Bị loại rồi còn đến phòng tập làm gì nữa. Nghĩ vậy, sau khi chia tay Đường Doanh, Lam Lam chán nản, hướng thẳng về phía tiệm bánh hôm nọ để đánh chén. Đừng trách cô háu ăn chứ. Khoa học cũng đã chứng minh khi người ta buồn chán thì thường có hai xu hướng, một là ăn nhiều hơn bình thường, hai là không ăn gì cả. Và Lam Lam thuộc loại một, quá rõ ràng rồi nhé.
Ngồi trong tiệm, gọi hết loại bánh này đến loại bánh kia, Lam Lam cứ cắm đầu vào ăn cho đến khi cái bụng căng tròn mới “chịu” làm thêm cốc nước. Cô bắt đầu “thanh lọc” thức ăn ra khỏi đầu mình rồi suy nghĩ. Haizz. Từ khi về nước tới giờ, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với cô thì phải. Mọi thứ cô đều nhớ rất rõ, vậy mà mọi người lại nói cô đã quên đi rất nhiều thứ ở quá khứ. Mới đầu cô không tin đâu, bởi gì chứ, “thù dai nhớ lâu” là một đặc tính không thể thiếu của cô mà. Nhưng đã có vô số hình ảnh lạ hiện lên trong đầu, cô có muốn không tin cũng không được.
Chỉ là, có một điều mà cô vẫn thắc mắc. Không hiểu kí ức ngày bé cô quên là những gì được nhỉ?
À, phải rồi, Đỗ Phúc. Lam Lam quên mất là mình chưa gọi điện cho Phúc từ lúc đi đến giờ. Thấy chưa, “sinh vật” thù lâu nhớ dai thế này mà còn quên được những thứ mới gần đây thì nói gì những chuyện ngày bé.
Móc túi lấy điện thoại, Lam Lam bấm số Phúc.
- Alo. Phúc hở.
Đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng Lam Lam vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời. Cô hỏi lại vài lần nữa :
- Way. Có phải Phúc không?
- KHÔNG PHẢI TỚ THÌ LÀ AI.
Tiêng Phúc gào ầm lên làm Lam Lam giật thót người, luống cuống, xuýt nữa thì rơi cả tim ra ngoài. Có khi nào Phúc trả lời cô chậm là do cậu dành vài giây lấy hơi “nói” cho to không?
- Êu ơi. Cậu định làm tớ giảm thọ đấy hả? – Lam Lam nhăn nhó.
- Thế này thì đã là gì. Cậu có biết là ở nhà tớ lo thế nào không? Bảo đến nơi thì báo về mà tận vài hôm sau mới thấy. Gọi điện thì toàn tắt máy. Làm ăn cái kiểu gì mà suýt chết đuối….bla…bla…
Thế là Đỗ Phúc cứ tua một lèo. Cậu tua nhanh đến nỗi khiến tai Lam Lam ù cả đi. Cô còn chẳng nhớ hết những gì cậu đã nói nhưng duy nhất có vài câu lọt vào tai cô rất nhanh.
- Này này... – Lam Lam chen vào lời Đỗ Phúc. – Cậu bảo cái gì mà tớ chết đuối.
- Còn không à? – Phúc hạ giọng. – May là có người kịp cứu cậu đấy nhé. Không thì giờ cậu đã…. Đồ bất cẩn.
- Ý tớ hỏi là sao cậu biết ấy. – Lam Lam thắc mắc.
- Ừ. Bác Tạ nói cho tớ. Cậu làm gì mà bác ấy chả biết. À còn nữa, cậu chuẩn bị đi. Chiều muộn tớ đến đón cậu về. Đằng nào cũng chẳng còn việc ở cái chỗ đấy nữa rồi. Thế nhé.
Tít….tít…tít….
- Ơ này này… - Lam Lam làu bàu. -Tên Phúc chết tiệt. Tớ đã nói xong đâu. Tớ còn muốn ở lại chơi tiếp mà…
Ngay sau đó, Lam Lam có gọi lại vài lần cho Phúc nhưng toàn không nghe máy. Cô bực mình đứng phát dậy, mua thêm môt cái bánh rồi thanh toán.
Đỗ Phúc thật là... Cậu ấy định trả thù Lam Lam bằng cách không nghe điện thoại lại đấy hả?
