Để giải đáp sự hoài nghi của mình, tôi hỏi hắn
-Này, anh là Hạ Thất Lăng thật hả?
Hắn quay ra nhìn tôi không nói gì. Thôi chết, tôi nói sai gì à?
-Ơ ơ... Tôi xin lỗi. Tôi nói nhầm. – Tôi vội vàng phân bua.
-Haha.... Nhìn mặt cậu kìa. Buồn cười thật. Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ! – Tự nhiên hắn cười lên. Tên này muốn mình nổ tai đây mà
Hừ hừ. Bổn cô nương ta mà phải sợ mi á. “Con khỉ đột” đáng ghét. Tôi tức sôi sùng sục máu mà không dám làm gì hắn. Hức hức. Cái môn vỗ “kẹp cổ” của hắn, tôi sợ lắm rồi.
Đang mái loay hoay với cái mớ suy nghĩ thì hắn nói tiếp :
-Thôi. Không đùa cậu nữa. Tôi là Hạ Thất Lăng, con trai tập đoàn HT, người đứng đầu black. Hàng thật 100%. – Vừa nói hắn cầm tay tôi đập đập nhẹ vào má hắn.
Theo phản xạ tôi rụt tay lại trợn mắt lên và rồi.... :
-Này, làm cái gì thế. Sàm sỡ bổn cô nương à?
Hắn nhìn tôi với mắt “hòn bi ve”. Ngạc nhiên chả hiểu gì :
-Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao....
Oái oái..... Nỡ lời rồi. Tôi vội chữa
-Haha. Tôi chêu anh tẹo thôi. “nương” gì mà “nương”. Tại tôi thấy anh trả giống với lời đồn tẹo nào ấy mà.
................
Bổn cô nương? Tên này hắn nói cái gì thế này. Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn, hỏi :
-Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao...?
Thế là hắn cười phá lên nói là mình đùa. Tên nhóc này. Muốn mang mình ra làm trò cười đây mà.
Rồi hắn nói tiếp. Một câu nói khiến tôi phải suy nghĩ. Đồn? Tôi bị người ta đồn như thế nào?
-Thế mọi người đồn tôi như thế nào hả nhóc ? – Tôi hỏi hắn, mắt nhìn về phía trước suy tư.
-Thì... thì.... – Tên nhóc đó ấp úng.
Bộ dạng của tên này làm tôi phì cười :
-Cậu cứ nói đi. Tôi có ăn thit cậu đâu.
Chỉ chờ có thế hắn nói 1 lèo :
-Mọi người nói từ sau khi anh gặp tai nạn trở thành 1 người khác hẳn. Không cười. Ít nói. Vân vân và vân vân.
Tai nạn? Phải rồi, tai nạn. Từ lúc ấy đến giờ cũng 2 năm rồi nhỉ? Tôi đã thành con người thế nào từ vụ tai nạn ấy. Ác quỷ hay cái gì?
Sau một lúc im lặng, tôi phá tan bầu không khí bằng 1 câu hỏi cho hắn:
-Sao nhóc lại cho rằng ta khác với lời đồn?
-Thì tôi thấy nãy giờ anh cười như “tinh tinh” nên thấy khác thôi. – Hắn cũng nhìn “xa xăm” giống tôi.
Tên nhóc này nói tôi mới nhớ. Sao nãy giờ tôi lại cười nói vui vẻ với hắn được như thế nhỉ? Tôi không biết? Tôi cũng đang suy nghĩ về việc này. Nhưng khi nhìn thấy hắn, kể cả lần đầu tiên với lúc này, tôi cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Không một chút gò bó. Một cảm giác lạ chưa có suốt 2 năm qua.
Mà....... Hắn vừa nói ai là tinh tinh?
* * *
Tự nhiên tôi thấy hắn suy tư không nói gì. Lạ thật. Không biết hắn có để ý tôi vừa so hắn với “tinh tinh” không. Hix hix. Tôi nỡ lời mà. Các cụ nói cấm có sai. Cái mồm đúng là làm hại cái thân rồi. T.T
Phịch...... – Tự nhiên hắn đứng phắt giậy. Kéo tay lên và. Ẹ..........ẹ............ Cái trò gì thế này. Sao lại kẹp cổ tôi nữa. (Nhưng có vẻ lần này nhẹ nhàng hơn thì phải)
-Cậu vừa bảo ai là tinh tinh? – Hắn “gừ” lên
-T..ô..i.... X.i...n... l..ỗi.... – Tôi “dặn” mãi mới xong một câu
-Không được gọi tôi là tinh tinh nhớ chưa? – Vẫn giữ nguyên cái giọng ác quỷ ấy, hắn đe dọa tôi.
-R....ồ.......i
-Gọi tôi là anh mau. – Hắn ra lệnh
Cái gì. Bắt tôi gọi là anh á. Không bao giờ. Có chết cũng không.
-Không...... – Tôi trả lời rõ ràng hẳn. Đang bực mà. Đường đường là người thừa kế “to lớn vĩ đại” sao có thể dễ dàng gọi cái người khác là anh được
-CÁI GÌ. – Hắn quát to lên. Định đe dọa tôi hả. Never, không bao giờ.
-Không.... gọi.... – Tôi vẫn rõ ràng được 2 chữ này nhé. Keke
-Có gọi không? – Hắn kẹp chặt hơn.
Ôi cái cổ của tôi. Huhu. Tên ưa bạo lực này. Hắn nhẫn tâm làm thế với “nữ nhi” sao. Huhu.
-Khô....n....g- Quyết tâm không nhường hắn. Tha lỗi cho ta,cổ thân yêu........ Huhu
Hắn không chịu buông tôi ra:
-Chắc chưa.
-B...ỏ...... t.ô..i r...a.... Đ....au...hức hức. – Chả hiểu sao. Tự nhiên mắt tôi rơm rớm. Cái gì thế này. Không.... Không được. Chỉ dở võ “mít ướt” với papa thôi. Trời ơiiiiiiiiii............
Không ngờ môn võ “đặc chế” này lại có công hiệu với hắn. Hắn lập tức bỏ tôi ra, dơ 2 tay lên nhìn tôi như kẻ trộm bị cảnh sát bắt. Hắn nhìn thẳng vào tôi như vật thể lạ.
Tôi xoa xoa cổ mình. Mà hình như..... Trời ơi..... Mắt tôi vẫn rơm rớm.
-Cậu.... cậu.... – 1 tay hắn run run, chỉ trỏ vào mặt tôi.
Tức mình tôi hét lên
-CẬU CÁI GÌ MÀ CẬU.
Thế là tôi quay mặt nhẹ nhàng “rầm rập” bước đi. Định bụng ra khỏi cái phòng tập này thì.....
Xoẹt. – Tôi dẫm vào cái gì đó. Và....... Tôi đang bay.... Haha. Vui quá. Bay ngược ra đằng sau nhờ trai nước “yêu quý” vừa nãy.
Sắp ngã rồi. Tôi nhắm tịt mắt.
Bộp.....
-Này cậu nhóc. Không sao chứ?
Tôi hé dần mắt ra nhìn thẳng lên trên phía con “tinh tinh”.
Ôi.... Lẵng mạn làm sao. Hắn đỡ tôi... Và tôi với hắn đang ở tư thế giống trong phim “tình củm” ý. Nhân vật nam ôm eo nhân vật nữ khi cô ấy trượt ngã.
Nhưng mà quái quỷ gì thế này, tôi đang là con trai mà. Vội vàng đứng giậy.
-Tôi... Tôi... không sao.
