- Ai cho cậu ngắt lời ta. Tất nhiên là lúc cái tên Tạ Thiện Thiện nhà cậu còn đang há hốc mồm ngáy ngủ ấy. – Đội trưởng “đáng kính” gắt lên rồi nhanh lấy lại “oai”. – È hèm. Ta nói tiếp. Chìa khóa phòng đã có, việc tìm phòng là việc của tự mỗi người phải làm…. Còn bây giờ thì…. Chiến thôi…………
Vèo….. – tiếng “ninja” chạy xé toạc không khí…
.
Chiến cái gì?
- Này… Này…. – Tôi gọi với theo cái đám đang ôm đồ “lon ton” theo đội trưởng.
Không ai thèm quay lại mà chỉ có đội trưởng “thương tình” nói với tôi một câu :
- Việc còn lại ta để cho cậu nhé. Nhớ đưa tên kia về phòng đấy. Xong thì làm gì cũng được. thế nhé. Bái bai….
Hả? "Việc còn lại ta để cho cậu" á? Tin tưởng tôi nhỉ?
Hình như cái hàm dưới của tôi lại đang an tọa dưới đất phải không? . Chuyện quái gì thế này?
.
.
.
- Khụ khụ…. – Tiếng ho phát ra từ trong xe.
Thò đầu vào nhòm, tôi nhận ra tiếng ho đấy là từ tên con trai vừa nãy. Hắn ta bờ phờ giữ khư khư cái túi đựng “cháo”.
.
.
Ọe….. Lam Lam… Mày phải cố, đừng nhìn vào cái túi bốc mùi ấy… Với lại trông tên đấy tội thế kia cơ mà… Đưa cậu ta về phòng là xong….Ọe.....
Nặng nề, tôi bước từng bước vào trong xe…
Quả thực, cái mùi hương này “quyến rũ” khủng khiếp. May là kỉ lục nín thở của tôi cũng tương đối đấy.
Chống một tay vào hông, tôi nói :
- Này. Định ngồi đây đến khi nào nữa. Về phòng cậu thôi.
Cả người cậu ta run lên… :
- T..tú….túi…..
- Hả? Cái gì? – Tôi không nghe rõ nên hỏi lại. – Cậu nói to lên xem nào.
- Túi…… - Vừa nói xong cậu ta đã lấy tay bịt nhanh miệng lại.
Này này… Đừng bảo tên này định làm thêm “bãi” nữa ấy nhé.
- Ọe…..
- Á….á…. – Tôi la lên. – Từ từ… túi túi của cậu đây….
Chả biết tôi luống cuống kiểu gì vớ ngay được cái túi đựng một thứ gì đó đưa cho cậu ta. Mà thôi kệ, cái gì cũng được….
.
.
- Ọe….Ọe…..
Cuối cũng, cậu ta cũng dừng lại nhưng mặt lại đờ ra, bơ phờ….
Tội nghiệp thật.
.
.
.
Còn về cái "đống kia", hình như vì nhìn lắm, cơ thể tôi cũng tự sản-sinh-miễn-kháng rồi hay sao ấy. Tự nhiên không thấy ghê nữa nhá. Lạ chưa?
Tôi đưa cho cậu ta chai nước lọc rồi lấy hai cái túi :
- Uống đi rồi nghỉ một lát. Đưa tôi vứt cái này đi cho.
Cậu ta từ từ nhận lấy chai nước.
Còn sức uống nước như này là tôi yên tâm tồi.
.
.
Cầm “túi cháo”, tôi tung tăng đi cả một chặng đường dài đầy “gian truân” để đến nơi vứt rác. (Thực ra là thùng rác ngay cạnh kia thôi, chỉ cần đi qua vài cái dây chắn là đến nơi ấy mà. )
Quay lại xe, tôi đã thấy tên kia ôm xẵn vali của tôi và ba lô của hắn. Tên này cũng biết giảm số lượng công việc cho người khác cơ à, khác mấy thành viên còn lại của CLB nhỉ.
Tôi định bụng bước vào xe đỡ hắn về phòng thì chợt nhận thấy cái gì đó không ổn….Cái gì…. ở cuối xe kia….
