- Hạnh phúc ư? Nực nười – Thư cười chua xót
- Cô ta phản bội, lừa dối tôi để cuối cùng rời xa tôi sang Anh sống với người yêu. Đó chẳng phải hạnh phúc chẵng lẽ là đau khổ? – Hắn bức xúc
- Hân sang Anh là để… - Mắt của thư bắt đầu rưng rưng
- Để gì? Để chơi, để nghĩ hay để du lịch? – Hắn hỏi gặng
- Để chửa bệnh đó! – Thư đã khóc thật sự
- Cái gì? – Hắn không tin vào tai mình nữa
- Thư à, đừng nói nữa- Duy vội ngăn Thư lại
- Không được, em không nhịn được rồi – Thư bức xúc nói với Duy
Hắn nghe 2 người họ nói vậy, chạy đến cầm chặt vai Thư:
- Thư nói cho tôi biết chửa bệnh là như thế nào? Các người có chuyện gì giấu tôi?
- Được tôi sẽ nói cho cậu biết
Hắn im lặng đang chờ đợi lời nói từ miệng Thư
- Bảo Hân, nó bị viêm màng não. Khi phát hiện bệnh đã ở giai đoạn 2 nhưng nó vẫn không chịu điều trị, chỉ vì muốn ở bên cậu đó – Thư khóc nhiều, cô cầm nước mắt lại và nói tiếp:
- Khoảng 1 thời gian sau, căn bệnh trở nặng, giai đoạn 3 đã đến. Ở nước ta không có cách điều trị, chỉ có nơi duy nhất là ở Anh. Biết được chuyện này nó đau khổ lắm, nó không muốn cậu phải nhìn nó như vậy nên mới xin ba ở lại Việt ba ngày để được ở bên cậu lần cuối.Thư nói đến đấy, hắn hốt hoảng, dường như suy sụp, hắn ngồi thẩn thờ xuống ghế
- Hai ngày đầu tiên, Hân nó muốn cảm giác hạnh phúc bên người mình yêu. Nó ôn lại những nơi hai người từng qua, muốn cậu không bao giờ quên được tên nó trong tim cậu. Cậu nói mãi không quên nó, vẫn yêu nó vậy mà sang ngày mai mọi lời nói như tan biến hết – Nước mắt Thư vẫn cứ rơi
- Vậy còn Minh Quân, cô ấy gạt tôi sao? – Hắn ngơ ngác
- Đến giờ cậu mới biết sao? Anh Quân và Hân là anh em họ, anh ấy vừa từ Úc trở về để báo tin đính hôn. Nó muốn cậu hận nó nên nhờ chính anh họ đóng giả làm người yêu mình. Những bức ảnh đó chính tôi gửi cho cậu
- Vậy tại sao lại giấu tôi, có biết tôi đau khổ đến nhường nào?
- Đau khổ, bằng Hân không? Cái ngày cậu tát nó và quay lưng đi, nó đã khóc, khóc rất nhiều, mắt nó sưng húp, cậu có hiểu được điều đó? Ngày rời khỏi Việt , nó đứng chờ 1 hình bóng nó yêu thương nhưng anh ta có xuất hiện không? Anh ta đến Bar lăng nhăng với người khác. Sao cậu không thử đặt mình vào vị trí Hân xem. Ngay cả khi ra đi nó cũng dặn chúng tôi phải chăm sóc cậu, khuyên cậu tìm người khác tốt hơn nó…– Thư tức giận- Tôi xin lỗi, tôi sai rồi – Lần này hắn khóc, lần đầu tiên trong đời mọi người nhìn hắn rơi nước mắt
- Xin lỗi được gì. Hân giờ đang ở Anh, điều trị với xác xuất 10%, cậu đi mà xin lỗi nó
- 10%, không thể nào, tôi tin Hân sẽ bình an mà, số điện thoại Hân đâu?
- Hân cắt đứt mọi quan hệ rồi!
