“Ông muốn tôi làm thế thật sao?” – một viên quản ngục nhìn cảnh sát trưởng kinh ngạc.
Lê Năm lạnh lùng đáp – “Ông cứ làm theo sắp xếp của tôi.”
“Tôi… tôi hiểu rồi…”- viên cảnh sát quản ngục lắp bắp.
“Chuyện này chỉ ông biết, tôi biết. Tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”
“Tôi… hiểu…”
“Được rồi, ông đi đi”
Lê Năm nhìn người quản ngục đi thì không khỏi nén tiếng thở dài. Là một cảnh sát ông biết mình không nên biết luật phạm luật, sử dụng thủ đoạn đê tiện này để tiêu diệt Lý Cảnh nhưng đôi khi làm chuyện lớn không nên quá mềm lòng.
Ngày xưa chính vì ông và một số quan chức chính quyền quá nhượng bộ cho Lý Nam Thành và ông Phạm nên mới ra cơ sự ngày hôm nay. Sai lầm cũ không nên lặp lại… Có trách chỉ trách tên nhóc này quá thông minh, ông thật không tim ra sai sót nào để kết tội nó trong quá trình làm việc, sạch sẽ quá mức cần thiết… Đúng là dân học luật mà, rất biết cách lợi dụng kẽ hở của pháp luật…
“Có một số họa nên trừ từ khi còn trong trứng…” - ông buộc miệng nói.
…
Hoàng Trí định nộp lại báo cáo cuối cùng thuật lại quá trình điều tra thì thấy một nhân viên cảnh sát trại giam đi ra từ phòng sếp mình, lòng anh có chút khó hiểu. Tại sao một người của bộ phận này lại đến gặp ông Năm chứ, bộ mặt lại rất căng thẳng… Không phải nếu gặp để bàn chuyện bộ phận 2 bên thì ông Năm nên gặp trưởng bộ phận bên kia sao?
“Mà thôi, nguyên tắc sống lâu: Biết ít làm quần chúng là thượng sách…”
…
Sau chuyện của ông anh và Trần Hùng, đúng như Lý Cảnh dự đoán, uy tín của anh bị sụt giảm không ít… Mọi người đã hoàn thành xuất sắc vai của mình, các cổ đông vì thấy scandal vừa rồi làm giá cổ phiếu sụt giảm không ít đã cùng nhau lên án vai trò một CEO như anh, quản lý nhân sự không nghiêm. Còn anh cũng đã đóng trọn vai của mình, một thằng con ông cháu cha còn non tay không có kinh nghiệm quản lý nên chủ động từ chức. Để giá cổ phiếu lên lại như cũ có lẽ mất không ít thời gian nhưng giờ chuyện này không can hệ gì đến anh nữa… Bên cạnh đó nhất định người của ông và cha anh tự biết cách xử lý…
Còn chuyện của tổ chức còn đơn giản hơn, người của Lý Thanh bắt đầu đứng lên chống đối lại anh giành lại mọi thứ, Năm ông già kia và các chú bác lại ủng hộ hắn nên buộc người như anh phải thoái lui…
Giờ đúng là Lý Cảnh anh mất hết tất cả thật rồi nhưng không hiểu sao lòng lại thư thái như thế này… Không còn quyền lực… Không còn là người thừa kế… Không còn trách nhiệm… Chỉ còn một bước nữa là anh trở thành một người bình thường.
“Chả trách sao em lại chọn một cuộc sống của 1 đứa con gái bình thường như thế, thật sự anh thấy làm một người tầm thường cũng không dễ tý nào” – Lý Cảnh bật cười khi nhớ lại hồ sơ của Thùy Vân khi anh lần đầu cho người đi điều tra, đúng là quá tầm thường đến mức kỳ lạ… Giờ nghĩ lại cô ấy giữ mọi thứ ở thành tích trung bình luôn 5.0 thế quả là không hề đơn giản. Ngay cả mấy lần chơi cờ vua cùng anh, cô cũng luôn kiểm soát thế cờ ở mức hòa. Đúng là một người kỳ lạ mà…
“Titttt…Tiiiittttt…Titttttt….”
Lý Cảnh bật tai nghe Bluetooth lên nhẹ nhàng hỏi – “Biết nhớ anh rồi sao?”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở ngoài đường…”
“Đón em ngay đi, ở chỗ cũ” – Thùy Vân ra lệnh rồi nhanh chóng tắt máy không cho anh nói gì.
