Edit: Dương Tử Nguyệt
Cơn tuyết đầu đông bắt đầu từ đêm qua vẫn chưa dừng lại, đến trưa hôm sau thì đã tích được một lớp tuyết dày, Nghi Lâm đi ra khỏi phong, gió thổi mạnh mẽ, thổi vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, không biết sao lại nhớ tới chuyện năm trước, lúc đó cô ở phái Hằng Sơn cùng Nghi Mẫn và các sư tỷ ngồi một chỗ sưởi ấm, lúc đó tuy kham khổ, nhưng lòng lại bình yên hạn phúc, không giống bây giờ, đề phòng khắp nơi, chuyện gì cũng phải cận thận, chỉ sợ không chú ý một cái là mất mạng, gây họa tới sư môn.
Cô không lo lắng Đông Phương Triệt sẽ vì cô mà diệt phái Hằng Sơn, dù sao cái khẩu hiệu “Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng suy nghĩ cùng hành động” không phải đề làm cảnh, có điều… Nếu Đông Phương Triệt ngấm ngầm giết vài đồng môn ở phái Hằng Sơn lúc xuống núi để hả giận thì… Cô không thể mạo hiểm được. Ba Hàn nói, làm người phải có trách nhiệm, làm việc không được để thẹn với lương tâm. Nghi Lâm tự nhận mình không theo đuổi tới cảnh giới đó, cô có thể không quan tâm mạng sống của người xa lạ, nhưng mạng của các đệ tử phái Hằng Sơn… Cô không thể bỏ mặc.
Đông Phương Triệt ngồi ở phòng khách đợi cô tới ăn cơm, lúc Nghi Lâm cầm lò sưởi đi vào thì hách xì một cái, trong phòng rất ấm, nhưng bên ngoài lại lạnh lẽo, nóng lạnh đan xem, thật sự rất dễ bị cảm. Đông Phương Triệt ngoắc tay bảo cô tới gần, lấy tay vuốt lưng cô, oán trách “Sao không mặc áo lông cừu ta đưa uội?” Nghi Lâm hít mũi, chu miệng nói “Trời lạnh như vậy, không ra cửa mới tốt, lần sau sư phụ ăn đây một mình đi, con ăn trong phòng là được rồi” Đông Phương Triệt cười mắng “Muội còn nói vậy nữa, không ra cửa sao được? Trẻ nhỏ nên ra ngoài chơi mới tốt” Nghi Lâm nói sạo “Đi ra ngoài chơi cũng phải ăn no mới có sức chơi” Đông Phương Triệt nhéo má cô “Còn cãi cùn, được rồi, mau ăn đi, hôm nay toàn là đồ muội thích ăn”
Ăn cơm xong, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt “Sư phụ còn thiếu con hai mươi chín bệnh nhân đó!” Đông Phương Triệt uống một ngụm trà nóng, bất đắt dĩ nói “Yên tâm, không quên được, lát nữa chú Trung sẽ mang người tới, ta sẽ để Đinh Nhất dọn dẹp phòng bên cạnh, muội ở đó chẩn bệnh cho người ta” Nghi Lâm muốn nói, để bệnh nhân đi ra trời lạnh cũng không tốt, nhưng nghĩ tới thân phận ‘mồi nhử’ của cô bây giờ thì thôi, người ta chết mặc người ta, cô vẫn nên ngốc ở điện Lưỡng Nghi thôi.
Lát sau, chú Trung tới báo mọi người đã đến, Đông Phương Triệt lo Nghi Lâm mặc không đủ ấm, bảo Đinh Nhị lấy áo lông cừu cho Nghi Lâm, Nghi Lâm lắc đầu bảo không cần “Con không lạnh, với lại trong tay còn có lò sưởi ấm” Đông Phương Triệt không ép buộc, dặn ba anh em nhà họ Đinh hầu hạ cẩn thận, sau đó vẫy tay thả Nghi Lâm đi.
Hơn ba người đợi trong phòng, thấy Nghi Lâm đi vào thì hành lễ, ai cũng biết cô là đồ đệ duy nhất của Đông Phương giáo chủ, địa vị cũng giống như Nhậm đại tiểu thư, nghe nói giáo chủ rất sủng ái đồ đệ nhỏ tuổi này, bọn họ cũng phải cung kính. Đừng nói xem bệnh không tốt, cho dù độc hại bọn họ cũng không ai dám oán hận, dĩ nhiên, oán trong lòng cũng không ai quản được.
