“Cậu Cả đã đàm phán thành công với bang Hắc Long Hồng Kông. Nếu thật sự thành công thì sắp tới lượng ma túy…” – ông Hùng ngập ngừng nói.
“Ý ông là anh ấy sẽ mở rộng thế lực sao?” – Lý Cảnh quay lên cười nham hiểm với ông “Nếu thế cứ cho hắn làm.”
Như hiểu được ý anh, Trần Hùng không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu và xin phép ra ngoài. Lý Cảnh không khỏi ngao ngán thở dài, ông anh của anh quá tham lam, quá háo thắng. Như thế trong thế giới ngầm chỉ có chết nhanh hơn chứ không có kết quả tốt. Đã làm trong nghề này phải biết kẻ thù không chỉ gồm cảnh sát, các bang đảng khác mà còn chính người trong tổ chức nữa. Nói chung nguy hiểm tứ phía, càng mạnh thì càng nhiều kẻ thù thôi mà thời nay đâu còn như 50 năm trước chỉ đâm chém, hù dọa. Bất chợt anh nhận ra không phải Thùy Vân cũng như thế sao? Vỏ bọc “con người bình thường” đó không phải là thứ tốt nhất để tránh mọi phiền toái sao? Thật sự 1 cô gái 24 xuất thân không có bất kỳ biến cố gì có thể thấu hiểu đạo lý này?
“Giám đốc, cô Ngân tìm anh.” – giọng nhân viên tiếp tân từ điện thoại phát ra.
“Được, cho cô ấy vào.”
Hồng Ngân trước mặt anh vẫn xinh đẹp như ngày nào, đặc biệt trong chiếc váy trắng ôm sát người hôm nay càng tôn lên đường cong của cô. Cô mỉm cười đầy ma mị.
“Anh có bạn gái khác rồi sao? Dạo này không thấy tới thăm em gì hết.”
Sau đó cô kéo ghế anh ra và ngồi trong lòng anh, kề môi sát môi anh. Ok. Gái đẹp đã dâng tận miệng mà không thưởng thức thì chỉ có những thằng gay hoặc những thằng bất lực. Chính vì thế, Lý Cảnh rất nhiệt liệt đón lấy âu yếm này của của Hồng Ngân. Sau một hồi âu yếm, anh ôm lấy eo Hồng Ngân và nhẹ nhàng nói vào tai cô.
“Chúng ta chia tay nhau đi.”
Hồng Ngân quay lại nhìn anh rồi đứng lên, chỉnh tề lại trang phục và nở 1 nụ cười chuyên nghiệp của diễn viên với anh và thở dài.
“Thế mà cứ nghĩ mình sẽ lập kỷ lục là cô gái quen anh hơn 3 tháng chứ.”
Lý Cảnh lấy tập chi phiếu trong tay ra, xé 1 tờ và đưa cho cô. Hồng Ngân rất tự nhiên nhận lấy.
“Không ngờ anh cũng hào phóng nhỉ?”
“Đàn ông phải có chút phong độ chứ? Với ban nãy không phải em đã cho anh một món quà chia tay rất ý nghĩa sao?”
Hồng Ngân cất chi phiếu vào túi và mỉm cười với anh.
“Anh không ngại em viết bao nhiêu số lên đó chứ?”
“Tất nhiên.” – anh mỉm cười. Dĩ nhiên anh có báo 1 con số giới hạn cho tờ chi phiếu này với ngân hàng nhưng anh biết Hồng Ngân là 1 cô gái thông minh, biết điểm dừng của bản thân.
“Vậy em không ngại mà mua bộ sưu tập mới của Dior coi như phí chia tay vậy.”
Đây là lý do Lý Cảnh yêu Hồng Ngân, cô là 1 cô gái biết giá trị của mình và dám đòi hỏi cho nó chứ không hề tỏ vẻ thanh cao hơn người. Biết yêu, biết đòi hỏi, biết dừng đúng lúc và không làm người đàn ông của mình khó xử mới là 1 cô gái thông minh. Nếu không vì nguyên tắc không quen bất kỳ người đàn bà nào quá 3 tháng thì anh cũng chẳng chia tay Hồng Ngân. Thật có chút tiếc nuối khi từ bỏ 1 người phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp như cô.