.
.
Một cơn gió thổi qua…. Tóc gáy tôi dựng đứng, da gà nổi lên…. Trong ánh đèn mập mờ, tôi thấy có ai đó đang ngồi một góc tròg xe. Không rõ mặt….
Có lẽ nào…..
Vận nội công, tôi hét ầm lên….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thấy vậy, tên yếu ớt kia cũng góp vui :
- Á…á….á…………- Hắn la hét theo….
Vẫn có sức cơ à?
- Ma quỷ gì vậy….. – Cái bóng cuối ghế “rên” lên….
Giọng nói này, nghe quen quen.
- Đường Doanh? – Tôi cùng tên “đảm đang” đồng thanh.
- Ờ. Đến nơi rồi à? - Vừa nói Doanh vừa vươn vai.
Đứng dậy, bước đi cùng hành lí, Doanh thản nhiên như không. Cậu ta có biết đâu là mình vừa khiến một “tiểu thư yếu ớt” như tôi thót tim. Ác thật….
.
Đùa à? Tên khỉ này sao có thể ngủ ngon như thế khi tên nào tên ấy trong CLB đều rất ồn ào được nhỉ? Mà… Trừ tôi ra nhá.
Có lẽ nên đi hỏi hắn bí quyết thôi.
.
.
- Cảm ơn anh nhé. Thiện Thiện.
Tôi ngạc nhiên quay lại, tên con trai kia nghiêng nghiêng cái đầu, cười toe toét :
- Cảm ơn anh ở lại giúp em…
- Ơ… à ừ. Không có gì.
Sao cái điệu cười này tôi thấy quen quá vậy…. Liệu tên nhóc này có họ hàng gì với Triệu Mẫn không nhỉ?
Tên nhóc này tuy gầy gò thật ấy nhưng không ốm yếu đâu nhá. Vừa nãy trông thiếu sức sống thế thôi mà giờ cu cậu đã nói cười toe toét được rồi.
Cu cậu tên là Hoàng.
.
.
.
- Em cảm ơn anh nha! - Hoàng lập đi lập lại một câu này từ nãy tới giờ.
- Trời ạ. Cậu cảm ơn tôi bao nhiêu lần rồi? – Tôi chau mày
Cái tên nhóc này thích tỏ-lòng-biết-ơn với người khác thế cơ à?
Thấy tôi vậy, Hoàng gãi gãi đầu :
- Ơ dạ… thật ra thì em có nhiều cái cần cảm ơn anh lắm.
- Cài gì? – Tôi gắt gỏng.
Cậu nhóc ấp úng một lúc rồi nói :
- Anh cũng thấy đấy. Em bé hơn mọi người trong CLB nên hay bị bắt nạt lắm. Nhưng từ khi có anh vào CLB em chẳng bị sai vặt nữa….
OẠCH… Tôi té ngửa.
Thì ra tên này lải nhải cảm ơn tôi từ nãy tới giờ là vì thế…. Được lắm….
Cũng may là người mi nhỏ bé ta mới không bẻ mi ra làm đôi đấy nhé… Coi như hôm nay làm việc thiện vậy…. Hừ….
Tôi cầm chìa khóa phòng cậu ta bước thật nhanh...
.
.
Đừng thắc mắc là đồ đạc của hai chúng tôi. Tên nhóc Hoàng kia cầm hết rồi nên không sợ mất đâu
Haiz…
Phòng 101 đâu rồi nhỉ? Đi từ nãy đến giờ mệt hết cả người rồi mà chưa đến nơi. Đưa được tên nhóc kia về phòng nó thì tôi lại phải tự cầm vali đồ cho mình. Chán thật!
- A ha. Phòng 101 đây rồi. – Tôi reo lên khi “đập” vào mặt mình là dòng số 101…
Mắt sáng lung linh, tôi hí hửng đưa tay mở khóa… Thế là sắp được vào phòng nghỉ ngơi rồi. Hú ra…
Cạnh… Cạnh…. Cạnh… Vòng khóa đã được quay hết.
