- Ừm. Đến mang xe về cho ta. Rồi….
Đứng che ô cho Hạ Thất Lăng nói chuyện điện thoại, Lam Lam không ngừng nhìn ngó dò xét. Sau khi anh cúp máy, cô hí hửng hỏi ngay :
- Sao anh?
- Ừ. – Lăng Lăng cầm lấy chiếc ô trên tay Lam Lam. – Tẹo có người đến mang xe về cho anh rồi nên yên tâm.
Nghe vậy Lam Lam tự nhiên thở dài, lòng vô cùng lo lắm. Mà nỗi lo ở đây không phải lo cho cái xe của Lăng Lăng bị lấy cắp, đường này là đường nhà anh, ai dám vào nếu không được phép? Cô lo cho cặp giò của mình kia kìa, phải đi bộ ra hết con đường này rồi bắt xe để về khách sạn, chắc dã dời ra mất. Mà chắc gì ra đến đường cái có xe.
- Lại phải đi bộ à? – Mặt Lam Lam xị xuống một đống.
- Không đi bộ thì nằm xuống mà lăn ấy. – Lăng Lăng trêu chọc cô. – Cái tướng của em trông thế thôi nhưng chắc lăn nhanh lắm đây.
Không thấy phản ứng gì ở người bên cạnh, Thất Lăng quay sang nhìn. Dưới ánh đèn đường, anh thấy rõ khuôn mặt của Lam Lam. Một khuôn mặt thanh tú với đôi mắt đang hướng đi vô định. Mắt cô đẹp thật, hàng mi cong dài cùng cặp lông mày rõ nét kia thật khiến cho người ta muốn ngắm nhìn lâu. Chỉ là, sao bây giờ anh mới phát hiện ra, thằng nhóc nhà-anh đẹp trai thế nhỉ?
- Này. – Lam Lam lên tiếng.
Bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ bởi giọng nói của cô, Lăng Lăng hơi bất ngờ chút xíu, anh hỏi cộc lốc với khuôn mặt ngơ ngác :
- Gì?
- Ừm... Cũng không có gì đâu. – Lam Lam đang suy nghĩ cái gì đó. Cô đưa tay ra hứng lấy những giọt nước mưa. – Chỉ là, em hơi tò mò về anh trai anh và cô gái đặc biệt ấy.
Quay sang nhìn anh cười, cô nói tiếp :
- Cả về chuyện trước kia của anh nữa.
Thoáng ngạc nhiên vài giây trước câu nói của Lam Lam, Thất Lăng bất giác cười theo cô. Anh đưa tay còn lại lên xoa xoa đầu Lam Lam :
- Sao thế? Giờ mới biết quan tâm đến thằng anh này à?
Lam Lam bĩu môi:
- Còn lâu đi. Em muốn biết thôi. Quan tâm gì anh… - Ngừng lại vài giậy, sắc mặt của cô tự nhiên thay đôi, cô kêu lên. – Em ơi khiếp. Sao tay anh lạnh thế?
- Lạnh á? – Lăng Lăng thản nhiên thò tay vào gáy Lam Lam. – Lạnh đâu mà lạnh? Tại người em nóng thì có. Haha…
Thấy cái tên nhóc bên cạnh giật mình mà rụt cổ lại, anh bật cười lên thành tiếng. Chỉ là, người tên nhóc này sao lại nóng thế nhỉ?Phải rồi, theo lí thì Lam Lam đã khỏi ốm hẳn đâu.
Khi vừa nhận ra điều đó, Thất Lăng đã thấy tên nhóc bên cạnh mình bước đi lảo đảo, không vững, rồi từ động ngả về và bám vào tay anh…
- Chậc. – Anh tậc lưỡi. – Lại sốt rồi. Sao? Có chóng mặt lắm không?
- Không. Em bảo em khỏi ốm rồi mà. Hê hê….
Binh.
Vâng. Âm thanh của cái cốc vang ra nhờ sự cộng-hưởng của đầu Lam Lam với tay Thất Lăng. Anh bực bội :
- Cái thằng này. Còn cười à? Tỏ vẻ với ai? Thích ăn đòn không? Đi còn chẳng vững kia kìa.
Làm bộ mếu máo nhìn anh :
- Thế anh lại đối xử với người ốm như vậy à?
