Edit: Dương Tử Nguyệt
Đông Phương Triệt trở về vào bình minh, hắn nhẹ nhàng chui vào trong chăn. Cẩn thận ôm lấy eo cô, thở nhẹ một cái, giống như có chút buồn bã. Nghi Lâm giật mình xoay người, tìm vị trí trong người hắn ngủ lần nữa, có một số việc, hắn không muốn cô biết thì giả vờ như không biết là được, còn sống chết của Nhậm Ngã Hành… Đông Phương Triệt không phải Đông Phương Bất Bại như trong nguyên tác, hắn có ý của mình.
Chạng vạng hôm đó, bốn người nghỉ ngơi ở bên ngoài, bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng năm, lại ở phía Nam, thời tiết khô hạn, rất nóng nực. Đinh Nhị và Đinh Tam đi săn gà rằng thỏ hoang ở đấy không xa, rửa sạch trong dòng suối nhỏ rồi bắt đầu nổi lửa, bỏ thêm ít gia vị mang theo rồi dùng nhánh cây đâm xuyên.
Nghi Lâm sợ rắn rết nhất, lúc Đinh Nhị Đinh Tam bận rộn thì cô đưa ba bình sứ màu vàng cho Đông Phương Triệt, hắn đã quen nhiệm vụ này, không nói nhiều, dùng khinh công rải thuốc bột xung quanh, đống thuốc bột này dùng để chống rắn rết, có nó, ngay cả muỗi không không dám đến gần.
Ăn xong đồ nướng, Đinh Tam nói với Đông Phương Triệt “Giáo chủ, ngày mai sẽ tới, nhưng phải đi qua Tiên Hà Lĩnh, ngọn núi này gập ghềnh, lại ít người, chỉ sợ xe ngựa không qua được”
“Đinh tam thúc, Tiên Hà Lĩnh có thôn nhỏ nào sao?” Nghi Lâm mở miệng hỏi.
Đinh Tam trả lời “Có một trấn nhỏ, tên là Nhị Thập Bát Phô, nó cũng rất quan trọng trong việc giao thông của Mân Chiết, rất phồn hoa”
Nghi Lâm nghe vậy thì nhớ lại, trong nguyên tác, đại sư bá Đĩnh Tĩnh sư thái mất mạng ở đấy. Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Sao muội biết thôn đó?” Nghi Lâm bình tĩnh nói “Nghe Đồng Mộ Niên nói qua” Sắc mặt Đông Phương Triệt khó coi hơn. Đinh Tam biết giáo chủ không thích Đồng hương chủ, nhanh chóng xen mồm nói sang chuyện khác, cung kính nói “Con đường ở thôn này có thể đi, có điều đi hơi xa một chút, nếu giáo chủ và tiểu thư không vội, thuộc hạ đề nghị không nên đi Tiên Hà Lĩnh, không chỉ do đường núi nguy hiểm, xe ngựa không qua được, phải đi bộ, mà ở đó có không ít rắn rết, chỉ sợ tiểu thư không muốn”
Cô thật sự…không muốn. Ngày thường Nghi Lâm ngồi xe ngựa rất thoải mái, muốn nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi, cho dù có rắn rết gì đó, cô cũng không thấy. Nhưng nếu đi bộ… Thật sự khiêu chiến cực hạn của cô gái nhỏ, cô không sợ vất vả, nhưng rắn rết gì đó, không muốn gặp, cho dù gặp cũng không thể giãy đành đạch trên đường núi. Túi hương trên người chỉ có hiệu quả trong vòng năm thước, trình độ sợ rắn rết của Nghi Lâm đạt tới mức không thể tưởng tượng được, Đông Phương Triệt cũng không nói gì với nhược điểm này của cô, tiểu nha đầu này cũng là một cô nhóc kỳ ba, nếu người khác muốn chỉnh nàng, thật sự rất dễ.
Giáo chủ im lặng cảm thán, đối với nha đầu này, hắn thật sự rất sủng cô, bây giờ muốn thay đổi đã quá muộn, bản thân đành phải che chở cho tốt.
Nếu Nghi Lâm biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ liếc mắt, đó là tật xấu do cô mang từ kiếp trước đến, ngươi liên quan cái lông gì?
