Khang Tư Cảnh ngồi trong xe vẫn một mực theo dõi động tĩnh của Phương Tình bên ngoài, nhìn thấy Phương Tình giống như đang bị thất thế, anh vội vàng đẩy cửa xe ra hỏi: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Nghe được tiếng nói của Khang Tư Cảnh, Viên Tâm An theo bản năng nhìn lại. Chị ta vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh liền ngẩn người ra, “Phương… Phương Tình, đây là chồng của em hả?” Viên Tâm An giống như bị kích thích, đập mạnh lên người Phương Tình một cái, nói: “Chị mặc kệ, dù sao đi nữa em cũng không thể đối xử với chị như vậy, mau dẫn chị tới nhà em ngay!”
Giọng điệu ra lệnh mang theo tia tức giận, Viên Tâm An đã bị hai vợ chồng nhà họ Viên cưng chiều tới hư hỏng, nổi cáu lên sẽ ngang ngược độc tài. Lúc còn đi học, bởi vì bên cạnh không có nhiều bạn bè, Phương Tình rất nhẫn nhịn đối với chị ta, nhưng xin lỗi nha, bây giờ cô chẳng nợ nần gì chị ta mà phải nuông chiều tính tình công chúa của bả.
Khang Tư Cảnh nhìn thấy Phương Tình bị đánh một cái thật mạnh như vậy liền nhíu mày, sau đó ra hiệu bảo an tới đây. Phương Tình cũng rất khó chịu, đẩy Viên Tâm An ra, đi tới bên cạnh bảo an, nói: “Tôi không biết người đó, sau này chị ta có tới nữa thì cứ đuổi thẳng tay.”
Bảo an gật đầu, bày tỏ sẽ tuyệt đối duy trì an toàn ở khu vực này, không để người lạ đến quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Viên Tâm An kéo đi. Bảo an dùng sức rất mạnh, động tác lại thô lỗ, Viên Tâm An bị anh ta kéo tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa là té nhào. Đến khi trấn tĩnh lại được, chị ta liền hét ầm lên về phía Phương Tình: “Phương Tình, tại sao em đối xử với chị như vậy? Phương Tình, em không nên quá đáng như vậy, dù sao chị cũng là chị họ của em!”
Phương Tình hoàn toàn bỏ hết ngoài tai những lời nói của chị ta, leo lên xe đi vào khu biệt thự.
Bị Khang Tư Cảnh chứng kiến một màn như vậy khiến Phương Tình cảm thấy mất hết thể diện, vừa lên xe đã nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi, để anh chê cười rồi.”
Khang Tư Cảnh nói: “Không sao, người kia là ai vậy?”
“Chị ta là chị họ của em. Lúc còn đi học em và chị ta là bạn tốt, chỉ là sau khi lên đại học thì đã ít liên lạc với nhau. Sau đó nữa, có một lần tán gẫu với bạn học cũ, em mới biết được lúc còn đi học chị ta đâm thọt sau lưng của em như thế nào. Lúc học trung học, em bị người ta vu cáo hãm hại nhiều quá, danh tiếng bị bôi đen, những điều này đều là chuyện tốt chị ta đã làm, cho nên em không muốn qua lại với những người như chị ta nữa.
Khang Tử Cảnh gật đầu một cái, “Em làm vậy đúng lắm.”
Nhưng Phương Tình rõ ràng hơn ai hết, Viên Tâm An không dễ dàng gì bị đuổi như vậy đâu. Chị ta còn sẽ trở lại tìm cô nhiều lần nữa. Trước khi chị ta trở lại tìm cô, cô phải nghĩ cách khiến cho người muốn kiếm lợi trên người của cô hoàn toàn mất hết hi vọng. Chỉ là Phương Tình không hề nghĩ tới, Viên Tâm An lại hành động nhanh như vậy, ngày hôm sau đã đến công ty tìm cô.
Phương Tình vừa mới tới công ty được một lát thì chị Trần nhận được một cú điện thoại từ cửa trước mà nói với cô: “Phương Tình, tiếp tân ở lầu một vừa gọi điện thoại tới, nói có một người tự xưng là chị họ của em muốn gặp em.”