- Không cậy thì sao… Ế… cẩn thận.
Lăng Lăng đỡ vội cái con người siêu vẹo như say rượu kia khi cô ngả về đằng trước. Gãi gãi đầu, cười hề hề, Lam Lam “thỏ thẻ” :
- Chân em nhũn hết ra rồi. Cõng em đi.
Nhìn cô, Thất Lăng chỉ biết thở dài, lắc đầu :
- Cái thằng nhõng nhẽo.
Nói rồi, anh cúi lưng xuống cho Lam Lam trèo lên. Nói thật chứ, Thất Lăng mà biết Lam Lam lười đi nên giả đò chắc bực lắm đây. Bí mật đấy nhá....
An tọa trên lưng Thất Lăng nhẹ nhàng, Lam Lam ôm lấy cổ anh kéo kéo :
- Yeah yeah…. Được cưỡi ngựa rồi….Yeah yeah….
- Đừng có dẫy. – Thất Lăng xốc nhẹ cô lên. – Thả xuống giờ.
Nghe anh nói vậy, Lam Lam ngoan ngoãn ngồi im. Cô cười khì khì, năn nỉ anh kể chuyện cho mình nghe. Mãi một lúc Lăng Lăng mới chịu kể. Qua lời kể của anh, cô biết thêm rất nhiều về họ. Tuy vậy… có điều gì đó khiến Lam Lam chạnh lòng…. Nhưng chỉ một chút... một chút thôi....
** ** **
Ế đây là đâu? Một màu tráng xóa, mây mù bao quanh… Không thể nhìn rõ… A,đằng kia có người. Một cô gái… còn cả một chàng trai bên cạnh nữa... Ơ, đừng đi…..Này....
Mắt nhắm nhắm mở, Lam Lam nhìn xung quanh. Giấc mơ vừa nãy là thế nào nhỉ? Sao cô lại mơ đến anh trai Thất Lăng và cô gái kia. Mà lúc đi, họ như cố nói cái gì đó với cô thì phải… Trời ạ, họ nói gì được nhỉ?
- Sao thế tên nhóc. Biết là về đến nơi rồi nên mới dậy hả?
Lam Lam ngạc nhiên trước giọng nói vừa vang lên. Lăng Lăng? Phải rồi, cô vẫn đang trên lưng anh ấy. Nghe anh kể chuyện mà ngủ gật đi lúc nào không biết…Chán Lam Lam quá đi.. Ơ…
- Trời tạnh mưa rồi ạ. – Lam Lam ngây-ngô hỏi.
- Hả??? – Thất Lăng há hốc miệng. – Em vẫn còn mơ ngủ à? Về đến khách sạn rồi.
Lúc này đây Lam Lam mới chịu để ý xung quanh. Đúng là đang trên-đường-về-đô thật…Quê chưa?
** ****
Đứng trước của phòng, Ngọc Lam tự động tụt xuống khỏi lưng Thất Lăng. Anh cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ chăm chú vào mà mở khóa.
Bước vào phòng, điều đầu tiên Lam Lam làm sau khi cửi giầy ra là nhảy thật nhanh lên giường… Êm thật ấy... Cái người mệt mỏi của cô được thả lỏng trên đệm êm, dễ chịu hẳn đi….
Soạt soat… - Tiếng động do vải vóc tạo ra vang lên trong không gian khiến Lam Lam cũng phải nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.
Ố là lá, nhìn kìa. Cơ thể Lăng Lăng đẹp nghê, nhất là trong lúc anh đang cửi trần và mặc mỗi cái quần đùi như kia nhá… lộ rõ cơ bắp săn chắc kìa…. Ước gì mình được như anh ấy…
- Nhìn gì mà chăm chú thế? – Lăng Lăng lên tiếng. Anh làm bộ chau mày với tên nhóc đang mắt chữ A mồm chữ O hướng thẳng vào người mình.
Bị câu nói của anh đánh thức, Lam Lam mới kéo được cái hồn đang lơ lửng về. Cô run tay, chỉ chỉ, miệng lắp bắp :
- A…An…Anh…. Là cái gì đâ….đấy…. Show hàng à?