Đông Phương Triệt hỏi đi đường vòng mất bao nhiêu ngày, Đinh Tam đã tính sẵn trong lòng, trả lời ba ngày. Ba ngày không ngắn, không thể trì hoãn lâu, Nghi Lâm không để Đông Phương Triệt nói gì, tự mình đánh nhịp với Đinh Nhị, đợi Đinh Tam xuống xe ngựa thì rời khỏi, Đông Phương Triệt cốc đầu cô mấy cái nói “Muội càng ngày càng có gan làm loạn, ngay cả việc làm chủ ta cũng dám làm” Nghi Lâm xoay đầu bĩu môi nói “Ta sao dám làm chủ ngươi? Chỉ là nghĩ tới tâm ý của ngươi thôi” Đông Phương Triệt nghe xong rất vui mừng, cười nói “Vậy ý của Lâm Nhi là… Hai chúng ta có chung ý nghĩ sao?” Nghi Lâm nằm lên đệm, ngáp một cái, ủ rũ nói “Đông Phương, ta mệt” Nói xong liền nhắm mắt ngủ, hô hấp giống như giả ngủ. Đông Phương Triệt lắc đầu cười khổ, nha đầu này ngày càng tinh quái.
Nửa đêm, Nghi Lâm đột nhiên đau bụng, ban đầu cô thấy không có gì lớn, chỉ cần nhăn mày nhẫn nhịn là tốt, không nghĩ tới càng lúc càng đau, muốn nôn cũng không nôn được, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, cô cuộn mình lại. Đông Phương Triệt thấy có động tỉnh thì thức dậy, nhờ ánh sáng từ dạ minh châu thì thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, vội hỏi cô sao thế, Nghi Lâm bảo đau bụng, Đông Phương Triệt nhíu mày, vội vàng lấy hòm thuốc, trong hòm có rất nhiều bình hắn không biết làm thế nào, Nghi Lâm bảo hắn lấy thuốc từ bình màu tím.
Mặc dù uống thuốc nhưng không thể có hiệu quả lập tức, Đông Phương Triệt thấy cô đau đớn nên dùng tay xoa bụng cô, hắn vận nội lực nhẹ nhàng xoa nóng bụng. Cho đến một hồi lâu mới ổn, Đông Phương Triệt lúc này mới thở nhẹ, đuổi Đinh Nhị và Đinh Tam đang đứng bên ngoài đi ngủ.
Lúc trước vì đau nên Nghi Lâm cắn răng không há miệng, bây giờ thấy ổn hơn thì lẩm bẩm “Sau này ta không ăn thịt nữa” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đông Phương Triệt thấy cô đáng thương hề hề, còn tính hỏi sao cô đau bụng thì nghe thấy cô oán giận, biết là lúc tối ăn nhiều đồ nướng, vừa giận vừa buồn cười, cô là loại người không thịt không vui, bây giờ lại nói không ăn thịt, chẳng qua vì trên người không tốt thôi, hắn không tin sau này nha đầu này không ăn thịt. Vì vậy cố ý chọc cô “Không ăn thịt thật sao?” Bây giờ Nghi Lâm vẫn còn có chút đau bụng, nghe hắn hỏi như vậy thì khó chịu nói “Không ăn!” Giọng của cô vốn mềm mại, lúc này lại hư hư thật thật, cho dù là kiểu khó chịu nhưng vẫn cảm thấy mềm mại, bàn tay vốn đang ở trên bụng cũng chậm rãi di chuyển, trực tiếp xoa lên bộ ngực mềm mại.
Nghi Lâm tức giận trừng hắn, đẩy hắn, đá hắn, Đông Phương Triệt dễ dàng giữ lấy cô, tay vẫn càn rỡ chơi đùa như trước, ôm cô nằm xuống, dịu dàng nói “Ngủ đi”
“Bỏ tay ra”
“Muốn ta điểm huyệt ngủ của muội sao?”
“..”
“Ngoan”
Lúc mới bắt đầu, Nghi Lâm tức giận không ngủ được, cái tay di chuyển bậy bạ trên ngực cô rất đáng ghét. Nhưng một hồi sau, thân thể của cô vốn không tốt, lại ép buộc lâu như vậy, tinh thần không tốt, bất tri bất giác ngủ ngay. Lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, vừa tỉnh đã thấy Đông Phương Triệt ngồi bên cạnh, nhớ lại mấy hôm trước, tức giận quay người, kéo chăn lên che đầu lại.
Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, trong lòng rất thoải mái, dùng sức kéo chăn xuống, tự mình kéo cô dậy, dịu dàng nói “Muội làm gì thế? Sao không đứng dậy? Bụng còn đau không?”