-Tôi gì. Gọi anh đi. Anh học cùng khối với nhóc nhưng hơn nhóc một tuổi đấy nhé.
Lại anh. Hắn thích được làm anh thế à?Ta đang định cảm ơn mi mà mi không cho ta cơ hội đấy nhá.
-Ơ. Nhóc đi đâu ấy – Thấy tôi đi tiếp hắn gọi. – Dừng lại
-Plè..... Còn lâu nhớ. – Tôi quay lại lè lưỡi hắn.Cái này tôi học của thằng quỷ đây mà.
Oạch.........
What? Cái gì thế này. Trai nước.... Huhuhu. Trai nước đáng ghét... Ui cái mông của tôi....
-Haha. Anh đã nói là nhóc dừng lại rồi mà.
Á á. Hắn dám xưng anh với tôi lại còn cười tôi nữa. Tên này....Mi.... Mi cứ đợi đấy.
-Anh còn đứng đấy mà nhìn à? Kéo tôi giậy. – Tôi ra lệnh
Hắn ăn phải “củ ráy” hay sao ấy. Đỡ người ngã lại còn cười.
-Phải gọi anh xưng em. – Hắn cốc vào đầu tôi một cái. – Để ai lái xe lai nhóc về nhé.
Hừ.... hừ... Tên khốn này.... Kiềm chế... kiềm chế. Không thể chơi chính diện với tên ưa bạo lực này được. Phải tính kế lâu dài. Mà không ngờ tên này cũng biết lái xe ô tô à. Giỏi nhỉ.
- Thế thì cảm ơn anh nhé. – Tôi vặn vẹo mãi mới được nụ cười “củ chuối” này. Hix, “mông cổ” đang đau muốn chết đi ấy. Huhu
* * *
Thế là tôi cứ lẽo đẽo theo hắn ra khỏi phòng tập, rồi nhà tập. Đi qua chỗ để xe, không thấy hắn dừng lại tôi thấy lạ.
-Anh không lấy xe à? – Tôi thắc mắc
-Anh không để xe chỗ ấy. Toàn ô tô, khó chịu mùi ô tô lắm. – Hắn trả lời mà hơi nhăn mặt.
Thôi chết. Hắn ta không thích ô tô thì chả lẽ đi xe máy.
-Thế anh để xe ở đâu. Đi xe gì?- Tôi hỏi tiếp
-Sao nhóc quan tâm anh thế? Anh đi môtô phân khối lớn. Để ngay ngoài cổng. – Hắn nháy mắt. Tên này có coi tôi là con trai không hả. “Biến thái”
-Tôi mà (thèm quan tâm anh à)
-Không tôi. Em. Phải xưng em, muốn bị kẹp cổ à? – Hắn “nhảy” vào mồm tôi quát.
-Oái oái không.
Từ lúc hắn đe tôi, tôi im tịt. Thôi chết rồi, phải làm sao đây. Xe của tên khốn vừa nãy xượt qua mình là của tên này. Trời ơi....... Lậy chúa tha tội cho con. Huhu. Thôi, cứ lờ đi. Amen
Tôi lê từng bước nặng nề.
* * *
Cuối cùng cũng đến chỗ cái xe “yêu quý” ấy.
-HẢ......... CÁI GÌ THẾ NÀY......?
Đúng như dự kiến của tôi. Hắn hét ầm lên. Tôi chở vờ “vô tội” hỏi hắn :
-Có gì thế anh?
-Tên khốn kiếp nào dám đâm đinh vào xe anh. Grừ..... Anh mà bắt được anh giết nó.
Nghe hắn nói mà tôi rùng hết cả mình, lạnh hết sống lưng.
-Chắc tên đó không cố ý đâu anh ạ. Chắc nó không biết xe của anh. – Tôi phe phẩy cái tay nói.
-Này. – Hắn quay ra nhìn tôi. – Hay là em làm?
Á.....á.... Bị phát hiện.... Nhưng tôi vẫn gân cổ lên, trợn cả mắt cả mũi cãi lại
- Cái gì mà em. Anh... anh nghĩ em xấu xa như thế à? Anh... anh không được vu oan cho em. – Tôi ấp a ấp úng. Lấm lép tội minhg
- Anh chêu tí thôi mà. – Hắn cười xoa xoa đầu tôi. – Như này thì anh không lại em về được rồi. Em bắt taxi về tạm nhé!
* * *
Tôi đi taxi về trước. Con hắn ở lại. Phù phù.
Đến tận bây giờ, ngồi trên taxi về rồi mà tôi chưa hết sợ. Hức hức. Hắn làm tim tôi “bay ra khỏi lồng ngực” luôn.Thế là tôi phải gọi hắn là anh thật à. Oaoaoa.....
Mà để ý....hắn cười cũng đẹp thật đấy...
Reng.....reng......
-Hửm.... Ái ồng ồ ết iệt ày (Cái đồng hồ chết tiệt này) – Tôi vừa ngáp vừa đưa tay với cái đồng hồ tắt đi rồi ngủ tiếp. khò..... khò.....
Huỵnh huỵnh.... Bộp bộp.
Chẹp chẹp. Ai đang đấm lưng cho tôi à. Thỏa mái ghê. Mà mới sáng ra tôi đâu cần gì đấm lưng đâu nhỉ.
HẢ?????????????
Tôi bật dậy theo phản xạ, mắt tròn xoe, hình như... tỉnh ngủ rồi... :|
........
-Chị..... Chị không nhẹ nhàng được à. Ui za.
Tiếng một thằng nhóc “choe chóe” vang lên phía dưới giường. Tôi nhòm xuống, con quỷ nhỏ nằm bẹp dí dưới đât. Biết ngay mà, là nó dẫm lên người tôi chứ ai. Cho nó chừa.
-Thế nhóc nghĩ đang làm gì hả? Ai cho nhóc tự tiện vàp phòng ta lại còn dẫm lên ta?- Tôi "lên đời" nó.
-Thì chì có khóa cửa đâu. Tôi gọi chị dậy đi học mà. Gọi nhẹ nhàng thì chị không chịu tỉnh. Phỉa gọi biện pháp mạnh chứ! – Nó làu bàu
Mà....Đi học? Á.......á...á Hôm nay là thứ 2. Mấy giờ rồi?
Tôi cầm cái đồng hồ xem “6.40”. Trời ơi sắp muộn học rồi, sao Vy Vy không gọi tôi. Mà... Vy Vy, sao hôm qua, tôi không thấy cô ấy?
Ax ax. Chuẩn bị đi học đã, tính sau. Tôi cuống hết cả "cuồng" lên. Chạy "tưng tưng" khắp phòng. Thằng quỷ cũng lon ton đi sau.
* * *
Sau một hồi “vật lộn”, cuối cùng tôi cũng lên được cái xe để bác tài trở đến trường.
Bước xuống xe trong hình dạng “bơ phờ”, tôi cố lết cái “xác” của mình qua cánh cổng lớn ấy. Đây là kết quả cho việc dậy muộn rồi “om sòm” nhà lên với con quỷ nhỏ kia ấy mà. Hix.
Ôi, sao vẫn những hàng cây ấy, vẫn những bồn hoa ấy, vẫn những bạn học ấy mà tôi chả có tí sức sống tẹo nào vậy trời? Hức hức.
Nhưng cũng may thật, hình như cũng nhờ cái bộ dạng bây giờ mà chả có bà tám nào vây quanh tôi. Nhàn ghê. Ít ra thì cũng được an ủi phần nào.
Rồi đột nhiên....
-ÒA.............