Nghi Lâm mặc kệ những người này khinh thị mình trong lòng, cô rất tốt tính, chỉ cần chữa đủ trăm người trong một năm là được, xem như là hoàn thành nhiệm vụ nhị sư phụ giao. Nhị sư phụ chính là sư phụ dạy y thuật cho cô, bởi vì lúc trước cô đã bái Định Dật sư thái là sư phụ, mà cô lại không biết tên của ông lão này, nghĩ tới nghĩ lui, cô đành gọi là ‘Nhị sư phụ’, sau đó cô lại nghĩ, như vậy gọi Định Dật sư thái là đại sư phụ. Tối qua Đông Phương Triệt hỏi cô “Vậy ta chính là tam sư phụ của muội sao?” Nghi Lâm nói “Bây giờ con ở với sư phụ một chỗ, gọi ngài là sư phụ là được rồi, không cần phân một hai ba” Thật ra cô không xem hắn là sư phụ của mình…
Sự thật chứng minh, đồ đệ của Đông Phương giáo chủ không phải là người để người khác khinh thường, y thuật của Nghi Lâm rất tốt, đa số là bệnh thương hàn, sốt cao, trướng bụng hoặc là tiêu chảy linh tinh, ngoài việc người sốt cao cần phải uống chén thuốc ra thì những người khác đều bị Nghi Lâm đâm mấy châm, sau đó cho ăn một viên thuốc thì tốt rất nhiều, tốc độ này, hiệu quả này không kém gì thần y.
Nghi Lâm chiếm được lời cảm ơn và nịnh hót của bọn họ, nhưng trong lòng lại im lặng chảy máu, Hướng Vấn Thiên ơi Hướng Vấn Thiến, nếu ông không mắc câu thì số thuốc này của tôi sẽ lãng phí mất.
Thứ cô gọi mắc câu không phải đợi Hướng Vấn Thiên tới hại cô, mà chờ hắn tới tìm cô chữa bệnh. Tối qua cô đã nhìn ra, Hướng Vấn Thiên trúng độc mạn tính, gần như xâm nhập vào trong nội tạng, trong vòng mười ngày sẽ phát tác, người cứu được hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đương nhiên cô sẽ không nói chuyện này cho Đông Phương Triệt, không phải anh tính đem tôi làm ‘mồi nhử’ Hướng Vấn Thiên sao? Được thôi, tôi sẽ để cho hắn thiếu tôi một ân tình.
Không quá một ngày, y thuật có một không hai của ái đồ của Đông phương giáo chủ nổi tiếng khắp Nhật Nguyệt thần giáo, danh tiếng không tồi, thậm chí còn có rất nhiều giáo chúng tới tận điện Lưỡng Nghi cầu y. Nghi Lâm đắc ý trong lòng, nhục nhã mấy bữa trước cô ăn phải cũng đã bị tẩy rồi. Nhục nhã mấy tháng trước chính là những tháng ngày cô không chữa bệnh được cho ai, chuyện của mấy tháng trước đấy.
Ba ngày nữa trôi qua, khắp Nhật Nguyệt thần giáo đều biết y thuật của Nghi Lâm rất giỏi, rất nhiều người bị bệnh cũ đều được cô trị khỏi, Nghi Lâm đổ máu trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười đắc ý, chẳng trách người ta nói vì cái trước mắt sẽ không tốt, quả thật không tốt, vô cùng không tốt, lỗ nặng rồi!