- Vậy còn bệnh viện cô ấy điều trị? – hắn mong mỏi 1 hy vọng cuối cùng
- Tôi cũng không biết- Thư lắc đầu
Hắn thất vọng tràn trề, mọi hy vọng như đã vụt tắt. Nước Anh rộng mênh mông anh biết tìm người con gái anh yêu nơi đâu? Nhưng hắn vẫn tin một ngày sẽ tìm thấy nó, nhìn thấy nó bình yên, nhìn thấy nó cười với anh… Hắn hai tay ôm đầu gục xuống bàn Duy đến bên cạnh vỗ vai hắn:
- Đừng lo nữa, Hân nhất định không sao đâu
- Đúng đó, tôi tin tưởng Hân. Hân cũng sẽ không muốn thấy cậu như vậy đâu. Cậu phải phấn chấn và phải gầy dựng 1 sự nghiệp thật lớn để sau này ăn nói với Hân chứ! – Thư cũng động viên hắn
Hắn gật đầu. Ngay lúc này ngòai việc gật đầu thì hắn chẳng suy nghĩ được gì cả
Hắn bỏ chạy ra ngoài, phóng xe đến một nơi. Đó chính là mộ mẹ hắn. Trên tay cầm bó hoa thường xuân trắng, hắn im lặng bước đến, gió thổi nhẹ làm bay mái tóc hắn, vẫn cái mùi hương bạc hà đầy nam tính vương vấn trong gió. Hắn quỳ xuống trước mộ, đặt bó hoa bên cạnh:
- Mẹ à con đến thăm mẹ đây! – Thái độ của hắn rất dịu dàng, rất ấm áp
- Con không biết trân trọng người con yêu. Cô ấy đi rồi, đi rồi – Hắn rơi nước mắt
- Mẹ à, trên trời linh thiêng mẹ phải phù hộ cho con dâu của mẹ nhé!
- Con nhất định sẽ tìm bằng được Hân!
Hắn nhìn bức ảnh người phụ nữa trên bia mỉm cười như đang trò chuyện với hắn. Một người phụ nữ với mái tóc nâu, đôi mắt buồn như mắt nó, vẻ đẹp hiền lành cao sang. Và có lẽ chính đôi mắt ấy là điểm nhấn hoàn hảo cho gương mặt bà…
- Cô ta phản bội, lừa dối tôi để cuối cùng rời xa tôi sang Anh sống với người yêu. Đó chẳng phải hạnh phúc chẵng lẽ là đau khổ? – Hắn bức xúc
- Hân sang Anh là để… - Mắt của thư bắt đầu rưng rưng
- Để gì? Để chơi, để nghĩ hay để du lịch? – Hắn hỏi gặng
- Để chửa bệnh đó! – Thư đã khóc thật sự
- Cái gì? – Hắn không tin vào tai mình nữa
- Thư à, đừng nói nữa- Duy vội ngăn Thư lại
- Không được, em không nhịn được rồi – Thư bức xúc nói với Duy
Hắn nghe 2 người họ nói vậy, chạy đến cầm chặt vai Thư:
- Thư nói cho tôi biết chửa bệnh là như thế nào? Các người có chuyện gì giấu tôi?
- Được tôi sẽ nói cho cậu biết
Hắn im lặng đang chờ đợi lời nói từ miệng Thư
- Bảo Hân, nó bị viêm màng não. Khi phát hiện bệnh đã ở giai đoạn 2 nhưng nó vẫn không chịu điều trị, chỉ vì muốn ở bên cậu đó – Thư khóc nhiều, cô cầm nước mắt lại và nói tiếp:
- Khoảng 1 thời gian sau, căn bệnh trở nặng, giai đoạn 3 đã đến. Ở nước ta không có cách điều trị, chỉ có nơi duy nhất là ở Anh. Biết được chuyện này nó đau khổ lắm, nó không muốn cậu phải nhìn nó như vậy nên mới xin ba ở lại Việt ba ngày để được ở bên cậu lần cuối.Thư nói đến đấy, hắn hốt hoảng, dường như suy sụp, hắn ngồi thẩn thờ xuống ghế
- Hai ngày đầu tiên, Hân nó muốn cảm giác hạnh phúc bên người mình yêu. Nó ôn lại những nơi hai người từng qua, muốn cậu không bao giờ quên được tên nó trong tim cậu. Cậu nói mãi không quên nó, vẫn yêu nó vậy mà sang ngày mai mọi lời nói như tan biến hết – Nước mắt Thư vẫn cứ rơi
- Vậy còn Minh Quân, cô ấy gạt tôi sao? – Hắn ngơ ngác
- Đến giờ cậu mới biết sao? Anh Quân và Hân là anh em họ, anh ấy vừa từ Úc trở về để báo tin đính hôn. Nó muốn cậu hận nó nên nhờ chính anh họ đóng giả làm người yêu mình. Những bức ảnh đó chính tôi gửi cho cậu
- Vậy tại sao lại giấu tôi, có biết tôi đau khổ đến nhường nào?