-Á..........a....á....
Tôi giật nẩy mình hét lên khi đột nhiên có tiếng “gào” sau lưng mình. Hồn ơi mày bay đâu rồi, về đây với ta....
-Hì hì. Giật mình chưa. – Người phát ra tiếng “gào” êm tai ấy khoác lấy tay tôi rồi hỏi. – Có một hôm không gặp mà em nhớ anh quá đi. Hix. Sao trông anh mệt mỏi vậy?
-Mẫn Mẫn à? – Mặt tôi không chút biểu cảm. Hỏi trong “vô thức”. Hồn tôi nó vẫn chưa thèm về?. – Em vừa làm gì thế?
-Ơ....ơ.... Em xin lỗi anh. Em....em – Thấy tôi như vậy cô bé vội vàng xin lỗi, mặt mếu máo như trực khóc.
-Ớ.... Có gì đâu. Em.... Đừng .... – Tôi giật mình, cuống cuồng quay sang Mẫn. Tôi thành người dỗ “trẻ con” bao giờ thế này. Hờ hờ. Nhưng cũng nhờ đứa “ trẻ con” này mà hồn tôi quay lại. Một buổi sáng bình yên ghê.
Lúc tôi đang dỗ dành Mẫn Mẫn thì có 1 anh “hót gơn Hoa quả Sơn” đi qua “nhẹ nhàng” chào hỏi.
-Sợ thật . Mới sáng ra đã gây chuyện làm con gái khóc. –. Chú khỉ đáng “iu” đó nhấn mạnh từng chữ để trêu đểu tôi.
Hừ hừ. Con ai được nữa. Tên Đường Doanh đáng gét, sáng ra đã phá ta. Xem ta “phản công” này.
-Cậu không nhìn thấy à. TỚ đang dỗ cô ấy mà. – Tôi nhấn mạnh chứ “tớ”. Hắn muốn tôi xưng hô như thế mà. – Chậc. Đâu có giống như một số “đàn bà” mới sáng ra đã chen vào chuyện người khác đâu. Haizzzz
Đúng như tôi dự đoán. Mắt hắn trợn ngược lên, tay dơ ngón trỏ lên chỉ vào tôi, run run vì sợ (Vì hắn gồng lên ấy mà. Nói “sợ” cho oai. Hehe) :
-Cậu.... Cậu.... nói ai đàn bà HẢ??????????????? – Lại “rống” lên rồi. Tên này khoái tra tấn lỗ tai người khác thật
-Tôi đâu có nói cậu đâu. Tôi nói mây nói gió trúng ai thì trúng. Hớ hớ. – Tôi cười đểu rồi tiếp tục “miền quê thẳng tiến” đến lớp. Haha. Đầu tuần mà đã vui ghê.
Vào tiết 1, tâm trạng “khoan khoái” của tôi bay đi hết. Hờ hờ. Cũng “nhờ” cái tiếng gáy “du dương” của con “khỉ” Đường Doanh đấy mà. Tức quá tức quá. Tên này có cho ai học không đây. Grừ grử. Đã vậy đừng trách ta “ đao kiếm vô tình”
* * *
lets start. Bắt đầu trò chơi của Tạ Ngọc Lam nào!!!
Tôi lục cặp tìm bút dạ, tô tô vẽ vẽ những hình ảnh “ngộ nghĩnh” lên khuôn mặt “đáng yêu” của hắn. Hehe. Mặt “khỉ” mà thêm ria mèo thì sao ta... Ừm ừm... Xem nào, thêm một cái mũi hề đen vậy. À há, lông mày “xếch” nữa cho đẹp. Mà tên này ngộ ghê, vẽ thế mà không biết dậy.
Ngắm nghía hắn một lúc. Ừm... Xem nào, hình như tác phẩm này của mình chưa hoàn thiện lắm thì phải. Thêm 1 số chi tiết nữa thì sao ta?
- Oáp................
- Oái..............
Đang thu hẹp cự li để vẽ lên mặt hắn thì tự nhiên hắn tỉnh. Giật bắn cả mình. Trời ơi cái bút dạ, rơi “bắn” luôn đâu rồi.
-Cậu làm gì mà ngắm tôi ghê vậy. Thích tôi hả tên lùn. Oáp... oàm – Hắn nhìn tôi nói trong tiếng ngắp.
Xoẹt xoẹt....... Đoàng. – Nguyên cả trận sét đánh trúng vào tôi. Cái gì cơ? Ngắm hắn á? Thích hắn á? Lùn á?.... Mi... Mi dám xỉ nhục ta. Vẫn chưa biết lợi hại của môm “võ kháy đểu” của ta à, xem bổn cô nương trổ tài tiếp đây....
-Tôi đâu có thích cậu. Tại tôi lùn nên mới “hâm mộ” chiều cao của cậu thôi !!- Hảy tưởng tượng cách nói “đá đểu” hết sức của bạn đi, đó chính là cách tôi nói với hắn. Nếu tôi nhớ không lầm thì hắn lùn hơn tôi mà.
Trái với tưởng tượng của tôi. Hắn hết sức bình tĩnh.
-Thôi! Tôi không dỗi hơi để đấu võ mồm với cậu đâu. Sắp ra chơi rồi. Căng-tin thẳng tiên thôi. Oáp..... – Hắn nói xong ngáp tiếp 1 hơi dài. Phải công nhận tên này khoái ngáp ghê. Nằm cả tiết mà vẫn buồn ngủ à?
Reng......reng...........- Tiếng chuông cắt ngang dòn suy nghĩ của tôi.
Ơ.... Ra chơi thật à? Sao tên này vừa ngủ dậy mà đã biết hay thế.
- Ê.... Sao cậu biết săp ra chơi? – Tôi hỏi hắn. Có ngớ ngẩn lắm không? Lỡ mồm rồi, khéo hắn lại tưởng mình muốn thân với hắn thì ..... Huhu
- Tôi ngủ theo giờ mà.... Quen rồi. – Hắn cúi xuống nhặt cây bút dạ cho tôi. – Của cậu à! Cầm cẩn thận không rơi nữa nhé!
Ơ hơ, mặt trời mọc đằng đông à mà sao tên này tự nhiên tốt thế. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Nhìn cái bộ dạng ngái ngủ, đút tay túi quần ung dung đi của cậu ta làm tôi không khỏi bật cười.
Mà.... Hắn đi.... Á á... Cái mặt của hắn. Trời ơi............... Trong “hoang mang” tôi không dám gọi hắn lại.
- Haha.........haha..................
Biết ngay mà. Khi hắn ra khỏi lớp là “các bạn học sinh thân yêu” ấy cười ầm cả lên.
-Hey... Thiện Thiện. Là cậu vẽ phải không. – Một tên quay xuống nói với tôi. – Cậu gan thật ấy. Tớ phục câu lắm. Lần sau cứ thế phát huy nha. Cho đáng đời tên hống hách ấy.
-Ôi... Thiện Thiện của lòng em thật dũng cảm.....
Vân vân và vân vân những lời “khen” (đểu) của các bạn ấy dành cho tôi. Mấy người.... Khen chả đúng lúc gì cả. Sớm muộn hắn cũng biết.... Nỡ hắn làm gì tôi thì sao. Huhu
Lậy chúa che trở cho đứa con gái bé bỏng này. Con vô số ấy nhầm vô tội mà. Hix hix
- Thiện Thiện.
Một tiếng gọi “êm ái” vang lên. . Lẽ nào, tên ấy quay lại nhanh thế. Tôi “chết đứ đừ” đứng im như pho tượng. Trời.... trời... ơi.....3 Hồn 7 vía ơi.... Mi bay đâu rồi
-Thiện thiện.
