Edit: Ji
[Trong thôn có Lý tiên sinh]
—–o0o—–
Lịch Nhã Kỷ Thế· Năm 3988·Nước Sùng Hạ ·Thôn Vạn Hoành.
"Tần, Tiểu, Du! Con đứng lại cho mẹ!"
Âm thanh chói tai của một người phụ nữ từ trong nhà truyền ra, sau đó, một đứa trẻ đi chân trần giống như khỉ con chạy ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cây gậy phía sau cũng đuổi theo nhanh không kém.
"Ối!" Một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi kêu lên đau đớn, mông kia bị thanh gỗ đánh trúng, nhất thời tê dại. Cậu nhe răng "Ui ui" nhảy lên vài cái rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Người phụ nữ này là một người phụ nữ nông thôn điển hình, mới ngoài ba mươi, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn, xắn tay áo, để lộ cánh tay to, đôi mắt tràn ngập tơ máu hung hăng trừng mắt với đứa trẻ.
"Chạy, dám chạy à? Không làm bài tập còn muốn đi chơi ở đâu?"
Tần Tiểu Du co rúm người, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, quả nhiên người anh tốt của cậu đang tựa vào ban công nhìn cậu.
Không thô lỗ giống như Tần Tiểu Du, anh trai Tần Lâm của cậu có vẻ ngoài hiền lành, quần áo sạch sẽ, tuấn tú, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô và là con ngoan trong mắt bố mẹ.
Tần Tiểu Du nhìn bộ quần áo mới của anh trai mình với ánh mắt ghen tị.
Tuần trước anh trai cậu đứng nhất trường, mẹ cậu vui mừng mua cho anh cậu quần áo mới để khen thưởng, ngược lại Tần Tiểu Du, vĩnh viễn luôn là đội sổ, ba ngày thì hai ngày đều được gậy gộc hầu hạ.
"Còn không cút về làm bài tập?" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ lại vang lên, bà lấy ra một cây gậy gỗ khác từ đâu đó, khua khoắng mà đe doạ.
Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng không có một tia sợ hãi, lè lưỡi với anh trai trên ban công, quay người, nhanh chóng trèo qua bức tường đất thấp, chạy ra cánh đồng.
"Tên nhóc thối này!"
Phía sau là tiếng gào thét của mẹ, Tần Tiểu Du nhanh chóng chạy nhanh, đôi chân trần giẫm lên lớp bùn mềm, ướt và dính, cậu không hề cảm thấy bẩn thỉu, nếu mông không đau quá thì cậu càng có thể chạy nhanh hơn.
Sau khi băng qua hai mẫu đất, đi đến một con sông nhỏ, cậu dừng lại nhìn dòng sông, thở hồng hộc.
Con sông nhỏ dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, sóng nước lấp lánh, dòng sông uốn lượn trải dài xa xa. Không biết đầu sông ở đâu, đối với Tần Tiểu Du người chưa bao giờ rời khỏi thôn nhỏ này, con sông đã nuôi sống dân làng hai bên bờ sông qua nhiều thế hệ.
Cậu đặt đôi chân lấm bùn xuống sông, rửa sạch một cách qua loa, cúi xuống hất nước lên mặt, một lúc sau mới đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lắc lư từ bên này sang bên kia như một chú cún con, tóc mái bù xù rơi xuống từng giọt nước.
Sau khi lên bờ, cậu đi về phía cây cầu gỗ cách đó không xa.
Cây cầu gỗ này cũ kỹ, đã được người đời sau sửa chữa nhiều lần, hiện giờ bước lên phải cẩn thận, nếu không để ý có thể giẫm phải lỗ thủng rơi xuống sông.
Sau khi qua cầu, Tần Tiểu Du tiếp tục đi về phía trước. Phía trước là một khu rừng rậm rạp, phía sau rừng cây mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà xinh đẹp.
Cậu bước từng bước, khi đến gần khu rừng, cậu bắt đầu chạy cho đến khi đứng trước ngôi nhà mới dừng lại.
Trong thôn hầu hết đều là ngôi nhà một tầng được xây bằng tường đất hoặc gạch đỏ, chỉ những người có tiền mới có thể xây nhà hai tầng. Gia đình nhà Tần Tiểu Du khá giả, năm kia đã xây một tòa nhà hai tầng bằng gạch đỏ, nhưng so với ngôi nhà trước mặt thì thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Ngôi nhà này chiếm diện tích lớn nhất, thiết kế trang nhã, tường ngoài sơn trắng, mái nhà lợp ngói lưu ly. Nghe dân làng đi ra ngoài làm công nói, căn nhà kiểu này gọi là biệt thự, trong thành phố có rất nhiều biệt thự đẹp đẽ như vậy, cũng có những tòa nhà cao chọc trời.
Tần Tiểu Du chưa từng đến thành phố, đương nhiên không thể tưởng tượng được một ngôi nhà cao lớn đẹp đẽ như thế nào, ít nhất trong lòng cậu, ngôi nhà trước mặt cũng đủ đẹp rồi.
Trước nhà có một khoảng sân rộng, xung quanh sân có hàng rào gọn gàng, cổng khép hờ, Tần Tiểu Du tự nhiên đẩy cửa bước vào, đi chân trần dẫm lên đá cuội, lòng bàn chân tê dại, cậu thậm chí mày cũng chẳng thèm cau, nhanh bước chân đi vào nhà. Cửa nhà khoá chặt, cậu kiễng chân lên, duỗi tay ấn chuông cửa.
Tiếng chuông kêu vang lên hai giây, cửa tự động mở ra, lại không thấy được người mở cửa.
Tần Tiểu Du quen cửa nẻo, cũng không thấy lạ, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Mặc dù đã rửa ở sông rồi nhưng dọc đường cậu lại dẫm lên bùn đất, đôi chân trắng nõn non nớt bám một lớp bùn mỏng. Cậu nhìn trái nhìn phải, rồi đi đến bãi cỏ bên cạnh, dùng sức chà thật mạnh cho đến khi sạch sẽ, mới yên tâm bước qua ngưỡng cửa.
Nội thất sang trọng khiến Tần Tiểu Du sửng sốt trong giây lát, dù đã đến đây nhiều lần nhưng cậu vẫn thấy chấn động.
Có thảm lông mềm mại, ghế sofa da thoải mái, đồ trang trí tinh xảo và rèm cửa ren hoa văn đẹp mắt.
Tần Tiểu Du cẩn thận bước lên thảm, nhẹ giọng gọi: "Lý tiên sinh, ngài có đó không?"
Cậu theo thói quen nhìn về phía ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, mà trên bàn trước ghế sofa, tách cà phê vẫn đang bốc khói.
Lý tiên sinh vừa rồi vẫn còn ở đây đúng không?
Đang lúc cậu còn mải suy nghĩ thì giọng nói dịu dàng của một người đàn ông trưởng thành vang lên từ phía sau.
"Tiểu Du tới rồi sao?"