Thật tình mà nói, Phương Tình vừa nghe được mấy lời này vô cùng khiếp sợ. Cô không nghĩ tới Viên Tâm An lại có khả năng như vậy, còn tìm được công ty của cô.
Cô đi làm ở đây cũng chỉ có vài ngày, người biết không nhiều, Viên Tâm An không thể nào từ miệng người khác mà biết được. Cho nên cô nghi ngờ ngày hôm qua chị ta vẫn không đi xa, len lén ở gần trang viên Phỉ Thúy rình rập.
Chiều hôm qua Phương Tình mới lấy xe mới, cho nên ngày hôm sau đã không để Khang Tư Cảnh đưa cô đi làm, mà tự mình lái xe đi. Có lẽ ngày hôm qua Viên Tâm An nghe được bảo an chào hỏi Khang Tư Cảnh là Khang tiên sinh, sáng nay lại nghe bảo an chào hỏi cô Khang phu nhân, chị ta đã đoán ra là cô, cho nên lén lút đi theo sau xe của cô tới công ty.
Phương Tình không muốn Viên Tâm An ảnh hưởng tới công việc của mình, nên nói với chị Trần: “Chị giúp em nói với dưới lầu một tiếng, bảo chị ta về trước đi, em làm xong sẽ tới tìm chị ta.”
Cô hiểu rất rõ tính tình của Viên Tâm An, cho nên cô tính trấn an chị ta trước rồi mới nói chuyện, nếu không về sau chị ta lại càng quậy lớn lên.
Phương Tình cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu công việc chuẩn bị văn kiện muốn dùng đến. Chưa được bao lâu thì Nghiêm Manh lại chạy tới. Phương Tình nhìn thấy cô nàng thở hỗn hển như đang chạy trốn, liền nói: “Em còn chưa trễ mà, làm gì vội vã như vậy?”
Hơi thở còn chưa trở lại bình thường thì Nghiêm Manh đã vội vàng nói: “Phương Tình, người ở lầu dưới nói chị họ của chị đang khóc bù lu bù loa, nói là chị ta ngàn dặm xa xôi từ nông thôn tới tìm chị lại bị chị đuổi ra khỏi nhà, tứ cố vô thân ở đây, buổi tối còn không có nơi để ở, lẻ loi một mình giữa đêm khuya, lang thang bên ngoài nửa đêm. Bộ dạng kia thì khỏi cần bàn đi, đáng thương vô cùng.”
Phương Tình cứng người lại, theo bản năng, mấy ngón tay cầm viết siết chặt. Cô không ngờ Viên Tâm An lại khó chơi hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, ngang ngược ăn vạ ở công ty cô. Bây giờ cô thật sự hoài nghi, Viên Tâm An làm như vậy chỉ đơn giản là vì muốn ép cô xuống gặp mặt, hay là cố ý khiến cô khó xử.
Nghiêm Manh thấy cô không trả lời bèn đẩy đẩy cô một cái: “Phương Tình, tại sao chị không nói chuyện? Người kia thật là chị họ của chị hả? Hiện giờ chị ta khóc rống ở dưới lầu, có nhiều bạn đồng nghiệp kéo tới xem náo nhiệt rồi, chị có muốn đi xuống xem chút không?”
Đương nhiên là phải đi xuống rồi, nếu không thì cứ để Viên Tâm An náo loạn như vậy làm sao được? Phương Tình đang chuẩn bị đi xuống thì nhìn thấy vài người đi từ cửa đi vào, đều là người của bộ tuyên truyền. Phương Tình cũng không để ý nhiều, gật đầu chào mọi người một cái rồi tính đi ra cửa, nhưng một người trong đó đã níu cánh tay cô lại.
Phương Tình quay đầu lại nhìn, người níu cánh tay của cô không ai khác hơn chính là Hà Nghệ Xảo.