Lúc này thì giả vờ yếu đuối là tốt nhất. Đúng rồi, võ “Mít ướt”.
-Đừng gọi tôi. Cho tôi xin. – Chắp tay lại, Tôi làm bộ mặt “mếu máo” nhất từ trước đến nay, rồi quay ra phía cửa để nói. – Tôi biết tôi.... Ơ....Mẫn. Là em à?
Nhìn thấy “nguyên hình khuôn khổ” của đối phương tôi lập tức đổi thái độ ngay.
-Anh.... Anh không thích em gọi tên anh. Huhuhu......
-Ơ kìa.... Anh......
Mẫn Mẫn khóc thút thít, quay đầu “cất bước ra đi”. Mặt tôi “đờ” ra. Nhưng mà..... may ghê, không phải tên khỉ vàng kia là được rồi. Phù phù.
* * *
Tôi xuống căng-tin, lòng nhẹ hơn chút. Ít ra cũng có thời gian chuẩn bị tâm lí cho cuộc chiến giữa 2 người đàn ông đích thực ( giống 2 bà bán cá ngoài chợ hơn nhỉ?). “Nam tử hán đại trượng phu”, sao phải sợ “con khỉ tóc vàng” ấy chứ. Đường đường là Tạ Ngọc Lam, kungfu đầy mình mà.
Hừ hừ. Chân! Tay! Chúng mày có nghe ta không. Ai cho run run hả.
Ọc....ọc... – Bụng tôi “hát”.À há! Vậy có thể hiểu tay chân tôi run không phải sợ nhá, tại đói rồi thôi. Haha.
Chậc....Phải nạp năng lượng chiến đấu trước đã. Căng- tin yêu dấu thẳng tiến.Ya hú..... (Cái này tôi xem hoạt hình Tarzan này)
...
Đói quá đói quá. Cuối cùng cũng “lết” được đến cửa phòng căng-tin. Chân tay dã dời hết cả rồi. Sườn ơi, thịt quay ơi... Tớ nhớ các cậu lắm. ....
Vèo......... – Tôi nghe thấy có tiếng gió vút qua mình. Và rồi, chả hiểu sao tôi đã đứng trước một cái bàn bầy toàn là món “tủ” của mình. Há...há.... Trời thương ta ư?Chén thôi. Thế là tôi cứ ăn, chẳ biết gì đến sự hiện diện của người xung quanh. Người ta gọi là thấy "thức ăn" mà "sáng mắt lên" đấy.
Khà khà. No ghê, đây là miếng thịt cuối cùng rồi.
-Hì hì. Anh ăn có vẻ ngon miệng thật. May quá anh không chê em nấu dở.
Hự..... Tiếng này... của Triệu Mẫn.... Ặc....Vừa cho được miếng thịt vào mồm.... Trời ơi. Nghẹn rồi... Nghẹn...
-Hự... hự.... Ặc –Tôi “nhẹ nhàng” cất tiếng “nghẹn”, đứng lên đập đập vào ngực mình.
-Anh.... Thiện... – Như hiểu được vấn đề, cô ấy cuống quýt đưa ngay cho tôi chai nước. – Đây... Đây, nước của anh đây. Uống đi..
-Ực ực ực. – Tôi tu một hơi hết sạch.
Hờ hờ.Được cứu rồi.Số tôi khổ thế này sao hả trời. Cứ cái đà này, chưa chết vì bị khủng bố chắc cũng “toi” củ tỏi vì mấy cái chuyện này mất. Tổn thọ. tổn thọ rồi
-Sao bây giờ em mới lên tiếng. – Tôi ngồi xuống trách Mẫn
-Tại...tại.... – Mặt cô bé lại mếu xị lại. Biết ngay lại dở trò làm nũng này mà. – Tại em thấy anh ăn ngon quá mà... Hix
Hừm. Còn mếu à. Lúc nào cũng mếu.
.............Trời ơi. Đừng mếu mà Mẫn, Hix hix. Dỗ em khó như nào em biết không. Tha cho anh đi mà.
A! Phải rồi. 36 kế, “chuồn” là thượng sách. Tôi phải rời đây trước khi bé “cún iu” ấy “Cry cry – T-ara”.
-Ừ. Cảm ơn vì bữa ăn ngon tuyệt của em. Vậy anh lên lớp trước nhé. - Tôi đổi thái độ, cười hề hề, sãn sàng trong tư thế "chuồn"
Được rồi. Chạy thôi. Vèo........
-Nếu anh thích mai em lại làm cho anh tiếp nha. – Có thể nghe thấy tiếng cô ấy đằng sau.
Không đi theo. Vậy thì........Thoát rồi Hahaha ...
Mà cô bé này, nấu ăn cũng tài ghê. Cảm ơn Mẫn nha!
Đang “oai phong” đi về lớp sau khi “thoát” khỏi “quỷ dạ xoa” thì chả hiểu sao tóc gáy tôi lại dựng đứng lên. Hình như... có cái gì đó chạy dọc sông lưng thì phải. Trời ơi, cái cảm giác “nguy hiểm” này ở đâu ra vậy. Tốt nhất là lên đi nhanh trước khi có chuyện gì... (xảy ra)
-TÊN KIAAAAAA...............
Á.....á...... Tên nào dám cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ơ.... Ơ.....Liệu có phải gọi mình? Thôi chết tôi rồi.... “Con khỉ đột” làng nước ơi...........
***
Người tôi cứng đơ. Chưa “hoàn hồn” để quay lại
-Tên kia. Có nghe ta nói gì không đấy hả??? – Có một bàn tay nắm lấy vai tôi. Hắn “rống” lên. Lại một lần nữa,có dòng điện chạy dài lưng tôi.
Này...Này... nhá. Bổn cô nương vừa nạp năng lượng rồi ấy nhá. Sao không nghe thấy hả.
Định bụng quay lại “đấu võ mồm” với hắn thì... hắn đã đổi “trò”, xoay tôi 180 độ.
Ố là lá, Cái mặt “con khỉ đột” “đập thẳng” ngay trước mắt tôi. Khuôn mặt bừng bừng tức giận, mắt tóe lửa ấy.... Thật sự... thật sự... Nhìn.... Rất buồn cười.... haha...
- Cậu chưa rửa mặt đi hả? Hahaha. – Tôi chỉ chỉ vào mặt hắn. Cười ha hả.
- Lại còn cười hả....... Tôi còn chưa xử cậu đâu đấy nhá!– Hắn lại “gào” lên, bóp trặt 2 tay đang để trên vao tôi.
- Ái ái... Đau. Hahaha
- Không được cười nữa... Tên nhóc này....
Có đánh chết tôi cũng không nhịn được... Cứ nhìn tác phẩm “chưa thật sự hoàn hảo” của mình trên mặt hắn là tôi lại phá lên cười. Khặc khặc. Cười chảy cả nước mắt rồi này.
-Thôi ngay....
-Rồi rồi. Không cười nữa. – Tôi có nín cười. Đúng là cực hình.
Lấy trong túi quần một tập khăn ướt, dùng 1 tờ lau cho hắn....
Này... này....nhá. Không phải ngạc nhiên là sao tôi lại mang khăn giấy đâu nhá. Tôi cũng có thích dùng khăn giấy đâu, tại v.ú Lý ấy chứ. Chuẩn bị quần áo cho tôi mà không quên bỏ vào túi quần 1 bên giấy ướt, 1 bên khăn mùi xoa mà. Hờ hờ
-Này, anh là Hạ Thất Lăng thật hả?