Tôi đẩy mạnh cửa phòng, reo lên trong sung sướng :
- Ta đến rồi đây…. Ơ… ế…. Cái…. Cái…
Cái quái quỷ gì thế kia….
Tôi trợn ngược mắt, không thể tin vào những gì mình đang phải chiêm ngưỡng.
Trước mặt tôi, một tên con trai đang “cosplay Adam”… Nhưng thay vì dùng lá cây hắn ta lại dùng khăn để che chỗ đấy đi.
- Thì ra tôi ở cùng phòng với cậu à? – Tên Adam kia lên tiếng….
Hắn biết tôi?
- Cậu cứ nhìn chỗ nào vậy, nhìn thẳng vào mặt tôi đây này. – Giọng nói của Adam một lần nữa vang lên, mang đậm chất khiêu khích.
Mà… Nghe cái câu này quen quen…. Hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải.
Tôi ngước mặt lên…
Hai đồng tử mắt dãn dần ra…. Nội công bùng nổ, tôi hét :
- Ế…ế……ế……ế…. CON KHỈ VÀNG…………………
- Cậu bảo ai là con khỉ thế hả? Tôi là Doanh, con trai là họ Đường đấy nhé. – Cậu ta gắt lên theo tiếng tôi hét.
Trong một khoảng khắc, điểm nhìn của tôi không còn là mặt cậu ta nữa… Ờ ừm…Thì là… là ở bên dưới… bên dưới xíu ấy mà….
Hai má nóng ran, tôi quay mặt đi chỗ khác, luống cuống :
- Tại…Tại… sao cậu lại quấn mỗi cái khăn.
Tỏ vẻ khó hiểu nhưng Đường Doanh vẫn trả lời tỉnh bơ :
- Hử. Thì tôi định đi tắm mà. Với lại đâu phải mỗi cái khăn. Có quần xì bên trong đấy. – Hắn ta cười toe toét. – Muốn xem không?
Theo phản xạ, tôi lấy tay che hai mắt của mình lại.
Nói là che thì đúng là che thật đấy nhưng tôi không che hết mắt mình được. Che hết đi thì nhìn đường kiểu gì? Chẳng may vấp phải đâu đó ngã trấn thương “sọ mông” thì sao?
Vèo….. – tiếng “ninja” chạy xé toạc không khí…
.
Chiến cái gì?
- Này… Này…. – Tôi gọi với theo cái đám đang ôm đồ “lon ton” theo đội trưởng.
Không ai thèm quay lại mà chỉ có đội trưởng “thương tình” nói với tôi một câu :
- Việc còn lại ta để cho cậu nhé. Nhớ đưa tên kia về phòng đấy. Xong thì làm gì cũng được. thế nhé. Bái bai….
Hả? "Việc còn lại ta để cho cậu" á? Tin tưởng tôi nhỉ?
Hình như cái hàm dưới của tôi lại đang an tọa dưới đất phải không? . Chuyện quái gì thế này?
.
.
.
- Khụ khụ…. – Tiếng ho phát ra từ trong xe.
Thò đầu vào nhòm, tôi nhận ra tiếng ho đấy là từ tên con trai vừa nãy. Hắn ta bờ phờ giữ khư khư cái túi đựng “cháo”.
.
.
Ọe….. Lam Lam… Mày phải cố, đừng nhìn vào cái túi bốc mùi ấy… Với lại trông tên đấy tội thế kia cơ mà… Đưa cậu ta về phòng là xong….Ọe.....
Nặng nề, tôi bước từng bước vào trong xe…
Quả thực, cái mùi hương này “quyến rũ” khủng khiếp. May là kỉ lục nín thở của tôi cũng tương đối đấy.
Chống một tay vào hông, tôi nói :
- Này. Định ngồi đây đến khi nào nữa. Về phòng cậu thôi.
Cả người cậu ta run lên… :
- T..tú….túi…..
- Hả? Cái gì? – Tôi không nghe rõ nên hỏi lại. – Cậu nói to lên xem nào.
- Túi…… - Vừa nói xong cậu ta đã lấy tay bịt nhanh miệng lại.