Mà Lam Lam mua bánh để làm gì nữa? Ăn vậy chưa đủ hả?
- Cháu lấy xe này ạ. – Lam Lam lễ phép trả lời ông chủ tiệm.
Cô thuê một chiếc xe đạp điện, và dùng nó để đến cái nơi hôm qua, nơi đã mang cho cô một chút những cảm xúc lạ.
Tự đạp xe trên đường, Lam Lam thưởng thức những làn gió ngược lướt qua cơ thể mình.
Thời tiết hôm nay đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Có nắng nhưng chỉ là cái nặng dịu, không gay gắt, gió lại thổi đều đều, trời xanh cao… Tất cả đều mang lại cho người ta cái cảm giác bình yên, dịu dàng.
Đến đầu con đường, Lam Lam dễ dàng đi qua cánh cổng to lớn đó. Không biết có phải vì chú bảo vệ ngồi trong kia đã nhìn thấy cô ngày hôm qua, nên cho vào dễ dàng như thế không… Nhưng điều này lại làm Lam Lam thấy khá ngạc nhiên.… Thật ra thì thất vọng nhiều hơn đấy. Lam Lam là đứa con gái luôn muốn mọi thứ phải thật khó khăn rồi mới có thể đạt được mà.
…
Kít…. Bánh xe lê đi vài cen-ti nữa mới dừng lại sau khi Lam Lam bóp phanh. Dựng xe vào bên góc đường, cô cầm theo chiếc bánh trong giỏ rồi tiến đến chỗ hai ngôi mộ kia.
Lam Lam đặt bánh xuống bên cạnh mộ của cô gái rồi nói :
- Chúc mứng sinh nhật nhé. Y Tuyết. – Trên môi cô là một nụ cười rất tươi.
Thì ra, Lam Lam mua bánh ở tiệm là để mang đến mừng sinh nhật cho cô gái này.
** ****
Ngồi bệt xuống cỏ, Lam Lam dỡ hộp bánh ra, miệng nói :
- Nhìn này, đẹp không. Mặc dù vị của nó không ngon được như bánh của Đỗ Phúc nhưng cũng thuộc loại khá đấy. Ừm… Ước gì đằng ấy có thể thử vị của nó… Hay để cắt ra từng miếng nhá… - Lam Lam tự nhiên lúng túng. Cô gãi đầu gãi tai. – Haha. Hình như nói hơi nhiều rồi phải không?
Rồi đột nhiên im lặng, Lam Lam thở dài.
Gì vậy chứ. Chỉ là nói chuyện thôi mà, sao cô lại mất tự nhiên đến thế nhỉ? Chẳng giống cô chút nào. Nhưng cái cảm giác thiếu tự tin này, Lam Lam vẫn không hiểu nổi. Mỗi lần nghĩ đến Y Tuyết, cô lại lúng túng là sao?
- Thiện Thiện?
Mải suy nghĩ, Lam Lam không hề nhận ra đằng sau mình có người. Chỉ cho đến khi người đó lên tiếng, cô mới giật mình quay lại.
- Ơ, Lăng Lăng. – Cô ngạc nhiên. – Sao anh lại ở đây?
Lăng Lăng vẫn chau mày từ lúc xuất hiện, trong giọng nói của anh có chút gì đó khó chịu :
- Câu đấy là anh hỏi mới đúng. Sao em lại ở đây?
Không để ý đến nét mặt của anh, Lam Lam nghiêng nghiêng đầu, cười toe toét :
- Em đến để chúc sinh nhật cho Y Tuyết thôi. Có cả bánh kem nữa nhé. – Cô chỉ trỏ. Như chợt phát hiện ra điều gì đó, cô tròn mắt. – Anh cũng đến đây để chúc sinh nhật cô ấy phải không? Quà của anh đâu?
Nhìn thấy nụ cười của Lam Lam, các cơ trên mặt Thất Lăng cũng dần dãn ra. Anh khẽ thở dài :
- Sao em biết cái tên Y Tuyết và ngày hôm nay?
- Chuyện. – Lam Lam hất cằm. - Em là thầy bói mà. Cái gì chả biết. Haha.