Giọng nói của Lý tiên sinh rất êm tai, mỗi lần nghe hắn nói, Tần Tiểu Du đều không thể tự chủ được mà say mê. Cậu nghĩ nếu Lý tiên sinh theo nghề ca sỹ, hẳn sẽ trở thành người nổi tiếng nhà nhà đều biết.
Các chương trình ca nhạc thường được phát trên TV đen trắng ở nhà cậu, mẹ cậu rất thích nghe, thỉnh thoảng bà lại ngân nga theo, chỉ vào một anh chị xinh đẹp nào đó nói cho cậu biết đây là ai, nổi tiếng thế nào.
Kỳ thật, Tần Tiểu Du đối với mấy ngôi sao đó đều không có chút hứng thú nào, người mà cậu muốn gặp nhất mỗi ngày chỉ là Lý tiên sinh, vừa đi học về liền vứt cặp sách chạy đến biệt thự.
Đây cũng là lý do, mỗi lần mẹ thấy cậu ra ngoài, đều dùng gậy đuổi theo.
"Chào buổi chiều, Lý tiên sinh." Tần Tiểu Du hơi đỏ mặt, nhỏ giọng chào hỏi. Tính tình cậu giống như con khỉ con, nhưng khi ở trước mặt Lý tiên sinh, cậu thẹn thùng như một cô gái nhỏ.
Lý tiên sinh rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ người nào.
Thân hình hắn cao lớn, dáng người thon dài, để có thể nhìn rõ mặt Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du luôn phải ngẩng đầu lên, khiến cổ cậu đau nhức. Tuy nhiên, mỗi khi Lý tiên sinh nhìn cậu bằng đôi mắt xanh nhạt đó, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Một lúc sau, cậu không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên, số lần càng nhiều cổ cậu lại càng đau nhức. Lúc này, Lý tiên sinh khẽ cười một tiếng, ân cần mời cậu ngồi trên sô pha để cậu thả lỏng một chút.
"Em có muốn ăn bánh quy không?" Lý tiên sinh cầm một chiếc đĩa sứ trắng để đầy bánh quy và kẹo ngọt thơm ngon. Hắn nắm tay Tần Tiểu Du, cùng ngồi trên ghế sofa, đặt đĩa bánh lên bàn trà.
Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy có chút xấu hổ. Mỗi lần đến đây, Lý tiên sinh luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt thơm ngon. Cứ như thể cậu tới nơi này chỉ để ăn vậy.
Nhìn thấy Tần Tiểu Du do dự, Lý tiên sinh duỗi tay chạm vào tóc cậu: "Ăn đi, một mình ta ăn không hết".
"Ồ." Tần Tiểu Du cầm lấy một cái bánh quy, khiêm tốn cắn một miếng nhỏ, nhai hai lần, hai mắt sáng lên, cắn một miếng lớn nữa, má trái phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.
Lý tiên sinh trìu mến nhìn cậu, nhìn cậu ăn hết ba chiếc bánh quy rồi đưa cho cậu một cốc nước ấm. Tần Tiểu Du nhanh chóng cầm ly bằng hai tay, uống một ngụm lớn, thoả mãn mà thở ra, quay đầu nhìn về phía Lý tiên sinh, nhìn thấy đối phương tao nhã đặt tay lên trán, nở nụ cười, cậu lại càng thẹn thùng đỏ mặt.
Ở trước mặt Lý tiên sinh hoàn mỹ không chút tì vết, cậu cảm thấy mình như bụi đất vô cùng hèn mọn.
Cùng Lý tiên sinh quen biết là khoảng hơn một năm trước.
Tần Tiểu Du học lớp hai tiểu học, đứng đội sổ, bị mẹ đuổi từ thôn ra tới cánh đồng, dùng gậy đánh suốt hơn mười phút, cậu đau đớn hét lên, vừa nhảy vừa trốn, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, nhưng vì quá nhỏ, lại bị mẹ giữ chặt tay đánh vào mông.
"Không chịu học hành chăm chỉ, còn ngủ gật trong lớp! Nếu học không tốt thì sau này làm sao thành công chứ? Không vào đại học thì làm sao kiếm tiền giúp đỡ gia đình? Làm sao có thể cưới được vợ ở thành phố chứ? Mẹ đánh chết cái thẳng ranh này, trí nhớ để làm gì. Sao không nhìn anh trai con mà học tập theo, đứng thứ nhất lớp chứ!" Mẹ cậu vừa mắng vừa đánh, Tần Tiểu Du nghe được khiến lỗ tai muốn đóng thành kén.
Ai da, mẹ ơi!
Cậu mới chín tuổi, nghĩ xa như vậy để làm gì?
Không nghe trưởng thôn nói học đại học tốn tiền lắm sao? Càng không cần nói đến việc cưới một cô vợ ở thành phố, thậm chí cô gái trong thôn cũng chẳng thèm nhìn tới.!
Dùng cách nói của Hồng Mai ở thôn bên cạnh nói với Nhị Ngưu cẩu độc thân trong thôn mình rằng: Cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga —— đúng là mơ mộng hão huyền!
Mẹ cậu đang đánh đến hăng say, bỗng có người ra tay ngăn cản.
"Phu nhân, đứa trẻ này mắc lỗi lầm gì mà phu nhân đánh đau như vậy?"
Tần Tiểu Du cảm nhận được thân thể mẹ mình cứng đờ, cây gậy trên mông không hề rơi xuống, bà không khỏi nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.
Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài kỳ lạ.
Đối với Tần Tiểu Du, người chưa từng ra khỏi thôn và chưa bao giờ nhìn thấy người nước ngoài, người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh này xa lạ như người ngoài hành tinh.
Nước da của hắn trắng hơn bất kỳ ai trong thôn, ngũ quan lâp thể (1) thâm thuý, đôi mắt xanh như đá quý, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, mái tóc không phải đen mà là vàng, giống với chiếc vòng tay trong ngăn kéo của mẹ. Thân hình cao lớn, mặc bộ vest trắng, so với các ngôi sao lớn trên TV còn đẹp trai, lịch lãm hơn, Tần Tiểu Du vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy choáng váng.
(1) Ngũ quan lập thể là một khái niệm được đánh giá rất cao trong văn hoá Á Đông. Đó là sự cân đối hài hoà giữa năm bộ phận trên khuôn mặt của con người: tai, lông mày, mắt, mũi và miệng. Chỉ khi năm bộ phận này được kết hợp một cách hài hòa, đồng đều và cân bằng mới tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo của khuôn mặt.
Đây... đây không phải là bạch mã hoàng tử trong miệng bạn học cùng lớp Vương Diễm sao?
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến mẹ của Tần Tiểu Du ngây ra như phỗng.
Từ khi lấy chồng về thôn này, bà biết có một người nước ngoài sống trong biệt thự bên kia sông, nhưng bà chưa từng gặp mặt. Thôn trưởng từng cảnh báo mọi người trong thôn, ngàn vạn lần không được sang bên kia sông làm phiền người nước ngoài này.