Bộp. – Một vật thể lạ hơi ẩm văng thẳng vào mặt Lam Lam. Vâng, không gì khác, vật đó là cái áo Thất Lăng vừa thay ra. Anh không thèm nhìn cô nữa mà đi luôn:
- Muốn nhìn anh show hang thì vào đây tắm cùng anh.
- Đồ điên. – Lam Lam hét lên, tiện tay ném trả lại cái áo theo bước anh.
Cô lẩm bẩm vài tiếng rồi lăn ra giường. Mong là mai sẽ khỏi. Cô muốn đến phòng tập nhìn mặt mấy tên hèn nhát trong CLB lắm rồi…. Lam Lam “tử tế” ghê….
- Anh xong rồi. Em có làm gì thì làm đi.
Lăng Lăng vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa hỏi. Trả lời anh chỉ là một sự im lặng. Trên giường, tên nhóc lắm mồm lắm miệng kia đã chìm sâu vào giấc ngủ từ bao giờ không biết. Vẫn là cái tư thế khó đỡ ấy, nhìn Lam Lam mà tự nhiên Thất Lăng phì cười. Anh bước đến gần chỉnh lại chân tay cô để tư thế ngủ của cô bớt độc đáo hơn rồi nhẹ nhàng mở tủ lạnh lấy vài lon bia ra mang chúng đặt xuống bàn. Thả người xuống ghế, Thất Lăng mở từng lon ra uống. Trong lòng anh bây giờ là một mớ cảm xúc lẫn suy nghĩ hỗn độn. Cái cảm xúc này là gì? Tội lỗi? Ngày mai… ngày mai lại sắp đến rồi….
** ** **
- Yaaaaaaaaaaaaaaaaa…. – Đưa hai tay lên vươn vai, Lam Lam cười tươi trong cơ thể tràn đầy sức sống.
Nói thế nào nhỉ? Có lẽ Lam Lam đang rất sáng khoái sau một đêm ngủ nướng đến tận bây giờ. Không sao, tầm này chắc CLB vẫn bắt đầu tập luyện đâu, toàn người lười-thối-thây thôi mà… trừ Lam Lam ra nhá.(Cô lười bẩm sinh rồi chứ không qua luyện tập gì đâu.) Thả lòng người chút nữa rồi đi đâu thì đi cũng được. Thong thả thôi.
Nghĩ vậy, Lam Lam thản nhiên cho tay vào trong áo tháo cái thứ chật chội kia ra. Đằng nào thì Thất Lăng cũng có trong phòng mà phải “giữ ý”. Cô đoán thế vì cửa phòng vẫn đang đóng chặt. Mỗi lần đi khỏi phòng, Thất Lăng thường khóa cửa lại cẩn thận lắm. Chẳng bù cho Lam Lam nhỉ?
Ya. Tháo được cái áo nịt ngực loại dầy bao lâu nay “bám-rễ” trên người ra làm Lam Lam dễ chịu hẳn đi. Ôi cái giây phút thoải mái này… Thật sự cô chỉ muốn cái phút giây này dừng lại ở đây thôi, chứ tẹo nữa là lại phải mặc nó vào rồi… rõ chán.
Ý, mà sao trong phòng nồng nặc mùi bia thế này?
Xoạt…. Tiếng động phát ra từ ghế so-fa đằng sau bức tường ngăn làm Lam Lam khẽ giật mình. Cái…cái… gì vậy? Lẽ…lẽ…nào trong…trong… phòng có ma?
Lấy hết can đảm, Lam Lam bước xuống giường, rồi từ từ tiến về phía so-fa.
Xoạt…. – Tiếng động một lần nữa vang lên khiến Lam Lam khẽ đứng người một vài giây nhưng ngay sau đó cô lấy hết can đảm mà rón rén bước tiếp.
Ế. Chẳng phải là Thất Lăng sao? Lam Lam ngạc nhiên khi thấy anh đang nằm trên sofa với một đống vỏ lon bia lăn trên bàn lẫn dưới đất.
- Phù. – Cô khẽ thở phào. – May quá không phải ma.
Rồi nhanh nhận ra điều gì đóng bất thường, cơ mặt cũng dần dãn ra, Lam Lam đưa hai tay lên nắm tóc mình.