“Con người không sống vì tiền thì vì quyền mà không vì quyền thì là tình. Chỉ là ta biết đối phương cần gì mà thôi.”
…
Thùy Vân bật điện thoại lên. 3h rồi sao? Thật sự mỗi lần bắt tay vào vẽ là cô không dừng được. Dù sao cô cũng khá hài lòng với thành tích trước mặt, cô đã đẩy nhanh tốc độ được 20 trang 1 tuần – ngang với thời gian mà 1 tác giả của Shounen Jump phải hoàn thành mỗi tuần nhưng cô không hề xài trợ lý.Thật có chút thỏa mãn khi kỹ năng vẽ và tốc độ của cô ngày càng tăng dù có phần tội lỗi khi dạo này cô bí mật đem bản thảo lên công ty làm. Không được nghĩ lung tung, để có thể hoàn thành tâm nguyện cô đã từ bỏ cả gia đình, sức khỏe và các mối quan hệ khác. Nghĩ về việc nhận thêm nhiều công việc freelancer khác cũng như mỗi tháng đều gửi một nửa thu nhập cho gia đình khiến cô cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
“Riing….Riinggggg…. Ringgggg……”
Điện thoại vang lên, cô nhìn số máy là của sư phụ. Sao anh ấy gọi cho cô giờ này dù biết dân trong nghề này toàn cú đêm cả.
“Anh gọi em có chuyện gì? Sao… người bên nhà xuất bản Trẻ đồng ý xuất bản truyện của em sao?... Thứ Bảy này, em lên Sài Gòn gặp anh được không?”
Buông điện thoại xuống, cô bất ngờ. Không thể tin được. Tại sao lại thuận lợi như thế? Tại sao cô lại sớm hơn 3 năm so với kế hoạch. Thật sự như trong mơ. Cô quả thật có ý định xuất bản truyện của mình bằng con đường xuất bản bình thường, không dựa vào hình thức gây quỹ hiện giờ nhưng không ngờ sớm như thế. Thật sự không thể tin được. Chết tiệt, tối nay cô sẽ không ngủ được mất.
Thùy Vân nằm xuống nệm, cứ nhắm măt lại là nhớ lời nói của sư phụ ban nãy. Thật tình không thể ngủ được. Bất giác cô mở trang mạng nội bộ ra và đọc những tác phẩm mới nhất của các thành viên, mắt cô dừng lại ở một tác phẩm.
…
“Anh nói thật với em đi. Tại sao lại là em?”
Thùy Vân nhìn chằm chằm vào Tiến Khoa, ánh mắt không giấu sự giận dữ.
Em bình tĩnh đi. Không phải bất kỳ tác giả nào cũng có cơ hội được xuất bản bằng con đường chính thống này đâu.
Tại sao lại là em ? - Thùy Vân lặp lại một lần nữa – Em đã đọc Evil Game của Đạt rồi, nó thực sự hơn Journey của em rất nhiều cả về nội dung lẫn nét vẽ cô cười tự mỉa mai bản thân. Tại sao mấy hôm trước cô tự hào bản thân như thế ? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng cản đường cô ? Lúc nào cậu ấy cũng thắng cô ?
Em nói gì vậy hả ? Em là em. Đạt là Đạt. Mỗi đứa một phong cách, chỉ là của Đạt theo trào lưu hơn thôi. - Tiến Khoa gằn giọng, anh không ngờ một đệ tử do mình dạy dỗ lại không tự tin như thế.
Thùy Vân mỉm cười nhìn sư phụ cười mỉa mai.
Không phải anh nói tác phẩm cậu ấy hơn trào lưu hơn sao ? Xuất bản là vì lợi nhuận ? Đây có phải SGK đâu. Chả lẽ anh không biết ?