Bà không hiểu vì sao hắn lại không sống ở thành phố đẹp đẽ kia, lại đi xây một biệt thự ở thôn lạc hậu của họ và sống ở đó suốt mười năm.
Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở đằng Tây, người nước ngoài này không chỉ ra khỏi biệt thự, còn gặp được bọn họ.
Vương Xuân Lan nhìn chung quanh, không khỏi nín thinh. Thằng nhóc ranh này chạy nhanh hơn cả con thỏ, bà một lòng muốn đánh mông thằng nhỏ, không hề chú ý mà vô tình chạy sang bên kia sông.
"Ha...Hello..." Vương Xuân Lan nhăn mặt lại, cố gắng nhớ lại cách chào hỏi người nước ngoài trong phim truyền hình. Sau khi nói ra lời chào chuẩn mực lại chẳng biết nói gì tiếp theo.
"Mẹ, ngài ấy nói tiếng phổ thông của Sùng Hạ." Tần Tiểu Du vùng vẫy muốn thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, đứng sang một bên, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia.
Không thể phủ nhận, tuy rằng người nước ngoài này nhìn khác với những người Sùng Hạ tóc đen mắt đen khác nhưng lại rất đẹp trai!
"Ừ, à, ồ." Vương Xuân Lan đưa cây gậy gỗ trong tay cho Tần Tiểu Du, xoa xoa tay, cứng đờ mà kéo khóe miệng, nở nụ cười hiền lành. "Chào ngài."
"Xin chào phu nhân, xin hỏi vì sao phu nhân lại muốn đánh cậu ấy?" Người đàn ông nước ngoài lịch sự hỏi.
"A, cái này..." Vương Xuân Lan cúi đầu trừng mắt nhìn con trai, vỗ nhẹ sau đầu cậu, cau mày nói: "Thằng nhóc này học không giỏi, tôi đánh nó để nó nhớ".
Tần Tiểu Du mím môi bất bình. Cậu nghe không hiểu bài giảng của giáo viên, cũng không đủ kiên nhẫn để ngồi yên quá bốn mươi phút, tất nhiên là cậu sẽ học không giỏi.
Học tập gì đó thật sự là điều ghét nhất!
"Cậu ấy còn nhỏ, có thể học không đúng cách. Đánh như thế này cũng chẳng ích gì, chỉ khiến cậu ấy càng ghét học hơn", người đàn ông nước ngoài kiên nhẫn giảng giải: "Có lẽ phu nhân nên thay đổi cách dạy khác với cậu ấy".
"Ai da, ngài người nước ngoài này thật là... Haiz, ý tôi là, ngài không cần gọi tôi như vậy, kêu tôi là Xuân Lan được rồi" Đối mặt với quý ông người nước ngoài vừa lịch sự vừa lễ phép, Vương Xuân Lan cảm thấy mình như đang ở một cấp bậc khác, đối phương một câu lại một câu "Phu nhân", thật là thoải mái khi nghe nó.
"Tôi họ Lý." Người nước ngoài mỉm cười nói.
Lý? Lý gì cơ?
Vương Xuân Lan chờ cái tên phía sau, chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy gì nữa.
Tần Tiểu Du nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của mẹ mình, lén lè lưỡi. Mẹ cậu chỉ học vài năm, nói tiếng phổ thông không tốt, tuy nhiên, người đàn ông ngoại quốc đẹp trai trước mặt này không chỉ mang họ của nước Sùng Hạ mà tiếng phổ thông của hắn còn giỏi hơn cả mẹ cậu.
"Lý tiên sinh là chủ căn biệt thự đó?" Vương Xuân Lan thận trọng hỏi.
"Vâng, thưa bà. Không biết tôi có hân hạnh mời bà cùng con trai ghé thăm biệt thự nhỏ bé của tôi không?" Lý tiên sinh lịch sự hỏi.
"Cái này... cái này không cần, không cần." Vương Xuân Lan vội vàng xua tay, nắm lấy tay Tần Tiểu Du, xoay người rời đi. "Ở nhà tôi còn đang hầm móng giò heo, cám ơn ngài, hahahaha——"
Vương Xuân Lan cười mấy tiếng, kéo Tần Tiểu Du vội vã rời đi, Lý tiên sinh cũng không tức giận, chỉ ôn hoà nhìn theo bóng dáng họ rời đi. Tần Tiểu Du bị mẹ bất đắc dĩ kéo đi, không ngừng quay đầu lại nhìn hắn.
Lý tiên sinh mỉm cười với cậu, Tần Tiểu Du không tự chủ được mỉm cười đáp lại. Lý tiên sinh giơ tay chào tạm biệt, Tần Tiểu Du cười toe toét, vẫy tay chào tạm biệt.
"Đi nhanh, nhóc con." Vương Xuân Lan thúc giục, Tần Tiểu Du bất đắc dĩ bị bà kéo về nhà.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, ba ngày sau, Tần Tiểu Du lẻn sang bên kia sông trong lúc mẹ cậu không để ý, cậu tìm được căn biệt thự xinh đẹp kia, lấy hết can đảm nhấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra, Tần Tiểu Du nhìn thấy khuôn mặt hiền hoà của Lý tiên sinh.
Hồi ức kết thúc, Tần Tiểu Du liếm vụn bánh quy trên ngón tay, vẫn chưa đã thèm.
"Em có muốn uống trà sữa không?" Lý tiên sinh hỏi.
Tần Tiểu Du nghe trà sữa, giống như thỏ con ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lần đầu tiên đến biệt thự của Lý tiên sinh, Lý tiên sinh đã mời cậu uống trà sữa.
Khi có khách đến nhà, mẹ cậu sẽ lấy lá trà cất kín trong bình sứ ra, cho vài lá trà vào, ngâm trong cốc thuỷ tinh rồi mời khách uống.
Trà sữa của Lý tiên sinh khác với trà của cậu, trong cốc không có lá trà, chỉ có hương trà tươi và vị sữa đậm đà, đôi khi có thay đổi hương vị như dâu, cam, vani...loại nào uống cũng ngon.
Tần Tiểu Du không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
"Tiểu Du thiếu gia, hôm này ngài muốn uống loại trà nào?".
Giọng nói trẻ trung dễ nghe vang lên, Tần Tiểu Du ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang xoắn ốc trong phòng khách, nơi đó có một thanh niên tóc đen khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt của người Sùng Hạ nhưng đôi mắt lại là màu xanh đậm.
Anh ấy họ La, là quản gia của Lý tiên sinh.
Biệt thự rất rộng, chỉ có Lý tiên sinh và La quản gia sống ở đây.
La quản gia chịu trách nhiệm về sinh hoạt của Lý tiên sinh.
Tần Tiểu Du cảm thấy La quản gia là một quản gia vạn năng, có thể làm được mọi thứ.
Anh thành thạo mọi công việc nhà như dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng, thậm chí đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng đều là anh ấy ra ngoài mua.