Nói xong, cô hớn hở kéo Thất Lăng ngồi xuống rồi nhìn anh với đôi mắt long lanh, ngây thơ vô (số) tội :
- Anh cắt bánh ra ăn đi.
Như một con robot, Thất Lăng cũng cắt bánh theo yêu cầu của Lam Lam nhưng mặt anh lại không biểu cảm một chút gì cả. Anh cũng chẳng muốn hỏi thêm gì thằng nhóc trước mặt mình nữa.
** ** **
Kem của cái bánh này nhiều nhỉ? Nghĩ vậy, Lam Lam dùng tay lấy kem quyệt một vệt lên mặt Thất Lăng.
- Đấy. Mặt anh như này mới đẹp trai này. – Cô thản nhiên, gật gù nói.
Nhìn Thất Lăng ngơ ngác, Cô không chịu nổi nữa mà bò lăn ra cười.
Sau một vài giây, cuối cùng Thất Lăng cũng hiểu được cái tình trạng của mình lúc này. Anh bẻ một mẩu bánh nhét vào miệng Lam Lam và sau đó giữ chặt người cô rồi liên tay quyệt kem kín cả cái mặt “xinh đẹp” đấy.
- Thằng nhóc này, dám chơi đểu anh à? – Lăng Lăng nói. – Để xem đứa này “đẹp trai” hơn nhé.
Nẳm dưới nền cỏ và bị khóa tay, Lam Lam ngơ ra…. Chắc là cô cũng chẳng tưởng tượng được mình lúc này trông “ngon” đến thế nào đâu nhỉ? Cả cái “mẹt” của cô đều được “make up” “điêu nghệ” thế kia cơ mà.
Không chịu thua, Lam Lam đẩy Thất Lăng ra. Cô liên tục nạp đan vào tay rồi chét đầy lên mặt đối phương. Mặc dù là người có phản xạ tốt, nhưng ở gần thế này, Lăng Lăng có muốn cũng không tránh nổi. Anh chỉ biết đáp-lễ cô một cách “tốt nhất”.
Quệt qua quệt lại, cuối cùng, cái bánh ngon như thế kia mà chẳng còn lại miếng nào. Tất cả đều bét nhè như-chè-đỗ-đen.
- Dừng lại ở đây nhé. – Lam Lam xua xua tay. Cô thở hổn hển.
Cũng phải thôi, chiến nhau với Thất Lăng thì đúng là tốn hơi thật. Nhưng cũng chẳng khá hơn cô là mấy, Lăng Lăng nhà ta còn chẳng còn hơi để nói nổi một câu kia kìa. Anh chỉ gật gật rồi khẽ gạt kem trên mặt đi, ngồi im dưỡng sức.
Một phút… Hai phút…. Ba phút…. Bốn phút…. Rồi năm phút trôi qua. Đột nhiên giọng nói của Lam Lam vang lên, xé tan cái không gian im lặng :
- Cuối cùng thì anh cũng bình thường lại rồi.
- Bình thường? – Thất Lăng ngạc nhiên.
- Ừ… Hôm nay anh lạ lắm. Có tâm sự thì cứ nói ra, em nghe. Nhìn anh mà cứ như này, NHIỀU NGƯỜI không muốn đâu.
Câu nói của Lam Lam làm Thất Lăng thoáng ngạc nhiên. Cô đang lo cho anh ư?
Một cảm giác kì lạ, ấm áp tự nhiên theo đó mà bủa vây lấy anh. Nghĩ vậy, Lăng Lăng cười :
- Thằng nhóc này đang quan tâm anh đấy à?
- Đâu…đâu có. Anh đừng tưởng bở…. Chẳng qua là…. Này… anh làm gì vậy? BỎ RAAAAAAAAAAAAAAA…..
Ôi cái cổ Lam Lam… nó lại bị kẹp chặt nữa kìa. Tội chưa?
Người ta quan tâm mình thế mà lại đối xử với người ta như này…. Thất Lăng đúng là ác quỷ mà.
- Hế? Thằng nhóc nhà em phải về thật hả?
Thất Lăng ngồi trên ghế sofa, vừa uống bia vừa nhìn Tạ Ngọc Lam sắp xếp đồ đạc vào vali.
- Ừm. Chiều bạn em đến đón. – Lam Lam trả lời.