Em… em có cần chấp nhất như thế không ? - Khoa cố nén bình tĩnh nhìn cô nhóc đệ tử của mình, ánh mắt không giấu sự bất lực.
Em có lòng tự tôn nghề nghiệp của em. - sau đó cô nắm lấy tay sư phụ mình – Đáng ra anh phải hiểu cảm giác này hơn em chứ ?
Tiến Khoa thả lỏng người buông tiếng thở dài. Thật sự con nhóc này và Thành Đạt rất giống anh hồi trẻ. Rất cố chấp.
Là tập đoàn Thiên Lai đã nói bên đó xuất bản truyện của em.
Thiên Lai ? Đó là cái quái gì ? - Thùy Vân ngây người hỏi.
Em có phải dân học kinh tế không vậy hả ? Đó là 1 tập đoàn tài chính lớn của nước ta.
OK, mà em học marketing chứ có phải tài chính đâu mà biết nó. Thôi được, em sẽ tự tìm hiểu…
Tùy em thôi, nhưng thực tình anh không muốn em bỏ qua 1 cơ hội như thế này.
Thùy Vân nắm chặt tay sư phụ mình, mỉm cười nói :
Cảm ơn anh.
Tiến Khoa chỉ biết lắc đầu, cô nhóc này do anh đào tạo nên anh hiểu hơn ai hết. Nếu Thùy Vân đã quyết định thì có trời cũng không xoay chuyển được.
Thôi được, anh đi đây. Đám nhóc kia không có người chửi thì chúng nó không làm.
Cảm ơn sư phụ vì anh luôn ủng hộ em.
Tiến Khoa lấy tay xoa đầu Thùy Vân. Cô nhóc lớn thực rồi.
Hôm nay em ăn trúng thứ gì mà sến sẩm thế hả ? Thôi đi, em làm quá chút anh vô bệnh viện mất.
Nhìn sư phụ đi, Thùy Vân nhận ra có 1 số mối quan hệ dù không gặp nhau, không thể ở cùng nhau nhưng tuyệt nhiên không thể thay đổi. Cô lấy điện thoại ra search Google Tập đoàn Thiên Lai . Hình ảnh đầu tiên hiện ra khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
…
Nhìn số máy lạ hiện trên điện thoại, Lý Cảnh có phần thấy kỳ lạ. Số máy này chỉ có người thân thiết biết thế tại sao…
A lô… Là tôi Lý Cảnh đây … Thùy Vân là cô sao ? Tôi đang ở Sài Gòn … Thôi được, cô đợi tôi 1 chút, tôi sẽ ra đó ngay.
Đúng là con người. Chỉ cần lợi ích sẽ vẫy đuôi ngay. Anh nhếch mép cười.
…
Thùy Vân đã ngồi đây hơn 2 tiếng. Cuối cùng Lý Cảnh cũng đến. Nhìn hắn cô không thể nào không tức giận được. Cô nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi, công ty tôi có chút chuyện nên đến trễ.
Chát .
Thùy Vân ném ngay 1 cái tát lên mặt hắn. Thật tình cô đã cố kiềm chế nhưng khó mà làm được.
Cô… cô làm gì vậy.
Gương mặt Lý Cảnh biến sắc, không giấu nộ khí. Con điên này bị gì thế hả ?
Đã bảo anh đừng làm chuyện dư thừa rồi mà… - Thùy Vân cúi mắt xuống, cố nén cảm xúc lại nhưng hai vai cứ run lên …sao anh lại cho tôi hy vọng để rồi ê chề thế này…
Cô nói gì thế ? - Lý Cảnh thật tình không hiểu cô gái đối diện đang nói gì. Không phải anh đã giúp cô ấy thực hiện ước mơ sao ?
Sao anh lại làm chuyện dư thừa thế hả ? - Thùy Vân hét lên, đã bao lâu nay cô kiềm chế bản thân tốt thế mà nhưng tại sao…
Chuyện xuất bản đó hả ? Bên đó đồng ý giúp cô xuất bản 10.000 bản rồi mà.
Chát .
Chết tiệt, cô bị điên à.