Nghi Lâm mất hứng trừng hắn, Đông Phương Triệt biết cô vẫn còn giận chuyện bản thân ‘Cháy nhà đi hôi của’, kéo cô từ gối mềm lên, khuôn mặt dịu dàng “Chuyện hôm qua là lỗi của ta, ta xin lỗi, muội đừng giận được không?” Dù sao hắn cũng đã chiếm tiện nghi của cô, nói mấy câu dỗ dành cũng chả sao, Đông Phương Triệt rất vui vẻ. Nghi Lâm bực mình khó chịu, nhưng cũng biết, giận thì giận vậy thôi, tên này mặt rất dày, hắn có thể chủ động xin lỗi đã tốt rồi, nếu muốn đánh hắn, ca này khó.
“Đợi ta luyện công tốt, nhất định đạp chết ngươi! Đạp chết ngươi!”
Đông Phương Triệt gật đầu “Năm trước muội cũng nói như vậy, ngoan, ta đợi muội đạp chết ta, bây giờ đi rửa mặt thôi, ăn xong chúng ta đi tiếp”
Cô gái nhỏ bỗng dung cảm thấy không có lực, Nghi Lâm nghĩ, muốn đạp chết hắn quả rất khó.
Cơm trưa là điểm tâm và ít cháo rau dại, Đông Phương Triệt và Đinh Nhị Đinh Tam ăn cá nướng… Nghi Lâm nhíu mày nhín mấy cọng rau dại trong bát cháo, lại nhìn cá nướng thơm tho bên kia… Bỗng nhiên không có hứng ăn.
“Đinh Nhị thúc, con muốn ăn cá nướng”
Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Không phải muội nói sẽ không ăn thịt nữa sao?”
“Ai nói? Không thể nào!!!” Nghi Lâm nhíu mày không thừa nhận.
Đông Phương Triệt nhíu mày, dở khóc dở cười, không làm khó cô, chỉ nói “Y thuật muội cao hơn ta, bệnh này cần phải điều dưỡng mới được, muội đó, tạm thời ăn chay mấy tháng, điều trị tốt rồi tính tiếp”
Nghi Lâm chu miệng nói “Mấy tháng là sao? Ba ngày là đủ rồi!”
Đông Phương Triệt không cãi lại, dù sao hắn mới là người quyết định.
Sáu bảy ngày trôi qua, Nghi Lâm ngay cả miếng thịt mỡ cũng chưa bỏ vào bụng, Đông Phương Triệt quản rất nghiêm, hạ lệnh với Đinh Nhị Đinh Tam làm Nghi Lâm giận vô cùng. Bây giờ bọn họ vào Mân Địa, người nơi này phần lớn dùng Phương Ngôn, rất ít người nói giọng Quan Thoại, bốn người bọn họ chỉ có mình Nghi Lâm trở thành ‘kẻ điếc’, nghe gì cũng không hiểu.
Hôm nay, mấy người vào thành tìm chỗ nghỉ trọ, cũng giống như trước kia, Đông Phương Triệt ném một đống tiền bao sân. Nhìn cháo trên bàn, Nghi Lâm buồn bực “Đông Phương, ngươi có thấy gần đây ta thay đổi gì không?”
“Thay đổi?” Đông Phương Triệt nhíu mày “Ừm, hình như hơi gần chút, xem ra còn chưa dưỡng tốt, đợi lát nữa ta bảo Đinh Nhị đi mua ít tổ yến về, bồi bổ uội”
Khóe miệng Nghi Lâm co giật, dùng đũa đâm miếng cà rốt trước mắt, oán giận nói “Bảy tám ngày nay ta ăn toàn rau, không gầy mới lạ, không phải nuôi thỏ, ngươi không thấy tai ta dài hơn rồi sao?”
Đông Phương Triệt nghe xong thì câm nín, có chút đau lòng, bất đắc dĩ nói “Tràng vị của muội không tốt, chịu khó ăn chay một tháng, chỉ có lợi không có hại”
Nghi Lâm phản bác “Ta mới là thầy thuốc!”
Đông Phương Triệt nói “Muội thế này có tính là ‘Biết vẫn phạm sai’ không? Muội đó, sao trẻ con vậy? Nếu lại bệnh thì đừng khóc nhè, ta sẽ không nhẹ tay đâu”
“Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
“Có gì không thể?”
“..”