Đến tối thứ năm, Nghi Lâm nằm trong lòng Đông Phương Triệt chảy nước miếng thì có người gõ cửa, Nghi Lâm dĩ nhiên không tỉnh, Đông Phương Triệt nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhẹ nhàng đi xuống đất, mở cửa thì thấy chú Trung, hỏi hắn có chuyện gì, chú Trung nói nhỏ “Tiết trưởng lão của Thanh Long Đường, Dương trưởng lão của Bố Thí Đường, Phong trưởng lão của Huyền Vũ Đường tới tìm giáo chủ, bộ dạng của bọn họ giống như có chuyện gì đó rất vội” Đông Phương Triệt nhíu mày “Có chuyện gì xảy ra?” Chú Trung nói “Tạm thời không rõ, chỉ là đêm nay Hướng hữu sứ đi vào Thanh Long Đường, nhưng tới giờ chưa đi ra, sau đó Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đi tới Thanh Long Đường” Đông Phương Triệt im lặng nói “Ngươi đi ra trước, một lát nữa ta sẽ ra”
Đông Phương Triệt về phòng, thấy Nghi Lâm đạp chăn, bất đắc dĩ chỉnh chăn cho cô, thuật tay lau nước miếng nơi khóe miệng của cô, cười khẽ, nha đầu này chỉ có lúc ngủ mới giống đứa trẻ. Đông Phương Triệt mặc quần áo, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, chưa tới phòng khách đã nghe tiếng của Dương trưởng lão, đôi mắt Đông Phương Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười tao nhã đi vào “Không biết có chuyện gì mà khiến ba vị trưởng lão tới tìm ta lúc đêm khuya thế này?” Hắn vừa đi vào vừa nói. Ba người Tiết Nghĩa vội vàng tới tiếp đón, Dương Bất Phi nóng tính nói “Giáo chủ đã tới, người mau gọi đồ nhi của người dậy đi, nếu chậm một lát thì không kịp nữa” Đông Phương Triệt kinh ngạc nói “Có chuyện gì? Đứa trẻ như Lâm Nhi có thể làm được gì?” Tiết Nghĩa ôm quyền nói “Giáo chủ, hôm nay Hướng hữu sứ tới tìm thuộc hạ uống rượu giải sầu, không hiểu sao đột nhiên bất tĩnh, môi biến thành màu đen, giống như bị trúng độc, Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đều không thể làm gì, nghe đồn y thuật của đồ đệ của giáo chủ inh cho nên mới tới quấy rầy vào đêm khuya” Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đều gật đầu lia lịa, nhất là Phong trưởng lão, y thuật của ông ta không tồi nhưng cũng phải bó tay, độc này hẳn rất mạnh.
Đông Phương Triệt nâng lông mày, kinh ngạc nói “Sao Hướng hữu sứ lại trúng độc?” Tiết Nghĩa nói “Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng bây giờ, cứu người quan trọng hơn, mong giáo chủ đại nhân đại lượng, từ bi giúp đỡ” Phong trưởng lão và Dương trưởng lão ở cạnh phụ họa, Đông Phương Triệt chậm rãi đứng lên, cười nói “Hướng hữu sứ là nhân vật quan trọng của bản giảo, đương nhiên phải cứu, có điều Lâm Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, nếu không thể cứu thì mong ba vị trưởng lão không làm khó nó” Phong trưởng lão gần năm mươi tuổi, dáng người khôi ngô nói “Đó là tự nhiên”
Đông Phương Triệt bảo ba người về Thanh Long Đường chăm sóc cho Hướng Vấn Thiên trước, một lát hắn sẽ dẫn Nghi Lâm đi qua, ba người biết quan hệ của hắn và Hướng Vấn Thiên không tốt, nhưng bây giờ không có cách khác, nếu đợi tới sáng đi tìm thần y hay thầy thuốc, chỉ sợ độc tố sẽ lan khắp nội tạng, tới lúc đó sẽ phiền toái, bởi vậy mới đi tới tìm Đông Phương giáo chủ xin giúp đỡ.
Lúc Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt lay tỉnh, cô thật sự muốn giết người, khó lắm cô mới mơ thấy ba mẹ Hàn, không biết bao giờ mới có thể mơ thấy. Buồn bực nhăn mày, đó là bộ dạng khó chịu, nếu người đánh thức cô không phải là Đông Phương Triệt thì hẳn đã bị chửi mấy câu thô tục rồi.