Thùy Vân định vung tay tát cho Lý Cảnh vài cái nữa nhưng bị hắn chụp tay ngăn lại.
Anh có biết tôi đã nỗ lực như thế nào để có thể hoàn thành ước mơ này không ? Ngay cả khi người ta nói tôi bị điên. - Tại sao nước mắt cô lại rơi thế này ? Không phải cô luôn chế ngự được biểu cảm sao ?
Tai sao… tại sao tôi nỗ lực như thế mà không ai nhận thấy ? Tại sao… đến cuối cùng … họ chỉ vì mấy đồng tiền thúi nát của anh mới xem bản thảo của tôi … - Cô giật tay lại.
Nếu cô không xuất bản thì sẽ không ai thấy được tác phẩm của cô. Đường nào chả được, đi đường tắt sẽ nhanh hơn thôi… nếu cô có khả năng... thì…
Ha ha… khả năng… ngay từ đầu nền tảng đã không là khả năng thì làm sao mà thành công được… - tại sao nụ cười cô lại mặn như thế - Ước mơ bản thân do người khác xây dựng thì có còn là ước mơ không ? Đi tới cuối đường tôi vẫn luôn có cảm giác của 1 con thất bại thôi … còn … tôi cũng có lòng tự trọng nghề nghiệp của bản thân chứ… .
Thùy Vân không hiểu tại sao bản thân lại mất kiểm soát như thế. Cô cố bình tĩnh không cho nước mắt rơi nhưng không được. Ha ha, hôm nay đủ mất mặt rồi. Cô kéo tay áo ra quệt ngang mặt rồi lấy túi xách bước nhanh khỏi nơi này.
Cô - Lý Cảnh đưa tay nắm cổ tay Thùy Vân.
Buông ra !
Cô giật mạnh tay và bỏ đi mặc kệ gương mặt ngỡ ngàng của Lý Cảnh.
Lý Cảnh nhìn vào bóng cô gái đang bỏ chạy trong lòng thật không hiểu nổi. Tại sao 2 cái tát đó của cô lại đau như thế.
“Ý ông là anh ấy sẽ mở rộng thế lực sao?” – Lý Cảnh quay lên cười nham hiểm với ông “Nếu thế cứ cho hắn làm.”
Như hiểu được ý anh, Trần Hùng không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu và xin phép ra ngoài. Lý Cảnh không khỏi ngao ngán thở dài, ông anh của anh quá tham lam, quá háo thắng. Như thế trong thế giới ngầm chỉ có chết nhanh hơn chứ không có kết quả tốt. Đã làm trong nghề này phải biết kẻ thù không chỉ gồm cảnh sát, các bang đảng khác mà còn chính người trong tổ chức nữa. Nói chung nguy hiểm tứ phía, càng mạnh thì càng nhiều kẻ thù thôi mà thời nay đâu còn như 50 năm trước chỉ đâm chém, hù dọa. Bất chợt anh nhận ra không phải Thùy Vân cũng như thế sao? Vỏ bọc “con người bình thường” đó không phải là thứ tốt nhất để tránh mọi phiền toái sao? Thật sự 1 cô gái 24 xuất thân không có bất kỳ biến cố gì có thể thấu hiểu đạo lý này?
“Giám đốc, cô Ngân tìm anh.” – giọng nhân viên tiếp tân từ điện thoại phát ra.
“Được, cho cô ấy vào.”
Hồng Ngân trước mặt anh vẫn xinh đẹp như ngày nào, đặc biệt trong chiếc váy trắng ôm sát người hôm nay càng tôn lên đường cong của cô. Cô mỉm cười đầy ma mị.
“Anh có bạn gái khác rồi sao? Dạo này không thấy tới thăm em gì hết.”
Sau đó cô kéo ghế anh ra và ngồi trong lòng anh, kề môi sát môi anh. Ok. Gái đẹp đã dâng tận miệng mà không thưởng thức thì chỉ có những thằng gay hoặc những thằng bất lực. Chính vì thế, Lý Cảnh rất nhiệt liệt đón lấy âu yếm này của của Hồng Ngân. Sau một hồi âu yếm, anh ôm lấy eo Hồng Ngân và nhẹ nhàng nói vào tai cô.