"Hương vị nguyên bản là được." Tần Tiểu Du nhẹ giọng nói. Lần nào đến đây cũng phiền La quản gia pha trà sữa, thật sự rất ngại.
"Vâng, xin đợi một lát." La quản gia hơi cúi đầu rồi quay người đi vào phòng bếp.
Tần Tiểu Du liếm khóe miệng, vẻ mặt chờ mong, chớp chớp đôi mắt to sáng nhìn người đàn ông tóc vàng bên cạnh: "Lý tiên sinh, hôm nay chúng ta học gì vậy?"
Mỗi lần Tần Tiểu Du đến biệt thự, cậu đều ở lại một tiếng. Trong một giờ này, Lý tiên sinh sẽ dạy cậu điều mà cậu chưa từng học trên lớp.
Ví dụ: ngôn ngữ Ciro.
Ngôn ngữ Ciro là ngôn ngữ chính thức của nước Ciro.
Theo lời của Lý tiên sinh, hắn đến từ nước Ciro, 20 năm trước đã vượt biển đến nước Sùng Hạ, định cư ở đây mười năm trước.
Đối với Tần Tiểu Du, người sống ở vùng quê lạc hậu từ khi còn nhỏ, nước Ciro rất xa xôi và bí ẩn. Giống như một đứa trẻ tò mò hỏi Lý tiên sinh một đống câu hỏi, Lý tiên sinh kiên nhẫn trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nói cho cậu nghe, trên thế giới có bốn châu lục, mỗi châu lục có một quốc gia, đó là nước Sùng Hạ ở phía đông, nước Feni ở phía nam, nước Ciro ở phía tây và nước Suman ở phía bắc. Mỗi quốc gia cách nhau một đại dương bao la, muốn tới nước khác phải đi tàu thuỷ hoặc bay trên không.
Sau khi nghe lời giảng giải của Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du không khỏi khao khát muốn đi nước ngoài.
Dù sau này có thể không có cơ hội đi nước ngoài nhưng ít nhất hiện tại cậu vẫn muốn học ngôn ngữ Ciro.
Lý tiên sinh dạy nghiêm túc, cậu cũng nghiêm túc học.
Đầu tiên cậu nhận diện 26 chữ cái, sau đó mỗi ngày học được 10 từ, sau một năm, cậu đã có thể trò chuyện đơn giản với Lý tiên sinh.
Ở những vùng nông thôn lạc hậu, các lớp dạy đọc viết ở tiểu học chỉ có tiếng Trung và toán, chưa hề nghe nói đến việc dạy ngoại ngữ. Vì vậy, Tần Tiểu Du cảm thấy vô cùng thú vị, nên luôn vui vẻ học tập.
"Hôm nay hãy ghi nhớ những từ này." Lý tiên sinh từ ngăn kéo bàn lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút, viết mười chữ, dạy Tần Tiểu Du từng chữ một.
"Friend?" Tần Tiểu Du nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên mặt giấy, cố gắng đọc to lên.
"Friend có nghĩa là bạn bè." Lý tiên sinh đến gần Tần Tiểu Du, nhẹ nhàng giải thích: "Em là bạn của ta."
Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi cậu, Tần Hiểu Du không tự chủ được mà hít hà. Đó là mùi thơm trên cơ thể Lý tiên sinh, giống như mùi hoa hồng ngoài sân, khiến người ta cảm thấy thư thái, thoải mái.
Lý tiên sinh nói cậu là bạn của ngài ấy!
Tần Tiểu Du hai mắt sáng ngời, tập trung tinh thần học tập.
Sau khi Lý tiên sinh dạy xong mười từ đơn, Tần Tiểu Du ngồi đó tự học. La quản gia mang trà sữa nguyên vị đã nấu xong ra, rót một cốc cho Lý tiên sinh, rồi rót một cốc khác cho Tần Tiểu Du.
Tần Tiểu Du đang bận ghi nhớ từ, không có thời gian uống trà sữa, khi đã ghi nhớ đủ mười từ rồi, có thể viết và nói được, cậu mới phát hiện mặt trời đã lặn. Cậu uống một hơi hết cốc trà sữa ấm, chào tạm biệt Lý tiên sinh cùng La quản gia rồi vội vã về nhà.
Lý tiên sinh đứng bên bờ sông, nhìn theo cậu bé chạy chân trần với đôi mắt sâu thẳm.
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Câu truyện này giả định trên thế giới chỉ có bốn quốc gia, đó là: Nước Sùng Hạ ở phía đông (người da vàng thuần khiết), nước Feni ở phía nam (người da đen và da nâu), nước Ciro ở phía tây (người da trắng thuần khiết)) và nước Suman ở phía bắc (người da vàng và da nâu).
Bản đồ thế giới là: 4 châu lục được phân bố như cỏ bốn lá, không có sự liên kết nào với nhau, còn lại đều là biển, biển vô cùng rộng lớn.
Đây không phải là trái đất, nó tương đương với một thế giới khác. Nó rất khác với thực tế, chỉ là hư cấu, có rất nhiều bối cảnh riêng tư, và sẽ có những thứ không có trong thực tế.
Có nơi rất phát triển, có nơi rất lạc hậu, có nơi rất man rợ, bối cảnh do tác giả quyết định.
Những ý tưởng của mười năm trước có thể hơi lỗi thời, hơi khác thường và hơi nhảm nhí ~
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Cảm tạ đã ủng hộ!
—————-
Ji có lời muốn nói:
Công cực kỳ sủng thụ, chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của thụ. Nâng niu như bảo vật trong lòng. Tình yêu bắt đầu sau khi thụ thức tỉnh thành ma cà rồng ở công nhưng công luôn coi thụ là người quan trọng và đặc biệt nhất từ khi còn nhỏ, còn thụ thì đến khi trưởng thành mới nhận ra yêu công. Nên xin các thím đừng xuyên tạc tình cảm thuần khiết của hai người khi còn nhỏ.
Truyện này hội tụ đủ yếu tố chữa lành trái tim yếu đuối của các thím sau khi đọc bộ ngược nhà tôi:))))
Mở bát: 03/01/2024
[Trong thôn có Lý tiên sinh]
—–o0o—–
Lịch Nhã Kỷ Thế· Năm 3988·Nước Sùng Hạ ·Thôn Vạn Hoành.
"Tần, Tiểu, Du! Con đứng lại cho mẹ!"
Âm thanh chói tai của một người phụ nữ từ trong nhà truyền ra, sau đó, một đứa trẻ đi chân trần giống như khỉ con chạy ra ngoài, tốc độ cực nhanh, cây gậy phía sau cũng đuổi theo nhanh không kém.
"Ối!" Một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi kêu lên đau đớn, mông kia bị thanh gỗ đánh trúng, nhất thời tê dại. Cậu nhe răng "Ui ui" nhảy lên vài cái rồi quay lại nhìn người phụ nữ đang đứng ở cửa.