“Chết tiệt” – Lý Cảnh rủa thầm – “Chưa có con bạn gái nào khốn nạn như em.
Anh nhanh chóng vòng xe lại, dù sao cả tuần rồi anh cũng không gặp được cô.
…
“Chiều mai em cùng sư phụ đi Nhật để gặp mặt bên kia.” – Thùy Vân vui vẻ nói – “… em sẽ là tác giả của bên đó nên lương khá ngon à nha…”
“Còn chuyện làm trợ lý ở đây em bỏ sao?”
Cô mỉm cười nói – “Không, chị Thư tìm được trợ lý cực kỳ chất lượng rồi…”
“Tốt quá… - Lý Cảnh mìm cười nói. Anh thật không muốn cô làm cho người phụ nữ đó, lần nào làm cũng tiều tụy trông thấy… Nếu cô làm tác giả ở nhà sáng tác thì ít nhất anh còn kiểm soát lối sống này của cô được.
“Khi nào tới nhà, anh kêu em nha. Giờ em buồn ngủ quá.”
“Ừ…”
…
“Không tiếc hả?” – Anh Thư ngồi hý hoái vẽ lên tiếng.
Thành Đạt đáp – “Hả?”
“Con bé đó.”
“Tụi em không như mọi người nghĩ đâu” – anh đáp tay không ngừng vẽ.
“Thằng bạn trai con bé đó nhìn ngon thế giờ khó cho em rồi à… Lại chăm sóc đưa đón đến thế…Con nhà người ta xác định luôn!”
“Ờ…” – Thành Đạt hững hờ đáp.
Anh Thư thở dài – “Hèn chi em không có bạn gái nổi…”
“Ờ…”
“Mà em bỏ bên kia làm trợ lý cho chị không sao chứ?”
“Không, em nói anh Khoa năn nỉ họ cho em ngưng 1 tháng rồi em sẽ sáng tác lại. Khi đó họ loại bản thảo của em cũng được.”
“Em biết ai là người phiên dịch năn nỉ họ giùm em không?” – Anh Thư lên tiếng.
Anh thản nhiên đáp - “Chị mà hỏi thế thì em biết là ai rồi.”
“Hai người họ năn nỉ dữ lắm …”
“Bởi thế em mới ngưng, giờ đến lượt em chạy theo cậu ấy”. Thành Đạt nhớ lại mấy cuốn sách mượn của Thùy Vân, nói thật anh đọc chả hiểu gì hết toàn là chuyên ngành với tiếng Anh bên trong đó khá nặng so với một đứa chả bao giờ học hành như anh. Anh tốt nghiệp được đại học làm 1 chuyện bí ẩn với rất nhiều người bởi anh có đi học ngày nào đâu chỉ xuất hiện khi đi thi…
“Có thật em chưa từng thích nó.”
“Chả biết” – anh lạnh nhạt đáp.
“Giờ còn kịp đó “ – Anh Thư nói – “…hai đứa quen nhau từ hồi cấp 2 lại hiểu ý nhau. Nếu giờ em tấn công lại thì có thể không thua đâu. Kẻ là người chen ngang không phải là em đâu mà từ đầu là tên kia.”
Thành Đạt mỉm cười, không ai hiểu Thùy Vân hơn anh nên chính vì thế anh biết giờ không còn kịp nữa. Người thay đổi được cô ấy không phải là anh mà là người đàn ông kia, anh ta đã phá đi lớp băng ngăn cách cô với người khác… Anh và Thùy Vân đều là dạng thụ động chờ đối phương tiến lên, cả 2 không ai dám thay đổi mọi thứ suốt 10 năm trời. Chính vì thế, ngay từ đầu, quan hệ giữa 2 người không hơn không kém chỉ có thề gói gọn trong 2 từ “thấu hiểu”…
Còn người đàn ông kia, nếu anh ta có thể phá băng của cô thì chắc chắn đã phải từng chấp nhận hy sinh mối quan hệ giữa 2 người, để bị Thùy Vân xua đuổi. Cô ấy không phải như mấy người con gái khác. Chỉ như thế thôi thì Thành Đạt anh đã thua từ đầu.
“Người thay đổi được cậu ấy không phải là em.”
…
Ông Ba mỉm cười với người viên chức cấp cao trong bản danh sách.
“Tôi nghĩ ông biết cân nhắc nặng nhẹ.”