- Đau khổ, bằng Hân không? Cái ngày cậu tát nó và quay lưng đi, nó đã khóc, khóc rất nhiều, mắt nó sưng húp, cậu có hiểu được điều đó? Ngày rời khỏi Việt , nó đứng chờ 1 hình bóng nó yêu thương nhưng anh ta có xuất hiện không? Anh ta đến Bar lăng nhăng với người khác. Sao cậu không thử đặt mình vào vị trí Hân xem. Ngay cả khi ra đi nó cũng dặn chúng tôi phải chăm sóc cậu, khuyên cậu tìm người khác tốt hơn nó…– Thư tức giận- Tôi xin lỗi, tôi sai rồi – Lần này hắn khóc, lần đầu tiên trong đời mọi người nhìn hắn rơi nước mắt
- Xin lỗi được gì. Hân giờ đang ở Anh, điều trị với xác xuất 10%, cậu đi mà xin lỗi nó
- 10%, không thể nào, tôi tin Hân sẽ bình an mà, số điện thoại Hân đâu?
- Hân cắt đứt mọi quan hệ rồi!
- Vậy còn bệnh viện cô ấy điều trị? – hắn mong mỏi 1 hy vọng cuối cùng
- Tôi cũng không biết- Thư lắc đầu
Hắn thất vọng tràn trề, mọi hy vọng như đã vụt tắt. Nước Anh rộng mênh mông anh biết tìm người con gái anh yêu nơi đâu? Nhưng hắn vẫn tin một ngày sẽ tìm thấy nó, nhìn thấy nó bình yên, nhìn thấy nó cười với anh… Hắn hai tay ôm đầu gục xuống bàn Duy đến bên cạnh vỗ vai hắn:
- Đừng lo nữa, Hân nhất định không sao đâu
- Đúng đó, tôi tin tưởng Hân. Hân cũng sẽ không muốn thấy cậu như vậy đâu. Cậu phải phấn chấn và phải gầy dựng 1 sự nghiệp thật lớn để sau này ăn nói với Hân chứ! – Thư cũng động viên hắn
Hắn gật đầu. Ngay lúc này ngòai việc gật đầu thì hắn chẳng suy nghĩ được gì cả
Hắn bỏ chạy ra ngoài, phóng xe đến một nơi. Đó chính là mộ mẹ hắn. Trên tay cầm bó hoa thường xuân trắng, hắn im lặng bước đến, gió thổi nhẹ làm bay mái tóc hắn, vẫn cái mùi hương bạc hà đầy nam tính vương vấn trong gió. Hắn quỳ xuống trước mộ, đặt bó hoa bên cạnh:
- Mẹ à con đến thăm mẹ đây! – Thái độ của hắn rất dịu dàng, rất ấm áp
- Con không biết trân trọng người con yêu. Cô ấy đi rồi, đi rồi – Hắn rơi nước mắt
- Mẹ à, trên trời linh thiêng mẹ phải phù hộ cho con dâu của mẹ nhé!
- Con nhất định sẽ tìm bằng được Hân!
Hắn nhìn bức ảnh người phụ nữa trên bia mỉm cười như đang trò chuyện với hắn. Một người phụ nữ với mái tóc nâu, đôi mắt buồn như mắt nó, vẻ đẹp hiền lành cao sang. Và có lẽ chính đôi mắt ấy là điểm nhấn hoàn hảo cho gương mặt bà…
/60
|