Hôm nay Vương Tiểu Phàm được nghỉ, Lý Kiệt cũng không có ở nhà, xem ra cuối cùng Tiểu Phàm cũng hiểu, cái gì được gọi là “một mình một thế giới”. Cậu bản thân vốn lại một ca sĩ xuất sắc, giờ lại tiến thân vào nghành điện ảnh, nghe qua có chút tầm thường, nhưng đối với Tiểu Phàm, được vào ngành điện ảnh là một ước mơ vô cùng to lớn. Cũng chính vì nổi tiếng như vậy mà vấn đề hình tượng luôn đề cao hàng đầu.
Nhưng!
Trên ghế sofa là một nam nhân tuấn tú, chân vừa dài vừa thon, khéo léo duỗi thẳng. Tiểu Phàm nằm đó, vừa nằm vừa ăn gà rán, mắt không rời khỏi màn hình tivi.
| Ánh sáng chiếu rọi căn phòng, hé lộ cho ta những điều ta chưa nhìn rõ. Trên sàn, quần áo vứt lung tung, chăn ga nhăn nhúm, có thể nghĩ đến gì hơn ngoài một đêm hoan ái cuồng nhiệt?
Lăng Thần tỉnh dậy trước liền bị ánh dương làm chói mắt. Anh nhăn mặt, đưa tay day day hai bên thái dương… Quả thực hôm qua uống quá nhiều rượu. Cảm thấy có chút không đúng, anh đưa mắt nhìn con người bên cạnh, là…
Quả thật tửu lượng của anh không tốt, uống rượu xong rồi lại làm loạn. Kéo nhẹ chiếc chăn xuống, anh mới biết mình thực sự cuồng nhiệt đến mức nào. Dấu hôn trên người Nhất Phương đều do anh mà thành. Nghĩ tới đây, Lăng Thần cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại, trái tim kia vốn chỉ dành cho Viễn Minh bỗng nhói đau.
Nhất Phương mơ màng mở mắt, chăm chú nhìn nam nhân trước mắt mình.
“ Lăng Thần, anh dậy rồi sao? Em…”
Lăng Thần nắm chặt bàn tay của Nhất Phương, nắm chặt đến mức đau đớn, rồi anh mỉm cười buông ra, nụ cười nhẹ bẫng tựa thiên thần khiến cho Nhất Phương lại một lần nữa chìm đắm.
“ Em yên tâm, tôi sẽ không giận em. Em chỉ cần hiểu rằng trong lòng tôi luôn có Viễn Minh được rồi!”
Nhất Phương cúi mặt xuống, cậu cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Cậu tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên một chút. Nhưng cuối cùng, Nhất Phương không kìm được mà đưa tay quẹt nước mắt mong cho nó ngừng chảy, rồi lại để nước mắt tuôn ướt đẫm khuôn mặt cậu. Cậu yếu ớt mở lời : Em yêu anh, Lăng Thần.”
“ Trong lòng tôi chỉ có Viễn Minh.”
Một câu nói kiên định, không có khảng khái đổi thay đã đánh bại hoàn toàn tâm trí Nhất Phương. Một câu nói, một câu nói là phủ nhận tất cả tình cảm cậu dành cho anh. Tình cảm của cậu đều bị anh chà đạp dưới chân thế sao?|
Nhìn lại biểu cảm đau đớn của Nhất Phương trên tivi, Tiểu Phàm dường như không tin đó là mình. Là cậu sao? Cậu lại có thể bi thương đến nhường ấy ư? Đem thân thể mình, tình cảm mình giao cho người ta, cuối cùng kết cục nhận lại là sự chà đạp nhẫn tâm.
“ Em yêu anh, Lăng Thần.” Tiểu Phàm vui vẻ nhại lại câu nói đấy, đem bi thương đều nén xuống, cậu cười thật sảng khoái.
“ Em yêu anh, Thụy Phong.”
Bất giác Tiểu Phàm bật thốt ra, mặt mũi lại đỏ một phen.