“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Không, tôi chỉ cho ông một sự lựa chọn” – ông Ba từ tốn nói – “...rút lui trong danh dự, tất cả tài sản trao trả lại nơi xứng đáng có nó là một cách không tồi đó chứ?”
“Tại sao tôi phải nghe ông?”
“Ông được quyền lựa chọn sao?” – Ngô Phương Ba lạnh lùng nói – “Chúng tôi không nói không có nghĩa từ xưa đến nay chúng tôi không biết gì hết.”
“Ông…” – người đàn ông đối diện không giấu được tức giận.
“Nếu ông định tẩu tán tài sản thì thật xin lỗi, người của tôi đã giám sát cả rồi. Một là ông vào nhà đá và thân bại danh liệt. Hai là ông có thể đường hoàng từ chức giao lại mọi chuyện cho chúng tôi, ít nhất công lao ông đóng góp được sẽ được mọi người nhắc đến.”
“Khốn kiếp!”
Chúng ta là người lớn cả rồi - ông Ba mỉm cười đầy ẩn ý – “Không nên để liên lụy con cháu mình nhỉ ? Ông nên để chúng ra đời không phải cúi mặt mà sống”
“Tôi còn sự lựa chọn sao?” – người viên chức cười nhạt đáp.
Ngô Phương Ba mỉm cười đáp lại – “Thật may là ông hiểu chuyện”.
Bây giờ là thời điểm để ông cải cách lại tất cả, tàn dư còn lại từ từ ông sẽ xóa bỏ sau. Moi chuyện không nên gấp gáp quá…
…
“Này, vài hôm nữa Lý Cảnh sẽ chết” – anh thản nhiên nói cùng cô – “Lúc đó em cứ lánh một thời gian ở Nhật đi, được không?”
“Anh sẽ biến mất trong bao lâu?” – Thùy Vân quay qua nhìn anh đang làm việc với laptop hỏi.
“Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, không lâu đâu” – anh nhìn cô ranh ma hỏi – “sợ nhớ anh quá chịu không nổi sao?”
“Tào lao... Mà giờ anh đang thất nghiệp còn làm gì nữa vậy?” – Thùy Vân nhìn Lý Cảnh tò mò – “Hay là đang kiếm việc làm? Giờ em có việc tạm nuôi anh được, không ăn ngon như giờ nhưng chắc đủ 2 bữa đó…”
Lý Cảnh bật cười, anh thất nghiệp chứ có phá sản tới nghèo rớt mồng tơi như cô nói đâu nhưng nghe được câu này cũng có chút hả dạ.
“Mà chắc tạm thời anh không đi làm được trong mấy cái ngành tài chính này phải không?” – cô hỏi tiếp – “Cái mặt anh như thế ai mà không biết cơ chứ? Mà để em suy nghĩ coi anh phải làm gì đây chứ thất nghiệp hoài thì em nuôi cũng khổ lắm.”
“Anh tự biết tính cho tương lai tụi mình mà, em đừng có suy nghĩ linh tinh”
“Anh không được làm phạm pháp nữa nghe chưa?” – cô nói – “Em không muốn đụng giang hồ hay chính quyền đâu. Nguyên tắc của em là…”
Lý Cảnh mỉm cười nói - “ … làm người bình thường, sống bình an vô sự đúng không? Anh hứa với em…”
…
Hoàng Trí nghe tin thông báo mới nhận được không giấu được sự bàng hoàng. Một tên tù nhân cướp súng cảnh sát vừa vượt ngục… Chuyện này không có gì nhưng anh xem tên hắn rồi đối chiếu lại thông tin hồ sơ tội phạm mấy ngày trước được ông Năm lấy thì không khỏi nghi ngờ. Lại thêm chuyện người của bộ phận trại giam gặp riêng ông lần đó nữa… Thật sự ở đời có bao nhiêu thứ gọi là trùng hợp chứ?
Tại sao ông ta lại làm vậy ? Anh nhìn hồ sơ thông tin tên tù vượt ngục Thế Hòa suy nghĩ. Đây là một trong những kẻ bị bắt do chuyên án ma túy lần trước, kẻ này có 1 người em bị Lý Cảnh xử lý nội bộ tránh liên hệ các đường dây khác… Tên tù nhân này chắc chắn rất hận kẻ hại anh em mình.
“Chết tiệt, ông ta tính mượn dao giết người.”
Hoàng Trí cầm điện thoại lên bấm số Thùy Vân.