- Vậy cũng tốt. – Thất Lăng nhấp một ngụm bia nữa. – Đỡ chật chỗ.
Nghe anh nói vậy, Lam Lam đột nhiên ngừng tay lại. Cô nhăn mặt, tiến lại gần rồi giật mất lon bia trên tay anh :
- Em về mà vui thế nhỉ? – Lam Lam chống một tay vào hông. – Anh uống bia thay nước đấy à? Đừng động vào những thứ này nữa, nhất là lúc em không có ở đây.
Nói rồi cô đưa lon bia lên miệng, tu một hơi hết sạch. Đặt vỏ lon xuống bàn, Lam Lam nhìn Thất Lăng với con mắt thách thức :
- Nhớ lời em nói đấy, không thì đừng có nhìn mặt em nữa…
Quay ngoắt bước đi, Lam Lam tiếp tục làm nốt công việc đang dang dở. Mà lon bia của Lăng Lăng vẫn còn đầy… uống hết trong một hơi… muốn ọe luôn ra quá.
Với tình hình này, chắc chắn là sẽ có chuyện gì đó xảy ra…
** ** **
- Lăng….Lăng…..
Nghe thấy tiếng gọi “chàn đầy tình yêu” đến kì lạ của Lam Lam, bỗng nhiên Thất Lăng lạnh hết sống lưng. Khẽ rùng mình, anh quay lại nhìn cô. Cô cũng nhìn anh…Một ánh mắt kì lạ…
- Gì đấy. – Thất Lăng giãy nảy, ngồi bật thẳng dậy khi thấy Lam Lam đang tiến đến gần mình.
- Lăng Lăng…. – Cái kiểu gọi “rùng rợn” ấy lại một lần nữa được vang lên.
Đến gần Thất Lăng, Lam Lam cúi xuống để mặt mình xát vào mặt anh… Và….
Rầm…. – Âm thanh vang lên nhờ sự cộng hưởng của sàn nhà với cơ thể Lam Lam. Vâng, chẳng hiểu vì lí do gì mà đúng đoạn gay cấn thế này, cô lại đột nhiên ngã lăn đùng ra. Rõ là chán.
Đang trợn ngược mắt, sau khi thấy cô ngã, Thất Lăng còn ngạc nhiên hơn. Anh cuống cuồng đỡ cô dậy, đập bộp bộp vào má cô :
- Này này. Thằng nhóc. Em sao thế. Đừng bảo là lại say bia nhá. Có một lon…
- Lăng…. Lăng….
Thất Lăng lại khẽ giật mình, nhưng lần này không phải vì tiếng gọi của Lam Lam mà là vì cái mặt méo xệch đi của cô cơ.
Lam Lam mếu máo nhìn Thất Lăng :
- Lăng Lăng… Em buồn nôn… - Vừa dứt lời cô liền dùng tay che cái miệng đang phình to của mình lại.
Nhận ra điều bất ồn, Lăng Lăng càng luống cuống. Anh nói gần như là hét lên :
- Cái thằng này…. Em định nôn ra đây đấy hả?
- Ọe….
- Á….á…. đừng có làm bậy.
Cuống cuồng thế nào, Thất Lăng đứng bật dậy bế thẳng tên nhóc rắc rối kia vào trong toa-lét mà không suy nghĩ được gì thêm…
** ** **
- ỌE…….
- Rõ rách việc. Đã không biết uống rồi còn máu làm anh hùng. – Thất Lăng chau mày, đứng khoanh tay.
Vẫn là cái mặt mếu máo ấy, Lam Lam quay ra nhìn anh :
- Tại anh chứ tại ai. Ai bảo suốt ngày uống mấy cái thứ vô bổ ấy. Hức….
Cái cảm giác khó chịu đang đâng lên trong cơ thể khiến Lam Lam không kiềm chế được nước mắt. Trông khuôn mặt cô lúc này tệ hại chưa từng thấy. Tóc thì xù lên, dích bết vào da mặt vì mồ hôi. Hai mắt thì đỏ ngầu công thêm cái hàng nước đang chảy đều đều xuống…. Trông thật giống diễn viên trong phim… Thì phim kinh dị ấy.
