Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Sáng hôm sau.
Sau khi tỉnh lại Diệp Oản Oản phát hiện mình đã đổi quần áo, tóc giả cũng không thấy nữa, cũng đã khôi phục bộ dạng con gái, làm cô sợ tới mức vội ngồi bật dậy.
Hôm qua uống say, cô hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ mình đã theo Hàn Thiên Vũ đã tới tiệc bể bơi.
Không phải Hàn Thiên Vũ đã phát hiện rồi chứ?
Diệp Oản Oản vội vàng mang dép chạy ra khỏi phòng, sau đó cô liền thấy Tư Dạ Hàn đang ngồi trong phòng khách uống cà phê.
Sau khi thấy Tư Dạ Hàn, Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim đang treo lủng lẳng cuối cùng cũng đặt xuống.
"Bảo bảo, không phải anh đang đi công tác sao? Sao giờ này anh vẫn ở đây?" Diệp Oản Oản nhìn thời gian, thấy không còn sớm nữa, cô vừa hỏi vừa vội vàng rửa mặt thay đồ.
Tư Dạ Hàn liếc nhẹ qua cô, không nói lời nào cả.
Giả trang nhiều năm như vậy, Diệp Oản Oản đã sớm quen tay hay việc, tốc độ thay quần áo của cô rất nhanh. Cô cũng nhanh chóng trang điểm, giả nam với cô rất dễ dàng, chỉ cần vẽ chân mày rậm hơn một chút, trang điểm tạo nét anh khí cho khuôn mặt là đủ rồi.
Lúc trước cô đã đem những thứ đồ trước kia từng mua đi rao bán trên mạng, sau đó đổi thành trang phục nam.
Bởi vì phải đến công ty, Diệp Oản Oản ăn mặc tương đối chỉnh chu, là một bộ âu phục lấy sơ mi trắng làm nền tảng, ở cổ áo có thêm hình thêu có họa tiết cổ xưa bằng chỉ trắng, túi ở trước ngực có thêu một đóa hoa hồng màu đỏ sậm, cô còn cố chọn tóc giả hơi dài để che khuất bớt con ngươi liễm diễm kia.
Lúc ra khỏi phòng, Diệp Oản Oản đã từ một thiếu nữ vừa mơ mơ màng màng thức dậy biến thành một vương tử tự phụ phong nhã của thời Âu Cổ.
"Bảo bảo, hôm qua anh cất đệm giày của em đi đâu rồi?" Diệp Oản Oản cuống quýt hỏi.
Mặc dù mỗi lúc cô đứng trước Tư Dạ Hàn đều vô cùng nhỏ bé, nhưng thật ra bản thân cô cũng không lùn, nhưng loại đệm giày giúp cô nhìn man hơn cũng không thể thiếu.
Diệp Oản Oản vừa tìm đồ vừa nhìn thử biểu cảm của Tư Dạ Hàn, kết quả phát hiện dưới mí mắt của anh có quần thâm, cô không khỏi ngạc nhiên. Ồ, tối qua Tư Dạ Hàn ngủ không ngon sao?
Kĩ năng ngủ bên cạnh cô chỉ trong một giây chẳng lẽ đã mất rồi sao?
Càng khiến cô khiếp sợ hơn là cô nhanh mắt phát hiện bên trong cổ áo của Tư Dạ Hàn có một vết đỏ như ẩn như hiện.
Diệp Oản Oản dừng chân lại, sau đó nhanh chóng bước tới gần Tư Dạ Hàn, vạch cổ áo của anh ra: "Em... Bảo bảo, anh lại dám làm loạn sau lưng em!"
Vẻ ẩn nhẫn bên trong con ngươi của Tư Dạ Hàn cuối cùng cũng xuất hiện một vệt sáng lạnh lẽo, âm thanh của anh cũng lạnh đến cực hạng, anh gằn từng chữ: "Tôi làm loạn?"
Diệp Oản Oản chất vấn: "Anh còn không thừa nhận? Anh nhìn vết hôn trên cổ anh đi, ở đây cũng có nữa! Còn có dấu răng! Quả thật là làm bại hoại thuần phong mĩ tục mà! Không ngờ anh lại là người như vậy!"
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn đã đen như đáy nồi, anh đẩy tay của cô ra, chỉnh cổ áo lại, rõ ràng đang vô cùng giận.
Sớm biết thế thì tối qua đã không mềm lòng với cô!
Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Diệp Oản Oản trừng mắt với Tư Dạ Hàn, sau đó đi mở cửa.
Trước cửa là Hàn Thiên Vũ, sau khi thấy bộ trang phục này của Diệp Oản Oản, ánh mắt ánh xẹt qua một tia sáng. Sau đó, anh ấy vừa đưa bữa sáng vừa lén dò xét bên trong nhà: "Chào buổi sáng, tôi đã mua bữa sáng, cậu muốn ăn chung không?"
/601
|