Thôi chết rồi, sao Thất Lăng vẫn còn ở trong phòng, liệu những thứ cô nói cô làm nãy giờ anh có biết hết không? Nghĩ vậy, Lam Lam nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên ghế, lấy ngón tay chọc chọc vào má Thất Lăng… Eo, phải công nhận cô chơi dại thật. Định thử xem mình đang ở mức nguy hiểm nào hả? Bộ cô không biết cái tình trạng của mình sao? Cô vẫn còn chưa….
Chọc…chọc… Ế? Không có phản ứng… Chẳng lẽ Hạ Thất Lăng nhà ta ngủ say đến thế sao?
- Y tuyết….
Soạt….
- Á…
Tiếng hét mới phát ra được khoảng 0,25 giây từ miệng ngay lập tức bị Lam Lam dùng lí trí cho dừng lại.
Cô hét lên theo phản xạ thôi, tự nhiên bị tên say bia dùng tay kéo mạnh rồi ôm vào lòng, đứa con gái nào mà chẳng giật mình. Nhưng cô biết, giờ mình hét thì thể nào Thất Lăng cũng tỉnh giấc, nếu vậy thì bản thân cô sẽ gặp rắc rối ngay. Chỉ là… đột ngột gần thế này…. Khiến nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn. Chờ một chút… một chút nữa thôi. Khi Lăng Lăng buông lỏng cô sẽ từ từ thoát khỏi….
- Y Tuyết…. – Thất Lăng lẩm bẩm. – Đừng đi… Đừng rời xa Lăng Lăng… Xin Y Tuyết đấy…
Y Tuyết? Là ai?
Lam Lam khẽ tròn mắt ngạc nhiên. Có lẽ nào Thất Lăng ôm cô và đang tưởng tưởng đến người con gái khác không? Khẽ… Trong lòng Lam Lam gợi lên một nỗi khó chịu. Chỉ là thoáng ập đến nhưng cũng đủ để cô bực mình. Cô giật mạnh người ra, đi thẳng vào nhà tắm mà không quên cầm theo cái áo nịt cùng bộ quần áo đã sắp xẵn.
Đứng che ô cho Hạ Thất Lăng nói chuyện điện thoại, Lam Lam không ngừng nhìn ngó dò xét. Sau khi anh cúp máy, cô hí hửng hỏi ngay :
- Sao anh?
- Ừ. – Lăng Lăng cầm lấy chiếc ô trên tay Lam Lam. – Tẹo có người đến mang xe về cho anh rồi nên yên tâm.
Nghe vậy Lam Lam tự nhiên thở dài, lòng vô cùng lo lắm. Mà nỗi lo ở đây không phải lo cho cái xe của Lăng Lăng bị lấy cắp, đường này là đường nhà anh, ai dám vào nếu không được phép? Cô lo cho cặp giò của mình kia kìa, phải đi bộ ra hết con đường này rồi bắt xe để về khách sạn, chắc dã dời ra mất. Mà chắc gì ra đến đường cái có xe.
- Lại phải đi bộ à? – Mặt Lam Lam xị xuống một đống.
- Không đi bộ thì nằm xuống mà lăn ấy. – Lăng Lăng trêu chọc cô. – Cái tướng của em trông thế thôi nhưng chắc lăn nhanh lắm đây.
Không thấy phản ứng gì ở người bên cạnh, Thất Lăng quay sang nhìn. Dưới ánh đèn đường, anh thấy rõ khuôn mặt của Lam Lam. Một khuôn mặt thanh tú với đôi mắt đang hướng đi vô định. Mắt cô đẹp thật, hàng mi cong dài cùng cặp lông mày rõ nét kia thật khiến cho người ta muốn ngắm nhìn lâu. Chỉ là, sao bây giờ anh mới phát hiện ra, thằng nhóc nhà-anh đẹp trai thế nhỉ?
- Này. – Lam Lam lên tiếng.
Bị kéo ra khỏi mớ suy nghĩ bởi giọng nói của cô, Lăng Lăng hơi bất ngờ chút xíu, anh hỏi cộc lốc với khuôn mặt ngơ ngác :
- Gì?
- Ừm... Cũng không có gì đâu. – Lam Lam đang suy nghĩ cái gì đó. Cô đưa tay ra hứng lấy những giọt nước mưa. – Chỉ là, em hơi tò mò về anh trai anh và cô gái đặc biệt ấy.