Đông Phương Triệt kéo cô dậy nói “Được rồi, ngoan, ta cũng không muốn gọi muội dậy giữa đêm khuya, có điều nếu chúng ta không đi xem một cái thì sẽ khó nói chuyện” Nghi Lâm bĩu môi “Con vừa nằm mơ giấc mơ rất đẹp, không biết bao giờ mới gặp lại” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô “Giấc mơ gì mà muội để ý như thế?” Nói xong, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, Nghi Lâm không dám để hắn làm, đoạt lấy giày tự mang, tùy ý trả lời “Con mơ thấy cha mẹ con” Đông Phương Triệt nghi ngờ nói “Không phải muội chưa từng gặp qua cha mẹ muội sao?” Nghi Lâm liếc hắn nói “Cha mẹ luôn có hình dáng trong lòng con” Đông Phương Triệt cảm thấy thú vị, lại thấy đôi mắt cô có chút hồng, không dám chọc cô, giúp cô mặc quần áo, sau đó khoác áo choàng lông chồn bạc, cầm tay cô nói “Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không sẽ có người nói bậy”
Tuyết bên ngoài vẫn rơi, tuyết đọng rất dày, Nghi Lâm mang dày da đi trên tuyết rất khó khăn, Đông Phương Triệt thấy vậy, ôm cô lên, sau đó thi triển khinh công quỷ dị của mình, khinh công rất nhanh, đi rất thoải mái, Nghi Lâm nhìn xuống từ vai hắn, trên mặt tuyết chỉ để dấu chân nhẹ nhàng, một lát sau đã bị tuyết bao lại, không có tung tích, nội lực thật cao, khinh công thật biến thái.
Không biết bao giờ cô mới đạt cảnh giới như vậy ở Lăng Ba Vi Bộ.
“Sư phụ, Hướng hữu sứ kia, con có nên cứu không?” Nghi Lâm hỏi hắn. Đông Phương Triệt dịu dàng nói “Có thể cứu thì cứu, nếu không cứ để ông ta chết như vậy thì thanh danh của ta cũng không tốt” Nghi Lâm lại hỏi “Nếu cứu không được thì sao?” Âm thanh của Đông Phương Triệt rất nhẹ “Vậy đó là ý trời, chúng ta không đảo được ý trời” Nghi Lâm không biết nói sao, đột nhiên cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cô rùng mình, nhỏ giọng nói “Nhị sư phụ con từng nói, không được thấy chết không cứu, con cũng từng thề, có những lời này của sư phụ, con an tâm”
Cơn tuyết đầu đông bắt đầu từ đêm qua vẫn chưa dừng lại, đến trưa hôm sau thì đã tích được một lớp tuyết dày, Nghi Lâm đi ra khỏi phong, gió thổi mạnh mẽ, thổi vào khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, không biết sao lại nhớ tới chuyện năm trước, lúc đó cô ở phái Hằng Sơn cùng Nghi Mẫn và các sư tỷ ngồi một chỗ sưởi ấm, lúc đó tuy kham khổ, nhưng lòng lại bình yên hạn phúc, không giống bây giờ, đề phòng khắp nơi, chuyện gì cũng phải cận thận, chỉ sợ không chú ý một cái là mất mạng, gây họa tới sư môn.
Cô không lo lắng Đông Phương Triệt sẽ vì cô mà diệt phái Hằng Sơn, dù sao cái khẩu hiệu “Ngũ Nhạc kiếm phái, cùng suy nghĩ cùng hành động” không phải đề làm cảnh, có điều… Nếu Đông Phương Triệt ngấm ngầm giết vài đồng môn ở phái Hằng Sơn lúc xuống núi để hả giận thì… Cô không thể mạo hiểm được. Ba Hàn nói, làm người phải có trách nhiệm, làm việc không được để thẹn với lương tâm. Nghi Lâm tự nhận mình không theo đuổi tới cảnh giới đó, cô có thể không quan tâm mạng sống của người xa lạ, nhưng mạng của các đệ tử phái Hằng Sơn… Cô không thể bỏ mặc.