Hà Nghệ Xảo có vẻ đang giận, nhìn thấy Phương Tình quay đầu lại liền nói với cô: “Phương Tình, tuy rằng chúng ta là đồng nghiệp, nhưng có mấy lời chị không thể không nói. Chị thật sự không nghĩ em là người như vậy. Chị họ của em đường xá xa xôi từ nông thôn tới tìm em, em mặc kệ chị ấy thì cũng không nói gì, đằng này lại gọi bảo an đuổi chị ấy đi. Chị ấy đi xa như vậy, vất vả lắm mới tới thăm em, tiền cũng xài hết, em làm như vậy là ép chị ấy vất vưởng đầu đường xó chợ rồi. Em có biết một người con gái lang thang bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không? Em đối với thân nhân của mình cũng cay cú quá chứ!”
Mỗi một chữ một câu của Hà Nghệ Xảo đều lộ rõ ý tứ khiển trách. Phương Tình nheo mắt lại, nhìn cô ta, bộ dạng phẫn nộ như là chuyện đương nhiên, giống như hiệp sĩ chính nghĩa đang ra mặt dạy đời người khác.
Mới vừa rồi Hà Nghệ Xảo nói mọi người đều là đồng nghiệp, sau này còn gặp nhau thường xuyên, xem như chị ta cũng có tinh thần chính nghĩa. Nhưng mà chị ta và Viên Tâm An cùng lắm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, vì một Viên Tâm An bèo bọt mà đắc tội với đồng nghiệp thì quả thật hết lời. Hay là tính tình Hà Nghệ Xảo này xúc động quá mức, một khi nhiệt huyết bốc lên thì không kể hậu quả. Hoặc cũng có thể Hà Nghệ Xảo cảm thấy Phương Tình chỉ là tôm tép không đáng kể, cho dù đắc tội với cô thì cũng chẳng tổn thất gì. Hay cũng có thể, Hà Nghệ Xảo nhìn cô không thuận mắt, chỉ cần có cơ hội thì sẽ khiến cô khó chịu.
Phương Tình đoán là có lẽ bởi vì hôm qua cô vừa mới tới, Hà Nghệ Xảo mượn cớ ‘rèn luyện’ người mới nhờ cô làm dùm chị ta mà cô đã không hề nể mặt từ chối, hơn nữa còn không ra vẻ cảm động tới rơi nước mắt vì sư tỷ trợ giúp người mới, đã khiến Hà Nghệ Xảo bất mãn đối với cô. Hay là, một sinh viên tốt nghiệp đại học loại hai nhờ đi cửa sau giống như cô lại có thể làm việc chung với những nhân tài tốt nghiệp đại học có đẳng cấp như các cô đây đã khiến chị ta cảm thấy không công bằng, cho nên có cơ hội sẽ tìm cô trêu chọc.
Phương Tình cảm thấy buồn cười, Hà Nghệ Xảo này muốn tỏ rõ thái độ với cô cũng không cần gấp gáp như vậy.
Nghiêm Manh luôn luôn có thành kiến đối với Hà Nghệ Xảo, lúc này tiến lên trước, nói: “Hà Nghệ Xảo, chuyện còn chưa rõ đầu đuôi mà chị đã quở trách Phương Tình là không đúng. Chị có cần phải quá đáng vậy không!”
Hà Nghệ Xảo lơ đễnh, cười lạnh một tiếng: “Lỗ tai của cô bị sao thế, câu nào của tôi là trách mắng Phương Tình chứ hả? Tôi chỉ là muốn cho em ấy biết không thể đối xử với thân nhân của mình như vậy. Có vài người chính là loại này, cứ tưởng tới được thành phố là tưởng mình trở thành người thành phố, ngay cả nguồn cội cũng đều quên hết, gặp được hương thân phụ lão ở quê mình đều làm bộ như không hề quen biết. Dĩ nhiên, tôi hi vọng Phương Tình không phải là người như thế. Huống chi hôm nay, không ít người trong công ty nhìn thấy náo nhiệt dưới lầu, chắc chắn không nhiều thì ít cũng biết Phương Tình là người của bộ tuyên truyền chúng ta. Nếu nói nghiêm trọng một chút, hiện giờ chính là vứt hết mặt mũi của bộ tuyên truyền rồi, sau này không chừng là vứt cả mặt mũi của công ty.”