Quay sang nhìn anh cười, cô nói tiếp :
- Cả về chuyện trước kia của anh nữa.
Thoáng ngạc nhiên vài giây trước câu nói của Lam Lam, Thất Lăng bất giác cười theo cô. Anh đưa tay còn lại lên xoa xoa đầu Lam Lam :
- Sao thế? Giờ mới biết quan tâm đến thằng anh này à?
Lam Lam bĩu môi:
- Còn lâu đi. Em muốn biết thôi. Quan tâm gì anh… - Ngừng lại vài giậy, sắc mặt của cô tự nhiên thay đôi, cô kêu lên. – Em ơi khiếp. Sao tay anh lạnh thế?
- Lạnh á? – Lăng Lăng thản nhiên thò tay vào gáy Lam Lam. – Lạnh đâu mà lạnh? Tại người em nóng thì có. Haha…
Thấy cái tên nhóc bên cạnh giật mình mà rụt cổ lại, anh bật cười lên thành tiếng. Chỉ là, người tên nhóc này sao lại nóng thế nhỉ?Phải rồi, theo lí thì Lam Lam đã khỏi ốm hẳn đâu.
Khi vừa nhận ra điều đó, Thất Lăng đã thấy tên nhóc bên cạnh mình bước đi lảo đảo, không vững, rồi từ động ngả về và bám vào tay anh…
- Chậc. – Anh tậc lưỡi. – Lại sốt rồi. Sao? Có chóng mặt lắm không?
- Không. Em bảo em khỏi ốm rồi mà. Hê hê….
Binh.
Vâng. Âm thanh của cái cốc vang ra nhờ sự cộng-hưởng của đầu Lam Lam với tay Thất Lăng. Anh bực bội :
- Cái thằng này. Còn cười à? Tỏ vẻ với ai? Thích ăn đòn không? Đi còn chẳng vững kia kìa.
Làm bộ mếu máo nhìn anh :
- Thế anh lại đối xử với người ốm như vậy à?
- Không cậy thì sao… Ế… cẩn thận.
Lăng Lăng đỡ vội cái con người siêu vẹo như say rượu kia khi cô ngả về đằng trước. Gãi gãi đầu, cười hề hề, Lam Lam “thỏ thẻ” :
- Chân em nhũn hết ra rồi. Cõng em đi.
Nhìn cô, Thất Lăng chỉ biết thở dài, lắc đầu :
- Cái thằng nhõng nhẽo.
Nói rồi, anh cúi lưng xuống cho Lam Lam trèo lên. Nói thật chứ, Thất Lăng mà biết Lam Lam lười đi nên giả đò chắc bực lắm đây. Bí mật đấy nhá....
An tọa trên lưng Thất Lăng nhẹ nhàng, Lam Lam ôm lấy cổ anh kéo kéo :
- Yeah yeah…. Được cưỡi ngựa rồi….Yeah yeah….
- Đừng có dẫy. – Thất Lăng xốc nhẹ cô lên. – Thả xuống giờ.
Nghe anh nói vậy, Lam Lam ngoan ngoãn ngồi im. Cô cười khì khì, năn nỉ anh kể chuyện cho mình nghe. Mãi một lúc Lăng Lăng mới chịu kể. Qua lời kể của anh, cô biết thêm rất nhiều về họ. Tuy vậy… có điều gì đó khiến Lam Lam chạnh lòng…. Nhưng chỉ một chút... một chút thôi....
** ** **
Ế đây là đâu? Một màu tráng xóa, mây mù bao quanh… Không thể nhìn rõ… A,đằng kia có người. Một cô gái… còn cả một chàng trai bên cạnh nữa... Ơ, đừng đi…..Này....
Mắt nhắm nhắm mở, Lam Lam nhìn xung quanh. Giấc mơ vừa nãy là thế nào nhỉ? Sao cô lại mơ đến anh trai Thất Lăng và cô gái kia. Mà lúc đi, họ như cố nói cái gì đó với cô thì phải… Trời ạ, họ nói gì được nhỉ?
- Sao thế tên nhóc. Biết là về đến nơi rồi nên mới dậy hả?