Lê Năm lạnh lùng đáp – “Ông cứ làm theo sắp xếp của tôi.”
“Tôi… tôi hiểu rồi…”- viên cảnh sát quản ngục lắp bắp.
“Chuyện này chỉ ông biết, tôi biết. Tuyệt đối không được truyền ra ngoài.”
“Tôi… hiểu…”
“Được rồi, ông đi đi”
Lê Năm nhìn người quản ngục đi thì không khỏi nén tiếng thở dài. Là một cảnh sát ông biết mình không nên biết luật phạm luật, sử dụng thủ đoạn đê tiện này để tiêu diệt Lý Cảnh nhưng đôi khi làm chuyện lớn không nên quá mềm lòng.
Ngày xưa chính vì ông và một số quan chức chính quyền quá nhượng bộ cho Lý Nam Thành và ông Phạm nên mới ra cơ sự ngày hôm nay. Sai lầm cũ không nên lặp lại… Có trách chỉ trách tên nhóc này quá thông minh, ông thật không tim ra sai sót nào để kết tội nó trong quá trình làm việc, sạch sẽ quá mức cần thiết… Đúng là dân học luật mà, rất biết cách lợi dụng kẽ hở của pháp luật…
“Có một số họa nên trừ từ khi còn trong trứng…” - ông buộc miệng nói.
…
Hoàng Trí định nộp lại báo cáo cuối cùng thuật lại quá trình điều tra thì thấy một nhân viên cảnh sát trại giam đi ra từ phòng sếp mình, lòng anh có chút khó hiểu. Tại sao một người của bộ phận này lại đến gặp ông Năm chứ, bộ mặt lại rất căng thẳng… Không phải nếu gặp để bàn chuyện bộ phận 2 bên thì ông Năm nên gặp trưởng bộ phận bên kia sao?
“Mà thôi, nguyên tắc sống lâu: Biết ít làm quần chúng là thượng sách…”
…
Sau chuyện của ông anh và Trần Hùng, đúng như Lý Cảnh dự đoán, uy tín của anh bị sụt giảm không ít… Mọi người đã hoàn thành xuất sắc vai của mình, các cổ đông vì thấy scandal vừa rồi làm giá cổ phiếu sụt giảm không ít đã cùng nhau lên án vai trò một CEO như anh, quản lý nhân sự không nghiêm. Còn anh cũng đã đóng trọn vai của mình, một thằng con ông cháu cha còn non tay không có kinh nghiệm quản lý nên chủ động từ chức. Để giá cổ phiếu lên lại như cũ có lẽ mất không ít thời gian nhưng giờ chuyện này không can hệ gì đến anh nữa… Bên cạnh đó nhất định người của ông và cha anh tự biết cách xử lý…
Còn chuyện của tổ chức còn đơn giản hơn, người của Lý Thanh bắt đầu đứng lên chống đối lại anh giành lại mọi thứ, Năm ông già kia và các chú bác lại ủng hộ hắn nên buộc người như anh phải thoái lui…
Giờ đúng là Lý Cảnh anh mất hết tất cả thật rồi nhưng không hiểu sao lòng lại thư thái như thế này… Không còn quyền lực… Không còn là người thừa kế… Không còn trách nhiệm… Chỉ còn một bước nữa là anh trở thành một người bình thường.
“Chả trách sao em lại chọn một cuộc sống của 1 đứa con gái bình thường như thế, thật sự anh thấy làm một người tầm thường cũng không dễ tý nào” – Lý Cảnh bật cười khi nhớ lại hồ sơ của Thùy Vân khi anh lần đầu cho người đi điều tra, đúng là quá tầm thường đến mức kỳ lạ… Giờ nghĩ lại cô ấy giữ mọi thứ ở thành tích trung bình luôn 5.0 thế quả là không hề đơn giản. Ngay cả mấy lần chơi cờ vua cùng anh, cô cũng luôn kiểm soát thế cờ ở mức hòa. Đúng là một người kỳ lạ mà…
“Titttt…Tiiiittttt…Titttttt….”
Lý Cảnh bật tai nghe Bluetooth lên nhẹ nhàng hỏi – “Biết nhớ anh rồi sao?”
“Anh đang ở đâu?”
“Anh đang ở ngoài đường…”
“Đón em ngay đi, ở chỗ cũ” – Thùy Vân ra lệnh rồi nhanh chóng tắt máy không cho anh nói gì.