Nghiêm Manh đang muốn trả đũa lại thì Phương Tình đã vội vàng kéo cô nàng lại. Bởi vì lời nói của Hà Nghệ Xảo, những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc cũng quay đầu lại nhìn sang hai người. Phương Tình không hề cảm thấy lúng túng, thản nhiên tiếp đón ánh mắt của mọi người, sau đó thành khẩn nói với bọn họ: “Về chuyện chị họ của tôi, nếu có chỗ nào ảnh hưởng tới công việc của mọi người thì tôi thành thật xin lỗi. Chỉ là con người là động vật thị giác, cho rằng những gì mắt nhìn thấy đều là sự thật, vì vậy mọi người dễ tin vào lời nói của chị họ tôi cũng là chuyện có thể thông cảm được. Nhưng lời nói của chị họ tôi không nhất định là chân tướng. Mọi người cảm thấy chị ta yếu đuối, cho nên càng đồng tình với kẻ yếu.” Phương Tình lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một chút, “Bây giờ còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới giờ làm việc, tôi sẽ đi xuống đối chất với chị họ của tôi. Nếu như mọi người muốn, có thể đến lầu dưới để xem.”
Phương Tình xuống tới đại sảnh, quả nhiên có rất nhiều người vây quanh Viên Tâm An. Giống như Nghiêm Manh đã nói, Viên Tâm An khóc lóc nhìn rất đáng thương. Trong đám người vây quanh bên cạnh chị ta có vài người chỉ là đơn thuần xem náo nhiệt, có vài người vô cùng nhiệt tâm, vừa đưa khăn giấy vừa an ủi chị ta.
Cũng sắp tới giờ làm việc mà những người này còn rãnh rỗi ở đây xem náo nhiệt, Phương Tình thật sự bội phục.
Viên Tâm An nhìn thấy cô rất nhanh, chị ta chảy nước mắt, nghẹn ngào, cười khổ nói với cô: “Phương Tình, rốt cuộc em cũng đã chịu xuống gặp chị rồi.”
Đám người vây quanh nhìn thấy người trong cuộc xuất hiện, lúc này liền chỉ chỉ chỏ chỏ xì xầm về phía cô. Phương Tình thản nhiên như không, chỉ nhìn Viên Tâm An hỏi: “Chị kéo tới tận đây để gây loạn à?”
Trên tay Viên Tâm An vẫn còn cầm rương hành lý, quần áo trên người nhăn nhúm, tóc rối loạn, nhìn rất chật vật, dĩ nhiên lại càng nổi bật dáng vẻ đau khổ đáng thương của chị ta. Chị ta quẹt nước mắt, khóc ròng lên: “Phương Tình em đừng trách chị. Chị cũng hết cách rồi, ngàn dặm xa xôi tới tìm em, em lại chặn chị ở ngoài cửa. Trên người chị không có tiền, ngay cả tiền xe trở về cũng không có. Chị cùng đường nên mới tới công ty tìm em thôi.”
Cho nên chị ta tới công ty tìm cô là cố ý khiến cô mất mặt, sau đó dưới nhiều cặp mắt ở đây, cô không thể nào không thỏa hiệp, để cho chị ta ở lại nhà cô, hoặc là bất đắc dĩ đưa cho chị ta một số tiền.
Rõ là chị ta suy tính quá khéo, cứ tưởng rằng khóc lóc om sòm là có thể ép cô vào đường cùng hay sao?
Cho nên Phương Tình vẫn dùng giọng nói lạnh lùng trả lời: “Nhà em có lớn thật, nhưng thật xin lỗi, không có phòng trống cho chị.”
Vẻ mặt Viên Tâm An cứng đờ, ngay sau đó đập nhẹ lên người cô một cái: “Phương Tình em chớ nói đùa với chị.” Dường như cô ta xem đây chẳng là chuyện lớn gì, nói tiếp: “Mau bảo chồng em mở cửa sau cho chị mang hành lý lên, sau đó chúng ta còn vào xe ngồi nữa.