Lam Lam ngạc nhiên trước giọng nói vừa vang lên. Lăng Lăng? Phải rồi, cô vẫn đang trên lưng anh ấy. Nghe anh kể chuyện mà ngủ gật đi lúc nào không biết…Chán Lam Lam quá đi.. Ơ…
- Trời tạnh mưa rồi ạ. – Lam Lam ngây-ngô hỏi.
- Hả??? – Thất Lăng há hốc miệng. – Em vẫn còn mơ ngủ à? Về đến khách sạn rồi.
Lúc này đây Lam Lam mới chịu để ý xung quanh. Đúng là đang trên-đường-về-đô thật…Quê chưa?
** ****
Đứng trước của phòng, Ngọc Lam tự động tụt xuống khỏi lưng Thất Lăng. Anh cũng chẳng ngạc nhiên lắm, chỉ chăm chú vào mà mở khóa.
Bước vào phòng, điều đầu tiên Lam Lam làm sau khi cửi giầy ra là nhảy thật nhanh lên giường… Êm thật ấy... Cái người mệt mỏi của cô được thả lỏng trên đệm êm, dễ chịu hẳn đi….
Soạt soat… - Tiếng động do vải vóc tạo ra vang lên trong không gian khiến Lam Lam cũng phải nhìn theo hướng phát ra âm thanh đó.
Ố là lá, nhìn kìa. Cơ thể Lăng Lăng đẹp nghê, nhất là trong lúc anh đang cửi trần và mặc mỗi cái quần đùi như kia nhá… lộ rõ cơ bắp săn chắc kìa…. Ước gì mình được như anh ấy…
- Nhìn gì mà chăm chú thế? – Lăng Lăng lên tiếng. Anh làm bộ chau mày với tên nhóc đang mắt chữ A mồm chữ O hướng thẳng vào người mình.
Bị câu nói của anh đánh thức, Lam Lam mới kéo được cái hồn đang lơ lửng về. Cô run tay, chỉ chỉ, miệng lắp bắp :
- A…An…Anh…. Là cái gì đâ….đấy…. Show hàng à?
Bộp. – Một vật thể lạ hơi ẩm văng thẳng vào mặt Lam Lam. Vâng, không gì khác, vật đó là cái áo Thất Lăng vừa thay ra. Anh không thèm nhìn cô nữa mà đi luôn:
- Muốn nhìn anh show hang thì vào đây tắm cùng anh.
- Đồ điên. – Lam Lam hét lên, tiện tay ném trả lại cái áo theo bước anh.
Cô lẩm bẩm vài tiếng rồi lăn ra giường. Mong là mai sẽ khỏi. Cô muốn đến phòng tập nhìn mặt mấy tên hèn nhát trong CLB lắm rồi…. Lam Lam “tử tế” ghê….
- Anh xong rồi. Em có làm gì thì làm đi.
Lăng Lăng vừa bước ra khỏi phòng tắm vừa hỏi. Trả lời anh chỉ là một sự im lặng. Trên giường, tên nhóc lắm mồm lắm miệng kia đã chìm sâu vào giấc ngủ từ bao giờ không biết. Vẫn là cái tư thế khó đỡ ấy, nhìn Lam Lam mà tự nhiên Thất Lăng phì cười. Anh bước đến gần chỉnh lại chân tay cô để tư thế ngủ của cô bớt độc đáo hơn rồi nhẹ nhàng mở tủ lạnh lấy vài lon bia ra mang chúng đặt xuống bàn. Thả người xuống ghế, Thất Lăng mở từng lon ra uống. Trong lòng anh bây giờ là một mớ cảm xúc lẫn suy nghĩ hỗn độn. Cái cảm xúc này là gì? Tội lỗi? Ngày mai… ngày mai lại sắp đến rồi….
** ** **
- Yaaaaaaaaaaaaaaaaa…. – Đưa hai tay lên vươn vai, Lam Lam cười tươi trong cơ thể tràn đầy sức sống.
Nói thế nào nhỉ? Có lẽ Lam Lam đang rất sáng khoái sau một đêm ngủ nướng đến tận bây giờ. Không sao, tầm này chắc CLB vẫn bắt đầu tập luyện đâu, toàn người lười-thối-thây thôi mà… trừ Lam Lam ra nhá.(Cô lười bẩm sinh rồi chứ không qua luyện tập gì đâu.) Thả lòng người chút nữa rồi đi đâu thì đi cũng được. Thong thả thôi.