Lần trước đóng phim, Tiểu Phàm trong lúc cảm xúc quá nhập tâm mà vô tình thốt ra lời yêu với Thụy Phong, làm cả đoàn phim đều sững lại. Đạo diễn quên hô cắt, vẻ mặt lãnh đạm của Thụy Phong cũng trở nên khó coi lạ lùng còn mặt mũi Tiểu Phàm đỏ ửng hệt như trái anh đào, trông dễ thương đến mê người. Sau những phút im lặng, hồn của đạo diễn cuối cùng cũng trở về với chủ, cười tươi như hoa “ Tiểu Phàm, cậu không phải là đang quá nhập tâm chứ? Thích Thụy Phong rồi sao?”
“ Tôi…tôi..anh ấy…”
“ Không sao! Làm lại được rồi.” Thụy Phong lên tiếng, khiến không khí ngượng ngùng kia có phần giảm xuống.
Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Phàm lại không khỏi xấu hổ, cậu cắn miếng gà liên tục, tư thế hưng phấn hệt như một đứa trẻ lên ba. Trên màn hình tivi tiếp tục chiếu “ Ngược Tâm”, nhưng vừa nhìn thấy Viễn Minh, không hiểu sao trong lòng Tiểu Phàm có chút ghen tỵ, không nhịn được với tay tắt đi.
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại liền reo liên hồi, Tiểu Phàm nuối tiếc, ăn nốt miếng gà, nhét đầy cái miệng nhỏ xinh rồi mới tiến lại nghe điện thoại. Ngậm đầy gà trong miệng, Tiểu Phàm khó khăn nói :“Alo, tôi là Tiểu Phàm.”
“ Ừm. Tôi là Tống Thượng. Gặp cậu một chút có tiện không?”
Đầu bên kia vui vẻ nói, một tay cầm điện thoại, một tay bị Thụy Phong nắm chặt, có vẻ như không muốn buông. Đôi môi của Thụy Phong cũng không yên vị, di chuyển khắp mặt Tống Thượng như muốn cướp hết hơi thở từ Thượng.
“ Thụy…”
Ở bên kia, Tiểu Phàm vì miếng thịt gà mà mãi không trả lời được, đúng lúc cậu nuốt xong thì lại nghe thấy một chữ “ Thụy”. Thụy Phong đang ở bên Tống Thượng ư? Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng thở gấp. Có tiếng của Tống Thượng, cũng có giọng nói trầm khàn của Thụy Phong
“ Thượng, tôi muốn em…”
Nhưng!
Trên ghế sofa là một nam nhân tuấn tú, chân vừa dài vừa thon, khéo léo duỗi thẳng. Tiểu Phàm nằm đó, vừa nằm vừa ăn gà rán, mắt không rời khỏi màn hình tivi.
| Ánh sáng chiếu rọi căn phòng, hé lộ cho ta những điều ta chưa nhìn rõ. Trên sàn, quần áo vứt lung tung, chăn ga nhăn nhúm, có thể nghĩ đến gì hơn ngoài một đêm hoan ái cuồng nhiệt?
Lăng Thần tỉnh dậy trước liền bị ánh dương làm chói mắt. Anh nhăn mặt, đưa tay day day hai bên thái dương… Quả thực hôm qua uống quá nhiều rượu. Cảm thấy có chút không đúng, anh đưa mắt nhìn con người bên cạnh, là…
Quả thật tửu lượng của anh không tốt, uống rượu xong rồi lại làm loạn. Kéo nhẹ chiếc chăn xuống, anh mới biết mình thực sự cuồng nhiệt đến mức nào. Dấu hôn trên người Nhất Phương đều do anh mà thành. Nghĩ tới đây, Lăng Thần cảm thấy lồng ngực mình như thắt lại, trái tim kia vốn chỉ dành cho Viễn Minh bỗng nhói đau.
Nhất Phương mơ màng mở mắt, chăm chú nhìn nam nhân trước mắt mình.
“ Lăng Thần, anh dậy rồi sao? Em…”
Lăng Thần nắm chặt bàn tay của Nhất Phương, nắm chặt đến mức đau đớn, rồi anh mỉm cười buông ra, nụ cười nhẹ bẫng tựa thiên thần khiến cho Nhất Phương lại một lần nữa chìm đắm.
“ Em yên tâm, tôi sẽ không giận em. Em chỉ cần hiểu rằng trong lòng tôi luôn có Viễn Minh được rồi!”