Phương Tình không nhúc nhích, “Em đã nói rồi, nhà em không có chỗ cho chị. Tự chị đi tìm chỗ ở bên ngoài đi.” Phương Tình nói xong liền muốn xoay người lên xe, Viên Tâm An vội vàng kéo cô lại. Chị ta đã bắt đầu nổi giận, bực tức nói với Phương Tình: “Phương Tình em bị sao vậy? Chị đây đã chọc em cái gì, tại sao em lại đối xử với chị như vậy?”
Khang Tư Cảnh ngồi trong xe vẫn một mực theo dõi động tĩnh của Phương Tình bên ngoài, nhìn thấy Phương Tình giống như đang bị thất thế, anh vội vàng đẩy cửa xe ra hỏi: “Có cần tôi giúp một tay không?”
Nghe được tiếng nói của Khang Tư Cảnh, Viên Tâm An theo bản năng nhìn lại. Chị ta vừa nhìn thấy Khang Tư Cảnh liền ngẩn người ra, “Phương… Phương Tình, đây là chồng của em hả?” Viên Tâm An giống như bị kích thích, đập mạnh lên người Phương Tình một cái, nói: “Chị mặc kệ, dù sao đi nữa em cũng không thể đối xử với chị như vậy, mau dẫn chị tới nhà em ngay!”
Giọng điệu ra lệnh mang theo tia tức giận, Viên Tâm An đã bị hai vợ chồng nhà họ Viên cưng chiều tới hư hỏng, nổi cáu lên sẽ ngang ngược độc tài. Lúc còn đi học, bởi vì bên cạnh không có nhiều bạn bè, Phương Tình rất nhẫn nhịn đối với chị ta, nhưng xin lỗi nha, bây giờ cô chẳng nợ nần gì chị ta mà phải nuông chiều tính tình công chúa của bả.
Khang Tư Cảnh nhìn thấy Phương Tình bị đánh một cái thật mạnh như vậy liền nhíu mày, sau đó ra hiệu bảo an tới đây. Phương Tình cũng rất khó chịu, đẩy Viên Tâm An ra, đi tới bên cạnh bảo an, nói: “Tôi không biết người đó, sau này chị ta có tới nữa thì cứ đuổi thẳng tay.”
Bảo an gật đầu, bày tỏ sẽ tuyệt đối duy trì an toàn ở khu vực này, không để người lạ đến quấy rầy chủ nhà nghỉ ngơi, sau đó liền nắm lấy cánh tay của Viên Tâm An kéo đi. Bảo an dùng sức rất mạnh, động tác lại thô lỗ, Viên Tâm An bị anh ta kéo tới mức lảo đảo, thiếu chút nữa là té nhào. Đến khi trấn tĩnh lại được, chị ta liền hét ầm lên về phía Phương Tình: “Phương Tình, tại sao em đối xử với chị như vậy? Phương Tình, em không nên quá đáng như vậy, dù sao chị cũng là chị họ của em!”
Phương Tình hoàn toàn bỏ hết ngoài tai những lời nói của chị ta, leo lên xe đi vào khu biệt thự.
Bị Khang Tư Cảnh chứng kiến một màn như vậy khiến Phương Tình cảm thấy mất hết thể diện, vừa lên xe đã nói xin lỗi với anh: “Xin lỗi, để anh chê cười rồi.”
Khang Tư Cảnh nói: “Không sao, người kia là ai vậy?”
“Chị ta là chị họ của em. Lúc còn đi học em và chị ta là bạn tốt, chỉ là sau khi lên đại học thì đã ít liên lạc với nhau. Sau đó nữa, có một lần tán gẫu với bạn học cũ, em mới biết được lúc còn đi học chị ta đâm thọt sau lưng của em như thế nào. Lúc học trung học, em bị người ta vu cáo hãm hại nhiều quá, danh tiếng bị bôi đen, những điều này đều là chuyện tốt chị ta đã làm, cho nên em không muốn qua lại với những người như chị ta nữa.
Khang Tử Cảnh gật đầu một cái, “Em làm vậy đúng lắm.”
Nhưng Phương Tình rõ ràng hơn ai hết, Viên Tâm An không dễ dàng gì bị đuổi như vậy đâu. Chị ta còn sẽ trở lại tìm cô nhiều lần nữa. Trước khi chị ta trở lại tìm cô, cô phải nghĩ cách khiến cho người muốn kiếm lợi trên người của cô hoàn toàn mất hết hi vọng. Chỉ là Phương Tình không hề nghĩ tới, Viên Tâm An lại hành động nhanh như vậy, ngày hôm sau đã đến công ty tìm cô.