“Chúng ta chia tay nhau đi.”
Hồng Ngân quay lại nhìn anh rồi đứng lên, chỉnh tề lại trang phục và nở 1 nụ cười chuyên nghiệp của diễn viên với anh và thở dài.
“Thế mà cứ nghĩ mình sẽ lập kỷ lục là cô gái quen anh hơn 3 tháng chứ.”
Lý Cảnh lấy tập chi phiếu trong tay ra, xé 1 tờ và đưa cho cô. Hồng Ngân rất tự nhiên nhận lấy.
“Không ngờ anh cũng hào phóng nhỉ?”
“Đàn ông phải có chút phong độ chứ? Với ban nãy không phải em đã cho anh một món quà chia tay rất ý nghĩa sao?”
Hồng Ngân cất chi phiếu vào túi và mỉm cười với anh.
“Anh không ngại em viết bao nhiêu số lên đó chứ?”
“Tất nhiên.” – anh mỉm cười. Dĩ nhiên anh có báo 1 con số giới hạn cho tờ chi phiếu này với ngân hàng nhưng anh biết Hồng Ngân là 1 cô gái thông minh, biết điểm dừng của bản thân.
“Vậy em không ngại mà mua bộ sưu tập mới của Dior coi như phí chia tay vậy.”
Đây là lý do Lý Cảnh yêu Hồng Ngân, cô là 1 cô gái biết giá trị của mình và dám đòi hỏi cho nó chứ không hề tỏ vẻ thanh cao hơn người. Biết yêu, biết đòi hỏi, biết dừng đúng lúc và không làm người đàn ông của mình khó xử mới là 1 cô gái thông minh. Nếu không vì nguyên tắc không quen bất kỳ người đàn bà nào quá 3 tháng thì anh cũng chẳng chia tay Hồng Ngân. Thật có chút tiếc nuối khi từ bỏ 1 người phụ nữ vừa thông minh lại xinh đẹp như cô.
“Con người không sống vì tiền thì vì quyền mà không vì quyền thì là tình. Chỉ là ta biết đối phương cần gì mà thôi.”
…
Thùy Vân bật điện thoại lên. 3h rồi sao? Thật sự mỗi lần bắt tay vào vẽ là cô không dừng được. Dù sao cô cũng khá hài lòng với thành tích trước mặt, cô đã đẩy nhanh tốc độ được 20 trang 1 tuần – ngang với thời gian mà 1 tác giả của Shounen Jump phải hoàn thành mỗi tuần nhưng cô không hề xài trợ lý.Thật có chút thỏa mãn khi kỹ năng vẽ và tốc độ của cô ngày càng tăng dù có phần tội lỗi khi dạo này cô bí mật đem bản thảo lên công ty làm. Không được nghĩ lung tung, để có thể hoàn thành tâm nguyện cô đã từ bỏ cả gia đình, sức khỏe và các mối quan hệ khác. Nghĩ về việc nhận thêm nhiều công việc freelancer khác cũng như mỗi tháng đều gửi một nửa thu nhập cho gia đình khiến cô cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
“Riing….Riinggggg…. Ringgggg……”
Điện thoại vang lên, cô nhìn số máy là của sư phụ. Sao anh ấy gọi cho cô giờ này dù biết dân trong nghề này toàn cú đêm cả.
“Anh gọi em có chuyện gì? Sao… người bên nhà xuất bản Trẻ đồng ý xuất bản truyện của em sao?... Thứ Bảy này, em lên Sài Gòn gặp anh được không?”
Buông điện thoại xuống, cô bất ngờ. Không thể tin được. Tại sao lại thuận lợi như thế? Tại sao cô lại sớm hơn 3 năm so với kế hoạch. Thật sự như trong mơ. Cô quả thật có ý định xuất bản truyện của mình bằng con đường xuất bản bình thường, không dựa vào hình thức gây quỹ hiện giờ nhưng không ngờ sớm như thế. Thật sự không thể tin được. Chết tiệt, tối nay cô sẽ không ngủ được mất.
