Edit: Bạch Linh
Chu Văn bân sửa sang lại vạt áo, cố nén tức giận bước qua.
Nhìn lướt qua, quả thật trong tay Diệp Bạch là tài liệu tiếp nhận công việc.
Sắc mặt Chu Văn Bân càng thêm âm trầm, nhanh chóng xem qua những hợp đồng và các văn kiện đó, sau đó lấy ra một cây bút máy, ký tên mình lên mấy tài liệu cần xác nhận.
Chu Văn Bân hít sâu một hơi, "Xong chưa?"
"Cảm ơn Chu tổng!" Diệp Oản Oản thỏa mãn thu hồi lại văn kiện.
"Vậy còn không mau cút đi!" Chu Văn Bân ôm một bụng tức giận.
Suốt ba năm, vất vả lắm thiếu chút nữa là thu thập được Lạc Thần, kết quả lại bị tên nhóc thối này phá ngang.
Cái tên nhóc thối Diệp Bạch không biết trời cao đất dày này, ông ta có rất nhiều thời gian để thu thập cậu ta, nhưng hôm nay chắc chắn ông ta không bỏ qua cho Lạc Thần được.
Lạc Thần đương nhiên biết hôm nay Chu Văn Bân không có khả năng sẽ dễ dàng buông tha cho mình, thấy bộ dạng không kiên nhẫn muốn tiễn khách của Chu Văn Bân, việc giữa hai người cũng đã hoàn thành, sau khi người đàn ông làm kia rời đi, cậu sẽ phải ở một mình với Chu Văn Bân, nghĩ tới đây, sắc mặt cậu liền trắng bệch ra...
Quả nhiên, sau khi Chu Văn Bân ký tên xong, người đàn ông cũng không muốn lưu lại nữa, trực tiếp khoan thai đứng lên.
Lạc Thần như rơi vào động băng, trái tim như bị ném xuống đáy hang lạnh lẽo...
Nhưng mà trong nháy mắt, người đàn ông kia vừa mới đứng dậy, cặp mắt đào hoa kia liền dừng lại trên người cậu, khiến cho trái tim cậu chấn động một chút.
Ngay sau đó, cậu liền nghe người đàn ông kia mở miệng: "Thất thần làm gì? Mau đi theo tôi!"
Lạc Thần đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thẳng vào mắt đối phương, trong nháy mắt cậu liền hoảng hốt.
Anh ta đang... nói chuyện với mình?
Không chỉ có Lạc Thần sửng sốt, thậm chí Chu Văn Bân cũng thay đổi sắc mặt, "Diệp Bạch! Cậu có ý gì?"
Người đàn ông hơi nhướn mày, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chỉ vào một chỗ trong văn kiện, "Chu tổng vừa nãy không thấy sao?"
"Thấy cái gì?" Chu Văn Bân không kiên nhẫn hỏi lại.
Người đàn ông như cười như không liếc ông ta, anh biếng nhác mở miệng: "Lạc Thần, hiện giờ là người của tôi."
"Cậu... Nói cái gì?" Sắc mặt Chu Văn bỗng nhiên cứng đờ.
Thiếu niên bên kia cũng ngơ ngẩn theo, gần như không thể lý giải được câu nói đó là có ý gì.
"Tôi nói, Lạc Thần, hiện giờ là nghệ sĩ của tôi!" Người đàn ông lặp lại lần nữa.
Chu Văn Bân cười lạnh: "Ha hả, người của cậu? Khẩu khí thật lớn, Lạc Thần là người dưới trướng của tôi từ ba năm trước rồi! Cậu có quyền gì mà đòi nhận cậu ta?"
Người đàn ông nói với vẻ đương nhiên, "Vừa rồi trong giấy tờ ông ký cũng đã ghi rõ việc này rồi."
Chu Văn Bân vừa nãy chỉ đọc sơ văn kiện đó, giờ phút này nghe vậy lập tức xông tới, cầm lấy, lật những văn kiện kia, kết quả càng xem, sắc mặt ông ta càng kém, gần như hét lên: "Chuyện này... không có khả năng!"
Diệp Oản Oản nhún vai, "Đây là chính miệng Chử tổng đáp ứng tôi, trên văn kiện Chử tổng cũng đã ghi rất rõ rồi, Chu tổng nếu không tin, có thể tự mình gọi điện tới hỏi."
Chu Văn Bân nhìn chằm chằm văn kiện nhìn hơn nửa ngày, cuối cùng tức giận ném văn kiện kia lên trên mặt bàn, sắc mặt âm u, nhìn chằm chằm anh, nghiến răng nghiến lợi nói, "Tôi đương nhiên muốn hỏi cho rõ!"
Diệp Oản Oản cũng không sốt ruột, thản nhiên đi tới sofa ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà, nâng ly lên sau đó nhẹ nhàng khảy lá trà, lười biếng nhấp một ngụm, nói, "Chu tổng xin cứ tự nhiên, nhưng mà, mong ông nhanh nhanh một chút, nghệ sĩ nhà tôi yêu cầu được xử lý vết thương ngay lập tức."
Cùng lúc đó, Lạc Thần đứng cách đó vài bước, trong lòng cậu hoảng hốt nhìn chằm chằm người đàn ông đột nhiên xuất hiện đang ngồi trên sofa kia.
/601
|