Phương Tình vừa mới tới công ty được một lát thì chị Trần nhận được một cú điện thoại từ cửa trước mà nói với cô: “Phương Tình, tiếp tân ở lầu một vừa gọi điện thoại tới, nói có một người tự xưng là chị họ của em muốn gặp em.”
Thật tình mà nói, Phương Tình vừa nghe được mấy lời này vô cùng khiếp sợ. Cô không nghĩ tới Viên Tâm An lại có khả năng như vậy, còn tìm được công ty của cô.
Cô đi làm ở đây cũng chỉ có vài ngày, người biết không nhiều, Viên Tâm An không thể nào từ miệng người khác mà biết được. Cho nên cô nghi ngờ ngày hôm qua chị ta vẫn không đi xa, len lén ở gần trang viên Phỉ Thúy rình rập.
Chiều hôm qua Phương Tình mới lấy xe mới, cho nên ngày hôm sau đã không để Khang Tư Cảnh đưa cô đi làm, mà tự mình lái xe đi. Có lẽ ngày hôm qua Viên Tâm An nghe được bảo an chào hỏi Khang Tư Cảnh là Khang tiên sinh, sáng nay lại nghe bảo an chào hỏi cô Khang phu nhân, chị ta đã đoán ra là cô, cho nên lén lút đi theo sau xe của cô tới công ty.
Phương Tình không muốn Viên Tâm An ảnh hưởng tới công việc của mình, nên nói với chị Trần: “Chị giúp em nói với dưới lầu một tiếng, bảo chị ta về trước đi, em làm xong sẽ tới tìm chị ta.”
Cô hiểu rất rõ tính tình của Viên Tâm An, cho nên cô tính trấn an chị ta trước rồi mới nói chuyện, nếu không về sau chị ta lại càng quậy lớn lên.
Phương Tình cũng không suy nghĩ nhiều, bắt đầu công việc chuẩn bị văn kiện muốn dùng đến. Chưa được bao lâu thì Nghiêm Manh lại chạy tới. Phương Tình nhìn thấy cô nàng thở hỗn hển như đang chạy trốn, liền nói: “Em còn chưa trễ mà, làm gì vội vã như vậy?”
Hơi thở còn chưa trở lại bình thường thì Nghiêm Manh đã vội vàng nói: “Phương Tình, người ở lầu dưới nói chị họ của chị đang khóc bù lu bù loa, nói là chị ta ngàn dặm xa xôi từ nông thôn tới tìm chị lại bị chị đuổi ra khỏi nhà, tứ cố vô thân ở đây, buổi tối còn không có nơi để ở, lẻ loi một mình giữa đêm khuya, lang thang bên ngoài nửa đêm. Bộ dạng kia thì khỏi cần bàn đi, đáng thương vô cùng.”
Phương Tình cứng người lại, theo bản năng, mấy ngón tay cầm viết siết chặt. Cô không ngờ Viên Tâm An lại khó chơi hơn so với sự tưởng tượng của cô rất nhiều, ngang ngược ăn vạ ở công ty cô. Bây giờ cô thật sự hoài nghi, Viên Tâm An làm như vậy chỉ đơn giản là vì muốn ép cô xuống gặp mặt, hay là cố ý khiến cô khó xử.
Nghiêm Manh thấy cô không trả lời bèn đẩy đẩy cô một cái: “Phương Tình, tại sao chị không nói chuyện? Người kia thật là chị họ của chị hả? Hiện giờ chị ta khóc rống ở dưới lầu, có nhiều bạn đồng nghiệp kéo tới xem náo nhiệt rồi, chị có muốn đi xuống xem chút không?”
Đương nhiên là phải đi xuống rồi, nếu không thì cứ để Viên Tâm An náo loạn như vậy làm sao được? Phương Tình đang chuẩn bị đi xuống thì nhìn thấy vài người đi từ cửa đi vào, đều là người của bộ tuyên truyền. Phương Tình cũng không để ý nhiều, gật đầu chào mọi người một cái rồi tính đi ra cửa, nhưng một người trong đó đã níu cánh tay cô lại.