Đông Phương Triệt ngồi ở phòng khách đợi cô tới ăn cơm, lúc Nghi Lâm cầm lò sưởi đi vào thì hách xì một cái, trong phòng rất ấm, nhưng bên ngoài lại lạnh lẽo, nóng lạnh đan xem, thật sự rất dễ bị cảm. Đông Phương Triệt ngoắc tay bảo cô tới gần, lấy tay vuốt lưng cô, oán trách “Sao không mặc áo lông cừu ta đưa uội?” Nghi Lâm hít mũi, chu miệng nói “Trời lạnh như vậy, không ra cửa mới tốt, lần sau sư phụ ăn đây một mình đi, con ăn trong phòng là được rồi” Đông Phương Triệt cười mắng “Muội còn nói vậy nữa, không ra cửa sao được? Trẻ nhỏ nên ra ngoài chơi mới tốt” Nghi Lâm nói sạo “Đi ra ngoài chơi cũng phải ăn no mới có sức chơi” Đông Phương Triệt nhéo má cô “Còn cãi cùn, được rồi, mau ăn đi, hôm nay toàn là đồ muội thích ăn”
Ăn cơm xong, Nghi Lâm nói với Đông Phương Triệt “Sư phụ còn thiếu con hai mươi chín bệnh nhân đó!” Đông Phương Triệt uống một ngụm trà nóng, bất đắt dĩ nói “Yên tâm, không quên được, lát nữa chú Trung sẽ mang người tới, ta sẽ để Đinh Nhất dọn dẹp phòng bên cạnh, muội ở đó chẩn bệnh cho người ta” Nghi Lâm muốn nói, để bệnh nhân đi ra trời lạnh cũng không tốt, nhưng nghĩ tới thân phận ‘mồi nhử’ của cô bây giờ thì thôi, người ta chết mặc người ta, cô vẫn nên ngốc ở điện Lưỡng Nghi thôi.
Lát sau, chú Trung tới báo mọi người đã đến, Đông Phương Triệt lo Nghi Lâm mặc không đủ ấm, bảo Đinh Nhị lấy áo lông cừu cho Nghi Lâm, Nghi Lâm lắc đầu bảo không cần “Con không lạnh, với lại trong tay còn có lò sưởi ấm” Đông Phương Triệt không ép buộc, dặn ba anh em nhà họ Đinh hầu hạ cẩn thận, sau đó vẫy tay thả Nghi Lâm đi.
Hơn ba người đợi trong phòng, thấy Nghi Lâm đi vào thì hành lễ, ai cũng biết cô là đồ đệ duy nhất của Đông Phương giáo chủ, địa vị cũng giống như Nhậm đại tiểu thư, nghe nói giáo chủ rất sủng ái đồ đệ nhỏ tuổi này, bọn họ cũng phải cung kính. Đừng nói xem bệnh không tốt, cho dù độc hại bọn họ cũng không ai dám oán hận, dĩ nhiên, oán trong lòng cũng không ai quản được.
Nghi Lâm mặc kệ những người này khinh thị mình trong lòng, cô rất tốt tính, chỉ cần chữa đủ trăm người trong một năm là được, xem như là hoàn thành nhiệm vụ nhị sư phụ giao. Nhị sư phụ chính là sư phụ dạy y thuật cho cô, bởi vì lúc trước cô đã bái Định Dật sư thái là sư phụ, mà cô lại không biết tên của ông lão này, nghĩ tới nghĩ lui, cô đành gọi là ‘Nhị sư phụ’, sau đó cô lại nghĩ, như vậy gọi Định Dật sư thái là đại sư phụ. Tối qua Đông Phương Triệt hỏi cô “Vậy ta chính là tam sư phụ của muội sao?” Nghi Lâm nói “Bây giờ con ở với sư phụ một chỗ, gọi ngài là sư phụ là được rồi, không cần phân một hai ba” Thật ra cô không xem hắn là sư phụ của mình…
Sự thật chứng minh, đồ đệ của Đông Phương giáo chủ không phải là người để người khác khinh thường, y thuật của Nghi Lâm rất tốt, đa số là bệnh thương hàn, sốt cao, trướng bụng hoặc là tiêu chảy linh tinh, ngoài việc người sốt cao cần phải uống chén thuốc ra thì những người khác đều bị Nghi Lâm đâm mấy châm, sau đó cho ăn một viên thuốc thì tốt rất nhiều, tốc độ này, hiệu quả này không kém gì thần y.
Nghi Lâm chiếm được lời cảm ơn và nịnh hót của bọn họ, nhưng trong lòng lại im lặng chảy máu, Hướng Vấn Thiên ơi Hướng Vấn Thiến, nếu ông không mắc câu thì số thuốc này của tôi sẽ lãng phí mất.
Thứ cô gọi mắc câu không phải đợi Hướng Vấn Thiên tới hại cô, mà chờ hắn tới tìm cô chữa bệnh. Tối qua cô đã nhìn ra, Hướng Vấn Thiên trúng độc mạn tính, gần như xâm nhập vào trong nội tạng, trong vòng mười ngày sẽ phát tác, người cứu được hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Đương nhiên cô sẽ không nói chuyện này cho Đông Phương Triệt, không phải anh tính đem tôi làm ‘mồi nhử’ Hướng Vấn Thiên sao? Được thôi, tôi sẽ để cho hắn thiếu tôi một ân tình.