Người phụ nữ này là một người phụ nữ nông thôn điển hình, mới ngoài ba mươi, nhưng đôi mắt đầy nếp nhăn, xắn tay áo, để lộ cánh tay to, đôi mắt tràn ngập tơ máu hung hăng trừng mắt với đứa trẻ.
"Chạy, dám chạy à? Không làm bài tập còn muốn đi chơi ở đâu?"
Tần Tiểu Du co rúm người, lùi lại một bước, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, quả nhiên người anh tốt của cậu đang tựa vào ban công nhìn cậu.
Không thô lỗ giống như Tần Tiểu Du, anh trai Tần Lâm của cậu có vẻ ngoài hiền lành, quần áo sạch sẽ, tuấn tú, là học sinh ngoan trong mắt thầy cô và là con ngoan trong mắt bố mẹ.
Tần Tiểu Du nhìn bộ quần áo mới của anh trai mình với ánh mắt ghen tị.
Tuần trước anh trai cậu đứng nhất trường, mẹ cậu vui mừng mua cho anh cậu quần áo mới để khen thưởng, ngược lại Tần Tiểu Du, vĩnh viễn luôn là đội sổ, ba ngày thì hai ngày đều được gậy gộc hầu hạ.
"Còn không cút về làm bài tập?" Giọng nói sắc bén của người phụ nữ lại vang lên, bà lấy ra một cây gậy gỗ khác từ đâu đó, khua khoắng mà đe doạ.
Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, trong đôi mắt to đen trắng rõ ràng không có một tia sợ hãi, lè lưỡi với anh trai trên ban công, quay người, nhanh chóng trèo qua bức tường đất thấp, chạy ra cánh đồng.
"Tên nhóc thối này!"
Phía sau là tiếng gào thét của mẹ, Tần Tiểu Du nhanh chóng chạy nhanh, đôi chân trần giẫm lên lớp bùn mềm, ướt và dính, cậu không hề cảm thấy bẩn thỉu, nếu mông không đau quá thì cậu càng có thể chạy nhanh hơn.
Sau khi băng qua hai mẫu đất, đi đến một con sông nhỏ, cậu dừng lại nhìn dòng sông, thở hồng hộc.
Con sông nhỏ dưới ánh hoàng hôn nhuộm màu đỏ cam, sóng nước lấp lánh, dòng sông uốn lượn trải dài xa xa. Không biết đầu sông ở đâu, đối với Tần Tiểu Du người chưa bao giờ rời khỏi thôn nhỏ này, con sông đã nuôi sống dân làng hai bên bờ sông qua nhiều thế hệ.
Cậu đặt đôi chân lấm bùn xuống sông, rửa sạch một cách qua loa, cúi xuống hất nước lên mặt, một lúc sau mới đứng thẳng dậy, ngẩng đầu lắc lư từ bên này sang bên kia như một chú cún con, tóc mái bù xù rơi xuống từng giọt nước.
Sau khi lên bờ, cậu đi về phía cây cầu gỗ cách đó không xa.
Cây cầu gỗ này cũ kỹ, đã được người đời sau sửa chữa nhiều lần, hiện giờ bước lên phải cẩn thận, nếu không để ý có thể giẫm phải lỗ thủng rơi xuống sông.
Sau khi qua cầu, Tần Tiểu Du tiếp tục đi về phía trước. Phía trước là một khu rừng rậm rạp, phía sau rừng cây mơ hồ có thể nhìn thấy một tòa nhà xinh đẹp.
Cậu bước từng bước, khi đến gần khu rừng, cậu bắt đầu chạy cho đến khi đứng trước ngôi nhà mới dừng lại.
Trong thôn hầu hết đều là ngôi nhà một tầng được xây bằng tường đất hoặc gạch đỏ, chỉ những người có tiền mới có thể xây nhà hai tầng. Gia đình nhà Tần Tiểu Du khá giả, năm kia đã xây một tòa nhà hai tầng bằng gạch đỏ, nhưng so với ngôi nhà trước mặt thì thật sự chẳng đáng nhắc tới.
Ngôi nhà này chiếm diện tích lớn nhất, thiết kế trang nhã, tường ngoài sơn trắng, mái nhà lợp ngói lưu ly. Nghe dân làng đi ra ngoài làm công nói, căn nhà kiểu này gọi là biệt thự, trong thành phố có rất nhiều biệt thự đẹp đẽ như vậy, cũng có những tòa nhà cao chọc trời.
Tần Tiểu Du chưa từng đến thành phố, đương nhiên không thể tưởng tượng được một ngôi nhà cao lớn đẹp đẽ như thế nào, ít nhất trong lòng cậu, ngôi nhà trước mặt cũng đủ đẹp rồi.
Trước nhà có một khoảng sân rộng, xung quanh sân có hàng rào gọn gàng, cổng khép hờ, Tần Tiểu Du tự nhiên đẩy cửa bước vào, đi chân trần dẫm lên đá cuội, lòng bàn chân tê dại, cậu thậm chí mày cũng chẳng thèm cau, nhanh bước chân đi vào nhà. Cửa nhà khoá chặt, cậu kiễng chân lên, duỗi tay ấn chuông cửa.
Tiếng chuông kêu vang lên hai giây, cửa tự động mở ra, lại không thấy được người mở cửa.
Tần Tiểu Du quen cửa nẻo, cũng không thấy lạ, cúi đầu nhìn xuống chân mình. Mặc dù đã rửa ở sông rồi nhưng dọc đường cậu lại dẫm lên bùn đất, đôi chân trắng nõn non nớt bám một lớp bùn mỏng. Cậu nhìn trái nhìn phải, rồi đi đến bãi cỏ bên cạnh, dùng sức chà thật mạnh cho đến khi sạch sẽ, mới yên tâm bước qua ngưỡng cửa.
Nội thất sang trọng khiến Tần Tiểu Du sửng sốt trong giây lát, dù đã đến đây nhiều lần nhưng cậu vẫn thấy chấn động.
Có thảm lông mềm mại, ghế sofa da thoải mái, đồ trang trí tinh xảo và rèm cửa ren hoa văn đẹp mắt.
Tần Tiểu Du cẩn thận bước lên thảm, nhẹ giọng gọi: "Lý tiên sinh, ngài có đó không?"
Cậu theo thói quen nhìn về phía ghế sofa, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc, mà trên bàn trước ghế sofa, tách cà phê vẫn đang bốc khói.
Lý tiên sinh vừa rồi vẫn còn ở đây đúng không?
Đang lúc cậu còn mải suy nghĩ thì giọng nói dịu dàng của một người đàn ông trưởng thành vang lên từ phía sau.
"Tiểu Du tới rồi sao?"
Giọng nói của Lý tiên sinh rất êm tai, mỗi lần nghe hắn nói, Tần Tiểu Du đều không thể tự chủ được mà say mê. Cậu nghĩ nếu Lý tiên sinh theo nghề ca sỹ, hẳn sẽ trở thành người nổi tiếng nhà nhà đều biết.