Nhất Phương cúi mặt xuống, cậu cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống. Cậu tự nhủ mình phải mạnh mẽ lên một chút. Nhưng cuối cùng, Nhất Phương không kìm được mà đưa tay quẹt nước mắt mong cho nó ngừng chảy, rồi lại để nước mắt tuôn ướt đẫm khuôn mặt cậu. Cậu yếu ớt mở lời : Em yêu anh, Lăng Thần.”
“ Trong lòng tôi chỉ có Viễn Minh.”
Một câu nói kiên định, không có khảng khái đổi thay đã đánh bại hoàn toàn tâm trí Nhất Phương. Một câu nói, một câu nói là phủ nhận tất cả tình cảm cậu dành cho anh. Tình cảm của cậu đều bị anh chà đạp dưới chân thế sao?|
Nhìn lại biểu cảm đau đớn của Nhất Phương trên tivi, Tiểu Phàm dường như không tin đó là mình. Là cậu sao? Cậu lại có thể bi thương đến nhường ấy ư? Đem thân thể mình, tình cảm mình giao cho người ta, cuối cùng kết cục nhận lại là sự chà đạp nhẫn tâm.
“ Em yêu anh, Lăng Thần.” Tiểu Phàm vui vẻ nhại lại câu nói đấy, đem bi thương đều nén xuống, cậu cười thật sảng khoái.
“ Em yêu anh, Thụy Phong.”
Bất giác Tiểu Phàm bật thốt ra, mặt mũi lại đỏ một phen.
Lần trước đóng phim, Tiểu Phàm trong lúc cảm xúc quá nhập tâm mà vô tình thốt ra lời yêu với Thụy Phong, làm cả đoàn phim đều sững lại. Đạo diễn quên hô cắt, vẻ mặt lãnh đạm của Thụy Phong cũng trở nên khó coi lạ lùng còn mặt mũi Tiểu Phàm đỏ ửng hệt như trái anh đào, trông dễ thương đến mê người. Sau những phút im lặng, hồn của đạo diễn cuối cùng cũng trở về với chủ, cười tươi như hoa “ Tiểu Phàm, cậu không phải là đang quá nhập tâm chứ? Thích Thụy Phong rồi sao?”
“ Tôi…tôi..anh ấy…”
“ Không sao! Làm lại được rồi.” Thụy Phong lên tiếng, khiến không khí ngượng ngùng kia có phần giảm xuống.
Nghĩ đến chuyện này, Tiểu Phàm lại không khỏi xấu hổ, cậu cắn miếng gà liên tục, tư thế hưng phấn hệt như một đứa trẻ lên ba. Trên màn hình tivi tiếp tục chiếu “ Ngược Tâm”, nhưng vừa nhìn thấy Viễn Minh, không hiểu sao trong lòng Tiểu Phàm có chút ghen tỵ, không nhịn được với tay tắt đi.
Vừa lúc ấy, chuông điện thoại liền reo liên hồi, Tiểu Phàm nuối tiếc, ăn nốt miếng gà, nhét đầy cái miệng nhỏ xinh rồi mới tiến lại nghe điện thoại. Ngậm đầy gà trong miệng, Tiểu Phàm khó khăn nói :“Alo, tôi là Tiểu Phàm.”
“ Ừm. Tôi là Tống Thượng. Gặp cậu một chút có tiện không?”
Đầu bên kia vui vẻ nói, một tay cầm điện thoại, một tay bị Thụy Phong nắm chặt, có vẻ như không muốn buông. Đôi môi của Thụy Phong cũng không yên vị, di chuyển khắp mặt Tống Thượng như muốn cướp hết hơi thở từ Thượng.
“ Thụy…”
Ở bên kia, Tiểu Phàm vì miếng thịt gà mà mãi không trả lời được, đúng lúc cậu nuốt xong thì lại nghe thấy một chữ “ Thụy”. Thụy Phong đang ở bên Tống Thượng ư? Cậu chưa kịp suy nghĩ nhiều thì đầu dây bên kia truyền đến một loạt tiếng thở gấp. Có tiếng của Tống Thượng, cũng có giọng nói trầm khàn của Thụy Phong
“ Thượng, tôi muốn em…”
/13
|