“Chết tiệt” – Lý Cảnh rủa thầm – “Chưa có con bạn gái nào khốn nạn như em.
Anh nhanh chóng vòng xe lại, dù sao cả tuần rồi anh cũng không gặp được cô.
…
“Chiều mai em cùng sư phụ đi Nhật để gặp mặt bên kia.” – Thùy Vân vui vẻ nói – “… em sẽ là tác giả của bên đó nên lương khá ngon à nha…”
“Còn chuyện làm trợ lý ở đây em bỏ sao?”
Cô mỉm cười nói – “Không, chị Thư tìm được trợ lý cực kỳ chất lượng rồi…”
“Tốt quá… - Lý Cảnh mìm cười nói. Anh thật không muốn cô làm cho người phụ nữ đó, lần nào làm cũng tiều tụy trông thấy… Nếu cô làm tác giả ở nhà sáng tác thì ít nhất anh còn kiểm soát lối sống này của cô được.
“Khi nào tới nhà, anh kêu em nha. Giờ em buồn ngủ quá.”
“Ừ…”
…
“Không tiếc hả?” – Anh Thư ngồi hý hoái vẽ lên tiếng.
Thành Đạt đáp – “Hả?”
“Con bé đó.”
“Tụi em không như mọi người nghĩ đâu” – anh đáp tay không ngừng vẽ.
“Thằng bạn trai con bé đó nhìn ngon thế giờ khó cho em rồi à… Lại chăm sóc đưa đón đến thế…Con nhà người ta xác định luôn!”
“Ờ…” – Thành Đạt hững hờ đáp.
Anh Thư thở dài – “Hèn chi em không có bạn gái nổi…”
“Ờ…”
“Mà em bỏ bên kia làm trợ lý cho chị không sao chứ?”
“Không, em nói anh Khoa năn nỉ họ cho em ngưng 1 tháng rồi em sẽ sáng tác lại. Khi đó họ loại bản thảo của em cũng được.”
“Em biết ai là người phiên dịch năn nỉ họ giùm em không?” – Anh Thư lên tiếng.
Anh thản nhiên đáp - “Chị mà hỏi thế thì em biết là ai rồi.”
“Hai người họ năn nỉ dữ lắm …”
“Bởi thế em mới ngưng, giờ đến lượt em chạy theo cậu ấy”. Thành Đạt nhớ lại mấy cuốn sách mượn của Thùy Vân, nói thật anh đọc chả hiểu gì hết toàn là chuyên ngành với tiếng Anh bên trong đó khá nặng so với một đứa chả bao giờ học hành như anh. Anh tốt nghiệp được đại học làm 1 chuyện bí ẩn với rất nhiều người bởi anh có đi học ngày nào đâu chỉ xuất hiện khi đi thi…
“Có thật em chưa từng thích nó.”
“Chả biết” – anh lạnh nhạt đáp.
“Giờ còn kịp đó “ – Anh Thư nói – “…hai đứa quen nhau từ hồi cấp 2 lại hiểu ý nhau. Nếu giờ em tấn công lại thì có thể không thua đâu. Kẻ là người chen ngang không phải là em đâu mà từ đầu là tên kia.”
Thành Đạt mỉm cười, không ai hiểu Thùy Vân hơn anh nên chính vì thế anh biết giờ không còn kịp nữa. Người thay đổi được cô ấy không phải là anh mà là người đàn ông kia, anh ta đã phá đi lớp băng ngăn cách cô với người khác… Anh và Thùy Vân đều là dạng thụ động chờ đối phương tiến lên, cả 2 không ai dám thay đổi mọi thứ suốt 10 năm trời. Chính vì thế, ngay từ đầu, quan hệ giữa 2 người không hơn không kém chỉ có thề gói gọn trong 2 từ “thấu hiểu”…
Còn người đàn ông kia, nếu anh ta có thể phá băng của cô thì chắc chắn đã phải từng chấp nhận hy sinh mối quan hệ giữa 2 người, để bị Thùy Vân xua đuổi. Cô ấy không phải như mấy người con gái khác. Chỉ như thế thôi thì Thành Đạt anh đã thua từ đầu.
“Người thay đổi được cậu ấy không phải là em.”
…
Ông Ba mỉm cười với người viên chức cấp cao trong bản danh sách.
“Tôi nghĩ ông biết cân nhắc nặng nhẹ.”
“Ông đang uy hiếp tôi?”