Thấy cô vậy, Thất Lăng cũng chẳng biết trách móc thêm gì nữa. Anh quay mặt đi hướng khác. Và cũng chẳng thể cau có được như lúc nãy…
Thiệt tình… không thể hiểu nổi hai con người này nữa
Ngồi trong tiệm, gọi hết loại bánh này đến loại bánh kia, Lam Lam cứ cắm đầu vào ăn cho đến khi cái bụng căng tròn mới “chịu” làm thêm cốc nước. Cô bắt đầu “thanh lọc” thức ăn ra khỏi đầu mình rồi suy nghĩ. Haizz. Từ khi về nước tới giờ, có rất nhiều chuyện đã xảy ra với cô thì phải. Mọi thứ cô đều nhớ rất rõ, vậy mà mọi người lại nói cô đã quên đi rất nhiều thứ ở quá khứ. Mới đầu cô không tin đâu, bởi gì chứ, “thù dai nhớ lâu” là một đặc tính không thể thiếu của cô mà. Nhưng đã có vô số hình ảnh lạ hiện lên trong đầu, cô có muốn không tin cũng không được.
Chỉ là, có một điều mà cô vẫn thắc mắc. Không hiểu kí ức ngày bé cô quên là những gì được nhỉ?
À, phải rồi, Đỗ Phúc. Lam Lam quên mất là mình chưa gọi điện cho Phúc từ lúc đi đến giờ. Thấy chưa, “sinh vật” thù lâu nhớ dai thế này mà còn quên được những thứ mới gần đây thì nói gì những chuyện ngày bé.
Móc túi lấy điện thoại, Lam Lam bấm số Phúc.
- Alo. Phúc hở.
Đầu dây bên kia đã bắt máy nhưng Lam Lam vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời. Cô hỏi lại vài lần nữa :
- Way. Có phải Phúc không?
- KHÔNG PHẢI TỚ THÌ LÀ AI.
Tiêng Phúc gào ầm lên làm Lam Lam giật thót người, luống cuống, xuýt nữa thì rơi cả tim ra ngoài. Có khi nào Phúc trả lời cô chậm là do cậu dành vài giây lấy hơi “nói” cho to không?
- Êu ơi. Cậu định làm tớ giảm thọ đấy hả? – Lam Lam nhăn nhó.
- Thế này thì đã là gì. Cậu có biết là ở nhà tớ lo thế nào không? Bảo đến nơi thì báo về mà tận vài hôm sau mới thấy. Gọi điện thì toàn tắt máy. Làm ăn cái kiểu gì mà suýt chết đuối….bla…bla…
Thế là Đỗ Phúc cứ tua một lèo. Cậu tua nhanh đến nỗi khiến tai Lam Lam ù cả đi. Cô còn chẳng nhớ hết những gì cậu đã nói nhưng duy nhất có vài câu lọt vào tai cô rất nhanh.
- Này này... – Lam Lam chen vào lời Đỗ Phúc. – Cậu bảo cái gì mà tớ chết đuối.
- Còn không à? – Phúc hạ giọng. – May là có người kịp cứu cậu đấy nhé. Không thì giờ cậu đã…. Đồ bất cẩn.
- Ý tớ hỏi là sao cậu biết ấy. – Lam Lam thắc mắc.
- Ừ. Bác Tạ nói cho tớ. Cậu làm gì mà bác ấy chả biết. À còn nữa, cậu chuẩn bị đi. Chiều muộn tớ đến đón cậu về. Đằng nào cũng chẳng còn việc ở cái chỗ đấy nữa rồi. Thế nhé.
Tít….tít…tít….
- Ơ này này… - Lam Lam làu bàu. -Tên Phúc chết tiệt. Tớ đã nói xong đâu. Tớ còn muốn ở lại chơi tiếp mà…
Ngay sau đó, Lam Lam có gọi lại vài lần cho Phúc nhưng toàn không nghe máy. Cô bực mình đứng phát dậy, mua thêm môt cái bánh rồi thanh toán.
Đỗ Phúc thật là... Cậu ấy định trả thù Lam Lam bằng cách không nghe điện thoại lại đấy hả?
Mà Lam Lam mua bánh để làm gì nữa? Ăn vậy chưa đủ hả?
- Cháu lấy xe này ạ. – Lam Lam lễ phép trả lời ông chủ tiệm.