“Ngoan, lại ăn mấy ngày nữa, nếu sau này bệnh ta sẽ không đánh muội”
“…”
Đông Phương Triệt trở về vào bình minh, hắn nhẹ nhàng chui vào trong chăn. Cẩn thận ôm lấy eo cô, thở nhẹ một cái, giống như có chút buồn bã. Nghi Lâm giật mình xoay người, tìm vị trí trong người hắn ngủ lần nữa, có một số việc, hắn không muốn cô biết thì giả vờ như không biết là được, còn sống chết của Nhậm Ngã Hành… Đông Phương Triệt không phải Đông Phương Bất Bại như trong nguyên tác, hắn có ý của mình.
Chạng vạng hôm đó, bốn người nghỉ ngơi ở bên ngoài, bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng năm, lại ở phía Nam, thời tiết khô hạn, rất nóng nực. Đinh Nhị và Đinh Tam đi săn gà rằng thỏ hoang ở đấy không xa, rửa sạch trong dòng suối nhỏ rồi bắt đầu nổi lửa, bỏ thêm ít gia vị mang theo rồi dùng nhánh cây đâm xuyên.
Nghi Lâm sợ rắn rết nhất, lúc Đinh Nhị Đinh Tam bận rộn thì cô đưa ba bình sứ màu vàng cho Đông Phương Triệt, hắn đã quen nhiệm vụ này, không nói nhiều, dùng khinh công rải thuốc bột xung quanh, đống thuốc bột này dùng để chống rắn rết, có nó, ngay cả muỗi không không dám đến gần.
Ăn xong đồ nướng, Đinh Tam nói với Đông Phương Triệt “Giáo chủ, ngày mai sẽ tới, nhưng phải đi qua Tiên Hà Lĩnh, ngọn núi này gập ghềnh, lại ít người, chỉ sợ xe ngựa không qua được”
“Đinh tam thúc, Tiên Hà Lĩnh có thôn nhỏ nào sao?” Nghi Lâm mở miệng hỏi.
Đinh Tam trả lời “Có một trấn nhỏ, tên là Nhị Thập Bát Phô, nó cũng rất quan trọng trong việc giao thông của Mân Chiết, rất phồn hoa”
Nghi Lâm nghe vậy thì nhớ lại, trong nguyên tác, đại sư bá Đĩnh Tĩnh sư thái mất mạng ở đấy. Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Sao muội biết thôn đó?” Nghi Lâm bình tĩnh nói “Nghe Đồng Mộ Niên nói qua” Sắc mặt Đông Phương Triệt khó coi hơn. Đinh Tam biết giáo chủ không thích Đồng hương chủ, nhanh chóng xen mồm nói sang chuyện khác, cung kính nói “Con đường ở thôn này có thể đi, có điều đi hơi xa một chút, nếu giáo chủ và tiểu thư không vội, thuộc hạ đề nghị không nên đi Tiên Hà Lĩnh, không chỉ do đường núi nguy hiểm, xe ngựa không qua được, phải đi bộ, mà ở đó có không ít rắn rết, chỉ sợ tiểu thư không muốn”
Cô thật sự…không muốn. Ngày thường Nghi Lâm ngồi xe ngựa rất thoải mái, muốn nằm thì nằm, muốn ngồi thì ngồi, cho dù có rắn rết gì đó, cô cũng không thấy. Nhưng nếu đi bộ… Thật sự khiêu chiến cực hạn của cô gái nhỏ, cô không sợ vất vả, nhưng rắn rết gì đó, không muốn gặp, cho dù gặp cũng không thể giãy đành đạch trên đường núi. Túi hương trên người chỉ có hiệu quả trong vòng năm thước, trình độ sợ rắn rết của Nghi Lâm đạt tới mức không thể tưởng tượng được, Đông Phương Triệt cũng không nói gì với nhược điểm này của cô, tiểu nha đầu này cũng là một cô nhóc kỳ ba, nếu người khác muốn chỉnh nàng, thật sự rất dễ.
Giáo chủ im lặng cảm thán, đối với nha đầu này, hắn thật sự rất sủng cô, bây giờ muốn thay đổi đã quá muộn, bản thân đành phải che chở cho tốt.
Nếu Nghi Lâm biết suy nghĩ của hắn, nhất định sẽ liếc mắt, đó là tật xấu do cô mang từ kiếp trước đến, ngươi liên quan cái lông gì?
