Edit: Bạch Linh.
Tư Dạ Hàn không phản ứng.
Lâm Khuyết hít một hơi thật sâu, nhìn người anh em đẹp trai tới độ nứt cả trời cao của mình, đau đớn mở miệng: "Cửu ca à, tôi nói sao cậu lại có thể đắm chìm vào trụy lạc như vậy chứ! Lấy thân phận, địa vị cùng dáng người của cậu, dạng phụ nữ gì mà chả có? Muốn tìm một vị thiên kim cũng không thiếu! Kết quả cậu lại đi ngược đời, tìm một người phụ nữ xấu xí tới mức tự làm nhục mình!"
Diệp Oản Oản vừa mới thay quần áo từ trên lầu đi xuống, nghe được mấy lời mà Lâm Khuyết nói, khuôn mặt lập tức đen lại.
Vì sao mấy lời này của Lâm Khuyết lại quen tai như vậy?
Nhưng mà anh ta nói quả thật rất có đạo lý...
Cô cũng cảm thấy Tư Dạ Hàn bị cô làm nhục.
"Coi như cậu nhất thời muốn tìm một người có khẩu vị nặng để chơi đùa, lâu lâu chơi đùa một chút cũng không sao. Nhưng đã hai năm rồi, tôi làm anh em với cậu mà còn không nỡ nhìn..."
Lâm Khuyết còn đang suy nghĩ linh tinh, thấy Tư Dạ Hàn đột nhiên hơi nghiêng đầu, ánh mắt hướng về phía bóng dáng đang từ trên cầu thang đi xuống.
Lâm Khuyết theo bản năng nhìn về hướng Tư Dạ Hàn đang nhìn.
Giây tiếp theo, cả người đều choáng váng!
Cô gái một thân váy trắng, thân hình yểu điệu, tóc dài đến eo, đôi mắt sáng xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng, cả người như viên ngọc sáng trong, đẹp như tiên giáng trần.
Cho tới tận lúc Diệp Oản Oản đi tới bàn ăn, Lâm Khuyết vẫn giữ nguyên biểu cảm như đang nằm mơ.
Diệp Oản Oản nhìn về phía bàn ăn, suy nghĩ, tiến tới ngồi xuống vị trí bên cạnh Tư Dạ Hàn.
Dựa vào nguyên tắc im lặng là vàng, cô ngồi xuống, không nói lời nào bắt đầu ăn sáng.
Cô có thể cảm nhận được, bắt đầu từ lúc cô ngồi xuống, ánh mắt đáng sợ kia vẫn dán chặt lên người cô.
Bỗng nhiên trở về nguyên dạng, thật tình cô cũng rất lo sợ, không biết Tư Dạ Hàn sẽ có thái độ như nào.
Nhưng mà dù sao lúc cô còn trong cái hình dạng người không ra người kia Tư Dạ Hàn còn không quan tâm, thế nên mặc kệ cô trông thế nào đi nữa thì kết quả vẫn vậy thôi.
Diệp Oản Oản một bên miên man suy nghĩ một bên vùi mặt vào húp cháo, đột nhiên, một ngón tay khẽ chạm vào khuôn mặt cô.
Diệp Oản Oản lập tức căng thẳng, toàn bộ cơ thể gần như đông cứng, giây tiếp theo, ngón tay kia nhẹ nhàng vén tóc sắp chạm vào bát cháo ra phía sau vành tai giúp cô.
Tư Dạ Hàn lười biếng ngồi dựa ở trên ghế, không nhanh không chậm thu tay về, ánh mắt một khắc cũng không thu hồi, đầu ngón tay tinh tế vuốt ve, giống như đang cảm thụ cảm giác vuốt tóc lúc nãy.
Diệp Oản Oản thở nhẹ, vội vàng lấy tay vuốt tóc lại, tránh để lại rơi vào bát.
Giờ phút này, Lâm Khuyết cũng hồi phục lại trạng thái bình thường, hưng phấn thấp giọng thò đầu ra bát quái, "Cửu ca! Cuối cùng cậu nghĩ thông suốt! Sớm nên làm như vậy rồi! Mau nói cho tôi biết, em gái này là ai, có chị em cô dì gì đó không! Có thể giới thiệu cho tôi không! Quá xinh đẹp!"
Diệp Oản Oản: "..."
Lâm Khuyết lại nói: "Đúng rồi, cái cô gái xấu đau xấu đớn đó đâu? Đuổi đi rồi sao hả?"
Diệp Oản Oản: "..." Cô gái xấu đau xấu đớn...
Lâm thiếu: "Ai da, cô nàng Diệp Oản Oản kia thật nặng quá đi, vậy mà hồi ấy có thể nặng tới mức đấy, ít nhất phải 150 cân!" (*)
Diệp Oản Oản: "...!!!" Nói bậy! Rõ ràng là 148! Tuy rằng thời dậy thì cô có chút tham ăn, có hơi mập mạp, nhưng cân nặng của cô chưa bao giờ vượt quá 149 cân mà!
Lâm Khuyết: "Cửu ca, lúc ấy tôi không thể hiểu nổi khẩu vị của cậu, sao lại có thể thích cô nàng mập mạp tới vậy chứ?"
Diệp Oản Oản: "..." Mập mạp...
Diệp Oản Oản rốt cuộc, không thể nhịn được nữa!
"Bang" một tiếng.
Diệp Oản Oản đột nhiên buông đũa trong tay xuống, ánh mắt như lưỡi sao sắc bén nhìn về phía Lâm Khuyết ——
"Lâm Khuyết! Tôi 150 thì làm sao! Tôi béo thì làm sao! Tôi ăn hết gạo nhà anh hả!!!"
(*) Cân: Đơn vị đo độ nặng của Trung Quốc, 1 kilogam = 2 cân
/200
|