Hắn quay ra nhìn tôi không nói gì. Thôi chết, tôi nói sai gì à?
-Ơ ơ... Tôi xin lỗi. Tôi nói nhầm. – Tôi vội vàng phân bua.
-Haha.... Nhìn mặt cậu kìa. Buồn cười thật. Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ! – Tự nhiên hắn cười lên. Tên này muốn mình nổ tai đây mà
Hừ hừ. Bổn cô nương ta mà phải sợ mi á. “Con khỉ đột” đáng ghét. Tôi tức sôi sùng sục máu mà không dám làm gì hắn. Hức hức. Cái môn vỗ “kẹp cổ” của hắn, tôi sợ lắm rồi.
Đang mái loay hoay với cái mớ suy nghĩ thì hắn nói tiếp :
-Thôi. Không đùa cậu nữa. Tôi là Hạ Thất Lăng, con trai tập đoàn HT, người đứng đầu black. Hàng thật 100%. – Vừa nói hắn cầm tay tôi đập đập nhẹ vào má hắn.
Theo phản xạ tôi rụt tay lại trợn mắt lên và rồi.... :
-Này, làm cái gì thế. Sàm sỡ bổn cô nương à?
Hắn nhìn tôi với mắt “hòn bi ve”. Ngạc nhiên chả hiểu gì :
-Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao....
Oái oái..... Nỡ lời rồi. Tôi vội chữa
-Haha. Tôi chêu anh tẹo thôi. “nương” gì mà “nương”. Tại tôi thấy anh trả giống với lời đồn tẹo nào ấy mà.
................
Bổn cô nương? Tên này hắn nói cái gì thế này. Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn, hỏi :
-Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao...?
Thế là hắn cười phá lên nói là mình đùa. Tên nhóc này. Muốn mang mình ra làm trò cười đây mà.
Rồi hắn nói tiếp. Một câu nói khiến tôi phải suy nghĩ. Đồn? Tôi bị người ta đồn như thế nào?
-Thế mọi người đồn tôi như thế nào hả nhóc ? – Tôi hỏi hắn, mắt nhìn về phía trước suy tư.
-Thì... thì.... – Tên nhóc đó ấp úng.
Bộ dạng của tên này làm tôi phì cười :
-Cậu cứ nói đi. Tôi có ăn thit cậu đâu.
Chỉ chờ có thế hắn nói 1 lèo :
-Mọi người nói từ sau khi anh gặp tai nạn trở thành 1 người khác hẳn. Không cười. Ít nói. Vân vân và vân vân.
Tai nạn? Phải rồi, tai nạn. Từ lúc ấy đến giờ cũng 2 năm rồi nhỉ? Tôi đã thành con người thế nào từ vụ tai nạn ấy. Ác quỷ hay cái gì?
Sau một lúc im lặng, tôi phá tan bầu không khí bằng 1 câu hỏi cho hắn:
-Sao nhóc lại cho rằng ta khác với lời đồn?
-Thì tôi thấy nãy giờ anh cười như “tinh tinh” nên thấy khác thôi. – Hắn cũng nhìn “xa xăm” giống tôi.
Tên nhóc này nói tôi mới nhớ. Sao nãy giờ tôi lại cười nói vui vẻ với hắn được như thế nhỉ? Tôi không biết? Tôi cũng đang suy nghĩ về việc này. Nhưng khi nhìn thấy hắn, kể cả lần đầu tiên với lúc này, tôi cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Không một chút gò bó. Một cảm giác lạ chưa có suốt 2 năm qua.
Mà....... Hắn vừa nói ai là tinh tinh?
* * *
Tự nhiên tôi thấy hắn suy tư không nói gì. Lạ thật. Không biết hắn có để ý tôi vừa so hắn với “tinh tinh” không. Hix hix. Tôi nỡ lời mà. Các cụ nói cấm có sai. Cái mồm đúng là làm hại cái thân rồi. T.T
Phịch...... – Tự nhiên hắn đứng phắt giậy. Kéo tay lên và. Ẹ..........ẹ............ Cái trò gì thế này. Sao lại kẹp cổ tôi nữa. (Nhưng có vẻ lần này nhẹ nhàng hơn thì phải)
-Cậu vừa bảo ai là tinh tinh? – Hắn “gừ” lên
-T..ô..i.... X.i...n... l..ỗi.... – Tôi “dặn” mãi mới xong một câu
-Không được gọi tôi là tinh tinh nhớ chưa? – Vẫn giữ nguyên cái giọng ác quỷ ấy, hắn đe dọa tôi.
-R....ồ.......i
-Gọi tôi là anh mau. – Hắn ra lệnh
Cái gì. Bắt tôi gọi là anh á. Không bao giờ. Có chết cũng không.
-Không...... – Tôi trả lời rõ ràng hẳn. Đang bực mà. Đường đường là người thừa kế “to lớn vĩ đại” sao có thể dễ dàng gọi cái người khác là anh được
-CÁI GÌ. – Hắn quát to lên. Định đe dọa tôi hả. Never, không bao giờ.
-Không.... gọi.... – Tôi vẫn rõ ràng được 2 chữ này nhé. Keke
-Có gọi không? – Hắn kẹp chặt hơn.
Ôi cái cổ của tôi. Huhu. Tên ưa bạo lực này. Hắn nhẫn tâm làm thế với “nữ nhi” sao. Huhu.
-Khô....n....g- Quyết tâm không nhường hắn. Tha lỗi cho ta,cổ thân yêu........ Huhu
Hắn không chịu buông tôi ra:
-Chắc chưa.
-B...ỏ...... t.ô..i r...a.... Đ....au...hức hức. – Chả hiểu sao. Tự nhiên mắt tôi rơm rớm. Cái gì thế này. Không.... Không được. Chỉ dở võ “mít ướt” với papa thôi. Trời ơiiiiiiiiii............
Không ngờ môn võ “đặc chế” này lại có công hiệu với hắn. Hắn lập tức bỏ tôi ra, dơ 2 tay lên nhìn tôi như kẻ trộm bị cảnh sát bắt. Hắn nhìn thẳng vào tôi như vật thể lạ.
Tôi xoa xoa cổ mình. Mà hình như..... Trời ơi..... Mắt tôi vẫn rơm rớm.
-Cậu.... cậu.... – 1 tay hắn run run, chỉ trỏ vào mặt tôi.
Tức mình tôi hét lên
-CẬU CÁI GÌ MÀ CẬU.
Thế là tôi quay mặt nhẹ nhàng “rầm rập” bước đi. Định bụng ra khỏi cái phòng tập này thì.....
Xoẹt. – Tôi dẫm vào cái gì đó. Và....... Tôi đang bay.... Haha. Vui quá. Bay ngược ra đằng sau nhờ trai nước “yêu quý” vừa nãy.
Sắp ngã rồi. Tôi nhắm tịt mắt.
Bộp.....
-Này cậu nhóc. Không sao chứ?
Tôi hé dần mắt ra nhìn thẳng lên trên phía con “tinh tinh”.
Ôi.... Lẵng mạn làm sao. Hắn đỡ tôi... Và tôi với hắn đang ở tư thế giống trong phim “tình củm” ý. Nhân vật nam ôm eo nhân vật nữ khi cô ấy trượt ngã.
Nhưng mà quái quỷ gì thế này, tôi đang là con trai mà. Vội vàng đứng giậy.
-Tôi... Tôi... không sao.