Phương Tình quay đầu lại nhìn, người níu cánh tay của cô không ai khác hơn chính là Hà Nghệ Xảo.
Hà Nghệ Xảo có vẻ đang giận, nhìn thấy Phương Tình quay đầu lại liền nói với cô: “Phương Tình, tuy rằng chúng ta là đồng nghiệp, nhưng có mấy lời chị không thể không nói. Chị thật sự không nghĩ em là người như vậy. Chị họ của em đường xá xa xôi từ nông thôn tới tìm em, em mặc kệ chị ấy thì cũng không nói gì, đằng này lại gọi bảo an đuổi chị ấy đi. Chị ấy đi xa như vậy, vất vả lắm mới tới thăm em, tiền cũng xài hết, em làm như vậy là ép chị ấy vất vưởng đầu đường xó chợ rồi. Em có biết một người con gái lang thang bên ngoài nguy hiểm cỡ nào không? Em đối với thân nhân của mình cũng cay cú quá chứ!”
Mỗi một chữ một câu của Hà Nghệ Xảo đều lộ rõ ý tứ khiển trách. Phương Tình nheo mắt lại, nhìn cô ta, bộ dạng phẫn nộ như là chuyện đương nhiên, giống như hiệp sĩ chính nghĩa đang ra mặt dạy đời người khác.
Mới vừa rồi Hà Nghệ Xảo nói mọi người đều là đồng nghiệp, sau này còn gặp nhau thường xuyên, xem như chị ta cũng có tinh thần chính nghĩa. Nhưng mà chị ta và Viên Tâm An cùng lắm cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, vì một Viên Tâm An bèo bọt mà đắc tội với đồng nghiệp thì quả thật hết lời. Hay là tính tình Hà Nghệ Xảo này xúc động quá mức, một khi nhiệt huyết bốc lên thì không kể hậu quả. Hoặc cũng có thể Hà Nghệ Xảo cảm thấy Phương Tình chỉ là tôm tép không đáng kể, cho dù đắc tội với cô thì cũng chẳng tổn thất gì. Hay cũng có thể, Hà Nghệ Xảo nhìn cô không thuận mắt, chỉ cần có cơ hội thì sẽ khiến cô khó chịu.
Phương Tình đoán là có lẽ bởi vì hôm qua cô vừa mới tới, Hà Nghệ Xảo mượn cớ ‘rèn luyện’ người mới nhờ cô làm dùm chị ta mà cô đã không hề nể mặt từ chối, hơn nữa còn không ra vẻ cảm động tới rơi nước mắt vì sư tỷ trợ giúp người mới, đã khiến Hà Nghệ Xảo bất mãn đối với cô. Hay là, một sinh viên tốt nghiệp đại học loại hai nhờ đi cửa sau giống như cô lại có thể làm việc chung với những nhân tài tốt nghiệp đại học có đẳng cấp như các cô đây đã khiến chị ta cảm thấy không công bằng, cho nên có cơ hội sẽ tìm cô trêu chọc.
Phương Tình cảm thấy buồn cười, Hà Nghệ Xảo này muốn tỏ rõ thái độ với cô cũng không cần gấp gáp như vậy.
Nghiêm Manh luôn luôn có thành kiến đối với Hà Nghệ Xảo, lúc này tiến lên trước, nói: “Hà Nghệ Xảo, chuyện còn chưa rõ đầu đuôi mà chị đã quở trách Phương Tình là không đúng. Chị có cần phải quá đáng vậy không!”