Cô thuê một chiếc xe đạp điện, và dùng nó để đến cái nơi hôm qua, nơi đã mang cho cô một chút những cảm xúc lạ.
Tự đạp xe trên đường, Lam Lam thưởng thức những làn gió ngược lướt qua cơ thể mình.
Thời tiết hôm nay đẹp hơn hôm qua rất nhiều. Có nắng nhưng chỉ là cái nặng dịu, không gay gắt, gió lại thổi đều đều, trời xanh cao… Tất cả đều mang lại cho người ta cái cảm giác bình yên, dịu dàng.
Đến đầu con đường, Lam Lam dễ dàng đi qua cánh cổng to lớn đó. Không biết có phải vì chú bảo vệ ngồi trong kia đã nhìn thấy cô ngày hôm qua, nên cho vào dễ dàng như thế không… Nhưng điều này lại làm Lam Lam thấy khá ngạc nhiên.… Thật ra thì thất vọng nhiều hơn đấy. Lam Lam là đứa con gái luôn muốn mọi thứ phải thật khó khăn rồi mới có thể đạt được mà.
…
Kít…. Bánh xe lê đi vài cen-ti nữa mới dừng lại sau khi Lam Lam bóp phanh. Dựng xe vào bên góc đường, cô cầm theo chiếc bánh trong giỏ rồi tiến đến chỗ hai ngôi mộ kia.
Lam Lam đặt bánh xuống bên cạnh mộ của cô gái rồi nói :
- Chúc mứng sinh nhật nhé. Y Tuyết. – Trên môi cô là một nụ cười rất tươi.
Thì ra, Lam Lam mua bánh ở tiệm là để mang đến mừng sinh nhật cho cô gái này.
** ****
Ngồi bệt xuống cỏ, Lam Lam dỡ hộp bánh ra, miệng nói :
- Nhìn này, đẹp không. Mặc dù vị của nó không ngon được như bánh của Đỗ Phúc nhưng cũng thuộc loại khá đấy. Ừm… Ước gì đằng ấy có thể thử vị của nó… Hay để cắt ra từng miếng nhá… - Lam Lam tự nhiên lúng túng. Cô gãi đầu gãi tai. – Haha. Hình như nói hơi nhiều rồi phải không?
Rồi đột nhiên im lặng, Lam Lam thở dài.
Gì vậy chứ. Chỉ là nói chuyện thôi mà, sao cô lại mất tự nhiên đến thế nhỉ? Chẳng giống cô chút nào. Nhưng cái cảm giác thiếu tự tin này, Lam Lam vẫn không hiểu nổi. Mỗi lần nghĩ đến Y Tuyết, cô lại lúng túng là sao?
- Thiện Thiện?
Mải suy nghĩ, Lam Lam không hề nhận ra đằng sau mình có người. Chỉ cho đến khi người đó lên tiếng, cô mới giật mình quay lại.
- Ơ, Lăng Lăng. – Cô ngạc nhiên. – Sao anh lại ở đây?
Lăng Lăng vẫn chau mày từ lúc xuất hiện, trong giọng nói của anh có chút gì đó khó chịu :
- Câu đấy là anh hỏi mới đúng. Sao em lại ở đây?
Không để ý đến nét mặt của anh, Lam Lam nghiêng nghiêng đầu, cười toe toét :
- Em đến để chúc sinh nhật cho Y Tuyết thôi. Có cả bánh kem nữa nhé. – Cô chỉ trỏ. Như chợt phát hiện ra điều gì đó, cô tròn mắt. – Anh cũng đến đây để chúc sinh nhật cô ấy phải không? Quà của anh đâu?
Nhìn thấy nụ cười của Lam Lam, các cơ trên mặt Thất Lăng cũng dần dãn ra. Anh khẽ thở dài :
- Sao em biết cái tên Y Tuyết và ngày hôm nay?
- Chuyện. – Lam Lam hất cằm. - Em là thầy bói mà. Cái gì chả biết. Haha.
Nói xong, cô hớn hở kéo Thất Lăng ngồi xuống rồi nhìn anh với đôi mắt long lanh, ngây thơ vô (số) tội :
- Anh cắt bánh ra ăn đi.