Các chương trình ca nhạc thường được phát trên TV đen trắng ở nhà cậu, mẹ cậu rất thích nghe, thỉnh thoảng bà lại ngân nga theo, chỉ vào một anh chị xinh đẹp nào đó nói cho cậu biết đây là ai, nổi tiếng thế nào.
Kỳ thật, Tần Tiểu Du đối với mấy ngôi sao đó đều không có chút hứng thú nào, người mà cậu muốn gặp nhất mỗi ngày chỉ là Lý tiên sinh, vừa đi học về liền vứt cặp sách chạy đến biệt thự.
Đây cũng là lý do, mỗi lần mẹ thấy cậu ra ngoài, đều dùng gậy đuổi theo.
"Chào buổi chiều, Lý tiên sinh." Tần Tiểu Du hơi đỏ mặt, nhỏ giọng chào hỏi. Tính tình cậu giống như con khỉ con, nhưng khi ở trước mặt Lý tiên sinh, cậu thẹn thùng như một cô gái nhỏ.
Lý tiên sinh rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất kỳ người nào.
Thân hình hắn cao lớn, dáng người thon dài, để có thể nhìn rõ mặt Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du luôn phải ngẩng đầu lên, khiến cổ cậu đau nhức. Tuy nhiên, mỗi khi Lý tiên sinh nhìn cậu bằng đôi mắt xanh nhạt đó, cậu lập tức ngượng ngùng cúi đầu. Một lúc sau, cậu không cầm lòng được mà ngẩng đầu lên, số lần càng nhiều cổ cậu lại càng đau nhức. Lúc này, Lý tiên sinh khẽ cười một tiếng, ân cần mời cậu ngồi trên sô pha để cậu thả lỏng một chút.
"Em có muốn ăn bánh quy không?" Lý tiên sinh cầm một chiếc đĩa sứ trắng để đầy bánh quy và kẹo ngọt thơm ngon. Hắn nắm tay Tần Tiểu Du, cùng ngồi trên ghế sofa, đặt đĩa bánh lên bàn trà.
Tần Tiểu Du nuốt nuốt nước miếng, cảm thấy có chút xấu hổ. Mỗi lần đến đây, Lý tiên sinh luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt thơm ngon. Cứ như thể cậu tới nơi này chỉ để ăn vậy.
Nhìn thấy Tần Tiểu Du do dự, Lý tiên sinh duỗi tay chạm vào tóc cậu: "Ăn đi, một mình ta ăn không hết".
"Ồ." Tần Tiểu Du cầm lấy một cái bánh quy, khiêm tốn cắn một miếng nhỏ, nhai hai lần, hai mắt sáng lên, cắn một miếng lớn nữa, má trái phồng lên như một chú chuột hamster nhỏ đáng yêu.
Lý tiên sinh trìu mến nhìn cậu, nhìn cậu ăn hết ba chiếc bánh quy rồi đưa cho cậu một cốc nước ấm. Tần Tiểu Du nhanh chóng cầm ly bằng hai tay, uống một ngụm lớn, thoả mãn mà thở ra, quay đầu nhìn về phía Lý tiên sinh, nhìn thấy đối phương tao nhã đặt tay lên trán, nở nụ cười, cậu lại càng thẹn thùng đỏ mặt.
Ở trước mặt Lý tiên sinh hoàn mỹ không chút tì vết, cậu cảm thấy mình như bụi đất vô cùng hèn mọn.
Cùng Lý tiên sinh quen biết là khoảng hơn một năm trước.
Tần Tiểu Du học lớp hai tiểu học, đứng đội sổ, bị mẹ đuổi từ thôn ra tới cánh đồng, dùng gậy đánh suốt hơn mười phút, cậu đau đớn hét lên, vừa nhảy vừa trốn, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, nhưng vì quá nhỏ, lại bị mẹ giữ chặt tay đánh vào mông.
"Không chịu học hành chăm chỉ, còn ngủ gật trong lớp! Nếu học không tốt thì sau này làm sao thành công chứ? Không vào đại học thì làm sao kiếm tiền giúp đỡ gia đình? Làm sao có thể cưới được vợ ở thành phố chứ? Mẹ đánh chết cái thẳng ranh này, trí nhớ để làm gì. Sao không nhìn anh trai con mà học tập theo, đứng thứ nhất lớp chứ!" Mẹ cậu vừa mắng vừa đánh, Tần Tiểu Du nghe được khiến lỗ tai muốn đóng thành kén.
Ai da, mẹ ơi!
Cậu mới chín tuổi, nghĩ xa như vậy để làm gì?
Không nghe trưởng thôn nói học đại học tốn tiền lắm sao? Càng không cần nói đến việc cưới một cô vợ ở thành phố, thậm chí cô gái trong thôn cũng chẳng thèm nhìn tới.!
Dùng cách nói của Hồng Mai ở thôn bên cạnh nói với Nhị Ngưu cẩu độc thân trong thôn mình rằng: Cóc mà cũng đòi ăn thịt thiên nga —— đúng là mơ mộng hão huyền!
Mẹ cậu đang đánh đến hăng say, bỗng có người ra tay ngăn cản.
"Phu nhân, đứa trẻ này mắc lỗi lầm gì mà phu nhân đánh đau như vậy?"
Tần Tiểu Du cảm nhận được thân thể mẹ mình cứng đờ, cây gậy trên mông không hề rơi xuống, bà không khỏi nhìn về phía tiếng nói vừa phát ra.
Đó là một người đàn ông có vẻ ngoài kỳ lạ.
Đối với Tần Tiểu Du, người chưa từng ra khỏi thôn và chưa bao giờ nhìn thấy người nước ngoài, người đàn ông cao lớn với mái tóc vàng và đôi mắt xanh này xa lạ như người ngoài hành tinh.
Nước da của hắn trắng hơn bất kỳ ai trong thôn, ngũ quan lâp thể (1) thâm thuý, đôi mắt xanh như đá quý, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, mái tóc không phải đen mà là vàng, giống với chiếc vòng tay trong ngăn kéo của mẹ. Thân hình cao lớn, mặc bộ vest trắng, so với các ngôi sao lớn trên TV còn đẹp trai, lịch lãm hơn, Tần Tiểu Du vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy choáng váng.
(1) Ngũ quan lập thể là một khái niệm được đánh giá rất cao trong văn hoá Á Đông. Đó là sự cân đối hài hoà giữa năm bộ phận trên khuôn mặt của con người: tai, lông mày, mắt, mũi và miệng. Chỉ khi năm bộ phận này được kết hợp một cách hài hòa, đồng đều và cân bằng mới tạo nên vẻ đẹp hoàn hảo của khuôn mặt.
Đây... đây không phải là bạch mã hoàng tử trong miệng bạn học cùng lớp Vương Diễm sao?
Sự xuất hiện của người đàn ông này khiến mẹ của Tần Tiểu Du ngây ra như phỗng.