-Tôi gì. Gọi anh đi. Anh học cùng khối với nhóc nhưng hơn nhóc một tuổi đấy nhé.
Lại anh. Hắn thích được làm anh thế à?Ta đang định cảm ơn mi mà mi không cho ta cơ hội đấy nhá.
-Ơ. Nhóc đi đâu ấy – Thấy tôi đi tiếp hắn gọi. – Dừng lại
-Plè..... Còn lâu nhớ. – Tôi quay lại lè lưỡi hắn.Cái này tôi học của thằng quỷ đây mà.
Oạch.........
What? Cái gì thế này. Trai nước.... Huhuhu. Trai nước đáng ghét... Ui cái mông của tôi....
-Haha. Anh đã nói là nhóc dừng lại rồi mà.
Á á. Hắn dám xưng anh với tôi lại còn cười tôi nữa. Tên này....Mi.... Mi cứ đợi đấy.
-Anh còn đứng đấy mà nhìn à? Kéo tôi giậy. – Tôi ra lệnh
Hắn ăn phải “củ ráy” hay sao ấy. Đỡ người ngã lại còn cười.
-Phải gọi anh xưng em. – Hắn cốc vào đầu tôi một cái. – Để ai lái xe lai nhóc về nhé.
Hừ.... hừ... Tên khốn này.... Kiềm chế... kiềm chế. Không thể chơi chính diện với tên ưa bạo lực này được. Phải tính kế lâu dài. Mà không ngờ tên này cũng biết lái xe ô tô à. Giỏi nhỉ.
- Thế thì cảm ơn anh nhé. – Tôi vặn vẹo mãi mới được nụ cười “củ chuối” này. Hix, “mông cổ” đang đau muốn chết đi ấy. Huhu
* * *
Thế là tôi cứ lẽo đẽo theo hắn ra khỏi phòng tập, rồi nhà tập. Đi qua chỗ để xe, không thấy hắn dừng lại tôi thấy lạ.
-Anh không lấy xe à? – Tôi thắc mắc
-Anh không để xe chỗ ấy. Toàn ô tô, khó chịu mùi ô tô lắm. – Hắn trả lời mà hơi nhăn mặt.
Thôi chết. Hắn ta không thích ô tô thì chả lẽ đi xe máy.
-Thế anh để xe ở đâu. Đi xe gì?- Tôi hỏi tiếp
-Sao nhóc quan tâm anh thế? Anh đi môtô phân khối lớn. Để ngay ngoài cổng. – Hắn nháy mắt. Tên này có coi tôi là con trai không hả. “Biến thái”
-Tôi mà (thèm quan tâm anh à)
-Không tôi. Em. Phải xưng em, muốn bị kẹp cổ à? – Hắn “nhảy” vào mồm tôi quát.
-Oái oái không.
Từ lúc hắn đe tôi, tôi im tịt. Thôi chết rồi, phải làm sao đây. Xe của tên khốn vừa nãy xượt qua mình là của tên này. Trời ơi....... Lậy chúa tha tội cho con. Huhu. Thôi, cứ lờ đi. Amen
Tôi lê từng bước nặng nề.
* * *
Cuối cùng cũng đến chỗ cái xe “yêu quý” ấy.
-HẢ......... CÁI GÌ THẾ NÀY......?
Đúng như dự kiến của tôi. Hắn hét ầm lên. Tôi chở vờ “vô tội” hỏi hắn :
-Có gì thế anh?
-Tên khốn kiếp nào dám đâm đinh vào xe anh. Grừ..... Anh mà bắt được anh giết nó.
Nghe hắn nói mà tôi rùng hết cả mình, lạnh hết sống lưng.
-Chắc tên đó không cố ý đâu anh ạ. Chắc nó không biết xe của anh. – Tôi phe phẩy cái tay nói.
-Này. – Hắn quay ra nhìn tôi. – Hay là em làm?
Á.....á.... Bị phát hiện.... Nhưng tôi vẫn gân cổ lên, trợn cả mắt cả mũi cãi lại
- Cái gì mà em. Anh... anh nghĩ em xấu xa như thế à? Anh... anh không được vu oan cho em. – Tôi ấp a ấp úng. Lấm lép tội minhg
- Anh chêu tí thôi mà. – Hắn cười xoa xoa đầu tôi. – Như này thì anh không lại em về được rồi. Em bắt taxi về tạm nhé!
* * *
Tôi đi taxi về trước. Con hắn ở lại. Phù phù.
Đến tận bây giờ, ngồi trên taxi về rồi mà tôi chưa hết sợ. Hức hức. Hắn làm tim tôi “bay ra khỏi lồng ngực” luôn.Thế là tôi phải gọi hắn là anh thật à. Oaoaoa.....
Mà để ý....hắn cười cũng đẹp thật đấy...
Reng.....reng......
-Hửm.... Ái ồng ồ ết iệt ày (Cái đồng hồ chết tiệt này) – Tôi vừa ngáp vừa đưa tay với cái đồng hồ tắt đi rồi ngủ tiếp. khò..... khò.....
Huỵnh huỵnh.... Bộp bộp.
Chẹp chẹp. Ai đang đấm lưng cho tôi à. Thỏa mái ghê. Mà mới sáng ra tôi đâu cần gì đấm lưng đâu nhỉ.
HẢ?????????????
Tôi bật dậy theo phản xạ, mắt tròn xoe, hình như... tỉnh ngủ rồi... :|
........
-Chị..... Chị không nhẹ nhàng được à. Ui za.
Tiếng một thằng nhóc “choe chóe” vang lên phía dưới giường. Tôi nhòm xuống, con quỷ nhỏ nằm bẹp dí dưới đât. Biết ngay mà, là nó dẫm lên người tôi chứ ai. Cho nó chừa.
-Thế nhóc nghĩ đang làm gì hả? Ai cho nhóc tự tiện vàp phòng ta lại còn dẫm lên ta?- Tôi "lên đời" nó.
-Thì chì có khóa cửa đâu. Tôi gọi chị dậy đi học mà. Gọi nhẹ nhàng thì chị không chịu tỉnh. Phỉa gọi biện pháp mạnh chứ! – Nó làu bàu
Mà....Đi học? Á.......á...á Hôm nay là thứ 2. Mấy giờ rồi?
Tôi cầm cái đồng hồ xem “6.40”. Trời ơi sắp muộn học rồi, sao Vy Vy không gọi tôi. Mà... Vy Vy, sao hôm qua, tôi không thấy cô ấy?
Ax ax. Chuẩn bị đi học đã, tính sau. Tôi cuống hết cả "cuồng" lên. Chạy "tưng tưng" khắp phòng. Thằng quỷ cũng lon ton đi sau.
* * *
Sau một hồi “vật lộn”, cuối cùng tôi cũng lên được cái xe để bác tài trở đến trường.
Bước xuống xe trong hình dạng “bơ phờ”, tôi cố lết cái “xác” của mình qua cánh cổng lớn ấy. Đây là kết quả cho việc dậy muộn rồi “om sòm” nhà lên với con quỷ nhỏ kia ấy mà. Hix.
Ôi, sao vẫn những hàng cây ấy, vẫn những bồn hoa ấy, vẫn những bạn học ấy mà tôi chả có tí sức sống tẹo nào vậy trời? Hức hức.
Nhưng cũng may thật, hình như cũng nhờ cái bộ dạng bây giờ mà chả có bà tám nào vây quanh tôi. Nhàn ghê. Ít ra thì cũng được an ủi phần nào.
Rồi đột nhiên....
-ÒA.............
-Á..........a....á....