Này này… Đừng bảo tên này định làm thêm “bãi” nữa ấy nhé.
- Ọe…..
- Á….á…. – Tôi la lên. – Từ từ… túi túi của cậu đây….
Chả biết tôi luống cuống kiểu gì vớ ngay được cái túi đựng một thứ gì đó đưa cho cậu ta. Mà thôi kệ, cái gì cũng được….
.
.
- Ọe….Ọe…..
Cuối cũng, cậu ta cũng dừng lại nhưng mặt lại đờ ra, bơ phờ….
Tội nghiệp thật.
.
.
.
Còn về cái "đống kia", hình như vì nhìn lắm, cơ thể tôi cũng tự sản-sinh-miễn-kháng rồi hay sao ấy. Tự nhiên không thấy ghê nữa nhá. Lạ chưa?
Tôi đưa cho cậu ta chai nước lọc rồi lấy hai cái túi :
- Uống đi rồi nghỉ một lát. Đưa tôi vứt cái này đi cho.
Cậu ta từ từ nhận lấy chai nước.
Còn sức uống nước như này là tôi yên tâm tồi.
.
.
Cầm “túi cháo”, tôi tung tăng đi cả một chặng đường dài đầy “gian truân” để đến nơi vứt rác. (Thực ra là thùng rác ngay cạnh kia thôi, chỉ cần đi qua vài cái dây chắn là đến nơi ấy mà. )
Quay lại xe, tôi đã thấy tên kia ôm xẵn vali của tôi và ba lô của hắn. Tên này cũng biết giảm số lượng công việc cho người khác cơ à, khác mấy thành viên còn lại của CLB nhỉ.
Tôi định bụng bước vào xe đỡ hắn về phòng thì chợt nhận thấy cái gì đó không ổn….Cái gì…. ở cuối xe kia….
.
.
Một cơn gió thổi qua…. Tóc gáy tôi dựng đứng, da gà nổi lên…. Trong ánh đèn mập mờ, tôi thấy có ai đó đang ngồi một góc tròg xe. Không rõ mặt….
Có lẽ nào…..
Vận nội công, tôi hét ầm lên….
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAA….. Maaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
Thấy vậy, tên yếu ớt kia cũng góp vui :
- Á…á….á…………- Hắn la hét theo….
Vẫn có sức cơ à?
- Ma quỷ gì vậy….. – Cái bóng cuối ghế “rên” lên….
Giọng nói này, nghe quen quen.
- Đường Doanh? – Tôi cùng tên “đảm đang” đồng thanh.
- Ờ. Đến nơi rồi à? - Vừa nói Doanh vừa vươn vai.
Đứng dậy, bước đi cùng hành lí, Doanh thản nhiên như không. Cậu ta có biết đâu là mình vừa khiến một “tiểu thư yếu ớt” như tôi thót tim. Ác thật….
.
Đùa à? Tên khỉ này sao có thể ngủ ngon như thế khi tên nào tên ấy trong CLB đều rất ồn ào được nhỉ? Mà… Trừ tôi ra nhá.
Có lẽ nên đi hỏi hắn bí quyết thôi.
.
.
- Cảm ơn anh nhé. Thiện Thiện.
Tôi ngạc nhiên quay lại, tên con trai kia nghiêng nghiêng cái đầu, cười toe toét :
- Cảm ơn anh ở lại giúp em…
- Ơ… à ừ. Không có gì.
Sao cái điệu cười này tôi thấy quen quá vậy…. Liệu tên nhóc này có họ hàng gì với Triệu Mẫn không nhỉ?
Tên nhóc này tuy gầy gò thật ấy nhưng không ốm yếu đâu nhá. Vừa nãy trông thiếu sức sống thế thôi mà giờ cu cậu đã nói cười toe toét được rồi.
Cu cậu tên là Hoàng.
.
.
.
- Em cảm ơn anh nha! - Hoàng lập đi lập lại một câu này từ nãy tới giờ.
- Trời ạ. Cậu cảm ơn tôi bao nhiêu lần rồi? – Tôi chau mày
Cái tên nhóc này thích tỏ-lòng-biết-ơn với người khác thế cơ à?