Thùy Vân nằm xuống nệm, cứ nhắm măt lại là nhớ lời nói của sư phụ ban nãy. Thật tình không thể ngủ được. Bất giác cô mở trang mạng nội bộ ra và đọc những tác phẩm mới nhất của các thành viên, mắt cô dừng lại ở một tác phẩm.
…
“Anh nói thật với em đi. Tại sao lại là em?”
Thùy Vân nhìn chằm chằm vào Tiến Khoa, ánh mắt không giấu sự giận dữ.
Em bình tĩnh đi. Không phải bất kỳ tác giả nào cũng có cơ hội được xuất bản bằng con đường chính thống này đâu.
Tại sao lại là em ? - Thùy Vân lặp lại một lần nữa – Em đã đọc Evil Game của Đạt rồi, nó thực sự hơn Journey của em rất nhiều cả về nội dung lẫn nét vẽ cô cười tự mỉa mai bản thân. Tại sao mấy hôm trước cô tự hào bản thân như thế ? Tại sao lúc nào cậu ấy cũng cản đường cô ? Lúc nào cậu ấy cũng thắng cô ?
Em nói gì vậy hả ? Em là em. Đạt là Đạt. Mỗi đứa một phong cách, chỉ là của Đạt theo trào lưu hơn thôi. - Tiến Khoa gằn giọng, anh không ngờ một đệ tử do mình dạy dỗ lại không tự tin như thế.
Thùy Vân mỉm cười nhìn sư phụ cười mỉa mai.
Không phải anh nói tác phẩm cậu ấy hơn trào lưu hơn sao ? Xuất bản là vì lợi nhuận ? Đây có phải SGK đâu. Chả lẽ anh không biết ?
Em… em có cần chấp nhất như thế không ? - Khoa cố nén bình tĩnh nhìn cô nhóc đệ tử của mình, ánh mắt không giấu sự bất lực.
Em có lòng tự tôn nghề nghiệp của em. - sau đó cô nắm lấy tay sư phụ mình – Đáng ra anh phải hiểu cảm giác này hơn em chứ ?
Tiến Khoa thả lỏng người buông tiếng thở dài. Thật sự con nhóc này và Thành Đạt rất giống anh hồi trẻ. Rất cố chấp.
Là tập đoàn Thiên Lai đã nói bên đó xuất bản truyện của em.
Thiên Lai ? Đó là cái quái gì ? - Thùy Vân ngây người hỏi.
Em có phải dân học kinh tế không vậy hả ? Đó là 1 tập đoàn tài chính lớn của nước ta.
OK, mà em học marketing chứ có phải tài chính đâu mà biết nó. Thôi được, em sẽ tự tìm hiểu…
Tùy em thôi, nhưng thực tình anh không muốn em bỏ qua 1 cơ hội như thế này.
Thùy Vân nắm chặt tay sư phụ mình, mỉm cười nói :
Cảm ơn anh.
Tiến Khoa chỉ biết lắc đầu, cô nhóc này do anh đào tạo nên anh hiểu hơn ai hết. Nếu Thùy Vân đã quyết định thì có trời cũng không xoay chuyển được.
Thôi được, anh đi đây. Đám nhóc kia không có người chửi thì chúng nó không làm.
Cảm ơn sư phụ vì anh luôn ủng hộ em.
Tiến Khoa lấy tay xoa đầu Thùy Vân. Cô nhóc lớn thực rồi.
Hôm nay em ăn trúng thứ gì mà sến sẩm thế hả ? Thôi đi, em làm quá chút anh vô bệnh viện mất.
Nhìn sư phụ đi, Thùy Vân nhận ra có 1 số mối quan hệ dù không gặp nhau, không thể ở cùng nhau nhưng tuyệt nhiên không thể thay đổi. Cô lấy điện thoại ra search Google Tập đoàn Thiên Lai . Hình ảnh đầu tiên hiện ra khiến cô không khỏi ngỡ ngàng.