“Không, tôi chỉ cho ông một sự lựa chọn” – ông Ba từ tốn nói – “...rút lui trong danh dự, tất cả tài sản trao trả lại nơi xứng đáng có nó là một cách không tồi đó chứ?”
“Tại sao tôi phải nghe ông?”
“Ông được quyền lựa chọn sao?” – Ngô Phương Ba lạnh lùng nói – “Chúng tôi không nói không có nghĩa từ xưa đến nay chúng tôi không biết gì hết.”
“Ông…” – người đàn ông đối diện không giấu được tức giận.
“Nếu ông định tẩu tán tài sản thì thật xin lỗi, người của tôi đã giám sát cả rồi. Một là ông vào nhà đá và thân bại danh liệt. Hai là ông có thể đường hoàng từ chức giao lại mọi chuyện cho chúng tôi, ít nhất công lao ông đóng góp được sẽ được mọi người nhắc đến.”
“Khốn kiếp!”
Chúng ta là người lớn cả rồi - ông Ba mỉm cười đầy ẩn ý – “Không nên để liên lụy con cháu mình nhỉ ? Ông nên để chúng ra đời không phải cúi mặt mà sống”
“Tôi còn sự lựa chọn sao?” – người viên chức cười nhạt đáp.
Ngô Phương Ba mỉm cười đáp lại – “Thật may là ông hiểu chuyện”.
Bây giờ là thời điểm để ông cải cách lại tất cả, tàn dư còn lại từ từ ông sẽ xóa bỏ sau. Moi chuyện không nên gấp gáp quá…
…
“Này, vài hôm nữa Lý Cảnh sẽ chết” – anh thản nhiên nói cùng cô – “Lúc đó em cứ lánh một thời gian ở Nhật đi, được không?”
“Anh sẽ biến mất trong bao lâu?” – Thùy Vân quay qua nhìn anh đang làm việc với laptop hỏi.
“Mọi thứ chuẩn bị xong cả rồi, không lâu đâu” – anh nhìn cô ranh ma hỏi – “sợ nhớ anh quá chịu không nổi sao?”
“Tào lao... Mà giờ anh đang thất nghiệp còn làm gì nữa vậy?” – Thùy Vân nhìn Lý Cảnh tò mò – “Hay là đang kiếm việc làm? Giờ em có việc tạm nuôi anh được, không ăn ngon như giờ nhưng chắc đủ 2 bữa đó…”
Lý Cảnh bật cười, anh thất nghiệp chứ có phá sản tới nghèo rớt mồng tơi như cô nói đâu nhưng nghe được câu này cũng có chút hả dạ.
“Mà chắc tạm thời anh không đi làm được trong mấy cái ngành tài chính này phải không?” – cô hỏi tiếp – “Cái mặt anh như thế ai mà không biết cơ chứ? Mà để em suy nghĩ coi anh phải làm gì đây chứ thất nghiệp hoài thì em nuôi cũng khổ lắm.”
“Anh tự biết tính cho tương lai tụi mình mà, em đừng có suy nghĩ linh tinh”
“Anh không được làm phạm pháp nữa nghe chưa?” – cô nói – “Em không muốn đụng giang hồ hay chính quyền đâu. Nguyên tắc của em là…”
Lý Cảnh mỉm cười nói - “ … làm người bình thường, sống bình an vô sự đúng không? Anh hứa với em…”
…
Hoàng Trí nghe tin thông báo mới nhận được không giấu được sự bàng hoàng. Một tên tù nhân cướp súng cảnh sát vừa vượt ngục… Chuyện này không có gì nhưng anh xem tên hắn rồi đối chiếu lại thông tin hồ sơ tội phạm mấy ngày trước được ông Năm lấy thì không khỏi nghi ngờ. Lại thêm chuyện người của bộ phận trại giam gặp riêng ông lần đó nữa… Thật sự ở đời có bao nhiêu thứ gọi là trùng hợp chứ?
Tại sao ông ta lại làm vậy ? Anh nhìn hồ sơ thông tin tên tù vượt ngục Thế Hòa suy nghĩ. Đây là một trong những kẻ bị bắt do chuyên án ma túy lần trước, kẻ này có 1 người em bị Lý Cảnh xử lý nội bộ tránh liên hệ các đường dây khác… Tên tù nhân này chắc chắn rất hận kẻ hại anh em mình.
“Chết tiệt, ông ta tính mượn dao giết người.”
Hoàng Trí cầm điện thoại lên bấm số Thùy Vân.
/85
|