Thấy tôi vậy, Hoàng gãi gãi đầu :
- Ơ dạ… thật ra thì em có nhiều cái cần cảm ơn anh lắm.
- Cài gì? – Tôi gắt gỏng.
Cậu nhóc ấp úng một lúc rồi nói :
- Anh cũng thấy đấy. Em bé hơn mọi người trong CLB nên hay bị bắt nạt lắm. Nhưng từ khi có anh vào CLB em chẳng bị sai vặt nữa….
OẠCH… Tôi té ngửa.
Thì ra tên này lải nhải cảm ơn tôi từ nãy tới giờ là vì thế…. Được lắm….
Cũng may là người mi nhỏ bé ta mới không bẻ mi ra làm đôi đấy nhé… Coi như hôm nay làm việc thiện vậy…. Hừ….
Tôi cầm chìa khóa phòng cậu ta bước thật nhanh...
.
.
Đừng thắc mắc là đồ đạc của hai chúng tôi. Tên nhóc Hoàng kia cầm hết rồi nên không sợ mất đâu
Haiz…
Phòng 101 đâu rồi nhỉ? Đi từ nãy đến giờ mệt hết cả người rồi mà chưa đến nơi. Đưa được tên nhóc kia về phòng nó thì tôi lại phải tự cầm vali đồ cho mình. Chán thật!
- A ha. Phòng 101 đây rồi. – Tôi reo lên khi “đập” vào mặt mình là dòng số 101…
Mắt sáng lung linh, tôi hí hửng đưa tay mở khóa… Thế là sắp được vào phòng nghỉ ngơi rồi. Hú ra…
Cạnh… Cạnh…. Cạnh… Vòng khóa đã được quay hết.
Tôi đẩy mạnh cửa phòng, reo lên trong sung sướng :
- Ta đến rồi đây…. Ơ… ế…. Cái…. Cái…
Cái quái quỷ gì thế kia….
Tôi trợn ngược mắt, không thể tin vào những gì mình đang phải chiêm ngưỡng.
Trước mặt tôi, một tên con trai đang “cosplay Adam”… Nhưng thay vì dùng lá cây hắn ta lại dùng khăn để che chỗ đấy đi.
- Thì ra tôi ở cùng phòng với cậu à? – Tên Adam kia lên tiếng….
Hắn biết tôi?
- Cậu cứ nhìn chỗ nào vậy, nhìn thẳng vào mặt tôi đây này. – Giọng nói của Adam một lần nữa vang lên, mang đậm chất khiêu khích.
Mà… Nghe cái câu này quen quen…. Hình như mình nghe ở đâu rồi thì phải.
Tôi ngước mặt lên…
Hai đồng tử mắt dãn dần ra…. Nội công bùng nổ, tôi hét :
- Ế…ế……ế……ế…. CON KHỈ VÀNG…………………
- Cậu bảo ai là con khỉ thế hả? Tôi là Doanh, con trai là họ Đường đấy nhé. – Cậu ta gắt lên theo tiếng tôi hét.
Trong một khoảng khắc, điểm nhìn của tôi không còn là mặt cậu ta nữa… Ờ ừm…Thì là… là ở bên dưới… bên dưới xíu ấy mà….
Hai má nóng ran, tôi quay mặt đi chỗ khác, luống cuống :
- Tại…Tại… sao cậu lại quấn mỗi cái khăn.
Tỏ vẻ khó hiểu nhưng Đường Doanh vẫn trả lời tỉnh bơ :
- Hử. Thì tôi định đi tắm mà. Với lại đâu phải mỗi cái khăn. Có quần xì bên trong đấy. – Hắn ta cười toe toét. – Muốn xem không?
Theo phản xạ, tôi lấy tay che hai mắt của mình lại.
Nói là che thì đúng là che thật đấy nhưng tôi không che hết mắt mình được. Che hết đi thì nhìn đường kiểu gì? Chẳng may vấp phải đâu đó ngã trấn thương “sọ mông” thì sao?
/66
|