Nghĩ vậy, Lam Lam thản nhiên cho tay vào trong áo tháo cái thứ chật chội kia ra. Đằng nào thì Thất Lăng cũng có trong phòng mà phải “giữ ý”. Cô đoán thế vì cửa phòng vẫn đang đóng chặt. Mỗi lần đi khỏi phòng, Thất Lăng thường khóa cửa lại cẩn thận lắm. Chẳng bù cho Lam Lam nhỉ?
Ya. Tháo được cái áo nịt ngực loại dầy bao lâu nay “bám-rễ” trên người ra làm Lam Lam dễ chịu hẳn đi. Ôi cái giây phút thoải mái này… Thật sự cô chỉ muốn cái phút giây này dừng lại ở đây thôi, chứ tẹo nữa là lại phải mặc nó vào rồi… rõ chán.
Ý, mà sao trong phòng nồng nặc mùi bia thế này?
Xoạt…. Tiếng động phát ra từ ghế so-fa đằng sau bức tường ngăn làm Lam Lam khẽ giật mình. Cái…cái… gì vậy? Lẽ…lẽ…nào trong…trong… phòng có ma?
Lấy hết can đảm, Lam Lam bước xuống giường, rồi từ từ tiến về phía so-fa.
Xoạt…. – Tiếng động một lần nữa vang lên khiến Lam Lam khẽ đứng người một vài giây nhưng ngay sau đó cô lấy hết can đảm mà rón rén bước tiếp.
Ế. Chẳng phải là Thất Lăng sao? Lam Lam ngạc nhiên khi thấy anh đang nằm trên sofa với một đống vỏ lon bia lăn trên bàn lẫn dưới đất.
- Phù. – Cô khẽ thở phào. – May quá không phải ma.
Rồi nhanh nhận ra điều gì đóng bất thường, cơ mặt cũng dần dãn ra, Lam Lam đưa hai tay lên nắm tóc mình.
Thôi chết rồi, sao Thất Lăng vẫn còn ở trong phòng, liệu những thứ cô nói cô làm nãy giờ anh có biết hết không? Nghĩ vậy, Lam Lam nhẹ nhàng ngồi xổm xuống bên ghế, lấy ngón tay chọc chọc vào má Thất Lăng… Eo, phải công nhận cô chơi dại thật. Định thử xem mình đang ở mức nguy hiểm nào hả? Bộ cô không biết cái tình trạng của mình sao? Cô vẫn còn chưa….
Chọc…chọc… Ế? Không có phản ứng… Chẳng lẽ Hạ Thất Lăng nhà ta ngủ say đến thế sao?
- Y tuyết….
Soạt….
- Á…
Tiếng hét mới phát ra được khoảng 0,25 giây từ miệng ngay lập tức bị Lam Lam dùng lí trí cho dừng lại.
Cô hét lên theo phản xạ thôi, tự nhiên bị tên say bia dùng tay kéo mạnh rồi ôm vào lòng, đứa con gái nào mà chẳng giật mình. Nhưng cô biết, giờ mình hét thì thể nào Thất Lăng cũng tỉnh giấc, nếu vậy thì bản thân cô sẽ gặp rắc rối ngay. Chỉ là… đột ngột gần thế này…. Khiến nhịp tim cô cũng đập nhanh hơn. Chờ một chút… một chút nữa thôi. Khi Lăng Lăng buông lỏng cô sẽ từ từ thoát khỏi….
- Y Tuyết…. – Thất Lăng lẩm bẩm. – Đừng đi… Đừng rời xa Lăng Lăng… Xin Y Tuyết đấy…
Y Tuyết? Là ai?
Lam Lam khẽ tròn mắt ngạc nhiên. Có lẽ nào Thất Lăng ôm cô và đang tưởng tưởng đến người con gái khác không? Khẽ… Trong lòng Lam Lam gợi lên một nỗi khó chịu. Chỉ là thoáng ập đến nhưng cũng đủ để cô bực mình. Cô giật mạnh người ra, đi thẳng vào nhà tắm mà không quên cầm theo cái áo nịt cùng bộ quần áo đã sắp xẵn.
/66
|