. . . . . Thặng Ngưu Bài chọn giúp tôi một chiếc bút hàng hiệu nhìn rất đẹp, cầm lên nặng trình trịch, mang theo trọng lượng của tri thức, lóe lên hào quang của trí tuệ. “Không phải chứ? Anh bảo tôi tặng bút cho anh ta à?” Tôi bắt đầu hơi hoài nghi ánh mắt của Thặng Ngưu Bài, một con người mười phần lưu manh như Thục Phạn, nhìn thế nào cũng không thể nghĩ rằng anh ta sẽ thích bút, hơn nữa, chỉ cần nghĩ đến bộ dạng Thục Phạn cầm bút này mà múa bút thành văn là tôi đã cảm thấy cực kỳ buồn cười rồi. “Tin tôi đi, anh ta nhất định sẽ thích món quà này.” “Nhưng tôi cảm thấy có vẻ không được thực dụng cho lắm.” “Chắc chắn là thực dụng.” Thặng Ngưu Bài nói, “Chẳng lẽ cô không phát hiện trên người Thư Phàm có mùi sách vở sao?” Cái gì? Trên người Thục Phạn mùi sách vở sao? Tôi tại sao lại không thấy được. Thặng Ngưu Bài cực kỳ khẳng định nói: “Tin tôi đi, ánh mắt đàn ông nhìn đàn ông, chuẩn hơn ánh mắt phụ nữ nhìn đàn ông nhiều.” Đã đến nước này, tôi chỉ đành nửa tin nửa ngờ lấy thẻ tín dụng ra trả tiền. Ngón tay ngọc ngà của cô thu ngân khẽ bấm, mấy ngàn tệ của tôi cũng bay theo. Tôi nghĩ lẽ ra tôi nên bỏ ra chút thời gian cùng Thặng Ngưu Bài thống nhất lại giá trị của từ ‘bình thường’. Lúc đi ra khỏi siêu thị, chúng tôi nhìn thấy góc đường có một nghệ sĩ lang thang, ôm đàn ngồi hát tại đó, đèn đường chiếu vào khuôn mặt không còn trẻ của anh ta, tất cả những chuyện bất đắc dĩ cũng như tranh đấu của cuộc sống như ngưng tụ lại thành một nét đau thương nhàn nhạt trên lông mày anh ta, chậm rãi bộc lộ ra, tràn ngập trên chiếc áo khoác bị bụi bặm phủ kín, tích tụ trên cây đàn, nức nở thành tiếng. Trước mặt anh ta là chiếc mũ để ngửa lên vẫn còn rỗng tuếch, giống như ánh mắt trống rỗng vô hồn của anh ta vậy. “Thân Mê, cô có biết hát không?” Thặng Ngưu Bài đột nhiên hỏi tôi. “Cũng được, cũng không đến nỗi sai nhạc.” “Chúng ta đi kiếm thêm thu nhập đi.” Hả? Thặng Ngưu Bài chạy đến bên cạnh người nghệ sĩ lang thang kia, thấp giọng nói nói mấy câu, nghệ sĩ lang thang kia liền lấy cây đàn đang đeo trên người xuống, đưa cho Thặng Ngưu Bài. “Thân Mê, mau tới đây.” Thặng Ngưu Bài gọi tôi. Tôi chậm chạp đi tới: “Anh muốn làm gì?” “Hát.” Nói xong, một giai điệu vui vẻ vang lên, tiếng đàn vốn đau buồn dưới ngón tay Thặng Ngưu Bài lại trở nên trong trẻo động lòng người. Mặt trời xuống núi sớm mai lại hiện lên, Bông hoa cảm tạ sang năm vẫn tiếp tục nở, Thanh xuân của tôi đã một đi không trở lại, Con chim thanh xuân của tôi đã đi không trở lại . . . . . . Tiếng ca hấp dẫn sự chú ý của khách qua đường, không ít người đã dừng những bước chân vội vàng lại, xem màn biểu diễn của chúng tôi, cũng có người mỉm cười vỗ tay. Không ít những cô gái trẻ si mê Thặng Ngưu Bài, ngăn không được gật đầu tán thưởng, bất giác phát ra những tiếng khen khe khẽ: “Đẹp trai, đẹp trai quá!” Hết một bài, Thặng Ngưu Bài kéo tay tôi nói: “Rất cảm ơn mọi người đã vỗ tay. Người đang đứng bên cạnh tôi đây, là bạn gái của tôi, hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng tôi hẹn hò. Tôi rất muốn cùng cô ấy ăn một bữa tối dưới ánh nến để chúc mừng ngày kỷ niệm ý nghĩa này, nhưng vì trên người không đủ tiền, không biết các vị ở đây có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện này hay không? Nếu có ai có thể giúp tôi, tôi tin rằng cô ấy sẽ cảm nhận được tình yêu hạnh phúc nhất đời này.” Không ít người sau khi nghe xong lời nói này đều từ lấy tiền mặt từ trong túi ra, bỏ vào trong cái mũ kia, tiền lớn, tiền nhỏ đều có cả. Thặng Ngưu Bài liền xoay người hành lễ: “Cảm ơn, vô cùng cảm ơn! Mọi người nhất định sẽ được hạnh phúc!” Khi mọi người tản đi, trong cái mũ kia đã có đến vài trăm tệ, Thặng Ngưu Bài liền mang cả cái mũ đầy tiền đó nhét vào trong ngực nghệ sĩ lang thang kia, sau đó trả lại cây đàn cho đối phương, nói: “Cám ơn!”. Sau đó kéo tôi rời đi. “Không ngờ anh còn có tài năng này.” Tôi cảm thán nói, “Nhưng mà anh làm như vậy thì có tính là lừa gạt người ta không? Gì mà kỷ niệm một trăm ngày, gì mà bữa tối dưới ánh nến, đều không phải là thật mà.” Thặng Ngưu Bài vẫn kéo tôi đi như trước: “Là thật mà, hôm nay chính xác là tròn một trăm ngày chúng ta quen nhau, chúng ta cũng thật sự chuẩn bị đi ăn bữa tối dưới ánh nến. Nếu cô đồng ý thì tạm thời làm bạn gái tôi trong hai giờ đi, như vậy thì những lời vừa nói kia đều là sự thật hết.” Thật sao? Tôi đã biết Thặng Ngưu Bài được một trăm ngày rồi? Hình như tôi đã chuyển đến đây ở được hơn ba tháng rồi: “Chà, thế nhưng vừa rồi chúng ta đem hết toàn bộ chỗ tiền kiếm được cho nghệ sĩ lang thang kia rồi, không có tiền đi ăn bữa tối dưới ánh nến nữa.” Thặng Ngưu Bài không hề lo lắng nói: “Đúng là tôi không mang theo tiền, nhưng vẫn có mang thẻ mà. Thấy cô dạo này vất vả làm việc nhà giúp tôi như vậy, hôm nay tôi sẽ mời cô ăn tối. Tối nay cô không cần nấu nướng nữa.” “Vậy, liệu hôm nay tôi có thể được miễn cả những công việc khác trên tầng mười tám không?” Tôi cực kỳ được voi đòi tiên, nói. “Được, phê chuẩn!” “Wa!” Tôi hoan hô, “Rốt cuộc tôi cũng hiểu bạn gái và người giúp việc khác nhau thế nào rồi.” “Sai.” Thặng Ngưu Bài hơi buồn cười nhìn tôi, “Bạn gái vất vả hơn nữ giúp việc rất nhiều.” “Sao thế được?” “Chờ khi nào cô có bạn trai, thì từ từ mà lĩnh hội đi.” —— ***********
/28
|