Không quá một ngày, y thuật có một không hai của ái đồ của Đông phương giáo chủ nổi tiếng khắp Nhật Nguyệt thần giáo, danh tiếng không tồi, thậm chí còn có rất nhiều giáo chúng tới tận điện Lưỡng Nghi cầu y. Nghi Lâm đắc ý trong lòng, nhục nhã mấy bữa trước cô ăn phải cũng đã bị tẩy rồi. Nhục nhã mấy tháng trước chính là những tháng ngày cô không chữa bệnh được cho ai, chuyện của mấy tháng trước đấy.
Ba ngày nữa trôi qua, khắp Nhật Nguyệt thần giáo đều biết y thuật của Nghi Lâm rất giỏi, rất nhiều người bị bệnh cũ đều được cô trị khỏi, Nghi Lâm đổ máu trong lòng, nhưng trên mặt vẫn lộ nụ cười đắc ý, chẳng trách người ta nói vì cái trước mắt sẽ không tốt, quả thật không tốt, vô cùng không tốt, lỗ nặng rồi!
Đến tối thứ năm, Nghi Lâm nằm trong lòng Đông Phương Triệt chảy nước miếng thì có người gõ cửa, Nghi Lâm dĩ nhiên không tỉnh, Đông Phương Triệt nhẹ nhàng đẩy cô ra, nhẹ nhàng đi xuống đất, mở cửa thì thấy chú Trung, hỏi hắn có chuyện gì, chú Trung nói nhỏ “Tiết trưởng lão của Thanh Long Đường, Dương trưởng lão của Bố Thí Đường, Phong trưởng lão của Huyền Vũ Đường tới tìm giáo chủ, bộ dạng của bọn họ giống như có chuyện gì đó rất vội” Đông Phương Triệt nhíu mày “Có chuyện gì xảy ra?” Chú Trung nói “Tạm thời không rõ, chỉ là đêm nay Hướng hữu sứ đi vào Thanh Long Đường, nhưng tới giờ chưa đi ra, sau đó Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đi tới Thanh Long Đường” Đông Phương Triệt im lặng nói “Ngươi đi ra trước, một lát nữa ta sẽ ra”
Đông Phương Triệt về phòng, thấy Nghi Lâm đạp chăn, bất đắc dĩ chỉnh chăn cho cô, thuật tay lau nước miếng nơi khóe miệng của cô, cười khẽ, nha đầu này chỉ có lúc ngủ mới giống đứa trẻ. Đông Phương Triệt mặc quần áo, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng, chưa tới phòng khách đã nghe tiếng của Dương trưởng lão, đôi mắt Đông Phương Triệt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe miệng nở nụ cười tao nhã đi vào “Không biết có chuyện gì mà khiến ba vị trưởng lão tới tìm ta lúc đêm khuya thế này?” Hắn vừa đi vào vừa nói. Ba người Tiết Nghĩa vội vàng tới tiếp đón, Dương Bất Phi nóng tính nói “Giáo chủ đã tới, người mau gọi đồ nhi của người dậy đi, nếu chậm một lát thì không kịp nữa” Đông Phương Triệt kinh ngạc nói “Có chuyện gì? Đứa trẻ như Lâm Nhi có thể làm được gì?” Tiết Nghĩa ôm quyền nói “Giáo chủ, hôm nay Hướng hữu sứ tới tìm thuộc hạ uống rượu giải sầu, không hiểu sao đột nhiên bất tĩnh, môi biến thành màu đen, giống như bị trúng độc, Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đều không thể làm gì, nghe đồn y thuật của đồ đệ của giáo chủ inh cho nên mới tới quấy rầy vào đêm khuya” Dương trưởng lão và Phong trưởng lão đều gật đầu lia lịa, nhất là Phong trưởng lão, y thuật của ông ta không tồi nhưng cũng phải bó tay, độc này hẳn rất mạnh.