Đông Phương Triệt hỏi đi đường vòng mất bao nhiêu ngày, Đinh Tam đã tính sẵn trong lòng, trả lời ba ngày. Ba ngày không ngắn, không thể trì hoãn lâu, Nghi Lâm không để Đông Phương Triệt nói gì, tự mình đánh nhịp với Đinh Nhị, đợi Đinh Tam xuống xe ngựa thì rời khỏi, Đông Phương Triệt cốc đầu cô mấy cái nói “Muội càng ngày càng có gan làm loạn, ngay cả việc làm chủ ta cũng dám làm” Nghi Lâm xoay đầu bĩu môi nói “Ta sao dám làm chủ ngươi? Chỉ là nghĩ tới tâm ý của ngươi thôi” Đông Phương Triệt nghe xong rất vui mừng, cười nói “Vậy ý của Lâm Nhi là… Hai chúng ta có chung ý nghĩ sao?” Nghi Lâm nằm lên đệm, ngáp một cái, ủ rũ nói “Đông Phương, ta mệt” Nói xong liền nhắm mắt ngủ, hô hấp giống như giả ngủ. Đông Phương Triệt lắc đầu cười khổ, nha đầu này ngày càng tinh quái.
Nửa đêm, Nghi Lâm đột nhiên đau bụng, ban đầu cô thấy không có gì lớn, chỉ cần nhăn mày nhẫn nhịn là tốt, không nghĩ tới càng lúc càng đau, muốn nôn cũng không nôn được, đau tới mức đổ mồ hôi lạnh, cô cuộn mình lại. Đông Phương Triệt thấy có động tỉnh thì thức dậy, nhờ ánh sáng từ dạ minh châu thì thấy khuôn mặt trắng bệch của cô, vội hỏi cô sao thế, Nghi Lâm bảo đau bụng, Đông Phương Triệt nhíu mày, vội vàng lấy hòm thuốc, trong hòm có rất nhiều bình hắn không biết làm thế nào, Nghi Lâm bảo hắn lấy thuốc từ bình màu tím.
Mặc dù uống thuốc nhưng không thể có hiệu quả lập tức, Đông Phương Triệt thấy cô đau đớn nên dùng tay xoa bụng cô, hắn vận nội lực nhẹ nhàng xoa nóng bụng. Cho đến một hồi lâu mới ổn, Đông Phương Triệt lúc này mới thở nhẹ, đuổi Đinh Nhị và Đinh Tam đang đứng bên ngoài đi ngủ.
Lúc trước vì đau nên Nghi Lâm cắn răng không há miệng, bây giờ thấy ổn hơn thì lẩm bẩm “Sau này ta không ăn thịt nữa” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đông Phương Triệt thấy cô đáng thương hề hề, còn tính hỏi sao cô đau bụng thì nghe thấy cô oán giận, biết là lúc tối ăn nhiều đồ nướng, vừa giận vừa buồn cười, cô là loại người không thịt không vui, bây giờ lại nói không ăn thịt, chẳng qua vì trên người không tốt thôi, hắn không tin sau này nha đầu này không ăn thịt. Vì vậy cố ý chọc cô “Không ăn thịt thật sao?” Bây giờ Nghi Lâm vẫn còn có chút đau bụng, nghe hắn hỏi như vậy thì khó chịu nói “Không ăn!” Giọng của cô vốn mềm mại, lúc này lại hư hư thật thật, cho dù là kiểu khó chịu nhưng vẫn cảm thấy mềm mại, bàn tay vốn đang ở trên bụng cũng chậm rãi di chuyển, trực tiếp xoa lên bộ ngực mềm mại.
Nghi Lâm tức giận trừng hắn, đẩy hắn, đá hắn, Đông Phương Triệt dễ dàng giữ lấy cô, tay vẫn càn rỡ chơi đùa như trước, ôm cô nằm xuống, dịu dàng nói “Ngủ đi”
“Bỏ tay ra”
“Muốn ta điểm huyệt ngủ của muội sao?”
“..”
“Ngoan”
Lúc mới bắt đầu, Nghi Lâm tức giận không ngủ được, cái tay di chuyển bậy bạ trên ngực cô rất đáng ghét. Nhưng một hồi sau, thân thể của cô vốn không tốt, lại ép buộc lâu như vậy, tinh thần không tốt, bất tri bất giác ngủ ngay. Lúc tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, vừa tỉnh đã thấy Đông Phương Triệt ngồi bên cạnh, nhớ lại mấy hôm trước, tức giận quay người, kéo chăn lên che đầu lại.
Đông Phương Triệt thấy cô như vậy, trong lòng rất thoải mái, dùng sức kéo chăn xuống, tự mình kéo cô dậy, dịu dàng nói “Muội làm gì thế? Sao không đứng dậy? Bụng còn đau không?”