Như một con robot, Thất Lăng cũng cắt bánh theo yêu cầu của Lam Lam nhưng mặt anh lại không biểu cảm một chút gì cả. Anh cũng chẳng muốn hỏi thêm gì thằng nhóc trước mặt mình nữa.
** ** **
Kem của cái bánh này nhiều nhỉ? Nghĩ vậy, Lam Lam dùng tay lấy kem quyệt một vệt lên mặt Thất Lăng.
- Đấy. Mặt anh như này mới đẹp trai này. – Cô thản nhiên, gật gù nói.
Nhìn Thất Lăng ngơ ngác, Cô không chịu nổi nữa mà bò lăn ra cười.
Sau một vài giây, cuối cùng Thất Lăng cũng hiểu được cái tình trạng của mình lúc này. Anh bẻ một mẩu bánh nhét vào miệng Lam Lam và sau đó giữ chặt người cô rồi liên tay quyệt kem kín cả cái mặt “xinh đẹp” đấy.
- Thằng nhóc này, dám chơi đểu anh à? – Lăng Lăng nói. – Để xem đứa này “đẹp trai” hơn nhé.
Nẳm dưới nền cỏ và bị khóa tay, Lam Lam ngơ ra…. Chắc là cô cũng chẳng tưởng tượng được mình lúc này trông “ngon” đến thế nào đâu nhỉ? Cả cái “mẹt” của cô đều được “make up” “điêu nghệ” thế kia cơ mà.
Không chịu thua, Lam Lam đẩy Thất Lăng ra. Cô liên tục nạp đan vào tay rồi chét đầy lên mặt đối phương. Mặc dù là người có phản xạ tốt, nhưng ở gần thế này, Lăng Lăng có muốn cũng không tránh nổi. Anh chỉ biết đáp-lễ cô một cách “tốt nhất”.
Quệt qua quệt lại, cuối cùng, cái bánh ngon như thế kia mà chẳng còn lại miếng nào. Tất cả đều bét nhè như-chè-đỗ-đen.
- Dừng lại ở đây nhé. – Lam Lam xua xua tay. Cô thở hổn hển.
Cũng phải thôi, chiến nhau với Thất Lăng thì đúng là tốn hơi thật. Nhưng cũng chẳng khá hơn cô là mấy, Lăng Lăng nhà ta còn chẳng còn hơi để nói nổi một câu kia kìa. Anh chỉ gật gật rồi khẽ gạt kem trên mặt đi, ngồi im dưỡng sức.
Một phút… Hai phút…. Ba phút…. Bốn phút…. Rồi năm phút trôi qua. Đột nhiên giọng nói của Lam Lam vang lên, xé tan cái không gian im lặng :
- Cuối cùng thì anh cũng bình thường lại rồi.
- Bình thường? – Thất Lăng ngạc nhiên.
- Ừ… Hôm nay anh lạ lắm. Có tâm sự thì cứ nói ra, em nghe. Nhìn anh mà cứ như này, NHIỀU NGƯỜI không muốn đâu.
Câu nói của Lam Lam làm Thất Lăng thoáng ngạc nhiên. Cô đang lo cho anh ư?
Một cảm giác kì lạ, ấm áp tự nhiên theo đó mà bủa vây lấy anh. Nghĩ vậy, Lăng Lăng cười :
- Thằng nhóc này đang quan tâm anh đấy à?
- Đâu…đâu có. Anh đừng tưởng bở…. Chẳng qua là…. Này… anh làm gì vậy? BỎ RAAAAAAAAAAAAAAA…..
Ôi cái cổ Lam Lam… nó lại bị kẹp chặt nữa kìa. Tội chưa?
Người ta quan tâm mình thế mà lại đối xử với người ta như này…. Thất Lăng đúng là ác quỷ mà.
- Hế? Thằng nhóc nhà em phải về thật hả?
Thất Lăng ngồi trên ghế sofa, vừa uống bia vừa nhìn Tạ Ngọc Lam sắp xếp đồ đạc vào vali.
- Ừm. Chiều bạn em đến đón. – Lam Lam trả lời.
- Vậy cũng tốt. – Thất Lăng nhấp một ngụm bia nữa. – Đỡ chật chỗ.