Tôi giật nẩy mình hét lên khi đột nhiên có tiếng “gào” sau lưng mình. Hồn ơi mày bay đâu rồi, về đây với ta....
-Hì hì. Giật mình chưa. – Người phát ra tiếng “gào” êm tai ấy khoác lấy tay tôi rồi hỏi. – Có một hôm không gặp mà em nhớ anh quá đi. Hix. Sao trông anh mệt mỏi vậy?
-Mẫn Mẫn à? – Mặt tôi không chút biểu cảm. Hỏi trong “vô thức”. Hồn tôi nó vẫn chưa thèm về?. – Em vừa làm gì thế?
-Ơ....ơ.... Em xin lỗi anh. Em....em – Thấy tôi như vậy cô bé vội vàng xin lỗi, mặt mếu máo như trực khóc.
-Ớ.... Có gì đâu. Em.... Đừng .... – Tôi giật mình, cuống cuồng quay sang Mẫn. Tôi thành người dỗ “trẻ con” bao giờ thế này. Hờ hờ. Nhưng cũng nhờ đứa “ trẻ con” này mà hồn tôi quay lại. Một buổi sáng bình yên ghê.
Lúc tôi đang dỗ dành Mẫn Mẫn thì có 1 anh “hót gơn Hoa quả Sơn” đi qua “nhẹ nhàng” chào hỏi.
-Sợ thật . Mới sáng ra đã gây chuyện làm con gái khóc. –. Chú khỉ đáng “iu” đó nhấn mạnh từng chữ để trêu đểu tôi.
Hừ hừ. Con ai được nữa. Tên Đường Doanh đáng gét, sáng ra đã phá ta. Xem ta “phản công” này.
-Cậu không nhìn thấy à. TỚ đang dỗ cô ấy mà. – Tôi nhấn mạnh chứ “tớ”. Hắn muốn tôi xưng hô như thế mà. – Chậc. Đâu có giống như một số “đàn bà” mới sáng ra đã chen vào chuyện người khác đâu. Haizzzz
Đúng như tôi dự đoán. Mắt hắn trợn ngược lên, tay dơ ngón trỏ lên chỉ vào tôi, run run vì sợ (Vì hắn gồng lên ấy mà. Nói “sợ” cho oai. Hehe) :
-Cậu.... Cậu.... nói ai đàn bà HẢ??????????????? – Lại “rống” lên rồi. Tên này khoái tra tấn lỗ tai người khác thật
-Tôi đâu có nói cậu đâu. Tôi nói mây nói gió trúng ai thì trúng. Hớ hớ. – Tôi cười đểu rồi tiếp tục “miền quê thẳng tiến” đến lớp. Haha. Đầu tuần mà đã vui ghê.
Vào tiết 1, tâm trạng “khoan khoái” của tôi bay đi hết. Hờ hờ. Cũng “nhờ” cái tiếng gáy “du dương” của con “khỉ” Đường Doanh đấy mà. Tức quá tức quá. Tên này có cho ai học không đây. Grừ grử. Đã vậy đừng trách ta “ đao kiếm vô tình”
* * *
lets start. Bắt đầu trò chơi của Tạ Ngọc Lam nào!!!
Tôi lục cặp tìm bút dạ, tô tô vẽ vẽ những hình ảnh “ngộ nghĩnh” lên khuôn mặt “đáng yêu” của hắn. Hehe. Mặt “khỉ” mà thêm ria mèo thì sao ta... Ừm ừm... Xem nào, thêm một cái mũi hề đen vậy. À há, lông mày “xếch” nữa cho đẹp. Mà tên này ngộ ghê, vẽ thế mà không biết dậy.
Ngắm nghía hắn một lúc. Ừm... Xem nào, hình như tác phẩm này của mình chưa hoàn thiện lắm thì phải. Thêm 1 số chi tiết nữa thì sao ta?
- Oáp................
- Oái..............
Đang thu hẹp cự li để vẽ lên mặt hắn thì tự nhiên hắn tỉnh. Giật bắn cả mình. Trời ơi cái bút dạ, rơi “bắn” luôn đâu rồi.
-Cậu làm gì mà ngắm tôi ghê vậy. Thích tôi hả tên lùn. Oáp... oàm – Hắn nhìn tôi nói trong tiếng ngắp.
Xoẹt xoẹt....... Đoàng. – Nguyên cả trận sét đánh trúng vào tôi. Cái gì cơ? Ngắm hắn á? Thích hắn á? Lùn á?.... Mi... Mi dám xỉ nhục ta. Vẫn chưa biết lợi hại của môm “võ kháy đểu” của ta à, xem bổn cô nương trổ tài tiếp đây....
-Tôi đâu có thích cậu. Tại tôi lùn nên mới “hâm mộ” chiều cao của cậu thôi !!- Hảy tưởng tượng cách nói “đá đểu” hết sức của bạn đi, đó chính là cách tôi nói với hắn. Nếu tôi nhớ không lầm thì hắn lùn hơn tôi mà.
Trái với tưởng tượng của tôi. Hắn hết sức bình tĩnh.
-Thôi! Tôi không dỗi hơi để đấu võ mồm với cậu đâu. Sắp ra chơi rồi. Căng-tin thẳng tiên thôi. Oáp..... – Hắn nói xong ngáp tiếp 1 hơi dài. Phải công nhận tên này khoái ngáp ghê. Nằm cả tiết mà vẫn buồn ngủ à?
Reng......reng...........- Tiếng chuông cắt ngang dòn suy nghĩ của tôi.
Ơ.... Ra chơi thật à? Sao tên này vừa ngủ dậy mà đã biết hay thế.
- Ê.... Sao cậu biết săp ra chơi? – Tôi hỏi hắn. Có ngớ ngẩn lắm không? Lỡ mồm rồi, khéo hắn lại tưởng mình muốn thân với hắn thì ..... Huhu
- Tôi ngủ theo giờ mà.... Quen rồi. – Hắn cúi xuống nhặt cây bút dạ cho tôi. – Của cậu à! Cầm cẩn thận không rơi nữa nhé!
Ơ hơ, mặt trời mọc đằng đông à mà sao tên này tự nhiên tốt thế. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Nhìn cái bộ dạng ngái ngủ, đút tay túi quần ung dung đi của cậu ta làm tôi không khỏi bật cười.
Mà.... Hắn đi.... Á á... Cái mặt của hắn. Trời ơi............... Trong “hoang mang” tôi không dám gọi hắn lại.
- Haha.........haha..................
Biết ngay mà. Khi hắn ra khỏi lớp là “các bạn học sinh thân yêu” ấy cười ầm cả lên.
-Hey... Thiện Thiện. Là cậu vẽ phải không. – Một tên quay xuống nói với tôi. – Cậu gan thật ấy. Tớ phục câu lắm. Lần sau cứ thế phát huy nha. Cho đáng đời tên hống hách ấy.
-Ôi... Thiện Thiện của lòng em thật dũng cảm.....
Vân vân và vân vân những lời “khen” (đểu) của các bạn ấy dành cho tôi. Mấy người.... Khen chả đúng lúc gì cả. Sớm muộn hắn cũng biết.... Nỡ hắn làm gì tôi thì sao. Huhu
Lậy chúa che trở cho đứa con gái bé bỏng này. Con vô số ấy nhầm vô tội mà. Hix hix
- Thiện Thiện.
Một tiếng gọi “êm ái” vang lên. . Lẽ nào, tên ấy quay lại nhanh thế. Tôi “chết đứ đừ” đứng im như pho tượng. Trời.... trời... ơi.....3 Hồn 7 vía ơi.... Mi bay đâu rồi
-Thiện thiện.