Nghi Lâm mất hứng trừng hắn, Đông Phương Triệt biết cô vẫn còn giận chuyện bản thân ‘Cháy nhà đi hôi của’, kéo cô từ gối mềm lên, khuôn mặt dịu dàng “Chuyện hôm qua là lỗi của ta, ta xin lỗi, muội đừng giận được không?” Dù sao hắn cũng đã chiếm tiện nghi của cô, nói mấy câu dỗ dành cũng chả sao, Đông Phương Triệt rất vui vẻ. Nghi Lâm bực mình khó chịu, nhưng cũng biết, giận thì giận vậy thôi, tên này mặt rất dày, hắn có thể chủ động xin lỗi đã tốt rồi, nếu muốn đánh hắn, ca này khó.
“Đợi ta luyện công tốt, nhất định đạp chết ngươi! Đạp chết ngươi!”
Đông Phương Triệt gật đầu “Năm trước muội cũng nói như vậy, ngoan, ta đợi muội đạp chết ta, bây giờ đi rửa mặt thôi, ăn xong chúng ta đi tiếp”
Cô gái nhỏ bỗng dung cảm thấy không có lực, Nghi Lâm nghĩ, muốn đạp chết hắn quả rất khó.
Cơm trưa là điểm tâm và ít cháo rau dại, Đông Phương Triệt và Đinh Nhị Đinh Tam ăn cá nướng… Nghi Lâm nhíu mày nhín mấy cọng rau dại trong bát cháo, lại nhìn cá nướng thơm tho bên kia… Bỗng nhiên không có hứng ăn.
“Đinh Nhị thúc, con muốn ăn cá nướng”
Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Không phải muội nói sẽ không ăn thịt nữa sao?”
“Ai nói? Không thể nào!!!” Nghi Lâm nhíu mày không thừa nhận.
Đông Phương Triệt nhíu mày, dở khóc dở cười, không làm khó cô, chỉ nói “Y thuật muội cao hơn ta, bệnh này cần phải điều dưỡng mới được, muội đó, tạm thời ăn chay mấy tháng, điều trị tốt rồi tính tiếp”
Nghi Lâm chu miệng nói “Mấy tháng là sao? Ba ngày là đủ rồi!”
Đông Phương Triệt không cãi lại, dù sao hắn mới là người quyết định.
Sáu bảy ngày trôi qua, Nghi Lâm ngay cả miếng thịt mỡ cũng chưa bỏ vào bụng, Đông Phương Triệt quản rất nghiêm, hạ lệnh với Đinh Nhị Đinh Tam làm Nghi Lâm giận vô cùng. Bây giờ bọn họ vào Mân Địa, người nơi này phần lớn dùng Phương Ngôn, rất ít người nói giọng Quan Thoại, bốn người bọn họ chỉ có mình Nghi Lâm trở thành ‘kẻ điếc’, nghe gì cũng không hiểu.
Hôm nay, mấy người vào thành tìm chỗ nghỉ trọ, cũng giống như trước kia, Đông Phương Triệt ném một đống tiền bao sân. Nhìn cháo trên bàn, Nghi Lâm buồn bực “Đông Phương, ngươi có thấy gần đây ta thay đổi gì không?”
“Thay đổi?” Đông Phương Triệt nhíu mày “Ừm, hình như hơi gần chút, xem ra còn chưa dưỡng tốt, đợi lát nữa ta bảo Đinh Nhị đi mua ít tổ yến về, bồi bổ uội”
Khóe miệng Nghi Lâm co giật, dùng đũa đâm miếng cà rốt trước mắt, oán giận nói “Bảy tám ngày nay ta ăn toàn rau, không gầy mới lạ, không phải nuôi thỏ, ngươi không thấy tai ta dài hơn rồi sao?”
Đông Phương Triệt nghe xong thì câm nín, có chút đau lòng, bất đắc dĩ nói “Tràng vị của muội không tốt, chịu khó ăn chay một tháng, chỉ có lợi không có hại”
Nghi Lâm phản bác “Ta mới là thầy thuốc!”
Đông Phương Triệt nói “Muội thế này có tính là ‘Biết vẫn phạm sai’ không? Muội đó, sao trẻ con vậy? Nếu lại bệnh thì đừng khóc nhè, ta sẽ không nhẹ tay đâu”
“Ngươi muốn đánh nhau với ta sao?”
“Có gì không thể?”
“..”
“Ngoan, lại ăn mấy ngày nữa, nếu sau này bệnh ta sẽ không đánh muội”
“…”
/74
|