Hà Nghệ Xảo lơ đễnh, cười lạnh một tiếng: “Lỗ tai của cô bị sao thế, câu nào của tôi là trách mắng Phương Tình chứ hả? Tôi chỉ là muốn cho em ấy biết không thể đối xử với thân nhân của mình như vậy. Có vài người chính là loại này, cứ tưởng tới được thành phố là tưởng mình trở thành người thành phố, ngay cả nguồn cội cũng đều quên hết, gặp được hương thân phụ lão ở quê mình đều làm bộ như không hề quen biết. Dĩ nhiên, tôi hi vọng Phương Tình không phải là người như thế. Huống chi hôm nay, không ít người trong công ty nhìn thấy náo nhiệt dưới lầu, chắc chắn không nhiều thì ít cũng biết Phương Tình là người của bộ tuyên truyền chúng ta. Nếu nói nghiêm trọng một chút, hiện giờ chính là vứt hết mặt mũi của bộ tuyên truyền rồi, sau này không chừng là vứt cả mặt mũi của công ty.”
Nghiêm Manh đang muốn trả đũa lại thì Phương Tình đã vội vàng kéo cô nàng lại. Bởi vì lời nói của Hà Nghệ Xảo, những đồng nghiệp khác trong phòng làm việc cũng quay đầu lại nhìn sang hai người. Phương Tình không hề cảm thấy lúng túng, thản nhiên tiếp đón ánh mắt của mọi người, sau đó thành khẩn nói với bọn họ: “Về chuyện chị họ của tôi, nếu có chỗ nào ảnh hưởng tới công việc của mọi người thì tôi thành thật xin lỗi. Chỉ là con người là động vật thị giác, cho rằng những gì mắt nhìn thấy đều là sự thật, vì vậy mọi người dễ tin vào lời nói của chị họ tôi cũng là chuyện có thể thông cảm được. Nhưng lời nói của chị họ tôi không nhất định là chân tướng. Mọi người cảm thấy chị ta yếu đuối, cho nên càng đồng tình với kẻ yếu.” Phương Tình lấy điện thoại di động của mình ra nhìn một chút, “Bây giờ còn khoảng hai mươi phút nữa mới tới giờ làm việc, tôi sẽ đi xuống đối chất với chị họ của tôi. Nếu như mọi người muốn, có thể đến lầu dưới để xem.”
Phương Tình xuống tới đại sảnh, quả nhiên có rất nhiều người vây quanh Viên Tâm An. Giống như Nghiêm Manh đã nói, Viên Tâm An khóc lóc nhìn rất đáng thương. Trong đám người vây quanh bên cạnh chị ta có vài người chỉ là đơn thuần xem náo nhiệt, có vài người vô cùng nhiệt tâm, vừa đưa khăn giấy vừa an ủi chị ta.
Cũng sắp tới giờ làm việc mà những người này còn rãnh rỗi ở đây xem náo nhiệt, Phương Tình thật sự bội phục.
Viên Tâm An nhìn thấy cô rất nhanh, chị ta chảy nước mắt, nghẹn ngào, cười khổ nói với cô: “Phương Tình, rốt cuộc em cũng đã chịu xuống gặp chị rồi.”
Đám người vây quanh nhìn thấy người trong cuộc xuất hiện, lúc này liền chỉ chỉ chỏ chỏ xì xầm về phía cô. Phương Tình thản nhiên như không, chỉ nhìn Viên Tâm An hỏi: “Chị kéo tới tận đây để gây loạn à?”
Trên tay Viên Tâm An vẫn còn cầm rương hành lý, quần áo trên người nhăn nhúm, tóc rối loạn, nhìn rất chật vật, dĩ nhiên lại càng nổi bật dáng vẻ đau khổ đáng thương của chị ta. Chị ta quẹt nước mắt, khóc ròng lên: “Phương Tình em đừng trách chị. Chị cũng hết cách rồi, ngàn dặm xa xôi tới tìm em, em lại chặn chị ở ngoài cửa. Trên người chị không có tiền, ngay cả tiền xe trở về cũng không có. Chị cùng đường nên mới tới công ty tìm em thôi.”
Cho nên chị ta tới công ty tìm cô là cố ý khiến cô mất mặt, sau đó dưới nhiều cặp mắt ở đây, cô không thể nào không thỏa hiệp, để cho chị ta ở lại nhà cô, hoặc là bất đắc dĩ đưa cho chị ta một số tiền.
Rõ là chị ta suy tính quá khéo, cứ tưởng rằng khóc lóc om sòm là có thể ép cô vào đường cùng hay sao?
/55
|