Từ khi lấy chồng về thôn này, bà biết có một người nước ngoài sống trong biệt thự bên kia sông, nhưng bà chưa từng gặp mặt. Thôn trưởng từng cảnh báo mọi người trong thôn, ngàn vạn lần không được sang bên kia sông làm phiền người nước ngoài này.
Bà không hiểu vì sao hắn lại không sống ở thành phố đẹp đẽ kia, lại đi xây một biệt thự ở thôn lạc hậu của họ và sống ở đó suốt mười năm.
Hôm nay mặt trời thật sự mọc ở đằng Tây, người nước ngoài này không chỉ ra khỏi biệt thự, còn gặp được bọn họ.
Vương Xuân Lan nhìn chung quanh, không khỏi nín thinh. Thằng nhóc ranh này chạy nhanh hơn cả con thỏ, bà một lòng muốn đánh mông thằng nhỏ, không hề chú ý mà vô tình chạy sang bên kia sông.
"Ha...Hello..." Vương Xuân Lan nhăn mặt lại, cố gắng nhớ lại cách chào hỏi người nước ngoài trong phim truyền hình. Sau khi nói ra lời chào chuẩn mực lại chẳng biết nói gì tiếp theo.
"Mẹ, ngài ấy nói tiếng phổ thông của Sùng Hạ." Tần Tiểu Du vùng vẫy muốn thoát khỏi nanh vuốt của mẹ, đứng sang một bên, ngẩng đầu lên, tò mò nhìn người nước ngoài tóc vàng mắt xanh kia.
Không thể phủ nhận, tuy rằng người nước ngoài này nhìn khác với những người Sùng Hạ tóc đen mắt đen khác nhưng lại rất đẹp trai!
"Ừ, à, ồ." Vương Xuân Lan đưa cây gậy gỗ trong tay cho Tần Tiểu Du, xoa xoa tay, cứng đờ mà kéo khóe miệng, nở nụ cười hiền lành. "Chào ngài."
"Xin chào phu nhân, xin hỏi vì sao phu nhân lại muốn đánh cậu ấy?" Người đàn ông nước ngoài lịch sự hỏi.
"A, cái này..." Vương Xuân Lan cúi đầu trừng mắt nhìn con trai, vỗ nhẹ sau đầu cậu, cau mày nói: "Thằng nhóc này học không giỏi, tôi đánh nó để nó nhớ".
Tần Tiểu Du mím môi bất bình. Cậu nghe không hiểu bài giảng của giáo viên, cũng không đủ kiên nhẫn để ngồi yên quá bốn mươi phút, tất nhiên là cậu sẽ học không giỏi.
Học tập gì đó thật sự là điều ghét nhất!
"Cậu ấy còn nhỏ, có thể học không đúng cách. Đánh như thế này cũng chẳng ích gì, chỉ khiến cậu ấy càng ghét học hơn", người đàn ông nước ngoài kiên nhẫn giảng giải: "Có lẽ phu nhân nên thay đổi cách dạy khác với cậu ấy".
"Ai da, ngài người nước ngoài này thật là... Haiz, ý tôi là, ngài không cần gọi tôi như vậy, kêu tôi là Xuân Lan được rồi" Đối mặt với quý ông người nước ngoài vừa lịch sự vừa lễ phép, Vương Xuân Lan cảm thấy mình như đang ở một cấp bậc khác, đối phương một câu lại một câu "Phu nhân", thật là thoải mái khi nghe nó.
"Tôi họ Lý." Người nước ngoài mỉm cười nói.
Lý? Lý gì cơ?
Vương Xuân Lan chờ cái tên phía sau, chờ hồi lâu vẫn không nghe thấy gì nữa.
Tần Tiểu Du nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của mẹ mình, lén lè lưỡi. Mẹ cậu chỉ học vài năm, nói tiếng phổ thông không tốt, tuy nhiên, người đàn ông ngoại quốc đẹp trai trước mặt này không chỉ mang họ của nước Sùng Hạ mà tiếng phổ thông của hắn còn giỏi hơn cả mẹ cậu.
"Lý tiên sinh là chủ căn biệt thự đó?" Vương Xuân Lan thận trọng hỏi.
"Vâng, thưa bà. Không biết tôi có hân hạnh mời bà cùng con trai ghé thăm biệt thự nhỏ bé của tôi không?" Lý tiên sinh lịch sự hỏi.
"Cái này... cái này không cần, không cần." Vương Xuân Lan vội vàng xua tay, nắm lấy tay Tần Tiểu Du, xoay người rời đi. "Ở nhà tôi còn đang hầm móng giò heo, cám ơn ngài, hahahaha——"
Vương Xuân Lan cười mấy tiếng, kéo Tần Tiểu Du vội vã rời đi, Lý tiên sinh cũng không tức giận, chỉ ôn hoà nhìn theo bóng dáng họ rời đi. Tần Tiểu Du bị mẹ bất đắc dĩ kéo đi, không ngừng quay đầu lại nhìn hắn.
Lý tiên sinh mỉm cười với cậu, Tần Tiểu Du không tự chủ được mỉm cười đáp lại. Lý tiên sinh giơ tay chào tạm biệt, Tần Tiểu Du cười toe toét, vẫy tay chào tạm biệt.
"Đi nhanh, nhóc con." Vương Xuân Lan thúc giục, Tần Tiểu Du bất đắc dĩ bị bà kéo về nhà.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau, ba ngày sau, Tần Tiểu Du lẻn sang bên kia sông trong lúc mẹ cậu không để ý, cậu tìm được căn biệt thự xinh đẹp kia, lấy hết can đảm nhấn chuông cửa. Cánh cửa mở ra, Tần Tiểu Du nhìn thấy khuôn mặt hiền hoà của Lý tiên sinh.
Hồi ức kết thúc, Tần Tiểu Du liếm vụn bánh quy trên ngón tay, vẫn chưa đã thèm.
"Em có muốn uống trà sữa không?" Lý tiên sinh hỏi.
Tần Tiểu Du nghe trà sữa, giống như thỏ con ngoan ngoãn gật gật đầu.
Lần đầu tiên đến biệt thự của Lý tiên sinh, Lý tiên sinh đã mời cậu uống trà sữa.
Khi có khách đến nhà, mẹ cậu sẽ lấy lá trà cất kín trong bình sứ ra, cho vài lá trà vào, ngâm trong cốc thuỷ tinh rồi mời khách uống.
Trà sữa của Lý tiên sinh khác với trà của cậu, trong cốc không có lá trà, chỉ có hương trà tươi và vị sữa đậm đà, đôi khi có thay đổi hương vị như dâu, cam, vani...loại nào uống cũng ngon.
Tần Tiểu Du không khỏi nuốt nuốt nước miếng.
"Tiểu Du thiếu gia, hôm này ngài muốn uống loại trà nào?".
Giọng nói trẻ trung dễ nghe vang lên, Tần Tiểu Du ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang xoắn ốc trong phòng khách, nơi đó có một thanh niên tóc đen khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt của người Sùng Hạ nhưng đôi mắt lại là màu xanh đậm.