Đông Phương Triệt nâng lông mày, kinh ngạc nói “Sao Hướng hữu sứ lại trúng độc?” Tiết Nghĩa nói “Thuộc hạ cũng không rõ, nhưng bây giờ, cứu người quan trọng hơn, mong giáo chủ đại nhân đại lượng, từ bi giúp đỡ” Phong trưởng lão và Dương trưởng lão ở cạnh phụ họa, Đông Phương Triệt chậm rãi đứng lên, cười nói “Hướng hữu sứ là nhân vật quan trọng của bản giảo, đương nhiên phải cứu, có điều Lâm Nhi vẫn còn nhỏ tuổi, nếu không thể cứu thì mong ba vị trưởng lão không làm khó nó” Phong trưởng lão gần năm mươi tuổi, dáng người khôi ngô nói “Đó là tự nhiên”
Đông Phương Triệt bảo ba người về Thanh Long Đường chăm sóc cho Hướng Vấn Thiên trước, một lát hắn sẽ dẫn Nghi Lâm đi qua, ba người biết quan hệ của hắn và Hướng Vấn Thiên không tốt, nhưng bây giờ không có cách khác, nếu đợi tới sáng đi tìm thần y hay thầy thuốc, chỉ sợ độc tố sẽ lan khắp nội tạng, tới lúc đó sẽ phiền toái, bởi vậy mới đi tới tìm Đông Phương giáo chủ xin giúp đỡ.
Lúc Nghi Lâm bị Đông Phương Triệt lay tỉnh, cô thật sự muốn giết người, khó lắm cô mới mơ thấy ba mẹ Hàn, không biết bao giờ mới có thể mơ thấy. Buồn bực nhăn mày, đó là bộ dạng khó chịu, nếu người đánh thức cô không phải là Đông Phương Triệt thì hẳn đã bị chửi mấy câu thô tục rồi.
Đông Phương Triệt kéo cô dậy nói “Được rồi, ngoan, ta cũng không muốn gọi muội dậy giữa đêm khuya, có điều nếu chúng ta không đi xem một cái thì sẽ khó nói chuyện” Nghi Lâm bĩu môi “Con vừa nằm mơ giấc mơ rất đẹp, không biết bao giờ mới gặp lại” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô “Giấc mơ gì mà muội để ý như thế?” Nói xong, ngồi xổm xuống mang giày cho cô, Nghi Lâm không dám để hắn làm, đoạt lấy giày tự mang, tùy ý trả lời “Con mơ thấy cha mẹ con” Đông Phương Triệt nghi ngờ nói “Không phải muội chưa từng gặp qua cha mẹ muội sao?” Nghi Lâm liếc hắn nói “Cha mẹ luôn có hình dáng trong lòng con” Đông Phương Triệt cảm thấy thú vị, lại thấy đôi mắt cô có chút hồng, không dám chọc cô, giúp cô mặc quần áo, sau đó khoác áo choàng lông chồn bạc, cầm tay cô nói “Chúng ta đi nhanh một chút, nếu không sẽ có người nói bậy”
Tuyết bên ngoài vẫn rơi, tuyết đọng rất dày, Nghi Lâm mang dày da đi trên tuyết rất khó khăn, Đông Phương Triệt thấy vậy, ôm cô lên, sau đó thi triển khinh công quỷ dị của mình, khinh công rất nhanh, đi rất thoải mái, Nghi Lâm nhìn xuống từ vai hắn, trên mặt tuyết chỉ để dấu chân nhẹ nhàng, một lát sau đã bị tuyết bao lại, không có tung tích, nội lực thật cao, khinh công thật biến thái.
Không biết bao giờ cô mới đạt cảnh giới như vậy ở Lăng Ba Vi Bộ.
“Sư phụ, Hướng hữu sứ kia, con có nên cứu không?” Nghi Lâm hỏi hắn. Đông Phương Triệt dịu dàng nói “Có thể cứu thì cứu, nếu không cứ để ông ta chết như vậy thì thanh danh của ta cũng không tốt” Nghi Lâm lại hỏi “Nếu cứu không được thì sao?” Âm thanh của Đông Phương Triệt rất nhẹ “Vậy đó là ý trời, chúng ta không đảo được ý trời” Nghi Lâm không biết nói sao, đột nhiên cảm thấy đáy lòng lạnh lẽo, cô rùng mình, nhỏ giọng nói “Nhị sư phụ con từng nói, không được thấy chết không cứu, con cũng từng thề, có những lời này của sư phụ, con an tâm”
/74
|