…
Nhìn số máy lạ hiện trên điện thoại, Lý Cảnh có phần thấy kỳ lạ. Số máy này chỉ có người thân thiết biết thế tại sao…
A lô… Là tôi Lý Cảnh đây … Thùy Vân là cô sao ? Tôi đang ở Sài Gòn … Thôi được, cô đợi tôi 1 chút, tôi sẽ ra đó ngay.
Đúng là con người. Chỉ cần lợi ích sẽ vẫy đuôi ngay. Anh nhếch mép cười.
…
Thùy Vân đã ngồi đây hơn 2 tiếng. Cuối cùng Lý Cảnh cũng đến. Nhìn hắn cô không thể nào không tức giận được. Cô nắm chặt tay lại.
“Xin lỗi, công ty tôi có chút chuyện nên đến trễ.
Chát .
Thùy Vân ném ngay 1 cái tát lên mặt hắn. Thật tình cô đã cố kiềm chế nhưng khó mà làm được.
Cô… cô làm gì vậy.
Gương mặt Lý Cảnh biến sắc, không giấu nộ khí. Con điên này bị gì thế hả ?
Đã bảo anh đừng làm chuyện dư thừa rồi mà… - Thùy Vân cúi mắt xuống, cố nén cảm xúc lại nhưng hai vai cứ run lên …sao anh lại cho tôi hy vọng để rồi ê chề thế này…
Cô nói gì thế ? - Lý Cảnh thật tình không hiểu cô gái đối diện đang nói gì. Không phải anh đã giúp cô ấy thực hiện ước mơ sao ?
Sao anh lại làm chuyện dư thừa thế hả ? - Thùy Vân hét lên, đã bao lâu nay cô kiềm chế bản thân tốt thế mà nhưng tại sao…
Chuyện xuất bản đó hả ? Bên đó đồng ý giúp cô xuất bản 10.000 bản rồi mà.
Chát .
Chết tiệt, cô bị điên à.
Thùy Vân định vung tay tát cho Lý Cảnh vài cái nữa nhưng bị hắn chụp tay ngăn lại.
Anh có biết tôi đã nỗ lực như thế nào để có thể hoàn thành ước mơ này không ? Ngay cả khi người ta nói tôi bị điên. - Tại sao nước mắt cô lại rơi thế này ? Không phải cô luôn chế ngự được biểu cảm sao ?
Tai sao… tại sao tôi nỗ lực như thế mà không ai nhận thấy ? Tại sao… đến cuối cùng … họ chỉ vì mấy đồng tiền thúi nát của anh mới xem bản thảo của tôi … - Cô giật tay lại.
Nếu cô không xuất bản thì sẽ không ai thấy được tác phẩm của cô. Đường nào chả được, đi đường tắt sẽ nhanh hơn thôi… nếu cô có khả năng... thì…
Ha ha… khả năng… ngay từ đầu nền tảng đã không là khả năng thì làm sao mà thành công được… - tại sao nụ cười cô lại mặn như thế - Ước mơ bản thân do người khác xây dựng thì có còn là ước mơ không ? Đi tới cuối đường tôi vẫn luôn có cảm giác của 1 con thất bại thôi … còn … tôi cũng có lòng tự trọng nghề nghiệp của bản thân chứ… .
Thùy Vân không hiểu tại sao bản thân lại mất kiểm soát như thế. Cô cố bình tĩnh không cho nước mắt rơi nhưng không được. Ha ha, hôm nay đủ mất mặt rồi. Cô kéo tay áo ra quệt ngang mặt rồi lấy túi xách bước nhanh khỏi nơi này.
Cô - Lý Cảnh đưa tay nắm cổ tay Thùy Vân.
Buông ra !
Cô giật mạnh tay và bỏ đi mặc kệ gương mặt ngỡ ngàng của Lý Cảnh.
Lý Cảnh nhìn vào bóng cô gái đang bỏ chạy trong lòng thật không hiểu nổi. Tại sao 2 cái tát đó của cô lại đau như thế.
/85
|