Anh ấy họ La, là quản gia của Lý tiên sinh.
Biệt thự rất rộng, chỉ có Lý tiên sinh và La quản gia sống ở đây.
La quản gia chịu trách nhiệm về sinh hoạt của Lý tiên sinh.
Tần Tiểu Du cảm thấy La quản gia là một quản gia vạn năng, có thể làm được mọi thứ.
Anh thành thạo mọi công việc nhà như dọn dẹp, giặt giũ, nấu nướng, thậm chí đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng đều là anh ấy ra ngoài mua.
"Hương vị nguyên bản là được." Tần Tiểu Du nhẹ giọng nói. Lần nào đến đây cũng phiền La quản gia pha trà sữa, thật sự rất ngại.
"Vâng, xin đợi một lát." La quản gia hơi cúi đầu rồi quay người đi vào phòng bếp.
Tần Tiểu Du liếm khóe miệng, vẻ mặt chờ mong, chớp chớp đôi mắt to sáng nhìn người đàn ông tóc vàng bên cạnh: "Lý tiên sinh, hôm nay chúng ta học gì vậy?"
Mỗi lần Tần Tiểu Du đến biệt thự, cậu đều ở lại một tiếng. Trong một giờ này, Lý tiên sinh sẽ dạy cậu điều mà cậu chưa từng học trên lớp.
Ví dụ: ngôn ngữ Ciro.
Ngôn ngữ Ciro là ngôn ngữ chính thức của nước Ciro.
Theo lời của Lý tiên sinh, hắn đến từ nước Ciro, 20 năm trước đã vượt biển đến nước Sùng Hạ, định cư ở đây mười năm trước.
Đối với Tần Tiểu Du, người sống ở vùng quê lạc hậu từ khi còn nhỏ, nước Ciro rất xa xôi và bí ẩn. Giống như một đứa trẻ tò mò hỏi Lý tiên sinh một đống câu hỏi, Lý tiên sinh kiên nhẫn trả lời, giọng nói nhẹ nhàng nói cho cậu nghe, trên thế giới có bốn châu lục, mỗi châu lục có một quốc gia, đó là nước Sùng Hạ ở phía đông, nước Feni ở phía nam, nước Ciro ở phía tây và nước Suman ở phía bắc. Mỗi quốc gia cách nhau một đại dương bao la, muốn tới nước khác phải đi tàu thuỷ hoặc bay trên không.
Sau khi nghe lời giảng giải của Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du không khỏi khao khát muốn đi nước ngoài.
Dù sau này có thể không có cơ hội đi nước ngoài nhưng ít nhất hiện tại cậu vẫn muốn học ngôn ngữ Ciro.
Lý tiên sinh dạy nghiêm túc, cậu cũng nghiêm túc học.
Đầu tiên cậu nhận diện 26 chữ cái, sau đó mỗi ngày học được 10 từ, sau một năm, cậu đã có thể trò chuyện đơn giản với Lý tiên sinh.
Ở những vùng nông thôn lạc hậu, các lớp dạy đọc viết ở tiểu học chỉ có tiếng Trung và toán, chưa hề nghe nói đến việc dạy ngoại ngữ. Vì vậy, Tần Tiểu Du cảm thấy vô cùng thú vị, nên luôn vui vẻ học tập.
"Hôm nay hãy ghi nhớ những từ này." Lý tiên sinh từ ngăn kéo bàn lấy ra một tờ giấy trắng và một cây bút, viết mười chữ, dạy Tần Tiểu Du từng chữ một.
"Friend?" Tần Tiểu Du nhìn dòng chữ đẹp đẽ trên mặt giấy, cố gắng đọc to lên.
"Friend có nghĩa là bạn bè." Lý tiên sinh đến gần Tần Tiểu Du, nhẹ nhàng giải thích: "Em là bạn của ta."
Một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi cậu, Tần Hiểu Du không tự chủ được mà hít hà. Đó là mùi thơm trên cơ thể Lý tiên sinh, giống như mùi hoa hồng ngoài sân, khiến người ta cảm thấy thư thái, thoải mái.
Lý tiên sinh nói cậu là bạn của ngài ấy!
Tần Tiểu Du hai mắt sáng ngời, tập trung tinh thần học tập.
Sau khi Lý tiên sinh dạy xong mười từ đơn, Tần Tiểu Du ngồi đó tự học. La quản gia mang trà sữa nguyên vị đã nấu xong ra, rót một cốc cho Lý tiên sinh, rồi rót một cốc khác cho Tần Tiểu Du.
Tần Tiểu Du đang bận ghi nhớ từ, không có thời gian uống trà sữa, khi đã ghi nhớ đủ mười từ rồi, có thể viết và nói được, cậu mới phát hiện mặt trời đã lặn. Cậu uống một hơi hết cốc trà sữa ấm, chào tạm biệt Lý tiên sinh cùng La quản gia rồi vội vã về nhà.
Lý tiên sinh đứng bên bờ sông, nhìn theo cậu bé chạy chân trần với đôi mắt sâu thẳm.
——————-
Tác giả có lời muốn nói:
Câu truyện này giả định trên thế giới chỉ có bốn quốc gia, đó là: Nước Sùng Hạ ở phía đông (người da vàng thuần khiết), nước Feni ở phía nam (người da đen và da nâu), nước Ciro ở phía tây (người da trắng thuần khiết)) và nước Suman ở phía bắc (người da vàng và da nâu).
Bản đồ thế giới là: 4 châu lục được phân bố như cỏ bốn lá, không có sự liên kết nào với nhau, còn lại đều là biển, biển vô cùng rộng lớn.
Đây không phải là trái đất, nó tương đương với một thế giới khác. Nó rất khác với thực tế, chỉ là hư cấu, có rất nhiều bối cảnh riêng tư, và sẽ có những thứ không có trong thực tế.
Có nơi rất phát triển, có nơi rất lạc hậu, có nơi rất man rợ, bối cảnh do tác giả quyết định.
Những ý tưởng của mười năm trước có thể hơi lỗi thời, hơi khác thường và hơi nhảm nhí ~
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! Cảm tạ đã ủng hộ!
—————-
Ji có lời muốn nói:
Công cực kỳ sủng thụ, chưa bao giờ từ chối bất kỳ yêu cầu nào của thụ. Nâng niu như bảo vật trong lòng. Tình yêu bắt đầu sau khi thụ thức tỉnh thành ma cà rồng ở công nhưng công luôn coi thụ là người quan trọng và đặc biệt nhất từ khi còn nhỏ, còn thụ thì đến khi trưởng thành mới nhận ra yêu công. Nên xin các thím đừng xuyên tạc tình cảm thuần khiết của hai người khi còn nhỏ.
Truyện này hội tụ đủ yếu tố chữa lành trái tim yếu đuối của các thím sau khi đọc bộ ngược nhà tôi:))))
Mở bát: 03/01/2024
/19
|