Nghe anh nói vậy, Lam Lam đột nhiên ngừng tay lại. Cô nhăn mặt, tiến lại gần rồi giật mất lon bia trên tay anh :
- Em về mà vui thế nhỉ? – Lam Lam chống một tay vào hông. – Anh uống bia thay nước đấy à? Đừng động vào những thứ này nữa, nhất là lúc em không có ở đây.
Nói rồi cô đưa lon bia lên miệng, tu một hơi hết sạch. Đặt vỏ lon xuống bàn, Lam Lam nhìn Thất Lăng với con mắt thách thức :
- Nhớ lời em nói đấy, không thì đừng có nhìn mặt em nữa…
Quay ngoắt bước đi, Lam Lam tiếp tục làm nốt công việc đang dang dở. Mà lon bia của Lăng Lăng vẫn còn đầy… uống hết trong một hơi… muốn ọe luôn ra quá.
Với tình hình này, chắc chắn là sẽ có chuyện gì đó xảy ra…
** ** **
- Lăng….Lăng…..
Nghe thấy tiếng gọi “chàn đầy tình yêu” đến kì lạ của Lam Lam, bỗng nhiên Thất Lăng lạnh hết sống lưng. Khẽ rùng mình, anh quay lại nhìn cô. Cô cũng nhìn anh…Một ánh mắt kì lạ…
- Gì đấy. – Thất Lăng giãy nảy, ngồi bật thẳng dậy khi thấy Lam Lam đang tiến đến gần mình.
- Lăng Lăng…. – Cái kiểu gọi “rùng rợn” ấy lại một lần nữa được vang lên.
Đến gần Thất Lăng, Lam Lam cúi xuống để mặt mình xát vào mặt anh… Và….
Rầm…. – Âm thanh vang lên nhờ sự cộng hưởng của sàn nhà với cơ thể Lam Lam. Vâng, chẳng hiểu vì lí do gì mà đúng đoạn gay cấn thế này, cô lại đột nhiên ngã lăn đùng ra. Rõ là chán.
Đang trợn ngược mắt, sau khi thấy cô ngã, Thất Lăng còn ngạc nhiên hơn. Anh cuống cuồng đỡ cô dậy, đập bộp bộp vào má cô :
- Này này. Thằng nhóc. Em sao thế. Đừng bảo là lại say bia nhá. Có một lon…
- Lăng…. Lăng….
Thất Lăng lại khẽ giật mình, nhưng lần này không phải vì tiếng gọi của Lam Lam mà là vì cái mặt méo xệch đi của cô cơ.
Lam Lam mếu máo nhìn Thất Lăng :
- Lăng Lăng… Em buồn nôn… - Vừa dứt lời cô liền dùng tay che cái miệng đang phình to của mình lại.
Nhận ra điều bất ồn, Lăng Lăng càng luống cuống. Anh nói gần như là hét lên :
- Cái thằng này…. Em định nôn ra đây đấy hả?
- Ọe….
- Á….á…. đừng có làm bậy.
Cuống cuồng thế nào, Thất Lăng đứng bật dậy bế thẳng tên nhóc rắc rối kia vào trong toa-lét mà không suy nghĩ được gì thêm…
** ** **
- ỌE…….
- Rõ rách việc. Đã không biết uống rồi còn máu làm anh hùng. – Thất Lăng chau mày, đứng khoanh tay.
Vẫn là cái mặt mếu máo ấy, Lam Lam quay ra nhìn anh :
- Tại anh chứ tại ai. Ai bảo suốt ngày uống mấy cái thứ vô bổ ấy. Hức….
Cái cảm giác khó chịu đang đâng lên trong cơ thể khiến Lam Lam không kiềm chế được nước mắt. Trông khuôn mặt cô lúc này tệ hại chưa từng thấy. Tóc thì xù lên, dích bết vào da mặt vì mồ hôi. Hai mắt thì đỏ ngầu công thêm cái hàng nước đang chảy đều đều xuống…. Trông thật giống diễn viên trong phim… Thì phim kinh dị ấy.
Thấy cô vậy, Thất Lăng cũng chẳng biết trách móc thêm gì nữa. Anh quay mặt đi hướng khác. Và cũng chẳng thể cau có được như lúc nãy…
Thiệt tình… không thể hiểu nổi hai con người này nữa
/66
|