Lúc này thì giả vờ yếu đuối là tốt nhất. Đúng rồi, võ “Mít ướt”.
-Đừng gọi tôi. Cho tôi xin. – Chắp tay lại, Tôi làm bộ mặt “mếu máo” nhất từ trước đến nay, rồi quay ra phía cửa để nói. – Tôi biết tôi.... Ơ....Mẫn. Là em à?
Nhìn thấy “nguyên hình khuôn khổ” của đối phương tôi lập tức đổi thái độ ngay.
-Anh.... Anh không thích em gọi tên anh. Huhuhu......
-Ơ kìa.... Anh......
Mẫn Mẫn khóc thút thít, quay đầu “cất bước ra đi”. Mặt tôi “đờ” ra. Nhưng mà..... may ghê, không phải tên khỉ vàng kia là được rồi. Phù phù.
* * *
Tôi xuống căng-tin, lòng nhẹ hơn chút. Ít ra cũng có thời gian chuẩn bị tâm lí cho cuộc chiến giữa 2 người đàn ông đích thực ( giống 2 bà bán cá ngoài chợ hơn nhỉ?). “Nam tử hán đại trượng phu”, sao phải sợ “con khỉ tóc vàng” ấy chứ. Đường đường là Tạ Ngọc Lam, kungfu đầy mình mà.
Hừ hừ. Chân! Tay! Chúng mày có nghe ta không. Ai cho run run hả.
Ọc....ọc... – Bụng tôi “hát”.À há! Vậy có thể hiểu tay chân tôi run không phải sợ nhá, tại đói rồi thôi. Haha.
Chậc....Phải nạp năng lượng chiến đấu trước đã. Căng- tin yêu dấu thẳng tiến.Ya hú..... (Cái này tôi xem hoạt hình Tarzan này)
...
Đói quá đói quá. Cuối cùng cũng “lết” được đến cửa phòng căng-tin. Chân tay dã dời hết cả rồi. Sườn ơi, thịt quay ơi... Tớ nhớ các cậu lắm. ....
Vèo......... – Tôi nghe thấy có tiếng gió vút qua mình. Và rồi, chả hiểu sao tôi đã đứng trước một cái bàn bầy toàn là món “tủ” của mình. Há...há.... Trời thương ta ư?Chén thôi. Thế là tôi cứ ăn, chẳ biết gì đến sự hiện diện của người xung quanh. Người ta gọi là thấy "thức ăn" mà "sáng mắt lên" đấy.
Khà khà. No ghê, đây là miếng thịt cuối cùng rồi.
-Hì hì. Anh ăn có vẻ ngon miệng thật. May quá anh không chê em nấu dở.
Hự..... Tiếng này... của Triệu Mẫn.... Ặc....Vừa cho được miếng thịt vào mồm.... Trời ơi. Nghẹn rồi... Nghẹn...
-Hự... hự.... Ặc –Tôi “nhẹ nhàng” cất tiếng “nghẹn”, đứng lên đập đập vào ngực mình.
-Anh.... Thiện... – Như hiểu được vấn đề, cô ấy cuống quýt đưa ngay cho tôi chai nước. – Đây... Đây, nước của anh đây. Uống đi..
-Ực ực ực. – Tôi tu một hơi hết sạch.
Hờ hờ.Được cứu rồi.Số tôi khổ thế này sao hả trời. Cứ cái đà này, chưa chết vì bị khủng bố chắc cũng “toi” củ tỏi vì mấy cái chuyện này mất. Tổn thọ. tổn thọ rồi
-Sao bây giờ em mới lên tiếng. – Tôi ngồi xuống trách Mẫn
-Tại...tại.... – Mặt cô bé lại mếu xị lại. Biết ngay lại dở trò làm nũng này mà. – Tại em thấy anh ăn ngon quá mà... Hix
Hừm. Còn mếu à. Lúc nào cũng mếu.
.............Trời ơi. Đừng mếu mà Mẫn, Hix hix. Dỗ em khó như nào em biết không. Tha cho anh đi mà.
A! Phải rồi. 36 kế, “chuồn” là thượng sách. Tôi phải rời đây trước khi bé “cún iu” ấy “Cry cry – T-ara”.
-Ừ. Cảm ơn vì bữa ăn ngon tuyệt của em. Vậy anh lên lớp trước nhé. - Tôi đổi thái độ, cười hề hề, sãn sàng trong tư thế "chuồn"
Được rồi. Chạy thôi. Vèo........
-Nếu anh thích mai em lại làm cho anh tiếp nha. – Có thể nghe thấy tiếng cô ấy đằng sau.
Không đi theo. Vậy thì........Thoát rồi Hahaha ...
Mà cô bé này, nấu ăn cũng tài ghê. Cảm ơn Mẫn nha!
Đang “oai phong” đi về lớp sau khi “thoát” khỏi “quỷ dạ xoa” thì chả hiểu sao tóc gáy tôi lại dựng đứng lên. Hình như... có cái gì đó chạy dọc sông lưng thì phải. Trời ơi, cái cảm giác “nguy hiểm” này ở đâu ra vậy. Tốt nhất là lên đi nhanh trước khi có chuyện gì... (xảy ra)
-TÊN KIAAAAAA...............
Á.....á...... Tên nào dám cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ơ.... Ơ.....Liệu có phải gọi mình? Thôi chết tôi rồi.... “Con khỉ đột” làng nước ơi...........
***
Người tôi cứng đơ. Chưa “hoàn hồn” để quay lại
-Tên kia. Có nghe ta nói gì không đấy hả??? – Có một bàn tay nắm lấy vai tôi. Hắn “rống” lên. Lại một lần nữa,có dòng điện chạy dài lưng tôi.
Này...Này... nhá. Bổn cô nương vừa nạp năng lượng rồi ấy nhá. Sao không nghe thấy hả.
Định bụng quay lại “đấu võ mồm” với hắn thì... hắn đã đổi “trò”, xoay tôi 180 độ.
Ố là lá, Cái mặt “con khỉ đột” “đập thẳng” ngay trước mắt tôi. Khuôn mặt bừng bừng tức giận, mắt tóe lửa ấy.... Thật sự... thật sự... Nhìn.... Rất buồn cười.... haha...
- Cậu chưa rửa mặt đi hả? Hahaha. – Tôi chỉ chỉ vào mặt hắn. Cười ha hả.
- Lại còn cười hả....... Tôi còn chưa xử cậu đâu đấy nhá!– Hắn lại “gào” lên, bóp trặt 2 tay đang để trên vao tôi.
- Ái ái... Đau. Hahaha
- Không được cười nữa... Tên nhóc này....
Có đánh chết tôi cũng không nhịn được... Cứ nhìn tác phẩm “chưa thật sự hoàn hảo” của mình trên mặt hắn là tôi lại phá lên cười. Khặc khặc. Cười chảy cả nước mắt rồi này.
-Thôi ngay....
-Rồi rồi. Không cười nữa. – Tôi có nín cười. Đúng là cực hình.
Lấy trong túi quần một tập khăn ướt, dùng 1 tờ lau cho hắn....
Này... này....nhá. Không phải ngạc nhiên là sao tôi lại mang khăn giấy đâu nhá. Tôi cũng có thích dùng khăn giấy đâu, tại v.ú Lý ấy chứ. Chuẩn bị quần áo cho tôi mà không quên bỏ vào túi quần 1 bên giấy ướt, 1 bên khăn mùi xoa mà. Hờ hờ
/66
|